Truy Đuổi - Yến Hòa
-
Chương 20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Sáng sớm, Hạ Kiệt đã ngồi suốt trong bệnh viện mấy ngày qua vất vả lắm mới ngủ được một chút thì bị cơn ho khan của Hạ Đống khiến cho giật mình tỉnh giấc. Nhóc đã nằm viện 1 tuần lễ rồi, mỗi ngày có không ít loại thuốc không ngừng tiêm vào trong cơ thể nhóc, bệnh tình nhưng không hề khởi sắc, tiền thuốc men ra đi tựa như nước chảy ào ào cũng không đổi lấy được dấu hiệu tốt đẹp nào của nhóc. Triệu chứng viêm ruột đã giảm bớt, nhưng lại chuyển tới viêm phế bộ, khiến nhóc ho khan không ngừng, lại xuất hiện triệu chứng tim đập nhanh cùng ép tim, nếu nghiêm trọng thì nửa đêm sẽ phát sinh sự khó thở cùng ngực đau nhức.
Hạ Kiệt lập tức tỉnh lại, rót ly nước trà lạnh cho nhóc, từng muỗng đút vào miệng nhóc. Giọng nói vì nhiễm trùng nhờ nước lạnh mà thuận hơn, không còn ho nữa. Hạ Đống hít một hơi thật sau, lao lực nói: “Cha, con không sao, cha ra ngoài ăn cơm đi, không cần coi con hoài đâu.”
“Cha không đói, chờ đến khi y tá tới chích cho con đã.”
“Hừ, có gì phải sợ chứ … Hụ hụ … Cha ra ngoài mua tào phớ cho con đi, con muốn ăn tào phớ.” (1)
Hạ Kiệt thấy bộ dạng trấn tĩnh như thường của nhóc, cứ luôn miệng dặn nhóc nhất định phải ngoan, có việc gì lập tức nhấn nút gọi y tá.
Quý Thụ Thành vẫn như bình thường đúng 8h sáng sẽ tới thay ca, thời gian cũng sắp tới, nên chắc là không có việc gì.
Bệnh viện nằm ngay trong khu náo nhiệt, mới sáng sớm, cửa không có chút quán xá nào, y phải đi mấy trăm mét, ở một cổng dân cư mới tìm được quầy hàng. Nghe thấy mùi bánh bao bánh quẩy, bụng có chút đói, nên mua một cái bánh mì lớn, bánh quẩy và sữa đậu nành, và tào phớ mà con trai thích ăn, không có thời gian ăn tại chỗ, y lập tức gói plastic vừa đi về vừa ăn.
Còn chưa tới thời gian khám chữa bệnh thì trong bệnh viện đã ồn ào rộn ràng nhốn nháo. Người đến người đi, văn phòng khám bệnh của vị bác sĩ trung y, khoa nội, phụ khoa có chuyên gia tốt đều chật kín người. Có vị phu nhân tóc trắng dẫn con trai mình đi khám bệnh, suốt đêm xếp hàng lấy số, quả thật là thương cho tấm lòng của tất cả người làm cha làm mẹ trong thiên hạ.
Con cái chính là tim của cha mẹ, dường như lúc này y đã hiểu được tấm lòng của bậc làm phụ huynh rồi.
Đang đứng ngay cổng bệnh viện, bỗng nhiên có người gọi tên y, quay đầu lại, chính là bạn gái cũ Tiểu Tuyết đã mấy tháng rồi không gặp.
“A Kiệt, sao anh lại ở đây, anh bệnh à?” Tiểu Tuyết mỉm cười đi tới, đến tận chỗ mới phát hiện sắc mặt của y vàng vọt, nét mặt có chút uể oải.
Hạ Kiệt quay đầu né tránh bàn tay thân thiết vươn ra của cô, bình tĩnh nói: “Hạ Đống bị bệnh, nằm viện ở đây, còn em, sao cũng ở đây?”
“Mẹ em mấy ngày qua cũng không thoải mái, nên em dẫn mẹ tới đây khám.” Cô chỉ chỉ vào khu khám bệnh. Mẹ của Tiểu Tuyết đang ngồi ở đó đọc báo, dù sao cũng là vị trưởng bối đã từng quen biết lại giúp đỡ mình khá nhiều, nên Hạ Kiệt cũng phải đi tới chào hỏi một tiếng. Mẹ của Tiểu Tuyết là xuất thân cán bộ cao cấp, hơn 50 tuổi, thường ngày bảo dưỡng vô cùng tốt, nên nhìn không ra tuổi thật. Lướt qua quan hệ tình cảm giữa Hạ Kiệt cùng Tiểu Tuyết, thái độ nói chuyện của bà cũng không khác gì vị trưởng bối hiền lành, trong giọng nói tràn đầy ngữ khí ân cần thăm hỏi.
Hàn huyên vài câu, điện thoại di động vang lên. Quý Thụ Thành tới cổng bệnh viện gọi tới, Hạ Kiệt phải đi. Tiểu Tuyết có chút luyến tiếc y, cũng muốn đi theo thăm Hạ Đống, nhưng lại bị mẹ của cô dùng lời nói dịu dàng cản lại.
Hạ Kiệt vội vã chạy tới khu nội trú, Quý Thụ Thành đang đẩy cái xe đựng đầy quần áo mới cùng vật dụng hàng ngày của hai cha con họ, bao lớn bao nhỏ không có phương tiện, khó trách hắn lại gọi cho y.
“Tối qua ngủ có được không?” Thân thiết đưa tay sờ sờ mồ hôi trên mặt y.
Bàn tay có chút lạnh, một động tác hơi mờ ám, nhưng lại khiến cho Hạ Kiệt nổi lên muôn vàn cảm xúc. Y cúi đầu, trán gác lên vai hắn, ngửi mùi để lấy tinh thần.
Quý Thụ Thành xoa xoa đôi vai cứng ngắc của y, nhẹ giọng nói: “Vừa nãy Tiểu Lễ có gọi điện, nói bệnh của Hạ Đống họ đã có biện pháp trị liệu mới rồi, lát nữa vào văn phòng gặp nó nó sẽ nói cho nghe.”
“Ừ.”
“Tỉnh táo lại nào, đừng để Hạ Đống thấy được bộ dáng này của em chứ.”
Hạ Kiệt ngẩng đầu tự giễu cười cười, cầm lấy cái bao lớn nhất, kéo tay hắn bước đi.
Cách đó không xa, Tiểu Tuyết đứng ngay trước cửa sổ bằng kính lớn trong khu khám bệnh nhìn xuống dưới, đứng yên thật lâu.
“Chúng tôi đã tìm được bản ghi chép mới sinh cùng sổ khám bệnh lúc đó của bé tại bệnh viện này.” Hứa Chí Minh lấy ra một bộ hồ sơ liên quan. “Bé có nguy cơ bị thông liên thất bẩm sinh. (2) Hiện tại nhiệt độ cơ thể của bé còn khá cao, dù cho có dùng lượng lớn kháng khuẩn tố cũng không thể khống chế được chứng viêm trên nội màng của trái tim. Hiện nay xem ra, nếu cứ giữ trị liệu như cũ cũng không mấy lạc quan với Hạ Đống, tiếp tục kéo dài như vậy cũng không xong, dù cho bé có may mắn vượt qua được cửa ải này, cũng khó nói được tương lai sẽ không tái phát. Cho nên, tôi kiến nghị nên tiến hành giải phẫu cho bé, vậy sẽ tốt hơn.”
“Giải phẫu có nguy hiểm lắm không?” Quý Thụ Thành lên tiếng trước.
Hứa Chí Minh đứng thẳng lưng, nghiêm túc nói. “Dù cho cuộc giải phẫu nào thì cũng có tính nguy hiểm nhất định cả. Nhưng chỉ cần giải phẫu thì có thể trị tận gốc bệnh trạng hiện tại, đáng giá cân nhắc một chút.”
“Vậy tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”
“50/50.” Hứa Chí Minh nhấp hé miệng nói. “Từ bản siêu âm điện tâm đồ, thì tâm thất phải của bé hiện đang tăng trưởng không bình thường, điều kiện chữa trị của bệnh viện cũng có hạn, cần phải chuyển bé tới trung tâm y học nhi đồng, ở đó có chuyên gia ngoại khoa.”
“Không phải ngài sẽ phụ trách sao?”
“Hiện tại chủ nhiệm khoa đang phụ trách khoa ngoại bên trung tâm chính là thầy giáo hướng dẫn lúc tôi thực tập, cũng chính là chuyên gia về phương diện tim, đã từng thành công thực hiện qua 5 cuộc giải phẫu giống thế này, nhất định có thể tin tưởng.”
Hạ Kiệt như cầu cứu nhìn Quý Thụ Lễ, bác sĩ mặt lạnh kia thanh tiếng nói: “Tên này nhân phẩm không được tốt, làm việc cũng chẳng đàng hoàng. Nhưng kỹ thuật cùng ánh mắt của anh ta thì được.”
Ra khỏi phòng cấp cứu, Hạ Kiệt như muốn ngất đi, bản chụp siêu âm điện tâm đồ cùng tim của nhóc, phần tâm thất phải tăng trưởng không bình thường nhìn qua như một rặng san hô vô hại vậy, nhưng chính một thứ nhỏ như thế có thể tùy thời làm tắc nghẽn huyết quản đi vào trong tim của nhóc, khiến cho nhóc bị liệt hoặc sưng não.
Một đứa nhỏ thể trạng yếu như vậy, có thể vượt qua hai tiếng phẫu thuật không. Lỡ như phẫu thuật thất bại, thì đứa con duy nhất mà chị gái y lưu lại sẽ …
Hạ Kiệt nhanh chóng bước đi, chạy tới cửa thang lầu, đem phim chụp ném xuống đất, liều mạng gõ đầu mình. Quý Thụ Thành liền ôm lấy y, không tiếng động nhưng lại ôm chặt lấy y vào lòng, vai trong ngực y hơi run rẩy, áo sơmi đầu vai dần dần đã ươn ướt.
Một người thanh niên lạc quan dũng cảm như vậy cũng sợ tới thế, chính vì đang gánh lấy một trách nhiệm mà người thường không thể gánh.
Đêm đó, Hạ Kiệt ngồi trên sofa phòng khách suốt cả 1 đêm. Quý Thụ Thành từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy y hút thuốc liền thấy tàn thuốc trên bàn đã sớm đầy. Thấy hắn chậm rãi ngồi xuống, cơ thể cao ngất kia vì mệt mỏi mà hơi hơi chùn xuống, không khỏi thở dài, liền ôm lấy đầu của y dựa vào ngực mình, hai tay nhẹ xoa huyệt Thái Dương cùng khóe mắt của y. Hạ Kiệt trầm tĩnh lại, thở dài một hơi.
“Em quyết định để Hạ Đống làm phẫu thuật.”
Quý Thụ Thành không nói gì, tiếp tục xoa xoa.
“Từ nhỏ nó đã là một đứa nhỏ kiên cường, tuy rằng có tính nguy hiểm, nhưng em tin tưởng nó nhất định sẽ chống chọi được.” Hạ Kiệt đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, hít lấy mùi trên cơ thể hắn. “Em chỉ là thấy có lỗi với chị gái em, không thể chăm sóc nó đàng hoàng.”
“Bệnh tim là bẩm sinh mà, nếu chị gái em còn sống, thì cũng sẽ đồng ý cách làm hiện tại của em thôi.” Xoa xoa mái tóc ngắn uốn cong của y, lúc này hắn cái gì cũng không thể làm, chỉ có yên lặng ôm lấy người yêu mà ủng hộ, trong lòng cầu phúc cho đứa nhỏ.
Thế nhưng phúc vô song chí, họa vô đơn chí. Sáng sớm, lúc hai người họ tới bệnh viện chăm Hạ Đống, thì y tá lập tức mời họ tới phòng khám ngoại khoa, Quý Thụ Lễ, Hứa Minh Chí cùng bác sĩ chính của Hạ Đống đều đang ở đó. Nhưng trên mặt ai cũng chẳng mấy tươi, không khí trong phòng đột nhiên khẩn trương.
Hứa Minh Chí nói: “Hôm qua tôi đã liên hệ với trung tâm y viện nhi đồng, Từ giáo sư vì viêm thận cấp tính đã nhập viện rồi, không thể phẫu thuật cho bé được.”
Cái tinh bất ngờ này khiến cho người ta thấy uể oải. Thấy Hạ Kiệt không phản ứng, ngây ngốc ngồi ở đó. Quý Thụ Thành nhìn em trai mình hỏi: “Vây giờ tính sao?”
“Cần phải tranh thủ thời gian liên lạc các bệnh viện tỉnh khác, chuyển viện, còn không thì ở đây thực hiện phẫu thuật.” Quý Thụ Lễ chỉ chỉ Hứa Chí Minh. “Anh ta mổ chính.”
Vị bác sĩ khoa nội râu mép trắng lập tức phản đối: “Tôi không phải chê trách gì kỹ thuật của bác sĩ Hứa, nhưng loại phẫu thuật tim này rất là nguy hiểm, mà anh ta lại chưa bao giờ đứng mổ. Không ai biết trong quá trình phẫu thuật sẽ xảy ra bất ngờ gì, cho dù là một chuyên gia kinh nghiệm phong phú cũng không dám đứng mổ chính. Tôi nghĩ trước cứ dùng thuốc đã.”
“Ai cũng có lần đầu tiên, anh ta chính là học trò của Từ giáo sư, ở trung tâm công tác luôn phụ trách trợ thủ một cho mấy cuộc giải phẫu, nếu nói về kinh nghiệm thì như vậy cũng đủ rồi. Nếu như bác sĩ vì sợ trách nhiệm, chân tay co cóng, không đúng lúc cứu chữa cho người bệnh, thì không xứng gọi là bác sĩ.” Quý Thụ Lễ bén nhọn phản bác, khiến cho vị bác sĩ già kia tức giận trừng mắt.
“Đứa nhỏ này là bệnh nhân của tôi, tôi là bác sĩ chính, tôi hiểu rõ bệnh tình của bé hơn mấy người nhiều. Bị chứng Viên nội tâm mạc nhiễm khuẩn dù cho có giải phẫu thành công, thì tỷ lệ tái phát cũng rất cao, nếu là người bị nhiễm đến mức công năng tim bị tổn hại, thì bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm tính mạng.”
“Đó là lý luận 5 năm trước, nhưng kỹ thuật giải phẫu tim hai năm qua đã có tiến bộ rất lớn, hậu di chứng cũng giảm đi khá nhiều, dù chỉ tính ca bệnh ở Ninh Ba, thì cũng không có bệnh nhân nào đã từng tử vong sau cuộc giải phẫu cả.” Quý Thụ Lễ lập tức cãi lại.
Hứa Chí Minh lại khá bình tĩnh nói: “Chuyển qua bệnh viện tỉnh khác là bảo đảm nhất, nhưng nếu hai người tin tưởng tôi, tôi nguyện ý đem hết năng lực của mình trị dứt bệnh cho bé.”
Bác sĩ già kia còn đang kêu la liệu pháp cũ tốt hơn, nguy hiểm nhỏ. Quý Thụ Lễ không màng để ý tới tôn ti già trẻ, phản bác lại ông, hai người hầu như ầm ĩ muốn nổ banh trời. Hạ Kiệt một câu cũng không nghe được, sự thực xảy ra trước mắt, vô pháp dự đoán tương lai rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, còn toàn bộ quyết định hiện tại của mình đều sẽ liên quan đến sức khỏe cả đời sau của nhóc. Lựa chọn quá khó khăn, áp lực quá lớn.
Yên lặng trở lại phòng bệnh, Hạ Đống cùng Tiểu Diệp đang chơi bài. So sánh với sắc mặt trắng nõn khỏe mạnh của Tiểu Diệp, thì hai má do phát sốt mà đặc biệt ửng đỏ của con trai mình khiến cho người đặc biệt đau xót, rốt cuộc nên xử lý sao đây?
Phòng bệnh mở cửa ra, Hạ Kiệt rất kinh ngạc, người vừa vào không phải là Quý Thụ Thành vừa nãy đi cùng mình, mà là Tiểu Tuyết. Cô ôm lấy một bó cúc nhỏ, một cái bánh kem tiêu sái tiến vào, cười nói với Hạ Đống: “Anh bạn nhỏ đẹp trai à, còn nhớ dì không?”
“Dì Tuyết.”
“Đúng vậy nha.” Tiểu Tuyết hôn lên trán nhóc, đem hoa cắm vào trong bình, lại cười với bé ngồi bên cạnh. “Con là ai vậy?”
“Con gọi là Quý Tiểu Diệp, con chào dì.” Tiểu Diệp lập tức hiểu chuyện chào hỏi.
“Ừ, thật ngoan.” Tiểu Tuyết sờ sờ đầu của bé, đem bánh gato chia cho hai người bạn nhỏ. Hạ Kiệt lấy phần của Hạ Đống. “Bác sĩ nói nó không được ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ lượng đường cao.”
Tiểu Tuyết xấu hổ xoa tay: “Lần sau em sẽ chú ý.”
“Em tới làm gì?” Hạ Kiệt tâm tình không tốt, giọng nói cũng sẽ không tốt. Nếu là trước đây, vị tiểu thư này đã sớm nhảy dựng lên, nhưng hôm nay cô chỉ sửng sốt, sắc mặt bất biến, uyển chuyển nói. “Hôm đó em ở đây đụng trúng anh, nghe nói Hạ Đống bị bệnh, nên có đi tìm hiểu một chút. Anh quyết định cho bé giải phẫu à? Đã sắp xếp xong được bệnh viện chưa?” Tính tình cũng tốt lên không ít.
Hạ Kiệt cầm muỗng chọc bánh gato không nói gì.
Chỉ nghe cô nói tiếp: “Mẹ em trước đây là tốt nghiệp y khoa, biết không ít chuyên gia về phương diện này, mẹ đã đồng ý giúp em liên hệ bệnh viện Bắc Kinh. Trung tâm y viện nhi đồng ở đó là chuyên gia về bệnh tim của trẻ nhỏ, đều có quan hệ với bệnh viện California của Mỹ, bất kỳ ai cũng là chuyên gia về mặt tim.”
“Tới Bắc Kinh cần bao nhiêu tiền?”
Tiểu Tuyết thấy y mở miệng, ngữ khí nhẹ nhàng: “Chỉ cần anh đưa bé qua, toàn bộ phí dụng không phải vấn đề …” Cô bỗng nhiên cúi đầu, ngồi xuống kế bên y nói. “A Kiệt, để em quay lại bên anh đi, được không?”
Hạ Kiệt ngẩn người.
“Em đã liên hệ qua với bác sĩ, phẫu thuật này khá khó, áp lực của anh rất lớn, để em quay về bên anh, chúng ta bắt đầu lại. Em sẽ không tùy hứng như trước nữa, đã trải qua nhiều việc, em cũng hiểu rõ khá nhiều chuyện. Ngày đó gặp lại anh, anh không biết em vui tới mức nào, đến tận ngày chia tay nhau rồi, em mới biết thì sao em yêu anh như vậy. Em chính là một đứa ngốc, rõ ràng hối hận cũng không nên lo về vấn đề mặt mũi. Cứ chờ anh gọi điện cho em, nhưng đợi lâu như vậy cuối cùng cũng hết hy vọng, chính mình chủ động đi tìm anh. Lần này anh cho em một cơ hội, em nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt, chăm sóc Hạ Đống thật tốt, được không?”
Hạ Kiệt bị cô nói một chuỗi dài, mở to hai mắt không biết làm sao. Hai đứa nhỏ cũng ngừng tay không chơi nữa, nâng lỗ tai lên lắng nghe.
Tiểu Tuyết nói hết cả ruột gan mới mới bắt đầu mặt đỏ, càng nghĩ càng xấu hổ: “Em, em … đã nói xong rồi, anh cân nhắc lại được không. Mai em lại tới nữa.” Nói xong, cô chạy trối chết. Vội vã đẩy cửa, lại đụng trúng ngay Quý Thụ Thành đang đứng ngoài cửa.HẾT CHƯƠNG 20
(1) Tào phớ (豆腐脑):
(2) Bệnh thông liên thất (室间隔缺损, ventricular septal defect, VSD)
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Sáng sớm, Hạ Kiệt đã ngồi suốt trong bệnh viện mấy ngày qua vất vả lắm mới ngủ được một chút thì bị cơn ho khan của Hạ Đống khiến cho giật mình tỉnh giấc. Nhóc đã nằm viện 1 tuần lễ rồi, mỗi ngày có không ít loại thuốc không ngừng tiêm vào trong cơ thể nhóc, bệnh tình nhưng không hề khởi sắc, tiền thuốc men ra đi tựa như nước chảy ào ào cũng không đổi lấy được dấu hiệu tốt đẹp nào của nhóc. Triệu chứng viêm ruột đã giảm bớt, nhưng lại chuyển tới viêm phế bộ, khiến nhóc ho khan không ngừng, lại xuất hiện triệu chứng tim đập nhanh cùng ép tim, nếu nghiêm trọng thì nửa đêm sẽ phát sinh sự khó thở cùng ngực đau nhức.
Hạ Kiệt lập tức tỉnh lại, rót ly nước trà lạnh cho nhóc, từng muỗng đút vào miệng nhóc. Giọng nói vì nhiễm trùng nhờ nước lạnh mà thuận hơn, không còn ho nữa. Hạ Đống hít một hơi thật sau, lao lực nói: “Cha, con không sao, cha ra ngoài ăn cơm đi, không cần coi con hoài đâu.”
“Cha không đói, chờ đến khi y tá tới chích cho con đã.”
“Hừ, có gì phải sợ chứ … Hụ hụ … Cha ra ngoài mua tào phớ cho con đi, con muốn ăn tào phớ.” (1)
Hạ Kiệt thấy bộ dạng trấn tĩnh như thường của nhóc, cứ luôn miệng dặn nhóc nhất định phải ngoan, có việc gì lập tức nhấn nút gọi y tá.
Quý Thụ Thành vẫn như bình thường đúng 8h sáng sẽ tới thay ca, thời gian cũng sắp tới, nên chắc là không có việc gì.
Bệnh viện nằm ngay trong khu náo nhiệt, mới sáng sớm, cửa không có chút quán xá nào, y phải đi mấy trăm mét, ở một cổng dân cư mới tìm được quầy hàng. Nghe thấy mùi bánh bao bánh quẩy, bụng có chút đói, nên mua một cái bánh mì lớn, bánh quẩy và sữa đậu nành, và tào phớ mà con trai thích ăn, không có thời gian ăn tại chỗ, y lập tức gói plastic vừa đi về vừa ăn.
Còn chưa tới thời gian khám chữa bệnh thì trong bệnh viện đã ồn ào rộn ràng nhốn nháo. Người đến người đi, văn phòng khám bệnh của vị bác sĩ trung y, khoa nội, phụ khoa có chuyên gia tốt đều chật kín người. Có vị phu nhân tóc trắng dẫn con trai mình đi khám bệnh, suốt đêm xếp hàng lấy số, quả thật là thương cho tấm lòng của tất cả người làm cha làm mẹ trong thiên hạ.
Con cái chính là tim của cha mẹ, dường như lúc này y đã hiểu được tấm lòng của bậc làm phụ huynh rồi.
Đang đứng ngay cổng bệnh viện, bỗng nhiên có người gọi tên y, quay đầu lại, chính là bạn gái cũ Tiểu Tuyết đã mấy tháng rồi không gặp.
“A Kiệt, sao anh lại ở đây, anh bệnh à?” Tiểu Tuyết mỉm cười đi tới, đến tận chỗ mới phát hiện sắc mặt của y vàng vọt, nét mặt có chút uể oải.
Hạ Kiệt quay đầu né tránh bàn tay thân thiết vươn ra của cô, bình tĩnh nói: “Hạ Đống bị bệnh, nằm viện ở đây, còn em, sao cũng ở đây?”
“Mẹ em mấy ngày qua cũng không thoải mái, nên em dẫn mẹ tới đây khám.” Cô chỉ chỉ vào khu khám bệnh. Mẹ của Tiểu Tuyết đang ngồi ở đó đọc báo, dù sao cũng là vị trưởng bối đã từng quen biết lại giúp đỡ mình khá nhiều, nên Hạ Kiệt cũng phải đi tới chào hỏi một tiếng. Mẹ của Tiểu Tuyết là xuất thân cán bộ cao cấp, hơn 50 tuổi, thường ngày bảo dưỡng vô cùng tốt, nên nhìn không ra tuổi thật. Lướt qua quan hệ tình cảm giữa Hạ Kiệt cùng Tiểu Tuyết, thái độ nói chuyện của bà cũng không khác gì vị trưởng bối hiền lành, trong giọng nói tràn đầy ngữ khí ân cần thăm hỏi.
Hàn huyên vài câu, điện thoại di động vang lên. Quý Thụ Thành tới cổng bệnh viện gọi tới, Hạ Kiệt phải đi. Tiểu Tuyết có chút luyến tiếc y, cũng muốn đi theo thăm Hạ Đống, nhưng lại bị mẹ của cô dùng lời nói dịu dàng cản lại.
Hạ Kiệt vội vã chạy tới khu nội trú, Quý Thụ Thành đang đẩy cái xe đựng đầy quần áo mới cùng vật dụng hàng ngày của hai cha con họ, bao lớn bao nhỏ không có phương tiện, khó trách hắn lại gọi cho y.
“Tối qua ngủ có được không?” Thân thiết đưa tay sờ sờ mồ hôi trên mặt y.
Bàn tay có chút lạnh, một động tác hơi mờ ám, nhưng lại khiến cho Hạ Kiệt nổi lên muôn vàn cảm xúc. Y cúi đầu, trán gác lên vai hắn, ngửi mùi để lấy tinh thần.
Quý Thụ Thành xoa xoa đôi vai cứng ngắc của y, nhẹ giọng nói: “Vừa nãy Tiểu Lễ có gọi điện, nói bệnh của Hạ Đống họ đã có biện pháp trị liệu mới rồi, lát nữa vào văn phòng gặp nó nó sẽ nói cho nghe.”
“Ừ.”
“Tỉnh táo lại nào, đừng để Hạ Đống thấy được bộ dáng này của em chứ.”
Hạ Kiệt ngẩng đầu tự giễu cười cười, cầm lấy cái bao lớn nhất, kéo tay hắn bước đi.
Cách đó không xa, Tiểu Tuyết đứng ngay trước cửa sổ bằng kính lớn trong khu khám bệnh nhìn xuống dưới, đứng yên thật lâu.
“Chúng tôi đã tìm được bản ghi chép mới sinh cùng sổ khám bệnh lúc đó của bé tại bệnh viện này.” Hứa Chí Minh lấy ra một bộ hồ sơ liên quan. “Bé có nguy cơ bị thông liên thất bẩm sinh. (2) Hiện tại nhiệt độ cơ thể của bé còn khá cao, dù cho có dùng lượng lớn kháng khuẩn tố cũng không thể khống chế được chứng viêm trên nội màng của trái tim. Hiện nay xem ra, nếu cứ giữ trị liệu như cũ cũng không mấy lạc quan với Hạ Đống, tiếp tục kéo dài như vậy cũng không xong, dù cho bé có may mắn vượt qua được cửa ải này, cũng khó nói được tương lai sẽ không tái phát. Cho nên, tôi kiến nghị nên tiến hành giải phẫu cho bé, vậy sẽ tốt hơn.”
“Giải phẫu có nguy hiểm lắm không?” Quý Thụ Thành lên tiếng trước.
Hứa Chí Minh đứng thẳng lưng, nghiêm túc nói. “Dù cho cuộc giải phẫu nào thì cũng có tính nguy hiểm nhất định cả. Nhưng chỉ cần giải phẫu thì có thể trị tận gốc bệnh trạng hiện tại, đáng giá cân nhắc một chút.”
“Vậy tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”
“50/50.” Hứa Chí Minh nhấp hé miệng nói. “Từ bản siêu âm điện tâm đồ, thì tâm thất phải của bé hiện đang tăng trưởng không bình thường, điều kiện chữa trị của bệnh viện cũng có hạn, cần phải chuyển bé tới trung tâm y học nhi đồng, ở đó có chuyên gia ngoại khoa.”
“Không phải ngài sẽ phụ trách sao?”
“Hiện tại chủ nhiệm khoa đang phụ trách khoa ngoại bên trung tâm chính là thầy giáo hướng dẫn lúc tôi thực tập, cũng chính là chuyên gia về phương diện tim, đã từng thành công thực hiện qua 5 cuộc giải phẫu giống thế này, nhất định có thể tin tưởng.”
Hạ Kiệt như cầu cứu nhìn Quý Thụ Lễ, bác sĩ mặt lạnh kia thanh tiếng nói: “Tên này nhân phẩm không được tốt, làm việc cũng chẳng đàng hoàng. Nhưng kỹ thuật cùng ánh mắt của anh ta thì được.”
Ra khỏi phòng cấp cứu, Hạ Kiệt như muốn ngất đi, bản chụp siêu âm điện tâm đồ cùng tim của nhóc, phần tâm thất phải tăng trưởng không bình thường nhìn qua như một rặng san hô vô hại vậy, nhưng chính một thứ nhỏ như thế có thể tùy thời làm tắc nghẽn huyết quản đi vào trong tim của nhóc, khiến cho nhóc bị liệt hoặc sưng não.
Một đứa nhỏ thể trạng yếu như vậy, có thể vượt qua hai tiếng phẫu thuật không. Lỡ như phẫu thuật thất bại, thì đứa con duy nhất mà chị gái y lưu lại sẽ …
Hạ Kiệt nhanh chóng bước đi, chạy tới cửa thang lầu, đem phim chụp ném xuống đất, liều mạng gõ đầu mình. Quý Thụ Thành liền ôm lấy y, không tiếng động nhưng lại ôm chặt lấy y vào lòng, vai trong ngực y hơi run rẩy, áo sơmi đầu vai dần dần đã ươn ướt.
Một người thanh niên lạc quan dũng cảm như vậy cũng sợ tới thế, chính vì đang gánh lấy một trách nhiệm mà người thường không thể gánh.
Đêm đó, Hạ Kiệt ngồi trên sofa phòng khách suốt cả 1 đêm. Quý Thụ Thành từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy y hút thuốc liền thấy tàn thuốc trên bàn đã sớm đầy. Thấy hắn chậm rãi ngồi xuống, cơ thể cao ngất kia vì mệt mỏi mà hơi hơi chùn xuống, không khỏi thở dài, liền ôm lấy đầu của y dựa vào ngực mình, hai tay nhẹ xoa huyệt Thái Dương cùng khóe mắt của y. Hạ Kiệt trầm tĩnh lại, thở dài một hơi.
“Em quyết định để Hạ Đống làm phẫu thuật.”
Quý Thụ Thành không nói gì, tiếp tục xoa xoa.
“Từ nhỏ nó đã là một đứa nhỏ kiên cường, tuy rằng có tính nguy hiểm, nhưng em tin tưởng nó nhất định sẽ chống chọi được.” Hạ Kiệt đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, hít lấy mùi trên cơ thể hắn. “Em chỉ là thấy có lỗi với chị gái em, không thể chăm sóc nó đàng hoàng.”
“Bệnh tim là bẩm sinh mà, nếu chị gái em còn sống, thì cũng sẽ đồng ý cách làm hiện tại của em thôi.” Xoa xoa mái tóc ngắn uốn cong của y, lúc này hắn cái gì cũng không thể làm, chỉ có yên lặng ôm lấy người yêu mà ủng hộ, trong lòng cầu phúc cho đứa nhỏ.
Thế nhưng phúc vô song chí, họa vô đơn chí. Sáng sớm, lúc hai người họ tới bệnh viện chăm Hạ Đống, thì y tá lập tức mời họ tới phòng khám ngoại khoa, Quý Thụ Lễ, Hứa Minh Chí cùng bác sĩ chính của Hạ Đống đều đang ở đó. Nhưng trên mặt ai cũng chẳng mấy tươi, không khí trong phòng đột nhiên khẩn trương.
Hứa Minh Chí nói: “Hôm qua tôi đã liên hệ với trung tâm y viện nhi đồng, Từ giáo sư vì viêm thận cấp tính đã nhập viện rồi, không thể phẫu thuật cho bé được.”
Cái tinh bất ngờ này khiến cho người ta thấy uể oải. Thấy Hạ Kiệt không phản ứng, ngây ngốc ngồi ở đó. Quý Thụ Thành nhìn em trai mình hỏi: “Vây giờ tính sao?”
“Cần phải tranh thủ thời gian liên lạc các bệnh viện tỉnh khác, chuyển viện, còn không thì ở đây thực hiện phẫu thuật.” Quý Thụ Lễ chỉ chỉ Hứa Chí Minh. “Anh ta mổ chính.”
Vị bác sĩ khoa nội râu mép trắng lập tức phản đối: “Tôi không phải chê trách gì kỹ thuật của bác sĩ Hứa, nhưng loại phẫu thuật tim này rất là nguy hiểm, mà anh ta lại chưa bao giờ đứng mổ. Không ai biết trong quá trình phẫu thuật sẽ xảy ra bất ngờ gì, cho dù là một chuyên gia kinh nghiệm phong phú cũng không dám đứng mổ chính. Tôi nghĩ trước cứ dùng thuốc đã.”
“Ai cũng có lần đầu tiên, anh ta chính là học trò của Từ giáo sư, ở trung tâm công tác luôn phụ trách trợ thủ một cho mấy cuộc giải phẫu, nếu nói về kinh nghiệm thì như vậy cũng đủ rồi. Nếu như bác sĩ vì sợ trách nhiệm, chân tay co cóng, không đúng lúc cứu chữa cho người bệnh, thì không xứng gọi là bác sĩ.” Quý Thụ Lễ bén nhọn phản bác, khiến cho vị bác sĩ già kia tức giận trừng mắt.
“Đứa nhỏ này là bệnh nhân của tôi, tôi là bác sĩ chính, tôi hiểu rõ bệnh tình của bé hơn mấy người nhiều. Bị chứng Viên nội tâm mạc nhiễm khuẩn dù cho có giải phẫu thành công, thì tỷ lệ tái phát cũng rất cao, nếu là người bị nhiễm đến mức công năng tim bị tổn hại, thì bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm tính mạng.”
“Đó là lý luận 5 năm trước, nhưng kỹ thuật giải phẫu tim hai năm qua đã có tiến bộ rất lớn, hậu di chứng cũng giảm đi khá nhiều, dù chỉ tính ca bệnh ở Ninh Ba, thì cũng không có bệnh nhân nào đã từng tử vong sau cuộc giải phẫu cả.” Quý Thụ Lễ lập tức cãi lại.
Hứa Chí Minh lại khá bình tĩnh nói: “Chuyển qua bệnh viện tỉnh khác là bảo đảm nhất, nhưng nếu hai người tin tưởng tôi, tôi nguyện ý đem hết năng lực của mình trị dứt bệnh cho bé.”
Bác sĩ già kia còn đang kêu la liệu pháp cũ tốt hơn, nguy hiểm nhỏ. Quý Thụ Lễ không màng để ý tới tôn ti già trẻ, phản bác lại ông, hai người hầu như ầm ĩ muốn nổ banh trời. Hạ Kiệt một câu cũng không nghe được, sự thực xảy ra trước mắt, vô pháp dự đoán tương lai rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, còn toàn bộ quyết định hiện tại của mình đều sẽ liên quan đến sức khỏe cả đời sau của nhóc. Lựa chọn quá khó khăn, áp lực quá lớn.
Yên lặng trở lại phòng bệnh, Hạ Đống cùng Tiểu Diệp đang chơi bài. So sánh với sắc mặt trắng nõn khỏe mạnh của Tiểu Diệp, thì hai má do phát sốt mà đặc biệt ửng đỏ của con trai mình khiến cho người đặc biệt đau xót, rốt cuộc nên xử lý sao đây?
Phòng bệnh mở cửa ra, Hạ Kiệt rất kinh ngạc, người vừa vào không phải là Quý Thụ Thành vừa nãy đi cùng mình, mà là Tiểu Tuyết. Cô ôm lấy một bó cúc nhỏ, một cái bánh kem tiêu sái tiến vào, cười nói với Hạ Đống: “Anh bạn nhỏ đẹp trai à, còn nhớ dì không?”
“Dì Tuyết.”
“Đúng vậy nha.” Tiểu Tuyết hôn lên trán nhóc, đem hoa cắm vào trong bình, lại cười với bé ngồi bên cạnh. “Con là ai vậy?”
“Con gọi là Quý Tiểu Diệp, con chào dì.” Tiểu Diệp lập tức hiểu chuyện chào hỏi.
“Ừ, thật ngoan.” Tiểu Tuyết sờ sờ đầu của bé, đem bánh gato chia cho hai người bạn nhỏ. Hạ Kiệt lấy phần của Hạ Đống. “Bác sĩ nói nó không được ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ lượng đường cao.”
Tiểu Tuyết xấu hổ xoa tay: “Lần sau em sẽ chú ý.”
“Em tới làm gì?” Hạ Kiệt tâm tình không tốt, giọng nói cũng sẽ không tốt. Nếu là trước đây, vị tiểu thư này đã sớm nhảy dựng lên, nhưng hôm nay cô chỉ sửng sốt, sắc mặt bất biến, uyển chuyển nói. “Hôm đó em ở đây đụng trúng anh, nghe nói Hạ Đống bị bệnh, nên có đi tìm hiểu một chút. Anh quyết định cho bé giải phẫu à? Đã sắp xếp xong được bệnh viện chưa?” Tính tình cũng tốt lên không ít.
Hạ Kiệt cầm muỗng chọc bánh gato không nói gì.
Chỉ nghe cô nói tiếp: “Mẹ em trước đây là tốt nghiệp y khoa, biết không ít chuyên gia về phương diện này, mẹ đã đồng ý giúp em liên hệ bệnh viện Bắc Kinh. Trung tâm y viện nhi đồng ở đó là chuyên gia về bệnh tim của trẻ nhỏ, đều có quan hệ với bệnh viện California của Mỹ, bất kỳ ai cũng là chuyên gia về mặt tim.”
“Tới Bắc Kinh cần bao nhiêu tiền?”
Tiểu Tuyết thấy y mở miệng, ngữ khí nhẹ nhàng: “Chỉ cần anh đưa bé qua, toàn bộ phí dụng không phải vấn đề …” Cô bỗng nhiên cúi đầu, ngồi xuống kế bên y nói. “A Kiệt, để em quay lại bên anh đi, được không?”
Hạ Kiệt ngẩn người.
“Em đã liên hệ qua với bác sĩ, phẫu thuật này khá khó, áp lực của anh rất lớn, để em quay về bên anh, chúng ta bắt đầu lại. Em sẽ không tùy hứng như trước nữa, đã trải qua nhiều việc, em cũng hiểu rõ khá nhiều chuyện. Ngày đó gặp lại anh, anh không biết em vui tới mức nào, đến tận ngày chia tay nhau rồi, em mới biết thì sao em yêu anh như vậy. Em chính là một đứa ngốc, rõ ràng hối hận cũng không nên lo về vấn đề mặt mũi. Cứ chờ anh gọi điện cho em, nhưng đợi lâu như vậy cuối cùng cũng hết hy vọng, chính mình chủ động đi tìm anh. Lần này anh cho em một cơ hội, em nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt, chăm sóc Hạ Đống thật tốt, được không?”
Hạ Kiệt bị cô nói một chuỗi dài, mở to hai mắt không biết làm sao. Hai đứa nhỏ cũng ngừng tay không chơi nữa, nâng lỗ tai lên lắng nghe.
Tiểu Tuyết nói hết cả ruột gan mới mới bắt đầu mặt đỏ, càng nghĩ càng xấu hổ: “Em, em … đã nói xong rồi, anh cân nhắc lại được không. Mai em lại tới nữa.” Nói xong, cô chạy trối chết. Vội vã đẩy cửa, lại đụng trúng ngay Quý Thụ Thành đang đứng ngoài cửa.HẾT CHƯƠNG 20
(1) Tào phớ (豆腐脑):
(2) Bệnh thông liên thất (室间隔缺损, ventricular septal defect, VSD)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook