Trượt Chân
-
Chương 2
Trên đường trở về Phi Ưng Bảo, Chung Minh rốt cuộc nhìn thấy những kẻ truy đuổi Lạc Dực. Những người này có cả nam lẫn nữ, cả đẹp lẫn xấu, tuy rằng tất cả đều hướng về phía Lạc Dực, bất quá hơn phân nửa không có sát ý, dường như chỉ muốn bắt sống mà thôi. Chính là Lạc Dực trời sinh lãnh khốc, chẳng quản đối phương ý đồ ra sao đều ra tay như nhau. Vết thương trên vai hắn trải qua vài ngày điều dưỡng đã tốt hơn phân nửa, lại được chiếu cố sạch sẽ lưu loát, so với lúc ở nhà cũng không kém là bao. Hắn đối với kẻ địch ngoan lệ tàn ác khiến cho Chung Minh thực chịu không nổi, đối phương rõ ràng đã không còn sức phản kháng, hắn vẫn xuống tay ra đao, trong mắt kẻ lấy việc cứu người làm thiên chức như Chung Minh tự nhiên là vạn phần tàn nhẫn.
Hơn nữa, trên đường đi Chung Minh còn phát hiện Lạc Dực làm cho mình chán ghét hơn bất cứ ai. Hắn là người phi thường chuyên quyền độc đoán, không chấp nhận người khác có nửa điểm ý kiến. Mỗi lần Chung Minh muốn trình bày một chút quan điểm của mình, đều bị hắn lạnh lùng bác bỏ: “Người hầu chỉ cần phụng dưỡng chủ tử cho tốt là được, chủ tử làm cái gì, người hầu căn bản không có tư cách xen vào.” Huấn thị này đương nhiên khiến cho một người đến từ thế kỷ hai mốt luôn luôn tự chủ như Chung Minh cực kì bất mãn.
Cục diện truy truy chạy chạy đả đả sát sát này khi sắp tiến vào cảnh giới Kí Bắc thì có điều thay đổi, ở sâu trong rừng rậm hiếm thấy dấu chân người (bình thường có rất nhiều vụ mưu sát đều phát sinh tại đây), Chung Minh và Lạc Dực bị bao vây bởi tả hữu khỏang hai mươi tên, đứng đầu là một thiên tiên mỹ nhân thanh lệ tuyệt tục, Ngọc Phương trong Di Hương viện mặc dù mị thái hàng nghìn hàng vạn, tư sắc xuất chúng, nhưng không có được sự cao nhã xuất trần, không thể sánh bằng. Không nghĩ tới người chủ mưu phía sau tấm màn lại là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp như thế, Chung Minh thầm than.
”Lạc lang.” Mỹ nữ khẽ mở miệng, ngữ thanh như khóc như tố, vẻ mặt ai oán dị thường. “Thương thế của ngươi thế nào? Hơn mười ngày không thấy, Sở Nhân thật là nhung nhớ.”
“Hừ,” Lạc Dực hừ lạnh một tiếng, “Vết thương của ta còn không phải do Triệu bang chủ ban tặng?!”
“Ngươi…” Mỹ nữ cả người chấn động, mâu trung tràn đầy vẻ không thể tin. “Ngươi gọi ta…là gì?”
“Triệu Sở Sở, Triệu bang chủ.” Lạc Dực thần sắc bất động, lãnh đạm như trước.
“Ngươi…” Triệu Sở Sở cả kinh lui vài bước, thân mình run rẩy: “Qủa nhiên… ngươi vẫn hận ta bắn một tiễn kia…”
“Nếu trước đó không có ngươi kê đơn, bản bảo chủ sao lại trúng tiễn?” Lạc Dực khinh miệt nói, “Ngươi cũng biết một tiễn này hậu quả là gì?!” Ngữ trung hắn tràn ngập ý uy hiếp nồng đậm.
Lời vừa nói ra, tất cả bốn phía đều thất sắc.
“Lạc bảo chủ,” một nam nhân trung niên da mặt trắng nõn, râu dài phiêu phiêu trong đám người nói, “Tệ bang chủ lần này làm việc quả thật quá mức qua loa, bất quá Lạc bảo chủ trên đường cũng đã giết của tệ bang hơn mười người, chúng ta có thể bỏ qua hay không, làm như…”
“Vương hộ pháp lời ấy sai rồi,” Lạc Dực phất phất tay cắt ngang lời đối phương, “Bản bảo chủ chỉ đáng từng ấy thôi sao? Mấy chục con người thì là cái gì? Ta bị thương một cánh tay, nói gì cũng phải bồi đáp mấy trăm mạng người mới đủ.”
“Ngươi…” Vương hộ pháp sắc mặt giận dữ.
“Lạc lang,” Triệu Sở Sở buồn bã nói, “Chẳng lẽ ngươi thật tuyệt tình như vậy sao?”
“Tuyệt tình chính là ngươi,” Lạc Dực thản nhiên nói, “Nếu ngươi dùng chính tánh mạng mình trao đổi, làm cho bản bảo chủ hả giận, ta liền tha chết cho mấy trăm dư khẩu, thế nào?”
Oa! Chiêu này thật là hiểm a, Chung Minh nghe được liền hấp một ngụm khí lớn. Người này thật sự là động vật máu lạnh, ngay cả tình nhân cũ của mình cũng không chút lưu tình, nói giết là giết.
“Ta…chính là…muốn lưu ngươi lại mà thôi…”
“Lưu ta lại?!” Lạc Dực cười lạnh, “Bản bảo chủ chán ghét thứ đó, ngươi có tư cách nào nói những lời này?!”
“Ngươi…” Triệu Sở Sở tức thì lê hoa đái vũ, Vương hộ pháp tức giận đến râu tóc đều dựng ngược.
“Nói như vậy hơi quá đáng đi.” Chung Minh nghe thấy thế không nhịn đựơc nữa.
“Ngươi nói cái gì?” Lạc Dực nguy hiểm nheo nheo hai mắt, dùng một lọai ánh nhìn âm trầm lạnh đến tận xương trừng mắt với Chung Minh.
“Ta nói ngươi hơi quá đáng!” Chung Minh ngẩng đầu, “Cho dù nàng bắn ngươi một tiễn, cùng lắm thì bắn trả lại! Ngươi cần gì phải nói như vậy?! Nam nhân mà nhỏ nhen thế khó nhìn quá đi.”
Lúc này tất cả tầm mắt đều tập trung trên người Chung Minh, mọi người nhìn bộ dáng y như nhìn một người sắp chết. Trên giang hồ chưa từng có ai dám nói với bảo chủ Phi Ưng bảo “Thập diện Tu La” Lạc Dực như vậy.
“Một tên nô tài cũng dám đi bênh vực kẻ yếu?” Kỳ quái chính là Lạc Dực cư nhiên không có phát hỏa, chỉ nở nụ cười âm lãnh, “Ngươi thật ra rất có hảo tâm, nói như vậy, ngươi cảm thấy nàng bị bản bảo chủ từ bỏ thật đáng thương?”
“Ta không để ý đến việc này.” Chung Minh lắc lắc đầu, “Đây là tình cảm của các ngươi, chia tay là chuyện của các ngươi, một ngọai nhân như ta làm gì có tư cách xen vào?”
“Nga?” Lạc Dực có chút ngoài dự đóan, “Vậy ngươi mới vừa rồi nhiều chuyện cái gì?”
“Ta chỉ cảm thấy làm người nên phóng khoáng một chút, việc gì cũng đừng qúa so đo, như vậy sống mới vui vẻ được.” Chung Minh nhún vai, “Ngươi không nghĩ vậy sao?”
“Hảo.” Lạc Dực cười đến quỷ dị, “Nếu người hầu của bản bảo chủ đã nói thế, ta cũng sẽ không so đo nhiều nữa. Hôm nay chỉ giết những kẻ đuổi đến đây, còn lại ta đều tha mạng.”
Cái gì?!
Chung Minh còn chưa kịp mở miệng, cuộc tàn sát đã bắt đầu, đợi đến khi y lấy lại tinh thần, trên mặt đất đã sớm nằm la liệt, trừ bỏ hai người còn đứng bên ngòai, bốn phía không ai sống sót.
“Lạc…lang…” Triệu Sở Sở một tay băng bó, khó nhọc nói, “Ngươi… thực… ngoan…tâm…như vậy…khụ khụ khụ khụ…” Nàng mãnh liệt ho một trận, rồi bỗng nhiên cuồng tiếu đứng lên, trong tiếng cười lạnh như băng rơi xuống hai hàng nước mắt. “Ha ha ha…giang hồ đồn đại quả nhiên không sai… ngươi…thật sự lãnh…huyết…vô…tình…” tiếng cười chưa tắt, người đã khí tuyệt ngã xuống đất.
Một trận gió núi thổi lại, Chung Minh chỉ cảm thấy quanh thân cao thấp băng thấu vào xương, hàn triệt tâm phế.
Từ sau “vụ án rừng rậm giết người”, Chung Minh rất ít khi nói chuyện cùng Lạc Dực, bình thường cũng tận lực giảm bớt tiếp xúc với hắn, chỉ ở thời điểm bất đắc dĩ mới miễn cưỡng gật đầu. Trong mắt Chung Minh, không gì có giá trị và quan trọng hơn mạng người, nhìn thấy Lạc Dực tâm ngoan thủ lạt, sự phẫn nộ, chán ghét cùng sợ hãi tự nhiên ngày càng gia tăng, chính mình nhất định phải nghĩ ra cách sớm thóat ly khỏi tay người này.
Lạc Dực không thèm để ý đến thái độ của Chung Minh, tình cảm của một tên nô bộc nho nhỏ có là gì? Lạc Dực hắn cũng không phải lần đầu tiên bị người khác chán ghét, số người muốn giết hắn xếp ra có thể dài hơn mười dặm, đến bây giờ không phải chính mình vẫn sống tốt sao? Hắn còn nhớ rõ phụ thân trước lúc lâm chung đã nói với hắn: đối với người khác nhân từ, chính là đối với mình tàn nhẫn, cho nên, trừ bỏ chính mình, người nào cũng không đáng tin tưởng. Hắn đã dựa vào điều này mới có thể sống đến bây giờ, nếu không đã sớm chết không biết mấy trăm lần. Chẳng qua chỉ là một luyến đồng ở kỹ viện chuyên đón khách bán rẻ tiếng cười, căn bản không rõ giang hồ hiểm ác thì biết cái gì? Nếu ngày nào đó làm cho mình phiền lòng, muốn giết y so với bóp chết một con kiến còn không dễ dàng hơn?
Cứ như vậy, hai người vừa đi vừa tính tóan, ít ngày sau liền tiến vào khu vực Kí Bắc
Phi Ưng bảo.
Chung Minh ngẩng đầu nhìn ba chữ rồng bay phượng múa, không khỏi âm thầm cảm thán Phi Ưng Bảo nhìn vẻ ngòai thật có khí phách.
Bảo tường thanh chuyên thế trúc cao lớn uy nghiêm, lấy Chung Minh mà so, ước chừng cao đến bảy tám thước. “Phi Ưng bảo” ba chữ khảm trên bảng hiệu ở giữa bảo môn, trên tường số lỗ châu mai nhiều không đếm xuể. Đại môn bằng đồng sơn hồng hết sức bắt mắt, ở hai bên cửa ngồi chồm hỗm hai con thạch sư sống động. Bên trên thành lâu tứ phía đều là diêm sừng, từ trên cao nhìn xuống, Phi Ưng bảo đồ sộ, khí thế to lớn sừng sững đứng dưới trời xanh, khiến Chung Minh nhìn không rời mắt, tán thưởng không thôi. Kiến trúc cổ đại thật là thú vị, khiến đời sau không khỏi bội phục sức sáng tạo cùng năng lực thực tiễn của nhân dân lao động thời cổ.
“Thất thần cái gì?” Lạc Dực nghiêm mặt trừng mắt nhìn tên người hầu đứng dưới ngựa đang ngẩn người, “Còn không mau đi.”
“A?” Chung Minh lúc này mới phục hồi tinh thần, phát hiện mình vừa ngây ngốc hồi lâu, vội vàng theo nam nhân cao lớn phía trước đi vào bảo môn.
Vào trong bảo mới biết, bên trong quả thực to lớn không kể xiết, phỏng chừng lái xe đi một vòng cũng phải mất hàng giờ, Chung Minh đi theo Lạc Dực cước bộ không ngừng nghỉ, rốt cục đến lúc vào được nội đường, y đã sớm mệt tới mức không thở nổi.
“Đây là gã sai vặt bản bảo chủ mang về từ Di Hương viện,” Lạc Dực cũng không quản Chung Minh có thở được hay không, một phen túm lấy thân thể thon gầy của y, đối với những người đứng trang nghiêm hai bên đại sảnh để hoan nghênh bảo chủ trở về lạnh lùng nói, “Từ tổng quản, dẫn y đi xuống tẩy rửa rồi an bài ở Huyền Ưng các.”
“Vâng.” Từ tổng quản là một nhân vật nhã nhặn trên dưới ba mươi, hắn cung kính thi lễ với Lạc Dực, rồi tiến lên vỗ vỗ vào vai Chung Minh, cười nói, “Đi thôi.”
Cái gì mà “dẫn y đi xuống tẩy rửa”? Coi ta là trư à? Chung Minh bất mãn bĩu môi, đương nhiên, y không dại gì đem cảm xúc biểu lộ ra ngòai. Cùng Lạc Dực ở chung nhiều ngày như vậy, Chung Minh đối với tính tình Lạc Dực nhiều ít cũng có chút hiểu biết. Nếu muốn lén chuồn ra khỏi Phi Ưng bảo, phải làm cho Lạc Dực thả lỏng cảnh giác, mà muốn cho Lạc Dực thả lỏng cảnh giác, phương pháp đơn giản nhất chính là đừng ngỗ nghịch cũng đừng chống đối hắn, tốt nhất làm cho hắn coi ngươi không tồn tại, sau đó muốn làm cái gì đều thuận lợi hơn nhiều. Chính là, vì cái gì Từ tổng quản lại nhìn mình bằng ánh mắt cổ quái như vậy? Cái lọai ánh mắt làm cho tòan thân người ta nổi da gà này khiến Chung Minh cảm thấy cực kì khó chịu. Bất quá, đến lúc được ngâm mình trong một dục dũng thật to đầy nước ấm, cảm giác không thỏai mái tạm thời đều bay biến lên chín tầng mây.
“Này…” chỉ tiếc, đứng ngòai mộc dũng còn có một đại tổng quản vô cùng hiếu kỳ lại đặc biệt nhiều chuyện, “Ngươi tên là gì?”
“Chung Minh.”
“Nga, ngươi và bảo chủ của chúng ta quan hệ như thế nào?”
“Quan hệ làm thuê.” Tuy đã đáp ứng làm nô bộc của hắn, bất quá ta cũng không nói làm trong bao lâu, miễn cưỡng xem như người làm thuê cũng được.
“Nga,” Từ tổng quản vẻ mặt chợt tối lại, “Bảo chủ chúng ta…hắn rất lợi hại đi?”
“Ngô.” Đích xác rất lợi hại, chính là một ma vương giết người không chớp mắt.
“Ta xem ngươi cũng rất lợi hại, bằng không như thế nào chịu được, thật sự nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo a!” Từ tổng quản rất là cảm thán.
Này có cái gì không chịu đựng được? Chung Minh nghi hoặc cẩn thận ngẫm nghĩ, nhất thời nổi trận lôi đình, đây chính là cái gọi là “thượng bất chính hạ tắc lọan”, nói một chút đã như vậy! Phi Ưng bảo không có một người là chính nhân sao, chỉ tòan ý nghĩ tà môn.
“…Ta xem bảo chủ hẳn là thích ngươi, nếu không cũng sẽ không cho ngươi ở Huyền Ưng các. Nơi đó chính là cấm địa của bảo chủ, trước đây ta chưa gặp qua người nào có thể đi vào. Nói vậy công phu của ngươi nhất định không tồi.” Từ tổng quản hướng về phía Chung Minh chớp mắt vài cái, trên mặt còn mang theo một ý cười dâm loạn, “Sau này nên tiếp tục nỗ lực.”
Ta phi, Chung Minh thiếu chút một quyền đánh qua, bất quá cuối cùng y tỉnh ra đúng lúc, nơi này là địa bàn của người khác, hơn nữa y không quên đây là cổ đại, người ở đây tựa hồ đều có võ nghệ cao cường. Cho nên, y cố gắng áp chế một bụng tức giận, khóe miệng cười một cái so với khóc còn khó coi hơn: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng.” Chỉ cần có cơ hội ta nhất định sẽ rời khỏi chỗ quỷ quái này, đến lúc đó tất không phải nhìn mặt lũ biến thái các ngươi!
Dưới sự giám thị của Từ đại tổng quản, tẩy rửa tắm táp xong, Chung Minh bước sang một bên mặc vào bộ quần áo sạch sẽ đã được chuẩn bị. May mắn quần áo nơi này so với Di Hương viện, cũng so với tưởng tượng của Chung Minh bình thường hơn nhiều. Bởi vậy, đại thần y tương lai, một thân áo xanh như tên sai vặt bị mang tới Huyền Ưng các để chờ bảo chủ sai phái.
Huyền Ưng các.
Thư phòng lầu một.
Chung Minh cố ý bày ra vẻ mặt sụp mi thuận mắt, một bên rủa thầm trong lòng một bên lắng nghe Lạc bảo chủ “huấn thị”.
“…Việc này mỗi ngày đều phải làm, hiểu chưa?” Lạc Dực vừa lòng xem xét thiếu niên mấy ngày gần đây có vẻ kính cẩn nghe lời, trong đôi mắt lạnh lùng lộ ra một tia đắc ý.
“Đã biết.” Chung Minh cúi đầu đáp.
“Được rồi.” Không biết tại sao, nhìn thấy bộ dáng thiếu niên cúi đầu nghe lệnh, Lạc Dực lại cảm thấy vô cùng chướng mắt. Nguyên lai người này cũng giống những kẻ khác, mới vài ngày ngắn ngủn đã biến thành bộ mặt nô tài. “Ngươi đi xuống đi.” Hắn không kiên nhẫn phất phất tay.
“Vâng.” Thời khắc gian nan rốt cục đã qua, Chung Minh trong lòng thở hắt ra một hơi thật dài, sau đó chậm rãi xoay người, nhanh chóng ly khai căn phòng khiến kẻ khác hít thở không thông. Y không chú ý tới, đúng lúc y bước ra khỏi cửa, mâu trung Lạc Dực đột nhiên thóang hiện một tia quang mang tràn ngập ý nghiên cứu tìm tòi.
Thực ra, những việc Lạc Dực phân phó Chung Minh phải làm cũng không nhiều lắm, chỉ có dọn dẹp một chút đình viện, sửa sang lại phòng cộng thêm pha trà, hầu hạ mặc quần áo và một số việc vặt. Chung Minh ngày ngày cũng coi như thanh nhàn, đặc biệt vào lúc không có mặt Lạc Dực. Hơn nữa, nhờ phúc từ cái miệng rộng của Từ tổng quản, mọi người ở Phi Ưng bảo đều hiểu hàm nghĩa của cái gọi là “gã sai vặt bên người”, người ta cứ việc khinh thường nhưng không thể trách, dám đến tìm hiểu rõ ràng cho tới bây giờ chưa có một ai.
Vì Lạc Dực mỗi ngày đều bề bộn công việc, có khi thậm chí đêm cũng không về, thời gian Chung Minh và hắn gặp mặt càng lúc càng ít. Nghe nói hắn mấy ngày này đều ở Tụ Vân đường cùng các vị Đường chủ thương thảo công vụ, lại nghe nói vài ngày tới hình như có một vị khách trọng yếu sẽ đến. Tuy rằng không biết tin tức từ miệng Từ tổng quản có đáng tin cậy hay không, nhưng Lạc Dực nhiều việc là sự thật, cho nên Chung Minh mỗi ngày đều thực sự vui vẻ. Làm cho y cao hứng nhất chính là khi quét tước đình viện chợt phát hiện ra mấy vị thảo dược. Không nghĩ tới tại nơi đây cư nhiên còn có thể nhìn thấy đồ tốt như vậy. Nghiệp tinh vu cần, Chung đại thần y tự nhiên sẽ không buông tha, mới mười mấy ngày đã đem căn phòng nhỏ chuyên dành cho người hầu của mình biến thành phòng thí nghiệm dược phẩm.
Một ngày trời trong nắng ấm, ánh mặt trời sáng lạn, Chung Minh đang ở trong phòng hết sức chăm chú phối trí dược vật, bỗng nhiên nghe thấy bên ngòai truyền đến một trận ồn ào. Không cam lòng buông xuống bán thành phẩm trong tay, y cẩn thận đóng cửa phòng cất bước đi ra nhìn xem có chuyện gì.
“Uy,” Một giọng nữ sắc nhọn ngạo mạn, vênh váo tự đắc không khách khí hỏi, “Ngươi chính là tên tiểu quan từ Di Hương viện phải không? Hừ,” Lời nói vô lễ nối tiếp sau bởi một tiếng cười lạnh, “Nhìn qua cũng chỉ có thế thôi, còn không biết đã dùng thủ đọan gì để dụ dỗ mê hoặc Lạc đại ca!”
Chung Minh lạnh lùng xem xét người đối diện, chỉ thấy hai cô gái chừng mười sáu mười bảy tuổi lỗ mũi hướng lên trời đang đứng ở cửa đình viện Huyền Ưng các, mà người nói chuyện chính là nữ tử mị tục dáng người cao gầy, xiêm y đỏ rực.
“Tiêu tỉ nói đúng.” Cô gái áo vàng diện mạo thanh tú một mặt khinh thường đánh giá Chung Minh, một mặt tức giận bất bình nói, “Xem tiểu tử này cả người không có mấy lượng thịt, bộ dáng gió thổi là ngã sao có thể so với Tiêu tỷ ngươi? Thật không rõ Lạc đại ca đến tột cùng tại sao lại coi trọng y?!”
Có lầm hay không a, vô duyên vô cớ gặp tai bay vạ gió. Chung Minh vô cùng căm tức, chưa nói tới y không phải tình nhân của Lạc Dực, cho dù phải, cũng tuyệt không dễ dàng tha thứ cho người khác mạc danh kì diệu ác ý công kích.
“Nhị vị tiểu thư,” y ngòai cười nhưng trong không cười, “Ta xem nhị vị sáng sớm hôm nay đại khái là ăn rất no rồi mới đi đúng không?”
“…” Hai nữ tử nhìn nhau, đều là một bộ dáng không hiểu đầu cua tai nheo. Một lúc lâu sau, cô gái áo vàng bỗng nhiên nghĩ ra, hổn hển dùng đầu ngón tay mảnh khảnh oán hận chỉ hướng Chung Minh, “Ngươi…ngươi mới là ăn no rửng mỡ! Ta nhất định phải đem chuyện ngươi vũ nhục chúng ta nói cho Lạc đại ca, làm cho hắn đến xử trí ngươi!”
Vị Hồng y thiếu nữ có chút trì độn kia đến giờ phút này mới tỉnh ngộ, nhất thời tức giận đến sắc mặt đại biến, đôi môi run rẩy: “Ngươi, ngươi ngươi lá gan thật lớn! Dám nhục mạ chúng ta! Ngươi không biết bổn cô nương là ai sao?! Hừ, bất quá là tên nam sủng thôi, ngươi cho rẳng mình trong mắt Lạc đại ca có giá trị lắm sao?! Chờ đến khi ngươi bị hắn chán ghét, bổn cô nương nhất định sẽ cho ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết!”
Cũ rích.
Chung Minh nhàm chán ngoáy ngoáy lỗ tai, quả thực là tục khó dằn nổi. Y rốt cục hiểu vì sao trong phim truyền hình, những vai diễn phản diện tràn ngập ghen tị và xấu xa, một lòng muốn chia rẽ nhân vật chính, mỗi lần phát ngôn đều giống nhau. Nguyên lai mấy trăm năm trước con người đã bắt đầu nói như vậy, thật sự là rất không sáng ý. Y lười biếng che miệng ngáp một cái: “Nhị vị tiểu thư, muốn khóc muốn nháo muốn sống muốn chết xin cứ tự nhiên, ta còn có việc phải làm, không tiện phụng bồi.” Nói xong liền cất bước quay đi.
“Ngươi…ngươi đây là cái thái độ gì?!” Hồng y thiếu nữ cước bộ vừa chuyển, ngang ngược kiêu ngạo đứng trước mặt Chung Minh, “Quả thật là không coi ai ra gì, cuồng vọng tự đại đến cực điểm! Đừng ỷ vào Lạc đại ca bây giờ còn sủng ngươi liền thị sủng sinh kiêu, đợi cho…”
“Ta bị hắn chán ghét, ngươi nhất định sẽ cho ta nếm thử tư vị sống không bằng chết.” Chung Minh mở to hai mắt, “Ta nói vậy có đúng không?”
“Ách…” Tiêu đại tiểu thư á khẩu nửa ngày nói không nên lời.
“Please.” Chung Minh nhíu mày, xem người này tuổi tác không lớn, nói chuyện như thế nào lại cùng a mao mẹ nó giống nhau như đúc? “Được rồi,” y dễ dãi nói, “Ta nói cho các ngươi nghe, ta đối với ‘Lạc đại ca’ của các ngươi căn bản một chút hứng thú cũng không có. Hơn nữa, ta không phải cái gì ‘nam sủng’ của hắn, ta chỉ là một hạ nhân thực bình thường thực bình thường thực bình thường thực không địa vị mà thôi.”
Nghe thấy lời ấy, hai vị đại tiểu thư trên mặt không hẹn mà cùng hiện ra một biểu tình trước sau khó có thể tin. Bất quá, Chung Minh cũng không có cơ hội cùng các nàng giải thích nhiều lời, vì đúng lúc đó y nghe thấy một thanh âm, một thanh âm trầm thấp âm lãnh…
“Phải không?”
Trước sân hoa mai đứng lặng một người, một nam nhân cao lớn anh tuấn, khuôn mặt không chút biểu cảm. Thấy người này, vẻ mặt hai cô gái đầu tiên có điểm xấu hổ cùng cứng ngắc, một lúc sau, lại đều ửng đỏ gục đầu xuống, làm ra một bộ thẹn thùng. Ách, tóc gáy Chung Minh trong nháy mắt đều dựng cả lên.
“Nhị vị cô nương như thế nào lại đến đây?” Lạc Dực vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, “Không phải vì nơi này quá lớn nên bị lạc đường chứ?”
“Ách…” Nhìn lẫn nhau, cô gái áo vàng lặng lẽ kéo kéo ống tay áo hồng y thiếu nữ, hai người liên tục gật đầu, trăm miệng một lời, “Đúng vậy, đúng vậy.”
“Ta thấy nhị vị cô nương đi dạo nửa ngày cũng đã mệt mỏi, xin mời nhị vị tới Bích Vân hiên nghỉ tạm một chút.” Lạc Dực trầm giọng gọi, “Người đâu.”
“Có.” Một đại hán áo xanh lập tức xuất hiện ở cửa, hướng về phía Lạc Dực khom mình hành lễ.
“Mang hai vị cô nương quay về Bích Vân hiên, cũng đừng làm cho nhị vị lại lạc đường.”
“Vâng. Nhị vị cô nương, thỉnh.”
“Kia…Lạc đại ca, chúng ta đi trước, đợi lát nữa ngươi nhất định phải tới xem chúng ta a.” Nhìn thấy khí thế của Lạc Dực, hai cô gái cũng không dám đứng lại nhiều lời, chỉ phẫn nộ cùng lưu luyến không rời, cẩn thận bước theo đại hán áo xanh ra khỏi viện môn.
“Ta còn nghĩ ngươi đã trở nên nghe lời,” Lạnh lùng quét mắt nhìn Chung Minh đứng ở giữa sân, Lạc Dực không khỏi châm chọc nói, “Nguyên lai vẫn là người một chút lễ phép cũng không biết! Xem ra chủ nhân ta đây chưa dạy dỗ ngươi thật tốt.”
“…”
“Làm sao vậy?” Lạc Dực cười lạnh, đột nhiên đi ra phía trước dùng sức nhấc cằm Chung Minh lên, nhìn thẳng vào đôi con ngươi ngày thường trong suốt mà giờ lại uẩn mãn tức giận. “Ta hỏi ngươi, ngươi mới vừa rồi nói đối với ta một chút hứng thú cũng không có, chính là nói thật?”
Nguyên lai là tự tôn bị đả kích a, Chung Minh bừng tỉnh đại ngộ, bất quá điều này đích thực là thật.
“Phải.” Y trả lời không chút do dự.
“Không sao,” khóe miệng Lạc Dực đột nhiên hiện ra một ý cười tà mị nguy hiểm. Thừa dịp Chung Minh chưa kịp phản ứng, hắn phút chốc đem thân thể tinh tế mềm dẻo của y hướng về phía phòng nhỏ đi tới. “Ta sẽ khiến cho ngươi có hứng thú.”
Hơn nữa, trên đường đi Chung Minh còn phát hiện Lạc Dực làm cho mình chán ghét hơn bất cứ ai. Hắn là người phi thường chuyên quyền độc đoán, không chấp nhận người khác có nửa điểm ý kiến. Mỗi lần Chung Minh muốn trình bày một chút quan điểm của mình, đều bị hắn lạnh lùng bác bỏ: “Người hầu chỉ cần phụng dưỡng chủ tử cho tốt là được, chủ tử làm cái gì, người hầu căn bản không có tư cách xen vào.” Huấn thị này đương nhiên khiến cho một người đến từ thế kỷ hai mốt luôn luôn tự chủ như Chung Minh cực kì bất mãn.
Cục diện truy truy chạy chạy đả đả sát sát này khi sắp tiến vào cảnh giới Kí Bắc thì có điều thay đổi, ở sâu trong rừng rậm hiếm thấy dấu chân người (bình thường có rất nhiều vụ mưu sát đều phát sinh tại đây), Chung Minh và Lạc Dực bị bao vây bởi tả hữu khỏang hai mươi tên, đứng đầu là một thiên tiên mỹ nhân thanh lệ tuyệt tục, Ngọc Phương trong Di Hương viện mặc dù mị thái hàng nghìn hàng vạn, tư sắc xuất chúng, nhưng không có được sự cao nhã xuất trần, không thể sánh bằng. Không nghĩ tới người chủ mưu phía sau tấm màn lại là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp như thế, Chung Minh thầm than.
”Lạc lang.” Mỹ nữ khẽ mở miệng, ngữ thanh như khóc như tố, vẻ mặt ai oán dị thường. “Thương thế của ngươi thế nào? Hơn mười ngày không thấy, Sở Nhân thật là nhung nhớ.”
“Hừ,” Lạc Dực hừ lạnh một tiếng, “Vết thương của ta còn không phải do Triệu bang chủ ban tặng?!”
“Ngươi…” Mỹ nữ cả người chấn động, mâu trung tràn đầy vẻ không thể tin. “Ngươi gọi ta…là gì?”
“Triệu Sở Sở, Triệu bang chủ.” Lạc Dực thần sắc bất động, lãnh đạm như trước.
“Ngươi…” Triệu Sở Sở cả kinh lui vài bước, thân mình run rẩy: “Qủa nhiên… ngươi vẫn hận ta bắn một tiễn kia…”
“Nếu trước đó không có ngươi kê đơn, bản bảo chủ sao lại trúng tiễn?” Lạc Dực khinh miệt nói, “Ngươi cũng biết một tiễn này hậu quả là gì?!” Ngữ trung hắn tràn ngập ý uy hiếp nồng đậm.
Lời vừa nói ra, tất cả bốn phía đều thất sắc.
“Lạc bảo chủ,” một nam nhân trung niên da mặt trắng nõn, râu dài phiêu phiêu trong đám người nói, “Tệ bang chủ lần này làm việc quả thật quá mức qua loa, bất quá Lạc bảo chủ trên đường cũng đã giết của tệ bang hơn mười người, chúng ta có thể bỏ qua hay không, làm như…”
“Vương hộ pháp lời ấy sai rồi,” Lạc Dực phất phất tay cắt ngang lời đối phương, “Bản bảo chủ chỉ đáng từng ấy thôi sao? Mấy chục con người thì là cái gì? Ta bị thương một cánh tay, nói gì cũng phải bồi đáp mấy trăm mạng người mới đủ.”
“Ngươi…” Vương hộ pháp sắc mặt giận dữ.
“Lạc lang,” Triệu Sở Sở buồn bã nói, “Chẳng lẽ ngươi thật tuyệt tình như vậy sao?”
“Tuyệt tình chính là ngươi,” Lạc Dực thản nhiên nói, “Nếu ngươi dùng chính tánh mạng mình trao đổi, làm cho bản bảo chủ hả giận, ta liền tha chết cho mấy trăm dư khẩu, thế nào?”
Oa! Chiêu này thật là hiểm a, Chung Minh nghe được liền hấp một ngụm khí lớn. Người này thật sự là động vật máu lạnh, ngay cả tình nhân cũ của mình cũng không chút lưu tình, nói giết là giết.
“Ta…chính là…muốn lưu ngươi lại mà thôi…”
“Lưu ta lại?!” Lạc Dực cười lạnh, “Bản bảo chủ chán ghét thứ đó, ngươi có tư cách nào nói những lời này?!”
“Ngươi…” Triệu Sở Sở tức thì lê hoa đái vũ, Vương hộ pháp tức giận đến râu tóc đều dựng ngược.
“Nói như vậy hơi quá đáng đi.” Chung Minh nghe thấy thế không nhịn đựơc nữa.
“Ngươi nói cái gì?” Lạc Dực nguy hiểm nheo nheo hai mắt, dùng một lọai ánh nhìn âm trầm lạnh đến tận xương trừng mắt với Chung Minh.
“Ta nói ngươi hơi quá đáng!” Chung Minh ngẩng đầu, “Cho dù nàng bắn ngươi một tiễn, cùng lắm thì bắn trả lại! Ngươi cần gì phải nói như vậy?! Nam nhân mà nhỏ nhen thế khó nhìn quá đi.”
Lúc này tất cả tầm mắt đều tập trung trên người Chung Minh, mọi người nhìn bộ dáng y như nhìn một người sắp chết. Trên giang hồ chưa từng có ai dám nói với bảo chủ Phi Ưng bảo “Thập diện Tu La” Lạc Dực như vậy.
“Một tên nô tài cũng dám đi bênh vực kẻ yếu?” Kỳ quái chính là Lạc Dực cư nhiên không có phát hỏa, chỉ nở nụ cười âm lãnh, “Ngươi thật ra rất có hảo tâm, nói như vậy, ngươi cảm thấy nàng bị bản bảo chủ từ bỏ thật đáng thương?”
“Ta không để ý đến việc này.” Chung Minh lắc lắc đầu, “Đây là tình cảm của các ngươi, chia tay là chuyện của các ngươi, một ngọai nhân như ta làm gì có tư cách xen vào?”
“Nga?” Lạc Dực có chút ngoài dự đóan, “Vậy ngươi mới vừa rồi nhiều chuyện cái gì?”
“Ta chỉ cảm thấy làm người nên phóng khoáng một chút, việc gì cũng đừng qúa so đo, như vậy sống mới vui vẻ được.” Chung Minh nhún vai, “Ngươi không nghĩ vậy sao?”
“Hảo.” Lạc Dực cười đến quỷ dị, “Nếu người hầu của bản bảo chủ đã nói thế, ta cũng sẽ không so đo nhiều nữa. Hôm nay chỉ giết những kẻ đuổi đến đây, còn lại ta đều tha mạng.”
Cái gì?!
Chung Minh còn chưa kịp mở miệng, cuộc tàn sát đã bắt đầu, đợi đến khi y lấy lại tinh thần, trên mặt đất đã sớm nằm la liệt, trừ bỏ hai người còn đứng bên ngòai, bốn phía không ai sống sót.
“Lạc…lang…” Triệu Sở Sở một tay băng bó, khó nhọc nói, “Ngươi… thực… ngoan…tâm…như vậy…khụ khụ khụ khụ…” Nàng mãnh liệt ho một trận, rồi bỗng nhiên cuồng tiếu đứng lên, trong tiếng cười lạnh như băng rơi xuống hai hàng nước mắt. “Ha ha ha…giang hồ đồn đại quả nhiên không sai… ngươi…thật sự lãnh…huyết…vô…tình…” tiếng cười chưa tắt, người đã khí tuyệt ngã xuống đất.
Một trận gió núi thổi lại, Chung Minh chỉ cảm thấy quanh thân cao thấp băng thấu vào xương, hàn triệt tâm phế.
Từ sau “vụ án rừng rậm giết người”, Chung Minh rất ít khi nói chuyện cùng Lạc Dực, bình thường cũng tận lực giảm bớt tiếp xúc với hắn, chỉ ở thời điểm bất đắc dĩ mới miễn cưỡng gật đầu. Trong mắt Chung Minh, không gì có giá trị và quan trọng hơn mạng người, nhìn thấy Lạc Dực tâm ngoan thủ lạt, sự phẫn nộ, chán ghét cùng sợ hãi tự nhiên ngày càng gia tăng, chính mình nhất định phải nghĩ ra cách sớm thóat ly khỏi tay người này.
Lạc Dực không thèm để ý đến thái độ của Chung Minh, tình cảm của một tên nô bộc nho nhỏ có là gì? Lạc Dực hắn cũng không phải lần đầu tiên bị người khác chán ghét, số người muốn giết hắn xếp ra có thể dài hơn mười dặm, đến bây giờ không phải chính mình vẫn sống tốt sao? Hắn còn nhớ rõ phụ thân trước lúc lâm chung đã nói với hắn: đối với người khác nhân từ, chính là đối với mình tàn nhẫn, cho nên, trừ bỏ chính mình, người nào cũng không đáng tin tưởng. Hắn đã dựa vào điều này mới có thể sống đến bây giờ, nếu không đã sớm chết không biết mấy trăm lần. Chẳng qua chỉ là một luyến đồng ở kỹ viện chuyên đón khách bán rẻ tiếng cười, căn bản không rõ giang hồ hiểm ác thì biết cái gì? Nếu ngày nào đó làm cho mình phiền lòng, muốn giết y so với bóp chết một con kiến còn không dễ dàng hơn?
Cứ như vậy, hai người vừa đi vừa tính tóan, ít ngày sau liền tiến vào khu vực Kí Bắc
Phi Ưng bảo.
Chung Minh ngẩng đầu nhìn ba chữ rồng bay phượng múa, không khỏi âm thầm cảm thán Phi Ưng Bảo nhìn vẻ ngòai thật có khí phách.
Bảo tường thanh chuyên thế trúc cao lớn uy nghiêm, lấy Chung Minh mà so, ước chừng cao đến bảy tám thước. “Phi Ưng bảo” ba chữ khảm trên bảng hiệu ở giữa bảo môn, trên tường số lỗ châu mai nhiều không đếm xuể. Đại môn bằng đồng sơn hồng hết sức bắt mắt, ở hai bên cửa ngồi chồm hỗm hai con thạch sư sống động. Bên trên thành lâu tứ phía đều là diêm sừng, từ trên cao nhìn xuống, Phi Ưng bảo đồ sộ, khí thế to lớn sừng sững đứng dưới trời xanh, khiến Chung Minh nhìn không rời mắt, tán thưởng không thôi. Kiến trúc cổ đại thật là thú vị, khiến đời sau không khỏi bội phục sức sáng tạo cùng năng lực thực tiễn của nhân dân lao động thời cổ.
“Thất thần cái gì?” Lạc Dực nghiêm mặt trừng mắt nhìn tên người hầu đứng dưới ngựa đang ngẩn người, “Còn không mau đi.”
“A?” Chung Minh lúc này mới phục hồi tinh thần, phát hiện mình vừa ngây ngốc hồi lâu, vội vàng theo nam nhân cao lớn phía trước đi vào bảo môn.
Vào trong bảo mới biết, bên trong quả thực to lớn không kể xiết, phỏng chừng lái xe đi một vòng cũng phải mất hàng giờ, Chung Minh đi theo Lạc Dực cước bộ không ngừng nghỉ, rốt cục đến lúc vào được nội đường, y đã sớm mệt tới mức không thở nổi.
“Đây là gã sai vặt bản bảo chủ mang về từ Di Hương viện,” Lạc Dực cũng không quản Chung Minh có thở được hay không, một phen túm lấy thân thể thon gầy của y, đối với những người đứng trang nghiêm hai bên đại sảnh để hoan nghênh bảo chủ trở về lạnh lùng nói, “Từ tổng quản, dẫn y đi xuống tẩy rửa rồi an bài ở Huyền Ưng các.”
“Vâng.” Từ tổng quản là một nhân vật nhã nhặn trên dưới ba mươi, hắn cung kính thi lễ với Lạc Dực, rồi tiến lên vỗ vỗ vào vai Chung Minh, cười nói, “Đi thôi.”
Cái gì mà “dẫn y đi xuống tẩy rửa”? Coi ta là trư à? Chung Minh bất mãn bĩu môi, đương nhiên, y không dại gì đem cảm xúc biểu lộ ra ngòai. Cùng Lạc Dực ở chung nhiều ngày như vậy, Chung Minh đối với tính tình Lạc Dực nhiều ít cũng có chút hiểu biết. Nếu muốn lén chuồn ra khỏi Phi Ưng bảo, phải làm cho Lạc Dực thả lỏng cảnh giác, mà muốn cho Lạc Dực thả lỏng cảnh giác, phương pháp đơn giản nhất chính là đừng ngỗ nghịch cũng đừng chống đối hắn, tốt nhất làm cho hắn coi ngươi không tồn tại, sau đó muốn làm cái gì đều thuận lợi hơn nhiều. Chính là, vì cái gì Từ tổng quản lại nhìn mình bằng ánh mắt cổ quái như vậy? Cái lọai ánh mắt làm cho tòan thân người ta nổi da gà này khiến Chung Minh cảm thấy cực kì khó chịu. Bất quá, đến lúc được ngâm mình trong một dục dũng thật to đầy nước ấm, cảm giác không thỏai mái tạm thời đều bay biến lên chín tầng mây.
“Này…” chỉ tiếc, đứng ngòai mộc dũng còn có một đại tổng quản vô cùng hiếu kỳ lại đặc biệt nhiều chuyện, “Ngươi tên là gì?”
“Chung Minh.”
“Nga, ngươi và bảo chủ của chúng ta quan hệ như thế nào?”
“Quan hệ làm thuê.” Tuy đã đáp ứng làm nô bộc của hắn, bất quá ta cũng không nói làm trong bao lâu, miễn cưỡng xem như người làm thuê cũng được.
“Nga,” Từ tổng quản vẻ mặt chợt tối lại, “Bảo chủ chúng ta…hắn rất lợi hại đi?”
“Ngô.” Đích xác rất lợi hại, chính là một ma vương giết người không chớp mắt.
“Ta xem ngươi cũng rất lợi hại, bằng không như thế nào chịu được, thật sự nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo a!” Từ tổng quản rất là cảm thán.
Này có cái gì không chịu đựng được? Chung Minh nghi hoặc cẩn thận ngẫm nghĩ, nhất thời nổi trận lôi đình, đây chính là cái gọi là “thượng bất chính hạ tắc lọan”, nói một chút đã như vậy! Phi Ưng bảo không có một người là chính nhân sao, chỉ tòan ý nghĩ tà môn.
“…Ta xem bảo chủ hẳn là thích ngươi, nếu không cũng sẽ không cho ngươi ở Huyền Ưng các. Nơi đó chính là cấm địa của bảo chủ, trước đây ta chưa gặp qua người nào có thể đi vào. Nói vậy công phu của ngươi nhất định không tồi.” Từ tổng quản hướng về phía Chung Minh chớp mắt vài cái, trên mặt còn mang theo một ý cười dâm loạn, “Sau này nên tiếp tục nỗ lực.”
Ta phi, Chung Minh thiếu chút một quyền đánh qua, bất quá cuối cùng y tỉnh ra đúng lúc, nơi này là địa bàn của người khác, hơn nữa y không quên đây là cổ đại, người ở đây tựa hồ đều có võ nghệ cao cường. Cho nên, y cố gắng áp chế một bụng tức giận, khóe miệng cười một cái so với khóc còn khó coi hơn: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng.” Chỉ cần có cơ hội ta nhất định sẽ rời khỏi chỗ quỷ quái này, đến lúc đó tất không phải nhìn mặt lũ biến thái các ngươi!
Dưới sự giám thị của Từ đại tổng quản, tẩy rửa tắm táp xong, Chung Minh bước sang một bên mặc vào bộ quần áo sạch sẽ đã được chuẩn bị. May mắn quần áo nơi này so với Di Hương viện, cũng so với tưởng tượng của Chung Minh bình thường hơn nhiều. Bởi vậy, đại thần y tương lai, một thân áo xanh như tên sai vặt bị mang tới Huyền Ưng các để chờ bảo chủ sai phái.
Huyền Ưng các.
Thư phòng lầu một.
Chung Minh cố ý bày ra vẻ mặt sụp mi thuận mắt, một bên rủa thầm trong lòng một bên lắng nghe Lạc bảo chủ “huấn thị”.
“…Việc này mỗi ngày đều phải làm, hiểu chưa?” Lạc Dực vừa lòng xem xét thiếu niên mấy ngày gần đây có vẻ kính cẩn nghe lời, trong đôi mắt lạnh lùng lộ ra một tia đắc ý.
“Đã biết.” Chung Minh cúi đầu đáp.
“Được rồi.” Không biết tại sao, nhìn thấy bộ dáng thiếu niên cúi đầu nghe lệnh, Lạc Dực lại cảm thấy vô cùng chướng mắt. Nguyên lai người này cũng giống những kẻ khác, mới vài ngày ngắn ngủn đã biến thành bộ mặt nô tài. “Ngươi đi xuống đi.” Hắn không kiên nhẫn phất phất tay.
“Vâng.” Thời khắc gian nan rốt cục đã qua, Chung Minh trong lòng thở hắt ra một hơi thật dài, sau đó chậm rãi xoay người, nhanh chóng ly khai căn phòng khiến kẻ khác hít thở không thông. Y không chú ý tới, đúng lúc y bước ra khỏi cửa, mâu trung Lạc Dực đột nhiên thóang hiện một tia quang mang tràn ngập ý nghiên cứu tìm tòi.
Thực ra, những việc Lạc Dực phân phó Chung Minh phải làm cũng không nhiều lắm, chỉ có dọn dẹp một chút đình viện, sửa sang lại phòng cộng thêm pha trà, hầu hạ mặc quần áo và một số việc vặt. Chung Minh ngày ngày cũng coi như thanh nhàn, đặc biệt vào lúc không có mặt Lạc Dực. Hơn nữa, nhờ phúc từ cái miệng rộng của Từ tổng quản, mọi người ở Phi Ưng bảo đều hiểu hàm nghĩa của cái gọi là “gã sai vặt bên người”, người ta cứ việc khinh thường nhưng không thể trách, dám đến tìm hiểu rõ ràng cho tới bây giờ chưa có một ai.
Vì Lạc Dực mỗi ngày đều bề bộn công việc, có khi thậm chí đêm cũng không về, thời gian Chung Minh và hắn gặp mặt càng lúc càng ít. Nghe nói hắn mấy ngày này đều ở Tụ Vân đường cùng các vị Đường chủ thương thảo công vụ, lại nghe nói vài ngày tới hình như có một vị khách trọng yếu sẽ đến. Tuy rằng không biết tin tức từ miệng Từ tổng quản có đáng tin cậy hay không, nhưng Lạc Dực nhiều việc là sự thật, cho nên Chung Minh mỗi ngày đều thực sự vui vẻ. Làm cho y cao hứng nhất chính là khi quét tước đình viện chợt phát hiện ra mấy vị thảo dược. Không nghĩ tới tại nơi đây cư nhiên còn có thể nhìn thấy đồ tốt như vậy. Nghiệp tinh vu cần, Chung đại thần y tự nhiên sẽ không buông tha, mới mười mấy ngày đã đem căn phòng nhỏ chuyên dành cho người hầu của mình biến thành phòng thí nghiệm dược phẩm.
Một ngày trời trong nắng ấm, ánh mặt trời sáng lạn, Chung Minh đang ở trong phòng hết sức chăm chú phối trí dược vật, bỗng nhiên nghe thấy bên ngòai truyền đến một trận ồn ào. Không cam lòng buông xuống bán thành phẩm trong tay, y cẩn thận đóng cửa phòng cất bước đi ra nhìn xem có chuyện gì.
“Uy,” Một giọng nữ sắc nhọn ngạo mạn, vênh váo tự đắc không khách khí hỏi, “Ngươi chính là tên tiểu quan từ Di Hương viện phải không? Hừ,” Lời nói vô lễ nối tiếp sau bởi một tiếng cười lạnh, “Nhìn qua cũng chỉ có thế thôi, còn không biết đã dùng thủ đọan gì để dụ dỗ mê hoặc Lạc đại ca!”
Chung Minh lạnh lùng xem xét người đối diện, chỉ thấy hai cô gái chừng mười sáu mười bảy tuổi lỗ mũi hướng lên trời đang đứng ở cửa đình viện Huyền Ưng các, mà người nói chuyện chính là nữ tử mị tục dáng người cao gầy, xiêm y đỏ rực.
“Tiêu tỉ nói đúng.” Cô gái áo vàng diện mạo thanh tú một mặt khinh thường đánh giá Chung Minh, một mặt tức giận bất bình nói, “Xem tiểu tử này cả người không có mấy lượng thịt, bộ dáng gió thổi là ngã sao có thể so với Tiêu tỷ ngươi? Thật không rõ Lạc đại ca đến tột cùng tại sao lại coi trọng y?!”
Có lầm hay không a, vô duyên vô cớ gặp tai bay vạ gió. Chung Minh vô cùng căm tức, chưa nói tới y không phải tình nhân của Lạc Dực, cho dù phải, cũng tuyệt không dễ dàng tha thứ cho người khác mạc danh kì diệu ác ý công kích.
“Nhị vị tiểu thư,” y ngòai cười nhưng trong không cười, “Ta xem nhị vị sáng sớm hôm nay đại khái là ăn rất no rồi mới đi đúng không?”
“…” Hai nữ tử nhìn nhau, đều là một bộ dáng không hiểu đầu cua tai nheo. Một lúc lâu sau, cô gái áo vàng bỗng nhiên nghĩ ra, hổn hển dùng đầu ngón tay mảnh khảnh oán hận chỉ hướng Chung Minh, “Ngươi…ngươi mới là ăn no rửng mỡ! Ta nhất định phải đem chuyện ngươi vũ nhục chúng ta nói cho Lạc đại ca, làm cho hắn đến xử trí ngươi!”
Vị Hồng y thiếu nữ có chút trì độn kia đến giờ phút này mới tỉnh ngộ, nhất thời tức giận đến sắc mặt đại biến, đôi môi run rẩy: “Ngươi, ngươi ngươi lá gan thật lớn! Dám nhục mạ chúng ta! Ngươi không biết bổn cô nương là ai sao?! Hừ, bất quá là tên nam sủng thôi, ngươi cho rẳng mình trong mắt Lạc đại ca có giá trị lắm sao?! Chờ đến khi ngươi bị hắn chán ghét, bổn cô nương nhất định sẽ cho ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết!”
Cũ rích.
Chung Minh nhàm chán ngoáy ngoáy lỗ tai, quả thực là tục khó dằn nổi. Y rốt cục hiểu vì sao trong phim truyền hình, những vai diễn phản diện tràn ngập ghen tị và xấu xa, một lòng muốn chia rẽ nhân vật chính, mỗi lần phát ngôn đều giống nhau. Nguyên lai mấy trăm năm trước con người đã bắt đầu nói như vậy, thật sự là rất không sáng ý. Y lười biếng che miệng ngáp một cái: “Nhị vị tiểu thư, muốn khóc muốn nháo muốn sống muốn chết xin cứ tự nhiên, ta còn có việc phải làm, không tiện phụng bồi.” Nói xong liền cất bước quay đi.
“Ngươi…ngươi đây là cái thái độ gì?!” Hồng y thiếu nữ cước bộ vừa chuyển, ngang ngược kiêu ngạo đứng trước mặt Chung Minh, “Quả thật là không coi ai ra gì, cuồng vọng tự đại đến cực điểm! Đừng ỷ vào Lạc đại ca bây giờ còn sủng ngươi liền thị sủng sinh kiêu, đợi cho…”
“Ta bị hắn chán ghét, ngươi nhất định sẽ cho ta nếm thử tư vị sống không bằng chết.” Chung Minh mở to hai mắt, “Ta nói vậy có đúng không?”
“Ách…” Tiêu đại tiểu thư á khẩu nửa ngày nói không nên lời.
“Please.” Chung Minh nhíu mày, xem người này tuổi tác không lớn, nói chuyện như thế nào lại cùng a mao mẹ nó giống nhau như đúc? “Được rồi,” y dễ dãi nói, “Ta nói cho các ngươi nghe, ta đối với ‘Lạc đại ca’ của các ngươi căn bản một chút hứng thú cũng không có. Hơn nữa, ta không phải cái gì ‘nam sủng’ của hắn, ta chỉ là một hạ nhân thực bình thường thực bình thường thực bình thường thực không địa vị mà thôi.”
Nghe thấy lời ấy, hai vị đại tiểu thư trên mặt không hẹn mà cùng hiện ra một biểu tình trước sau khó có thể tin. Bất quá, Chung Minh cũng không có cơ hội cùng các nàng giải thích nhiều lời, vì đúng lúc đó y nghe thấy một thanh âm, một thanh âm trầm thấp âm lãnh…
“Phải không?”
Trước sân hoa mai đứng lặng một người, một nam nhân cao lớn anh tuấn, khuôn mặt không chút biểu cảm. Thấy người này, vẻ mặt hai cô gái đầu tiên có điểm xấu hổ cùng cứng ngắc, một lúc sau, lại đều ửng đỏ gục đầu xuống, làm ra một bộ thẹn thùng. Ách, tóc gáy Chung Minh trong nháy mắt đều dựng cả lên.
“Nhị vị cô nương như thế nào lại đến đây?” Lạc Dực vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, “Không phải vì nơi này quá lớn nên bị lạc đường chứ?”
“Ách…” Nhìn lẫn nhau, cô gái áo vàng lặng lẽ kéo kéo ống tay áo hồng y thiếu nữ, hai người liên tục gật đầu, trăm miệng một lời, “Đúng vậy, đúng vậy.”
“Ta thấy nhị vị cô nương đi dạo nửa ngày cũng đã mệt mỏi, xin mời nhị vị tới Bích Vân hiên nghỉ tạm một chút.” Lạc Dực trầm giọng gọi, “Người đâu.”
“Có.” Một đại hán áo xanh lập tức xuất hiện ở cửa, hướng về phía Lạc Dực khom mình hành lễ.
“Mang hai vị cô nương quay về Bích Vân hiên, cũng đừng làm cho nhị vị lại lạc đường.”
“Vâng. Nhị vị cô nương, thỉnh.”
“Kia…Lạc đại ca, chúng ta đi trước, đợi lát nữa ngươi nhất định phải tới xem chúng ta a.” Nhìn thấy khí thế của Lạc Dực, hai cô gái cũng không dám đứng lại nhiều lời, chỉ phẫn nộ cùng lưu luyến không rời, cẩn thận bước theo đại hán áo xanh ra khỏi viện môn.
“Ta còn nghĩ ngươi đã trở nên nghe lời,” Lạnh lùng quét mắt nhìn Chung Minh đứng ở giữa sân, Lạc Dực không khỏi châm chọc nói, “Nguyên lai vẫn là người một chút lễ phép cũng không biết! Xem ra chủ nhân ta đây chưa dạy dỗ ngươi thật tốt.”
“…”
“Làm sao vậy?” Lạc Dực cười lạnh, đột nhiên đi ra phía trước dùng sức nhấc cằm Chung Minh lên, nhìn thẳng vào đôi con ngươi ngày thường trong suốt mà giờ lại uẩn mãn tức giận. “Ta hỏi ngươi, ngươi mới vừa rồi nói đối với ta một chút hứng thú cũng không có, chính là nói thật?”
Nguyên lai là tự tôn bị đả kích a, Chung Minh bừng tỉnh đại ngộ, bất quá điều này đích thực là thật.
“Phải.” Y trả lời không chút do dự.
“Không sao,” khóe miệng Lạc Dực đột nhiên hiện ra một ý cười tà mị nguy hiểm. Thừa dịp Chung Minh chưa kịp phản ứng, hắn phút chốc đem thân thể tinh tế mềm dẻo của y hướng về phía phòng nhỏ đi tới. “Ta sẽ khiến cho ngươi có hứng thú.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook