Trần Tể bị những ánh mắt xa xa kia chăm chú nhìn vào, trên khuôn mặt thoáng hiện chút ngây ngô lại nhiều thêm mấy phần hổ thẹn, nhưng chờ đến lúc bắt gặp vẻ mặt bình tĩnh không coi ai ra gì của Thẩm Nghi, nét hổ thẹn nọ lập tức hóa thành oán giận.
Gã điều chỉnh chiếc nón lá trên đầu, để vành nó che đi hơn phân nửa khuôn mặt, lúc này mới mở miệng nói: "Chính là gia đình này, bị cháu trai của hoàng bì tử tập kích...!Ngài đi vào xem sẽ biết."
Hoàng bì tử ở đây không phải con chồn.
Phải biết rằng, yêu vật cũng có thế lực của riêng chúng, phần lớn đều lấy huyết mạch làm liên hệ, sau đó tự chiếm núi làm vua.
Thế lực khác biệt, yêu cầu đối với Bách Vân huyện cũng khác nhau, có loại muốn thịt tươi, có loại muốn mỹ nhân, còn có loại yêu thích bảo vật trân quý.
Trong đám này có một ổ khuyển yêu có quan hệ mật thiết nhất với Thẩm Nghi.
Đầu lĩnh của đám yêu ma là một con chó vàng, tự xưng là Đại Vương Hoàng Bì Tử.
"Mở cửa." Thẩm Nghi gật đầu.
Trần Tể thuận thế đẩy cánh cửa gỗ trước mặt ra, lập tức nhìn thấy một màu đỏ sậm khiến người ta buồn nôn hiện ra trong căn phòng nhỏ hẹp ấy.

Trên cái bàn đặt trong căn phòng lờ mờ kia, có đặt một thân thể đã bị phân giải, sắp xếp chỉnh tề, nếu không thể xếp chồng lên được, sẽ bị dùng rơm rạ xuyên qua, treo trên xà nhà.
Một con cẩu yêu ngồi ở mép giường, trong tay cầm một cái đùi, mặt không biểu cảm, nhồm nhoàm nhai thịt thối.

Ánh mắt nó bén nhọn, hệt như một con chó trung thành chuyên hộ viện.
Khi nhìn rõ hình dáng người tới, ánh mắt con cẩu yêu này thoáng hòa hoãn lại một chút: "Ta còn tưởng là ai, sao ngươi lại tới đây?"
Thẩm Nghi bước vào trong phòng, cảm nhận mùi hôi thối xông thẳng vào mũi, ánh mắt lướt qua, bắt đầu đánh giá không gian nơi này.
Trần Tể đã trông thấy cảnh tượng trước mắt, nhưng lần thứ hai đặt chân vào căn phòng này, khuôn mặt dưới chiếc nón rộng vành của gã vẫn có chút vặn vẹo, bàn tay cầm chuôi đao điên cuồng run rẩy, không tự chủ được đã rút ra ba tấc thân đao.
Phải biết rằng, thiên phú của Trần Tể này cực cao, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủn đã tu tập bộ võ học do Trấn Ma ti truyền xuống đến cảnh giới tiểu thành.

Gã hoàn toàn có tư cách giao thủ cùng con cẩu yêu này, đại khái là có thể thắng thảm.
Sở dĩ lúc trước gã có thể nhịn sát ý trong lòng xuống, một mực chạy về bẩm báo với nha môn, cũng vì hai nguyên nhân.
Thứ nhất, vì muội muội trong nhà, thứ hai, gã không đánh lại con hoàng bì tử sau lưng cẩu yêu này, nếu mạo muội ra tay, chỉ sợ sẽ đưa tới tai họa càng lớn hơn.
"..."
Đúng lúc này, một bàn tay mạnh mẽ lại lặng yên duỗi tới, giúp gã ấn trường đao trở về trong vỏ.
Trần Tể phục hồi tinh thần lại, lập tức đưa mắt nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Thẩm Nghi, muốn xem đối phương sẽ ứng phó với tình huống này như thế nào.


Bất kể đối phương có táng tận thiên lương đến mức nào, thì ít nhất lúc nhìn thấy đồng tộc bị yêu tà xâu xé, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có một chút xúc cảm.
Cuối cùng, tầm mắt của Thẩm Nghi cũng nhìn về phía con chó già kia, biểu cảm không buồn không vui, chỉ thấy khóe miệng nhếch lên, để lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, hắn cười.
Vừa nhìn thấy nụ cười này, trái tim Trần Tể đập dần dần chậm lại.

Gã thất vọng cụp mắt xuống, không muốn phải nghe hai người bọn họ hàn huyên nữa.
"Đến thăm ngươi một chút." Thẩm Nghi cất bước về phía trước, nhẹ giọng cười nói: "Sao đột nhiên Hoàng lục ca lại xuống núi? Mà xuống núi lại không tới chào hỏi ta một tiếng?"
Cẩu yêu dừng động tác nhai nuốt, trầm mặc hồi lâu, thân thể thoáng nghiêng đi, để lộ ra cảnh tượng trên giường.
Chỉ thấy một con cẩu yêu khác, hơi gầy yếu, đang yên tĩnh nằm trên giường, cái miệng nhỏ nhắn nuốt lấy một mảnh nội tạng mềm mại.

Ở dưới thân con cẩu yêu này lại có một con cẩu yêu khác, lớn bằng bàn tay, đang cuộn mình mút sữa.
"Trên núi nhiều kẻ thù, phải xuống tránh đi." Hoàng lão lục buồn bực nói: "Chớ nói quy củ gì đó với ta, nơi này có nhiều lương thực, bảo đảm ăn uống no đủ, lão tử muốn ở lại chỗ này tròn nửa năm, chờ con ta lớn lên lại nói sau."

Nghe vậy, trong mắt Thẩm Nghi càng lộ ra vẻ mừng rỡ nói: "Chúc mừng, chúc mừng! Mẫu tử bình an."
Vừa nói, hắn vừa đi đến bên cạnh Hoàng lão lục, cũng không chê chiếc giường bẩn bỉa, máu chảy thành sông, thuận thế ngồi xuống.
Thẩm Nghi đưa tay nắm lấy cổ cẩu yêu, tiếp tục nói: "Có chuyện vui này mà không nói một tiếng với huynh đệ."
Hoàng lão lục liếc mắt nhìn hắn, lại không né tránh, tùy ý để hắn nắm lấy, rồi mở miệng nói: "Bớt lôi kéo làm thân đi, hôm nay đừng nói là ngươi, ngay cả Huyện thái gia của các ngươi tới đây, ta cũng không đi đâu."
"Không đi, không đi." Thẩm Nghi cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào đối phương, đôi mắt hắc bạch phân minh càng trở nên trong suốt.
Nghe vậy, rốt cục Hoàng lão lục cũng nở nụ cười, nó lại một lần nữa nhìn về phía đối phương, vừa định nói chuyện, đột nhiên con ngươi co lại.

Chỉ thấy bên dưới động tác thân mật của hai người là một thanh cương đao đã đâm sâu vào lồng ngực của nó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương