Cái gì mà Phan Thạch Lựu cô không quan tâm, cô chỉ biết nó là cây ổi.

Cô định vén áo trèo lên, tuy là tiểu thư thành phố nhưng về khoảng leo trèo cô không thua bất kì ai đâu.
Chân đạp lên nhành cây nhưng cô nhớ ra gì đó.

Ở đây còn có một thanh niên trai tráng, sao cô phải tự mình trèo nhỉ.

Cô quay ra nhìn Lâm Doãn.
"Cậu leo lên hái ngọn và lá non cho tôi, cái này có thể chữa được cho điện hạ nhà cậu đó, mau cái chân lên."
Lâm Doãn nghe có thể chữa được cho chủ tử nhà hắn, vội dùng tốc độ nhanh nhất mà phóng lên cây.

Hắn thật sự ngắt muốn hết đọt ổi nếu cô không bảo hắn dừng lại.

Đương nhiên cô cũng không quên bảo hắn hái cho mình vài quả.
Cô và Lâm Doãn vừa vào đại viện đã thấy Lý Long Mộc ngồi đó, cô tự nhiên mà bước tới cạnh hắn.

Mấy thái y đi ra, thấy Lý Long Mộc ngồi đó cũng tự giác cách xa một chút mới bẩm báo tình hình.
"Bẩm vương gia, điện hạ đau bụng không ngừng đi đại tiện, nhưng chỉ toàn là nước, thật sự chúng thần chưa từng thấy bệnh nào như thế này, chỉ sợ..."

Bọn họ vừa nói vừa run, phải biết người nằm bên trong kia là Thái Tử của Thiên Lý Quốc.

Người có mệnh hệ gì, đầu bọn họ cũng không giữ được.

Nhưng mà bọn họ thật sự, thật sự chưa từng gặp qua, không có cách chữa trị.
Mày hắn nhíu chặt, quanh người toả ra một luồng sát khí làm cô cũng bất giác hơi run.

Cô chưa từng thấy hắn như thế.
"Nếu không thể trị được, vậy bản vương cho các ngươi bồi táng theo."
Tất cả thuốc quý trong cung cũng muốn chuyển hết về đây rồi, đã gần một ngày trôi qua nhưng chuyển biến càng ngày càng nặng hơn.

Nếu triều đình nuôi một đám thái y vô dụng như thế, hắn giữ lại làm gì.
Lời nói ra càng khiến cho đám thái y run rẩy, bọn họ đồng loạt gật đầu nói mình sẽ cố gắng hết sức rồi vội vã ra ngoài, dốc sức nghiên cứu cách chữa trị.

"Long Mộc hay để ta thử được không?"
Cô nhìn hắn, đây là người thân của hắn, huynh trưởng của hắn.

Cô không thể ngồi nhìn hắn cứ thế mất đi người thân, cô muốn thử một chút, dù cô không phải là bác sĩ.
"Thạch ngươi có cách sao?"
Cô biết cảm giác nhìn người quan trọng dần chết đi trước mắt mình, lại không thể làm gì là cảm giác đáng sợ thế nào.

Cô đã từng trải qua rồi nên cô hiểu, ngày đó khi ông nội nằm trong phòng bệnh, trên người đầy những máy móc, ba không thể cứu ông.

Cô cũng không biết làm gì, cứ như thế ngồi bên ngoài ngóng vào, cảm giác bất lực vô cùng, tựa như đếm từng giờ chờ thần chết đến.
"Ta không chắc sẽ có hiệu quả, nhưng thà thử vẫn hơn không."
"Được, cẩn thận một chút."
Cô vỗ vỗ mu bàn tay hắn thay lời trấn an đeo khăn vải che mặt, sau đó đi thẳng vào bên trong.

Một nội quan đang bê cái bô mà Lý Chính vừa đi xong, chuẩn bị ra ngoài, thấy Lâm Doãn đi vào thì đứng xa hành lễ.
"Lâm đại nhân."
"Điện hạ thế nào rồi?"
Được hỏi nội quan cũng rất thành thật đem toàn bộ tình hình nói cho Lâm Doãn.
"Bẩm đại nhân, điện hạ vẫn đi ngoài không ngừng, bụng vẫn đau, thái y đã kê thuốc nhưng không hiệu quả."

Cô đi đến bên cạnh nội quan, nếu muốn biết bệnh của Lý Chính nặng hay nhẹ, vẫn phải xem tình trạng chất thải của hắn như thế nào.
"Ông để xuống đi ta muốn xem một chút."
Nội quan tưởng mình nghe nhầm cũng hoảng hốt, cái này ai lại muốn xem chứ, cả ông còn không dám nữa là.
Đương nhiên việc thái tử mắc bệnh dịch bọn họ không biết.

Vì sợ loạn lòng người cho nên Lý Long Mộc đã lệnh cho thái y, không được phép hé răng nửa lời.

Còn về những người ở phòng bếp, Lâm Doãn đã nói rằng họ làm việc tắc trách nên chịu phạt.
Thấy nội quan khó xử nhìn về phía mình, Lâm Doãn gật đầu.

Ông ta để xuống rồi lùi về sau vài bước, cô mở ra nhìn một lát liền đóng lại.
"Trong cung có vôi không?"
Lưu công công không biết vì sao vị này lại hỏi thế, nhưng vẫn trả lời.
"Dạ có ạ."
"Đào một cái hố cách xa nguồn nước ra, đem thật nhiều vôi đổ xuống sau đó mới đổ thứ này lên lấp đất lại, làm xong nhớ vệ sinh tay chân sạch sẽ."
Để phân này không trở thành nguồn lây bệnh thì cần phải được xử lý thận trọng, tránh ruồi nhặng bu tới rồi đậu vào thức ăn, dùng vôi là tốt nhất.

Đối với một nước nông nghiệp như Thiên Lý Quốc họ đã biết dùng vôi bột để cải tạo đất, cho nên vôi ở đây không thiếu.
"Dạ."
Lưu công công lui ra nhưng trong lòng thầm sợ hãi.

Chẳng lẽ thái tử bọn họ mắc bệnh nghiêm trọng gì sao, không phải chỉ là đau bụng thông thường.


Hắn nghĩ lại cũng đúng, nhiều thái y như thế, bệ hạ còn đích thân đến, bên ngoài còn có Vũ Đức Vương.

Chuyện này là sao đây, tay cầm cái bô cũng bất giác run lên, chân hắn càng đi càng nhanh hơn.
Cô đi lại bên giường, Lý Chính ngồi tựa lưng vào thành giường, trông có vẻ vô cùng khó chịu.

Nhìn qua vẫn còn tỉnh táo, sắc mặt tuy hơi nhợt nhạt nhưng mắt vẫn còn linh động, vẫn còn có hy vọng.
"Điện hạ người thấy trong người thế nào?"
Lý Chính từ lúc thiếu niên này đi vào hắn đã biết rồi, nam thành phát hiện dịch bệnh, chỉ sợ hắn cũng đã mắc bệnh.

Đám người kia lúc bắt mạch cho hắn còn chỉ muốn tránh thật xa, Lý Thạch lại dám đến gần hắn thế này, không sợ chết hay sao.
"Ngươi không sợ chết hay sao? Đừng đến gần ta."
Cô cười kéo cái ghế ngồi xuống, xem ra tinh thần hắn không tệ lắm.
"Vậy điện hạ, ngài có sợ chết không?"
Hắn cười, sống chết có số.

Nếu ông trời đã định sẵn hắn phải chết như thế này, cho dù hắn có bất mãn thì có thể làm gì.
"Chỉ là chết thôi có gì phải sợ.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương