Trường Phượng Khuynh Nhan
-
Chương 8: Hoa Cô Nương
Trong cung, rất ít có người không nghe đến tên Hoa Dao nhưng chỉ có một số người nhìn thấy mặt Hoa Dao.
Trong cung truyền miệng, cô gái kia tươi đẹp như đóa hoa sắp nở rộ, hết sức lộng lẫy. Người nào chỉ cần liếc mắt một cái, thì giống như bị câu đi ba hồn bảy phách. Ai đã từng nhìn thấy nàng cũng sẽ kích động đối với người khác nói, kia nhất định là người xinh đẹp nhất thế gian, nếu thật có hồ ly tinh, chắc chắn chính là bộ dáng kia. Chỉ nhìn một lần, liền khó quên.
Hoa Dao ở trong cung cũng không có bất kỳ chức danh, người người chỉ kêu nàng là Hoa cô nương. Hoa cô nương là Trường Phượng công chúa mang vào cung một năm trước, nhảy múa rất đẹp, không ai biết lai lịch của nàng, nhưng tất cả mọi người biết, Hoa cô nương là không thể đắc tội. Bởi vì, nàng có hai chỗ dựa tôn quý nhất trong thiên hạ —— Hoàng thượng cùng Trường Phượng công chúa.
Hoa cô nương ở tại cung điện mà Hoàng thượng ban thưởng, cũng theo ý của nàng được mệnh danh là Tẫn Hoan điện. Trước điện nở đầy các loại hoa tranh nhau khoe sắc, hương thơm như thủy triều che khuất bầu trời, nếu không phải có chuẩn bị sợ là sẽ bị mùi hoa làm cho ngất đi.
Mà lúc này, Cẩm Nhan đang dẫn theo Thanh Nhược đi thông qua Tẫn Hoan điện.
Không lâu sau, Tẫn Hoan điện liền xuất hiện ở trước mặt hai người. Từ bên ngoài nhìn, cung điện trang trí hết sức xa hoa, nguy nga lộng lẫy. Hôm đó đang là buổi trưa, ánh nắng rơi vào bên trên phản xạ ra chói lóa khiến người hoa cả mắt.
Cẩm Nhan rất ít tới đây, bởi vì mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng một tầng lại một tầng bất đắc dĩ cùng phẫn hận tràn ra. Sự bố trí này thật chiêu người hận...... thật là...... thật là chiêu người hận!
Trước nói qua, nếu không phải có chuẩn bị sợ là sẽ bị mùi hoa làm cho ngất đi. Thật bất hạnh là, Thanh Nhược chính là người không có chuẩn bị.
Ban đầu còn không có cảm thấy nồng nặc như thế, nhưng vừa vào tường rào, mùi hoa tràn ngập thẳng tắp hướng về Thanh Nhược. Thanh Nhược chỉ cảm thấy ngực cứng lại, trước mắt tối sầm, cả người lảo đảo ngã xuống.
Một cái tay kịp thời ngăn ở trên hông của nàng. Sáu đó, Thanh Nhược chạm được một thân thể ôn mềm, một luồng hương thơm mát lạnh bay vào cánh mũi Thanh Nhược phá tan mùi hoa nồng nặc khiến người ta căm phẫn,.
Thanh Nhược lúc này mới hơi tỉnh lại. Một giây kế tiếp nàng liền ý thức đến mình cơ hồ cả người đều dựa sát vào trong ngực của công chúa, dưới sự kinh hãi liền muốn ngọ nguậy đứng dậy. Ngược lại nàng cũng quên truy cứu vì sao ở trong mùi hoa nồng nặc nơi này còn có thể ngửi đến một mùi thơm mát nhàn nhạt.
Cẩm Nhan thuận theo buông tay ra, nhàn nhạt nhìn Thanh Nhược đứng dậy, trong miệng nói: "cẩn thận. Hoa Dao chính là cái này đức hạnh (thường mang nghĩa xấu), thích đem nơi này làm cho chướng khí mù mịt."
"Ân. Đa tạ...... đa tạ công chúa quan tâm. Ta không có sao." Thanh Nhược thật thấp nói.
Đang khi nói chuyện, hai người đã xuyên qua vườn hoa, đi tới trước Tẫn Hoan điện.
Trước cửa Tẫn Hoan điện không có người canh giữ, bởi vì không có ai chịu được mùi hoa nồng nặc như thế, vậy mà trong điện cũng là có không ít ám vệ đang bảo vệ.
Cẩm Nhan cũng không dừng lại, trực tiếp đẩy cửa, sau đó nhẹ nhàng kéo qua Thanh Nhược, rất nhanh liền đóng cửa lại.
Thanh Nhược đối với hành động của công chúa nhất thời kinh ngạc, bất quá rất nhanh phản ứng kịp. Bởi vì trong điện mùi thơm lại không có như ngoài điện nồng đến thê thảm. Trong điện, mặc dù mùi thơm vẫn nồng nặc nhưng là lại nồng vừa đến chỗ tốt, không đến nổi để cho người ta ghét.
Cẩm Nhan lại tiếp tục lôi kéo Thanh Nhược ở đại sảnh ngồi xuống, đồng thời hướng Thanh Nhược giải thích: "Ở trong cung, Hoa Dao rất nổi danh,vì không muốn có người tới đây nhìn nàng giống như nhìn động vật cho nên mới đem bên ngoài biến thành như vậy. Người nào đi vào mà không có chuẩn bị, nhất định là sẽ giống như ngươi khi nãy. Cho dù là có chuẩn bị, chỉ sợ cũng không chịu được. Cô nàng này rất quỷ quái, thích cố ý chơi đùa đây."
Đây lần thứ ba Thanh Nhược được nghe nhắc tới tên Hoa Dao, không thể không chú ý. Mà lúc này nghe giọng của công chúa, không giống như trách cứ ngược lại lộ ra một phần cưng chìu. Trước đó, chuyện của thái giám để cho nàng đối với Hoa Dao cũng không có cảm tình gì. Lần này nghe công chúa giải thích, trong lòng càng là dâng lên một chút bất mãn. Chợt trong lòng lại toát ra một cái nghi vấn: "công chúa vì sao không nói sớm, để cho Thanh Nhược cũng có sự chuẩn bị mới phải."
Cẩm Nhan nghe vậy cũng không đáp lời, chẳng qua là lẳng lặng nhìn chăm chú vào Thanh Nhược, đáy mắt có sương mù nổi lên, để cho người ta nhất thời thấy hoảng hốt.
Không đợi Thanh Nhược còn muốn hỏi tới, một trận tiếng lục lạc lanh lãnh vang lên bên tai cắt đứt suy nghĩ của nàng. Giọng nói kia huyền ảo lượng lờ, rất dễ dàng liền hấp dẫn sự chú ý.
Quay đầu nhìn về phía tiếng chuông, Thanh Nhược không thể không kinh ngạc.
"Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc (cười một tiếng khuynh thành, cười hai tiếng khuynh quốc)" không gì hơn cái này. Cô gái trước mắt một bước lay động đi tới, xinh đẹp yêu kiều, trong nháy mắt liền để cho Thanh Nhược nhớ tới kia biến ảo yêu tinh, khiếp người tâm hồn, đoạt người tâm phách, thật là mị sắc vô biên, rồi lại cũng không lưu với tục khí.
"A, ta nói thế nào Tẫn Hoan điện hiếm thấy tới khách viếng thăm, thì ra là tiểu Nhan Nhan tới, Hoa Dao thật là vui vẻ." vừa nói chuyện, Hoa Dao đã đong đưa đến trước mặt Cẩm Nhan cùng Thanh Nhược, xà eo (ý chỉ dáng đi kiểu con rắn) vặn một cái, cực kỳ lẳng lơ xoay người, liền nhẹ nhàng ngồi vào trên đùi Cẩm Nhan, đồng thời hai tay vòng lên cổ Cẩm Nhan, nở nụ cười má lúm đồng tiền.
Cẩm Nhan như cũ mặt nhàn nhạt, giống như đã quen với lời nói của đối phương, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, ngồi ngay thẳng thật là giống như chánh nhân quân tử.
Biểu lộ trên mặt của Thanh Nhược giống như ăn trúng con ruồi, trợn to mắt nhìn hai người bên cạnh.
"Ồ, còn có một tiểu cô nương đây. Tiểu Nhan Nhan, đây là người nào a?" Hoa Dao nghiêng đầu, Thanh Nhược lúc này mới chú ý tới đối phương khóe mắt dài mà nhọn, mị sắc bốn phía. Để cho Thanh Nhược nhất thời nghĩ tới đây chính là hoa đào đuôi mắt trong truyền thuyết?
"đây là Thanh gia trưởng nữ, muội muội của Thanh Thành cùng Thanh Liệt, tên là Thanh Nhược." Cẩm Nhan ngẩng đầu lên cũng nhìn về phía Thanh Nhược.
"Ồ —— như vậy, tiểu Nhan Nhan thế nào đột nhiên nhớ tới ta đây, còn mang theo một tiểu cô nương xinh đẹp cho ta." Hoa Dao nói là hướng Cẩm Nhan nói, ánh mắt nhưng vẫn rơi vào trên người Thanh Nhược, khóe mắt cũng lộ ra một cổ xuân ý làm cho hóa không ra, Thanh Nhược thấy vậy, trong lòng quả thật không chịu nổi, lúng túng cúi đầu, cũng giống như là thẹn thùng, nhưng khóe mắt vẫn là để ý ngôn ngữ động tác của đối phương, trong lòng không biết sao không yên lòng, muốn dùng sức nhìn chằm chằm.
Cẩm Nhan tà tà nhìn một cái, nhìn thấy bộ dáng này của Thanh Nhược, lại làm như không thấy, chẳng qua là vẫn hướng về phía Hoa Dao nói: "ta muốn đi một chuyến Tô Châu, ngắn thì một tháng, lâu thì mấy tháng, nghĩ đến nhiều ngày không thấy, liền tới cùng ngươi nói lời từ biệt, tránh khỏi ngươi oán ta cô phụ ngươi một khang thâm tình."
Lời này nghe vào trong tai Thanh Nhược, hẳn là không nói ra được cảm giác mập mờ. Nhìn thấy Hoa Dao cơ hồ là cười ngã ở trên người công chúa nói: "người hiểu ta chỉ có công chúa." Thanh Nhược ở trong lòng yên lặng oán thầm câu yêu tinh, chỉ cảm thấy trong lòng giống như có một cái tay nhỏ đang nhéo, làm cho mặt nàng lúc trắng lúc đỏ.
"nháo cũng nháo đủ rồi. Lời ta đã mang tới, ta phải đi." Ánh mắt Cẩm Nhan lại nhàn nhạt liếc thấy sắc mặt không vui của Thanh Nhược, khóe miệng hơi vểnh lên độ cong, bị Hoa Dao đang gần ngay trước mắt nhìn thấy hết. Trong mắt Hoa Dao chợt tản mát ra một loại ánh sáng không thể miêu tả, sáng trong suốt mà câu người, hăng hái dồi dào giống như là nhìn thấy chuyện gì thú vị. Mắt của nàng xoay chuyển, đứng lên, đồng thời cúi người hôn Cẩm Nhan đang ngồi ở trên ghế, cố ý phát ra âm thanh lớn vô cùng. Cử động này đồng thời kinh hãi hai người khác. Chẳng qua là Cẩm Nhan rất nhanh liền bình tĩnh phải giống như cái gì đều không từng phát sinh qua.
"ngươi cứ an tâm mà đi đi, ta chờ tin tức tốt của ngươi." nói xong không quên cực kỳ câu người liếc mắt Cẩm Nhan, trong ánh mắt thâm ý vô hạn.
Cẩm Nhan sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại ý tứ của Hoa Dao, nhưng chính mình cũng không biết suy nghĩ trong lòng mình, cũng không có biện pháp giải thích, chỉ đành phải thôi, trợn mắt nhìn nàng một cái.
Mà Thanh Nhược bên kia vẫn còn đang khiếp sợ, không nhìn thấy ánh mắt của hai người, chỉ cảm thấy trong lòng bị móng vuốt nạo phải càng thêm lợi hại.
Chỉ có Hoa Dao lấy một bộ tư thái hiểu rõ, congmi mắt cười hì hì qua lại quan sát hai người, trong lòng không biết đang tínhtoán cái gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook