Trưởng Tỷ Trọng Sinh Điền Văn
-
Chương 1
Hai mươi tháng chạp, trên không trung liền rơi xuống từng hạt tuyết, tới giờ Thìn rồi, từng tảng bông tuyết lớn liền bắt đầu phần phật hạ xuống xuống dưới đất.
Chỉ chốc lát sau, làm hai bờ sông, trên các phiến đá xanh cùng đường đê tràn lan một tầng tuyết trắng hơi mỏng.
Bên đường có mấy gian cửa hàng đều đã sớm đóng cửa, chỉ có một gian cửa hàng bán thịt ở chỗ rẽ, trên quầy còn bày mấy miếng thịt, một ít xương cốt, vụn vặt linh tinh.
Đây là cửa hàng thịt duy nhất của toàn bộ Liễu Oa trấn.
Một phụ nhân mặc chiếc tạp dề dính dầu mỡ, cao lớn vạm vỡ đứng ở trước cửa hàng thịt, dựa lưng vào cây cột đen, tay béo mà ánh lên vết dầu đang vung vung, đang đưa vào trong miệng miếng bí đỏ mềm lại thơm nức.
“Trịnh đồ nương tử (nương tử nhà đồ tể), thật nhàn nhã a, sắp đến tết, cũng không dọn hàng đi về nha?” Lúc này, đối diện cửa hàng thịt có một bà tử đi ra tới, trong tay bưng một cái bồn gỗ, rầm một tiếng, một chậu nước tối om om đổ vào trên nền tuyết, tuyết hơi mỏng tức khắc nhiễm đen nhánh, sau đó hóa thành nước.
Bà tử kia hướng về phía phụ nhân đang nói chuyện, còn duỗi tay chống sau eo, lập tức liền sắp ăn tết, việc trong nhà nhiều không xuể, cái eo già liền đang chịu tội a.
“Là Nguyên mụ mụ a, cũng không phải ta không muốn dọn rửa sạch sẽ, là hôm qua, Nguyệt Tỷ nhi của Lý gia ở cuối trấn tới chỗ ta mua nợ thịt, nói tiểu đệ của nàng bị bệnh, thèm thịt vô cùng, Nguyên mụ mụ, ngươi cũng biết, Lý tướng công tháng trước qua đời rồi, lưu lại sáu đứa con cả trai lẫn gái, chữa bệnh lại cũng thiếu không ít tiền.
Nguyệt Tỷ nhi là trưởng nữ, mấy đệ đệ muội muội còn đang chờ nàng xin cơm ăn, nợ thịt cho nhà nàng, chính là bánh bao thịt đánh chó ( làm việc vô ích, không thể thu đợc lợi) có đi mà không có về, bất quá, bà bà của ta kêu chùa Linh Thủy có mấy đại hòa thượng nói ba hoa, nói là gì……”
Nói tới đây, Trịnh đồ nương tử vẻ mặt trầm tư vỗ đầu, một hồi lâu sau mới nhớ tới, duỗi ngón tay mập mạp chỉ chỉ nói: “Nga, là Phật Tổ cắt thịt chim ưng gì đó, nói nhà mình có sẵn thịt, người khác cần gấp, coi như duỗi duỗi tay giúp đỡ.
Trịnh đồ tể nhà ta lại là đại hiếu tử, nương hắn nói, nào có chuyện không nghe, liền muốn đưa thịt cho Nguyệt Tỷ nhi kia ……” Thời điểm nói tới đây, nàng lại dừng một chút, vẻ mặt đau xót.
Đối diện, Nguyên mụ mụ xen mồm: “Phật Tổ nói thì nên nghe, Trịnh Đại nương đó là tâm địa Bồ Tát a.”
Trịnh đồ nương tử giật giật khóe miệng, thực sự không ủng hộ lời Nguyên mụ mụ nói, sao phải nghe Phật Tổ nói? Phật Tổ là cho người ăn? Uống? Hay vẫn là mặc? Cái gì cũng đều không có, không phải sao.
Đương nhiên lời này, Trịnh đồ nương tử sẽ không nói ra miệng, lúc này lại là nói tiếp cùng Nguyên mụ mụ, khẩu khí cũng chuyển: “Bà bà nhà ta là hảo tâm, bất quá, Nguyệt Tỷ nhi lại là có chí khí, nói không muốn lấy không đồ vật nhà người khác, liền cùng ta nói, để ta đem khí cụ (dụng cụ trong nhà) giao cho nàng rửa sạch, xem như lấy công trả nợ, như thế liền giúp ta giải quyết nan đề.
Nam nhân ma quỷ nhà ta cùng mấy cái tiểu tử đều là mấy kẻ suốt ngày hồ nháo, ta hầu hạ bọn họ cũng đều hầu không hết được.
Bà bà mỗi ngày đều ăn chay niệm phật, chuyện thế tục là một chút cũng không dính vào tay, cả gia đình này, sự tình nhiều đến mức có thể làm người khác muốn điên, may sao, có Nguyệt Tỷ nhi tiếp nhận, ta hiện tại cũng bất quá cùng bà bà học tập—— trộm nhàn nhã nửa ngày.”
Trịnh đồ nương tử học lời nói của lão thái thái trong nhà, nói lộn xộn một đống.
Quơ tay mập mạp, vừa nói nước miếng vừa tung bay, lại giả mặt khổ sở, sợ người khác truyền danh tiếng nàng lười biếng ra ngoài.
“Đúng vậy, trên trấn này ai chẳng biết, ngươi là trong ngoài đều có một tay ( ý chỉ người bận rộn).” Nguyên mụ mụ đáp lại, cả một cái phố này, liền chỉ có nhà của Trịnh đồ tể có cuộc sống tốt nhất, ngày thường mọi người nói chuyện đều có ý tứ lấy lòng một chút, chỉ mong thời điểm mua thịt có thể rẻ được hai đồng.
Bất quá nói đến Lý Nguyệt Tỷ, Nguyên mụ mụ kia lại bắt đầu bát quái: “Ai, nói lên Lý gia mấy năm nay cũng không biết phạm vào sát thần nào, hai năm trước Lý nương tử ra đi, lúc này mới được bao lâu đâu a, Lý tướng công lại bệnh chết, lưu lại đám hài tử, cuộc sống sau này còn không biết qua thế nào nha? Lý tướng công này thật ra cũng là người tốt a, sao người tốt lại không dài mệnh chứ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook