Trưởng Quan Muốn Tin Tức Tố Không
-
4: Cảm Ứng Tin Tức Tố
Bùi Hành Ngộ “Ừ” một tiếng.
“Cận Nhiên tìm ngài có việc gì vậy?”
Bùi Hành Ngộ hơi mất tự nhiên lắc đầu, “Không có gì.”
Mạnh Như Tiền chưa bao giờ hiểu được tâm tư của Bùi Hành Ngộ.
Sát cánh cùng nhau nhiều năm như vậy, y đã tin rằng mình là người duy nhất mà Bùi Hành Ngộ có thể coi là bạn thân, nhưng có vẻ như không phải.
“Tư lệnh, vụ nổ “Thiên Kỷ” đến cùng là xảy ra chuyện gì? Tại sao Liên Bang lại yêu cầu ngày nào cũng phải liên hệ với mặt đất? Những chuyện này đều không thể nói ra sao?”
Thời điểm “Thiên Kỷ” nổ tung là lúc y đang tham gia một dự án mật, mọi phương tiện truyền tin với bên ngoài đều bị tịch thu, lúc họp xong đi ra mới biết cả con tàu ngoại trừ Bùi Hành Ngộ không còn ai sống sót.
Sau đó, thiết giáp hạm* có mật danh “k7” được đổi tên thành Tử Vi Viên, Bùi Hành Ngộ đảm nhiệm chức vụ chỉ huy trưởng rồi phát lệnh trao vị trí biên đội hạm trưởng cho y.
*Thiết giáp hạm là một loại tàu chiến lớn được bọc thép dày với dàn hỏa lực chính bao gồm pháo có cỡ nòng rất lớn.
Thiết giáp hạm to hơn, được trang bị vũ khí mạnh hơn và có vỏ giáp tốt hơn so với tàu tuần dương và tàu khu trục.
Bùi Hành Ngộ nói: “Mở tra cứu tinh tế, cậu sẽ nhận được 120 câu trả lời khác nhau, hãy chọn câu trả lời mà cậu muốn tin nhất”
Mạnh Như Tiền im lặng vài giây, nhịn xuống xúc động muống quăng tài liệu lên mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi nửa ngày mới chấp nhận đổi đề tài: “Ngày mai kiểm tra cảm ứng tin tức tố, ngài có muốn thừa cơ hội này đào thải Cận Nhiên không?”
Kiểm tra cảm ứng tin tức tố là bài kiểm tra đầu tiên mà mỗi tân binh khi tiến vào quân đội phải vượt qua, mục đích là bài trừ việc Omega giả dạng Alpha hoặc Beta trà trộn vào quân đội, đồng thời đo lường tố chất tâm lý, thể lực và sức bền của Alpha.
Bùi Hành Ngộ lẳng lặng nhìn bản đồ tuyến đường vũ trụ lưu động trên bàn thủy tinh, nửa ngày nói: “Được, tôi biết rồi.”
–
Mạnh Như Tiền đi ra ngoài, không gian trong khoang liền khôi phục yên tĩnh, Bùi Hành Ngộ ngồi trở lại trên ghế thở phào một hơi, mệt mỏi day trán.
Cận Nhiên.
Cậu ta đến Tử Vi Viên để làm gì? Chỉ vì ly hôn?
Mục người thân trong thông tin của cậu ta đều để trống, người mẹ đã sớm qua đời, quan hệ với cha thì giương cung bạt kiếm, nhưng cậu vẫn còn có một người chị.
Điện thoại bất chợt đổ chuông, Bùi Hành Ngộ cúi đầu nhìn, ánh mắt dịu đi ngay lập tức.
Vừa kết nối cuộc gọi video, trên màn hình xuất hiện một tiểu loli đáng yêu.
Cô bé có mái tóc màu vàng óng được thắt hai bím gọn gàng, mặc chiếc váy màu đỏ có viền hoa trắng, trước mặt là bàn đặt vài cọ vẽ và bảng màu, trên đôi tay nho nhỏ dính vài giọt màu lem nhem.
“Chào Yên Yên.”
“Ca ca, anh xem nè!” Bùi Yên giơ lên một bức tranh cho hắn xem, tíu tít nói: “Người mặc quân trang là ca ca, người mặc váy là Yên Yên, anh thấy có đẹp không?”
Bùi Hành Ngộ cười nhẹ, “Đẹp lắm.”
“Em vẽ cả buổi tối đấy, tại A Lạc nói em vẽ không đẹp rồi sửa chân anh lùn tịt, làm em phải mất công vẽ lại” Bùi Yên nghiêng đầu sang bên trái, nhăn mũi, “Hừ, A Lạc thối.”
Một cánh tay đặt lên đầu Bùi Yên nhẹ nhàng xoa xoa, đó là người máy có trí năng và thể chất tương đương với người thật, là quản gia Hall được Bùi Hành Ngộ lưu lại để chăm sóc Bùi Yên.
Cũng là “Bằng hữu” duy nhất của Bùi Yên, nàng không biết A Lạc chỉ là người máy.
Bùi Yên từ khi được đưa về liền ngừng phát triển, bảy năm qua vẫn giữ hình dáng của một đứa trẻ, ngay cả tâm trí cũng đình chỉ vào năm ấy.
Bùi Hành Ngộ hỏi nàng: “Gần đây ở trường thế nào?”
“Vẫn tốt ạ.” Bùi Yên nói, bỗng nhiên cụp mắt xuống, “Em nhớ anh lắm, khi nào anh về?”
“Yên Yên ngoan, bao giờ anh rảnh sẽ về với em”
“Dạ!” Bùi Yên rất dễ dỗ, hai anh em nhiều năm sống nương tựa vào nhau, cho dù Bùi Hành Ngộ nói cái gì nàng sẽ tin cái đó, đơn thuần đến mức khiến người đau lòng.
“Yên Yên nhất định phải nhớ kỹ lời anh nói, không được quên đâu nhé.” Bùi Hành Ngộ không ngừng dặn dò, chỉ sợ nàng trong lúc vô ý làm người khác bị thương.
“Em nhớ rồi, người đụng vào sẽ chết.
A Lạc luôn khen em ngoan mà” Bùi Yên nâng cằm, có chút hâm mộ nhỏ giọng nói: “Nhưng em cũng muốn có bạn, A Lạc nói đợi em lớn là em có thể chơi với mọi người.
Ca ca, đến bao giờ em mới lớn lên vậy?”
Bùi Hành Ngộ rũ mắt cố nén đau lòng, mỉm cười: “Nhanh thôi, chờ ca ca tìm được ba mẹ rồi xác định ra bệnh là Yên Yên có thể chơi cùng các bạn rồi.”
Năm đó, ông bà Bùi gia chấp hành kế hoạch “Tinh quan” mang theo Bùi Yên còn đỏ hỏn bặt vô âm tín.
Đến một ngày Bùi Hành Ngộ tan học về nhà thấy một đứa trẻ ngồi khóc trước cửa, bên cạnh đặt cái túi nhỏ chứa những bức ảnh hồi bé cùng một mảnh giấy ghi họ tên: Bùi Yên.
Bùi Hành Ngộ lúc đó đang ở độ tuổi thiếu niên, đến việc thắt cái bím tóc hay mặc váy như thế nào hắn còn không biết, huống chi là tự mình nuôi một đứa trẻ.
Đặc biệt là sau khi biết được căn bệnh kỳ lạ của Bùi Yên thì càng hoang mang lo sợ, hằng ngày ngoài việc bù đắp tổn thất cho người khác, hai anh em còn phải trốn tránh việc bị truy nã, bởi vì Bùi Yên chính là vật thí nghiệm đào tẩu của kế hoạch “Tinh quan”.
Hắn bán đi tất cả đồ đạc có thể bán, miễn cưỡng lắm mới đủ tiền mua thẻ căn cước giả cho Bùi Yên chứ nói gì đến tiền mua thuốc.
Trong lúc sắp cầm cự không nổi, hắn biết được trường quân đội sẽ chăm sóc người nhà học viên trong thời gian nhập ngũ, hắn liền quyết định xin nhập học.
Không ngờ tới sau khi trải qua thời kì phân hoá, hắn lại trở thành Omega.
Hắn hoàn toàn bất lực, đành phải chấp nhận điều kiện của Cận Thiệu Nguyên, trở thành hôn phu của Cận Nhiên.
Năm đó bởi vì muốn điều tra nguyên nhân cha mẹ mất tích, hắn đồng ý chỉ huy con tàu “Thiên Kỷ”, kết quả chiến hạm nổ tung khiến tất cả đội viên trên tàu bỏ mình, hắn cũng mất đi kí ức về khoảng thời gian đó.
Trước khi tìm được manh mối giải quyết hết những khúc mắc này, hắn nhất định không thể ly hôn.
Một khi ly hôn, thân phận Omega của hắn liền bị bại lộ, không những bị điều tra mà còn bị đưa ra tòa án quân sự, đến lúc đó Bùi Yên sẽ không có ai chăm sóc.
Bùi Hành Ngộ mệt mỏi thở dài.
Cận Nhiên.
–
“Cận Nhiên, lát nữa chúng ta sẽ làm kiểm tra cảm ứng tin tức tố đấy! Tôi lo quá…” Chung Quản từ sớm đã bắt đầu huyên thuyên, vừa bốc số thứ tự xong lại lảm nhảm không ngừng.
Cận Nhiên đưa tay vỗ vai cậu nhóc thấp hơn mình hai cái đầu: “Tiểu Tống Tống, nói cho Chung Quản ca ca của cậu biết xem cậu có căng thẳng không?”
“Anh có bệnh à? Tôi đã bảo không được kêu tôi bằng cái tên đó!” Tống Tư Thâm lạnh nhạt đẩy tay Cận Nhiên ra, hừ mũi nói với Chung Quản: “Người thiếu hụt tin tức tố như Cận Nhiên đây còn chưa sốt sắng thì thôi, anh căng thẳng cái gì?”
Cận Nhiên “Xí!” một tiếng, vỗ lên đầu cậu nhóc: “Nói chuyện với người lớn như vậy là không được đâu nhé!”
“Kiểm tra khả năng cảm ứng tín tức tố Alpha à? Sao không thay bằng cảm ứng tin tức tố của Omega nhỉ? Tổ chức một cuộc thi hoa hậu, chọn ra những Omega trẻ trung xinh tươi mang lại đây cho các anh em cảm ứng.
Khà khà!”
“Nếu trong quá trình kiểm tra có Omega động dục thì sao?”
“Thế thì vừa khéo, chúng ta góp gạch xây nhân tài cho liên bang luôn.”
Chung Quản nghe đám người gần đó tán gẫu, cau mày nói với Cận Nhiên, “Lạc Tân Dương này thật đáng ghét.
Lúc còn ở trên mặt đất tôi đã thấy y không tôn trọng Omega rồi.
Omega thì sao chứ, dù là giới tính nào đều phải được đối xử bình đẳng, Omega cũng có thể làm được rất nhiều chuyện.”
Lạc Tân Dương là con út của hiệu trưởng Học viện Quân sự Hoàng gia, được cha mẹ cưng như cưng trứng mà nuôi lớn, ở trường thì tiền hô hậu ủng*, rất nhiều Omega chạy theo lấy lòng, vậy nên tên đó coi thường Omega là chuyện có thể hiểu được.
*Tiền hô hậu ủng: Phía trước (tiền) đề xướng, hô hào (hô), phía sau (hậu) hưởng ứng, ủng hộ (ủng).
Chỉ việc người đề xướng được nhất tề ủng hộ, hoặc (nghĩa cũ) mô tả cảnh vua quan đi có quân lính theo sau hộ tống.
Cận Nhiên phiền nhất cái kiểu kì thị giới tính này nên cũng chỉ hừ mũi không muốn nói nhiều.
Chủ đề bàn tán của bên kia đã sang tới dạng Omega ưa thích, Lạc Tân Dương cao giọng hỏi: “Cận Nhiên, cậu thích Omega như thế nào?”
Câu này một lời hai ý, bóng gió ám chỉ Cận Nhiên thiếu hụt tin tức tố thì làm sao kí hiệu được Omega mà yêu với chả đương.
“Nói thật, tôi thấy tương lai cậu nên tìm Beta thôi, Omega không thích hợp với cậu đâu.
Này không biết lúc động dục thì làm kiểu gì nhỉ? Há há há!”
“Lạc Tân Dương, ý cậu nói Cận Nhiên không có khả năng đánh dấu Omega của mình sao? Cẩn thận bị ăn đánh lần nữa đấy!”
Lạc Tân Dương không có ý tốt nở nụ cười, “Vớ vẩn, tôi nào có ý đó.
Dù thế nào cậu ta cũng là Alpha, làm sao lại không đánh dấu được Omega chứ, đúng không Cận Nhiên.”
Lời này càng thêm đâm chọt.
Cận Nhiên vẫn im lặng, hiển nhiên là muốn để ý đến thứ không ra gì.
Chung Quản ngược lại phản ứng rất lớn, nhưng khí thế tương đối kém, ngay cả câu chất vấn cũng dè dặt, “Tin tức tố không phải là cách duy nhất để chứng minh sức mạnh của một Alpha! Cận Nhiên rất mạnh đấy!”
“Rất mạnh? Rất mạnh mà đến cả tin tức tố của mình còn không phóng thích được? Chung Quản cậu đừng quên chúng ta dùng tin tức tố để bình xét cấp bậc.
Với lại cậu bớt lo chuyện bao đồng đi, tương lai cậu phỏng chừng cũng chẳng có tiền đồ đâu, chơi bời hai năm rồi về Hall dưỡng lão là vừa.”
Chung Quản tức giận mặt đỏ gay, “Tôi… Tôi có thể không có tiền đồ, nhưng Cận Nhiên chắc chắn sẽ có!”
“Bao giờ nói chuyện trôi chảy được thì nói tiếp nhé em giai”
Chung Quản còn muốn cãi lại, Cận Nhiên giơ tay ngăn cản ý bảo thôi, nhướng mày nhìn quét một lượt trên mặt mọi người xung quanh, mỉm cười với Lạc Tân Dương: “Trùng hợp tôi lại thích Alpha, không bằng cậu đến thử xem tôi có thể đánh dấu cậu hay không?”
Lạc Tân Dương bị nụ cười này chiếu vào, cả người liền không thoải mái, trong đầu hồi tưởng lại trận đòn lúc mình chế nhạo ngón tay cậu ta.
Thật ra Alpha có thể bị đánh dấu, nhưng mà quá trình đó…Thật kinh khủng!
“Thôi quên đi, tôi vẫn thích Omega trắng trắng mềm mềm hơn, sau này còn sinh con đẻ cái”
Chung Quản nhỏ giọng hỏi Cận Nhiên, “Cậu…cậu thật sự thích Alpha?”
Cận Nhiên đang định mở miệng, bỗng nhiên ngửi thấy mùi Lan Hoàng thảo thoang thoảng cùng tiếng giòn giã của bốt bộ đội giẫm trên mặt đất, cuối cùng dừng tại trước cửa khoang.
Cậu lớn tiếng nói: “Đúng vậy, tôi thích Alpha.”
Bùi Hành Ngộ cau mày.
“Chào Bùi Tư lệnh! Chào Đội trưởng Mạnh!” Tiếng chào hỏi của vệ binh đồng loạt vang dội, thu hút sự chú ý của các tân binh.
Đội trưởng Mạnh Như Tiền gật đầu rồi bước sang bên, một người đàn ông cao ráo bước ra từ phía sau.
Ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng tân binh tập trung tại đây, cuối cùng rơi trên mặt Cận Nhiên, qua hai giây liền thu hồi.
Mạnh Như Tiền đứng trên bục thử mic, đầu ngón tay gõ hai tiếng “cộp cộp”, sau đó nói: “Tư lệnh, mời.”
Bùi Hành Ngộ vững vàng bước lên bục, nếp gấp của quần tây quân phục được xếp rất gọn gàng tao nhã, toát lên vẻ lạnh lùng cấm dục.
Chung Quản nhỏ giọng, “Ngài ấy chính là Bùi Tư lệnh sao? Trông đẹp trai phết nhỉ”
Cận Nhiên liếc qua người trên đài, khinh bỉ hừ một tiếng, “Đẹp trai có tác dụng chó gì, mặt thì cứ trơ trơ ra, nhìn chỉ muốn cho ăn đòn.”
“Tôi là Bùi Hành Ngộ, tổng tư lệnh của Hạm đội Tử Vi Viên.
Như các bạn đã biết, đội hành động Thiên Xu được thành lập với mục đích tìm kiếm ngôi sao thiên hà, nhưng hiện tại các bạn đang đứng trên con tàu Tử Vi Viên, hành động dưới sự chỉ huy của tôi, vì vậy phải tuyệt đối tuân thủ quân quy.
Bất kể xuất thân gia đình các bạn như thế nào, cũng sẽ không có cái gọi là đặc quyền ở đây, rõ chưa?"
“Rõ!”
Chung Quản nhỏ giọng: “Bùi Tư lệnh uy nghiêm quá, nghe ngài ấy nói cũng thấy sợ rồi”
Cận Nhiên thấy cậu ta còn chưa phát hiện Bùi Hành Ngộ chính là cái người “Giáo huấn” mình hôm trước, còn muốn được phân đến làm việc cùng.
Cậu cũng lười vạch trần, bình tĩnh đứng xem Bùi Hành Ngộ phát biểu.
Năm đó lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Hành Ngộ, anh ta cũng dùng vẻ mặt lạnh lùng như vậy, ngồi đối diện với Cận Thiệu Nguyên ký tên lên giấy đăng kí kết hôn, ngón tay mảnh khảnh có vài vết sẹo siết chặt cái bút, mu bàn tay lộ ra gân xanh, chậm rãi kí xuống tên mình.
Cận Nhiên thật sự không hiểu, người này vốn không thích mình mà tại sao không chịu ly hôn, Cận Thiệu Nguyên rốt cuộc đánh đổi lợi ích gì để có thể khiến cho một alpha như hắn cam tâm “gả” cho một thiếu niên alpha khác mới mười sáu tuổi?
Tiền? Quyền?
Nếu là những thứ đó thì đáng nhẽ ra hắn phải tươi cười nịnh hót chạy theo mình chứ nhỉ?
Cận Nhiên trong lòng rối rắm, nghiến răng nói thầm: “Đồ điên.”
Bùi Tư lệnh phát biểu xong đi xuống nhường chỗ cho Mạnh Như Tiền, y nhấn vào màn hình giả lập, trên slide lập tức xuất hiện năm khoang sinh thái màu trắng hình bầu dục.
Mạnh Như Tiền nói: “Sau đây xin mời các đồng chí tiến vào khoang sinh thái theo thứ tự đã bốc.
Sẽ có tôi và bốn đội trưởng khác tiến hành kiểm tra cảm ứng tin tức tố, giám sát sự thay đổi số liệu, cho nên tôi mong đừng ai cố tình thu liễm tin tức tố, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc phân bổ vị trí của các bạn”
Mạnh Như Tiền nói xong liền bước vào khoang đầu tiên.
Lạc Tân Dương bốc được số một nên tiến vào theo, cửa khoang từ từ đóng lại.
Bốn tân binh khác cũng lần lượt bước vào các khoang còn lại.
Trong khoang cực kỳ yên tĩnh, đám Alpha bình thường lắm mồm giờ đây như con gà bị bóp cổ, thở cũng không dám thở mạnh.
Chung Quản run lẩy bẩy len lén liếc xung quanh.
“Cận Nhiên Cận Nhiên, nhìn giúp tôi xem có phải Bùi Tư lệnh đang nhìn tôi không.” Chung Quản cúi thấp đầu nhỏ giọng hỏi.
Cận Nhiên nghiêng đầu, vừa khéo cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Bùi Hành Ngộ trắng trợn quan sát Cận Nhiên một lượt từ trên xuống dưới.
Quân trang ôm người lộ ra cơ thể thon dài kiên cường, vẫn là cái mặt tùy ý bất cần ấy, giờ phút này đang nghiến răng nhìn mình.
Một thằng nhóc trẻ người non dại, nếu bị đào thải ra khỏi Tử Vi Viên thì không biết sẽ quậy đến mức nào.
Bùi Hành Ngộ cụp mắt thở dài, thôi cứ cho ở lại để tiện trông chừng đi.
Cận Nhiên là người cuối cùng chưa làm kiểm tra.
Mạnh Như Tiền mệt mỏi xoay bả vai đau nhức, vừa định mở miệng liền bị Bùi Hành Ngộ đánh gãy, “Cậu ra ngoài đi.”
“Không kiểm tra cậu ta sao?” Mạnh Như Tiền liếc qua Cận Nhiên, thấp giọng hỏi Bùi Hành Ngộ: “Mặc dù nói là phải loại cậu ta, nhưng đến cả kiểm tra cảm ứng tin tức tố cũng không cho làm thì hơi quá.”
“Tôi đâu có nói là không làm.”
“Ơ? Vậy ngài bảo tôi ra ngoài làm gì?” Mạnh Như Tiền bỗng có dự cảm xấu, trợn to hai mắt chất vấn, “Ngài đừng nói là…”
Bùi Hành Ngộ lấy thiết bị ghi chép dữ liệu trên tay y, “Tôi tự mình kiểm tra”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook