Trường Niệm - Tình Yêu Của Trăng Và Sói
-
Chương 10: Vô Minh Tà chủ (1)
Trăng lên, ánh trăng sáng ngời tròn trịa, tinh quang ảm đạm, gió nhè nhẹ thổi, một bóng đen bay vút qua nền trời.
Tháp tháp tháp.
Tiếng bước chân rất nhỏ xuyên thấu trong tiếng gió, di chuyển cực nhanh qua các mái nhà, nếu không phải là cao thủ, nhìn bằng mắt thường chỉ có thể thấy một đạo bóng dáng mà thôi.
Hàn quang màu bạc lóe lên, bóng đen dừng lại trên một đầu mái nhà, giữ khoảng cách nhất định, chống một bên chân quỳ xuống, ôm quyền hành lễ.
“Thuộc hạ Dạ Lang, bái kiến Tà chủ!”
“Gần một năm không gặp, xem ra cuộc sống hiện tại của ngươi cũng không tệ, Dạ Lang.”
Gió đêm liêu khởi những lọn tóc mềm mại tung bay, dưới ánh trăng ôn nhuận như ngọc, bóng dáng đứng chắp tay sau lưng ở đầu kia mái nhà chậm rãi quay người lại, những sợi tóc phi tán theo gió mềm nhẹ rơi xuống hai bên gương mặt phong hoa tuyệt đại, y là Vô Minh Tà chủ danh chấn thiên hạ.
Y mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm toát lên vẻ tà mị, mê hoặc lòng người.
“Ngươi không có gì thắc mắc sao? Bản thân là một sát thủ lại đi làm công việc của nội gián?”
Dạ Lang không ngẩng đầu lên, ngược lại cúi đầu càng thêm sâu, nhu thuận đáp.
“Dạ Lang chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của Tà chủ, chưa bao giờ có ý nghĩ thắc mắc.”
Con ngươi khẽ lay động, ý cười càng thêm sâu:”Vô luận là đúng hay sai?”
“Chỉ cần là ý muốn của Tà chủ..” ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người nọ, đôi mắt nàng dị thường kiên định:”Dạ Lang dù có chết cũng sẽ bất chấp tất cả để hoàn thành. Vô luận điều đó là đúng, hay là sai.”
Khóe môi cong lên hài lòng:”Thật không uổng Bổn tọa coi trọng ngươi như vậy, ngươi quả nhiên là một con sói trung thành.” Chợt y chuyển giọng, thanh âm vốn đùa cợt bỗng trở nên thâm trầm, đôi con ngươi thâm thúy nhìn nàng sâu xa, không buông tha cho bất cứ biểu tình nào:”Dạ Lang, ngươi có trách Bổn tọa việc Lam Băng năm xưa không?”
Nàng như cũ bình tĩnh, cười cười đối hắn:”Sao Dạ Lang phải trách Tà chủ? Huống hồ, đó là sự lựa chọn của Dạ Lang.” Trách ư? Nó chẳng thay đổi được gì, người đã chết cũng không thể sống lại.
Y gật đầu:”Có được một thuộc hạ hiểu chuyện như ngươi, năm xưa Bổn tọa dùng cả một đạo quân để đổi lấy ngươi quả nhiên là quyết định đúng đắn, ngươi xứng đáng đứng trên tất cả bọn chúng.” Mất đi một đạo quân thiện chiến để có được một Tử thần khát máu, cuộc trao đổi này lời hay lỗ tự y là người rõ nhất.”Vài ngày nữa ngươi sẽ cùng Tuyết Tĩnh Nguyệt đến Kính Hồng thành?”
“Dạ phải. Không biết Tà chủ có chỉ thị gì?”
“Cũng không có, chỉ là lâu ngày không gặp muốn mang ngươi đến vài nơi thú vị chơi thôi.” Y thản nhiên nhúng vai:”Mà thôi, không có ngươi cũng không sao, trò vui vẫn còn đó, không chạy đi được.” Khóe miệng y nhếch lên nụ cười thú vị, Dạ Lang không nghĩ cũng có thể đoán được phần nào “nơi thú vị” mà y đề cập, nếu thảm sát một vài đại môn phái cũng là chuyện “thú vị”, thì đúng vậy, Tà chủ đại nhân rất có hứng thú với trò chơi sát nhân này. Y nhàn nhã nói với nàng:”Đến Kính Hồng thành nhớ mang đặc sản về cho Bổn tọa, chớ có tận hưởng một mình.”
Dạ Lang ngây người một chút, bằng địa vị của y muốn thứ gì mà chẳng được, thủ hạ của y trải khắp thiên hạ này, chỉ cần y hô một tiếng tất cả sẽ tập hợp lại, dâng lên thành một bàn dài mỹ thực hiếm có tùy y chọn lựa, y mà thèm vào cái món đặc sản vô danh tiểu tốt ở Kính Hồng thành sao. Cố tình, hết lần này đến lần khác khi nàng rời Vô Minh cung đi làm nhiệm vụ, y nhất định sẽ cẩn thận căn dặn nàng mang đặc sản nơi đó về cho y. Dạ Lang không hiểu y rốt cuộc là muốn làm gì, nhưng y đã có lời, nàng không thể không nghe theo.
“Thuộc hạ đã biết.”
Không khí dần trầm tĩnh, một trận gió đêm thổi qua mang theo không khí se lãnh. Gió ùa qua, một đầu tóc như tơ phiêu tán dưới ánh trăng đạm mạc.
“Sắp đến thời khắc đó rồi, Dạ Lang.” Y nghiêng đầu, một bên sườn mặt ẩn trong bóng tối mịt mờ, y tiến đến trước mặt nàng, thanh âm trầm thấp mang theo một cỗ uy nghiêm từ đỉnh đầu truyền xuống:”Ngươi sẽ vì ta chống lại cả thiên hạ này chứ?”
“Dạ Lang sẽ.” Nàng thành kính quỳ bên chân y, một đôi con ngươi hắc thạch cẩm diệu ngời sáng dưới ánh trăng quyết tuyệt:”Tất cả đều vì Tà chủ.”
Đêm càng sâu, không khí rét lạnh tràn về kinh thành, mang theo mùi máu tươi tan mản khắp nơi, khơi lên một đợt biến cố kinh hoàng trong lịch sử Tuyết Thánh Quốc. Bóng tối đang kéo về..
Tháp tháp tháp.
Tiếng bước chân rất nhỏ xuyên thấu trong tiếng gió, di chuyển cực nhanh qua các mái nhà, nếu không phải là cao thủ, nhìn bằng mắt thường chỉ có thể thấy một đạo bóng dáng mà thôi.
Hàn quang màu bạc lóe lên, bóng đen dừng lại trên một đầu mái nhà, giữ khoảng cách nhất định, chống một bên chân quỳ xuống, ôm quyền hành lễ.
“Thuộc hạ Dạ Lang, bái kiến Tà chủ!”
“Gần một năm không gặp, xem ra cuộc sống hiện tại của ngươi cũng không tệ, Dạ Lang.”
Gió đêm liêu khởi những lọn tóc mềm mại tung bay, dưới ánh trăng ôn nhuận như ngọc, bóng dáng đứng chắp tay sau lưng ở đầu kia mái nhà chậm rãi quay người lại, những sợi tóc phi tán theo gió mềm nhẹ rơi xuống hai bên gương mặt phong hoa tuyệt đại, y là Vô Minh Tà chủ danh chấn thiên hạ.
Y mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm toát lên vẻ tà mị, mê hoặc lòng người.
“Ngươi không có gì thắc mắc sao? Bản thân là một sát thủ lại đi làm công việc của nội gián?”
Dạ Lang không ngẩng đầu lên, ngược lại cúi đầu càng thêm sâu, nhu thuận đáp.
“Dạ Lang chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của Tà chủ, chưa bao giờ có ý nghĩ thắc mắc.”
Con ngươi khẽ lay động, ý cười càng thêm sâu:”Vô luận là đúng hay sai?”
“Chỉ cần là ý muốn của Tà chủ..” ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người nọ, đôi mắt nàng dị thường kiên định:”Dạ Lang dù có chết cũng sẽ bất chấp tất cả để hoàn thành. Vô luận điều đó là đúng, hay là sai.”
Khóe môi cong lên hài lòng:”Thật không uổng Bổn tọa coi trọng ngươi như vậy, ngươi quả nhiên là một con sói trung thành.” Chợt y chuyển giọng, thanh âm vốn đùa cợt bỗng trở nên thâm trầm, đôi con ngươi thâm thúy nhìn nàng sâu xa, không buông tha cho bất cứ biểu tình nào:”Dạ Lang, ngươi có trách Bổn tọa việc Lam Băng năm xưa không?”
Nàng như cũ bình tĩnh, cười cười đối hắn:”Sao Dạ Lang phải trách Tà chủ? Huống hồ, đó là sự lựa chọn của Dạ Lang.” Trách ư? Nó chẳng thay đổi được gì, người đã chết cũng không thể sống lại.
Y gật đầu:”Có được một thuộc hạ hiểu chuyện như ngươi, năm xưa Bổn tọa dùng cả một đạo quân để đổi lấy ngươi quả nhiên là quyết định đúng đắn, ngươi xứng đáng đứng trên tất cả bọn chúng.” Mất đi một đạo quân thiện chiến để có được một Tử thần khát máu, cuộc trao đổi này lời hay lỗ tự y là người rõ nhất.”Vài ngày nữa ngươi sẽ cùng Tuyết Tĩnh Nguyệt đến Kính Hồng thành?”
“Dạ phải. Không biết Tà chủ có chỉ thị gì?”
“Cũng không có, chỉ là lâu ngày không gặp muốn mang ngươi đến vài nơi thú vị chơi thôi.” Y thản nhiên nhúng vai:”Mà thôi, không có ngươi cũng không sao, trò vui vẫn còn đó, không chạy đi được.” Khóe miệng y nhếch lên nụ cười thú vị, Dạ Lang không nghĩ cũng có thể đoán được phần nào “nơi thú vị” mà y đề cập, nếu thảm sát một vài đại môn phái cũng là chuyện “thú vị”, thì đúng vậy, Tà chủ đại nhân rất có hứng thú với trò chơi sát nhân này. Y nhàn nhã nói với nàng:”Đến Kính Hồng thành nhớ mang đặc sản về cho Bổn tọa, chớ có tận hưởng một mình.”
Dạ Lang ngây người một chút, bằng địa vị của y muốn thứ gì mà chẳng được, thủ hạ của y trải khắp thiên hạ này, chỉ cần y hô một tiếng tất cả sẽ tập hợp lại, dâng lên thành một bàn dài mỹ thực hiếm có tùy y chọn lựa, y mà thèm vào cái món đặc sản vô danh tiểu tốt ở Kính Hồng thành sao. Cố tình, hết lần này đến lần khác khi nàng rời Vô Minh cung đi làm nhiệm vụ, y nhất định sẽ cẩn thận căn dặn nàng mang đặc sản nơi đó về cho y. Dạ Lang không hiểu y rốt cuộc là muốn làm gì, nhưng y đã có lời, nàng không thể không nghe theo.
“Thuộc hạ đã biết.”
Không khí dần trầm tĩnh, một trận gió đêm thổi qua mang theo không khí se lãnh. Gió ùa qua, một đầu tóc như tơ phiêu tán dưới ánh trăng đạm mạc.
“Sắp đến thời khắc đó rồi, Dạ Lang.” Y nghiêng đầu, một bên sườn mặt ẩn trong bóng tối mịt mờ, y tiến đến trước mặt nàng, thanh âm trầm thấp mang theo một cỗ uy nghiêm từ đỉnh đầu truyền xuống:”Ngươi sẽ vì ta chống lại cả thiên hạ này chứ?”
“Dạ Lang sẽ.” Nàng thành kính quỳ bên chân y, một đôi con ngươi hắc thạch cẩm diệu ngời sáng dưới ánh trăng quyết tuyệt:”Tất cả đều vì Tà chủ.”
Đêm càng sâu, không khí rét lạnh tràn về kinh thành, mang theo mùi máu tươi tan mản khắp nơi, khơi lên một đợt biến cố kinh hoàng trong lịch sử Tuyết Thánh Quốc. Bóng tối đang kéo về..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook