Truy Đuổi - Cố Hàn Y
-
Quyển 1 - Chương 15: Hắc ma pháp trong truyền thuyết
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
“Cho nên giáo sư Dumbledore cần con hỗ trợ?” Từ Hẻm Xéo đi ra, Hermione hứng phấn ôm đống sách vở và vật phẩm được Dumbledore dùng thần chú thu nhỏ lại, nghe Dumbledore trần thuật xong liền cực kỳ nhanh chóng lĩnh hội được ý của đối phương.
“Đúng vậy, bởi vì ở giới Phù Thủy không có nghề bác sĩ tâm lý, nhưng mà đứa nhỏ kia lại rất cần sự giúp đỡ của một bác sĩ tâm lý. Cho nên thầy nghĩ tiểu thư trẻ tuổi đây chắc chắn sẽ rất vui lòng giúp thầy việc cấp bách này.” Dumbledore nói.
“Đương nhiên, vinh hạnh của con, Hiệu Trưởng Dumbledore.” Tiểu thục nữ Hermione cực kỳ sảng khoái đáp ứng thỉnh cầu của Dumbledore.
“Bất quá con có thể cần tra một ít tư liệu, nếu thầy không ngại thì chúng ta đi tiệm sách trước nhé.”
“Đương nhiên là không ngại.” Dumbledore gật gật đầu, cực kỳ hài lòng với thành quả của mình.
Thế là Hermione vươn đôi tay nhỏ bé dứt khoát kéo Dumbledore đến tiệm sách gần nhất.
Mặt trời lặn về phía Tây.
Rất nhanh, toàn bộ nước Anh bị màn đêm bao phủ, mà Harry đang ngồi trên ghế ở Spinner’s End lo lắng chờ Snape trở về.
Bởi vì ngoài việc chờ đợi cậu không còn gì để làm.
Đồ ăn trên bàn đã được hâm nóng lại hai lần, bánh rán ban đầu còn giòn giờ cũng đã mềm nhũn xuống.
Snape vẫn chưa trở về, Harry cứ cách vài phút lại kiểm tra pháp thuật theo dõi cậu dùng trên người đối phương, nhưng điều này cũng không giúp Snape mau chóng trở về.
Cậu chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, bất kể là lo lắng như thế nào.
Cậu thậm chí còn không cho phép mình mất kiểm soát, bởi vì Snape sẽ không thể vừa vặn cứu cậu khỏi kệ ma dược sắp đổ lần nữa được.
Từng giây từng phút trôi qua, Harry triệu hội một quyển [Một trăm loại ma dược thường dùng] từ tủ sách, buộc bản thân phải đọc.
Nhưng cứ mỗi giây, cậu đều không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.
Có lẽ cậu nên hỏi phu nhân Weasley làm sao để chế tạo được cái đồng hồ treo tường giống như nhà bà. Harry mơ mơ màng màng nghĩ.
Hoặc chỉ đơn giản là đưa cho Snape một đồng tiền DA?
Cậu thực sự là điên rồi, sau gần 15 phút rơi vào cõi thần tiên, Harry ảo não đem sách ụp lên mặt mình.
Cậu đọc không vào chữ nào.
Trong phòng đầy sự lo lắng và yên tĩnh.
Harry trừng mắt nhìn trần nhà màu trắng và nghĩ tới ma dược Snape đặt ở tầng hầm.
Sau đó cậu không nhịn được mà bắt đầu nguyền rủa Voldemort, chẳng hạn như tên hói đầu chết tiệt, hoặc tên mặt dẹt không có lỗ mũi. (HMH: vừa ed vừa tưởng tượng lại khuôn mặt của boss Vol =))) hahaha)
Thậm chí là tên đến chết cũng không có Lão Nhị. (HMH: Lão nhị, hahahaha =)))))))
Được rồi, cái cuối cùng đúng là hơi ác độc tí.
Bất quá rất hả giận.
Mà giây tiếp theo, Snape liền ngã ra từ lò sưởi.
Lại là Crucio [Toản tâm oan cốt].
Lúc này Harry phát hiện ra, từ ngày cậu tìm thấy Snape ở cửa Spinner’s End và bắt đầu cuộc sống ở chung không lâu, đối phương bị Voldemort triệu hồi ba lần thì hết hai lần là bị Crucio [Toản tâm oan cốt] tra tấn đến thê thảm.
Nga, còn có một lần, có lẽ không có…hoặc có lẽ có, cậu ngất đi nên cậu không biết.
Cũng may Snape còn nhanh chóng ngồi dậy được, dựa vào trên ghế sôpha.
“Giáo sư, cần tôi đi lấy dược không?”
Snape đột nhiên mở mắt, có chút thận trọng mà lắc đầu, y không muốn thấy tan nạn như lần trước.
Sau đó, Harry thấy Snape giống như làm ảo thuật từ trong góc sôpha biến ra một lọ dược màu đỏ, là dược chuyên giúp loại bỏ và ổn định những tổn thương do Crucio.
Bất quá rất ít người đặc biệt ngao chế sẵn loại dược này, nhưng nhìn hành động của Snape thì hình như đây không phải là lần đầu tiên.
Chẳng lẽ thực tế y đã gặp chuyện này nhiều hơn một lần sao?
Harry bắt đầu phiền muộn.
Song thực ra cậu có lẽ không cần phải phiền muộn, vì dù sao cuối cùng kết quả cũng không tệ lắm. Harry hé miệng cười trộm.
Snape sau khi lấy lại tinh thần liền nhìn Harry, rồi trực tiếp xách đối phương lên, nói “Chúng ta đi tìm Albus”.
Harry gật gật đầu với Snape, hai người nhanh chóng biến mất trong lò sưởi.
Lần này, Harry không ngã trên sàn nhà nữa, Snape ôm vai cậu.
Mà tất cả điều này đều được Dumbledore thu hết ở đáy mắt.
Đúng vậy, Dumbledore đã từ giới Muggle về tới Hogwart.
Nguyên một ngày nay, cụ xem như đã thu hoạch được rất nhiều.
Đầu tiên, cụ gặp được cô bé Hermione Granger, hơn nữa còn xác định đối phương chắc chắn là một Gryffindor dũng cảm, can đảm và thiện lương, đồng thời cụ còn tìm ra được vấn đề của Harry.
Đây là bệnh tâm lý được Muggle gọi chung là chứng trầm cảm.
Thông thường là do áp lực tinh thần quá nhiều, gặp các loại kích động hoặc áp lực trong thời gian dài ở vấn đề tình cảm cũng tạo thành chứng bệnh này.
Bởi vì đủ loại cảm xúc tiêu cực không được tháo gỡ sẽ làm người ta khó mà chịu đựng. Bất kể là một người kiên cường, dũng cảm như thế nào thì khả năng chịu đựng của họ cũng có giới hạn, nếu vượt quá giới hạn này tinh thần người đó sẽ sụp đổ.
Mà khi cụ nói cho bác sĩ về những áp lực cụ biết Harry đã phải chịu đựng, đối phương cho cụ một câu trả lời.
“Đứa nhỏ kia tới giờ vẫn không sụp đổ thì cũng thật là kỳ tích.”
Lúc nghe bác sĩ tâm lý nói thế, Dumbledore chỉ cảm thấy trong lòng nhói lên một cái.
Cụ bắt đầu nghi ngờ bản thân, hay nói đúng hơn là bản thân trong trí nhớ của Snape và Harry có phải đã sai lầm hay không.
Đúng vậy, pháp thuật rất kỳ diệu, đặc biệt là lời tiên tri…chúng rất hiếm khi sai. Mà cụ_Dumbledore, cũng dùng hết khả năng của mình vạch tốt kế hoạch cho Harry, lối thoát cũng chuẩn bị tốt.
Thế nhưng tất cả đều phải có một cái ngoài ý muốn.
Harry chấp nhận, nhưng không có nghĩa tâm lý cậu sẽ không bị tổn thương.
Thậm chí bởi vì đối phương rất thiện lương, toàn bộ những ý nghĩ và tâm lý đều được che giấu dưới vẻ mặt bình tĩnh nên không ai có thể phát giác.
Cuối cùng, liền tạo nên đứa nhỏ tuy rằng vẫn dũng cảm kiên cường như trước, nhưng cũng đầy vết sẹo buồn thiu trước mặt cụ bây giờ.
Cậu không hề làm gì sai…nhưng lại phải mang những tổn thương đó.
“Albus, tôi nghĩ có việc cần phải nói cho cụ.”
“Là chuyện ma dược sao?” Chờ Harry và Snape ngồi xuống, Dumbledore lập tức niêm phong lại lò sưởi.
“Đúng vậy, ma dược còn chưa chế xong.” Snape trần thuật sự khó hiểu của mình “Albus, tôi đã cho cụ xem nguyên liệu và phương pháp ngao chế ma dược. Khi đó tôi cũng thấy rất kỳ quái, vì sao hắn lại cần nhiều nguyên liệu có thuộc tính linh thiêng như vậy, hơn nữa lại còn yêu cầu rất cao đối với sự cân bằng ma lực của người chế tác. ”
“Đúng vậy, cậu đã nói.”
“Hiện giờ tôi có một suy đoán.” Snape nuốt nước miếng, bộ dáng của hầu kết làm y có vẻ hơi khẩn trương “Có lẽ, Chúa Tể Hắc Ám đã phát hiện ra thân phận của tôi.”
“Lách cách”
Là âm thanh cái ly trên tay Harry rơi xuống đất, cacao nóng đổ hết lên người nhưng Harry hoàn toàn không nhận ra.
“Hắn phát hiện ra?” Giọng Harry rất khẽ, thậm chí còn không thể phân biệt được với tiếng tấc tấc tác tác của các bức họa trong phòng Hiệu Trưởng.
Nhưng Snape và Dumbledore đều nghe thấy rõ.
“Ta không xác định.” Snape theo bản năng thấp giọng lại.
“Severus.” Dumbledore mở miệng, giọng nói có pha chút trấn an “Sao cậu lại nghi ngờ như vậy?”
“Ngày hôm qua, lúc tôi chỉnh lý lại ký ức quá khứ, nghĩ tới vấn đề Thần Hộ Mệnh…” Snape đè cái trán, mái tóc hơi nhiều dầu che khuất tay y.
“Bình thường Tử Thần Thực Tử không thể gọi được Thần Hộ Mệnh, mà tôi lại có thể gọi ra, điều đó cũng có nghĩa linh hồn tôi không hoàn toàn sa đọa vào hắc ám.” Nói đến đây, Snape liếc Harry một cái, rồi tiếp tục “Ma dược hiện tôi đang ngao chế, lại đặc biệt đòi hỏi sự cân bằng sức mạnh Hắc ma pháp và Bạch ma pháp. ”
“Cho nên…” Dumbledore đã hiểu được ý của Snape “Vì thuộc tính ma pháp mà hắn nghi ngờ cậu, còn vạc ma dược này là hắn dùng để thử cậu.”
“Đúng vậy.” Snape nói.
“Chờ một chút thưa giáo sư, tôi có thể hỏi một chút đó là phối phương gì không?” Harry mở miệng, xen vào cuộc đối thoại của hai người.
“Là……” Snape nghĩ nghĩ “Nước mắt Bạch Kỳ Mã, máu rồng, bột Thảo linh trùng, phiến đá mặt trăng.”
Snape vừa nói vừa quan sát biểu tình của Harry, thấy thần tình Harry biến đổi khác thường, hình như đã biết gì đó.
“Giáo sư, tôi nghĩ tôi biết đó là cái gì.” Cuối cùng đúng như dự đoán của Snape và Dumbledore, Harry nói ra.
“Đó là cái gì?”
“Đó là một truyền thuyết.” Ngữ khí của Harry có vẻ không chắc chắn “Lúc đó là sau chiến tranh, khi chúng tôi xử lý một gia tộc Tử Thần Thực Tử lâu đời thì phát hiện một truyền thuyết.”
“Cùng loại với truyền thuyết về Bảo Bối Tử Thần sao?” Dumbledore hỏi.
“Không, không phải.” Harry lắc đầu “Đó không phải đồng thoại, mà là rất đen tối…rất hắc ám”
“Ma dược linh thiêng như thế…?!” Snape lắc đầu “Không có khả năng, căn cứ vào định luật can thiệp của pháp thuật…… Không, chẳng lẽ cậu nói là?”
“Đúng vậy,” Harry gật đầu “Dùng sự linh thiêng tuyệt đối và lực lượng tuyệt đối để tiến hành chuyển đổi, thức tỉnh ma lực Hắc ám cổ xưa nhất, mà ánh trăng là mồi dẫn để tất cả mọi thứ được tiến hành suông sẻ.”
Lông mày Harry nhíu lại ngày càng chặt: “Lúc tôi và Hermione tìm ra ma pháp trận này thì Voldemort khi còn tỉnh táo lại không biết, nhưng hiện tại, rõ ràng là đối phương đã dự định tiến hành thử nghiệm.”
“Nếu Voldemort thành công, điều này sẽ trở thành con ác mộng khó có thể tưởng tượng được.” Harry cầm đũa phép di đến huyệt thái dương “Tôi nghĩ, hay là mọi người có thể xem ký ức của tôi.”
Ký ức được chậm rãi rút ra từ huyệt thái dương, Dumbledore quay lại lấy Chậu Tưởng Ký ra, đem trí nhớ của Harry bỏ vào.
Rồi ba người nhìn nhau một cái, đồng thời nhúng đầu vào trong.
………………………………
Trong nháy mắt khi rơi xuống đất, Snape theo bản năng đỡ Harry, mà Dumbledore cũng làm động tác giống vậy.
Tay hai người hơi lồng vào nhau, Dumbledore thu tay về rồi dùng một loại ánh mắt đã sáng tỏ liếc Snape một cái.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cầu hồi âm a~!!!!
Còn có, mời mọi người nói có muốn xem một tiết mục ngắn không, gần nhất định viết tiểu kịch trường ~~~~
“Cho nên giáo sư Dumbledore cần con hỗ trợ?” Từ Hẻm Xéo đi ra, Hermione hứng phấn ôm đống sách vở và vật phẩm được Dumbledore dùng thần chú thu nhỏ lại, nghe Dumbledore trần thuật xong liền cực kỳ nhanh chóng lĩnh hội được ý của đối phương.
“Đúng vậy, bởi vì ở giới Phù Thủy không có nghề bác sĩ tâm lý, nhưng mà đứa nhỏ kia lại rất cần sự giúp đỡ của một bác sĩ tâm lý. Cho nên thầy nghĩ tiểu thư trẻ tuổi đây chắc chắn sẽ rất vui lòng giúp thầy việc cấp bách này.” Dumbledore nói.
“Đương nhiên, vinh hạnh của con, Hiệu Trưởng Dumbledore.” Tiểu thục nữ Hermione cực kỳ sảng khoái đáp ứng thỉnh cầu của Dumbledore.
“Bất quá con có thể cần tra một ít tư liệu, nếu thầy không ngại thì chúng ta đi tiệm sách trước nhé.”
“Đương nhiên là không ngại.” Dumbledore gật gật đầu, cực kỳ hài lòng với thành quả của mình.
Thế là Hermione vươn đôi tay nhỏ bé dứt khoát kéo Dumbledore đến tiệm sách gần nhất.
Mặt trời lặn về phía Tây.
Rất nhanh, toàn bộ nước Anh bị màn đêm bao phủ, mà Harry đang ngồi trên ghế ở Spinner’s End lo lắng chờ Snape trở về.
Bởi vì ngoài việc chờ đợi cậu không còn gì để làm.
Đồ ăn trên bàn đã được hâm nóng lại hai lần, bánh rán ban đầu còn giòn giờ cũng đã mềm nhũn xuống.
Snape vẫn chưa trở về, Harry cứ cách vài phút lại kiểm tra pháp thuật theo dõi cậu dùng trên người đối phương, nhưng điều này cũng không giúp Snape mau chóng trở về.
Cậu chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, bất kể là lo lắng như thế nào.
Cậu thậm chí còn không cho phép mình mất kiểm soát, bởi vì Snape sẽ không thể vừa vặn cứu cậu khỏi kệ ma dược sắp đổ lần nữa được.
Từng giây từng phút trôi qua, Harry triệu hội một quyển [Một trăm loại ma dược thường dùng] từ tủ sách, buộc bản thân phải đọc.
Nhưng cứ mỗi giây, cậu đều không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.
Có lẽ cậu nên hỏi phu nhân Weasley làm sao để chế tạo được cái đồng hồ treo tường giống như nhà bà. Harry mơ mơ màng màng nghĩ.
Hoặc chỉ đơn giản là đưa cho Snape một đồng tiền DA?
Cậu thực sự là điên rồi, sau gần 15 phút rơi vào cõi thần tiên, Harry ảo não đem sách ụp lên mặt mình.
Cậu đọc không vào chữ nào.
Trong phòng đầy sự lo lắng và yên tĩnh.
Harry trừng mắt nhìn trần nhà màu trắng và nghĩ tới ma dược Snape đặt ở tầng hầm.
Sau đó cậu không nhịn được mà bắt đầu nguyền rủa Voldemort, chẳng hạn như tên hói đầu chết tiệt, hoặc tên mặt dẹt không có lỗ mũi. (HMH: vừa ed vừa tưởng tượng lại khuôn mặt của boss Vol =))) hahaha)
Thậm chí là tên đến chết cũng không có Lão Nhị. (HMH: Lão nhị, hahahaha =)))))))
Được rồi, cái cuối cùng đúng là hơi ác độc tí.
Bất quá rất hả giận.
Mà giây tiếp theo, Snape liền ngã ra từ lò sưởi.
Lại là Crucio [Toản tâm oan cốt].
Lúc này Harry phát hiện ra, từ ngày cậu tìm thấy Snape ở cửa Spinner’s End và bắt đầu cuộc sống ở chung không lâu, đối phương bị Voldemort triệu hồi ba lần thì hết hai lần là bị Crucio [Toản tâm oan cốt] tra tấn đến thê thảm.
Nga, còn có một lần, có lẽ không có…hoặc có lẽ có, cậu ngất đi nên cậu không biết.
Cũng may Snape còn nhanh chóng ngồi dậy được, dựa vào trên ghế sôpha.
“Giáo sư, cần tôi đi lấy dược không?”
Snape đột nhiên mở mắt, có chút thận trọng mà lắc đầu, y không muốn thấy tan nạn như lần trước.
Sau đó, Harry thấy Snape giống như làm ảo thuật từ trong góc sôpha biến ra một lọ dược màu đỏ, là dược chuyên giúp loại bỏ và ổn định những tổn thương do Crucio.
Bất quá rất ít người đặc biệt ngao chế sẵn loại dược này, nhưng nhìn hành động của Snape thì hình như đây không phải là lần đầu tiên.
Chẳng lẽ thực tế y đã gặp chuyện này nhiều hơn một lần sao?
Harry bắt đầu phiền muộn.
Song thực ra cậu có lẽ không cần phải phiền muộn, vì dù sao cuối cùng kết quả cũng không tệ lắm. Harry hé miệng cười trộm.
Snape sau khi lấy lại tinh thần liền nhìn Harry, rồi trực tiếp xách đối phương lên, nói “Chúng ta đi tìm Albus”.
Harry gật gật đầu với Snape, hai người nhanh chóng biến mất trong lò sưởi.
Lần này, Harry không ngã trên sàn nhà nữa, Snape ôm vai cậu.
Mà tất cả điều này đều được Dumbledore thu hết ở đáy mắt.
Đúng vậy, Dumbledore đã từ giới Muggle về tới Hogwart.
Nguyên một ngày nay, cụ xem như đã thu hoạch được rất nhiều.
Đầu tiên, cụ gặp được cô bé Hermione Granger, hơn nữa còn xác định đối phương chắc chắn là một Gryffindor dũng cảm, can đảm và thiện lương, đồng thời cụ còn tìm ra được vấn đề của Harry.
Đây là bệnh tâm lý được Muggle gọi chung là chứng trầm cảm.
Thông thường là do áp lực tinh thần quá nhiều, gặp các loại kích động hoặc áp lực trong thời gian dài ở vấn đề tình cảm cũng tạo thành chứng bệnh này.
Bởi vì đủ loại cảm xúc tiêu cực không được tháo gỡ sẽ làm người ta khó mà chịu đựng. Bất kể là một người kiên cường, dũng cảm như thế nào thì khả năng chịu đựng của họ cũng có giới hạn, nếu vượt quá giới hạn này tinh thần người đó sẽ sụp đổ.
Mà khi cụ nói cho bác sĩ về những áp lực cụ biết Harry đã phải chịu đựng, đối phương cho cụ một câu trả lời.
“Đứa nhỏ kia tới giờ vẫn không sụp đổ thì cũng thật là kỳ tích.”
Lúc nghe bác sĩ tâm lý nói thế, Dumbledore chỉ cảm thấy trong lòng nhói lên một cái.
Cụ bắt đầu nghi ngờ bản thân, hay nói đúng hơn là bản thân trong trí nhớ của Snape và Harry có phải đã sai lầm hay không.
Đúng vậy, pháp thuật rất kỳ diệu, đặc biệt là lời tiên tri…chúng rất hiếm khi sai. Mà cụ_Dumbledore, cũng dùng hết khả năng của mình vạch tốt kế hoạch cho Harry, lối thoát cũng chuẩn bị tốt.
Thế nhưng tất cả đều phải có một cái ngoài ý muốn.
Harry chấp nhận, nhưng không có nghĩa tâm lý cậu sẽ không bị tổn thương.
Thậm chí bởi vì đối phương rất thiện lương, toàn bộ những ý nghĩ và tâm lý đều được che giấu dưới vẻ mặt bình tĩnh nên không ai có thể phát giác.
Cuối cùng, liền tạo nên đứa nhỏ tuy rằng vẫn dũng cảm kiên cường như trước, nhưng cũng đầy vết sẹo buồn thiu trước mặt cụ bây giờ.
Cậu không hề làm gì sai…nhưng lại phải mang những tổn thương đó.
“Albus, tôi nghĩ có việc cần phải nói cho cụ.”
“Là chuyện ma dược sao?” Chờ Harry và Snape ngồi xuống, Dumbledore lập tức niêm phong lại lò sưởi.
“Đúng vậy, ma dược còn chưa chế xong.” Snape trần thuật sự khó hiểu của mình “Albus, tôi đã cho cụ xem nguyên liệu và phương pháp ngao chế ma dược. Khi đó tôi cũng thấy rất kỳ quái, vì sao hắn lại cần nhiều nguyên liệu có thuộc tính linh thiêng như vậy, hơn nữa lại còn yêu cầu rất cao đối với sự cân bằng ma lực của người chế tác. ”
“Đúng vậy, cậu đã nói.”
“Hiện giờ tôi có một suy đoán.” Snape nuốt nước miếng, bộ dáng của hầu kết làm y có vẻ hơi khẩn trương “Có lẽ, Chúa Tể Hắc Ám đã phát hiện ra thân phận của tôi.”
“Lách cách”
Là âm thanh cái ly trên tay Harry rơi xuống đất, cacao nóng đổ hết lên người nhưng Harry hoàn toàn không nhận ra.
“Hắn phát hiện ra?” Giọng Harry rất khẽ, thậm chí còn không thể phân biệt được với tiếng tấc tấc tác tác của các bức họa trong phòng Hiệu Trưởng.
Nhưng Snape và Dumbledore đều nghe thấy rõ.
“Ta không xác định.” Snape theo bản năng thấp giọng lại.
“Severus.” Dumbledore mở miệng, giọng nói có pha chút trấn an “Sao cậu lại nghi ngờ như vậy?”
“Ngày hôm qua, lúc tôi chỉnh lý lại ký ức quá khứ, nghĩ tới vấn đề Thần Hộ Mệnh…” Snape đè cái trán, mái tóc hơi nhiều dầu che khuất tay y.
“Bình thường Tử Thần Thực Tử không thể gọi được Thần Hộ Mệnh, mà tôi lại có thể gọi ra, điều đó cũng có nghĩa linh hồn tôi không hoàn toàn sa đọa vào hắc ám.” Nói đến đây, Snape liếc Harry một cái, rồi tiếp tục “Ma dược hiện tôi đang ngao chế, lại đặc biệt đòi hỏi sự cân bằng sức mạnh Hắc ma pháp và Bạch ma pháp. ”
“Cho nên…” Dumbledore đã hiểu được ý của Snape “Vì thuộc tính ma pháp mà hắn nghi ngờ cậu, còn vạc ma dược này là hắn dùng để thử cậu.”
“Đúng vậy.” Snape nói.
“Chờ một chút thưa giáo sư, tôi có thể hỏi một chút đó là phối phương gì không?” Harry mở miệng, xen vào cuộc đối thoại của hai người.
“Là……” Snape nghĩ nghĩ “Nước mắt Bạch Kỳ Mã, máu rồng, bột Thảo linh trùng, phiến đá mặt trăng.”
Snape vừa nói vừa quan sát biểu tình của Harry, thấy thần tình Harry biến đổi khác thường, hình như đã biết gì đó.
“Giáo sư, tôi nghĩ tôi biết đó là cái gì.” Cuối cùng đúng như dự đoán của Snape và Dumbledore, Harry nói ra.
“Đó là cái gì?”
“Đó là một truyền thuyết.” Ngữ khí của Harry có vẻ không chắc chắn “Lúc đó là sau chiến tranh, khi chúng tôi xử lý một gia tộc Tử Thần Thực Tử lâu đời thì phát hiện một truyền thuyết.”
“Cùng loại với truyền thuyết về Bảo Bối Tử Thần sao?” Dumbledore hỏi.
“Không, không phải.” Harry lắc đầu “Đó không phải đồng thoại, mà là rất đen tối…rất hắc ám”
“Ma dược linh thiêng như thế…?!” Snape lắc đầu “Không có khả năng, căn cứ vào định luật can thiệp của pháp thuật…… Không, chẳng lẽ cậu nói là?”
“Đúng vậy,” Harry gật đầu “Dùng sự linh thiêng tuyệt đối và lực lượng tuyệt đối để tiến hành chuyển đổi, thức tỉnh ma lực Hắc ám cổ xưa nhất, mà ánh trăng là mồi dẫn để tất cả mọi thứ được tiến hành suông sẻ.”
Lông mày Harry nhíu lại ngày càng chặt: “Lúc tôi và Hermione tìm ra ma pháp trận này thì Voldemort khi còn tỉnh táo lại không biết, nhưng hiện tại, rõ ràng là đối phương đã dự định tiến hành thử nghiệm.”
“Nếu Voldemort thành công, điều này sẽ trở thành con ác mộng khó có thể tưởng tượng được.” Harry cầm đũa phép di đến huyệt thái dương “Tôi nghĩ, hay là mọi người có thể xem ký ức của tôi.”
Ký ức được chậm rãi rút ra từ huyệt thái dương, Dumbledore quay lại lấy Chậu Tưởng Ký ra, đem trí nhớ của Harry bỏ vào.
Rồi ba người nhìn nhau một cái, đồng thời nhúng đầu vào trong.
………………………………
Trong nháy mắt khi rơi xuống đất, Snape theo bản năng đỡ Harry, mà Dumbledore cũng làm động tác giống vậy.
Tay hai người hơi lồng vào nhau, Dumbledore thu tay về rồi dùng một loại ánh mắt đã sáng tỏ liếc Snape một cái.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cầu hồi âm a~!!!!
Còn có, mời mọi người nói có muốn xem một tiết mục ngắn không, gần nhất định viết tiểu kịch trường ~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook