Trượng Phu Trẻ Tuổi Xinh Đẹp Của Ta
-
Chương 2
Mấy ngày sau, có người tới nhà ta cầu hôn.
“Cái gì?!”
Ta kinh ngạc há hốc mồm.
Có người cầu hôn ta, muốn ta gả cho tổng tài của tập đoàn Hằng Thế.
Ta quả thực muốn hôn mê bất tỉnh, ta là nam nhân mà, hơn nữa tướng mạo chẳng có chút nữ tính nào.
“Xin lỗi, ta không thể đồng ý được. Ta không biết tại sao tổng tài của các ngươi lại quyết định như vậy, với lại ta cũng chưa từng gặp hắn…”
“Ngài đã gặp rồi.” Một người cắt đứt lời ta.
“Ta đã gặp ư?” Sao ta lại chẳng nhớ gì cả.
Hằng Thế vốn là một tập đoàn đa quốc gia, lại có thế lực trong cả giới hắc đạo lẫn bạch đạo, sao ta lại không chớ mình đã gặp tổng tài của Hằng Thế chứ?
“Tổng tài nói nếu ngài quên thì nhắc ngài. Cách đây không lâu, tổng tài đã đụng phải ngài ở Hilton.”
“Hilton?” Ta kinh ngạc hỏi: “Tổng tài của các ngươi…. sẽ không phải tên là Phương Trọng Vũ đấy chứ?” Là cái người xinh đẹp như thiên sứ kia sao?
“Không sai.”
Ta không biết nên nói gì cho phải, thảo nào lần đó hắn nói chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, thì ra từ lúc ấy hắn đã có quyết định này rồi. Nhưng mà ta đường đường là một nam tử hán, làm sao có thể gả cho một nam nhân làm vợ chứ?
“Tổng tài có nói vài ngày nữa hắn sẽ tự mình đến cầu hôn, ngài chỉ cần ở nhà chờ là được.” Người đó nói xong liền đi luôn.
Lòng ta loạn cả lên.
Tại sao lúc đó ta lại muốn đi toilet làm gì chứ? Nếu ta không đi, chắc chắn sẽ không có ngày hôm nay.
Nhớ tới những lời đồn về hắn, ta càng cảm thấy đại nạn đang ở ngay trước mắt.
Phương Trọng Vũ năm nay mới bắt đầu tiếp nhận vị trí tổng tài tập đoàn Hằng Thế, phụ thân của hắn đột nhiên bị xuất huyết não mà qua đời. Nghe nói hắn rất kiên quyết, chỉ cần hắn đã quyết định việc gì tuyệt không bao giờ thay đổi. Hơn nữa, hắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, không cho phép người khác đi ngược lại ý hắn.
Nếu như vậy, không phải ta sẽ không cách nào thay đổi vận mệnh thành thê tử của hắn sao? Ôi, tương lai của ta thật tối tăm.
Y thị mặc dù đứng đầu thương giới ở Đài Loan nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn kém với tập đoàn Hằng Thế.
Tại sao? Tại sao hắn lại nhìn trúng ta đây?
“Đại ca, ngươi cứ yên tâm đi xa tránh nạn đi, ta sẽ không bắt buộc ngươi làm chuyện ngươi không thích.” Y Diễm vỗ vai ta, vẻ mặt đầy tức giận.
“Không, ta không thể đi được.” Ta lắc đầu.
“Tại sao? Chẳng lẽ ngươi muốn…” Tử Lung lo lắng hỏi.
“Không phải, làm sao ta có thể…” Ta không dám nói tiếp những chữ đằng sau nữa, “Nhưng nếu ta trốn, ta sợ Phương Trọng Vũ sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
Phụ thân đột nhiên lên tiếng: “Triển, ngươi nghe lời đệ đệ đi. Phương Trọng Vũ muốn là ngươi, ngươi không ở đây hắn có thể bắt chúng ta làm gì được?”
“Ta…”
“Đại ca, yên tâm đi. Chúng ta không sao đâu.”
Cả nhà đều kiên trì, kết quả ngay trong đêm đó ta đã sửa soạn ít hành lý rời khỏi Đài Loan.
Nửa tháng sau, Hawaii
Trên bờ cát vàng tại Hawaii, ta dần dần thả lỏng tâm tình.
Theo lời Y Diễm, nửa tháng nay ta không liên lạc với gia đình, không biết Phương Trọng Vũ có làm gì bất lợi với phụ thân không nữa.
Ta ở trong một khách sạn bình thường, vì sợ nguy hiểm nên không dám ở trong khách sạn cao cấp. Đi dạo cả một ngày, ta trở về khách sạn gọi đồ ăn, sau đó liền bước về phòng.
Đêm nay không khí tựa hồ làm ta cảm thấy bất an, song mệt mỏi nên ta chỉ tưởng rằng đó là ảo giác mà thôi.
Nửa đêm.
Thật là khó chịu, toàn thân như bị cái gì đó ép không thể thở nổi. Tay cũng không động đậy được, cứ như là bị trói vậy.
Ta gian nan mở mắt ra.
“A… ư….” Ta sợ hãi kêu lên, rồi lại lập tức bị chặn lại.
Theo ánh trăng, ta nhìn thấy một người nằm trên ta.
Trời ơi, sao lại là hắn?
Không sai, đúng là Phương Trọng Vũ, sao hắn lại tìm đến tận đây hả trời.
Trống ngực đập thình thịch, ta hoảng sợ vô cùng.
Hai tay bị trói vào đầu giường, rốt cuộc hắn muốn cái gì đây?
“Buông ta ra… không… đừng….”
Ta giãy dụa kêu không thành câu, bởi vì môi hắn đã phủ lấy đôi môi ta mà cướp đoạt quyền lợi lên tiếng của ta, gần như ta không cách nào hô hấp nổi. Hắn luồn đầu lưỡi vào trong cuốn lấy lưỡi ta, cho dù ta liều mạng trốn thế nào cũng không thoát.
Đôi môi tê dại mang theo một chút đau đớn cứ bị lặp đi lặp lại mà hút cắn. Ta hé miệng hô hấp, kết quả ngược lại càng làm hắn xâm nhập sâu hơn.
Đại não bởi vì thiếu dưỡng khí mà dần mất đi ý thức, lúc này hắn mới bằng lòng buông ta ra, không khí trong lành lập tức tràn vào phổi.
Ta không ngừng thở dốc.
“Tại sao… làm vậy…. với ta?” Ta thở hổn hển hỏi.
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, tay giờ cằm ta lên: “Ngươi là người mà ta xem trúng, vậy mà dám có dũng khí đào tẩu?”
“Ta là nam nhân mà, làm sao có thể gả cho ngươi?”
Ta đã chạy trốn rồi, tại sao hắn còn đuổi theo làm gì chứ? Thật sự ta không muốn lấy chồng đâu.
“Lời ta nói là tuyệt đối, không phải theo ý ngươi.”
Ta quả thực khóc không ra nước mắt.
“Ta sẽ dẫn ngươi đi Hà Lan kết hôn, lần này ngươi đừng nghĩ lại chạy trốn nữa.”
“Không, ta sẽ không kết hôn với ngươi.”
“Cái gì?!”
Ta kinh ngạc há hốc mồm.
Có người cầu hôn ta, muốn ta gả cho tổng tài của tập đoàn Hằng Thế.
Ta quả thực muốn hôn mê bất tỉnh, ta là nam nhân mà, hơn nữa tướng mạo chẳng có chút nữ tính nào.
“Xin lỗi, ta không thể đồng ý được. Ta không biết tại sao tổng tài của các ngươi lại quyết định như vậy, với lại ta cũng chưa từng gặp hắn…”
“Ngài đã gặp rồi.” Một người cắt đứt lời ta.
“Ta đã gặp ư?” Sao ta lại chẳng nhớ gì cả.
Hằng Thế vốn là một tập đoàn đa quốc gia, lại có thế lực trong cả giới hắc đạo lẫn bạch đạo, sao ta lại không chớ mình đã gặp tổng tài của Hằng Thế chứ?
“Tổng tài nói nếu ngài quên thì nhắc ngài. Cách đây không lâu, tổng tài đã đụng phải ngài ở Hilton.”
“Hilton?” Ta kinh ngạc hỏi: “Tổng tài của các ngươi…. sẽ không phải tên là Phương Trọng Vũ đấy chứ?” Là cái người xinh đẹp như thiên sứ kia sao?
“Không sai.”
Ta không biết nên nói gì cho phải, thảo nào lần đó hắn nói chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, thì ra từ lúc ấy hắn đã có quyết định này rồi. Nhưng mà ta đường đường là một nam tử hán, làm sao có thể gả cho một nam nhân làm vợ chứ?
“Tổng tài có nói vài ngày nữa hắn sẽ tự mình đến cầu hôn, ngài chỉ cần ở nhà chờ là được.” Người đó nói xong liền đi luôn.
Lòng ta loạn cả lên.
Tại sao lúc đó ta lại muốn đi toilet làm gì chứ? Nếu ta không đi, chắc chắn sẽ không có ngày hôm nay.
Nhớ tới những lời đồn về hắn, ta càng cảm thấy đại nạn đang ở ngay trước mắt.
Phương Trọng Vũ năm nay mới bắt đầu tiếp nhận vị trí tổng tài tập đoàn Hằng Thế, phụ thân của hắn đột nhiên bị xuất huyết não mà qua đời. Nghe nói hắn rất kiên quyết, chỉ cần hắn đã quyết định việc gì tuyệt không bao giờ thay đổi. Hơn nữa, hắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, không cho phép người khác đi ngược lại ý hắn.
Nếu như vậy, không phải ta sẽ không cách nào thay đổi vận mệnh thành thê tử của hắn sao? Ôi, tương lai của ta thật tối tăm.
Y thị mặc dù đứng đầu thương giới ở Đài Loan nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn kém với tập đoàn Hằng Thế.
Tại sao? Tại sao hắn lại nhìn trúng ta đây?
“Đại ca, ngươi cứ yên tâm đi xa tránh nạn đi, ta sẽ không bắt buộc ngươi làm chuyện ngươi không thích.” Y Diễm vỗ vai ta, vẻ mặt đầy tức giận.
“Không, ta không thể đi được.” Ta lắc đầu.
“Tại sao? Chẳng lẽ ngươi muốn…” Tử Lung lo lắng hỏi.
“Không phải, làm sao ta có thể…” Ta không dám nói tiếp những chữ đằng sau nữa, “Nhưng nếu ta trốn, ta sợ Phương Trọng Vũ sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
Phụ thân đột nhiên lên tiếng: “Triển, ngươi nghe lời đệ đệ đi. Phương Trọng Vũ muốn là ngươi, ngươi không ở đây hắn có thể bắt chúng ta làm gì được?”
“Ta…”
“Đại ca, yên tâm đi. Chúng ta không sao đâu.”
Cả nhà đều kiên trì, kết quả ngay trong đêm đó ta đã sửa soạn ít hành lý rời khỏi Đài Loan.
Nửa tháng sau, Hawaii
Trên bờ cát vàng tại Hawaii, ta dần dần thả lỏng tâm tình.
Theo lời Y Diễm, nửa tháng nay ta không liên lạc với gia đình, không biết Phương Trọng Vũ có làm gì bất lợi với phụ thân không nữa.
Ta ở trong một khách sạn bình thường, vì sợ nguy hiểm nên không dám ở trong khách sạn cao cấp. Đi dạo cả một ngày, ta trở về khách sạn gọi đồ ăn, sau đó liền bước về phòng.
Đêm nay không khí tựa hồ làm ta cảm thấy bất an, song mệt mỏi nên ta chỉ tưởng rằng đó là ảo giác mà thôi.
Nửa đêm.
Thật là khó chịu, toàn thân như bị cái gì đó ép không thể thở nổi. Tay cũng không động đậy được, cứ như là bị trói vậy.
Ta gian nan mở mắt ra.
“A… ư….” Ta sợ hãi kêu lên, rồi lại lập tức bị chặn lại.
Theo ánh trăng, ta nhìn thấy một người nằm trên ta.
Trời ơi, sao lại là hắn?
Không sai, đúng là Phương Trọng Vũ, sao hắn lại tìm đến tận đây hả trời.
Trống ngực đập thình thịch, ta hoảng sợ vô cùng.
Hai tay bị trói vào đầu giường, rốt cuộc hắn muốn cái gì đây?
“Buông ta ra… không… đừng….”
Ta giãy dụa kêu không thành câu, bởi vì môi hắn đã phủ lấy đôi môi ta mà cướp đoạt quyền lợi lên tiếng của ta, gần như ta không cách nào hô hấp nổi. Hắn luồn đầu lưỡi vào trong cuốn lấy lưỡi ta, cho dù ta liều mạng trốn thế nào cũng không thoát.
Đôi môi tê dại mang theo một chút đau đớn cứ bị lặp đi lặp lại mà hút cắn. Ta hé miệng hô hấp, kết quả ngược lại càng làm hắn xâm nhập sâu hơn.
Đại não bởi vì thiếu dưỡng khí mà dần mất đi ý thức, lúc này hắn mới bằng lòng buông ta ra, không khí trong lành lập tức tràn vào phổi.
Ta không ngừng thở dốc.
“Tại sao… làm vậy…. với ta?” Ta thở hổn hển hỏi.
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, tay giờ cằm ta lên: “Ngươi là người mà ta xem trúng, vậy mà dám có dũng khí đào tẩu?”
“Ta là nam nhân mà, làm sao có thể gả cho ngươi?”
Ta đã chạy trốn rồi, tại sao hắn còn đuổi theo làm gì chứ? Thật sự ta không muốn lấy chồng đâu.
“Lời ta nói là tuyệt đối, không phải theo ý ngươi.”
Ta quả thực khóc không ra nước mắt.
“Ta sẽ dẫn ngươi đi Hà Lan kết hôn, lần này ngươi đừng nghĩ lại chạy trốn nữa.”
“Không, ta sẽ không kết hôn với ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook