Truy Đuổi - Cố Hàn Y
-
Quyển 1 - Chương 6: Đường Bàn Xoay
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
Sau khi Arthur Weasley do dự độn thổ rời đi, Harry cuối cùng cũng có thời gian bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Lúc này, Mặt trời đã ngả về phía Tây, ngọn đèn đường phát ra ánh sáng chói mắt trong màn đêm.
Tầm mắt có chút mơ hồ làm Harry khó mà thấy rõ những ngôi nhà gần đó, nhưng mà những khí tức khiến người ta không thoải mái di động trong không khí vẫn làm cho tâm Harry sinh cảnh giác.
Sau khi Lumos [Tỏa sáng], cậu liền phát hiện ra cậu đang ở nơi mà bất ngờ là cậu rất quen thuộc, nhưng cậu vẫn không nhớ ra nơi này là đâu.
Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, rồi đột nhiên bị suy nghĩ của mình khiến cho sét đánh ngang tai, cậu cuối cùng cũng biết nơi này là đâu.
Đường Bàn Xoay, cậu từng thấy trong trí nhớ của Snape.
Sao cậu lại độn thổ tới đây chứ? Thế nhưng rất nhanh cậu liền không có thời gian để suy nghĩ về vấn đề này.
Bởi vì ở căn nhà cách đó không xa, cậu thấy được một thân ảnh rất quen thuộc. Áo chùng màu đen, thân hình cao lớn lại vì bị thương mà ngã gục trên mặt đất.
Là Severus Snape.
Cái gọi là phiền toái, chính là hết người này đến người khác mang lại a~. Chống nạng, Harry quyết định mạo hiểm một chút, đi quan tâm thử xem vị giáo sư Độc dược rõ ràng hiện giờ rất không
khỏe này.
“Là ai!” Ngay lúc Harry chỉ còn cách Snape có 3 mét, đối phương đột nhiên mở mắt, một đôi mắt màu đen cảnh giác nhìn xung quanh.
Tiếp theo y thấy một đôi mắt màu xanh thâm thúy như hồ nước mùa thu giống của Lily.
Ánh mắt của Lily.
Đây là ý niệm cuối cùng tồn tại trong đầu Snape, giây tiếp theo, y đột ngột thả lỏng thân thể mà ngã mạnh xuống đất, lâm vào hôn mê.
Bất tỉnh? Cứ như vậy bất tỉnh? Nhìn Snape ngã quỵ trước mặt mình, Harry có chút luống cuống vài giây.
Cuối cùng, vẫn là một thần chú trôi nổi giúp giải quyết vấn đề.
Trước tiên phải tìm một cái ghế để đặt xuống, Harry thật cẩn thận kiểm soát để Snape không bị va vào tường, bay từ ngoài cửa vào trong phòng, cuối cùng bố trí ổn thỏa trên sopha ở phòng khách chìm trong ánh sáng u ám bởi vì đã lâu không dọn dẹp mà có chút bẩn dính.
Một nửa khuôn mặt của người nằm trên sopha chôn trong bóng tối, có vẻ suy yếu và mỏi mệt, mái tóc đầy dầu dán lại bên tai, càng làm vẻ mặt người nọ thêm tái nhợt.
Trong phút chốc, Harry như cảm thấy Snape có thể sẽ ngủ như vậy mãi không tỉnh lại nữa, cậu đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Trong suốt thời học sinh, cậu vẫn luôn căm hận Snape, trong ấn tượng của cậu đối phương là một kẻ không thể lý giải, âm hiểm như vậy, hận cậu như vậy, hận cha cậu, cha đỡ đầu của cậu. Nhưng mà tại thời điểm tất cả chân tướng bỗng nhiên được vạch trần kia, thực ra ban đầu cậu không phải cảm động, cũng không phải hối hận, mà cậu mê muội.
Đúng vậy, mê muội.
Bởi vì cậu hận Snape, đó từng là cảm xúc chân thực nhất của cậu trong quá khứ, mà giờ lại có người nói cho cậu một chân tướng hoàn toàn bất đồng với những gì cậu từng thấy. Nhất là sự thật khốn nạn về những hành động của cha cậu, của cha đỡ đầu với đối phương, sự thật về một người từ đầu tới cuối đều yêu mẹ cậu, vì bà mà lặng lẽ hiến dâng.
Mà khi chiến tranh chấm dứt, cậu bắt đầu cùng bức họa của đối phương trao đổi những thường thức trí tuệ học được trong chiến tranh, còn Dumbledore ở một bên thỉnh thoảng cũng đưa ra những nhắc nhở thích hợp để khai sáng cho cậu.
Từ mê muội, đến mê mang, đến kiên định, đến kính nể, Harry còn nhớ rõ, đó là quá trình tâm lý cậu từng trải qua. Chỉ là không hề nghĩ tới, đến lúc cậu sống lại lần nữa, cái nhìn của cậu với đối phương cũng không có gì đổi mới.
Nhưng mà cũng chỉ là hình như mà thôi.
Quan hệ của bọn họ trong lúc đó đúng là vẫn có thay đổi.
Mặc kệ Harry có muốn hay không, Severus Snape vẫn trở thành người cùng cậu_ Harry Potter đi qua thế giới kia, là liên hệ duy nhất.
Nếu có một ngày Snape cũng chết đi như vậy…
Harry không dám tưởng tượng cậu có còn dũng khí để tiếp tục hay không, đúng vậy, cậu là một Gryffindor, Gryffindor phải dũng cảm mà không sợ hãi, nhưng mà dũng cảm một lần nữa, cậu cũng chỉ còn một mình mà thôi.
Một người còn tồn tại mà thôi.
Nếu có thể, cậu không hề muốn nhớ thời khoảng thời gian sau chiến tranh kia, những ngày đau khổ như thế, tiêu diệt Voldemort, tất cả mọi thứ đều chờ để xây dựng lại, nhưng Tử Thần Thực Tử chạy trốn, mâu thuẫn lợi ích giữa quý tộc và bình dân, đều đi kèm với cái chết của Albus và việc Voldemort bị tiêu diệt mà trở nên gay gắt.
Mỗi ngày đều có biểu tình, mọi người kêu gào đòi xét nhà quý tộc, Bộ pháp thuật hạ đài, tất cả mọi thứ đều bắt đầu lại, áp lực của Cứu Thế Chủ cũng gia tăng, mỗi ngày sau khi cậu về nhà đều bị phóng viên chặn đường. Cuối cùng, Ginny bởi vì không chịu nổi nhiều việc riêng tư bị bày ra trước mắt dân chúng mà chia tay với Harry. Hermione và Ron tuy rằng chịu tất cả áp lực vẫn còn kiên định như trước đứng phía sau cậu, nhưng vẫn như cũ không thể ngăn được thái độ ngày càng sắc bén của mọi người.
Nhưng cậu vẫn đứng vững, lấy những cơn ác mộng ngày qua ngày, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn ở giới Muggle, cùng với việc nghiện Dược mê huyễn làm cái giá phải trả, đưa cho Ma pháp giới một Cứu thế chủ thánh nhân như bình thường.
Sau khi làm tất cả mọi thứ yên bình, cậu rời khỏi Bộ pháp thuật, ở lại bệnh viện thánh Mungo, cậu cho rằng cuộc sống của cậu có thể tiếp tục bình lặng như thế, rồi ở một lúc nào đó liền kết thúc, cậu có thể lẳng lặng rời khỏi thế giới này.
Nhưng vận mệnh vẫn không chịu buông tha cho cậu, đầu tiên là đôi chân tàn tật, rồi Hermione dẫn cậu đi gặp bác sĩ Muggle, nghiện thuốc và chứng trầm cảm trong thời gian dài gần như hủy hoại cậu, cậu từng nhiều lần muốn chấm dứt sinh mệnh của mình. Nhưng Hermione và Ron luôn bố trí người giám sát cậu rất chặt khiến việc làm của cậu không thế thực hiện được. (HMH: ed đoạn này mà thương pé Har của tui kinh khủng ỌvỌ ôi ôi~~~)
Cho nên cậu đành phải tiếp tục ngốc ở bệnh việc thánh Mungo, và đợi một ngày nào đó Merlin sẽ nhân từ mà triệu hồi cậu. Nhưng mà cậu chưa từng nghĩ tới tất cả mọi thứ đều chưa thực sự kết thúc, đó chỉ là một đoạn khởi đầu không biết rõ là nhân từ hay tàn nhẫn. (HMH: ở đây mình nghĩ ý là cuộc đời trước đây là pé Har chỉ là một đoạn thời gian ban đầu cho tất cả sau này. Nhưng Har vẫn không biết là sau nay còn gì thê thảm hơn không. Nếu thê thảm hơn thì đời trước vẫn còn nhân từ lắm, còn nếu tốt đẹp hơn thì chỉ là tàn nhẫn trc tốt đẹp sau thui ^^)
Nhưng chí ít ở nơi đó đã từng có người hiểu rõ cậu, ủng hộ cậu, mà ở đây hiểu rõ tất cả mọi thứ…chỉ có Severus Snape.
Một người oán hận cha cậu, yêu mẹ cậu, nhưng chưa từng.. chưa từng chân chính nhìn cậu.
Một người cậu tín nhiệm, người nam nhân đó gần như có tất cả sự kính yêu đối với một trưởng bối.
Harry do dự một chút, cuối cùng vẫn vẫy đũa phép lên Snape.
Ánh sáng màu đỏ lóe ra từ đầu đũa, là một người từng trải qua chiến tranh, hơn nữa còn làm thầy thuốc một thời gian ở bênh viện thánh Mungo, Harry cực kỳ hiểu rõ ánh sáng đó đại biểu cho cái gì.
Crucio [Toản tâm oan cốt], sở thích của Voldemort.
Xem ra bất luận thế giới này trở nên như thế nào, tính tình của Chúa Tể Hắc Ám vẫn không thay đổi.
Tuy rằng bây giờ Harry không có cách nào để ngao chế ma dược, bất quá trong kho của ma được đại sư chắc là sẽ không thiếu ma dược ổn định tổn thương linh hồn.
Harry vụng trộm liếc Snape một cái, xác định đối phương vẫn ngủ say như trước, rồi mới len lén chống nạng, ếm cho mình một tá thần chú tĩnh âm, sờ soạng đi về phía tầng hầm.
Sau khi mở đèn điện dưới tầng hầm, (đối với việc nhà Snape cư nhiên lại có loại đồ Muggle này khiến Harry thực ngạc nhiên) tầng hầm nhà Snape lại mở ra một lần nữa đối với Harry mà không có bất cứ sự phòng vệ nào.
Lần còn lại là lúc xử lý sau chiến tranh, Bộ pháp thuật mời Cứu thế chủ tham gia vào quá trình kiểm kê tài sản nhà Snape.
Mà ngay trên bàn trà ở phòng khách, bọn họ tìm được những lời nói cuối cùng Severus Snape lưu lại cho thế giới này. Đầu tiên là gian phòng này cùng tất cả mọi thứ bên trong đều trực tiếp đem bán, chuyển thành tiền Phù thủy quyên tặng cho Hogwart, mà tầng hầm này với tất cả ma dược và đồ vật bên trong cũng được giao cho Hermione Granger, đối phương có quyền sở hữu và xử lý đối với tất cả các vật phẩm này (bởi vì chỉ sợ Granger là đứa ngốc duy nhất ở Hogwart sẽ không nhận diện sai đống ma dược đó). Tiếp theo, y đem hầm bạc cùng tài sản trong đó để lại cho Draco Malfoy, tỏ ý nếu nhà Malfoy phá sản, Draco Malfoy sẽ có quyền sở hữu và xử trí với hầm bạc của Severus Snape ở Gringotts.
Harry thề là từ trước tới giờ cậu chưa từng được nhìn thấy vẻ mặt nào đặc sắc như thế, đại khái là đối phương chưa bao giờ hối hận vì để “Cứu thế chủ” đến tham gia kiểm kê tài sản như thế, cho nên cũng bỏ lỡ việc đem tất cả những ma dược có giá trị trong tầng hầm này sung vào công quỹ.
“Vậy thì, cần dược ổn định tinh thần, dược trì hoãn, còn có dược tinh lực.” Harry từ đủ các loại ma dược đa dạng tìm kiếm những loại cậu cần, rồi mới mang ra khỏi cửa hầm.
Lúc này cậu hoàn toàn không để ý tới, ở dưới lọ ma dược cuối cùng cậu lấy ra, chậm rãi rớt xuống một tờ giấy, trên mặt rõ ràng viết 3 chữ.
— Đang thí nghiệm. (HMH: 3 chữ làm nên việc lớn a~~~ hị hị hị OvO)
Cho nên…… Gryffindor làm sao có thể biến thành Slytherin được chứ.
Harry rất nhanh trở về phòng khách, Snape đã sắp tỉnh lại, nhưng mà tinh thần tổn thương quá mức làm cho thần trí của y vẫn mơ hồ như trước.
Trong bóng đêm, y chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy chủ nhân của đôi mắt màu xanh đang đi về phía mình.
Không phải màu đỏ như máu._Đây là suy nghĩ đầu tiên của y.
Màu xanh.. Lily_Đây là suy nghĩ thứ hai của y.
“Giáo sư, ngài tỉnh?” Nhìn thấy Snape hình như sắp tỉnh lại, Harry hơi co người lại, rồi mới đi về phía trước vài bước.
Không phải Lily.
Thời điểm nghe thấy Harry nói, cái ý tưởng thứ ba cứ như vậy chui vào trong não y, nhưng tinh thần mỏi mệt làm y hoàn toàn không có khí lực để cử động, huống chi thoạt nhìn đối phương cũng không có ác ý.
Y nhắm hai mắt lại.
Đối phương có vẻ có chút gian nan đi tới trước mặt y.
“Giáo sư, ngài cần uống dược.” Snape nghe thấy thanh âm như vậy.
Mà thần kinh bị tra tấn đến tê liệt nên vẫn không đủ lý giải lời nói của đối phương, rồi tay y bị một bàn tay nhỏ mở ra, một lọ ma dược bị nhét vào tay y, từ lúc cái chai được mở ra không hề nghi ngờ đó là dược trì hoãn.
Xem ra là dược nhằm vào Crucio [Toản tâm oan cốt], cỗ hương vị quen thuộc hiển nhiên chỉ có ma dược do chính tay y chế ra mới có, mà ma dược ổn định tốt rất hiếm, y không cần lo bị đối phương hạ độc.
Tiếp theo là bình thứ 2, vẫn là dược trì hoãn, xem ra đối phương phán đoán rất đúng về thương thế của y.
Snape uống xong bình ma dược thứ 2.
Vừa rồi là dược ổn định linh hồn, Snape ngửi một chút, uống xuống.
Một lọ dược ổn định linh hồn khác, Snape nếm một chút, uống xuống.
Dược ổn định linh hồn ……
Dược bổ máu ……
Snape cảm giác năng lượng bị mất dần trở lại cơ thể, lúc này y mới mở mắt ra.
Xuất hiện trước mặt y không phải ai khác, đúng là thằng tiểu nhãi con nhà Potter kia.
Snape dùng một loại ánh mắt phức tạp mà người ta khó có thể hiểu được nhìn thoáng qua tên tiểu quỷ kia, cuối cùng không nói một lời tiếp nhận lọ ma dược cuối cùng tên tiểu quỷ đưa qua, cũng không nhìn mà một hơi uống hết.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương tiếp theo, là cái mà…… Khụ khụ, mọi người đều hiểu được, tự biết a~, khụ khụ, căn cứ vào số lượng thông điệp đã nhắn lại [tỏ… đánh ta ……]
Sau khi Arthur Weasley do dự độn thổ rời đi, Harry cuối cùng cũng có thời gian bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Lúc này, Mặt trời đã ngả về phía Tây, ngọn đèn đường phát ra ánh sáng chói mắt trong màn đêm.
Tầm mắt có chút mơ hồ làm Harry khó mà thấy rõ những ngôi nhà gần đó, nhưng mà những khí tức khiến người ta không thoải mái di động trong không khí vẫn làm cho tâm Harry sinh cảnh giác.
Sau khi Lumos [Tỏa sáng], cậu liền phát hiện ra cậu đang ở nơi mà bất ngờ là cậu rất quen thuộc, nhưng cậu vẫn không nhớ ra nơi này là đâu.
Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, rồi đột nhiên bị suy nghĩ của mình khiến cho sét đánh ngang tai, cậu cuối cùng cũng biết nơi này là đâu.
Đường Bàn Xoay, cậu từng thấy trong trí nhớ của Snape.
Sao cậu lại độn thổ tới đây chứ? Thế nhưng rất nhanh cậu liền không có thời gian để suy nghĩ về vấn đề này.
Bởi vì ở căn nhà cách đó không xa, cậu thấy được một thân ảnh rất quen thuộc. Áo chùng màu đen, thân hình cao lớn lại vì bị thương mà ngã gục trên mặt đất.
Là Severus Snape.
Cái gọi là phiền toái, chính là hết người này đến người khác mang lại a~. Chống nạng, Harry quyết định mạo hiểm một chút, đi quan tâm thử xem vị giáo sư Độc dược rõ ràng hiện giờ rất không
khỏe này.
“Là ai!” Ngay lúc Harry chỉ còn cách Snape có 3 mét, đối phương đột nhiên mở mắt, một đôi mắt màu đen cảnh giác nhìn xung quanh.
Tiếp theo y thấy một đôi mắt màu xanh thâm thúy như hồ nước mùa thu giống của Lily.
Ánh mắt của Lily.
Đây là ý niệm cuối cùng tồn tại trong đầu Snape, giây tiếp theo, y đột ngột thả lỏng thân thể mà ngã mạnh xuống đất, lâm vào hôn mê.
Bất tỉnh? Cứ như vậy bất tỉnh? Nhìn Snape ngã quỵ trước mặt mình, Harry có chút luống cuống vài giây.
Cuối cùng, vẫn là một thần chú trôi nổi giúp giải quyết vấn đề.
Trước tiên phải tìm một cái ghế để đặt xuống, Harry thật cẩn thận kiểm soát để Snape không bị va vào tường, bay từ ngoài cửa vào trong phòng, cuối cùng bố trí ổn thỏa trên sopha ở phòng khách chìm trong ánh sáng u ám bởi vì đã lâu không dọn dẹp mà có chút bẩn dính.
Một nửa khuôn mặt của người nằm trên sopha chôn trong bóng tối, có vẻ suy yếu và mỏi mệt, mái tóc đầy dầu dán lại bên tai, càng làm vẻ mặt người nọ thêm tái nhợt.
Trong phút chốc, Harry như cảm thấy Snape có thể sẽ ngủ như vậy mãi không tỉnh lại nữa, cậu đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Trong suốt thời học sinh, cậu vẫn luôn căm hận Snape, trong ấn tượng của cậu đối phương là một kẻ không thể lý giải, âm hiểm như vậy, hận cậu như vậy, hận cha cậu, cha đỡ đầu của cậu. Nhưng mà tại thời điểm tất cả chân tướng bỗng nhiên được vạch trần kia, thực ra ban đầu cậu không phải cảm động, cũng không phải hối hận, mà cậu mê muội.
Đúng vậy, mê muội.
Bởi vì cậu hận Snape, đó từng là cảm xúc chân thực nhất của cậu trong quá khứ, mà giờ lại có người nói cho cậu một chân tướng hoàn toàn bất đồng với những gì cậu từng thấy. Nhất là sự thật khốn nạn về những hành động của cha cậu, của cha đỡ đầu với đối phương, sự thật về một người từ đầu tới cuối đều yêu mẹ cậu, vì bà mà lặng lẽ hiến dâng.
Mà khi chiến tranh chấm dứt, cậu bắt đầu cùng bức họa của đối phương trao đổi những thường thức trí tuệ học được trong chiến tranh, còn Dumbledore ở một bên thỉnh thoảng cũng đưa ra những nhắc nhở thích hợp để khai sáng cho cậu.
Từ mê muội, đến mê mang, đến kiên định, đến kính nể, Harry còn nhớ rõ, đó là quá trình tâm lý cậu từng trải qua. Chỉ là không hề nghĩ tới, đến lúc cậu sống lại lần nữa, cái nhìn của cậu với đối phương cũng không có gì đổi mới.
Nhưng mà cũng chỉ là hình như mà thôi.
Quan hệ của bọn họ trong lúc đó đúng là vẫn có thay đổi.
Mặc kệ Harry có muốn hay không, Severus Snape vẫn trở thành người cùng cậu_ Harry Potter đi qua thế giới kia, là liên hệ duy nhất.
Nếu có một ngày Snape cũng chết đi như vậy…
Harry không dám tưởng tượng cậu có còn dũng khí để tiếp tục hay không, đúng vậy, cậu là một Gryffindor, Gryffindor phải dũng cảm mà không sợ hãi, nhưng mà dũng cảm một lần nữa, cậu cũng chỉ còn một mình mà thôi.
Một người còn tồn tại mà thôi.
Nếu có thể, cậu không hề muốn nhớ thời khoảng thời gian sau chiến tranh kia, những ngày đau khổ như thế, tiêu diệt Voldemort, tất cả mọi thứ đều chờ để xây dựng lại, nhưng Tử Thần Thực Tử chạy trốn, mâu thuẫn lợi ích giữa quý tộc và bình dân, đều đi kèm với cái chết của Albus và việc Voldemort bị tiêu diệt mà trở nên gay gắt.
Mỗi ngày đều có biểu tình, mọi người kêu gào đòi xét nhà quý tộc, Bộ pháp thuật hạ đài, tất cả mọi thứ đều bắt đầu lại, áp lực của Cứu Thế Chủ cũng gia tăng, mỗi ngày sau khi cậu về nhà đều bị phóng viên chặn đường. Cuối cùng, Ginny bởi vì không chịu nổi nhiều việc riêng tư bị bày ra trước mắt dân chúng mà chia tay với Harry. Hermione và Ron tuy rằng chịu tất cả áp lực vẫn còn kiên định như trước đứng phía sau cậu, nhưng vẫn như cũ không thể ngăn được thái độ ngày càng sắc bén của mọi người.
Nhưng cậu vẫn đứng vững, lấy những cơn ác mộng ngày qua ngày, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn ở giới Muggle, cùng với việc nghiện Dược mê huyễn làm cái giá phải trả, đưa cho Ma pháp giới một Cứu thế chủ thánh nhân như bình thường.
Sau khi làm tất cả mọi thứ yên bình, cậu rời khỏi Bộ pháp thuật, ở lại bệnh viện thánh Mungo, cậu cho rằng cuộc sống của cậu có thể tiếp tục bình lặng như thế, rồi ở một lúc nào đó liền kết thúc, cậu có thể lẳng lặng rời khỏi thế giới này.
Nhưng vận mệnh vẫn không chịu buông tha cho cậu, đầu tiên là đôi chân tàn tật, rồi Hermione dẫn cậu đi gặp bác sĩ Muggle, nghiện thuốc và chứng trầm cảm trong thời gian dài gần như hủy hoại cậu, cậu từng nhiều lần muốn chấm dứt sinh mệnh của mình. Nhưng Hermione và Ron luôn bố trí người giám sát cậu rất chặt khiến việc làm của cậu không thế thực hiện được. (HMH: ed đoạn này mà thương pé Har của tui kinh khủng ỌvỌ ôi ôi~~~)
Cho nên cậu đành phải tiếp tục ngốc ở bệnh việc thánh Mungo, và đợi một ngày nào đó Merlin sẽ nhân từ mà triệu hồi cậu. Nhưng mà cậu chưa từng nghĩ tới tất cả mọi thứ đều chưa thực sự kết thúc, đó chỉ là một đoạn khởi đầu không biết rõ là nhân từ hay tàn nhẫn. (HMH: ở đây mình nghĩ ý là cuộc đời trước đây là pé Har chỉ là một đoạn thời gian ban đầu cho tất cả sau này. Nhưng Har vẫn không biết là sau nay còn gì thê thảm hơn không. Nếu thê thảm hơn thì đời trước vẫn còn nhân từ lắm, còn nếu tốt đẹp hơn thì chỉ là tàn nhẫn trc tốt đẹp sau thui ^^)
Nhưng chí ít ở nơi đó đã từng có người hiểu rõ cậu, ủng hộ cậu, mà ở đây hiểu rõ tất cả mọi thứ…chỉ có Severus Snape.
Một người oán hận cha cậu, yêu mẹ cậu, nhưng chưa từng.. chưa từng chân chính nhìn cậu.
Một người cậu tín nhiệm, người nam nhân đó gần như có tất cả sự kính yêu đối với một trưởng bối.
Harry do dự một chút, cuối cùng vẫn vẫy đũa phép lên Snape.
Ánh sáng màu đỏ lóe ra từ đầu đũa, là một người từng trải qua chiến tranh, hơn nữa còn làm thầy thuốc một thời gian ở bênh viện thánh Mungo, Harry cực kỳ hiểu rõ ánh sáng đó đại biểu cho cái gì.
Crucio [Toản tâm oan cốt], sở thích của Voldemort.
Xem ra bất luận thế giới này trở nên như thế nào, tính tình của Chúa Tể Hắc Ám vẫn không thay đổi.
Tuy rằng bây giờ Harry không có cách nào để ngao chế ma dược, bất quá trong kho của ma được đại sư chắc là sẽ không thiếu ma dược ổn định tổn thương linh hồn.
Harry vụng trộm liếc Snape một cái, xác định đối phương vẫn ngủ say như trước, rồi mới len lén chống nạng, ếm cho mình một tá thần chú tĩnh âm, sờ soạng đi về phía tầng hầm.
Sau khi mở đèn điện dưới tầng hầm, (đối với việc nhà Snape cư nhiên lại có loại đồ Muggle này khiến Harry thực ngạc nhiên) tầng hầm nhà Snape lại mở ra một lần nữa đối với Harry mà không có bất cứ sự phòng vệ nào.
Lần còn lại là lúc xử lý sau chiến tranh, Bộ pháp thuật mời Cứu thế chủ tham gia vào quá trình kiểm kê tài sản nhà Snape.
Mà ngay trên bàn trà ở phòng khách, bọn họ tìm được những lời nói cuối cùng Severus Snape lưu lại cho thế giới này. Đầu tiên là gian phòng này cùng tất cả mọi thứ bên trong đều trực tiếp đem bán, chuyển thành tiền Phù thủy quyên tặng cho Hogwart, mà tầng hầm này với tất cả ma dược và đồ vật bên trong cũng được giao cho Hermione Granger, đối phương có quyền sở hữu và xử lý đối với tất cả các vật phẩm này (bởi vì chỉ sợ Granger là đứa ngốc duy nhất ở Hogwart sẽ không nhận diện sai đống ma dược đó). Tiếp theo, y đem hầm bạc cùng tài sản trong đó để lại cho Draco Malfoy, tỏ ý nếu nhà Malfoy phá sản, Draco Malfoy sẽ có quyền sở hữu và xử trí với hầm bạc của Severus Snape ở Gringotts.
Harry thề là từ trước tới giờ cậu chưa từng được nhìn thấy vẻ mặt nào đặc sắc như thế, đại khái là đối phương chưa bao giờ hối hận vì để “Cứu thế chủ” đến tham gia kiểm kê tài sản như thế, cho nên cũng bỏ lỡ việc đem tất cả những ma dược có giá trị trong tầng hầm này sung vào công quỹ.
“Vậy thì, cần dược ổn định tinh thần, dược trì hoãn, còn có dược tinh lực.” Harry từ đủ các loại ma dược đa dạng tìm kiếm những loại cậu cần, rồi mới mang ra khỏi cửa hầm.
Lúc này cậu hoàn toàn không để ý tới, ở dưới lọ ma dược cuối cùng cậu lấy ra, chậm rãi rớt xuống một tờ giấy, trên mặt rõ ràng viết 3 chữ.
— Đang thí nghiệm. (HMH: 3 chữ làm nên việc lớn a~~~ hị hị hị OvO)
Cho nên…… Gryffindor làm sao có thể biến thành Slytherin được chứ.
Harry rất nhanh trở về phòng khách, Snape đã sắp tỉnh lại, nhưng mà tinh thần tổn thương quá mức làm cho thần trí của y vẫn mơ hồ như trước.
Trong bóng đêm, y chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy chủ nhân của đôi mắt màu xanh đang đi về phía mình.
Không phải màu đỏ như máu._Đây là suy nghĩ đầu tiên của y.
Màu xanh.. Lily_Đây là suy nghĩ thứ hai của y.
“Giáo sư, ngài tỉnh?” Nhìn thấy Snape hình như sắp tỉnh lại, Harry hơi co người lại, rồi mới đi về phía trước vài bước.
Không phải Lily.
Thời điểm nghe thấy Harry nói, cái ý tưởng thứ ba cứ như vậy chui vào trong não y, nhưng tinh thần mỏi mệt làm y hoàn toàn không có khí lực để cử động, huống chi thoạt nhìn đối phương cũng không có ác ý.
Y nhắm hai mắt lại.
Đối phương có vẻ có chút gian nan đi tới trước mặt y.
“Giáo sư, ngài cần uống dược.” Snape nghe thấy thanh âm như vậy.
Mà thần kinh bị tra tấn đến tê liệt nên vẫn không đủ lý giải lời nói của đối phương, rồi tay y bị một bàn tay nhỏ mở ra, một lọ ma dược bị nhét vào tay y, từ lúc cái chai được mở ra không hề nghi ngờ đó là dược trì hoãn.
Xem ra là dược nhằm vào Crucio [Toản tâm oan cốt], cỗ hương vị quen thuộc hiển nhiên chỉ có ma dược do chính tay y chế ra mới có, mà ma dược ổn định tốt rất hiếm, y không cần lo bị đối phương hạ độc.
Tiếp theo là bình thứ 2, vẫn là dược trì hoãn, xem ra đối phương phán đoán rất đúng về thương thế của y.
Snape uống xong bình ma dược thứ 2.
Vừa rồi là dược ổn định linh hồn, Snape ngửi một chút, uống xuống.
Một lọ dược ổn định linh hồn khác, Snape nếm một chút, uống xuống.
Dược ổn định linh hồn ……
Dược bổ máu ……
Snape cảm giác năng lượng bị mất dần trở lại cơ thể, lúc này y mới mở mắt ra.
Xuất hiện trước mặt y không phải ai khác, đúng là thằng tiểu nhãi con nhà Potter kia.
Snape dùng một loại ánh mắt phức tạp mà người ta khó có thể hiểu được nhìn thoáng qua tên tiểu quỷ kia, cuối cùng không nói một lời tiếp nhận lọ ma dược cuối cùng tên tiểu quỷ đưa qua, cũng không nhìn mà một hơi uống hết.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương tiếp theo, là cái mà…… Khụ khụ, mọi người đều hiểu được, tự biết a~, khụ khụ, căn cứ vào số lượng thông điệp đã nhắn lại [tỏ… đánh ta ……]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook