Nữ tử mặc váy xanh đứng ngồi không yên.

Nàng còn khẩn trương hơn Vương Vân lúc trước.

Bởi vì là tu sĩ, bà mối đã hạ cấm chế trên người nàng.

Mà bây giờ quyền kiểm soát cấm chế chắc chắn đã được giao vào trong tay Thẩm Bình.

Chỉ cần nàng dám hành động thiếu suy nghĩ, Thẩm Bình có thể dễ dàng tiêu diệt nàng.

Huống chi, giữa hai người còn chênh lệch tu vi.

“Bạch đạo hữu, ăn cơm trước đi!”Tu sĩ cũng cần ăn các loại lương thực bình thường, chỉ có trước khi bế quan, mới sử dụng Ích Cốc Đan.

Bạch Ngọc Dĩnh nhìn thức ăn phong phú trên bàn, tuyến nước bọt bắt đầu hoạt động mạnh.

Vương Vân ôn nhu nói.

“Bạch tiền bối không cần câu nệ, về sau chúng ta chính là người một nhà.

”Thẩm Bình gật đầu, cười nói:"Vân nhi nói không sai, Bạch đạo hữu, ngươi vừa vào cửa nhà ta, sau này sẽ được ta chăm sóc, nhưng có một điểm ta muốn nói rõ với ngươi trước.

”"Vân nhi nàng là thê tử, ngươi là thiếp thất, mặc kệ tương lai tu vi chênh lệch như thế nào, ta hy vọng ngươi có thể luôn nhớ kỹ điểm này.


"Vương Vân đột nhiên tràn đầy cảm xúc, khóe mắt ướt át.

Nàng hiểu những lời này của phu quân là có ý gì.

Bạch Ngọc Dĩnh không ngờ rằng Thẩm Bình lại coi trọng một nữ tử phàm nhân như vậy, điều này khiến nàng cũng yên tâm một chút, vội vàng nói:"Thẩm tiền bối, ta nhất định sẽ nhớ kỹ.

”"Được rồi, nếu không ăn cơm sẽ nguội mất.

"Ăn xong, Thẩm Bình cũng không sốt ruột tìm hiểu bàn tay vàng của mình, mà tiến vào phòng chăm chú chế phù.

Tập thể dục trong ngày lãng phí quá nhiều thời gian.

Hắn sẽ trở lại vào ban đêm.

Song tu, kiếm tiền, đều phải cân bằng.

Không thể vì để ý đến việc này, mà bỏ bê việc kia.

Vương Vân và Bạch Ngọc Dĩnh thu dọn bát đũa xong, liền ngồi ở mép giường tâm sự.

Dần dần nàng cũng hiểu biết đại khái về Thẩm Bình.

Hai má Bạch Ngọc Dĩnh đều ngượng ngùng.


Nàng không ngờ Phù Sư trung phẩm như Thẩm tiền bối lại hăng hái ở phương diện kia như vậy.

Má ơi, sao Vân nhi muội muội có thể chịu được.

Nàng không dám tưởng tượng.

Đầu giờ Hợi.

Thẩm Bình kết thúc chế phù, lại ngồi xuống hấp thu linh thạch áp chế độc tính trong cơ thể, làm xong hết thảy đã đến cuối giờ Hợi.

Đêm đã khuya.

Thấy phu quân đi ra khỏi phòng, Vương Vân thuần thục tiến lên bóp vai cho Thẩm Bình.

"Phu quân, cũng đã muộn, nên nghỉ ngơi thôi.

Đừng để Ngọc Dĩnh muội muội chờ lâu.

"Thẩm Bình liếc mắt nhìn đường nét chui trong chăn gấm, ôn hòa nắm cổ tay thê tử:"Vân nhi, tối nay nàng vất vả rồi.

”Trong nhà chỉ có một chiếc giường.

Mà hôm nay là đêm đầu tiên của Bạch Ngọc Dĩnh, Vương Vân cũng không thể cùng đến hầu hạ được.

"Phu quân mau đi.

"Vương Vân cười tủm tỉm nói.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương