Trường Phong Độ
Chương 3: Không phải bảo gả cho ta sẽ lập tức nhảy hồ Sao?

Ấn tượng của Cố Cửu Tư về Diệp Thế An có lẽ bắt nguồn từ cha hắn – Cố Lãng Hoa.

Cha hắn tuy là thương nhân nhưng lại yêu thích thơ văn, một lòng trông mong hắn có thể chuyên cần đọc sách để kiếm công danh.

Nhưng hắn trước giờ chẳng có hứng thú đọc sách, chỉ thích chơi bời. Vì muốn khích lệ hắn, Cố Lãng Hoa thường lấy Diệp Thế An làm tấm gương giáo dục con. Thế nên Cố Cửu Tư có ấn tượng rất xấu về Diệp Thế An. Hiện giờ khi biết Diệp Thế An muốn cưới Liễu Ngọc Như, một cô nương dung mạo đã bình thường mà tâm tư còn ngoằn ngoèo, hắn không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa.

Khóe miệng khẽ cong, hắn nghĩ ngợi một lát liền dùng cây quạt chọt Trần Tầm, “Ngươi tìm người theo dõi Liễu Ngọc Như cho ta.”

“Theo dõi nàng làm gì?” Trần Tầm ngẩn người rồi trợn mắt, “Cửu Tư, không phải ngươi coi trọng Liễu Ngọc Như đấy chứ?”

“Nói hươu nói vượn!” Cố Cửu Tư dùng quạt đập đầu Trần Tầm, giận dỗi đáp, “Ta lại là người không có khiếu thưởng thức vậy sao? Nói cho ngươi hay, nữ nhân khắp thiên hạ có chết hết ta cũng sẽ không cưới nàng ta!”

“Vậy ngươi bảo Trần Tầm theo dõi một cô nương làm gì?” Dương Văn Xương cảnh giác, hắn cảm thấy Cố Cửu Tư gì cũng dám làm.

Cố Cửu Tư nhướn mày, “Hôm nay nàng ta tính kế ta như vậy, chẳng lẽ ta lại bỏ qua? Các ngươi cũng bỏ qua? Ngươi xem, hiện giờ nàng ta chính là vị hôn thê của Diệp Thế An, hắn thì ức hiếp còn nàng ta lại vả mặt chúng ta. Không phản kích thì còn là nam nhân à?”

Dương Văn Xương cùng Trần Tầm nghe vậy cũng thấy hơi có lý.

Diệp Thế An là đối tượng mà đám ăn chơi trác táng ở thành Dương Châu ghét nhất. Diệp Thế An ỷ học giỏi ức hiếp bọn họ, vị hôn thê của hắn giờ cũng ức hiếp bọn họ. Có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục, bọn họ nhất định phải phản kích!

Ba người nhanh chóng thống nhất kế hoạch. Trần Tầm lập tức sai bảo tiểu đệ đường phố của hắn ngồi chờ ở nhà Liễu Ngọc Như, bất luận cái gì gió thổi cỏ lay đều không được bỏ qua!

Bên kia ba người thương lượng cách đối phó Liễu Ngọc Như thì bên này Liễu Ngọc Như lôi kéo Lưu Tư Vũ chạy như điên về tiểu viện.

Liễu Ngọc Như giải thích tình huống cho Lưu Tư Vũ; nàng ở Lưu gia trấn an một hồi để nàng ấy yên tâm rồi mới trở về nhà.

Ngồi trên xe ngựa, nàng không khỏi đau đầu.

Hiện tại, Lưu Tư Vũ sẽ không gả cho Cố Cửu Tư. Dựa theo tính tình của Cố Cửu Tư, hắn tuyệt đối sẽ không cưới nàng ấy; chỉ cần hắn không đồng ý thì nhà hắn cưng chiều con như vậy cũng chẳng ép buộc nữa. Nàng chỉ sợ mình đã kết thù với Cố Cửu Tư.

Nàng trước giờ đều suy tính cẩn thận, lần đầu làm chuyện lỗ mãng một chút liền trêu chọc người phiền toái như Cố Cửu Tư. Cũng may nàng sắp gả đi…

Liễu Ngọc Như thở phào nhẹ nhõm.

Nàng sắp phải gả chồng, chỉ cần gả cho Diệp Thế An thì Cố Cửu Tư có bất mãn với nàng cũng phải xem mặt mũi Diệp gia. Nên chắc sẽ không sao?

Cố gia có thể khinh thường một Liễu gia làm kinh thương, song Diệp gia lại xuất thân sĩ tộc nên thế nào cũng phải cho họ vài phần thể diện. Hơn nữa, nàng rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương, Cố Cửu Tư lại là một đại nam nhân, hẳn sẽ không mất mặt tới mức gây sự với nàng.

Vậy mà nàng vẫn thấy bất an. Vì thế, nàng mong Diệp Thế An nhanh chóng trở về để định ra việc hôn nhân.

Mấy ngày tiếp theo, Liễu Ngọc Như một mặt ngóng trông Diệp Thế An trở về, hỏi thăm tin tức của hắn; một mặt cho người đi dò la động thái bên Cố phủ. Chưa đầy hai ngày, Ấn Hồng vừa vào nhà vừa cười nói, “Tiểu thư, ngài có nghe chưa, hôm qua Cố lão gia tức giận tới nỗi đuổi đánh Cố đại công tử trên đường cái.”

Nghe thấy tên Cố Cửu Tư, tay Liễu Ngọc Như run rẩy. Nàng cúi đầu thêu hoa, giả bộ vô ý hỏi, “Lý do?”

“Nghe nói là vì hôn sự của hắn.”

Ấn Hồng tay thu dọn bàn, miệng tiếp lời, “Cố đại công tử náo loạn ầm ĩ cả đường cái, nói hắn tự làm chủ hôn sự của mình; hắn không đáp ứng thì cha mẹ hắn đi nhà ai cầu hôn cũng không được. Cố lão gia tức điên, nghe bảo còn lấy gậy trong nhà đuổi theo đánh hắn.”

Khi nói chuyện này mọi người đều nở nụ cười, Liễu Ngọc Như cũng chẳng nhịn cười được.

Nàng bỗng nhớ tới giấc mộng kia.

Thật ra Cố Cửu Tư không hẳn là người xấu. Ngày thường hắn hành sự hơi hoang đường nhưng chưa từng gây chuyện thương thiên hại lý[1]. Ngược lại hắn làm trò cười ở thành Dương Châu này. Dạng người như vậy khiến người ta ngán ngẩm, nhưng nếu hắn thật sự gặp kết cục giống trong mộng thì quá mức thê thảm.

Liễu Ngọc Như thở dài, nàng nhất thời cũng không biết chuyện trong mộng là thật hay giả. Nếu là thật thì nàng có thể làm gì đây?

Nàng suy tư thật lâu, Ấn Hồng ở bên cạnh cắm hoa xong thấy Liễu Ngọc Như thẫn thờ liền cười, “Tiểu thư đang buồn chán à? Hay lên phố mua son phấn nhé?”

Liễu Ngọc Như nghe vậy thì tinh thần bèn phục hồi. Giờ nàng mới nhớ son phấn của mình sắp dùng hết, mà Tô Uyển cũng cần thêm. Nàng nghĩ nghĩ rồi đứng dậy, “Chúng ta ra ngoài dạo chơi đi.”

Nàng giờ đã trưởng thành, mỗi ngày nàng đều muốn đối tốt với Tô Uyển; nếu có thể mua thứ gì cho bà thì nàng sẽ mua. Đây cũng là lòng hiếu thảo của người làm con.

Nghĩ như thế nên nàng xin phép Trương Nguyệt Nhi rồi đi dạo phố.

Nàng mới bước chân ra khỏi cổng, tiểu ăn mày do Trần Tầm bố trí bèn mau chóng đi báo tin. Cố Cửu Tư, Trần Tầm, cùng Dương Văn Xương đang ở sòng bạc cá cược. Cố Cửu Tư vừa nghe thấy Liễu Ngọc Như ra ngoài thì tức khắc ngừng chơi, kéo Dương Văn Xương và Trần Tầm hùng hổ đi tìm nàng.

Bọn họ đã bàn bạc kỹ lưỡng, Liễu Ngọc Như muốn đối phó với Cố Cửu Tư thế nào thì hắn cũng sẽ đối phó nàng thế ấy.

Liễu Ngọc Như dạy Lưu Tư Vũ bộ dạng mà Cố Cửu Tư ghét nhất thì hắn sẽ học bộ dạng mà nàng ghét nhất!

Mà Liễu Ngọc Như ghét nhất cái gì?

Cố Cửu Tư đã cân nhắc qua. Cái khác hắn không biết nhưng có một điều hắn chắc chắn; Liễu Ngọc Như thật lòng chán ghét hắn.

Rốt cuộc chính miệng nàng nói – Đổi lại là ta phải gả cho hắn, ta sẽ lập tức nhảy hồ.

Nàng đã chán ghét hắn như vậy, hắn càng phải làm nàng ghê tởm hắn!

Ba kẻ ăn chơi trác táng suy nghĩ rất đơn giản, bọn họ chạy một mạch đến chỗ Liễu Ngọc Như. Lúc bọn họ đến nơi, Liễu Ngọc Như đang ở cửa tiệm son phấn lựa hàng. Nàng là khách quen của nơi này; chủ tiệm biết Liễu Ngọc Như cũng không giàu có nhưng tốt tính, lại hiền lành, khác hẳn mấy đại gia thiên kim kiêu căng. Cho nên dù nàng chi tiền không hào phóng, quan hệ của nàng với chủ tiệm lại chẳng tồi. Chủ tiệm vừa trò chuyện với nàng vừa giới thiệu sản phẩm mới.

Liễu Ngọc Như nhìn trúng son phấn loại mới nhất. Nàng cực kỳ thích nhưng sau khi dò hỏi giá cả thì lại lưỡng lự. Trong lúc đang suy tư, nàng đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu rất nhiệt tình. Tiếng kêu này tựa như ngậm mật, lớn tiếng phát ra từ bên ngoài tiệm, “Ngọc Như muội muội!”

Thanh âm này khiến cơ thể Liễu Ngọc Như cứng đờ. Nàng ngẩng đầu nhìn theo bản năng thì thấy ba công tử đĩnh đạc bước vào cửa tiệm son phấn. Cầm đầu chính là Cố Cửu Tư. Hắn mặc áo dài thêu hoa văn mây màu đỏ kim tuyến, tóc buộc quan vàng nạm ngọc; trong tay là cây quạt xếp, trên mặt tươi cười như hoa đào nở rộ, vô cùng xinh đẹp. Phía sau hắn là Dương Văn Xương diện y phục màu lam, Trần Tầm thì toàn thân mặc áo lục thêu hình trúc; cả hai đều cầm quạt xếp, chân đi theo Cố Cửu Tư còn tay thì phe phẩy quạt.

Nơi này vốn chỉ nữ quyến lui tới, thế mà bọn họ là ba đại nam nhân lại chả đỏ mặt tí nào. Song nữ quyến đều sợ tới mức nhanh chóng dùng quạt tròn che mặt né tránh. Liễu Ngọc Như tuy phản ứng chậm nửa nhịp nhưng vẫn kịp hoàn hồn, nàng xoay người đi tới mặt sau cửa hàng son phấn.

“Ngọc Như muội muội!”

Trần Tầm lập tức phản ứng, chạy vượt lên để chặn phía trước Liễu Ngọc Như.

Nàng mau chóng đổi hướng lại bị Dương Văn Xương chắn đường ngay. Liễu Ngọc Như lẫn nha hoàn bị ba đại nam nhân vây quanh. Cố Cửu Tư dựa cả người vào cái tủ bên cạnh, lười nhác hỏi, “Ngọc Như muội muội đang mua son phấn à?”

Cố Cửu Tư sở hữu một bộ túi da đẹp mắt.

Một động tác tùy tiện như vậy của hắn nếu người khác làm không chừng thành ủ rũ, xương cốt oặt ẹo. Nhưng hắn làm thì là lười biếng ưu nhã, còn mang theo nét đẹp khó tả.

Tư thế này dọa Ấn Hồng sợ tới mức run bần bật. Liễu Ngọc Như cố gắng trấn định, vội vàng quay đầu nói với chủ tiệm, “Chưởng quầy, nam khách đến nơi này phải chăng có chút bất tiện?”

Nghe được lời này, chưởng quầy tức khắc bừng tỉnh mà gượng cười với Cố Cửu Tư, “Cố công tử, đây là cửa hàng son phấn. Ngài xem, khách hàng của ta ở đây đều là…”

“Há, không sao.” Cố Cửu Tư ngẩng đầu, vừa ngắt lời vừa ném ánh mắt “hãy biết điều một chút” tới chưởng quầy rồi nói thẳng, “Hôm nay ta mua hết son phấn của cửa hàng, sẽ không ảnh hưởng đến các vị khách khác.”

Nói rồi Cố Cửu Tư quay đầu nhìn Liễu Ngọc Như, dịu dàng bảo, “Ngọc Như muội muội, muội muốn loại phấn mặt nào cứ lấy, ca ca tặng muội.”

“Cố công tử, ngài chú ý nói chuyện đúng mực!”

Ấn Hồng rốt cuộc bộc phát, run rẩy nói, “Tiểu thư nhà chúng ta là cô nương của gia đình thanh bạch. Ngài như vậy, ngài như vậy…”

“Ta thế nào?” Cố Cửu Tư cười cười, “Tiểu nha đầu, ngươi nói xem, ta thì thế nào?”

“Cố công tử.”

Trên mặt Liễu Ngọc Như là biểu cảm tủi thân xen lẫn sợ hãi, giọng nàng run run, “Ta không biết ngài hôm nay tìm Ngọc Như làm gì. Ngọc Như khác ngài một trời một vực, từ trước đến nay chưa từng gặp mặt. Nếu là huynh đệ người nhà ta có đắc tội thì mong ngài thứ lỗi.”

Liễu Ngọc Như suy nghĩ cẩn thận, Cố Cửu Tư hôm nay tới nhất định là để gây sự. Nàng đã trốn không xong thì việc cấp bách chính là nhất quyết phải giữ được danh dự; đừng làm cho người khác nghĩ nàng lén lút kết giao với Cố Cửu Tư. Cho nên nàng nhanh tay phủi sạch quan hệ, sau đấy ám chỉ với mọi người rằng người khác đắc tội Cố Cửu Tư còn nàng chẳng qua bị liên lụy.

Cố Cửu Tư thấy bộ dạng này của nàng, da gà da vịt nổi hết lên. Chưa kịp mở miệng đã nghe Liễu Ngọc Như nói tiếp, “Cố công tử, ngài là đại nhân sẽ không chấp tiểu nhân, hãy khoan dung độ lượng. Ta thay mặt huynh đệ người nhà xin lỗi ngài, cầu mong ngài không cần tiếp tục khiến ta khó xử?”

Nói xong đôi mắt của Liễu Ngọc Như muốn đỏ liền đỏ; trong mắt người khác đích xác là bộ dạng gái nhà lành bị ức hiếp.

Dương Văn Xương với Trần Tầm luống cuống tay chân. Lương tâm bọn họ khiển trách sao lại bắt nạt người ta đến phát khóc? Có phải bọn họ quá đáng rồi không?

Tuy nhiên, Cố Cửu Tư rõ ràng hiểu tính toán của Liễu Ngọc Như. Hắn xuýt xoa, không khỏi cảm khái, “Ngươi giả bộ giỏi thật.”

“Cố công tử…” Liễu Ngọc Như vừa nghe vậy, nước mắt liền rơi lã chã.

Dương Văn Xương hoảng loạn ngăn, “Cửu Tư, hay là thôi…”

Cố Cửu Tư thấy người phe mình thối lui, lửa giận trong lòng bùng lên.

Nữ nhân này… Nữ nhân này!!

Hắn nhịn không nổi, bèn hít sâu một hơi rồi quyết định tung tuyệt chiêu lưỡng bại câu thương[2]. Hắn cười giòn giã, dùng biểu cảm mưa thuận gió hòa mà ngọt ngào nói, “Ngọc Như muội muội, muội khóc cái gì. Ta không phải làm khó muội, ta là thích muội á.”

Liễu Ngọc Như nghe mấy lời này, đầu óc tức khắc tắc nghẽn.

Nàng ngơ ngác nhìn nam nhân đối diện cố gắng diễn tình cảm nồng nàn, bỗng nhiên trong lòng nổi lên xúc động muốn cho đối phương ăn tát. Nhưng nàng còn phải ra vẻ thẹn thùng hoang mang, cộng thêm vài phần khiếp sợ, “Cố công tử, ngài chớ đùa giỡn!”

“Ngọc Như muội muội,” Cố Cửu Tư tiến một bước, Liễu Ngọc Như lùi một bước. Cố Cửu Tư nhìn cái tư thái làm bộ làm tịch kia bèn kìm nén khát khao quẳng người xuống hồ mà nhẹ nhàng đáp, “Ta đùa giỡn điểm nào? Ta đối với muội là nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm[3], đời này kiếp này không phải muội thì ta không cưới!”

Liễu Ngọc Như: …

Nàng cảm giác mình thua mất rồi.

Da mặt nàng không dày bằng Cố Cửu Tư.

Nhìn Liễu Ngọc Như chẳng ngụy trang nổi nữa, Cố Cửu Tư nhịn không được mà khoe ra nụ cười đắc ý.

Liễu Ngọc Như xem dáng vẻ ấy thì coi như thấu hiểu Cố Cửu Tư nhỏ mọn cỡ nào. Nàng trầm mặc giây lát, nàng biết nếu tiếp tục thế này chỉ e Cố Cửu Tư sẽ không ngừng đuổi theo mình.

Nàng thở dài, nhỏ giọng dứt khoát, “Cố công tử, ta xin lỗi chuyện lần trước. Kia cũng là hành động bất đắc dĩ vì danh dự nữ tử rất quan trọng. Nhưng đúng là ta không phải. Hôm nay ngài tới quấy rầy ta cũng coi như đòi xong nợ, xin ngài giơ cao đánh khẽ có được không?”

Cố Cửu Tư nghe Liễu Ngọc Như phân trần, ngoài cười nhưng trong không cười, “Không phải bảo gả cho ta sẽ lập tức nhảy hồ sao? Ta hiện tại cũng đã cầu thân, tranh thủ thời gian để khỏi khiến ta chờ đợi đi, Ngọc Như muội muội.”

Nói rồi hắn giơ cằm lên, thì thầm, “Sông đào bảo vệ thành ở phía sau kìa, mau nhảy đi.”

Liễu Ngọc Như im lặng; nàng mím môi, tức giận tới mức cả người run rẩy. Nàng đè xuống lửa giận rồi hỏi, “Cố công tử, ngài nhất định phải bắt ta nhảy sông mới bằng lòng bỏ qua?”

Cố Cửu Tư nghĩ nghĩ.

Kỳ thực sau khi chứng kiến Liễu Ngọc Như bị hắn chọc giận đến phát run rồi còn nghiêm túc nhận sai, hắn thấy mình cũng không tức giận đến vậy.

Không còn tức giận, hắn cũng mất đi ý muốn trêu đùa Liễu Ngọc Như. Vì vậy hắn cân nhắc một hồi, mặt tươi cười, tay sờ sờ cằm, “Cũng không hẳn thế. Nhưng ngươi phải nói rằng Diệp Thế An là đồ khốn nạn, không bằng Cố Cửu Tư ngọc thụ lâm phong[4], anh tuấn tiêu sái, tài tình nhạy bén, nhân phẩm đoan chính.”

Đây đều là lời lẽ cha hắn trước kia dùng để khen Diệp Thế An.

Nghe mấy lời này, Liễu Ngọc Như ngớ ra. Nàng hơi hơi hé miệng, vừa nhỏ giọng lắp bắp vừa cố gắng nhớ mấy từ ngữ vừa rồi, “Cố công tử nói phải. Diệp…Diệp công tử là đồ khốn nạn, không…không bằng ngài ngọc thụ lâm phong, anh tuấn…”

“Tiêu sái,” Cố Cửu Tư nhắc.

“Đúng vậy.” Liễu Ngọc Như gật gật đầu, tiếp tục nói lắp, “Anh tuấn tiêu sái, tài tình nhạy bén, nhân phẩm…”

“Đoan chính.”

“Phải, đoan chính.” Liễu Ngọc Như lại gật đầu, vội vàng nói, “Ngài là chính nhân quân tử, phẩm hạnh cao khiết, sẽ không làm khó một tiểu nữ tử như ta.”

Cố Cửu Tư nghe thế bèn tấm tắc một tiếng rồi bảo, “Ngươi biết ăn nói đấy. Được rồi,” hắn vừa cầm lấy hộp son phấn vừa nói, “đi đi.”

Lời này khiến Liễu Ngọc Như như được đại xá bèn nhanh chân rời đi.

Nhưng mới dẫn váy ra ngoài vài bước, Cố Cửu Tư đã kêu nàng, “Chờ chút.”

Cố Cửu Tư liếc mắt nhìn các cô nương đang dùng quạt che mặt ở trong tiệm, hắn tuyên bố, “Các ngươi cứ việc chọn son phấn, tính tiền cho ta.”

Nghe vậy các cô nương liếc nhìn nhau. Suy nghĩ một lát liền có mấy người đánh bạo chọn đồ.

Có người mở đầu nên mọi người đều bắt chước theo. Cố Cửu Tư cũng không nhiều lời, cầm quạt căn dặn gã sai vặt ở lại trả tiền rồi dẫn Dương Văn Xương với Trần Tầm rời đi. Đến bên cạnh Liễu Ngọc Như, hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, hất cằm nói, “Đứng đây làm gì? Đi chọn đi.”

Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư nhướn mày, “Xem thường ta à?”

“Không dám, chỉ là…”

Nàng chưa dứt lời, Cố Cửu Tư đột nhiên ném một hộp son phấn cho nàng. “Cầm đi, rồi chọn thêm mấy hộp. Về sau gả cho Diệp Thế An,” hắn hạ thấp giọng, đôi mắt xinh đẹp sáng rọi, nghiêm túc nói, “thay ta xử lý hắn cho tốt, hửm?”

Nói xong, hắn cười sằng sặc rồi mang người đi.

Liễu Ngọc Như đứng sững tại chỗ, tay cầm hộp son phấn, đầu ngơ ngác nghĩ về cái nhướn mày ban nãy của Cố Cửu Tư.

Hộp son phấn này đúng là loại trước đó nàng không nỡ mua.

Khi Cố Cửu Tư rời khỏi cửa hàng, Dương Văn Xương thấy hắn cư xử lạ lùng bèn chất vấn, “Ngươi mua son phấn cho các nàng làm gì?”

“Cũng không dễ dàng.” Cố Cửu Tư phe phẩy cây quạt.

Trần Tầm thấy lạ nên hỏi, “Cái gì không dễ dàng?”

Cố Cửu Tư thở dài, có đôi phần thương hại đáp, “Vừa rồi khi nàng ta hạ mình xin lỗi, ta chợt thấy cô nương này chả đáng ghét đến vậy.”

Hắn giơ tay lật quạt che khuất ánh mặt trời trên đỉnh đầu, mắt nhìn về phía chuông gió treo ở mái hiên Xuân Phong Lâu. Hắn cau mày nói, “Ta chợt nghĩ, bắt nạt nàng ta như vậy cũng hơi ác độc. Rốt cuộc,” Cố Cửu Tư mấp máy môi, “nàng ta sống không dễ dàng.”

Lời tác giả

Cố Cửu Tư: Ta, Cố Cửu Tư, dù nữ nhân khắp thiên hạ có chết hết ta cũng sẽ không cưới Liễu Ngọc Như!

Về sau–

Nàng thật thơm.

Chú thích

[1] Chuyện sai trái, vi phạm đạo đức.

[2] Hai bên đều thất bại, dẫn tới thương vong.

[3] Vừa gặp đã yêu, gặp lại thì tình cảm càng sâu đậm.

[4] Nghĩa là “cây ngọc đón gió”. Người con trai có nét kiêu hùng và người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc; đứng trước gió mạnh mà không hể bị đổ, đã đẹp lại càng đẹp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương