Trường Phượng Khuynh Nhan
-
Chương 47: Mất Tích
Chỉ chốc lát, ba người đã trở lại Trúc Hương Cư.
Khi xuất cung, vì để ngăn ngừa tình huống bất trắc nên Hoa Dao đã mang theo thuốc trị thương chuyên dùng loại thượng hạng, giờ phút này quả thật có đất dụng võ. Nàng để Ninh Ảnh Chi ngồi trên giường, bản thân thì đi qua lấy thuốc từ trong ngăn kéo. Nghĩ đến một lát nữa bôi thuốc, trong mắt nàng có ý cười giảo hoạt.
Có điều khi nàng đi đến mép giường, đang chuẩn bị bảo Ninh Ảnh Chi cởi áo, cửa lại bất ngờ bị đẩy ra.
Cẩm Nhan xuất hiện ở ngoài cửa.
Không chờ Hoa Dao oán trách, Cẩm Nhan đã mở miệng, sắc mặt ảm đạm, nói: "Không thấy Thanh Nhược."
Trong lòng Hoa Dao chấn động, ngẩng đầu nhìn Cẩm Nhan.
Cẩm Nhan đứng ở cửa, không thấy được bất kì biểu tình gì, nhưng quanh người lại toả ra khí tức trầm thấp biểu hiện tâm tình của nàng giờ phút này. Con ngươi vốn hờ hững cũng trở nên sâu hơn một chút so với trước kia, đáy mắt sâu thẳm, mím môi, chân mày tựa như cuồng phong bạo vũ hội tụ, toàn thân tỏa ra sát khí.
"Hay là nàng có chuyện đi ra ngoài?" Hoa Dao hỏi.
Cẩm Nhan lắc đầu một cái, trầm ngâm không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Nếu không chúng ta đi tìm một chút trước?" Hoa Dao đem thuốc trị thương đang cầm trên tay bỏ vào trong ngực, lòng thầm than xem ra phải đem việc chữa thương này để lại sau rồi. Nàng quay đầu nhìn Ninh Ảnh Chi đã đứng lên, nói: "Ngươi thay quần áo trước đã, chúng ta chờ ngươi ở ngoài cửa."
Ninh Ảnh Chi gật đầu đồng ý.
Có điều sự tình quả nhiên không đơn giản như vậy. Thanh Nhược thật sự mất tích.
Cả ba cùng tất cả hạ nhân ở Ninh phủ tìm khắp cả Ninh phủ, người trông chừng đại môn Ninh phủ cũng xác nhận không thấy có ai đi ra ngoài. Khí tức trên người Cẩm Nhan càng ngày càng thấp theo thời gian, làm cho mấy hạ nhân đã xem nàng là phu nhân Đại thiếu gia nhìn thấy mà run sợ kinh hãi, dường như lúc này mới ý thức được đối phương là Trường Phượng công chúa, người có sắc thái truyền kỳ trong cung, nữ nhân từng hết sức nâng đỡ thiên tử hiện thời ngồi lên ngôi vị hoàng đế, sao có thể đơn giản.
Thời điểm ba người lục soát phủ, Ninh Uy liền bị kinh động, mày rậm hơi nhíu lại, thần sắc trong mắt biến hóa, ngẫm nghĩ chốc lát, chỉ nói với quản gia: "Cứ để cho các nàng tìm đi, nhớ tận lực phối hợp một chút. Ta có việc phải đi ra ngoài một chuyến." Nói xong, liền vội vàng ra cửa.
Trên người Hoa Dao đã hơi đổ mồ hôi, trong lòng biết tiểu Thanh Nhược thật sự mất tích, có chút bận tâm liếc nhìn Cẩm Nhan, nói: "Ngươi thấy thế nào?"
"Ninh Tề Hạo." Cẩm Nhan từng chữ chậm rãi nói ra một cái tên.
Hoa Dao chấn động, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: "Đúng rồi! Cứ xem như không phải là hắn, hắn cũng không thể không có quan hệ. Lá gan của hắn cũng quá lớn."
"Hắn không phải chủ mưu, tuy hắn mang dáng vẻ công tử bột, nhưng cũng không ngốc, bằng không kế điệu hổ ly sơn này sẽ không làm được khéo như vậy, khiến cho chúng ta ngay cả nhược điểm cũng nắm không được. Nếu ta đoán không sai, ngươi cùng Ninh Ngải Anh tranh chấp cũng nằm trong kế hoạch, chỉ là không biết Ninh Ngải Anh có tham gia trong đó hay không. Chuyện này có chỗ kì lạ. Nữ nhi của lão đầu tử Ninh Uy kia quả nhiên không đơn giản." Cẩm Nhan phân tích nói.
Khi Ninh Uy còn ở quan trường, Hoa Dao vẫn chưa vào cung, vì vậy cũng không biết Ninh Uy, chỉ hỏi: "Ta thấy Ninh Uy kia hình như rất phách lối, khiến nữ nhi của hắn cũng vậy. Nhất là Ninh Ngải Anh đó, nhìn đã thấy chán ghét!"
"Tiên Hoàng lúc còn sống, phía Bắc chiến loạn, Ninh Uy nhiều lần ngăn địch thành công, lên tới chức tướng quân, thống lĩnh ba quân. Sau đó, bởi vì phương Bắc yên ổn, Tiên Hoàng không yên lòng, nên dần tước đi binh quyền của hắn. Ninh Uy sau khi bị cách chức quan thì trở về quê hương ở Tô Châu làm thương nhân. Nhưng khi ấy Tiên Hoàng trong lòng có thẹn, nên ban cho hắn tước vị, có thể truyền lại ba đời, đồng thời ban thưởng ngàn lượng. Tuy những thứ này chỉ là hư danh, nhưng nhờ vào các mối quan hệ của Ninh Uy trong quân đội, ở Tô Châu hoành hành cũng không thành vấn đề. Trong hoàn cảnh này, con cái của hắn nhất định đã quen là người tôn quý, chỉ cần không phạm tội lớn, không ai có thể làm gì bọn họ. Ninh Ngải Anh kia, ngươi vẫn nên ít trêu chọc đi, người ta ngoài sáng sẽ còn cho chút mặt mũi không dám làm gì, trong tối thì không nhất định như vậy." Sắc mặt Cẩm Nhan trầm trọng nói.
Hoa Dao hừ một tiếng, đáp: "Ta mà sợ nàng, thì thật uổng công ta cùng sư phụ lão nhân gia lăn lộn lâu như vậy! Vừa rồi, ta đã vì nàng chuẩn bị chút "tiểu lễ vật", tối nay sẽ làm cho nàng hảo hảo rửa dạ dày."
Cẩm Nhan bất đắc dĩ nói: "Nhớ phải chú ý phân tấc một chút, đừng làm to chuyện quá."
"Ta biết." Hoa Dao khoát tay áo một cái, nói "Đừng nhắc đến nàng, nhắc đến lại làm ta tức giận. Cũng phải nói tới, kẻ bắt tiểu Thanh Nhược đi rốt cuộc muốn làm gì?"
Thần sắc Cẩm Nhan đã trở lại bình thường, đáp lời: "Chẳng có gì. Có điều, nguyên nhân là ta, không lâu sau sẽ tự đến tìm ta."
Thần sắc Hoa Dao bỗng trở nên nghiêm túc: "Cẩm Nhan, ngươi không được làm loạn."
Cẩm Nhan nghe vậy, ngẩng mặt nhìn Hoa Dao, lắc đầu nói: "Yên tâm, sẽ không."
"Ta không tin." Hoa Dao nói "Lỡ như kẻ kia muốn ngươi đi thế chỗ cho tiểu Thanh Nhược, ngươi nhất định sẽ không chút do dự mà đi đổi. Lần trước là vận khí ngươi tốt, Ảnh Chi không có hại ngươi. Nếu không, ngươi cho rằng ngươi để cho tiểu Thanh Nhược chạy tới tìm Bạch Diệc Hoa, bản thân ngươi còn có mạng để chờ sao?"
"Ta tự có chừng mực. Nếu ta xảy ra chuyện, sẽ không ai cứu Nhược nhi." Lời Cẩm Nhan nhàn nhạt, nhưng không giấu được thâm tình. Nàng dường như rất ít khi để lộ dáng vẻ như vậy trước mặt người khác, giờ phút này bởi vì chuyện lúc trước, lại chỉ có Hoa Dao ở trước mặt, nên mới hơi thả lỏng phòng bị. Trên đời này, người nàng tin tưởng được, chắc chỉ có hai, ba người. Hoa Dao chính là một người trong số đó.
Hoa Dao nghe được như thế, lúc này mới hơi yên tâm, liên tục dặn dò nếu có chuyện nhất định phải nói với nàng hoặc Ảnh Chi. Hiện giờ, bên người Cẩm Nhan không có ám vệ, mà Bạch Diệc Hoa bên kia còn chưa có tin tức của Mặc Vũ, Hoa Dao có chút bận tâm: "Cẩm Lân từ kinh đô phái đi ám vệ mà sao tới giờ còn chưa đến."
"Đừng vội, sẽ nhanh thôi, có lẽ chính là khoảng thời gian này." Cẩm Nhan nói. Khi nàng từ huyễn huyết chi cảnh tỉnh lại, nàng liền ủy thác người của Bạch Diệc Hoa giúp một tay đưa tin, trong thư đại khái giải thích chuyện đã xảy ra, cũng lược bớt một ít, cuối cùng chỉ nói tình thế ở Tô Châu cấp bách, để cho Cẩm Lân phái thêm nhiều ám vệ tới đây. Nàng sẽ đến Ninh phủ chờ trước.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Cẩm Nhan cùng Hoa Dao mới ngừng nói chuyện với nhau.
"Nhất định là Ảnh Chi đã gọi Ninh Tề Thần tới đây." Hoa Dao hướng Cẩm Nhan bĩu môi.
Cẩm Nhan gật đầu một cái, đứng lên đi mở cửa. Quả nhiên là Ninh Tề Thần phong trần mệt mỏi chạy tới, phía sau còn có Ninh Ảnh Chi được Cẩm Nhan nhờ cậy đi tìm hắn.
"Để Ninh thiếu gia tới vội vàng như vậy, Cẩm Nhan thực xấu hổ. Nhưng xảy ra chuyện cấp bách, nên không thể không làm phiền." Cẩm Nhan nói với Ninh Tề Thần.
"Công chúa nói quá lời. Để bằng hữu của công chúa mất tích ở Ninh phủ, Tề Thần đã rất áy náy. Ta vừa mới đi tìm Thái Tri phủ, nghiêm giữ cửa thành, bản thân cũng phái những người đã từng gặp mặt Thanh cô nương đi qua, phòng ngừa tặc nhân đem Thanh cô nương ra khỏi thành. Ở trong thành luôn dễ dàng hành động hơn nhiều." Vẻ mặt Ninh Tề Thần lo lắng nói "Cũng không biết vì sao Thanh cô nương đang yên đang lành ở trong phủ lại bị bắt đi. Thủ vệ của Ninh phủ xem như nghiêm ngặt, chẳng lẽ đã sơ hở ở nơi nào."
Cẩm Nhan nhìn Ninh Tề Thần, miệng giật giật, nhưng không có lên tiếng.
Ninh Tề Thần nhìn ra Cẩm Nhan hình như có điều gì khó nói, bèn hỏi tới: "Công chúa xin cứ nói đừng ngại."
Cẩm Nhan trầm ngâm chốc lát, đáp: "Cẩm Nhan cũng không biết có nên nói hay không, quả thật không muốn phá hư quan hệ một nhà của các ngươi. Chẳng qua ta cảm thấy chuyện này có liên quan đến Ninh nhị thiếu gia, trong tay cũng không có nhược điểm. Trong lòng lo lắng, mới báo cho ngươi."
Mắt Ninh Tề Thần hơi động, nói: "Lời này nghĩa là gì?"
"Lần này đi ra ngoài, chính là Ninh nhị thiếu gia tới tìm Cẩm Nhan. Hắn nói với ta Hoa Dao cùng Ninh tiểu thư có xung đột, lòng ta sốt ruột mới đi theo. Khi trở lại thì không thấy Thanh Nhược. Có lẽ là ta đa nghi..." Giọng nói Cẩm Nhan ngập ngừng.
Ninh Tề Thần nói như đinh đóng cột: "Công chúa yên tâm. Tề Thần nhất định sẽ cho công chúa một câu trả lời!"
"Vậy Cẩm Nhan ở đây cảm ơn trước." Cẩm Nhan có chút cảm kích nhìn Ninh Tề Thần.
"Công chúa nghỉ ngơi trước đi. Đợi có tin tức, Tề Thần liền đến báo." Ninh Tề Thần ôm quyền, sau đó hướng Ninh Ảnh Chi ở phía sau nói "Ảnh Chi bảo vệ công chúa thật tốt đi."
"Làm phiền Ninh thiếu gia rồi." Cẩm Nhan gật đầu một cái, đưa mắt nhìn Ninh Tề Thần rời khỏi.
Giọng nói của Hoa Dao từ phía sau truyền tới: "Ninh thiếu gia quả nhiên vẫn tình sâu ý nặng mà."
Cẩm Nhan xoay đầu lại, nét mặt đã khôi phục bình tĩnh, nói: "Đây là chuyện tốt. Ít nhất Ninh gia còn có một người có thể không cần đấu."
Hoa Dao cười lên: "Đây xem như là ngươi đang lấy lòng đi?"
Cẩm Nhan ngồi xuống bên cạnh bàn, hỏi ngược lại: "Ta cần sao?"
Hoa Dao cẩn thận quan sát Cẩm Nhan một phen: "Xem ra là không cần, chỉ dùng gương mặt này là đủ rồi. Có điều ngươi yên tâm để người của Ninh gia giúp một tay sao?"
Cẩm Nhan lắc đầu một cái.
"Vậy vì sao ngươi để cho Ảnh Chi tìm hắn tới đây, còn báo sự tình cho hắn?" Hoa Dao có chút không hiểu.
Cẩm Nhan thản nhiên nhìn Hoa Dao, nói: "Ngươi hình như ngốc đi chút rồi. Không bằng đi hỏi Ảnh Chi cô nương đi, thuận tiện giúp người ta bôi thuốc đi. Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi."
Hoa Dao nghe được nửa câu trước đang muốn oán trách, nửa câu sau vừa phát ra, nhớ đến chuyện bôi thuốc này, cũng không so đo cùng Cẩm Nhan, cười hì hì kéo Ninh Ảnh Chi ở bên cạnh trở về phòng của mình. Lúc bước ra cửa phòng còn không quên quay đầu lại nói với Cẩm Nhan: "Nhớ có chuyện thì tìm chúng ta, chúng ta ở ngay phòng bên cạnh không đi đâu, không được đơn độc hành động!"
Cẩm Nhan gật đầu một cái, trong mắt có cảm giác ấm áp.
"Ai. Ngươi biết vì sao Cẩm Nhan làm như vậy?" Hoa Dao không nhịn được hiếu kì, mới vừa ra khỏi cửa liền hỏi Ninh Ảnh Chi.
"Ly gián." Ninh Ảnh Chi lời nói ngắn gọn, dừng một chút lại bổ sung, "Tình cảm giữa các thiếu gia không tốt. Đại thiếu gia lại thích công chúa, do công chúa mở miệng, hiệu quả càng tốt hơn."
Hoa Dao sờ cằm, dáng vẻ sáng tỏ, ngoài miệng lại nói: "Chúng ta vẫn nên đi bôi thuốc đi."
Ninh Ảnh Chi hiếm khi ngẩn người.
Sự chuyển hướng này, cũng quá nhanh đi.
Hoa Dao đóng cửa, từ trong ngực lấy ra bình thuốc, cùng Ninh Ảnh Chi nói: "Lên giường ngồi xuống đi."
"Không cần. Thương thế không nặng." Vẻ mặt Ninh Ảnh Chi vẫn bình tĩnh đáp.
Trong lòng Hoa Dao nói thầm vì sao dáng vẻ lại giống mặt than Bạch Diệc Hoa đến thế, mất hứng nói: "Nếu ngươi không đi, ta liền tự mình động thủ."
Ninh Ảnh Chi biết bản thân không thể cưỡng lại mỗi khi Hoa Dao dây dưa, cũng không làm khó nữa, liền ngoan ngoãn ngồi lên giường đưa lưng về phía Hoa Dao.
"Cởi thôi." Giọng nói của Hoa Dao ở phía sau vang lên. Nếu đủ tinh tế, còn có thể mơ hồ nghe ra hưng phấn bị đè nén trong đó.
Ninh Ảnh Chi đối với chuyện như vậy cũng không để ý lắm, thuận theo cởi áo, để lộ ra tấm lưng.
Dưới áo, màu da cũng tái nhợt, luôn tạo ra cảm giác yếu ớt, rất khó khiến người ta tin phục nàng có công phu kinh người. Nhưng có lẽ là do luyện võ, những đường cong cơ thể kia ưu mỹ vô cùng so với nhiều người.
Hoa Dao ngồi xuống ở mép giường, đưa tay chạm vào chỗ xương tựa như bươm bướm muốn vỗ cánh bay đi kia, đầu ngón tay trượt nhẹ theo đường cong mượt mà.
"Bôi thuốc đi." Giọng nói của Ninh Ảnh Chi không phập phồng, nói.
Không khí trong phòng bỗng nhiên có chút yên lặng.
"Sao vậy?" Ninh Ảnh Chi có chút khó hiểu.
Hoa Dao đưa tay phủ lên một vết roi, bỗng nhiên mở miệng: "Ảnh Chi... Ngươi thật sự không để ý sao?"
Mặc dù lúc Hoa Dao khẽ vuốt, Ninh Ảnh Chi vẫn sừng sững bất động, nhưng khi nghe vậy lại bỗng nhiên hơi chấn động.
"Rõ ràng bị người đánh roi, bị người quên lãng, bị người sai khiến, những cảm thụ kia không ai quan tâm, những ý nghĩ kia không ai để ý, những ấm áp kia không ai dành cho. Những điều này ngươi thật sự không quan tâm sao?" Giọng nói của Hoa Dao vang lên ở sau lưng.
Ninh Ảnh Chi trầm mặc.
"Rõ ràng có người như ta đây trêu chọc ngươi, tùy ý ôm ngươi, hôn ngươi, ngươi cũng không cự tuyệt sao? Hay phải nói, ngươi thật sự không quan tâm tới bất cứ điều gì? Ngày đó ta nói muốn ngươi trả lại lần đầu tiên gặp mặt bị ngươi chiếm tiện nghi, ngươi ngay cả sắc mặt cũng không đổi mà nói 'được'. Nếu đổi là người khác, ngươi có phải cũng lập tức đáp ứng hay không? Ngươi thật sự không quan tâm thân thể này, cũng không quan tâm trái tim kia?" Hoa Dao tựa đầu trên vai Ninh Ảnh Chi, giọng trầm thấp nói.
Ninh Ảnh Chi có thể cảm nhận được trán Hoa Dao tựa vào bờ vai mình, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tấm lưng.
Phía sau chợt có cảm giác mềm mại tựa như lông vũ hôn vào bờ vai. Xúc ý nóng bỏng.
"Ta biết ngươi không tin, cũng không quan tâm, nhưng ta yêu ngươi." Hoa Dao nhẹ nhàng cười lên "Ta cũng không biết là chuyện từ khi nào. Ta cũng không xác định được, có lẽ mấy ngày nữa ta sẽ không còn yêu ngươi. Nhưng giờ phút này..." Hoa Dao hít một hơi thật sâu, nói "Giờ phút này, ta yêu ngươi. Ta mong muốn ngươi vui vẻ đến dường nào. Ảnh Chi."
Ta mong muốn ngươi vui vẻ đến dường nào. Để sinh mạng của ngươi không còn phẳng lặng như vậy nữa, mà có thể có sắc thái của mình. Vì thế, ta nguyện ý lấy lòng ngươi biết dường nào.
Hoa Dao đưa tay từ phía sau ôm lấy Ninh Ảnh Chi thật chặt, đem mặt vùi ở trên vai nàng.
Hồi lâu sau, Ninh Ảnh Chi nhẹ nhàng đặt taylên mu bàn tay Hoa Dao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook