Trường Phong Độ
Chương 172: Đêm nay lấy máu thịt bảo vệ đông đô, lấy cái chết trấn giữ hoàng hà, lấy linh hồn che chở thương sinh!

Lần này Lưu Hành Tri mang theo ba mươi vạn đại quân, ở nơi chả có lợi thế địa hình mà tám vạn quân cố thủ lâu như vậy thật chẳng dễ dàng.

“Sáng sớm nay còn bảo đủ sức chịu đựng thêm năm ngày, sao đến tối lại…” Cố Cửu Tư hoang mang.

Giang Hà thở dài, “Cứ bám lấy thành Tần thì khéo tám vạn đại quân bị tiêu diệt mất. Trước đó Lưu Hành Tri tuyên bố rằng trên đường hành quân của ông ta, bất cứ thành nào không quy phục sẽ bị tàn sát sạch sẽ. Thẩm Minh kiên cường chống cự suốt thời gian dài nên Lưu Hành Tri đã sớm ôm cả núi oán hận khó tiêu, một khi ông ta phá sập cổng thành Tần thì ngay cả gà chó cũng không thoát nổi. Vì vậy sáng sớm hôm qua vừa nhận được tin Ngọc Như đã tìm thấy vị trí bị Lạc Tử Thương phá hoại, Thẩm Minh liền tiến hành sơ tán bá tánh đến Thủ Nam Quan. Cổng thành chịu nhiều tổn hại, cùng lắm là một ngày nữa thành Tần sẽ thất thủ. Đến lúc đó mới rút lui thì không bảo vệ nổi bá tánh thành Tần.”

Cố Cửu Tư yên tâm hơn hẳn khi nghe tin Liễu Ngọc Như tìm thấy vị trí bị phá hoại, hắn vội hỏi, “Tình hình hiện giờ thế nào? Ngọc Như hủy hết đống thuốc nổ chưa?”

Câu hỏi trên khiến Giang Hà lắc đầu.

Hiện tại bọn họ toàn dùng bồ câu đưa thư để liên lạc. Khoảng cách giữa ba nơi tương đối gần; nếu dùng bồ câu gửi thư thì Dự Châu đến Đông Đô mất một ngày, Vĩnh Châu đến Dự Châu chưa đầy một ngày, còn Vĩnh Châu đến Đông Đô cũng mất một ngày.

Giang Hà đưa thư cho Cố Cửu Tư, ông giải thích, “Không phải thuốc nổ, ngươi tự xem tình hình cụ thể đi.”

Cố Cửu Tư sốt ruột cầm lấy đống thư; Thẩm Minh viết cặn kẽ tình hình bên hắn, thư từ Vĩnh Châu báo cáo thêm cả kế hoạch của Liễu Ngọc Như.

Cố Cửu Tư dựa theo mấy lá thư để nhẩm tính thời gian thì Thẩm Minh lui về trấn giữ Thủ Nam Quan vào sáng sớm hôm qua. Đương nhiên hắn không thể hành động cấp tốc vì cần thu xếp cho bá tánh nữa, như vậy chậm nhất là hôm nay hắn sẽ tới Thủ Nam Quan.

Đêm qua Liễu Ngọc Như bắt đầu xử lý đống gạch Hoàng Hà, nếu thuận lợi thì vấn đề sẽ được giải quyết trước sáng sớm mai.

Ngày mai Chu Cao Lãng đến Đông Đô…

Cân nhắc xong xuôi mọi việc trong đầu, Cố Cửu Tư mở bừng mắt rồi nói, “Thông báo cho Tây Phượng rằng đêm nay hãy để bệ hạ mở tiệc mời ba vị tướng quân vào cung!”

“Ngươi muốn ra tay?” Giang Hà tức khắc hiểu ý Cố Cửu Tư.

Cố Cửu Tư gật đầu, “Chả còn nhiều thời gian nữa, nếu không ra tay thì kẻ khác sẽ ra tay.”

Giang Hà đồng tình, Cố Cửu Tư nói tiếp, “Mau triệu tập người của hai ta, tối nay chỉ cần trong cung ra tay thì lập tức đưa bá tánh ra ngoài thành.”

“Ngươi muốn bá tánh rời Đông Đô?” Giang Hà nhíu mày. “Lại còn sơ tán toàn bộ trong một đêm, ngươi biết Đông Đô có gần cả triệu người chứ?”

“Ta biết.” Cố Cửu Tư gật gù. “Vì thế cần mở rộng tất cả cổng thành, đồng thời gom mười hộ dân thành một tổ và các tổ phải được sắp xếp trật tự để tốc độ sơ tán nhanh hơn.”

“Sau khi sơ tán thì bá tánh ở đâu?”

“Núi Thanh Đồng ở ngoại ô. Ta đã chuẩn bị lều trại lẫn lương thực, vị trí này nằm ven sông nên có sẵn nguồn nước.”

“Một đêm là không đủ,” Giang Hà quả quyết bảo.

Cố Cửu Tư bình tĩnh nói, “Ta sẽ cố gắng tận dụng thời gian hết mức.” Hắn ngước nhìn Giang Hà. “Sơ tán bá tánh chỉ để bảo đảm an toàn thôi nhưng ta phải khiến người Chu gia xuống ngựa mà vào Đông Đô.”

Chỉ khi Chu gia xuống ngựa vào Đông Đô mới có thể khống chế quân đội và cứu Đông Đô khỏi thảm họa.

Giang Hà trầm mặc giây lát rồi gật đầu, “Đã hiểu, ta sẽ báo với Tây Phượng ngay.”

Giang Hà phái người gửi tin đến gián điệp trong cung để người này truyền lời cho Tây Phượng.

Lúc này Tây Phượng đang ở trong sân, còn Phạm Ngọc thảo luận công việc cùng Lạc Tử Thương.

Từ ngày vào cung, nàng ấy và Phạm Ngọc như hình với bóng. Song Lạc Tử Thương vác khuôn mặt nặng nề tới, hơn nữa cấm tuyệt đối mọi người lảng vảng trong lúc hai người nói chuyện. Vì vậy Phạm Ngọc mới để Tây Phượng ra ngoài sân.

Tây Phượng hái lá cây và lật qua lật lại chiếc lá trong tay mình. Tại nội điện[1], Phạm Ngọc chống cằm nhìn Lạc Tử Thương, “Hắn đã xuất hiện ở Đông Đô mà ngươi vẫn để hắn chạy thoát?”

Lạc Tử Thương cảm thấy nỗi bất an dâng lên nhưng chỉ biết đáp, “Cố Cửu Tư không đơn độc, hắn nhất định có rất nhiều vây cánh…”

“Trẫm cần nghe ngươi nói nhảm chắc?!”

Phạm Ngọc quát mắng, “Trẫm muốn bắt hắn! Cố Cửu Tư chẳng những tới Đông Đô mà còn gặp đám người Vi Đạt Thành, không bắt được hắn thì ngươi có tích sự gì chứ!”

Phạm Ngọc đứng dậy, hắn chắp tay sau lưng và nôn nóng lẩm bẩm, “Cố Cửu Tư đã gặp bọn họ nên dĩ nhiên tin tức về Dự Châu cũng truyền tới tai họ. Ngươi nghĩ bọn họ còn hướng về trẫm không?”

Lạc Tử Thương đứng yên tại chỗ, Phạm Ngọc thấy y không trả lời liền cười chế giễu, “Sao ngậm chặt miệng thế? Không cam đoan ngươi sẽ bảo vệ trẫm à? Lúc trước ngươi luôn miệng khuyên trẫm phế nội các rồi hứa hẹn sẽ dùng sức mạnh to lớn của Dương Châu để trợ giúp trẫm. Giờ thì sao hả?!”

Phạm Ngọc rống, hắn chộp đại đồ vật gần đấy và ném về phía Lạc Tử Thương. Hắn vừa ném vừa giận dữ gào, “Ngươi còn không giữ nổi Dương Châu! Mất Dương Châu thì phải dựa vào ba vị này nhưng ngươi cũng chả trông chừng chu đáo, để Cố Cửu Tư có cơ hội lợi dụng. Dương Huy háo sắc, Vi Đạt Thành tham tiền, Tư Mã Nam gió chiều nào theo chiều nấy, bọn họ mà tạo phản cùng Chu Cao Lãng thì làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!”

“Bệ hạ!”

Hắn ném đồ khiến Lạc Tử Thương hết chịu nổi, y đột ngột quát một tiếng. Phạm Ngọc phát hoảng vì tiếng “bệ hạ” này; Lạc Tử Thương lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt mang theo cơn khát máu làm nội tâm Phạm Ngọc run rẩy. Sau đó hắn thấy Lạc Tử Thương cúi xuống nhặt đồ và điềm tĩnh phân tích, “Bệ hạ, hiện giờ ba vị đại tướng chưa nói hay làm gì cả. Bọn họ sớm muộn gì cũng biết tin về Dự Châu nhưng nó không đủ để họ phụ lòng tiên đế. Chu Cao Lãng sắp đến Đông Đô nên dù ba vị tướng quân muốn cứu Dự Châu thì vẫn bảo vệ bệ hạ trước rồi mới đi.”

“Ngộ nhỡ…”

“Bệ hạ có quyền lựa chọn sao?”

Lạc Tử Thương nhìn chằm chặp hắn, câu hỏi của y khiến Phạm Ngọc sững sờ. Lát sau, hắn ngồi sụp xuống ghế và nâng tay lên che mặt như đang mệt mỏi. Lạc Tử Thương nhặt hết đồ rồi tiến lên đặt chúng cạnh Phạm Ngọc, y nhàn nhạt nói, “Bệ hạ, bây giờ ngài không thể làm gì ngoại trừ tin tưởng ba vị tướng quân.”

“Lạc Tử Thương…” Phạm Ngọc run run lên tiếng, “Ngươi hại ta…”

Nghe đến đây, khóe môi Lạc Tử Thương cong lên. Y quay lại nhìn Phạm Ngọc, ôn hòa bảo, “Bệ hạ, thần không hại ngài. Mọi hành động của thần chẳng phải đều là suy nghĩ thầm kín trong bệ hạ còn gì?”

“Ngài không muốn bị nội các quản thúc và khống chế, cũng chẳng muốn làm theo kỳ vọng của tiên đế là chăm lo việc nước lẫn bảo vệ giang sơn do tiên đế gầy dựng.”

Lạc Tử Thương ung dung kết luận, “Thần không hại ngài đi đến bước đường này, tất cả do ngài cự tuyệt số mệnh nhưng làm vậy cần sở hữu bản lĩnh đấy.”

Toàn thân Phạm Ngọc run lẩy bẩy, hắn lạnh lẽo ngước nhìn Lạc Tử Thương, “Ngươi chửi trẫm vô năng.”

Mặt mũi Lạc Tử Thương chẳng hề biểu lộ nỗi sợ hãi, y nhã nhặn đáp, “Thần không dám.”

Phạm Ngọc bất chợt vung tay tát Lạc Tử Thương, phẫn nộ hét, “Trẫm cho ngươi hay,” hắn vừa thở hổn hển vừa chỉ vào Lạc Tử Thương, “trẫm mà chết thì ngươi là kẻ đầu tiên bị chôn cùng!”

Lạc Tử Thương nghe vậy bèn giơ tay che lại phần mặt bị đánh, y nhìn Phạm Ngọc, “Thần lỡ lời, bệ hạ bớt giận. Mong bệ hạ coi trọng đại cục, hiện giờ trấn an ba vị tướng quân mới là việc cấp thiết nhất.”

“Cút!” Phạm Ngọc chỉ tay ra cửa. “Ngươi cút cho trẫm!”

Lạc Tử Thương cũng chả dây dưa, y hành lễ với Phạm Ngọc rồi xoay người bỏ đi.

Tây Phượng nghe thấy Lạc Tử Thương rời đi bèn dẫn người tới đại điện. Mới đặt chân vô điện, đập vào mắt nàng ấy là Phạm Ngọc ngồi cúi đầu trên ngai vàng và đang run bần bật. Tây Phượng lập tức ra lệnh cho mọi người, “Lui ra!”

Mọi người thấy dáng vẻ của Phạm Ngọc liền cuống cuồng thối lui. Tây Phượng lặng lẽ bước về phía trước rồi ôm Phạm Ngọc vào lòng, nàng ấy không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.

Nước mắt Phạm Ngọc nhỏ giọt lên làn da nàng ấy, nhưng cơn run rẩy ngừng lại dưới đôi tay vỗ về của Tây Phượng. Hắn dựa vào nàng ấy và cảm nhận sự thanh thản mà hắn chưa bao giờ có được.

“Bọn chúng đều muốn trẫm chết,” hắn nức nở, “ai cũng hận trẫm.”

“Bệ hạ đừng sợ,” Tây Phượng dịu dàng trấn an, “thần thiếp ở đây bầu bạn với ngài.”

Phạm Ngọc nghe Tây Phượng an ủi thì dần bình tĩnh lại. Sau một hồi, hắn bỗng hỏi, “Ta nên làm gì bây giờ?”

Tây Phượng ngẫm nghĩ rồi cẩn thận trả lời, “Kỳ thật bệ hạ cũng không còn lựa chọn khác, chỉ có thể phó thác mọi việc cho ba vị tướng quân. Chi bằng bệ hạ mở tiệc chiêu đãi ba vị tướng quân và hàn huyên tâm sự để bọn họ biết mình được ngài yêu quý.”

Phạm Ngọc lặng thinh như đang suy tư, rất lâu sau hắn mới thở dài một tiếng, “Đúng là chỉ có thể làm vậy.”

Phạm Ngọc đứng dậy sai bảo người bên ngoài, “Truyền lệnh, tối nay trong cung mở tiệc chiêu đãi ba vị tướng quân!”

Hắn vừa hạ lệnh, Lạc Tử Thương lẫn Cố Cửu Tư đã biết tin. Cố Cửu Tư triệu tập tất cả những người dưới trướng mình đang có mặt trong thành. Từ ngày đến Đông Đô, Hổ Tử hòa nhập tốt nên rất nhiều huynh đệ theo hắn. Mạng lưới mật thám do Liễu Ngọc Như thành lập tại Đông Đô cũng sở hữu đông đảo thành viên. Chưa kể còn người của Giang Hà và vài môn sinh đáng tin cậy của Cố Cửu Tư ở trong triều. Tổng số lượng người lên đến gần một ngàn.

Phạm Ngọc muốn mở tiệc nên cung điện bận rộn chuẩn bị. Cùng lúc ấy, Cố Cửu Tư triệu tập toàn bộ số người trên đến biệt trang ở ngoài thành.

Có những người hắn lần đầu thấy mặt nhưng đa số là đã gặp qua. Bọn họ nam nữ đủ cả; thương nhân mặc lụa là gấm vóc, ăn mày với vải thô giày rơm, ngôi sao mới nổi trên triều trong bộ áo trắng cùng mái tóc cài quan ngọc, nữ tử thanh lâu diện lụa mỏng trâm vàng, khuê tú xinh đẹp thanh nhã, hay cụ già tóc bạc trắng.

Bọn họ xếp thành hàng dài từ nội viện đến ngoại viện. Cố Cửu Tư đứng trên đài cao trong nội viện, ở đấy đặt một bàn cúng tế; trên bàn là Thiên Tử Kiếm cùng lư hương, cộng thêm hai chén rượu nhạt nữa. Giang Hà đứng cạnh hắn với dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

Dưới đài cao, hạ nhân phát cho mỗi người một chén rượu. Cố Cửu Tư nhìn từ trên xuống và cất cao giọng, “Các vị, hiện giờ chúng ta đứng đây với chén rượu nhạt trong tay nhưng mọi người có biết ở tiền tuyến phía nam Đông Đô, Lưu Hành Tri đã chỉ huy ba mươi vạn quân tấn công Dự Châu?”

“Có!”

Mọi người đồng loạt trả lời, phần lớn ai đến đây cũng biết thế cục hiện tại. Cố Cửu Tư nói tiếp, “Vậy mọi người có biết Lưu Hành Tri hạ lệnh rằng trên đường hành quân của ông ta, bất cứ thành nào không quy phục sẽ bị tàn sát sạch sẽ?”

Thông tin này khiến mọi người khiếp sợ nhưng trong số họ có một thanh niên siết chặt chén rượu, hắn nghiến răng đáp, “Có.”

Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn hắn; đây là môn sinh do hắn tuyển chọn từ khoa cử, hiện nhậm chức tại Binh Bộ. Cố Cửu Tư khẽ gật đầu với hắn coi như chào hỏi rồi tiếp tục, “Thế mọi người có biết Chu Cao Lãng hứa hẹn sau khi vào Đông Đô sẽ cho tam quân cướp bóc ba ngày?”

Mọi người im phăng phắc nhưng từ lúc bắt đầu hành động, bọn họ đã biết tin này. Ánh mắt sáng rực của bọn họ tập trung vào Cố Cửu Tư, hắn tiếp lời, “Ngày mai Chu Cao Lãng sẽ đến Đông Đô, nếu chúng ta không ngăn cản mà để ông ấy dùng vũ lực vào thành thì Đông Đô chắc chắn chịu cảnh trăm họ lầm than và bá tánh gặp họa. Chúng ta lấy binh mã chắn đường sẽ dẫn tới nội chiến tại Đông Đô giữa hai đội quân tinh nhuệ của Đại Hạ. Lưu Hành Tri có thể tấn công Đông Đô trong vòng hai tháng nữa, đến lúc đó Đại Hạ đảm bảo chẳng còn sức lực đánh trả. Mà Lưu Hành Tri đối đãi con dân như heo chó, chúng ta sao nhẫn tâm trao giang sơn Đại Hạ vào tay ông ta được? Hay để tâm huyết của tiên đế bị nội chiến vùi lấp?”

“Tối nay trong cung mở tiệc, ta và Giang đại nhân sẽ phối hợp với nghĩa sĩ trong cung đoạt quyền khống chế Đông Đô. Khi thấy trong cung bắn đạn báo hiệu, làm phiền các vị nhanh chóng sơ tán bá tánh ra ngoại ô.”

“Sáng sớm mai, ta sẽ ra ngoài thành chặn bước Chu quân. Nếu thành công, ta quay về gặp lại các vị huynh đệ tỷ muội. Nếu thất bại,” Cố Cửu Tư nhìn lướt qua mọi người, bình thản nói, “tiết Thanh Minh[2] năm sau, mong các vị lấy một chén rượu nhạt an ủi vong hồn.”

Những lời này khiến mọi người bóp chén rượu trong tay, ánh mắt bọn họ dừng trên người Cố Cửu Tư thấm đượm ý chí ngọc nát đá tan[3]. Cố Cửu Tư nâng chén, ngẩng đầu nhìn về phương xa và hô vang, “Trên có Hoàng Thiên, dưới có Hậu Thổ[4], hôm nay chúng ta xin thề rằng bất kể là ai chăng nữa – nam nữ, già trẻ, giàu nghèo, sang hèn – cũng quyết sống chết vì vận mệnh của Đại Hạ và hưng vong của bá tánh.” Cố Cửu Tư nhìn khuôn mặt kiên định của từng người, trịnh trọng tuyên bố, “Tối nay chúng ta lấy máu thịt bảo vệ Đông Đô!”

Dứt lời, Cố Cửu Tư uống một hơi cạn chén rượu rồi ném xuống chân. Tiếp đó hàng loạt tiếng chén vỡ vang lên trong sân như khẳng định quyết tâm của mỗi người.

Uống cạn rượu xong, Cố Cửu Tư chắp tay hành lễ với mọi người và họ thành kính đáp lại. Sau khi tất cả cùng nhau hành lễ, bọn họ rời khỏi thôn trang để thực hiện nhiệm vụ được phân công.

Cố Cửu Tư dõi theo bọn họ rời đi. Mặt trời ngả về tây, Cố Cửu Tư nhìn Giang Hà còn ánh mắt ông cũng hướng đến hắn. Rất lâu sau, hắn cười rộ, “Đi thôi.”

Bên Cố Cửu Tư đã chuẩn bị đầy đủ nhân lực, cùng lúc ấy, Lạc Tử Thương ngồi nhìn những người có mặt trong đại sảnh của Lạc phủ. Y quét mắt qua từng người một, điềm tĩnh mở lời, “Các vị gắn bó với ta nhiều năm trời, chúng ta bò từ vũng bùn lên địa vị cao và trải qua bao đợt sinh tử. Song chỉ đến khoảnh khắc này chúng ta mới thật sự đánh cược tính mạng. Đêm nay Cố Cửu Tư và Giang Hà sẽ vào cung, nếu chúng ta thành công thì không thể tránh khỏi cuộc đại chiến ở Đông Đô nhưng lời hứa của Nam Đế vẫn còn. Dù chúng ta không chiếm được giang sơn, đấy vẫn là kế hoạch Đông Sơn tái khởi. Quan trọng hơn hết, coi như vì A Minh,” Lạc Tử Thương dừng lại giây lát, y kiềm chế cảm xúc rồi gằn từng câu từng chữ, “báo thù rửa hận.”

“Nếu thất bại,” Lạc Tử Thương khẽ cười, “chúng ta khó thoát khỏi cái chết. Các vị có sợ không?”

“Sinh mệnh chúng ta vốn như cỏ rác,” giọng Minh Nhất thản nhiên, hắn cúi đầu nhìn chén rượu trong tay và bất đắc dĩ nói, “sao phải sợ sinh tử? Huống hồ có các vị huynh đệ bầu bạn,” Minh Nhất nhìn lướt qua mọi người, hắn mỉm cười, “đường xuống suối vàng cũng chẳng tịch mịch.”

Lời thổ lộ này khiến mọi người bật cười và sự ấm áp thấp thoáng trong đôi mắt Lạc Tử Thương. Y giơ tay nâng chén, cất cao giọng, “Nào, nếu đêm nay chúng ta cùng xuống suối vàng, đây coi như là chén rượu đưa tiễn. Còn nếu đêm nay con đường của chúng ta rộng mở thì nó là chén rượu ăn mừng.”

“Cuộc đời dẫu có bao nhiêu thăng trầm,” Lạc Tử Thương cười thành tiếng, “cuối cùng cũng hóa chén rượu nơi mộ phần.”

“Các vị huynh đệ, nâng chén!”

Mặt trời thong thả ẩn mình còn Đông Đô tựa con sông dưới ánh trăng; mặt nước gió yên sóng lặng nhưng sâu phía dưới là bão tố dâng trào.

Khúc sông Hoàng Hà ở Vĩnh Châu chìm giữa đêm tối nặng nề không thấy trăng sao.

Trên đê đông đúc người qua lại, Liễu Ngọc Như đứng một bên quan sát toàn bộ công trình.

Vì nhất thời không thể tìm ra xích sắt có độ dài phù hợp nên phải gom góp nguyên liệu khắp nơi rồi rèn một lần nữa, đến tận chiều nay mới giao thành phẩm.

Trước khi nguyên vật liệu được cung cấp đầy đủ, bọn họ xuống nước và dùng những thứ có sẵn để buộc chặt đống gạch. Những người khác thì phụ trách gia cố đê đập.

Lý tiên sinh dõi theo mọi người làm việc với khuôn mặt rầu rĩ, Liễu Ngọc Như buộc phải nói, “Trông Lý tiên sinh không khỏe lắm, ngài đang lo gì à?”

Lý tiên sinh nghe Liễu Ngọc Như hỏi bèn vuốt râu và thở dài, “Phu nhân, ta sợ tối nay chúng ta không thể tiếp tục.”

“Tại sao?” Liễu Ngọc Như bối rối.

Lý tiên sinh chỉ lên trời, “E rằng sắp mưa.”

Tháng tám vốn là mùa lũ, mực nước đã chạm đỉnh nên nếu mưa to thì khéo cả phần công trình ở mực nước cao cũng vỡ.

Liễu Ngọc Như lo âu mím môi, “Ta vừa nhận được tin từ Thẩm Tướng quân là bọn họ đã tới Thủ Nam Quan, vì vậy chúng ta không được phép để xảy ra sai sót.”

Nói rồi nàng thở dài, “Nếu thật sự không được thì đành chờ đến khi mực nước rút xuống.”

Hai người đang thảo luận, Liễu Ngọc Như nghe tiếng Mộc Nam chạy tới báo, “Phụ nhân, đã hoàn tất đóng cọc.”

Thông báo trên khiến Liễu Ngọc Như lẫn Lý tiên sinh vội vàng đến xem.

Muốn cố định đống gạch thì quan trọng nhất là phải cố định móng ở giữa sông nên bọn họ mới quyết định đóng cọc tại đấy. Nhưng đến lúc thực hiện, bọn họ phát hiện khúc sông ba mươi trượng kia bằng phẳng vì các tấm gạch có độ cao khác nhau. Dưới mỗi tấm gạch là một cây côn sắt; chiều cao côn sắt không đồng đều và chúng còn cực kỳ sắc bén, tạo thành mười đoạn đòn bẩy.

Nói cách khác, chỉ cần dây thừng giữ gạch của một đoạn bị đứt rồi làm gạch phân tán thì lực phía trên sẽ thay đổi. Lực phía trên thay đổi dẫn đến côn sắt vốn bị nó đè xuống di chuyển, sau đó côn sắt dùng sự sắc bén của chúng cắt đứt sợi dây thừng thứ hai.

Thiết kế như trên biến mười đống gạch thành một khối; một sợi dây thừng đứt cũng đủ cho chín sợi còn lại lần lượt đứt. Cái bẫy này được xây dựng quá cầu kỳ nên Liễu Ngọc Như không thể tháo dỡ, chỉ có thể sai người lấy vải bông bọc những chỗ bén nhọn của lưỡi dao. Song nàng nhận ra phần dây thừng đối diện với lưỡi dao sắc bén rất dễ bị cắt đứt, nàng làm vậy chỉ kéo dài thời gian thêm được một chút.

Kết luận cuối cùng là vẫn phải cố định đống gạch.

Công đoạn khó nhất là đóng cọc đã hoàn tất, giờ bọn họ chỉ việc cột xích sắt lên gạch thôi. Liễu Ngọc Như mừng rỡ hỏi Lý tiên sinh, “Có phải nếu chúng ta làm nhanh thì sẽ hoàn thành trước khi trời mưa không?”

“Chính xác.” Lý tiên sinh cười vui vẻ. “Mọi người vất vả rồi, chúng ta hãy làm cho xong để đỡ phải lo lắng.”

Mọi người cười rồi vận dụng phương pháp giống ban đầu cho công đoạn này; hai mươi người một tổ, người bơi giỏi buộc dây lặn xuống nước. Lúc ở trong nước, bọn họ phải lần mò từng chút một và mỗi đống gạch được cột lại bởi hai người. Thể tích đống gạch lớn nhưng rất khó nhìn thấy hết, cứ cột một phần rồi trồi lên lấy hơi, sau đó xuống nước cột tiếp. Quá trình trên được lặp đi lặp lại nhiều lần.

Liễu Ngọc Như cho cột năm đống gạch cùng lúc nên riêng việc này đã tốn hơn hai trăm người, những người khác thì lo gia cố đê.

Liễu Ngọc Như, Lý tiên sinh, và Phó Bảo Nguyên căng thẳng dõi theo bọn họ bơi xuống sông. Giây phút mười người kia vừa chìm dưới nước, xung quanh đột nhiên bắn ra vô số mũi tên nhọn hoắc; những người đứng trên bờ giữ dây không chết cũng bị thương. Liễu Ngọc Như phản ứng nhanh nhất, nàng xông lên túm lấy một sợi dây thừng đang rớt xuống và quát to, “Giữ chặt dây thừng, bắt địch!”

Khung cảnh tức khắc trở nên hỗn loạn. Công nhân trị thủy đứng gần dây thừng tức tốc nhào tới giữ chặt sợi dây, còn Mộc Nam chỉ huy thị vệ vọt vào khu rừng rậm cạnh đó.

Mưa tên trút xuống từ bốn phía, có sát thủ không biết chui từ đâu ra điên cuồng chạy trên đê. Lý tiên sinh nhìn hướng đi của bọn chúng liền lớn tiếng cảnh báo, “Bọn chúng muốn cắt dây thừng!”

Trên thực tế, không cần Lý tiên sinh nhắc thì mọi người cũng ý thức được cái đích bọn chúng nhắm đến vì mục tiêu của đối phương quá rõ ràng. Mộc Nam dẫn theo thị vệ liều chết ngăn cản, Liễu Ngọc Như bình tĩnh hô, “Đừng hoảng, làm tiếp đi!”

Phải tiếp tục, tối nay bọn họ tuyệt đối không thể vứt bỏ Hoàng Hà.

Liễu Ngọc Như siết chặt dây thừng, sợi dây cứa vào tay nàng đến bật máu. Nàng cắn răng, dốc hết sức giữ dây cùng những công nhân trị thủy.

Mọi người đang hoảng sợ nên chỉ biết nhắm mắt nghe theo nàng, lý trí nhắc bọn họ nhớ rằng mình không được bỏ cuộc. Thế là tất cả công nhân trị thủy vây quanh những sợi dây thừng, hễ có người trong hai mươi cá nhân ngã xuống thì người khác nhảy vào thay thế ngay. Trên con đê bên cạnh là hàng lớp người canh gác, bọn họ quyết không cho đám sát thủ tiến lên dù chỉ một bước. Nguồn:

Âm thanh ầm ĩ vang lên khắp nơi và dòng chảy cuồn cuộn của Hoàng Hà gào rít bên tai, người đứng phía trước Liễu Ngọc Như bị trúng tên làm máu tươi bắn đầy mặt nàng. Tay nàng run run nhưng nàng vẫn trấn định hét, “Thay người!”

Xung quanh toàn là tiếng đánh nhau. Hết người này đến người khác gục ngã, máu loãng thấm vào bùn đất và biến mất tăm giữa đêm đen. Liễu Ngọc Như nhìn chằm chằm phía trước, trong mắt nàng chỉ có nước sông Hoàng Hà đang chảy như điên xuống hạ du.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu trước khi có tiếng thông báo đầu tiên, “Xong rồi!”

Đống gạch thứ nhất đã được cột chắc!

Có cái thứ nhất liền mau chóng có cái thứ hai và thứ ba.

Hình như câu “xong rồi” này kích thích đám sát thủ, bọn chúng bất chấp tất cả mà tiến công về phía lòng sông.

Mọi người xông lên ngăn cản bọn chúng nhưng đám sát thủ dù đụng trúng lưỡi dao cũng không lùi bước. Khí phách không sợ chết rốt cuộc giúp bọn chúng mở ra lỗ hổng, sau đấy một sát thủ vọt tới trước đống gạch chưa có người cột và giơ tay chém xuống!

Mắt Liễu Ngọc Như muốn nứt toác, nàng gầm lên, “Không–!”

Trong nháy mắt, mười mấy lưỡi đao xuyên qua ngực tên sát thủ. Hắn dùng một chân đá về phía Mộc Nam rồi rơi vào dòng nước hung hãn.

Chẳng mấy chốc sau khi hắn ngã xuống nước, hậu quả của việc hắn chém đứt dây thừng lộ diện. Tất cả mọi người cảm nhận được mặt đất rung động, Lý tiên sinh gấp gáp thét, “Chạy! Chạy mau! Trời sắp mưa, đê đập không chịu nổi đâu!”

Người xung quanh cuống cuồng chạy, Liễu Ngọc Như đứng giữa làn sóng hoảng loạn mà ngơ ngác nhìn Hoàng Hà.

Nàng không bảo vệ được Hoàng Hà…

Đê đập cuối cùng vẫn tan tác.

Đê đập sụp thì phải làm sao bây giờ?

Đê đập bị phá hủy thì Hoàng Hà sẽ chuyển hướng rồi chảy một mạch về phía nam, chẳng còn gì ngăn cản nó trở thành con thú dữ tợn nhất.

Bên dưới chính là Thủ Nam Quan, năm vạn binh còn lại của Thẩm Minh lẫn mấy chục vạn bá tánh đều ở đó.

Nếu đê vỡ thì ngoài Thủ Nam Quan, người gặp tai họa phải lên đến hàng triệu. Chưa kể bọn họ sẽ đối mặt với chiến tranh sau cơn lũ, đến lúc đấy, bá tánh ăn gì đây?

Liễu Ngọc Như thẫn thờ nhìn nước sông đánh thẳng vào đê đập, phần đất từng được đống gạch che chắn dần biến mất.

Mưa bắt đầu tí tách rơi từ trên trời xuống, Mộc Nam chạy đến trước mặt Liễu Ngọc Như và sốt ruột khuyên, “Đi thôi phu nhân, chúng ta không giữ nổi Hoàng Hà!”

“Không…”

Liễu Ngọc Như mở miệng khiến Mộc Nam ngẩn người. Nàng bỗng hạ quyết tâm rồi quay lại nói với mọi người, “Không thể đi!”

Tiếng hét này làm mọi người sững sờ, ai cũng nhìn Liễu Ngọc Như. Nàng chất vấn Phó Bảo Nguyên, “Chúng ta bỏ đi rồi Hoàng Hà vỡ đê thì Vĩnh Châu sẽ thế nào? Cả Dự Châu nữa? Hàng triệu bá tánh dưới kia sẽ ra sao?!”

“Phu nhân,” Lý tiên sinh nóng vội bảo, “Hoàng Hà không sụp hoàn toàn vì được chúng ta gia cố phần nào, ngoài ra cũng vì chưa có mưa. Một khi trời mưa, đê đập ở đây chắc chắn bị phá hủy.”

“Còn sau khi nó bị phá hủy?”

Liễu Ngọc Như nhìn chòng chọc Lý tiên sinh, “Chúng ta mặc kệ ư?”

Lý tiên sinh ngỡ ngàng trước câu hỏi trên, Liễu Ngọc Như nói tiếp, “Giờ chúng ta biết chạy đi đâu? Chạy rồi mai sau nhớ lại, các vị có thể ngủ ngon à?!”

Liễu Ngọc Như chẳng dông dài nữa, nàng cấp tốc chỉ thị, “Hãy kêu gọi dân chúng một lần nữa để tăng lượng người bảo vệ đê đập, thông báo cho toàn bộ thôn dân bá tánh vùng phụ cận đến đây. Chúng ta sẽ chia người thành ba tổ. Tổ thứ nhất tìm đá lèn vào vị trí của đống gạch. Năm đống gạch đã được cố định, còn năm chỗ chưa phân tán hết nên chúng ta vẫn có thời gian sửa chữa.”

Liễu Ngọc Như dần bình tĩnh lại trong lúc phân công, “Tổ thứ hai lấp đầy khu vực ngoại vi bằng bao cát.”

“Tổ thứ ba hỗ trợ vận chuyển bao cát, đồng thời chú ý xem đất chỗ nào bị rửa trôi thì nắm tay nhau đứng chắn để kìm hãm tốc độ dòng chảy và thêm thời gian cho người khác tu sửa đê đập.”

Mọi người im phăng phắc, Liễu Ngọc Như giận dữ nhìn bọn họ, “Bắt tay vào làm đi! Chờ gì nữa? Chờ xem đê đập sụp thế nào chắc?!”

“Phu nhân…” Một người run rẩy lên tiếng, “Nhi…nhi tử của ta mới ba tuổi, trong nhà còn người già…”

“Ngươi có thể quay về,” Liễu Ngọc Như kiên định nhìn hắn, “ta sẽ không ngăn cản. Song ngươi hãy biết rằng nếu tối nay đê vỡ, Dự Châu chắc chắn bị đánh chiếm. Tới lúc ấy, chiến tranh triền miên và thiên hạ ít nhất phải chịu hai năm đói kém với số tiền còn dư trong quốc khố. Hôm nay ngươi có thể trở về dẫn theo người nhà tránh thoát lũ lụt nhưng ngươi trốn được nạn đói lẫn loạn lạc sao?”

Mọi người im lặng, Liễu Ngọc Như nhìn từng người một, “Đê đập vẫn chưa vỡ, có vỡ thì chúng ta vẫn còn cơ hội. Hãy nhớ kỹ, hôm nay không bảo vệ Hoàng Hà thì ngày sau hàng triệu bá tánh Đại Hạ bỏ mình đều tại các ngươi. Lúc đó các ngươi sẽ ăn không ngon ngủ không yên, người trong nhà cũng gặp họa ngập đầu.”

“Ai mà chẳng có người nhà.” Mắt Liễu Ngọc Như đỏ hoe, nàng siết chặt tay để kiềm chế cảm xúc và cất giọng khàn khàn, “Nữ nhi của ta chưa đầy một tuổi, nhà ta còn ba vị trưởng bối, trượng phu thì chả biết sống chết ra sao, cả nhà đều dựa vào ta. Nhưng ta sẽ không bỏ đi.”

Dứt lời, Liễu Ngọc Như xoay người và cố gắng kéo một giỏ đá trên đất rồi cắn răng bước về phía đê đập, “Hôm nay ta có chết thì cũng chết tại Hoàng Hà.”

Nàng vô cùng nhỏ bé.

Khác với sự hiên ngang rắn rỏi của nữ tử phương Bắc, nhỏ bé chính là ấn tượng đầu tiên mọi người dành cho nữ tử này. Nhưng hiện tại nàng chật vật khuân vác đá, bóng lưng và thân hình nàng khiến mọi người cảm nhận được thứ sức mạnh thầm lặng.

Thứ sức mạnh có thể đương đầu với thiên nhiên, với gian khổ, với vận mệnh một cách lặng lẽ nhưng kiên quyết.

Một thân một mình mà dám khiêng đá đi từng bước về con sông lớn đang nổi giận, vì muốn dùng đá để chống đối lực lượng tự nhiên khiến con người phải khuất phục.

“Ta ở lại.”

Phó Bảo Nguyên đột ngột cất tiếng, ông đi đằng sau Liễu Ngọc Như và bắt đầu vận chuyển đá.

Nối tiếp Phó Bảo Nguyên, những người khác lần lượt cất bước.

“Ta ở lại.”

“Ta ở lại.”

“Ta cũng ở lại.”



Mọi người trật tự tiến về phía đê đập, Lý tiên sinh lẳng lặng dõi theo rồi khẽ thở dài, “Mọi người ở lại hết thì ta cũng ở lại.”

Trời đổ mưa, những giọt nước rơi xuống Thủ Nam Quan.

Diệp Vận vươn tay hứng một giọt mưa, nàng ấy mệt mỏi bảo, “Trời mưa.”

“Mau đi nghỉ nào.”

Thẩm Minh lóng ngóng khoác áo choàng và thắt dây cho nàng ấy, hắn nhẹ nhàng nói, “Ngươi vất vả mấy ngày nay, ngủ một giấc đi.”

“Bá tánh đã vào thành,” Diệp Vận cúi đầu, nàng ấy chỉ báo cáo chứ không đề cập gì tới việc ngủ nghỉ, “ta cũng đã thay ngươi kiểm kê quân giới lẫn lương thực.”

“Ta biết, ta biết,” Thẩm Minh thật chịu thua nàng ấy, “cô nãi nãi ngủ giùm ta cái.”

“Ta không ngủ được,” Diệp Vận lắc đầu.

Thẩm Minh lặng thinh, sau một hồi hắn nhìn cô nương vẫn đang cúi gằm đầu mà hỏi, “Ngươi sợ hả?”

“Chừng nào Ngọc Như chưa gửi tin Hoàng Hà được sửa chữa hoàn tất,” Diệp Vận mím môi đáp, “thì ta không thể yên giấc.”

Thẩm Minh trầm mặc, gió thổi làm vạt áo choàng của Diệp Vận tung bay. Rất lâu sau, Thẩm Minh mới an ủi, “Ngươi đừng lo, ta bơi giỏi lắm nên sẽ bảo vệ ngươi nếu lũ lụt kéo đến.”

Nghe đến đây, Diệp Vận nhịn không được mà phì cười. Nàng ấy ngước nhìn hắn với đôi mắt lấp lánh trong bóng đêm.

Lúc Thẩm Minh biết đến Diệp Vận, nàng ấy đã là tiểu thư khuê các đoan trang với sự già nua khó tả trong ánh mắt; giống hệt một bà cụ trải qua muôn vàn gian khó nên đôi mắt chẳng còn sức sống. Vì vậy hắn thích trêu ghẹo nàng ấy, Thẩm Minh cảm thấy khi mắng mỏ hắn thì dáng vẻ của một tiểu cô nương mới ẩn hiện trên người Diệp Vận.

Song hiện giờ bất chấp khói lửa ngập trời ngoài kia, nàng ấy chỉ cần đứng trước mặt hắn cũng đủ xinh đẹp đến lóa mắt, như thể đây chính là bộ dạng mà Liễu Ngọc Như từng mô tả.

Hắn bất giác bước lên trước và gọi tên nàng ấy, “Diệp Vận.”

Diệp Vận nhướn mày, “Hửm?”

“Ngươi có hối hận tới chiến trường cùng ta không?”

Hắn hỏi khiến Diệp Vận kinh ngạc, Thẩm Minh nói tiếp, “Ngươi ăn không ngon, mặc không đủ ấm, lang thang khắp chốn, thậm chí còn chả được yên giấc…”

“Thì sao chứ?” Diệp Vận cười tủm tỉm với hắn.

Thẩm Minh ngần ngừ đáp, “Ngươi chịu khổ.”

“Nhưng ta có ngươi,” Diệp Vận chợt bảo.

Thẩm Minh đứng sững tại chỗ. Gió thổi vù vù trên cổng thành, Diệp Vận tiến lên ôm Thẩm Minh.

“Ta không hối hận theo ngươi tới chiến trường. Thẩm Minh, ta đã quên hết mọi thứ khi hăng say chiến đấu bên ngươi.”

Quên đi những nhục nhã từng gánh chịu, quên đi các ký ức ghê tởm, quên đi sự lo lắng về tiền đồ, quên đi nỗi tuyệt vọng lẫn hoài nghi âm u dành cho thế giới này.

Thứ còn sót lại là sự đơn thuần và ngay thẳng như người trong vòng tay nàng ấy. Diệp Vận đứng giữa thế gian rồi rời bỏ bốn bức tường hậu viện để biết trời cao biển rộng.

Liễu Ngọc Như dạy nàng ấy nữ nhân có thể độc lập tiến bước, Thẩm Minh dạy nàng ấy nữ nhân cũng nên ấp ủ thiên hạ trong lòng.

“Nếu ngày mai Lưu Hành Tri tấn công, chúng ta không thể rút lui.”

“Ta biết,” Diệp Vận dịu dàng nói, “ta nguyện ý chết bên ngươi.”

Lời thổ lộ ấy khiến Thẩm Minh do dự vươn tay ôm lấy đầu vai mềm mại của Diệp Vận.

Gió thổi làm chiếc áo choàng đỏ nàng ấy mặc quật vào người hắn và bao bọc hai người trong sắc đỏ tươi thắm.

Thẩm Minh ôm chặt Diệp Vận, hắn thì thầm, “Ta muốn cưới ngươi.”

“Khi trở về,” giọng hắn khàn khàn, “ta nhất định sẽ cưới ngươi.”

Diệp Vận không đáp trả, nàng ấy nhắm mắt lại khi dựa vào ngực Thẩm Minh rồi ngửi mùi máu tươi trên người hắn. Bỗng nhiên nàng ấy cảm thấy tất cả bấp bênh, rối ren, thống khổ lẫn bất an của đời mình đã hóa thành ký ức và rời khỏi sinh mệnh nàng ấy.

Cứ đeo bám quá khứ thì nó sẽ trở thành nhà tù.

Biến mọi cực khổ thành ký ức thì quá khứ mới được gọi là trưởng thành.

Hôm nay Diệp Vận hồi sinh giữa biển lửa. Nếu được lựa chọn lần nữa, nàng ấy muốn mình có cuộc sống yên bình. Song nếu chẳng được phép lựa chọn, nàng ấy vẫn cảm kích đợt tu hành này đã để mình vượt qua gian truân và đạt cái kết viên mãn.

Mưa tí tách rơi xuống, Diệp Vận nhắm nghiền mắt.

Cùng lúc ấy tại Đông Đô, Vi Đạt Thành, Tư Mã Nam, cùng Dương Huy đã thay đồ xong xuôi và chuẩn bị rời phủ đi dự tiệc.

Nhưng Dương Huy mới bước tới cổng liền nghe bên ngoài vang lên tiếng gõ cổng dồn dập. Ông mở cổng ra và thấy Tây Phượng đứng đấy trong bộ áo choàng đen.

Ánh mắt nàng ấy nhìn ông tràn ngập sợ hãi, Dương Huy thấy rõ mặt Tây Phượng thì ngạc nhiên bật thốt, “Tây Phượng?!”

Tây Phượng chẳng nói chẳng rằng mà nhào vào lòng Dương Huy, ông dứt khoát ôm mỹ nhân vô phủ rồi sai người đóng cổng lại.

Ông đang định đẩy Tây Phượng ra thì phát hiện cả người nàng ấy run bần bật, khiến ông nhất thời mềm lòng. Không biết phải làm gì, Dương Huy đành thở dài, “Nương nương…”

“Đừng vào cung…” Tây Phượng run rẩy mở miệng.

Khuôn mặt Dương Huy đanh lại khi nghe những lời này, ông hỏi, “Ngươi nói cái gì?”

“Bệ hạ…” Tây Phượng ngước nhìn ông với đôi mắt sũng nước, “bệ hạ muốn giết ngài!”

Dương Huy sững sờ.

Đúng lúc đó, một tia chớp xé rách màn trời.

Muôn nơi mưa gió bão bùng.

Đêm nay nhi lang đất Đại Hạ lấy máu thịt bảo vệ Đông Đô, lấy cái chết trấn giữ Hoàng Hà, lấy linh hồn che chở thương sinh!

Lời tác giả

A a a a a a a a a a a a a!

Mặc Thư Bạch cố lên!

Tôi phải cố lên!!!!!!

Các con của ta cũng hãy cố lên!!!!!!!!!

Sắp quyết chiến rồi, vui quá trời quá đất!!!!!!!

Chú thích

[1] Là nơi hoàng đế triệu tập đại thần vào xử lý quốc sự.

[2] Thanh Minh là một trong hai mươi tư tiết khí của lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên; thường bắt đầu vào ngày bốn hay năm tháng tư dương lịch và kéo dài đến ngày hai mươi hoặc hai mốt tháng tư.

[3] Một thành ngữ với hàm ý là người tốt kẻ xấu cùng nhau chết.

[4] Nguyên gốc là: Hoàng Thiên tại thượng, Hậu Thổ tại hạ. Hoàng Thiên chỉ thiên đế còn Hậu Thổ chỉ thổ thần; đây là những nhân vật trong thần thoại Trung Quốc. Câu này thường được nói khi tuyên thệ với ý nghĩa là lấy trời đất làm chứng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương