Truy Đuổi
-
Chương 1: Khiêu khích
Tại thành phố kỳ quái này, mỗi ngày đều có đủ loại câu chuyện tình
yêu đang diễn ra, mà tất cả các câu chuyện đều bắt đầu từ gặp nhau…
Cuối hạ đầu thu, trời quang mây tạnh.
Trên đường cái, dòng xe cộ và biển người qua lại như thủy triều mãnh liệt, Nhan Hoan đang chờ đèn tín hiệu giao thông, khuỷu tay chống lên cửa sổ xe, mơ màng ngắm nhìn quang cảnh hai bên đường.
Những tòa nhà cao vút tận trời mây, các loại biển quảng cáo lớn nhỏ, cả trai lẫn gái quần áo chỉnh tề, thành phố này thay đổi nhanh quá, khiến người ta không kịp quan sát hết, khiến người ta dễ dàng quên đi dáng vẻ trước kia của nó.
Một đôi mắt đẹp xuyên qua đèn tín hiệu nhìn ra phía xa, suy nghĩ mông lung, làn xe bên cạnh truyền đến tiếng ma sát chói tai, một cỗ xe thể thao siêu cấp của Ý phóng vụt tới rồi đột ngột dừng lại, răng nanh của nó chỉ cách vạch kẻ đường vài milimet.
Tiếng phanh xe the thé ngắn ngủi dẫn đến một cái nhíu mày của Nhan Hoan, ánh mắt lơ đãng đảo qua thân xe màu xám nổi bật rồi thu hồi lại ngay. Nhưng chưa đầy một giây, ánh mắt Nhan Hoan lại một lần nữa rơi trên chiếc xe, nhìn kỹ một lần nữa, đáy mắt dần dần để lộ sự kinh ngạc.
Đó chính là chiếc du thuyền màu xám không thể mô phỏng, mặt trước giống như răng nanh, ác liệt, thân xe với đường cong và góc cạnh rõ ràng, kính phản quang dài nhỏ, trục bánh xe giống như lưỡi liềm…
Oa! Lamborghini Reventon [1] phiên bản số lượng có hạn lại có thể xuất hiện trong thành phố này.
[1] Siêu xe thể thao cao cấp của Ý.
Nhan Hoan âm thầm kinh ngạc, sau đó lấy lại bình tĩnh. Theo như cô biết, chiếc xe thể thao cực đỉnh vô cùng phong cách này toàn thế giới chỉ có hai mươi mốt chiếc, ở Mỹ có mười một chiếc, châu Âu bảy chiếc, Ả Rập một chiếc, Nhật Bản một chiếc, còn một chiếc ở trong viện bảo tàng.
Như vậy chiếc ở trước mắt đây, chắc chắn là hàng nhái.
Liếc nhìn chủ xe, ánh mắt lại chuyển tới đèn tín hiệu.
Ồ!
GTR [2], phụ nữ, một bên mặt với đường cong diễm lệ.
[2] Xe hơi thể thao của hãng Nissan, Nhật Bản.
Phụ nữ lái loại xe thể thao của Nhật thiếu nữ tính, kiểu dáng đầy chất bạo lực nam tính mạnh mẽ này, đều sẽ khiến ánh mắt người khác tỏa sáng.
Con ngươi sau kính râm màu trà lộ vẻ hơi kinh ngạc, Tiêu Trạch quay đầu, tùy tiện đánh giá cô gái bên trong con GTR.
Lý An Thần trên vị trí ghế lái phụ cúi đầu, bàn tay đẹp đẽ sờ lên nhãn hiệu được thêu thủ công trong xe. Ánh mắt Tiêu Trạch lướt qua, đôi lông mày nhíu lại, “Đừng sờ lung tung.”
“Bủn xỉn.” Lý An Thần bĩu môi, thu tay lại, ngồi thẳng người. Lúc nhìn thấy cô gái ngồi trong chiếc GTR, anh ta xua tay, môi mấp máy, im lặng phun ra hai chữ “mỹ nữ”.
Nhan Hoan dễ dàng hiểu được khẩu hình đó, cô khẽ lườm Tiêu Trạch.
Trong lòng hừ lạnh: Đàn ông!
Cô không có thiện cảm với loại công tử chỉ biết tán gái, ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn, lái xe thể thao đi rêu rao khắp nơi, nhưng lại rất có hứng thú với chiếc xe hàng nhái mô phỏng Reventon này.
Không biết so sánh với F-22 [3] cuồng phong trên mặt đất sẽ có cảm giác gì.
Có lẽ phải thử một lần.
[3] F-22 Raptor: máy bay chiến đấu tàng hình.
Nhan Hoan thong thả quay đầu, trừng ánh mắt lạnh lẽo, ném cho Tiêu Trạch một nghi thức ngón tay giữa thông dụng quốc tế.
Cử chỉ lỗ mãng, vô lễ mang theo ý khiêu khích, Tiêu Trạch không tức giận, ngược lại mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lý An Thần trợn mắt, phun ra một câu: “Cô nàng này chán sống rồi đây!”
Vừa dứt lời, đèn tín hiệu chuyển màu, GTR mạnh mẽ lăn bánh, thoáng chốc đã vụt xa, chỉ để lại tiếng động cơ quanh quẩn bên tai.
Ác ý khiêu khích sao? Một đôi con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm vào đuôi xe hình tròn đang dần dần biến mất, Tiêu Trạch phì cười một tiếng.
Chủ xe sau lưng gấp gáp đến độ phải bấm còi, Lý An Thần nóng nảy thúc giục: “Còn ngây ra đó làm gì, đuổi theo mau!”
Đuổi sao?
Thì đuổi.
Reventon nhanh chóng chuyển bánh, thẳng tiến đuổi theo GTR màu đen phía trước.
Từ kính chiếu hậu, Nhan Hoan nhìn tốc độ của chiếc xe đang đuổi theo, khóe miệng hiện lên ý cười.
Chiếc xe này chỉ cần ba giây để từ trạng thái bất động tăng lên một trăm kilomet một giờ, nhanh hơn nhiều so với GTR của Nhật sản xuất. Giữa dòng xe cộ như dệt trên đường phố, Tiêu Trạch nhẹ nhõm đuổi theo chiếc GTR màu đen, hai chiếc xe chạy song song, cách một lớp kính râm, cách hai cửa sổ xe, anh tùy ý thưởng thức đường nét khuôn mặt mỹ lệ bên cạnh.
Trong mắt anh, phụ nữ chơi xe không phải chơi kỹ thuật, mà là phóng khoáng.
Cô gái này lái chiếc GTR dũng mãnh vô cùng phóng khoáng.
Nhan Hoan giảm tốc độ, khiến chiếc Reventon vượt lên phía trước, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào đường cong đuôi xe cường tráng, nắp che động cơ hình vây cá trong suốt, đèn xe hình chữ nhân (人) rất khác biệt, lắng nghe bản giao hưởng táo bạo cuồng loạn của máy móc.
Cỗ máy móc dữ dội này nhìn từ góc độ nào cũng mang dáng dấp góc cạnh như một khối kim cương đanh chắc.
Thiết kế của Lambo luôn khoa trương như vậy. Chạy đằng sau nó khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
Thưởng thức toàn bộ phần đuôi xe hoàn mỹ, Nhan Hoan theo dõi chặt chẽ tình hình giao thông phía trước, dồn sức đánh tay lái ngoặt sang một bên rồi tăng tốc.
“Ôi! Chạy rồi.” Lý An Thần chỉ vào chiếc GTR vừa vọt lên, cười nhạo Tiêu Trạch, “Đến GTR cũng không theo được, bạn thân à, lái Reventon cái gì?”
Tiêu Trạch bất chợt nhướng mày, tăng tốc nhanh chóng đuổi theo.
Dòng xe cộ cuồn cuộn trên đường cái, hai chiếc xe phóng điên cuồng, coi vạch giới hạn làn đường hai bên chỉ là vật trang trí. GTR màu đen rẽ trái quẹo phải, tìm kiếm tuyến đường thích hợp. Reventon màu xám bám sát với tốc độ cực nhanh. Tiêu Trạch bình thường rất điềm tĩnh lúc này đây không ngừng bấm còi, tăng tốc, giảm tốc, vượt qua nhiều xe trên đường, né tránh xe trước mặt. Trong lúc đó tình hình giao thông hỗn loạn, đám xe xung quanh đều né tránh con dã thú bão tố, có thể né thì né, không né được thì phanh lại, hãi hùng khiếp vía, ôm ngực mắng chửi.
Còi xe chói tai gào thét, tốc độ dữ dội khiến Lý An Thần dán chặt vào ghế ngồi, tim đập thình thịch kinh hoàng, miệng rên, “Bạn thân à, hôm nay cậu mà không đuổi kịp cô ta thì quá mất mặt.”
“Câm miệng.”
Ngón tay Tiêu Trạch nắm bánh lái đã hơi trắng bệch, đèn tín hiệu nháy mắt chuyển màu, GTR bỏ trốn mất dạng, quyết định, vượt đèn đỏ, nhưng không phát hiện một cỗ xe vận tải hạng nặng đang đi lên từ giao lộ bên trái.
Tiếng còi xe điếc tai vang vọng cả con đường, Reventen phóng bạt mạng như tên vừa rời cung, khiến trái tim người ta như nhảy lên cổ họng trước viễn cảnh sắp xảy đến, sắc mặt Lý An Thần trắng bệch dọa người, run rẩy lên tiếng ngăn lại, “Dừng xe, mau dừng xe.”
Tiêu Trạch mạnh mẽ phanh xe, dồn sức đánh tay lái như đang biểu diễn kỹ xảo, mang theo tiếng phanh xe chói tai và khói xe mù mịt, sắc mặt đông cứng, dừng lại ổn định sau cú xoay một trăm tám mươi độ, đuôi xe chỉ cách chiếc xe tải năm phân.
Xe tải đến đó cũng dừng lại, lái xe thò đầu ra nhổ nước bọt chửi bới: “Bà mày, có biết lái xe không hả!”, phát tiết xong lại lái xe đi.
Trong chiếc xe thể thao, Tiêu Trạch lạnh lùng quay đầu nhìn theo hướng chiếc GTR màu đen đã sớm không thấy bóng dáng, trán dán xuống tay lái.
Anh thậm chí không đuổi kịp một phụ nữ. Thật đáng buồn!
Lý An Thần sắc mặt phờ phạc, vẫn còn chưa hết sợ hãi, mặt dày mày dạn ngồi trong chiếc Reventon truyền thuyết, suýt nữa khó giữ được cái mạng nhỏ này.
“Reventon vậy mà không đuổi kịp GTR, kỹ thuật của chó Nhật quả nhiên trâu bò.” Sau khi ổn định cảm xúc, tim phổi trở về vị trí cũ, Lý An Thần hấp tấp lôi điện thoại ra, bấm một dãy số, vừa mở miệng đã ra lệnh: “Này, chiếc Enzo kia tôi không muốn nữa, đổi thành GTR… Cái gì, đầu cậu mới bị hỏng! Bảo cậu mua cái gì thì mua cái đó, nói nhảm ít thôi… Được, cúp đây.” Lý An Thần liếc ra ngoài cửa sổ, cúp điện thoại rồi nói với Tiêu Trạch đang tựa vào lưng ghế: “Cảnh sát giao thông đến r
Cuối hạ đầu thu, trời quang mây tạnh.
Trên đường cái, dòng xe cộ và biển người qua lại như thủy triều mãnh liệt, Nhan Hoan đang chờ đèn tín hiệu giao thông, khuỷu tay chống lên cửa sổ xe, mơ màng ngắm nhìn quang cảnh hai bên đường.
Những tòa nhà cao vút tận trời mây, các loại biển quảng cáo lớn nhỏ, cả trai lẫn gái quần áo chỉnh tề, thành phố này thay đổi nhanh quá, khiến người ta không kịp quan sát hết, khiến người ta dễ dàng quên đi dáng vẻ trước kia của nó.
Một đôi mắt đẹp xuyên qua đèn tín hiệu nhìn ra phía xa, suy nghĩ mông lung, làn xe bên cạnh truyền đến tiếng ma sát chói tai, một cỗ xe thể thao siêu cấp của Ý phóng vụt tới rồi đột ngột dừng lại, răng nanh của nó chỉ cách vạch kẻ đường vài milimet.
Tiếng phanh xe the thé ngắn ngủi dẫn đến một cái nhíu mày của Nhan Hoan, ánh mắt lơ đãng đảo qua thân xe màu xám nổi bật rồi thu hồi lại ngay. Nhưng chưa đầy một giây, ánh mắt Nhan Hoan lại một lần nữa rơi trên chiếc xe, nhìn kỹ một lần nữa, đáy mắt dần dần để lộ sự kinh ngạc.
Đó chính là chiếc du thuyền màu xám không thể mô phỏng, mặt trước giống như răng nanh, ác liệt, thân xe với đường cong và góc cạnh rõ ràng, kính phản quang dài nhỏ, trục bánh xe giống như lưỡi liềm…
Oa! Lamborghini Reventon [1] phiên bản số lượng có hạn lại có thể xuất hiện trong thành phố này.
[1] Siêu xe thể thao cao cấp của Ý.
Nhan Hoan âm thầm kinh ngạc, sau đó lấy lại bình tĩnh. Theo như cô biết, chiếc xe thể thao cực đỉnh vô cùng phong cách này toàn thế giới chỉ có hai mươi mốt chiếc, ở Mỹ có mười một chiếc, châu Âu bảy chiếc, Ả Rập một chiếc, Nhật Bản một chiếc, còn một chiếc ở trong viện bảo tàng.
Như vậy chiếc ở trước mắt đây, chắc chắn là hàng nhái.
Liếc nhìn chủ xe, ánh mắt lại chuyển tới đèn tín hiệu.
Ồ!
GTR [2], phụ nữ, một bên mặt với đường cong diễm lệ.
[2] Xe hơi thể thao của hãng Nissan, Nhật Bản.
Phụ nữ lái loại xe thể thao của Nhật thiếu nữ tính, kiểu dáng đầy chất bạo lực nam tính mạnh mẽ này, đều sẽ khiến ánh mắt người khác tỏa sáng.
Con ngươi sau kính râm màu trà lộ vẻ hơi kinh ngạc, Tiêu Trạch quay đầu, tùy tiện đánh giá cô gái bên trong con GTR.
Lý An Thần trên vị trí ghế lái phụ cúi đầu, bàn tay đẹp đẽ sờ lên nhãn hiệu được thêu thủ công trong xe. Ánh mắt Tiêu Trạch lướt qua, đôi lông mày nhíu lại, “Đừng sờ lung tung.”
“Bủn xỉn.” Lý An Thần bĩu môi, thu tay lại, ngồi thẳng người. Lúc nhìn thấy cô gái ngồi trong chiếc GTR, anh ta xua tay, môi mấp máy, im lặng phun ra hai chữ “mỹ nữ”.
Nhan Hoan dễ dàng hiểu được khẩu hình đó, cô khẽ lườm Tiêu Trạch.
Trong lòng hừ lạnh: Đàn ông!
Cô không có thiện cảm với loại công tử chỉ biết tán gái, ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn, lái xe thể thao đi rêu rao khắp nơi, nhưng lại rất có hứng thú với chiếc xe hàng nhái mô phỏng Reventon này.
Không biết so sánh với F-22 [3] cuồng phong trên mặt đất sẽ có cảm giác gì.
Có lẽ phải thử một lần.
[3] F-22 Raptor: máy bay chiến đấu tàng hình.
Nhan Hoan thong thả quay đầu, trừng ánh mắt lạnh lẽo, ném cho Tiêu Trạch một nghi thức ngón tay giữa thông dụng quốc tế.
Cử chỉ lỗ mãng, vô lễ mang theo ý khiêu khích, Tiêu Trạch không tức giận, ngược lại mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lý An Thần trợn mắt, phun ra một câu: “Cô nàng này chán sống rồi đây!”
Vừa dứt lời, đèn tín hiệu chuyển màu, GTR mạnh mẽ lăn bánh, thoáng chốc đã vụt xa, chỉ để lại tiếng động cơ quanh quẩn bên tai.
Ác ý khiêu khích sao? Một đôi con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm vào đuôi xe hình tròn đang dần dần biến mất, Tiêu Trạch phì cười một tiếng.
Chủ xe sau lưng gấp gáp đến độ phải bấm còi, Lý An Thần nóng nảy thúc giục: “Còn ngây ra đó làm gì, đuổi theo mau!”
Đuổi sao?
Thì đuổi.
Reventon nhanh chóng chuyển bánh, thẳng tiến đuổi theo GTR màu đen phía trước.
Từ kính chiếu hậu, Nhan Hoan nhìn tốc độ của chiếc xe đang đuổi theo, khóe miệng hiện lên ý cười.
Chiếc xe này chỉ cần ba giây để từ trạng thái bất động tăng lên một trăm kilomet một giờ, nhanh hơn nhiều so với GTR của Nhật sản xuất. Giữa dòng xe cộ như dệt trên đường phố, Tiêu Trạch nhẹ nhõm đuổi theo chiếc GTR màu đen, hai chiếc xe chạy song song, cách một lớp kính râm, cách hai cửa sổ xe, anh tùy ý thưởng thức đường nét khuôn mặt mỹ lệ bên cạnh.
Trong mắt anh, phụ nữ chơi xe không phải chơi kỹ thuật, mà là phóng khoáng.
Cô gái này lái chiếc GTR dũng mãnh vô cùng phóng khoáng.
Nhan Hoan giảm tốc độ, khiến chiếc Reventon vượt lên phía trước, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào đường cong đuôi xe cường tráng, nắp che động cơ hình vây cá trong suốt, đèn xe hình chữ nhân (人) rất khác biệt, lắng nghe bản giao hưởng táo bạo cuồng loạn của máy móc.
Cỗ máy móc dữ dội này nhìn từ góc độ nào cũng mang dáng dấp góc cạnh như một khối kim cương đanh chắc.
Thiết kế của Lambo luôn khoa trương như vậy. Chạy đằng sau nó khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
Thưởng thức toàn bộ phần đuôi xe hoàn mỹ, Nhan Hoan theo dõi chặt chẽ tình hình giao thông phía trước, dồn sức đánh tay lái ngoặt sang một bên rồi tăng tốc.
“Ôi! Chạy rồi.” Lý An Thần chỉ vào chiếc GTR vừa vọt lên, cười nhạo Tiêu Trạch, “Đến GTR cũng không theo được, bạn thân à, lái Reventon cái gì?”
Tiêu Trạch bất chợt nhướng mày, tăng tốc nhanh chóng đuổi theo.
Dòng xe cộ cuồn cuộn trên đường cái, hai chiếc xe phóng điên cuồng, coi vạch giới hạn làn đường hai bên chỉ là vật trang trí. GTR màu đen rẽ trái quẹo phải, tìm kiếm tuyến đường thích hợp. Reventon màu xám bám sát với tốc độ cực nhanh. Tiêu Trạch bình thường rất điềm tĩnh lúc này đây không ngừng bấm còi, tăng tốc, giảm tốc, vượt qua nhiều xe trên đường, né tránh xe trước mặt. Trong lúc đó tình hình giao thông hỗn loạn, đám xe xung quanh đều né tránh con dã thú bão tố, có thể né thì né, không né được thì phanh lại, hãi hùng khiếp vía, ôm ngực mắng chửi.
Còi xe chói tai gào thét, tốc độ dữ dội khiến Lý An Thần dán chặt vào ghế ngồi, tim đập thình thịch kinh hoàng, miệng rên, “Bạn thân à, hôm nay cậu mà không đuổi kịp cô ta thì quá mất mặt.”
“Câm miệng.”
Ngón tay Tiêu Trạch nắm bánh lái đã hơi trắng bệch, đèn tín hiệu nháy mắt chuyển màu, GTR bỏ trốn mất dạng, quyết định, vượt đèn đỏ, nhưng không phát hiện một cỗ xe vận tải hạng nặng đang đi lên từ giao lộ bên trái.
Tiếng còi xe điếc tai vang vọng cả con đường, Reventen phóng bạt mạng như tên vừa rời cung, khiến trái tim người ta như nhảy lên cổ họng trước viễn cảnh sắp xảy đến, sắc mặt Lý An Thần trắng bệch dọa người, run rẩy lên tiếng ngăn lại, “Dừng xe, mau dừng xe.”
Tiêu Trạch mạnh mẽ phanh xe, dồn sức đánh tay lái như đang biểu diễn kỹ xảo, mang theo tiếng phanh xe chói tai và khói xe mù mịt, sắc mặt đông cứng, dừng lại ổn định sau cú xoay một trăm tám mươi độ, đuôi xe chỉ cách chiếc xe tải năm phân.
Xe tải đến đó cũng dừng lại, lái xe thò đầu ra nhổ nước bọt chửi bới: “Bà mày, có biết lái xe không hả!”, phát tiết xong lại lái xe đi.
Trong chiếc xe thể thao, Tiêu Trạch lạnh lùng quay đầu nhìn theo hướng chiếc GTR màu đen đã sớm không thấy bóng dáng, trán dán xuống tay lái.
Anh thậm chí không đuổi kịp một phụ nữ. Thật đáng buồn!
Lý An Thần sắc mặt phờ phạc, vẫn còn chưa hết sợ hãi, mặt dày mày dạn ngồi trong chiếc Reventon truyền thuyết, suýt nữa khó giữ được cái mạng nhỏ này.
“Reventon vậy mà không đuổi kịp GTR, kỹ thuật của chó Nhật quả nhiên trâu bò.” Sau khi ổn định cảm xúc, tim phổi trở về vị trí cũ, Lý An Thần hấp tấp lôi điện thoại ra, bấm một dãy số, vừa mở miệng đã ra lệnh: “Này, chiếc Enzo kia tôi không muốn nữa, đổi thành GTR… Cái gì, đầu cậu mới bị hỏng! Bảo cậu mua cái gì thì mua cái đó, nói nhảm ít thôi… Được, cúp đây.” Lý An Thần liếc ra ngoài cửa sổ, cúp điện thoại rồi nói với Tiêu Trạch đang tựa vào lưng ghế: “Cảnh sát giao thông đến r
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook