Truy Quang
30: Nếu Không Phải Là Anh Trai Cô Thì Tốt Rồi


Hành vi xấu xa của Triệu Huy bị chủ nhiệm Phương nghiêm khắc trừng trị, Chu Hề Từ còn chưa vui vẻ được hai ngày, thì kì thi tháng đã gần ngay trước mắt, tạm thời ôm chân Phật ôn tập hai ba đêm, cô tự nhiên cảm giác hẳn là có thể thi được thành tích không tồi.
Kì thi tháng gần sát ngay với kì nghỉ dài lễ Quốc khánh, trường Cửu Trung trực tiếp chém ngang eo, từ bảy ngày rút thành bốn ngày.
Buổi tối ngày thi xong, trong lớp học có một trận kêu rên, "Không phải chứ, không đòi nghỉ bù ba ngày tết Trung thu là đã tốt rồi, sao còn bị cắt giảm nữa?"
Chu Hề Từ cũng cảm thấy bất đắc dĩ, vốn dĩ cô cùng Đào Khương đều đã đảm bảo với bà chủ, bảy ngày nghỉ Quốc khánh đều sẽ đi đến đó làm thêm, hiện giờ bị trường học làm như vậy, trực tiếp cắt đứt đường kiếm tiền của cô.
"Haiz." Cô thở dài một tiếng, ghé vào trên bàn quay đầu nhìn về phía Trần Lâm Qua, ngày đó sau khi bắt được Triệu Huy, Chu Hề Từ cảm giác tâm tình Trần Lâm Qua vẫn luôn không được cao cho lắm.
Lúc này vừa thi xong, anh lại cầm bài thi Chu Hề Từ không biết được phát xuống từ lúc nào mà làm đề, nhìn anh nghiêm túc viết, cô cũng không tiện quấy rầy, quay đầu nhìn sang phía bên kia.
Màu xanh lá cây của mùa hè dần dần phai mờ, cành lá úa vàng, gió thu thổi hiu hiu.
Trần Lâm Qua dừng bút, theo bản năng nhìn về phía cô, đầu bút vô thức ấn nhẹ lên bài thi, lưu lại một chấm mực thật sâu.
Anh biết cảm xúc như vậy là không đúng, nhưng vẫn luôn không khống chế được, câu nói anh trai ruột của cô giống như cái cưa, mấy ngày nay cứ kéo qua kéo lại trong đầu anh.
Cái tiếng gọi anh trai này.
Anh làm sao có thể tự tin như vậy, tự tin đến mức ngay cả tương lai cũng đã tự mình nghĩ kỹ, nhưng khi ngày này thật sự đến, anh lại không có cách nào tự thuyết phục chính mình được.
Ngẫu nhiên trong nháy mắt.
Anh cũng sẽ nghĩ, nếu không phải là anh trai thì tốt rồi.
Nhưng nếu không phải là anh trai nữa, có lẽ đến cả tư cách làm bạn anh cũng không có.
Trần Lâm Qua bỗng nhiên cảm thấy phòng học ngột ngạt kinh khủng, trái tim cũng ngột ngạt đến mức không thở nổi, anh bỏ bút xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc Chu Hề Từ nghe được động tĩnh, chỉ nhìn thấy bóng lưng anh rời đi.
Cô gối đầu lên cánh tay nhìn bài thi anh để lại trên bàn, nhìn chằm chằm vào cái chấm mực đột ngột kia mà xuất thần.
Trước buổi tối tự học cuối cùng, nhân viên tình báo của lớp Lý Đại Xuyên mang đến một tin tức tốt, "Tháng sau sẽ khai mạc đại hội thể thao! Chắc tối nay chị Lâm sẽ thông báo về nó á, kì đại hội thể thao cuối cùng này, tớ nhất định phải đè bẹp mấy lớp cách vách kia mới được."
Thiệu Vũ Bình trêu ghẹo nói: "Không cầu năm nay cậu có thể đè bẹp lớp người khác, chỉ cầu cậu đừng giống năm trước coi khung rổ đội mình thành đội bạn mà ném là tốt rồi."
Lớp học cười vang lên.
Lý Đại Xuyên đỏ mặt nói: "Đó là do tớ bị lừa, huống hồ năm nay lớp 12 chúng ta không tham gia thi đấu bóng rổ, chỉ có các hạng mục trên sân thể dục thôi."
Trong tiếng ồn ào, Chu Hề Từ nhớ tới gì đó, khều khều Giản Phàm và Đào Khương: "Năm nay các cậu đăng ký hạng mục gì vậy?"
Tác dụng của học sinh thể thao bọn họ được phát huy lớn nhất ở đại hội thể thao hàng năm, mỗi người ít nhất là ba hạng mục, năm ngoái Chu Hề Từ đã tham gia hai hạng mục điền kinh cùng một hạng mục đẩy tạ.
Luyện tập tư thế ném tạ nửa tháng, cánh tay đều thô ra một vòng.
"Năm nay tớ vẫn là 3000 và 800, không đủ lại thêm một cái nhảy xa." Sở trường của Đào Khương là chạy ở khoảng cách này, 3000m mỗi lớp một suất nam, nữ, bên nữ sinh hàng năm đều là cô ấy tham gia.
Bộ dạng Giản Phàm không mấy hứng thú: "Tớ còn chưa có nghĩ xong, đến lúc đó rồi nói sau."

Chu Hề Từ liếc nhìn Đào Khương, bĩu môi ý bảo: Làm sao vậy?
Đào Khương cũng không rõ lắm, nhấp môi lắc đầu.
Trong lúc nói chuyện, Trần Lâm Qua và Lâm Tùng Viện từ bên ngoài tiến vào, bầu không khí náo nhiệt của phòng học trong nháy mắt đã yên tĩnh lại.
Chu Hề Từ thẳng eo, nhìn Trần Lâm Qua, người đã biến mất cả một tiết học: "Anh đi đâu vậy?"
"Sân thượng."
Tác phong của trường Cửu Trung tuy rằng nghiêm cẩn, nhưng nhiều năm như vậy cũng không xuất hiện tin tức xã hội gì, cho nên cái sân thượng duy nhất có thể nhìn quanh toàn khuôn viên trường vẫn luôn mở cửa.
Chẳng qua Chu Hề Từ rất ít khi đi lên đó, một là không có thời gian, hai là mỗi lần lên đó đều phải đi qua bốn lớp trên tầng cao nhất, luôn bị bảng thành tích dán trên tường kia đả kích thật sâu đến tâm hồn yếu ớt của một tên học tra như cô.

Nhưng cô vẫn còn nghi ngờ: "Anh lên sân thượng làm gì?"
"Hít thở không khí." Trần Lâm Qua có chút tự giễu mà nói: "Nơi đó không có ai, tương đối yên tĩnh, trong lòng cũng sẽ bình tĩnh hơn một chút."
Hiển nhiên Chu Hề Từ không nắm được trọng điểm: "Ý của anh là em làm ồn đến anh?"
Anh hít một hơi thật sâu, càng thêm tự giễu: "Em biết thế là tốt."
Cô hạ giọng xuống, nói: "Cái này có thể trách em sao, lúc mới điều chỉnh chỗ ngồi em đã nói với chị Lâm muốn đổi bạn cùng bàn cho anh, là anh không đồng ý chứ bộ."
"Ừ." Trần Lâm Qua nhìn cô: "Vì vậy, bây giờ anh đang ăn quả báo của mình đây."
Chu Hề Từ hít sâu một hơi, giơ nắm đấm lên nói: "Anh có tin em đấm anh một đấm là có thể khiến anh bay xuống phòng học dưới lầu luôn không?"
"Em có thể thử xem."
Cô cắn răng, thử vài lần cũng không thể hạ xuống: " Thôi quên đi, em không so đo với anh."
Trong lớp học, Lâm Tùng Viện đề cập đến chuyện đại hội thể thao, như thường lệ khuyến khích mọi người năng nổ báo danh: "Hai hàng sau của lớp, lần này đã đến lúc các em thể hiện rồi."
Chu Hề Từ lập tức hưởng ứng: "Đưa phiếu báo danh tới đây! Tớ là người đầu tiên đăng ký!"
"Hoan hô!" Khâu Trác Ngọc ồn ào cho cô tràng pháo tay.
Chu Hề Từ nhanh chóng đem việc không vui khi nãy ném ra sau đầu, chạm vào cánh tay Trần Lâm Qua: "Anh tính đăng ký hạng mục gì?"
Cô nói xong, lại tự phàn nàn: "Trường chúng ta lớn như vậy, sao lúc trước không xây cái hồ bơi chứ, như vậy là anh có thể đăng ký tham gia thi đấu bơi lội rồi."
Trần Lâm Qua: "Em viết kiến nghị gửi vào hộp thư góp ý của hiệu trưởng đi."
"Đó đều là để trang trí thôi, một năm cũng không mở ra một lần, nếu mà viết thật, chỉ sợ phải chờ đến sau này lúc em áo gấm về làng rồi tự mình tới mở cái khóa đó ra mất."
Trần Lâm Qua Qua tạm dừng bút, "Chu Hề Từ."
"Hả?"
"Em đã nghĩ tới tương lai chưa?"

Nghĩ rồi.
Ngay sau khi anh hỏi ra một câu này, trong lòng Chu Hề Từ đã có câu trả lời, nhưng ngoài miệng vẫn là không để ý đáp: "Tương lai cái gì, đầu óc em chứa quá nhiều thứ, không nghĩ xa được như vậy đâu."
Trần Lâm Qua nhìn cô, nhìn đến mức Chu Hề Từ không thể không chột dạ mà rời tầm mắt đi: "Mệt quá đi, em ngủ thêm một lát đã."
Anh cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ là cầm bút thật lâu cũng không nhúc nhích.
- --
Ngày hôm sau là kì nghỉ ngắn dịp quốc khánh, rất nhiều học sinh lưu trú trước khi giờ tự học buổi tối đã thu dọn xong hành lý, chỉ chờ tan học là về nhà luôn.
Chu Hề Từ vốn không có bao nhiêu đồ ở trường, tan học, cũng chỉ xách theo một cái cặp sách.
Cô chỉ lo nói chuyện với Đào Khương, mà quên mất Trần Lâm Qua vẫm còn ở bên cạnh, không cẩn thận đem chuyện ngày mai muốn đi làm thêm lỡ miệng nói ra.
Đào Khương nhìn vẻ mặt lộ rõ vẻ sửng sốt của Trần Lâm Qua, thức thời đi trước: "Ngày mai gặp."
Trần Lâm Qua kéo lấy cặp sách của Chu Hề Từ: "Làm thêm cái gì?"
"Thì là..." Chu Hề Từ đánh giá vẻ mặt của anh, bất đắc dĩ thẳng thắn nói: "Cuối tuần chẳng phải thỉnh thoảng em không có việc gì làm sao, nên em liền cùng Khương Khương tìm một quán trà sữa ở ngoài trường làm bán thời gian, dù sao ở nhà cũng chỉ ở không, kiếm thêm một chút tiền ăn cũng không có gì là không tốt."
"Em..." thiếu tiền sao?
Trần Lâm Qua không hỏi ra miệng, đáp án cũng đã quá rõ ràng, anh bỏ cặp vào giỏ xe: "Em đã nói với dì Từ chưa?"
"Chưa nữa!" Chu Hề Từ ngồi phía sau, nắm lấy áo khoác của anh, "Anh ngàn vạn lần không được nói với mẹ em, nếu bà ấy biết sẽ vọt tới trường đánh em một trận đấy."
"Biết rồi." Trần Lâm Qua đạp lên bàn đạp, hòa vào trong dòng xe cộ: "Sẽ không nói."
"Vậy ngày mai em lại mang trà sữa cho anh."
Trần Lâm Qua buông tiếng thở dài.

Chu Hề Từ cho rằng anh lại muốn giáo huấn mình, đều đã chuẩn bị tốt ngoan ngoãn nghe anh dạy bảo, lại nghe được giọng điệu có chút bất đắc dĩ của thiếu niên phía trước: "Như lần trước thì không cần."
Cô không nhịn được cười, nói: "Không phải rất ngon sao, em đã thấy anh uống hết rồi."
"Đó là do không có sự lựa chọn."
"Được rồi, được rồi, chờ ngày mai em đến cửa hàng sẽ chụp ảnh gửi cho anh, để anh tự chọn." Chu Hề Từ nói tiếp: "Em sẽ tự tay làm."
"Anh đội ơn."
Một đường cười đùa về đến nhà, Từ Từ Anh phải ngày mai mới trở về, Chu Quốc Thành cũng vừa vặn không có ở nhà, Chu Hề Từ thoải mái tắm nước nóng xong, nằm ở trên giường nhắn tin cho Giản Phàm.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy gần đây tâm tình Giản Phàm giống với Trần Lâm Qua, đều có chút lạnh lùng, việc buổi tối bị Trần Lâm Qua bắt được chuyện đi làm thêm làm cô trì hoãn, không để ý đến việc trò chuyện với Giản Phàm.


Tin nhắn Chu Hề Từ gửi đi, qua một đêm cũng không nhận được hồi âm, ban ngày cô phải đi làm thêm, nên dự định buổi tối sẽ đến nhà cô ấy một chuyến.
Cô rửa mặt xong, lấy chìa khóa chuẩn bị ra ngoài.
Trần Lâm Qua giống như là nghe được động tĩnh của cô, cũng từ phía đối diện đi ra, trong tay xách cặp sách: "Anh đi tự học, tiện đường đưa em qua."
Phòng học của trường vẫn mở cửa vào cuối tuần, và một số học sinh sống xa nhà sẽ đến phòng học để học tập, nhưng điều này cũng chỉ xuất hiện ở một vài lớp học từ tầng bốn trở lên.
Chu Hề Từ bị thái độ hiếu học, ham học của anh làm cho hơi kinh ngạc: "Lần thi trước là hạng 15 chứ không phải là 1500 mà? Em không hề bỏ sót hai con số 0, phải không? Trông anh như vậy làm em có vẻ như đồ vô dụng ấy."
"Em mà còn cần trông có vẻ sao." Trần Lâm Qua ngáp một cái: "Không đi à?"
"Đi đi đi." Chu Hề Từ đẩy anh đi xuống lầu.
Trần Lâm Qua giống như dính lấy cô, khi đến cửa tiệm trà sữa, anh nói: "Buổi trưa ăn cơm cùng nhau, anh sẽ đóng gói mang qua đây."
Chu Hề Từ cũng không quay đầu lại: "Ba suất."
Lúc này Trần Lâm Qua mới đạp xe vào khuôn viên trường.
Một buổi sáng này cũng không có bao nhiêu người, Chu Hề Từ và Đào Khương ngồi trong cửa hàng chơi cờ năm quân với nhau, bà chủ đã lại cùng đối tượng đi chơi, bảo các cô rảnh rỗi thì tới mở cửa tiệm, ngày lễ tiền lương thanh toán theo ngày, một ngày một trăm.

(cờ năm quân: cờ caro)
Chu Hề Từ đặt một viên cờ trắng xuống bàn cờ: "Một ngày một trăm, bảy ngày chính là bảy trăm, nếu mà chị Chi ở bên ngoài chơi nhiều thêm mấy ngày, mẹ nó, tớ có thể xin nghỉ để lại đây mở cửa tiệm không?"
"Cậu có thể thử xem." Đào Khương đặt xuống một quân cờ, liền tạo thành một hàng ở góc bàn cờ, cô ấy xoa xoa đôi mắt nói: "Gần đến giờ cơm rồi, tớ đi mua cơm hộp, hôm nay cậu muốn ăn gì?"
Chu Hề Từ rũ mắt nhìn bàn cờ, nghiên cứu xem Đào Khương thắng như thế nào, không chút để ý nói: "Hôm nay có người đưa cơm cho chúng ta."
"Trần Lâm Qua?"
"Ừm." Vừa dứt lời, Chu Hề Từ ngẩng đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa hàng, trên mặt lập tức hiện lên ý cười: "Vừa nhắc Tào Tháo, thì Tào Tháo đến."
Đào Khương theo tầm mắt của cô nhìn sang.
Trần Lâm Qua là một trong những nam sinh cao nhất trong lớp bọn họ, lúc đi bộ bước chân rất nhanh, mái tóc bồng bềnh dưới ánh mặt trời giống như được phủ lên một tầng ánh sáng mềm mại.
Thiếu niên anh tuấn đến chói mắt.
Chẳng qua Đào Khương đối với trai đẹp không có hứng thú, cô ấy nhìn chằm chằm như vậy, chỉ là bởi vì túi đồ Trần Lâm Qua xách trên tay, giọng điệu của cô ấy có chút chần chờ: "Ách...!bữa trưa có ai khác ăn cơm cùng chúng ta sao?"
"Không có mà, chắc là chỉ có ba người chúng ta thôi, làm sao vậy?" Chu Hề Từ đã muốn đứng dậy đi ra ngoài đón anh.
Đào Khương mím môi: "Vậy có phải anh ấy đóng gói hơi nhiều rồi không?"
Chu Hề Từ giờ mới chú ý tới hai tay Trần Lâm Qua đều xách theo túi đựng các hộp đồ ăn, nó căng phồng, vừa thấy liền biết phân lượng rất nhiều.
Cô gãi gãi đầu: "Có thể là dành cho các bạn cùng lớp tăng cường nữa."
Trong lúc nói chuyện, Trần Lâm Qua đã đi đến cửa hàng, Chu Hề Từ chạy tới giúp anh mở cửa: "Xem ra anh ở chung với các bạn học ở lớp tăng cường không tồi nha."
Quả nhiên là học giỏi sẽ rất dễ dàng chơi cùng với nhau.
Trần Lâm Qua có chút khó hiểu: "Cái gì?"
Chu Hề Từ chỉ chỉ vào túi trên tay anh: "Không phải anh cũng mang cơm cho người ta sao?"
"Cái này?" Trần Lâm Qua đặt hai túi lớn lên bàn, "Đây là đồ buổi trưa chúng ta sẽ ăn."

Chu Hề Từ nhìn anh lấy từ bên trong ra từng món một, có gà Cung Bảo, sườn tỏi, cá kho tàu, rau diếp xào dầu hào, cánh gà coca.
Cuối cùng là một ấm sành đựng canh được bịt miệng bằng giấy bạc, bàn nhỏ trong tiệm nhanh chóng được bày đầy.
Cô chớp chớp mắt: "Anh...!nuôi heo sao?"
Trần Lâm Qua không hề thấy nhiều, lấy một phần cơm trong đó cùng với đôi đũa đưa cho Đào Khương, ngược lại đưa cho Chu Hề Từ lại là một phần đã được mở nắp và đôi đũa đã được xé bao giấy bên ngoài.
Anh ngồi vào vị trí dựa bên cửa sổ, cầm lấy đôi đũa nói: "Ăn đi."
"Ồ." Chu Hề Từ ngồi xuống bên cạnh anh, vẫn có chút khó có thể tin được: "Anh phát tài sao?"
Trần Lâm Qua gắp một miếng sườn bỏ lên cơm của cô: "Ăn không nên nói."
"..."
Trong ba người, Trần Lâm Qua là người đầu tiên buông đũa xuống, Chu Hề Từ luôn tuân thủ nguyên tắc không được lãng phí, nhét đến nổi bụng cũng sắp phình lên.
Cô ôm bụng, ngã xuống chỗ ngồi của mình: "Em không thể nữa, sắp nôn ra rồi."
Trần Lâm Qua làm như không nghe thấy, lại múc một chén canh đặt trước mặt cô: "Bồi bổ."
"Em thì cần bồi bổ chỗ nào chứ!" Chu Hề Từ ngồi dậy, nhìn về phía anh, tầm mắt lại bị hấp dẫn bởi bóng người ở ngoài cửa sổ.
Trần Lâm Qua nhìn theo.
Ban đầu hai bóng dáng còn đứng cách đó vài mét, sau đại khái là đã xác định được người ngồi ở trong đây là ai, người cao hơn một chút vẫy tay cười, tiếp đó liền đi đến nơi này.
Chu Hề Từ không hề bị mù mặt, trí nhớ cũng tạm ổn, nhận ra người vừa chào hỏi là nữ thần Trang Vi của ban xã hội, học kỳ trước khi bầu chọn hoa khôi trường, cô còn bỏ vài phiếu cho cô ấy.
Chỉ là cô không biết, từ khi nào Trần Lâm Qua lại có quan hệ với hoa khôi trường.
Còn chưa kịp hỏi, Trang Vi cùng bạn học đã đẩy cửa đi vào, con mèo chiêu tài có cảm ứng tự động ở cửa lắc lắc cái tay, nói: "Hoan nghênh đã đến."
Đào Khương đi qua tiếp khách, Chu Hề Từ dường như tận dụng mọi thời cơ để buôn dưa: "Từ khi nào mà ngay cả hoa khôi của ban xã hội anh cũng quen biết vậy?"
Trần Lâm Qua hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Em biết cậu ấy à?"
"Nói nhảm, hoa khôi trường chúng ta mà có thể không biết sao, em còn bỏ phiếu cho cậu ấy đấy." Chu Hề Từ chọc chọc vào mu bàn tay anh: "Đừng có chuyển đề tài."
Trần Lâm Qua nhìn về phía bên kia, Trang Vi đang cùng bạn học gọi món, có lẽ là nhận ra tầm mắt của anh, thời điểm cô ấy đang muốn nhìn lại nơi này, Trần Lâm Qua đã thu hồi tầm mắt trước.
Anh khoác tay lên lưng ghế Chu Hề Từ, vẫn như cũ hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Sao em không bỏ phiếu cho mình?"
Chu Hề Từ không cạn lời: "Em cũng không tham gia thì bỏ phiếu gì chứ?
"Vậy sao em lại không tham gia?"
Cô thở dài: "Chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua câu nói này sao?"
"Câu gì?"
Giọng điệu Chu Hề Từ nặng nề nói: "Đáng yêu ở trước mặt gợi cảm, thì không đáng một đồng."
Trần Lâm Qua bật cười, nhìn đôi mắt đang mở to trừng trừng của cô, tầm mắt đảo xuống, đuôi lông mày khẽ nhướng lên: "Em còn rất tự biết lượng sức mình đấy."
Chu Hề Từ: "?"
Em giết anh!....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương