Truy Đuổi - Cố Hàn Y
-
Quyển 2 - Chương 67: Dumbledore
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
“Cả tin?” Ron trợn mắt, hiển nhiên là không kịp phản ứng: “Cậu đang nói tới hiệu trưởng Dumbledore?”
“Đúng vậy.” Hermione nói: “Tớ biết trong giới Phù Thuỷ, quan điểm của phần lớn mọi người về hiệu trưởng Dumbledore đều là: phù thuỷ hùng mạnh và cơ trí, thế nên mọi người luôn có cảm tưởng cụ không gì không làm được. Nhưng giống như Harry đã từng nói, dù người ta có cảm thấy cụ vĩ đại đến cỡ nào thì cụ vẫn chỉ là một con người mà thôi.”
“Đúng vậy.” Ron vẫn chưa hiểu được: “Nhưng cái này thì sáng tỏ được gì?”
“Một con người.” Hermione uống thêm ngụm nước: “Ron, cậu thấy làm một người nên thế nào?”
“À, đầu tiên nên có phẩm chất tốt, rồi được mọi người yêu quý.” Ron đếm ngón tay.
“Khoan đã.” Hermione ngăn Ron lại: “Ý tớ không phải thế, tớ nói nhược điểm của một người.”
“Nhược điểm?” Ron càng mơ hồ hơn: “Cậu nói nhược điểm của hiệu trưởng Dumbledore?”
“Ừm, tớ là nói nhược điểm của hiệu trưởng Dumbledore.” Hermione gật đầu.
“Nhưng hiệu trưởng Dumbledore lợi hại thế sao có nhược điểm được, nhiều nhất chỉ là hơi điên điên khùng khùng thôi.” Ron thử trả lời.
“Nhìn đây.” Hermione vuốt tay: “Tớ chỉ biết.”
Ron không chen ngang nữa mà thực sự nhìn Hermione.
Hermione hắng giọng rồi nói:“Đầu tiên, tớ chả biết chuyện điên điên khùng khùng có gì to tát cả, hồi trước nón phân viện từng do dự không biết phân tớ đến Gryffindor hay Ravenclaw, nhưng cuối cùng chính tớ đã chọn đến Gryffindor dù vẫn rất thích Ravenclaw, cậu biết Luna Lovegood chứ?”
“Cô gái điên kia ấy à? Luôn nói về ‘ruồi trâu xung quanh’….rồi cây tầm gửi có phải không?” Ron nói: “Mọi người nói cô ấy luôn điên điên khùng khùng.”
“Đúng vậy, cô ấy có chút điên nhưng lại là người thông minh nhất mà tớ từng gặp.” Hermione mỉm cười: “Có lẽ ngoại trừ Dumbledore.”
“Cho nên ý của cậu là người thông minh luôn có chút điên điên khùng khùng à?” Ron cười nhạo.
“Nhiều hoặc ít, đặc biệt là người như Dumbledore, trong lịch sử Muggle cũng có rất nhiều tấm gương như vậy, nhưng tất nhiên đấy không phải trọng điểm mà ta cần nói đến.” Hermione dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Bất kể Dumbledore có điên điên khùng khùng hay sức mạnh cường đại, và bao nhiêu danh tiếng ở giới Phù Thuỷ thì khi xoá hết chúng cụ ấy vẫn là một cá nhân.”
“A.” Ron gật đầu: “Cậu học cái này ở đâu thế?”
“Nghiên cứu của Muggle.” Hermione nói: “Tớ thấy dùng tâm lý học của Muggle để nghiên cứu Phù Thuỷ rất có ích.”
“Nghiên cứu của Muggle…… ” Ron bĩu môi: “Nghe nói mấy người nghiên cứu điện.”
“Đúng vậy, điện với ma lực của Phù thuỷ có tác dụng gần như nhau, chậm đã…chúng ta lạc đi đâu thế này.” Hermione liếc xéo Ron một cái: “Trở lại vấn đề của giáo sư Dumbledore, vừa rồi nói giáo sư Dumbledore trước khi là một Phù Thuỷ vĩ đại thì vẫn là một con người. Làm một con người thì nhất định phải có những tật xấu của một người, chẳng hạn như ích kỷ, yếu đuối, nhát gan và thậm chí là có thể có những suy nghĩ xấu xa.”
“Không thể tin được.” Ron lắc đầu: “Tớ không thể tưởng tượng một hiệu trưởng Dumbledore nhút nhát.”
“Tớ cũng không.” Hermione mỉm cười: “Nguyên nhân hiệu trưởng Dumbledore trở thành vĩ nhân phần lớn là vì sự anh dũng và không vụ lợi không thể không thừa nhận của cụ. Nhưng dù sao chăng nữa thì ở một số phương diện cụ vẫn không được như vậy, chẳng hạn như cả tin và mềm lòng, thậm chí đôi lúc còn bị ràng buộc quá nhiều bởi đạo đức, đến nỗi không thể ngăn cản trước một vài chuyện sắp xảy ra.”
“Thế là có ý gì?” Ron lắc đầu: “Có đạo đức không tốt sao?”
“Không, đương nhiên không phải.” Hermione lắc đầu: “Tớ nhớ Harry từng nói với mình, hồi trước khi hiệu trưởng Dumbledore vừa mới biết Tom Riddle đã nhìn thấu được bản chất của hắn.”
“Tớ nhớ là có.”
“Nhưng cậu có từng nghĩ tới vì sao ngay cả khi hiệu trưởng Dumbledore đã biết rõ như vậy, mà Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy vẫn có thể phát triển thế lực cho đến ngày nay không.” Hermione nhìn Ron.
“Điều này…” Ron suy tư: “Bởi vì hiệu trưởng Dumbledore không có chứng cứ phạm tội của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy?”
“Không hoàn toàn.” Hermione nói: “Hiệu trưởng Dumbledore từng nói với Harry, không ai có thể trừng phạt một người vì một chuyện mà hắn chưa từng làm, cậu có nhớ không?”
“Có.” Ron gật đầu: “Tớ nhớ rõ khi đó chúng ta từng thảo luận và kết luận rằng hiệu trưởng Dumbledore không hề sai, không một ai có thể trách phạt một người vì chuyện chưa xảy ra, cho dù có lời tiên tri của Trelawney cũng không được. A, các cậu còn nói tới lời tiên tri của Cassandra, và việc nếu cưỡng ép thay đổi ở một góc độ nào đó thì có thể thành công biến lời tiên tri thành sự thật.”
“Đúng vậy. Hồi Tom Riddle còn ở trường, chúng ta đều biết Tử Xà trong mật thất từng được thả ra, linh hồn Myrtle cho tới giờ vẫn ở trong nhà vệ sinh nữ nên không ai có thể phủ nhận điểm này, vậy ai có thể mở mật thất ra chứ?”
“Voldemort?” Ron hỏi nhưng rồi lại tập tức tự trả lời: “Tất nhiên, không hắn thì còn ai.”
“Đúng vậy, không phải hắn thì còn ai, lần đầu tiên gặp mặt Dumbledore chỉ biết Riddle là Xà Ngữ, biết hắn rất có thể là người thừa kế của Slytherin, bởi vì hắn chắc chắn đã kế thừa một vài tính xấu của nhà Gaunts, nhưng sau khi Riddle đến Hogwart thì tính cách lại thay đổi 180 độ, có lẽ Dumbledore từng nghi ngờ nhưng cụ lại càng muốn tin tưởng ý nghĩ Riddle sẽ tự sửa sai hơn. Dù sao, cuối cùng tớ vẫn cảm thấy tuy giáo sư Dumbledore khởi xướng việc cần chung sống hoà bình với Muggle, nhưng trong lòng cụ không thích Muggle cho lắm.”
“Tớ hiểu.” Ron gật đầu: “Mỗi lần Harry nhắc tới hiệu trưởng Dumbledore và Muggle đều mang một chút ý tứ không rõ, nhưng tớ vẫn luôn nghĩ đấy chỉ là cái nhìn của riêng Harry thôi.”
“Cho nên dù sao chăng nữa thì giáo sư Dumbledore vẫn tin tưởng Tom Riddle. Rồi đến sau này khi Tom Riddle mở mật thất ra và đổ tội cho Hagrid, giáo sư Dumbledore hoàn toàn có thể khống chế để chuyện của Riddle không phát sinh, phải biết rằng cái chết Myrtle có thể nói là mưu sát, mà việc ai là người có khả năng mở mật thất ra…trong lòng giáo sư Dumbledore cũng đã có cân nhắc.”
“Nhưng cụ lại không làm vậy.” Ron càng thêm mơ hồ: “Vì sao?”
“Bởi vì cụ dễ tin.” Hermione nói: “Tớ không biết vì sao…có lẽ tính cách của giáo sư Dumbledore vốn dĩ không như vậy, hình như cụ đã phạm phải một sai lầm gì đó nên mới tự ép buộc tính cách của mình chệch hướng. Cụ tự trói buộc hành vi của mình, như biến đổi 180 độ…cụ bỏ qua lỗi lầm mình gây ra trong quá khứ nhưng cũng trở nên quá tin người, và cả một chút không dứt khoát. Tuy không rõ ràng nhưng với địa vị của cụ ở giới Phù Thuỷ, thì cụ vẫn cẩn thận quá mức.”
“Hermione.” Ron lắc đầu: “Tin tớ đi, chỉ là cụ già rồi.”
“Già rồi……” Hermione nghiêm túc lắc đầu: “Ron, lúc Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy còn đi học, giáo sư Dumbledore chưa già.”
“Đúng thế.” Ron gật đầu, rồi xiên một miếng thịt bò: “Bất kể thế nào thì tớ vẫn tin tưởng hiệu trưởng Dumbledore, tớ chỉ cần biết nhiêu đó.”
Hermione há miệng, rồi đột nhiên cười lớn: “Cậu nói đúng, chỉ cần chúng ta tin tưởng cụ là đủ.”
Trong lúc Hermione và Ron đang nói chuyện khí thế ngất trời, thì Snape với Lupin ở bên cạnh lại chẳng trao đổi với nhau tí tin tức nào.
“Cô gái nhỏ này rất thú vị, phải không?” Lupin chớp chớp đôi mắt vàng của mình, cười cười với Snape.
“Hừ.” vẻ mặt người đàn ông tóc đen vẫn có chút bất ngờ, nhưng cũng bất đắc dĩ nói: “Thật đáng tiếc, cô Granger không phải máu thuần.”
“A, Severus.” Remus hơi bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh đừng có nói với tôi anh thực sự tin vào mấy thứ như máu thuần nhé, có biết bao sự thật trước mắt đã nói lên việc huyết thống thuần chủng không phải ưu tú nhất rồi mà. Với lại những phù thuỷ vĩ đại trong vài thế kỷ gần đây, phần lớn đều là máu lai!”
“Ta biết.” Snape gật đầu: “Potter, và cả Albus.”
“Còn có anh.” Lupin bổ sung: “Đại sư độc dược ưu tú nhất.”
Tay Snape hơi ngừng một chút rồi mới khẽ gật đầu, ở một góc độ nào đó mà nói thì đấy là câu trả lời lịch sự nhất mà anh có thể đưa ra.
“Thật ra Albus luôn là một người tuyệt diệu, nhưng tôi chưa từng biết việc học nghiên cứu của Muggle có thể tìm hiểu một người ở góc độ đó đấy, thời chúng ta đi học còn chưa có cái này.”
“Potter.” Snape thấp giọng nói.
“Cái gì?” Lupin không nghe rõ lắm.
“Việc này bắt đầu là vì Potter.” Snape nói: “Tất nhiên không hoàn toàn là Potter, nhưng quả thật là vì Potter.”
“Tôi biết rồi, bệnh trầm cảm.” Lupin nặng nề gật đầu: “Kỳ thật học trò có vấn đề tâm lý ở Hogwart cũng không ít, nhưng thời chúng ta vẫn có chút thiếu sót. Dù sao thầy thuốc của St. Mungo cũng không thể thường trú ở Hogwart, Poppy thì chỉ có một mình, Hogwart lại là trường học nội trú nên việc phổ biến cho học trò nhiều một chút mới là phương pháp tốt nhất.”
“Đúng vậy.” Snape gật đầu: “Dù ta không muốn thừa nhận nhưng từ sau khi Chúa tể Hắc ám trở về, vấn đề của Slytherin trở nên nghiêm trọng hơn trước rất nhiều. Không phải tất cả Slytherin đều nguyện ý trở thành vật hy sinh cho chiến tranh, phần lớn Slytherin đều là máu thuần, tất nhiên còn có một phần con lai. Nhưng dù vậy ta chưa bao giờ cảm thấy tinh thần của Nhà Slytherin là huyết thống, mặt khác đó lại là một loại tham vọng và mong muốn với địa vị. Những điều này không nhất định phải thông qua Voldemort, thông qua việt giết chóc và hành vi sai lầm của hắn để đạt được, một kẻ độc tài sẽ không mang lại nhiều lợi ích cho xã hội.”
“Thích [Lịch sử của cuộc chiến Peloponnesian] sao?” Lupin nhướng mày.
“Không, ta thích [Herodotus Histories] hơn, thỉnh thoảng cũng đọc [Siêu hình học].”
“Ít ra cũng không phải là [Phương pháp làm một trăm loại tình dược].” Lúc nói đến tên cuốn sách này, Lupin nở một nụ cười cổ quái.
“Đúng vậy, tất nhiên không phải, đó chỉ là suy đoán nhảm nhí của đám đạo tặc các người mà thôi.” Có lẽ đã quá lâu rồi nên với những suy đoán mà nhóm đạo tặc đưa ra nhằm vũ nhục mình, anh đã không còn tức giận…mà phần nhiều lại xem nó như một kỷ niệm nhợt nhạt và có chút bất đắc dĩ.
Anh đã sớm qua cái tuổi giận dữ vì một việc cỏn con lâu rồi.
“Bất quá Severus, anh phải cam đoan là sẽ không trách Harry.” Thấy vẻ mặt Snape cuối cùng đã trầm tĩnh lại, Lupin mới thở phào nhẹ nhõm: “Dù sao Harry thật sự đã gánh vác rất nhiều.”
“Ta nghĩ mình đã trách em ấy rồi.” Snape nói: “Lại trách cứ tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, bây giờ nhiệm vụ của chúng ta là giải quyết Chúa tể Hắc ám, rồi túm Tom Riddle ra khỏi đầu Harry.”
“Mà những chuyện còn lại chỉ có thể dựa vào sau đó?” Lupin mỉm cười: “Anh vẫn không thay đổi, Severus.”
Snape nuốt miếng sườn cừu cuối cùng, dùng khăn lau miệng rồi đứng lên:“Ta có chừng mực.”
“Vậy tôi không tiễn.” Lupin cũng đứng dậy: “Nhớ bảo trọng.”
“Ta biết.” Snape gật đầu rồi đi vào wc, sau một tiếng “ba” nhỏ vang lên, Lupin biết đối phương đã hoàn toàn rời khỏi quán ăn nên mới vỗ vỗ tay, nói với Hermione và Ron vẫn còn đang bàn luận vấn đề triết học: “Ăn xong rồi phải không, chúng ta về nhà thôi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương này số lượng từ hơi nhiều một chút……Ngô, quả nhiên hợp văn lại vẫn tốt nhất.
Chương này nhưng quan điểm về Dumbledore đều theo lời của Hermione sắm vai Hermione, không liên quan đến tác giả là bản thân Hermione~~~
“Cả tin?” Ron trợn mắt, hiển nhiên là không kịp phản ứng: “Cậu đang nói tới hiệu trưởng Dumbledore?”
“Đúng vậy.” Hermione nói: “Tớ biết trong giới Phù Thuỷ, quan điểm của phần lớn mọi người về hiệu trưởng Dumbledore đều là: phù thuỷ hùng mạnh và cơ trí, thế nên mọi người luôn có cảm tưởng cụ không gì không làm được. Nhưng giống như Harry đã từng nói, dù người ta có cảm thấy cụ vĩ đại đến cỡ nào thì cụ vẫn chỉ là một con người mà thôi.”
“Đúng vậy.” Ron vẫn chưa hiểu được: “Nhưng cái này thì sáng tỏ được gì?”
“Một con người.” Hermione uống thêm ngụm nước: “Ron, cậu thấy làm một người nên thế nào?”
“À, đầu tiên nên có phẩm chất tốt, rồi được mọi người yêu quý.” Ron đếm ngón tay.
“Khoan đã.” Hermione ngăn Ron lại: “Ý tớ không phải thế, tớ nói nhược điểm của một người.”
“Nhược điểm?” Ron càng mơ hồ hơn: “Cậu nói nhược điểm của hiệu trưởng Dumbledore?”
“Ừm, tớ là nói nhược điểm của hiệu trưởng Dumbledore.” Hermione gật đầu.
“Nhưng hiệu trưởng Dumbledore lợi hại thế sao có nhược điểm được, nhiều nhất chỉ là hơi điên điên khùng khùng thôi.” Ron thử trả lời.
“Nhìn đây.” Hermione vuốt tay: “Tớ chỉ biết.”
Ron không chen ngang nữa mà thực sự nhìn Hermione.
Hermione hắng giọng rồi nói:“Đầu tiên, tớ chả biết chuyện điên điên khùng khùng có gì to tát cả, hồi trước nón phân viện từng do dự không biết phân tớ đến Gryffindor hay Ravenclaw, nhưng cuối cùng chính tớ đã chọn đến Gryffindor dù vẫn rất thích Ravenclaw, cậu biết Luna Lovegood chứ?”
“Cô gái điên kia ấy à? Luôn nói về ‘ruồi trâu xung quanh’….rồi cây tầm gửi có phải không?” Ron nói: “Mọi người nói cô ấy luôn điên điên khùng khùng.”
“Đúng vậy, cô ấy có chút điên nhưng lại là người thông minh nhất mà tớ từng gặp.” Hermione mỉm cười: “Có lẽ ngoại trừ Dumbledore.”
“Cho nên ý của cậu là người thông minh luôn có chút điên điên khùng khùng à?” Ron cười nhạo.
“Nhiều hoặc ít, đặc biệt là người như Dumbledore, trong lịch sử Muggle cũng có rất nhiều tấm gương như vậy, nhưng tất nhiên đấy không phải trọng điểm mà ta cần nói đến.” Hermione dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Bất kể Dumbledore có điên điên khùng khùng hay sức mạnh cường đại, và bao nhiêu danh tiếng ở giới Phù Thuỷ thì khi xoá hết chúng cụ ấy vẫn là một cá nhân.”
“A.” Ron gật đầu: “Cậu học cái này ở đâu thế?”
“Nghiên cứu của Muggle.” Hermione nói: “Tớ thấy dùng tâm lý học của Muggle để nghiên cứu Phù Thuỷ rất có ích.”
“Nghiên cứu của Muggle…… ” Ron bĩu môi: “Nghe nói mấy người nghiên cứu điện.”
“Đúng vậy, điện với ma lực của Phù thuỷ có tác dụng gần như nhau, chậm đã…chúng ta lạc đi đâu thế này.” Hermione liếc xéo Ron một cái: “Trở lại vấn đề của giáo sư Dumbledore, vừa rồi nói giáo sư Dumbledore trước khi là một Phù Thuỷ vĩ đại thì vẫn là một con người. Làm một con người thì nhất định phải có những tật xấu của một người, chẳng hạn như ích kỷ, yếu đuối, nhát gan và thậm chí là có thể có những suy nghĩ xấu xa.”
“Không thể tin được.” Ron lắc đầu: “Tớ không thể tưởng tượng một hiệu trưởng Dumbledore nhút nhát.”
“Tớ cũng không.” Hermione mỉm cười: “Nguyên nhân hiệu trưởng Dumbledore trở thành vĩ nhân phần lớn là vì sự anh dũng và không vụ lợi không thể không thừa nhận của cụ. Nhưng dù sao chăng nữa thì ở một số phương diện cụ vẫn không được như vậy, chẳng hạn như cả tin và mềm lòng, thậm chí đôi lúc còn bị ràng buộc quá nhiều bởi đạo đức, đến nỗi không thể ngăn cản trước một vài chuyện sắp xảy ra.”
“Thế là có ý gì?” Ron lắc đầu: “Có đạo đức không tốt sao?”
“Không, đương nhiên không phải.” Hermione lắc đầu: “Tớ nhớ Harry từng nói với mình, hồi trước khi hiệu trưởng Dumbledore vừa mới biết Tom Riddle đã nhìn thấu được bản chất của hắn.”
“Tớ nhớ là có.”
“Nhưng cậu có từng nghĩ tới vì sao ngay cả khi hiệu trưởng Dumbledore đã biết rõ như vậy, mà Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy vẫn có thể phát triển thế lực cho đến ngày nay không.” Hermione nhìn Ron.
“Điều này…” Ron suy tư: “Bởi vì hiệu trưởng Dumbledore không có chứng cứ phạm tội của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy?”
“Không hoàn toàn.” Hermione nói: “Hiệu trưởng Dumbledore từng nói với Harry, không ai có thể trừng phạt một người vì một chuyện mà hắn chưa từng làm, cậu có nhớ không?”
“Có.” Ron gật đầu: “Tớ nhớ rõ khi đó chúng ta từng thảo luận và kết luận rằng hiệu trưởng Dumbledore không hề sai, không một ai có thể trách phạt một người vì chuyện chưa xảy ra, cho dù có lời tiên tri của Trelawney cũng không được. A, các cậu còn nói tới lời tiên tri của Cassandra, và việc nếu cưỡng ép thay đổi ở một góc độ nào đó thì có thể thành công biến lời tiên tri thành sự thật.”
“Đúng vậy. Hồi Tom Riddle còn ở trường, chúng ta đều biết Tử Xà trong mật thất từng được thả ra, linh hồn Myrtle cho tới giờ vẫn ở trong nhà vệ sinh nữ nên không ai có thể phủ nhận điểm này, vậy ai có thể mở mật thất ra chứ?”
“Voldemort?” Ron hỏi nhưng rồi lại tập tức tự trả lời: “Tất nhiên, không hắn thì còn ai.”
“Đúng vậy, không phải hắn thì còn ai, lần đầu tiên gặp mặt Dumbledore chỉ biết Riddle là Xà Ngữ, biết hắn rất có thể là người thừa kế của Slytherin, bởi vì hắn chắc chắn đã kế thừa một vài tính xấu của nhà Gaunts, nhưng sau khi Riddle đến Hogwart thì tính cách lại thay đổi 180 độ, có lẽ Dumbledore từng nghi ngờ nhưng cụ lại càng muốn tin tưởng ý nghĩ Riddle sẽ tự sửa sai hơn. Dù sao, cuối cùng tớ vẫn cảm thấy tuy giáo sư Dumbledore khởi xướng việc cần chung sống hoà bình với Muggle, nhưng trong lòng cụ không thích Muggle cho lắm.”
“Tớ hiểu.” Ron gật đầu: “Mỗi lần Harry nhắc tới hiệu trưởng Dumbledore và Muggle đều mang một chút ý tứ không rõ, nhưng tớ vẫn luôn nghĩ đấy chỉ là cái nhìn của riêng Harry thôi.”
“Cho nên dù sao chăng nữa thì giáo sư Dumbledore vẫn tin tưởng Tom Riddle. Rồi đến sau này khi Tom Riddle mở mật thất ra và đổ tội cho Hagrid, giáo sư Dumbledore hoàn toàn có thể khống chế để chuyện của Riddle không phát sinh, phải biết rằng cái chết Myrtle có thể nói là mưu sát, mà việc ai là người có khả năng mở mật thất ra…trong lòng giáo sư Dumbledore cũng đã có cân nhắc.”
“Nhưng cụ lại không làm vậy.” Ron càng thêm mơ hồ: “Vì sao?”
“Bởi vì cụ dễ tin.” Hermione nói: “Tớ không biết vì sao…có lẽ tính cách của giáo sư Dumbledore vốn dĩ không như vậy, hình như cụ đã phạm phải một sai lầm gì đó nên mới tự ép buộc tính cách của mình chệch hướng. Cụ tự trói buộc hành vi của mình, như biến đổi 180 độ…cụ bỏ qua lỗi lầm mình gây ra trong quá khứ nhưng cũng trở nên quá tin người, và cả một chút không dứt khoát. Tuy không rõ ràng nhưng với địa vị của cụ ở giới Phù Thuỷ, thì cụ vẫn cẩn thận quá mức.”
“Hermione.” Ron lắc đầu: “Tin tớ đi, chỉ là cụ già rồi.”
“Già rồi……” Hermione nghiêm túc lắc đầu: “Ron, lúc Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy còn đi học, giáo sư Dumbledore chưa già.”
“Đúng thế.” Ron gật đầu, rồi xiên một miếng thịt bò: “Bất kể thế nào thì tớ vẫn tin tưởng hiệu trưởng Dumbledore, tớ chỉ cần biết nhiêu đó.”
Hermione há miệng, rồi đột nhiên cười lớn: “Cậu nói đúng, chỉ cần chúng ta tin tưởng cụ là đủ.”
Trong lúc Hermione và Ron đang nói chuyện khí thế ngất trời, thì Snape với Lupin ở bên cạnh lại chẳng trao đổi với nhau tí tin tức nào.
“Cô gái nhỏ này rất thú vị, phải không?” Lupin chớp chớp đôi mắt vàng của mình, cười cười với Snape.
“Hừ.” vẻ mặt người đàn ông tóc đen vẫn có chút bất ngờ, nhưng cũng bất đắc dĩ nói: “Thật đáng tiếc, cô Granger không phải máu thuần.”
“A, Severus.” Remus hơi bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh đừng có nói với tôi anh thực sự tin vào mấy thứ như máu thuần nhé, có biết bao sự thật trước mắt đã nói lên việc huyết thống thuần chủng không phải ưu tú nhất rồi mà. Với lại những phù thuỷ vĩ đại trong vài thế kỷ gần đây, phần lớn đều là máu lai!”
“Ta biết.” Snape gật đầu: “Potter, và cả Albus.”
“Còn có anh.” Lupin bổ sung: “Đại sư độc dược ưu tú nhất.”
Tay Snape hơi ngừng một chút rồi mới khẽ gật đầu, ở một góc độ nào đó mà nói thì đấy là câu trả lời lịch sự nhất mà anh có thể đưa ra.
“Thật ra Albus luôn là một người tuyệt diệu, nhưng tôi chưa từng biết việc học nghiên cứu của Muggle có thể tìm hiểu một người ở góc độ đó đấy, thời chúng ta đi học còn chưa có cái này.”
“Potter.” Snape thấp giọng nói.
“Cái gì?” Lupin không nghe rõ lắm.
“Việc này bắt đầu là vì Potter.” Snape nói: “Tất nhiên không hoàn toàn là Potter, nhưng quả thật là vì Potter.”
“Tôi biết rồi, bệnh trầm cảm.” Lupin nặng nề gật đầu: “Kỳ thật học trò có vấn đề tâm lý ở Hogwart cũng không ít, nhưng thời chúng ta vẫn có chút thiếu sót. Dù sao thầy thuốc của St. Mungo cũng không thể thường trú ở Hogwart, Poppy thì chỉ có một mình, Hogwart lại là trường học nội trú nên việc phổ biến cho học trò nhiều một chút mới là phương pháp tốt nhất.”
“Đúng vậy.” Snape gật đầu: “Dù ta không muốn thừa nhận nhưng từ sau khi Chúa tể Hắc ám trở về, vấn đề của Slytherin trở nên nghiêm trọng hơn trước rất nhiều. Không phải tất cả Slytherin đều nguyện ý trở thành vật hy sinh cho chiến tranh, phần lớn Slytherin đều là máu thuần, tất nhiên còn có một phần con lai. Nhưng dù vậy ta chưa bao giờ cảm thấy tinh thần của Nhà Slytherin là huyết thống, mặt khác đó lại là một loại tham vọng và mong muốn với địa vị. Những điều này không nhất định phải thông qua Voldemort, thông qua việt giết chóc và hành vi sai lầm của hắn để đạt được, một kẻ độc tài sẽ không mang lại nhiều lợi ích cho xã hội.”
“Thích [Lịch sử của cuộc chiến Peloponnesian] sao?” Lupin nhướng mày.
“Không, ta thích [Herodotus Histories] hơn, thỉnh thoảng cũng đọc [Siêu hình học].”
“Ít ra cũng không phải là [Phương pháp làm một trăm loại tình dược].” Lúc nói đến tên cuốn sách này, Lupin nở một nụ cười cổ quái.
“Đúng vậy, tất nhiên không phải, đó chỉ là suy đoán nhảm nhí của đám đạo tặc các người mà thôi.” Có lẽ đã quá lâu rồi nên với những suy đoán mà nhóm đạo tặc đưa ra nhằm vũ nhục mình, anh đã không còn tức giận…mà phần nhiều lại xem nó như một kỷ niệm nhợt nhạt và có chút bất đắc dĩ.
Anh đã sớm qua cái tuổi giận dữ vì một việc cỏn con lâu rồi.
“Bất quá Severus, anh phải cam đoan là sẽ không trách Harry.” Thấy vẻ mặt Snape cuối cùng đã trầm tĩnh lại, Lupin mới thở phào nhẹ nhõm: “Dù sao Harry thật sự đã gánh vác rất nhiều.”
“Ta nghĩ mình đã trách em ấy rồi.” Snape nói: “Lại trách cứ tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, bây giờ nhiệm vụ của chúng ta là giải quyết Chúa tể Hắc ám, rồi túm Tom Riddle ra khỏi đầu Harry.”
“Mà những chuyện còn lại chỉ có thể dựa vào sau đó?” Lupin mỉm cười: “Anh vẫn không thay đổi, Severus.”
Snape nuốt miếng sườn cừu cuối cùng, dùng khăn lau miệng rồi đứng lên:“Ta có chừng mực.”
“Vậy tôi không tiễn.” Lupin cũng đứng dậy: “Nhớ bảo trọng.”
“Ta biết.” Snape gật đầu rồi đi vào wc, sau một tiếng “ba” nhỏ vang lên, Lupin biết đối phương đã hoàn toàn rời khỏi quán ăn nên mới vỗ vỗ tay, nói với Hermione và Ron vẫn còn đang bàn luận vấn đề triết học: “Ăn xong rồi phải không, chúng ta về nhà thôi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương này số lượng từ hơi nhiều một chút……Ngô, quả nhiên hợp văn lại vẫn tốt nhất.
Chương này nhưng quan điểm về Dumbledore đều theo lời của Hermione sắm vai Hermione, không liên quan đến tác giả là bản thân Hermione~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook