Trường Phượng Khuynh Nhan
Chương 39: Tỉnh Dậy


Cẩm Nhan có một giấc mộng rất dài rất dài.
Trong mộng chậm rãi thả về những chuyện kia lúc còn bé, tất cả những thứ bị nàng vứt bỏ cùng trân quý, tất cả những khổ nạn cùng hạnh phúc. Nàng mơ thấy nam tử cao lớn không thấy rõ diện mạo cầm roi trong tay, ở trong bóng tối hung hăng quất nàng, đau đến thân thể nho nhỏ của nàng co rúc ở trên mặt đất, muốn thoát đi sự đau đớn. Máu tươi nở ra đóa hoa lớn trên nền đất xám xịt. Sau đó, mộng cảnh lại đột nhiên trở về Thanh phủ, nàng mở mắt ra, tiểu Thanh Nhược liền nhào tới trên người nàng, trong miệng la hét "hù dọa hư Nhược nhi ——", thân thể mềm mại mang theo hơi nãi hương, vô cùng ấm áp. Nàng cười lộ ra hàm răng trắng, sau đó đưa tay chạm tới mắt của mình, đôi mắt phát sáng, một lát sau cúi người tới, đem môi nhẹ nhàng in ở trên mắt mình, mí mắt có thể cảm nhận được hơi nước ướt át tràn qua, làm cho lòng người hòa tan thành một mảnh. Sáng sớm mùa đông, ánh nắng mềm mại chiếu vào, ánh sáng kia chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, mắt to chớp chớp nhìn nàng, đáy mắt dâng lên ngây ngô ngượng ngùng cùng vui mừng.
Nàng lại mơ thấy hai người dắt tay mặc bộ đồ mới đi trên đường cái, đi đi một hồi tiểu Thanh Nhược lại không thấy. Nàng đi tìm, vậy mà tất cả mọi người đều không có cảm xúc mà lắc đầu, trên tay của nàng lại có thêm một diện nhân mặc bộ đồ mới màu đỏ. Nàng rơi lệ vào trên mặt diện nhân, hòa vào trong đó. Nàng nhìn thấy Thanh Vũ đi tới, một giây sau lại ở Hoàng cung. Giọng nói của Thanh Vũ thật thấp truyền tới: "công chúa, đi làm chuyện phải làm đi."
Bên cạnh chợt có tiếng khóc truyền tới, Cẩm Nhan quay đầu, nhìn thấy tiểu Thanh Nhược đứng ở phía sau, khóc đến nước mắt giàn dụa, mắt to hồng hồng sưng lên, lấy ống tay áo dùng sức lau nước mắt, trong miệng lẩm bẩm vỡ vụn lời nói, loáng thoáng nghe ra được là chữ "ghét tiểu tỷ tỷ". Cẩm Nhan cảm thấy lỗ mũi đau xót, đang định tiến lên, giọng nói của phụ Hoàng từ bên kia truyền tới: "Nhan nhi, nghe nói mấy tháng trước con bị bệnh, phụ Hoàng bận rộn, không có thời gian đến xem, có oán phụ Hoàng?" Cẩm Nhan căng thẳng trong lòng, nhìn phụ Hoàng, thấy ánh mắt phụ Hoàng hiền từ hòa ái nhìn mình. Nàng vội vàng cúi đầu, biết tất nhiên là bởi vì chuyện của mẫu phi khiến phụ Hoàng cảm thấy đối với nàng không tốt mới đi qua thăm nàng, đáy lòng không thèm, trong miệng còn là khéo léo đối ứng. Đột nhiên nhớ tới Thanh Nhược, bỗng nhiên lại quay đầu trở lại, phát hiện đã sớm không có nàng. Vừa quay đầu, phụ Hoàng lại cũng biến mất. Chung quanh chợt tối xuống.
Cẩm Nhan cảm thấy đầu lập tức đau đớn kịch liệt, ngực trái như thiêu như đốt, cơ hồ để cho người ta cảm thấy đang ở biển lửa. Mồ hôi từ trán lăn xuống. Sau đó trên tay căng thẳng, trên mặt phất qua xúc giác mềm mại, mồ hôi chưa kịp lăn xuống trên giường lại được nhẹ nhàng lau đi, có mùi quen thuộc theo đó bay vào cánh mũi.
Trong lòng Cẩm Nhan an định lại, chậm rãi mở mắt ra.
Thanh Nhược vẫn như thường ngày lẳng lặng ngồi ở mép giường Cẩm Nhan. Sau một lúc lâu, vẻ mặt bình tĩnh của người trên giường chợt dao động, lông mày vốn là giản ra lại hơi nhíu lại, ngay sau đó mồ hôi liền theo trán chảy xuống, Thanh Nhược thấy như thế, trong lòng căng thẳng, nắm chặc tay của Cẩm Nhan, một cái tay khác vội vàng đưa tới dùng ống tay áo lau. Như vậy, lông mày kia mới lại giãn ra lần nữa.
Một giây sau, không đợi Thanh Nhược phản ứng kịp, cặp mắt màu hổ phách kia liền nhìn thẳng vào mi mắt Thanh Nhược.
Lúc cuối mùa xuân, khí trời ấm dần, ánh nắng tươi sáng đến không giống thường ngày, từ cửa sổ chiếu vào, chiếu đến bên trong phòng một mảnh sáng rỡ, cũng chiếu vào trong tròng mắt màu nhạt kia, phản xạ ra ánh sáng lấp lánh. Giờ phút này, ánh mắt quen thuộc này an tĩnh hỏi thăm mình, trong tròng mắt nhạt màu kia cũng ánh xuất ra vẻ mặt kinh ngạc của mình, hiện lên ra ôn nhu như nước, trong sự ôn nhu kia lại mang nhàn nhạt vui vẻ, chăm chú nhìn mình.
Thanh Nhược trừng mắt nhìn, cảm giác có cái gì nóng bỏng từ trong hốc mắt chảy xuống.
Một cái tay bám lên mặt của mình, xúc cảm quen thuộc ở trên mặt chợt lóe rồi biến mất, giọng nói thật thấp mang theo hơi khàn khàn, vậy mà lộ ra một cổ phong tình: "sao thích khóc như thế." nói xong, đối phương nhẹ nhàng cười, trong mắt lại lộ ra thần sắc an ủi.
Trái tim Thanh Nhược đang thắt chặt đột nhiên buông lỏng, không tự chủ càng lúc càng siết chặc tay, thân thể rung động tựa như chiếc lá trong gió. Nàng chỉ cảm thấy cơn lốc xen lẫn tất cả tình cảm phức tạp trong nháy mắt thổi qua ngũ tạng lục phủ của mình, không để cho nàng có thể tự mình ức chế. Mừng rỡ, kích động, oán hận, ủy khuất. Đủ loại lắp đầy trong lòng.
Đáy mắt Cẩm Nhan sương mù cuồn cuộn, khóe môi vui vẻ lại càng lúc càng sâu, dáng vẻ tựa như cực kỳ vui mừng. Nàng thu hẹp ngón tay, trở tay đem tay Thanh Nhược cầm ở lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng kéo kéo, đem Thanh Nhược kéo thấp xuống chút, một cái tay khác đưa qua khoác lên đầu vai Thanh Nhược, sau đó đem nàng kéo tới ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Thanh Nhược, trấn an nói: "đều đi qua rồi. Ta đã đáp ứng ngươi sẽ không chết."
Thanh Nhược nói không ra lời, chỉ có từng giọt từng giọt nước mắt nóng rực thấm vào trong chăn mỏng, ướt một mảnh nhỏ.
Cẩm Nhan duy trì tư thế như vậy, cũng không mở miệng nữa, lẳng lặng chờ Thanh Nhược bình phục tâm tình.
Uớc chừng qua một thời gian uống cạn chung trà, Thanh Nhược rốt cục bình tĩnh lại, hơi nghiêm mặt từ trong ngực Cẩm Nhan ngồi dậy, nhìn chằm chằm Cẩm Nhan không nói lời nào.
"Nhược nhi, ta khát." Trên mặt của Cẩm Nhan lộ ra biểu lộ nhu nhược, giọng nói cũng càng lúc càng khàn khàn chút.
Thanh Nhược nghe vậy, trong lòng tức giận, nhưng vẫn là không thể cự tuyệt, tức giận liếc Cẩm Nhan một cái, đứng dậy đi đến bàn châm trà.
Cẩm Nhan ở sau lưng không nhịn được im lặng cười.
Thanh Nhược rót trà trở lại, nhìn thấy Cẩm Nhan chống lên nửa người, một sợi tóc đen như thác nước nghiêng ở đầu vai, mềm mại xõa ở chăn gấm màu lam nhạt cùng trên giường màu nhũ bạch. Nàng chỉ mặc bộ màu trắng áo lót, một bên cổ áo lúc chống lên theo da thịt nõn nà chảy xuống, lộ ra xương quai xanh cùng mơ hồ phập phồng trắng trẻo. Thanh Nhược thấy như thế, trong lòng giật mình, trên mặt mất tự nhiên ửng hồng, trong đầu nhớ tới cảnh tượng mấy ngày nay lau tắm đổi áo cho Cẩm Nhan. Rõ ràng là cũng không ngại, giờ phút này nhớ lại chẳng biết tại sao lại mang theo vài phần ngượng ngùng.
Cẩm Nhan tà tà dựa vào giường, một đôi mắt phượng nhìn tới đây, khóe môi cười như không cười nhìn Thanh Nhược, vậy mà Thanh Nhược thấy như thế, nhịp tim lại nhanh mấy phần, có chút đi không nổi. Cẩm Nhan thấy Thanh Nhược đứng ở đó, đưa ngón trỏ ra ngoắc ngoắc Thanh Nhược, lại liếm liếm đôi môi khô nứt, ý bảo mình muốn uống nước.
Thanh Nhược trơ mắt nhìn Cẩm Nhan lưu loát làm một loạt động tác, tay run lên, cái ly rót đầy nước trà chợt tuột xuống, phát ra thanh thúy tiếng vỡ, đồng thời làm kinh ngạc Cẩm Nhan cùng Thanh Nhược.
Rốt cục ở mặt của Thanh Nhược hồng thành một mảnh lúc, Cẩm Nhan cười ra tiếng.
Thanh Nhược mắc cỡ liền vội vàng xoay người, vội vàng lại rót một chén, cũng không nhìn Cẩm Nhan, vội vàng đi tới mép giường, đem trà đưa vào tay Cẩm Nhan, rồi chỉ đơn thuần cúi đầu ngồi xuống.
Cẩm Nhan đưa tay nhận lấy cái ly, trong lúc kéo tay Thanh Nhược lại cực kỳ tự nhiên vô tình xẹt qua ngón tay của nàng, sau đó mới đưa cái ly bưng tới bên mép, cái miệng nhỏ ưu nhã mím môi. Tầm mắt nhưng vẫn không rời đi Thanh Nhược.
Thanh Nhược làm sao không có cảm giác được tầm mắt kia dính ở trên người mình, tựa như ngồi bàn chông, trong lòng rồi lại không muốn rời đi, không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói chút chuyện đánh vỡ cái không khí kỳ quái này: "Hoa Dao nói ngươi bị trúng độc. Ngươi làm sao sẽ trúng độc?"
Cẩm Nhan đem chén trà tiện tay đặt ở mép giường, thu hồi thần sắc, nghiêm trang nói: "đối phương không muốn giết ta. Nhưng không thể không giết ta. Cho nên ta nhất định phải chết, lại không thể chết."
Thanh Nhược nghe lời này ngẩn ra, chần chờ mở miệng nói: "cho nên nàng muốn để mọi người cho là ngươi...... chết?" Nói đến chữ chết lúc, Thanh Nhược hơi dừng lại một chút, có chút không được tự nhiên, hiển nhiên cũng không quên tâm tình ban đầu của mình khi cho là Cẩm Nhan đã chết.
"Ừm." Cẩm Nhan gật đầu một cái, nhìn thấy biểu lộ trên mặt Thanh Nhược, tất nhiên đoán được tâm tư của nàng, đưa tay cầm tay nàng: "ta đáp ứng ngươi không dám tùy tiện chết, đi Diêm vương kia vòng một vòng liền lại chạy về, không nên khổ sở."
Thanh Nhược nghe vậy lỗ mũi đau xót thiếu chút nữa lại rơi lệ, miễn cưỡng nhịn được. Chỉ hỏi nói: "kia sau đó...... sau khi ta rời đi, xảy ra chuyện gì?"
Cẩm Nhan cười cười trấn an Thanh Nhược, mới nói tiếp: "ta cùng người nọ làm khoản giao dịch. Vì nhìn thấy nàng chậm chạp không động thủ, ta liền mơ hồ cảm thấy còn có hy vọng, lập tức vội vàng để cho ngươi đi trước, ta cũng thật không có nắm chắc cùng nàng chu toàn. May mắn ta đoán không sai. Độc dược kia là của nàng, nàng chỉ nói có thể để cho ta giống như đã chết, chỉ vì lừa gạt được chủ tử của nàng. Ta không nghi ngờ là giả. Dù sao nếu là muốn hại ta vốn không cần phiền toái như vậy. Ta chỉ cùng nàng nói sớm ngày giải độc cho ta, ta......" dừng một chút, Cẩm Nhan mới nói tiếp: "ta không đành lòng để cho ngươi khổ sở. Nếu là có thể, ta cũng không nguyện như thế. Ta biết ta giả chết, ngươi nhất định hối hận tự trách vì lúc ấy rời khỏi ta, đây là ta không muốn nhìn thấy. Nhưng lúc ấy kế tạm thời chỉ có thể uống độc dược, chỉ mong sớm ngày tỉnh lại cùng ngươi gặp nhau."
Thanh Nhược cảm thấy trong lòng chất chứa khổ sở, ủy khuất mấy ngày qua cũng tan ra một chút trong ánh mắt cùng lời nói của Cẩm Nhan, trong lòng rất ấm áp.
"đêm đó Hoa Dao nói có người xông vào phòng của ngươi, chẳng lẽ chính là cô gái mang mặt nạ đó?"
"phải là nàng thôi, cho nên ta mới tỉnh lại." nói xong Cẩm Nhan ngẫm nghĩ, lại nói: "chuyện ta tỉnh lại không thể để cho quá nhiều người biết, ngươi trước chớ cùng người khác nói. Chờ ta biết rõ một chuyện sau ta sẽ giải thích tiếp. Hôm nay ta chết, đối phương mới có thể không chút kiêng kỵ."
Thanh Nhược trầm mặc, đột nhiên nói: "vậy người hại ngươi là Ninh gia hay là Phong gia? Bạch cô nương nói xác thực là một trong hai nhà."
"thật xin lỗi, ta còn không thể nói." Cẩm Nhan hơi mang áy náy nhìn Thanh Nhược nói: "ta không muốn ngươi biết quá nhiều, đây đối với ngươi không tốt. Nhược nhi hiểu khổ tâm của Cẩm Nhan sao?"
Thanh Nhược dừng một chút, vẫn gật đầu một cái, trong miệng đã đổi đề tài: "vậy thì không nói. Cẩm Nhan mấy ngày không ăn, muốn ăn chút gì? Ta đi làm mang tới cho ngươi."
"Nhược nhi biết làm món ăn?" Cẩm Nhan có nhiều hứng thú hỏi.
"biết sơ sơ một chút. Trước kia phụ thân lúc đánh trận, thân thể có chút bệnh tật, mẫu thân thường tự tay cho phụ thân nấu chút bổ phẩm, vì vậy ta cũng học chút." Thanh Nhược lên tiếng.
"xem ra Cẩm Nhan thật có phúc, Nhược nhi nói đến thật đúng là rất đói bụng, nấu chút cháo trắng là tốt." Cẩm Nhan nói.
Thanh Nhược suy nghĩ một chút, liền nói: "vậyta liền chuẩn bị cháo nhân sâm tuyết nghêu đi. Ngươi nằm trước, ta rất nhanh trởlại." nói xong, để Cẩm Nhan nằm thẳng lại trên giường, lấy chén trà để lại trênbàn, mới đóng cửa đi ra ngoài.     






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương