Trưởng Tỷ Trọng Sinh Điền Văn
-
Chương 7
“Không phải chỉ là một quả trứng gà thôi sao, hài tử đùa giỡn thôi, ngươi đánh hắn làm cái gì?” Nhị thẩm Phương thị vội vàng che chở cho tiểu tử Vinh Duyên, trong mắt cũng là khinh thường, sau đó làm để Kim Phượng dẫn Lý Vinh Duyên về phòng.
“Trứng gà.
” Nhìn Lý Vinh Duyên sắp đi, Nguyệt Bảo Nhi vội vàng kêu lên.
“Trả cho ngươi, ai hiếm lạ.
” Lý Vinh Duyên phồng lên má, cầm trứng gà hầm hừ ném lại, nện ở trên mặt đất, lòng đỏ trứng lòng trắng trứng chảy đầy đất.
Lý gia tỷ muội nhìn trứng gà trên mặt đất, tiểu Nguyệt Bảo Nhi liền đỏ hốc mắt, Nguyệt Nga cũng nắm chặt nắm tay, Lý Nguyệt Tỷ ngồi xổm xuống dưới, nhìn chằm chằm lòng đỏ trứng lòng trắng trứng trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu hướng về phía tam muội Nguyệt Nga nói: “Tam muội, đi phòng bếp lấy cái chén cùng xẻng nấu ra đây, còn có thể hớt lại một chút, chờ cho vào nước, cho bùn lắng xuống, vẫn có thể xào trứng lên ăn.
”
“Nga.
” Nguyệt Nga ngeh theo, nhảy nhót chạy vào phòng bếp, cầm chén cùng xẻng ra tới.
Ba người cẩn thận đem lòng đỏ trứng lòng trắng trứng hớt lên.
Lý Nhị thúc đứng ở bên cạnh, nhìn Lý lão nhân đang dựa nghiêng trên khung cửa bên cạnh, bình tĩnh nhìn hắn, cũng cảm thấy mất thể diện, dưới cơn bực bội xấu hổ, liền túm cây chổi đặt ở trong viện lên, hướng tới Lý Vinh Duyên, liền muốn đánh hắn.
“Lý Trọng Đạt, ngươi nếu đánh Vinh Duyên bị làm sao, ta không để yên cùng ngươi đâ.
” Một bên, Phương thị không đứng im, ra sức đoạt lấy cây chổi trên tay Lý Nhị thúc, sau đó kéo Lý Nhị thúc, cũng vật lộn.
Mặt Lý Nhị thúc càng là xanh trắng.
Lý Nguyệt Tỷ lười xem một nhà nhị thúc ở nơi đó hát tuồng, bưng chén, liền đón nhóm đệ muội về phòng.
“Nguyệt Tỷ nhi, từ từ.
” Lúc này Phương thị lại không la lối khóc lóc nữa, đứng lên chụp ống quần hướng về phía Lý Nguyệt Tỷ kêu lên.
“Ân?” Lý Nguyệt Tỷ quay đầu lại, một khuôn mặt tĩnh nhìn không ra biểu tình.
“Tới đông phòng một chút, bà nội ngươi có việc muốn nói cùng ngươi, là chuyện tốt!” Phương thị lúc này vẻ mặt tươi cười nói.
Lý Nguyệt Tỷ nhìn nhìn Phương thị, lại nhìn nhìn vẻ mặt nhị thúc ánh mắt có chút lập loè, cuối cùng nhìn Hoa bà mối vẫn luôn đứng ở bên cạnh xem kịch vui, giật giật khóe miệng, gật gật đầu.
Có một số việc là tránh không khỏi, vậy đón đầu mà tiến lên đi.
“Ta trước đỡ Mặc Phong về phòng nghỉ ngơi, hắn còn sốt đâu, trong chốc lát sẽ tới.
” Lý Nguyệt Tỷ trả lời.
“Vậy nhanh lên a, không thể để bà nội ngươi chờ.
” Phương thị lại bổ sung một câu.
Lý Nguyệt Tỷ chỉ xem như không nghe thấy, cùng Nguyệt Nga cùng nhau đỡ Mặc Phong đứng lên về phòng.
Đỡ Mặc Phong nằm xuống, lại kêu Nguyệt Nga ở bên cạnh chăm sóc, Lý Nguyệt Tỷ lại đem thịt lúc trước lấy về, treo ở bên cửa sổ hong gió, khối thịt này phải giữ đến chiều 30, tế cha mẹ xong lại ăn.
Tiểu Nguyệt Bảo Nhi cầm băng ghế ngồi ở bên cửa sổ đối với khối thịt kia chảy nước miếng, Lý Nguyệt Tỷ thấy đành dở khóc dở cười, lại đau lòng.
“Đừng chảy nước miếng, buổi tối có canh xương hầm.
” Lý Nguyệt Tỷ xoa xoa đỉnh đầu Bảo Nhi, tiểu Nguyệt Bảo Nhi lập tức vui vẻ ra mặt.
“Đúng rồi, nhị ca cùng tứ tỷ của ngươi đâu?” Lý Nguyệt Tỷ lại hỏi tiểu Nguyệt Bảo Nhi, từ khi nàng vào nhà, liền không thấy được nhị đệ Mặc Dịch cùng tứ muội Nguyệt Kiều.
“Đại tỷ quên rồi sao, nhị ca đi nhặt củi, tứ tỷ là đại tỷ nói đi cùng nhị ca, ngươi nói tứ tỷ tinh quái, nhị ca chất phác, có tứ tỷ bên cạnh, hai người có thể chiếu ứng lẫn nhau.
” Tiểu Nguyệt Bảo Nhi trừng lớn mắt.
“Nga, nhìn đầu óc đại tỷ này.
” Lý Nguyệt Tỷ vỗ vỗ đầu, đối với mấy đệ muội này mà nói, nàng bất quá là mới rời đi giúp Trịnh đồ nương tử rửa sạch khí cụ, nhưng đối với Lý Nguyệt Tỷ mà nói, trung gian lại đã đi qua 5 năm, nào còn có thể nhớ rõ một ít lời nói phía trước đã phân phó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook