Trải qua hơn hai ngày di chuyển, Trương Nguyên Phàm xuất hiện ở một cái trấn gần núi Phong Linh.

Hắn nhanh chóng đi vào bên trong trấn Thanh Hương, sau đó tìm một toà khách sạn để nghỉ ngơi; khoảng một khắc sau, hắn xuất hiện ở bên ngoài một toà khách sạn, toà khách sạn này tên là khách sạn Duyên Lai.

Hắn thuê một căn phòng ở khách sạn Duyên Lai, dùng hơn năm mươi lượng bạc mua vài bộ quần áo cùng đồ ăn thức uống cho ba ngày.

Hắn nghỉ ngơi một đêm ở khách sạn Duyên Lai, một đêm rất nhanh trôi qua; sáng sớm, khi mặt trời còn chưa thức dậy, hắn đã thức dậy rồi.

Sau khi hắn ngủ dậy lập tức đi vệ sinh cá nhân, ăn sáng, rồi trả phòng; hỏi đường đi đến núi Phong Linh, sau khi hắn biết được đường đi thì hắn lập tức lên đường đi tới núi Phong Linh.

Hắn lấy ra một tấm thăng tiên lệnh, mặt sau có ghi ba chữ Vân Nguyên Tông; vừa đi vừa cầm lệnh bài.

Một ngày sau, lúc này hắn đang nghỉ ngơi ở bên cạnh một cây cổ thụ, ngắm nhìn ngôi sao ở trên bầu trời đêm huyền ảo.

Trong lòng hắn thở dài một tiếng, sau đó lâm vào suy nghĩ: “Gia gia, các vị hương thân phụ lão.

Sau này, Nguyên Phàm nhất định tiêu diệt Ma Linh Tông, báo thù cho mọi người.”

Trương Nguyên Phàm thầm nghĩ xong, nhìn về phía lòng bàn tay phải của mình, nhưng hắn không có nhìn thấy thăng tiên lệnh.

Hắn nhanh chóng cảm nhận được ở trước mặt hắn có người, vội vàng ngẩng đầu lên; lập tức nhìn thấy tấm thăng tiên lệnh này của mình, đang ở trong tay của một nữ nhân mặc đạo bào màu xanh lục.

Nữ tử lục y nhìn thiếu niên ăn mặc rách rưới ở trước mặt mình, nhớ lại mình lấy được tấm thăng tiên lệnh này ở trên tay của thiếu niên.

Đôi mắt lạnh lùng cất tiếng hỏi: “Tấm thăng tiên lệnh này, ngươi ở nơi nào mà có được.”

Trương Nguyên Phàm nghe nữ tu này nói xong, lập tức biết nữ tu này là đệ tử của Vân Nguyên Tông.

Nhưng hắn không biết nữ tu này đến từ chi mạch nào của Vân Nguyên Tông, là ngoại môn đệ tử, hay là nội môn đệ tử như nữ tu kia mà hắn vài năm trước cứu.

Một lúc sau, hắn cất tiếng nói: “Vị đạo hữu này, tấm thăng tiên lệnh này là do vài năm trước tại hạ cứu một nữ đệ tử của bổn môn, được nữ đệ tử đó tặng.”


Nữ tu nghe Trương Nguyên Phàm nói xong, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Ngươi có duyên với Vân Nguyên Tông ta.

Không biết ngươi có nguyện ý gia nhập vào Vân Nguyên Tông?”

Trương Nguyên Phàm nghe được lời nói này của nữ tu, không chút nào do dự đáp: “Ta nguyện ý.”

Chỉ thấy nữ tu kia bấm một đạo pháp quyết,
rất nhanh một phi kiếm màu bạc xuất hiện rồi hoá lớn.

Nữ tu kia nhanh chóng đứng thẳng ở trên phi kiếm; Trương Nguyên Phàm nhìn pháp khí của nữ tu này một lúc, rồi dùng “Khinh Công Thuật” nhảy lên phi kiếm, đứng đằng sau nữ tu này.

Nữ tu đợi Trương Nguyên Phàm yên vị xong, lập tức khống chế pháp khí của mình bay về phía Vân Nguyên Tông.

Sau mấy tiếng ngự kiếm phi hành, phi kiếm của nữ tu đã dừng lại ở bên ngoài một đại môn.

Trương Nguyên Phàm đứng ở trên phố kiếm, nhìn ba chữ “Vân Nguyên Tông” xuất hiện ở trong tấm bảng treo trên cổng sơn môn, trong lòng thầm nghĩ: “Mình cuối cùng đã đến được Vân Nguyên Tông.”

Trong lúc Trương Nguyên Phàm vẫn đang chìm vào suy nghĩ, thì nữ tu đã dùng một chiếc lệnh bài mở trận pháp hộ tông, sau đó khống chế pháp khí mang Trương Nguyên Phàm đi vào trong đại môn.

Không đến nửa tiếng sau, nữ tu mang Trương Nguyên Phàm đến một quảng trường.

Nữ tu đó không nhìn Trương Nguyên Phàm một cái, đi đến trước mặt một lão giả mặc y phục màu xám, cung kính nói với lão giả này: “Bẩm trưởng lão, đã tìm thấy người cầm thăng tiên lệnh.”

Lão giả áo xám nghe nữ tu nói xong, liếc mắt nhìn về phía Trương Nguyên Phàm đang đi về phía đám người, rồi quay đầu nói với nữ tu áo lục: “Sở sư điệt, sư điệt vất vả rồi.”

Sở Ngọc Linh nghe xong lời nói của Trần trưởng lão, lập tức thi lễ một cái, rồi ngự khí bay về phía sơn phong ở phía xa.

Trương Nguyên Phàm đứng ở một góc, chờ đợi cuộc tuyển chọn đệ tử của Vân Nguyên Tông bắt đầu.

Trong lúc chờ đợi, hắn nghe các vị đệ tử của Vân Nguyên Tông nói chuyện, từ trong miệng của họ biếng được điều kiện để vượt qua cuộc tuyển chọn đệ tử của Vân Nguyên Tông.

Linh căn là điều kiện bắt buộc để một người trở thành tu tiên giả.


Linh căn càng cao, tốc độ tu luyện càng cao, đột phá cảnh giới càng dễ dàng.

Linh căn cũng phân biệt thuộc tính, dựa vào thuộc tính linh căn mà mỗi tu tiên giả sở hữu, thì linh căn của tu tiên giả được phân chia như sau: đơn linh căn, song linh căn, chân linh căn, tứ linh căn, tạp linh căn, dị linh căn, huyễn linh căn.

Thuộc tính linh căn như sau: kim, mộc, hỏa, thủy, thổ, băng, lôi, phong, quang, ám, …

"Tất cả mọi người yên lặng" Đứng ở trên
đài cao phương áo bào xanh người trẻ tuổi hô to một tiếng.

Trương Nguyên Phàm giật mình một cái, lập tức dừng suy nghĩ.

Tiếng hô to của vị tu sĩ trẻ tuổi này, làm cho mọi người đang thảo luận đột nhiên im lặng.

“Người đều đến đông đủ, bắt đầu nhập môn kiểm tra, chủ yếu kiểm tra chư vị có hay không linh căn.

Các ngươi xếp thành hàng, từng bước từng bước đi lên phía trước."

Áo bào xanh đạo nhân nói xong, trên quảng trường lộn xộn không có trật tự người khẩn trương xếp thành hàng.

Trương Nguyên Phàm bị bài xích đến đội cuối cùng, ở vị trí cuối cùng của hàng đó, hiển nhiên là vì không ai muốn đứng cùng Trương Nguyên Phàm.

Toàn bộ người đang có mặt ở trong quảng trường này, không biết rằng vị diện chi tử đã xuất hiện, còn là người mà bị người tham gia cuộc khảo hạch bài xích.

Không lâu sau, vừa rồi nói chuyện áo bào xanh đạo nhân trống rỗng biến ra một cái bóng rổ lớn nhỏ thủy tinh cầu, sau đó để đội ngũ hàng thứ nhất người nắm tay đặt tại phía trên.

Sau đó thủy tinh cầu phát sáng, phát ra tới chỉ có màu vàng, lục sắc, màu lam.

Không lâu sau, áo bào xanh đạo nhân lãnh đạm nói:”Thủy Mộc Kim tam linh căn, thỏa mãn yêu cầu, ngươi thông qua, đứng bên trái đi."

Đứa trẻ đó nhanh chóng đứng sang bên trái, vì đứa trẻ đã vượt qua cuộc tuyển chọn đệ tử của Vân Nguyên Tông.


Những người không vượt qua được cuộc tuyển chọn, đứng ở bên phải, đợt cuộc tuyển chọn kết thúc thì được đệ tử của Vân Nguyên Tông đưa xuống núi.

Những hài đồng khác thấy người đầu tiên thông qua cuộc tuyển chọn, đều cầu mong bản thân mình vượt qua.

Đời không như mơ, có người vượt qua thì cũng có người thất bại; nhưng người thất bại còn nhiều hơn so với người vượt qua cuộc tuyển chọn.

Không đến một tiếng đồng hồ, năm mươi người đã nhập môn kiểm tra xong, nhưng chỉ có 23 người là vượt qua cuộc tuyển chọn.

Những người còn lại đã kiểm tra, đều là người không vượt qua cuộc tuyển chọn.

Theo thời gian không ngừng trôi đi, người đã kiểm tra ngày càng nhiều, người chưa kiểm tra ngày càng giảm.

Đã xuất hiện nhiều phàm nhân có linh căn, tư chất chủ yếu là song linh căn, tam linh căn, tứ linh căn, tạp linh căn; nhưng chưa phát hiện ra một người nào có đơn linh căn hoặc biến dị linh căn.

Không lâu sau, đến lượt hàng cuối cùng lên kiểm tra, mà hàng cuối cùng này chính là hàng của nam chính.

Người đầu tiên trong hàng lên kiểm tra là một cậu bé khoảng tám đến chín tuổi, khuôn mặt sáng sủa, sau này lớn lên nhất định trở thành một mỹ nam.

Ánh sáng màu xanh lục nhanh chóng hiện lên ở viên trắc linh cầu kia, làm cho mọi người đang có mặt ở trong quảng trường vui mừng.

Nhóm người vui mừng nhất chính là chúng đệ tử của Vân Nguyên Tông, và cao tầng Vân Nguyên Tông đang có mặt ở đây.

“Không ngờ thiên linh căn tu sĩ xuất hiện ở trong Vân Nguyên Tông.” Một nam trung niên tu sĩ nhìn ánh sáng màu lục xuất hiện ở trong quảng trường, lập tức thì thào nói.

“Là thiên linh căn tu sĩ.

Vân Nguyên Tông chúng ta có cơ hội quật khởi rồi.”

“Đúng vậy.

Thiên linh căn tu sĩ này còn là người sở hữu mộc hệ thuộc tính.”

“Tất cả yên lặng.” Một lão giả có thực lực khá mạnh lớn giọng nói.

Chỉ một thời gian ngắn, lão giả đó đã xuất hiện ở trước mặt cậu bé, nhìn cậu bé từ trên xuống dưới rồi cất tiếng hỏi cậu bé: “Cậu bé, ngươi tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi.”

Đứa bé này dù tuổi còn nhỏ, nhưng biết người này là một cường giả.


Vì vậy cậu bé nhanh chóng đáp: “Bẩm tiền bối, vãn bối tên Đỗ Văn Bảo, năm nay chín tuổi.”

“Vậy ngươi có muốn làm đệ tử của lão phu không?” Lão giả nghe xong, lập tức hỏi cậu bé.

Cậu bé nhanh chóng cất tiếng nói: “Đệ tử Đỗ Văn Lượng, tham kiến sư phụ.”

Trong lòng lão giả rất vui mừng, vì hắn đã thu một đệ tử sở hữu thiên linh căn làm đệ tử.

Lão giả sau đó nhìn cậu bé nói: “Ta là Phương Du, phong chủ của Hồi Nguyên Phong.

Đợi cuộc tuyển chọn của môn phái kết thúc, thì vi sư đưa con trở về núi.”

Lão giả nói xong, lập tức quay sang nói với áo bào xanh đạo nhân: “Ngươi tiếp tục đi.”

Áo bào xanh đạo nhân cung kính lĩnh mệnh, sau đó gọi người tiếp theo lên kiểm tra.

Cuộc tuyển chọn đệ tử của Vân Nguyên Tông vẫn tiếp tục, trong một đoạn thời gian ngắn, còn hai người chưa kiểm tra; trong hai người chưa kiểm tra, có nam chính Trương Nguyên Phàm.

Hứa Tần sửa sang quần áo, sau đó đi thẳng đến vị trí của áo bào xanh đạo nhân.

Không lâu sau, Hứa Tần đặt tay lên trắc linh cầu, rất nhanh trắc linh cầu hiện lên một màu lam, một màu lục; giọng của áo bào xanh đạo nhân nhanh chóng vang lên: “Thuỷ, Mộc song linh căn.

Ngươi đã thông qua cuộc tuyển chọn, đứng ở bên trái.”

Hứa Tần nghe được giọng nói của áo bào xanh đạo nhân, vội vàng đi đến bên trái đứng, cùng với những đệ tử ngoại môn mới của Vân Nguyên Tông.

Đôi mắt của Hứa Tần thì nhìn về phía Trương Nguyên Phàm, nhìn người cuối cùng chưa kiểm tra linh căn.

Trương Nguyên Phàm thấy mọi người đang nhìn mình, không có nói gì, sửa sang lại quần áo đang mặc, rồi đi thẳng đến vị trí của áo bào xanh đạo nhân.

Không lâu sau, giọng nói của người kiểm tra linh căn vang lên: “Tạp linh căn, ngươi đã vượt qua cuộc tuyển chọn đệ tử của Vân Nguyên Tông.”

Một lúc sau, giọng nói của Phương Du lão giả vang lên: “Chúc mừng các thanh thiếu niên ở bên trái vượt qua cuộc tuyển chọn đệ tử, chính thức trở thành ngoại môn đệ tử của Vân Nguyên Tông.

Các ngươi hãy nỗ lực tu luyện, để sớm trở thành Ngọc Nguyên kỳ tu sĩ, cũng trở thành nội môn đệ tử của Vân Nguyên Tông.”

Phương Du lão giả nghe xong, lập tức đưa Đỗ Văn Lượng trở về Hồi Nguyên Phong.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương