Truy Đuổi - Cố Hàn Y
-
Quyển 1 - Chương 5: Tập kích
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
“Xin hỏi, ngài là…… ” Harry chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc nhìn Dumbledore, nhưng đồng dạng trong lòng cũng la hét điên cuồng, vì sao cậu không thể trực tiếp nói thẳng toàn bộ chân tướng cho Dumbledore, cậu tin tưởng Dumbledore
Cậu nên tin tưởng Dumbledore…
Cậu có lẽ là tin tưởng Dumbledore…
Harry nhớ tới những lập luận trong cuốn sách của Rita Skeeter, đúng vậy, cụ Dumbledore vẫn luôn là người cậu kính trọng nhất, với lại đối phương cũng vẫn luôn yêu thương cậu như con của mình.
Nhưng mà, cụ Dumbledore từ trước tới nay chưa bao giờ là một thánh nhân.
Vì nhiều lần nhìn thấy những quyết định thiên về tình cảm của mình đã làm sai lệch lịch sử, Harry kiềm nén lại tất cả những ý tưởng vừa xuất hiện trong đầu. Đúng vậy, một ngày nào đó cậu sẽ nói nhưng không phải bây giờ, có lẽ cậu cần tìm giáo sư Snape để bàn bạc một chút. Dù cho bọn họ vẫn tiếp tục chán ghét nhau, nhưng hiện tại bọn họ đều đã bị trò đùa dai của Merlin buộc lại cùng một chỗ.
“Thầy tên là Albus Dumbledore, là hiệu trưởng Hogwart, con có thể gọi thầy là giáo sư Dumbledore.” Trong lúc Harry miên man suy nghĩ, Dumbledore cũng đang quan sát Harry.
Đây chính là con của James và Lily sao?
Có đôi mắt xanh nhạt giống Lily và mái tóc tương tự James, cụ như một lần nữa được thấy lúc James mới đến Hogwart, bộ dáng vui vẻ.
Mà con bọn họ, vốn nên giống vậy…hồn nhiên như thế, đáng yêu như thế.
Nhưng mà đằng sau ánh mắt màu xanh nhạt kia sao lại ẩn chứa ưu thương như vậy? Vẻ mặt quá mức tang thương như thế này, hoàn toàn không giống với loại thần sắc mà một đứa trẻ 11 tuổi nên có.
Thậm chí vẻ mặt như vậy lại làm cụ nhớ tới Severus vào 10 năm trước, đó là sự tang thương và mỏi mệt của một người từng trải sau khi bị vây trong chiến tranh, dường như linh hồn bọn họ đã sớm vỡ nát, đầy rẫy vết thương.
Cho dù Severus không thực sự nói ra bí mật trong lòng cho cụ biết, nhưng mà với sự sắc bén của Dumbledore làm sao lại có thể không biết chuyện gì xảy ra. Dù vậy nếu Snape đã không nói thì cụ cũng sẽ không hỏi, cụ chỉ cần xác định đối phương vẫn là người nam nhân yêu Lily là đủ rồi.
Thế nhưng Harry Potter trước mặt…… cụ nên ứng đối thế nào đây, James và Lily còn nằm ở bệnh viện thánh Mungo, mà con bọn họ thì đứng đây: hai chân tàn tật, ánh mắt tang thương… cụ đã muốn bắt đầu nghi ngờ đối phương không phải là Harry Potter chân chính.
“Vậy thì thưa giáo sư Dumbledore.”
“Ân?”
“Con có thể hỏi một câu không, giáo sư Snape nói sẽ mua giúp con sách giáo khoa.” Harry liếc nhìn hai tay trống trơn của Dumbledore “Thế bây giờ sách giáo khoa ở đâu?”
“……”
“…… ”
Trầm mặc, vẫn là trầm mặc, vậy có thể nói cụ Dumbledore cũng không phải toàn năng a, Harry im lặng oán thầm trong lòng.
“Nga Harry, con cũng hiểu là một người già đôi khi cũng nhầm lẫn đúng không?” Dumbledore hình như cũng chả có tí buồn phiền nào “Vậy thì bây giờ chúng ta thừa dịp tiệm sách Flourish & Blotts còn chưa đóng cửa đến mua sách cần có trước. Vậy trước đó…….”
Dumbledore vẫy đũa phép, biến ra một chiếc xe lăn từ trong không khí.
“Thầy nghĩ thế này tốc độ sẽ nhanh hơn.” Ra hiệu cho Harry ngồi trên xe lăn, Dumbledore lại vẫy đũa phép, xe lăn bắt đầu tự động trượt đi.
Cũng may là tốc độ vừa phải, so với xe đẩy của Gringotts cũng không chênh lệch nhau nhiều.
Rất nhanh, bọn họ đã đi đến tiệm sách Flourish & Blotts.
“Giáo sư Dumbledore?” Chủ tiệm Flourish & Blotts hiển nhiên cực kỳ hoan nghênh việc Dumbledore đến đây “Giaó sư cũng tới đón tân sinh sao?” Nhìn Harry đang ngồi trên xe lăn, chủ tiệm lộ ra vẻ mặt thông cảm.
Vẻ mặt như vậy làm Harry có chút khó chịu. Nhưng cậu vẫn sáng suốt mà lựa chọn mỉm cười gật đầu.
Cậu không còn là một đứa trẻ nữa rồi.
Sẽ không vì một ánh mắt không có ác ý của người khác mà tùy tiện nổi giận.
“Là như thế này, ta dẫn Harry đến mua những sách cần để nhập học.” Dumbledore giới thiệu đơn giản về mục đích của mình.
“Harry? Harry Potter?” Chủ tiệm sách há miệng thật to, ông gần như không thể tin được cậu bé gầy yếu hiện đang ngồi trên xe lăn này chính là người đã làm Voldemort biến mất suốt 10 năm_ Cứu Thế Chủ trong truyền thuyết – Harry Potter.
Sắc mặt cậu bé thoạt nhìn cực kỳ tái nhợt, thậm chí mơ hồ lộ ra vẻ ốm yếu xanh xao, cậu xem ra không khỏe mạnh chút nào. Còn có chân của cậu, là khuyết tật mà ngay cả bệnh viện thánh Mungo cũng không thể trị khỏi sao? Chẳng lẽ là di chứng sót lại do Hắc ma pháp của Voldemort? Trong nháy mắt vô số ý nghĩa xẹt qua trong đầu ông, đến nỗi mà Dumbledore không thể không ho nhẹ một tiếng để khiến cho đối phương để ý.
“Nga, ngại quá thưa giáo sư Dumbledore.” Đối phương cười có chút xấu hổ “Vậy là nguyên bộ sách giáo khoa năm nhất của Hogwart? Không thành vấn đề, ở đây chúng tôi đã đóng gói tốt, bây giờ tôi lập tức lấy cho thầy.”
“Vậy thì Harry.” Dumbledore quay đầu lại “Chúng ta cùng nhìn xem có bộ sách nào con cảm thấy hứng thú không, con có thể mua một ít để đọc ngoài giờ học.”
“Vâng, giáo sư.” Harry gật đầu, nhìn quanh các bức tường, cuối cùng cậu hỏi “Ân, ở đây có [Hogwart một lịch sử] không ạ?”
Cuối cùng, Harry nói ra cuốn sách đầu tiên cậu nghĩ đến.
Điều này hoàn toàn phải cảm tạ nữ vương Hermione _bạn học kiếp trước của cậu ở trường đã không ngừng niệm đi niệm lại bên tai cậu.
“[ Hogwart một lịch sử ]? Đó là một lựa chọn không tồi.” Dumbledore rút ra một quyển sách trên giá, một mặt cau mày “Một người trước tiên luôn phải hiểu rõ hoàn cảnh của mình, bất quá đôi khi tự mình thể nghiệm là phương pháp tốt nhất, không phải sao?”
Đây là đang khuyến khích dạ du sao?
Harry run rẩy khóe miệng.
Nhưng rất nhanh, cậu liền không cách nào hưởng thụ lạc thú trò chuyện cùng Dumbledore lần nữa.
Tiếng ồn ào bắt đầu truyền đến từ ngoài tiệm sách, hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng, Harry loáng thoáng nghe được vài từ.
“Tử Thần Thực Tử, Dấu hiệu Hắc Ám.”
Nhiêu đó cũng đã đủ rồi!
Một trận tập kích, cậu sớm nên nghĩ đến là khi cậu trở lại Ma pháp giới thì cuối cùng cũng có một ngày phải đối mặt với điều này, cái gọi là hòa bình chỉ là biểu tượng giả dối.
Tử Thần Thực Tử sao có khả năng yên ổn một ngày chứ.
“Harry, con chờ ở đây, thầy đi ra ngoài một chút.” Dumbledore vội vã ếm lên người Harry hai cái Protego [Khôi giáp hộ thân] “Nhớ kỹ, không được rời khỏi tiệm sách, tiệm sách có thần chú bảo hộ.”
“Chờ một chút…” Harry còn chưa nói xong thì Dumbledore đã ra khỏi tiệm sách, hành động nhanh nhẹn hoàn toàn không giống một lão nhân đã trăm tuổi.
Harry muốn đứng dậy đuổi theo, hai tay chống lên nhưng lại ngã mạnh xuống đất.
Harry sốc nặng, đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện tình huống như vậy, cậu đã quên mất đôi chân của mình… quên cậu không thể đi…
Cậu chưa bao giờ căm hận bản thân mình như vậy.
Bản thân vô lực như thế… cho dù biết Voldemort có thể ở bên ngoài, nhưng cậu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn những người đó..từng người…từng người che chắn trước mặt mình.
Cậu luôn được bảo hộ, luôn luôn mất đi.
Từ quá khứ cho đến bây giờ, thậm chí…tương lai!
Đây là điều nực cười và thảm hại đến nhường nào.
Harry đưa tay lên che kín mặt mình, nhưng vành mắt khô khốc không hề có một giọt nước mắt.
Cậu chỉ cười, cứ thế cúi đầu mà cười, âm thanh khàn khàn mà ảm đạm phát ra từ cổ họng.
Trong tiệm sách đã sớm không còn một bóng người, đại sảnh trống trải chỉ còn một mình Harry bị ngã ngồi trên mặt đất_có phần mờ mịt mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ánh mắt xanh biếc trống rỗng, không có giận dữ…nhưng cũng không có sức sống.
Bang, cửa của tiệm sách bị phá ra, người vọt vào tiệm lúc này là Arthur Weasley.
“Cháu là Harry sao, Harry Potter?.” Arthur không nói nhiều, sau khi nhìn thấy Harry gật đầu liền mạnh mẽ kéo Harry đứng lên, tiếp đó là một cảm giác giống như chui qua ống nước.
Bọn họ lại Độn thổ.
Nhìn ngôi nhà quen thuộc gần đó, Harry liền biết được điểm đến lúc này là trang trại Hang Sóc.
Nơi đã từng là ngôi nhà thứ hai của cậu.
“Harry, cháu không sao chứ.” Nhìn thần sắc trắng bệch và thân thể lung lay sắp ngã của Harry, việc tiếp theo liền giống như một pha quay chậm.
Arthur Weasley buông tay ra, thấy Harry ở bên cạnh mình cứ như vậy chậm chậm ngã xuống mặt đất, thực ra có lẽ cũng không chậm lắm.
Nhưng mà Arthur cảm thấy vài giây này đặc biệt dài.
“Thực xin lỗi, tiên sinh.” Harry nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười xin lỗi, rồi mới nói “Tuy là làm phiền, nhưng ngài có thể giúp cháu biến ra 2 cây nạng hay không?”
“A đương nhiên, không thành vấn đề.” Sau khi Arthur đem mấy nhánh cây khô ven đường biến thành nạng, thì đứng một bên vừa chờ đợi vừa nhìn Harry thuần thục chống người đứng dậy.
“Cháu có thể mạo muội hỏi một chút không?” Cuối cùng khi Harry đã đứng dậy, cậu ngẩng đầu nhìn Arthur bên cạnh “Xin hỏi ngài tên là gì, là giáo sư Snape bảo ngài đến tìm cháu sao?”
Vừa nói Harry vừa nắm chặt đũa phép trong tay áo, tuy rằng không ngửi được hương vị của thuốc Đa Dịch nhưng cẩn thận cũng không sai, không ai nói một Tử Thần Thực Tử không thể ngụy trang thành Arthur Weasley.
“A không, đương nhiên không phải.” Arthur cực kỳ ngạc nhiên mà nhìn Harry “Bác tên là Arthur Weasley, là chồng của Molly Weasley cháu mới gặp hồi sáng, giáo sư Dumbledore bảo bác tới tìm cháu.”
Harry không hề buông lỏng cánh tay đang cầm đũa phép. Cậu chỉ mỉm cười với Arthur gật gật đầu.
Rồi mới bắt lấy cánh tay của Arthur.
Vẫy mạnh đũa phép!
“Độn thổ!”
Sau ba lần độn thổ, điều đầu tiên Harry làm chính là kiểm tra xem thân thể mình có thiếu phần nào không, tuy rằng việc độn thổ của cậu trên chiến trường đã cực kỳ thành thạo, nhưng mà từ sau khi hai chân bị tàn tật thì cậu chưa từng độn thổ. Cũng may là ma lực của cậu không hề phụ lòng cậu.
Đúng vậy, người này đúng là Arthur Weasley, nhưng phía sau đôi mắt kia chỉ là sự trống rỗng.
Chỉ sợ ông đã bị người khác dùng Imperio (Lời nguyền Độc Đoán). Nhìn Arthur Weasley sau khi bị cậu mang theo độn thổ cũng dần dần khôi phục lại biểu tình bình thường, trong lòng Harry như trút được gánh nặng.
Miệng cậu thậm chí còn lộ ra một ý cười hiếm hoi.
Nhưng rất nhanh, nụ cười của cậu liền cứng lại tại đó.
Cậu nhớ tới nơi mình vừa rời đi, đó là – trang trại Hang Sóc!
“Tôi, đây là ở đâu?” Harry nghe thấy thanh âm nghi hoặc từ Arthur bên cạnh truyền đến.
“Weasley tiên sinh, ngài không sao chứ.” Harry quay đầu, nhìn Weasley tiên sinh lùi mạnh về phía sau, đũa phép chĩa thẳng vào cậu. Ông có chút thắc mắc mà nhìn cậu bé chống một cây nạng, tay phải cầm đũa phép trước mặt.
“Cháu là Harry Potter.” Tuy rằng theo lễ tiết thì Harry hẳn là nên lễ phép hơn một chút, nhưng mà cậu không có thời gian để làm như vậy “Weasley tiên sinh, cháu đề nghị ngài nên lập tức trở về trang trại Hang Sóc, nếu cháu đoán không nhầm thì chỉ sợ hiện tại xung quanh trang trại sẽ có không ít Tử Thần Thực Tử.”
Sau đó cậu thấy được biểu tình phức tạp của đối phương.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mong các loại ý kiến, mong ý kiến phê bình, ta cảm thấy văn của mình còn thiếu một chút gì đó, nhưng là bản thân lại không tìm ra được ~~~ hy vọng mọi người có thể hỗ trợ.
“Xin hỏi, ngài là…… ” Harry chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc nhìn Dumbledore, nhưng đồng dạng trong lòng cũng la hét điên cuồng, vì sao cậu không thể trực tiếp nói thẳng toàn bộ chân tướng cho Dumbledore, cậu tin tưởng Dumbledore
Cậu nên tin tưởng Dumbledore…
Cậu có lẽ là tin tưởng Dumbledore…
Harry nhớ tới những lập luận trong cuốn sách của Rita Skeeter, đúng vậy, cụ Dumbledore vẫn luôn là người cậu kính trọng nhất, với lại đối phương cũng vẫn luôn yêu thương cậu như con của mình.
Nhưng mà, cụ Dumbledore từ trước tới nay chưa bao giờ là một thánh nhân.
Vì nhiều lần nhìn thấy những quyết định thiên về tình cảm của mình đã làm sai lệch lịch sử, Harry kiềm nén lại tất cả những ý tưởng vừa xuất hiện trong đầu. Đúng vậy, một ngày nào đó cậu sẽ nói nhưng không phải bây giờ, có lẽ cậu cần tìm giáo sư Snape để bàn bạc một chút. Dù cho bọn họ vẫn tiếp tục chán ghét nhau, nhưng hiện tại bọn họ đều đã bị trò đùa dai của Merlin buộc lại cùng một chỗ.
“Thầy tên là Albus Dumbledore, là hiệu trưởng Hogwart, con có thể gọi thầy là giáo sư Dumbledore.” Trong lúc Harry miên man suy nghĩ, Dumbledore cũng đang quan sát Harry.
Đây chính là con của James và Lily sao?
Có đôi mắt xanh nhạt giống Lily và mái tóc tương tự James, cụ như một lần nữa được thấy lúc James mới đến Hogwart, bộ dáng vui vẻ.
Mà con bọn họ, vốn nên giống vậy…hồn nhiên như thế, đáng yêu như thế.
Nhưng mà đằng sau ánh mắt màu xanh nhạt kia sao lại ẩn chứa ưu thương như vậy? Vẻ mặt quá mức tang thương như thế này, hoàn toàn không giống với loại thần sắc mà một đứa trẻ 11 tuổi nên có.
Thậm chí vẻ mặt như vậy lại làm cụ nhớ tới Severus vào 10 năm trước, đó là sự tang thương và mỏi mệt của một người từng trải sau khi bị vây trong chiến tranh, dường như linh hồn bọn họ đã sớm vỡ nát, đầy rẫy vết thương.
Cho dù Severus không thực sự nói ra bí mật trong lòng cho cụ biết, nhưng mà với sự sắc bén của Dumbledore làm sao lại có thể không biết chuyện gì xảy ra. Dù vậy nếu Snape đã không nói thì cụ cũng sẽ không hỏi, cụ chỉ cần xác định đối phương vẫn là người nam nhân yêu Lily là đủ rồi.
Thế nhưng Harry Potter trước mặt…… cụ nên ứng đối thế nào đây, James và Lily còn nằm ở bệnh viện thánh Mungo, mà con bọn họ thì đứng đây: hai chân tàn tật, ánh mắt tang thương… cụ đã muốn bắt đầu nghi ngờ đối phương không phải là Harry Potter chân chính.
“Vậy thì thưa giáo sư Dumbledore.”
“Ân?”
“Con có thể hỏi một câu không, giáo sư Snape nói sẽ mua giúp con sách giáo khoa.” Harry liếc nhìn hai tay trống trơn của Dumbledore “Thế bây giờ sách giáo khoa ở đâu?”
“……”
“…… ”
Trầm mặc, vẫn là trầm mặc, vậy có thể nói cụ Dumbledore cũng không phải toàn năng a, Harry im lặng oán thầm trong lòng.
“Nga Harry, con cũng hiểu là một người già đôi khi cũng nhầm lẫn đúng không?” Dumbledore hình như cũng chả có tí buồn phiền nào “Vậy thì bây giờ chúng ta thừa dịp tiệm sách Flourish & Blotts còn chưa đóng cửa đến mua sách cần có trước. Vậy trước đó…….”
Dumbledore vẫy đũa phép, biến ra một chiếc xe lăn từ trong không khí.
“Thầy nghĩ thế này tốc độ sẽ nhanh hơn.” Ra hiệu cho Harry ngồi trên xe lăn, Dumbledore lại vẫy đũa phép, xe lăn bắt đầu tự động trượt đi.
Cũng may là tốc độ vừa phải, so với xe đẩy của Gringotts cũng không chênh lệch nhau nhiều.
Rất nhanh, bọn họ đã đi đến tiệm sách Flourish & Blotts.
“Giáo sư Dumbledore?” Chủ tiệm Flourish & Blotts hiển nhiên cực kỳ hoan nghênh việc Dumbledore đến đây “Giaó sư cũng tới đón tân sinh sao?” Nhìn Harry đang ngồi trên xe lăn, chủ tiệm lộ ra vẻ mặt thông cảm.
Vẻ mặt như vậy làm Harry có chút khó chịu. Nhưng cậu vẫn sáng suốt mà lựa chọn mỉm cười gật đầu.
Cậu không còn là một đứa trẻ nữa rồi.
Sẽ không vì một ánh mắt không có ác ý của người khác mà tùy tiện nổi giận.
“Là như thế này, ta dẫn Harry đến mua những sách cần để nhập học.” Dumbledore giới thiệu đơn giản về mục đích của mình.
“Harry? Harry Potter?” Chủ tiệm sách há miệng thật to, ông gần như không thể tin được cậu bé gầy yếu hiện đang ngồi trên xe lăn này chính là người đã làm Voldemort biến mất suốt 10 năm_ Cứu Thế Chủ trong truyền thuyết – Harry Potter.
Sắc mặt cậu bé thoạt nhìn cực kỳ tái nhợt, thậm chí mơ hồ lộ ra vẻ ốm yếu xanh xao, cậu xem ra không khỏe mạnh chút nào. Còn có chân của cậu, là khuyết tật mà ngay cả bệnh viện thánh Mungo cũng không thể trị khỏi sao? Chẳng lẽ là di chứng sót lại do Hắc ma pháp của Voldemort? Trong nháy mắt vô số ý nghĩa xẹt qua trong đầu ông, đến nỗi mà Dumbledore không thể không ho nhẹ một tiếng để khiến cho đối phương để ý.
“Nga, ngại quá thưa giáo sư Dumbledore.” Đối phương cười có chút xấu hổ “Vậy là nguyên bộ sách giáo khoa năm nhất của Hogwart? Không thành vấn đề, ở đây chúng tôi đã đóng gói tốt, bây giờ tôi lập tức lấy cho thầy.”
“Vậy thì Harry.” Dumbledore quay đầu lại “Chúng ta cùng nhìn xem có bộ sách nào con cảm thấy hứng thú không, con có thể mua một ít để đọc ngoài giờ học.”
“Vâng, giáo sư.” Harry gật đầu, nhìn quanh các bức tường, cuối cùng cậu hỏi “Ân, ở đây có [Hogwart một lịch sử] không ạ?”
Cuối cùng, Harry nói ra cuốn sách đầu tiên cậu nghĩ đến.
Điều này hoàn toàn phải cảm tạ nữ vương Hermione _bạn học kiếp trước của cậu ở trường đã không ngừng niệm đi niệm lại bên tai cậu.
“[ Hogwart một lịch sử ]? Đó là một lựa chọn không tồi.” Dumbledore rút ra một quyển sách trên giá, một mặt cau mày “Một người trước tiên luôn phải hiểu rõ hoàn cảnh của mình, bất quá đôi khi tự mình thể nghiệm là phương pháp tốt nhất, không phải sao?”
Đây là đang khuyến khích dạ du sao?
Harry run rẩy khóe miệng.
Nhưng rất nhanh, cậu liền không cách nào hưởng thụ lạc thú trò chuyện cùng Dumbledore lần nữa.
Tiếng ồn ào bắt đầu truyền đến từ ngoài tiệm sách, hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng, Harry loáng thoáng nghe được vài từ.
“Tử Thần Thực Tử, Dấu hiệu Hắc Ám.”
Nhiêu đó cũng đã đủ rồi!
Một trận tập kích, cậu sớm nên nghĩ đến là khi cậu trở lại Ma pháp giới thì cuối cùng cũng có một ngày phải đối mặt với điều này, cái gọi là hòa bình chỉ là biểu tượng giả dối.
Tử Thần Thực Tử sao có khả năng yên ổn một ngày chứ.
“Harry, con chờ ở đây, thầy đi ra ngoài một chút.” Dumbledore vội vã ếm lên người Harry hai cái Protego [Khôi giáp hộ thân] “Nhớ kỹ, không được rời khỏi tiệm sách, tiệm sách có thần chú bảo hộ.”
“Chờ một chút…” Harry còn chưa nói xong thì Dumbledore đã ra khỏi tiệm sách, hành động nhanh nhẹn hoàn toàn không giống một lão nhân đã trăm tuổi.
Harry muốn đứng dậy đuổi theo, hai tay chống lên nhưng lại ngã mạnh xuống đất.
Harry sốc nặng, đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện tình huống như vậy, cậu đã quên mất đôi chân của mình… quên cậu không thể đi…
Cậu chưa bao giờ căm hận bản thân mình như vậy.
Bản thân vô lực như thế… cho dù biết Voldemort có thể ở bên ngoài, nhưng cậu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn những người đó..từng người…từng người che chắn trước mặt mình.
Cậu luôn được bảo hộ, luôn luôn mất đi.
Từ quá khứ cho đến bây giờ, thậm chí…tương lai!
Đây là điều nực cười và thảm hại đến nhường nào.
Harry đưa tay lên che kín mặt mình, nhưng vành mắt khô khốc không hề có một giọt nước mắt.
Cậu chỉ cười, cứ thế cúi đầu mà cười, âm thanh khàn khàn mà ảm đạm phát ra từ cổ họng.
Trong tiệm sách đã sớm không còn một bóng người, đại sảnh trống trải chỉ còn một mình Harry bị ngã ngồi trên mặt đất_có phần mờ mịt mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ánh mắt xanh biếc trống rỗng, không có giận dữ…nhưng cũng không có sức sống.
Bang, cửa của tiệm sách bị phá ra, người vọt vào tiệm lúc này là Arthur Weasley.
“Cháu là Harry sao, Harry Potter?.” Arthur không nói nhiều, sau khi nhìn thấy Harry gật đầu liền mạnh mẽ kéo Harry đứng lên, tiếp đó là một cảm giác giống như chui qua ống nước.
Bọn họ lại Độn thổ.
Nhìn ngôi nhà quen thuộc gần đó, Harry liền biết được điểm đến lúc này là trang trại Hang Sóc.
Nơi đã từng là ngôi nhà thứ hai của cậu.
“Harry, cháu không sao chứ.” Nhìn thần sắc trắng bệch và thân thể lung lay sắp ngã của Harry, việc tiếp theo liền giống như một pha quay chậm.
Arthur Weasley buông tay ra, thấy Harry ở bên cạnh mình cứ như vậy chậm chậm ngã xuống mặt đất, thực ra có lẽ cũng không chậm lắm.
Nhưng mà Arthur cảm thấy vài giây này đặc biệt dài.
“Thực xin lỗi, tiên sinh.” Harry nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười xin lỗi, rồi mới nói “Tuy là làm phiền, nhưng ngài có thể giúp cháu biến ra 2 cây nạng hay không?”
“A đương nhiên, không thành vấn đề.” Sau khi Arthur đem mấy nhánh cây khô ven đường biến thành nạng, thì đứng một bên vừa chờ đợi vừa nhìn Harry thuần thục chống người đứng dậy.
“Cháu có thể mạo muội hỏi một chút không?” Cuối cùng khi Harry đã đứng dậy, cậu ngẩng đầu nhìn Arthur bên cạnh “Xin hỏi ngài tên là gì, là giáo sư Snape bảo ngài đến tìm cháu sao?”
Vừa nói Harry vừa nắm chặt đũa phép trong tay áo, tuy rằng không ngửi được hương vị của thuốc Đa Dịch nhưng cẩn thận cũng không sai, không ai nói một Tử Thần Thực Tử không thể ngụy trang thành Arthur Weasley.
“A không, đương nhiên không phải.” Arthur cực kỳ ngạc nhiên mà nhìn Harry “Bác tên là Arthur Weasley, là chồng của Molly Weasley cháu mới gặp hồi sáng, giáo sư Dumbledore bảo bác tới tìm cháu.”
Harry không hề buông lỏng cánh tay đang cầm đũa phép. Cậu chỉ mỉm cười với Arthur gật gật đầu.
Rồi mới bắt lấy cánh tay của Arthur.
Vẫy mạnh đũa phép!
“Độn thổ!”
Sau ba lần độn thổ, điều đầu tiên Harry làm chính là kiểm tra xem thân thể mình có thiếu phần nào không, tuy rằng việc độn thổ của cậu trên chiến trường đã cực kỳ thành thạo, nhưng mà từ sau khi hai chân bị tàn tật thì cậu chưa từng độn thổ. Cũng may là ma lực của cậu không hề phụ lòng cậu.
Đúng vậy, người này đúng là Arthur Weasley, nhưng phía sau đôi mắt kia chỉ là sự trống rỗng.
Chỉ sợ ông đã bị người khác dùng Imperio (Lời nguyền Độc Đoán). Nhìn Arthur Weasley sau khi bị cậu mang theo độn thổ cũng dần dần khôi phục lại biểu tình bình thường, trong lòng Harry như trút được gánh nặng.
Miệng cậu thậm chí còn lộ ra một ý cười hiếm hoi.
Nhưng rất nhanh, nụ cười của cậu liền cứng lại tại đó.
Cậu nhớ tới nơi mình vừa rời đi, đó là – trang trại Hang Sóc!
“Tôi, đây là ở đâu?” Harry nghe thấy thanh âm nghi hoặc từ Arthur bên cạnh truyền đến.
“Weasley tiên sinh, ngài không sao chứ.” Harry quay đầu, nhìn Weasley tiên sinh lùi mạnh về phía sau, đũa phép chĩa thẳng vào cậu. Ông có chút thắc mắc mà nhìn cậu bé chống một cây nạng, tay phải cầm đũa phép trước mặt.
“Cháu là Harry Potter.” Tuy rằng theo lễ tiết thì Harry hẳn là nên lễ phép hơn một chút, nhưng mà cậu không có thời gian để làm như vậy “Weasley tiên sinh, cháu đề nghị ngài nên lập tức trở về trang trại Hang Sóc, nếu cháu đoán không nhầm thì chỉ sợ hiện tại xung quanh trang trại sẽ có không ít Tử Thần Thực Tử.”
Sau đó cậu thấy được biểu tình phức tạp của đối phương.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mong các loại ý kiến, mong ý kiến phê bình, ta cảm thấy văn của mình còn thiếu một chút gì đó, nhưng là bản thân lại không tìm ra được ~~~ hy vọng mọi người có thể hỗ trợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook