Trường Kiếm Tương Tư
-
Chương 63: Thiên địa càn khôn
Mặt hồ phản quang ánh nắng chiếu lên vách đá ven bờ thành những vòng sáng nhấp nháy nhìn thật vui mắt.
Mấy con chim bói cá đậu trên những cành cây nhỏ vươn ra bờ nước chăm chú nhìn xuống mặt sông, thỉnh thoảng bay vụt xuống nghe bõm một tiếng, miệng cắp một con cá nhỏ trắng ngời ánh bạc tương phản với bộ lông xanh biếc của nó, bay trở về đúng nơi nó vừa xuất phát, nuốt vội con mồi vừa bắt được rồi tiếp tục công việc muôn thủa của nó.
Trên bờ sông hoang vắng chỉ có một căn lều cũ xơ xác trống không, chắc của dân chài đã bỏ đi từ lâu.
Trước lều là một bãi đá cuội trắng tinh, tiếp đến là bãi lau xao xác dưới gió chiều.
Đó là một chi lưu của đại giang Hoàng Hà, nằm trong dãy Kim sa, cách Phong Lôi Bảo, đại bản doanh của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh chỉ vài chục dặm.
Quách Thái Linh ngồi trên một tảng đá lớn bên bờ, mắt dõi theo những ám mây tím pha hồng rực rỡ phía trời tây, con thần mã Hắc Thủy Tiên buộc ở gốc cây bên cạnh đang ung dung gặm cỏ, chừng như không biết lòng chủ nhân đang dâng trào cảm xúc.
Từ buổi chia tay trước căn lều trong khu vườn hoang gần Thái gia khách điếm, nàng đành phải giữ lấy con thần mã này.
Thấy vật là nhớ tới người, cứ mỗi lần nhìn Hắc Thủy Tiên, bóng hình Khấu Anh Kiệt lại hiện lên trong tâm trí nàng.
Nghĩ đến chàng, Quách Thái Linh lại trào dâng nỗi xót xa đau khổ, nàng cố sức quên đi, dốc hết tâm lực vào việc nghiên cứu và tập luyện pho kiếm pháp của phụ thân truyền lại trước lúc lâm chung.
Cách cường địch không xa, Quách Thái Linh cố nén nhịn cả lòng thù hận lẫn nỗi sầu tương tư, ngày đêm miệt mài luyện tập.
Ngày qua ngày, nàng đã tham ngộ được pho Việt nữ kiếm thuật nghiên tập tân biên của phụ thân di tặng.
Trong thời gian này, nàng cũng tranh thủ cất công điều tra Phong Lôi Bảo, nhất là nghiên cứu rất kỹ lưỡng cách bố trí và lối ra vào Tổng đàn.
Phong Lôi Bảo rất đồ sộ, nằm ở vị trí rất hiểm yếu trong một cơn cốc, trước đây chỉ có hai lối ra vào nhưng nay Thiết Hải Đường cho mở thêm hai cửa nữa thành ra bốn cửa gọi là Thiên, Địa, Kiền, Khôn, đều rất hiểm trở, một người án ngữ khẩu môn có thể ngăn được trăm người.
Ngoài cổng thành chắc chắn và trận pháp kỳ ảo, bốn đại môn này do bốn vị đường chủ đích thân đảm trách việc canh phòng, lấy đầu mình bảo đảm cho an ninh trong bảo.
Mặc dù nhân số trong bảo rất đông nhưng tất cả đều tuân thủ kỷ luật ra vào cổng rất nghiêm mật, bất kể thân sơ.
Muốn ra vào cổng, ai cũng phải xuất trình tín vật, khai báo thân phận lại còn nói khẩu lệnh thay đổi hàng ngày, chỉ càn tỏ ra đáng ngờ một chút là lập tức bị bắt giữ ngay.
Vì thế Phong Lôi Bảo tuyệt đối an toàn, ngoại nhân dù có lấy được tín vật cũng khó mà đột nhập vào được.
Một người dù có võ công cái thê muốn lọt vào nơi canh phòng tuyệt mật, cao thủ như vân thế này thì chẳng khác nào rơi vào tuyệt địa.
Vị Ngọc Quan Âm đầy kiêu hãnh cũng phải hết sức thận trọng điều tra từng chi tiết nhỏ, tìm cơ hội thuận lợi nhất và vạch ra kế hoạch chu đáo nhất mới dám hành động.
Hôm nay chính là thời điểm nàng quyết định hành động o O o Một chiếc khoái thuyền nhỏ sơn mày vàng từ thượng du xuôi dòng tiến xuống nhanh vun vút.
Chỉ nhìn qua sắc màu và hình dáng cũng biết đó không phải thuyền khách, thuyền câu mà là loại thuyền chuyên dụng đặc biệt của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh.
Là tổ chức hùng mạnh nhất võ lâm, với hai mươi bốn lệnh đàn và chín mươi sáu phân đà bố trí khắp nơi, đương nhiên bang phái này có đầu đủ phương tiện giao thông thủy lục kiêm toàn.
Chiếc khoái thuyền đến gần, quả nhiên thấy rõ trên lá cờ đuôi nheo lớn màu huyết dụ bay phần phật trước mũi thuyền có thêu hai mươi bốn vòng tròn màu kim tuyết lồng với nhau, cờ hiệu của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh.
Chiếc thuyền sơn vàng, khoang thuyền phủ rèm gấm rất sang trọng, hiển nhiên trong thuyền là nhân vật cấp cao từ Lệnh chủ trở lên.
Nơi đây còn cách tổng đàn vài chục dặm, dòng sông có nhiều thác và đá ngầm, vì thế phu thuyền phải là người thông thạo mới khỏi bị đắm.
Hai tên phu thuyền điều khiển cho chiếc du thuyền hướng sang tả ngạn để tránh bãi đá ngầm.
Quách Thái Linh chọn nơi này đã tính toán rất kỹ, thuyền xuôi ngược dòng muốn qua đây tất phải lượn và cách bờ xa nhất là năm trượng mới tránh được bãi đá ngầm phía bên hữu ngạn.
Chờ cho chu thuyền đến gần, nàng mới nhảy xuống tảng đá, lấy ra một chiếc Ngân đầu tiểu nỏ, là loại ám khí độc môn của Quách gia.
Đó là một chiếc nỏ bé xíu, có thể thu gọn trong tay áo, chỉ cần gương lên chạm tay vào lãy là những mũi tên đầu bịt bạch nhỏ bằng đầu ngón út phóng ra.
Tuy nhỏ như vậy, nhưng lãy nỏ được cấu tạo đặc biệt, tên phóng đi với tốc độ và lực đạo rất lớn, chuẩn xác đủ sức sát thương trong phạm vi xa tới sáu trượng.
Khi chiếc khoái thuyền cách ba bốn trượng, Quách Thái Linh mới nhằm đúng ngực tên phu thuyền bên tả bắn ra.
Tiếng tên xé gió cơ hồ không nghe thấy, tên phu thuyền không kêu lên được tiếng nào, khựng người lại buông rơi con sào rồi ngã lộn cổ xuống sông.
Tên phu thuyền còn lại không biết nguyên cớ gì, chỉ thấy đồng bọn ngã xuống sông vội nhảy sang cứu, nhưng mới nhấc chân đã hấy mắt hoa lên, một mũi tên cắm đúng vào huyệt mi tâm, hắn kêu lên một tiếng ngã sấp mặt xuống thuyền.
Quách Thái Linh hạ sát xong hai tên phu thuyền, không chút chậm trễ tung mình nhảy vút lên mũi thuyền.
Rèm cửa lay động, từ trong khoang hai nhân ảnh lao ra.
Đi trước là một lão nhân tuổi độ lục tuần, thân hình gầy nhỏ, cằm để râu dê, mặc trường bào màu tím.
Đi sau là một hán tử vạm vỡ mình cao bảy thước, tuổi trạc tứ tuần, mặt vuông râu rậm, tướng mạo rất uy vũ.
Hai người vừa lao ra khỏi khoang đã đứng chắn hai bên Quách Thái Linh.
Chiếc thuyền không người điều khiển xoay ngang lại, theo nước trôi đi, may rằng đã vượt qua khỏi bãi đá ngầm nên không có gì nguy hiểm.
Bấy giờ những tia nắng cuối cùng đã tắt, chỉ còn ánh hồi quang hắt ra ánh sáng ảm đạm trước lúc hoàng hôn.
Tên hán tử lướt nhìn thi thể tên phu thuyền rồi nhìn Quách Thái Linh quát hỏi:
– Người là ai? Vì sao giết người?
Quách Thái Linh đã có chủ ý, quyết tâm không để tên nào trên thuyền sống sót làm kinh động đến Tổng đàn Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh. Nhưng trước khi động thủ nàng cần biết rõ lai lịch thân phận đối phương.
Đương nhiên lão nhân và tên hán tử cũng quyết bắt cho bằng được nữ tặc này để lập công.
Tên hán tử vừa hỏi dứt câu, cả hai lại tiến thêm một bước nữa, hai tay đưa lên ngang ngực sẵn sàng xuất thủ.
Lão nhân râu dê quát lên:
– Nữ tặc nói mau. Nếu người dám có nửa lời dối trá, lão phu sẽ đánh cho nát thây ngay giữa thuyền này.
Quách Thái Linh bình thản nhìn vẻ hùng hổ của địch nhân cười đáp:
– Các người chớ hỏi ta vội, trước hết hãy khai báo danh tính và thân phận.
Bảo kiếm của cô nương không giết hạng vô danh.
Nói xong rút kiếm ra.
Lập tức kiếm khí toát ra lạnh ngắt.
Tên hán tử cao lớn vạm vỡ cười hắc hắc nói:
– Nha đầu to gan dám vuốt râu hùm, thật là chán sống rồi. Bổn Lệnh chủ sẽ tóm cổ người rồi sẽ nói.
Tên này miệng tuy nói cứng nhưng tim lại đập rộn lên.
Từ bé đến nay, hắn chưa bao giờ thấy vị cô nương nào đẹp đến thế, nên mắt cứ chòng chọc nhìn vào những đường nét khêu gợi trên người Quách Thái Linh, còn lòng dạ đâu mà chiến đấu nữa?
Quách Thái Linh thực ra chỉ cần biết đích xác đối phương là người của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh là đủ, chẳng cần biết cụ thể lai lịch tính danh.
Nghe tên hán tử xưng mình là Lệnh chủ, nàng nhếch môi cười nhạt trong lòng đã có chủ ý ngay.
Còn tên này tự thị võ công cao cường, thấy mỹ nhân lại đồng tính dâm đãng, nên xua tay ra hiệu cho đồng bọn lùi lại, rút ra một thanh đao to bản sấn vào một bước đứng ở vị trí sẵn sàng xuất thủ.
Lão nhân râu dê đi guốc trong bụng hắn, tự nhủ:
– Cứ để hắn động thủ, nếu thắng ta cũng chia được một phần. Nếu hắn bại, mình đứng ngoài quan sát biết được võ công lộ số của nha đầu này, lúc đó miếng ngon mình sẽ hưởng trọn, thế chẳng tốt hay sao?
Nghĩ thế lùi lại nhường chỗ, còn dặn lại một câu:
– Từ lệnh chủ. Người hãy cẩn thận đấy. Ta xem nha đầu này kiếm thuật có chút bản lĩnh đấy.
Tên hán tử được xưng là Từ lệnh chủ cười nhạt đáp:
– Phó tọa cứ yên tâm. Ty chức cho đến nay vẫn phòng không gối chiếc vì chưa tìm được nữ nhân tài sắc kiêm toàn. Nếu may mà nha đầu này có chút bản lĩnh được như ngài nói thì ty chức mới chấm dứt cuộc sống độc thân được.
Lại chỉ đao sang Quách Thái Linh nói tiếp:
– Tiểu nương tử. Người đừng động thủ nữa thì hơn. Hãy vứt kiếm đi, theo Từ gia đến Tổng đàn xin tha tội. Từ gia đảm bảo cho người cả mạng sống lẫn hạnh phúc gia đình, người thấy thế nào?
Tới đó buông một tràng cười khả ố.
Quách Thái Linh giận sôi lên, nhưng chưa kịp nói gì thì hắn đã chỉ vào lão nhân râu dê giới thiệu:
– Vị này là Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức, Phó đường chủ Địa đường của Tổng đàn. Với địa vị đó, Phùng phó tọa sẽ dễ dàng làm chủ hôn cho chúng ta.
Quách Thái Linh không nén nổi quát lên:
– Gian tặc muốn chết.
Từ lệnh chủ không chút mếch lòng cười hô hô nói:
– Tiểu nương tử. Từ gia thật lòng với người đừng phụ ân ta như thế...
Hắn chưa kịp dứt câu, đã thấy kiếm quang lóe lên.
Quách Thái Linh không thèm đáp, dùng ngay một chiêu Đại Tinh Thiên Trụy trong Việt Nữ Kiếm thuật tân biên, vừa tham ngộ được tấn công.
Tên Từ lệnh chủ tuy bản tính hiếu sắc dâm đãng, nhưng dày dạn kinh nghiệm đối địch, lại có nội công thâm hậu, một trong số hai mươi tư tên Lệnh chủ trong số hàng mấy ngàn đệ tử của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh thân thủ đương nhiên không phải hạng tầm thường.
Thấy đối phương phát kiếm tấn công, hắn vội vàng xuất đao nghênh tiếp, đồng thời người né sang tả, tay trái chộp tới cổ tay cầm kiếm của Quách Thái Linh.
Đây là chiêu phản kích rất hiệu quả, nhưng tiếc rằng đối thủ của hắn là Quách Thái Linh vì thế hắn đã chậm một bước.
Chiêu Đại Tinh Thiên Trụy có tới ba biến hóa, khi Từ lệnh chủ đưa đao ra đỡ thì kiếm ảnh vụt tắt, đến khi hắn ngả người sang tả thì lại thấy thanh bảo kiếm lại bổ xuống đầu mình như cũ.
Tên này biết mình đã đánh giá thấp đối phương bụng bảo dạ:
– Hỏng rồi.
Không kịp né tránh, hắn thu nhanh đao lại đỡ, đồng thời người bổ xuống sàn thuyền lăn đi một vòng.
Choang.
Thanh đao to bản của Từ lệnh chủ bị thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn của Quách Thái Linh chém đứt phăng.
Tên Lệnh chủ kinh hồn bạt vía, nhắm mắt lẩn sang phía bên kia mạn thuyền nhưng khi vừa nhỏm đầu lên thì ánh kiếm đã xoẹt tới.
Tên phó đường chủ Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức mở to mắt kinh hoàng nhìn đồng bọn, không có cách gì giải cứu được nữa.
Từ lệnh chủ rú lên nhưng mới lọt ra khỏi cổ họng thì ngưng lại, vì đầu đã bị chém đứt phăng, thủ cấp bắn ra xa làm tung lên một cột nước đỏ ngầu máu đỏ.
Từ cổ tên Từ lệnh chủ, một vòi máu vọt lên cao tới ba bốn thước, thi thể không đầu của hắn đổ xuống sàn thuyền, máu vẫn còn tuôn ra xối xả.
Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức đứng ngây người ra một lúc mới trấn tĩnh lại, mắt đỏ ngầu nhìn Quách Thái Linh quát:
– Nha đầu to gan...
Nhưng hắn chưa kịp dứt lời thì Quách Thái Linh đã lướt tới đứng ngay trước mặt chỉ kiếm nói:
– Bây giờ tới lượt người.
Tên phó đường chủ bụng đã hoang mang, lùi lại một bước rít lên:
– Nha đầu người dám tới cấm địa Tổng đàn Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh hành hung, người muốn chết sao?
Quách Thái Linh không đáp, mặt lạnh như băng, tay cầm chắc bảo kiếm, lại tiến lên một bước.
Bây giờ thì trời đã bắt đầu tối, mặt sông không một bóng thuyền bè, những bụi cây tảng đá hai bên bờ đứng im lìm như những bóng ma, trên chiếc khoái thuyền bốc lên mùi huyết tanh và tử khí khiến quang cảnh càng tăng thêm vẻ rùng rợn.
Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức lùi thêm một bước, rút nhanh từ thắt lưng một đôi vòng thép đen sì một lớn một nhỏ.
Trong võ lâm nhiều người biết đến đôi vòng thép có tên Tử mẫu li hồn khuyên của Lãnh Diện Âm Sai.
Với thân phận là phó đường chủ trong Tổng đàn Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh, rất ít khi Phùng Đức phải dùng tới đôi vòng này.
Thấy Quách Thái Linh chỉ một chiêu đã lấy mạng Từ Lệnh chủ, nay chỉ còn một mình trên thuyền, đương nhiên Phùng Đức không dám coi thường, phải dùng tới binh khí mới mong thủ thắng.
Trong tay đã có binh khí làm tên phó đường chủ thêm tự tin, không lùi lại nữa nhìn địch nhân nói:
– Nha đầu. Mau báo tính danh ra. Vì sao dám chặn đường bổn tọa vô cớ hành hung giết người?
Quách Thái Linh đáp:
– Người không cần biết tính dang. Chỉ biết rằng đã là người của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh đều đáng chết, thế là đủ.
Nói xong đưa chếch kiếm lên.
Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức gõ đôi vòng vào nhau nghe xoảng một cái, cười nói:
– Ta xem chừng cô nương sắp phát kiếm vào trung lộ nhưng cứ thử xem, chỉ sợ không thu được hiệu quả đâu.
Quách Thái Linh thấy đối phương biết được ý đồ mình, liền chuyển kiếm sáng tay trái, tay phải nhằm yết hầu địch điểm ra một chỉ.
Phùng Đức hơi biến sắc, đưa vòng lên hóa giải lại nói:
– Kiếm giao sang tả, từ trung lộ chuyển lên thượng bộ, nhưng chỉ sợ cô nương không chiếm được tiện nghi đâu.
Quách Thái Linh nghe vậy không khỏi kinh tâm, bụng bảo dạ:
– Nguyên lão tặc này cũng là một danh gia kiếm thuật.
Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức đọc vanh vách hai chiêu sát thủ trúng ngay dự định của đối phương, tỏ ra rất đắc ý.
Hắn còn định nói thêm, chợt thấy kiếm trong tay Quách Thái Linh chếch xuống rồi bất thần lóe lên thành muôn ánh hàn quang bao trùm lấy toàn thân hắn.
Phùng Đức không biết đó là chiêu gì bụng phát run.
Nguyên đó là chiêu Phù Quang Kính Ảnh trong Việt nữ kiếm thuật tân biên rất ảo diệu, biến hóa vô cùng do Quách Bạch Vân khổ công sưu tầm nghiên cứu mà thành, làm sao hắn biết được?
Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức biết lợi hại, vội vàng đưa đôi vòng lên đỡ.
Đôi Tử Mẫu Li Hồn Khuyên trong tay Phùng Đức ứng biến rất linh hoạt, xoay vòng, tiến thoái thần diệu vô cùng, chỉ tiếc là kiếm chiêu trong Việt nữ kiếm thuật quá kỳ ảo nên không sao hóa giải được hết.
Trong tiếng thép chạm nhau vang rền và muôn tia lửa bắn ra, Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức rú lên một tiếng đau đớn.
Trong thế tấn công dồn dập, bảo kiếm của Quách Thái Linh đã luồn qua khoảng không giữa đôi vòng sắt, đâm trúng vào sườn phải đối phương.
Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức bị thất thủ, một chiếc vòng thép bay vút đi rơi xuống giữa sông.
Tên phó đường chủ nén đau, nghiến răng tung chiếc vòng thép còn lại vào người địch nhân.
Quách Thái Linh lách người tránh được, chiếc vòng thép bắn vào mũi thuyền làm sạt đi một mảng lớn khiến chiếc thuyền chao đảo tưởng chừng lật úp.
Trong tay không còn binh khí, sườn lại bị thương không nhẹ, Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức biết không đối phó nổi, liền lợi dụng lúc chiếc thuyền chao đảo tạo thời cơ thoát thân, lao người nhảy ùm xuống nước, cố chịu đau ra sức bơi vào bờ.
Quách Thái Linh đã quyết ý không để tên nào sống xót làm kinh động đến Tổng đàn, lấy từ tay áo ra chiếc Ngân đầu tiểu nỏ.
Nhưng vừa lúc đó, chợt từ hạ lưu, một chiếc thuyền lớn thắp đèn đuốc sáng trưng bơi ngược lên.
Quách Thái Linh kinh hãi quay lại nhìn.
Chiếc thuyền này cũng sơn màu vàng, cắm cờ đuôi nheo kỳ hiệu Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh nhưng lớn và quý phái hơn chiếc thuyền Quách Thái Linh đang đứng nhiều.
Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức đang bơi sắp vào bờ, thấy chiếc thuyền kia tới bụng mừng rơn, rán sức bình sinh vượt nốt mấy trượng còn lại miệng không ngớt gào lên.
Tiếng gào của hắn làm Quách Thái Linh sực tỉnh, lại một lần nữa giương Ngân đầu tiểu nỏ lên.
Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức đã lên tới bờ, vừa chạy được hai bước thì bị một mũi tên nhỏ xíu cắm vào lưng, người giật nảy lên một cái, ngã xấp xuống không bò dậy nổi.
Lúc đó người trên chiếc thuyền lớn đã phát hiện được biến cố trên thuyền nhỏ và trông thấy Phùng Đức.
Tên phó đường chủ gượng nhổm dậy, lấy trong túi ra một vật ném xuống tảng đá trước mặt.
Uỳnh.
Tiếp theo tiếng nổ là một vệt sáng ngũ sắc bay vọt lên không, vạch một đường chói sáng cao tới sáu bảy trượng.
Nguyên đó là pháo hiệu cấp cứu của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh.
Người trên thuyền lớn vốn đã phát hiện ra sự cố nhưng chưa biết rõ tình huống thế nào, nay thấy tín hiệu cấp cứu, lập tức vang lên tiếng quát tháo.
Bốn tên phu thuyền ra sức đẩy mạnh tay chèo đưa thuyền băng băng lướt tới.
Sau cuộc chiến, chiếc thuyền nhỏ đã trôi xuôi chừng bốn năm dặm, đã tới gần Tổng đàn hơn.
Quách Thái Linh đã bình tĩnh lại, chiếc thuyền lớn còn cách hơn nửa dặm, việc cần làm lúc này là cần phải nhảy lên bờ, nếu phải đối phó với địch nhân sẽ thuận tiện hơn, và tiếp theo đó là giết Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức bớt tên nào hay tên đó.
Nàng chạy tới mũi thuyền rồi tung người nhảy vút lên bốn năm trượng đáp xuống bờ.
Phùng Đức quay lại, tuy đã bị trọng thương nhưng vẫn không cam tâm chịu chết, nghiến răng phất mạnh tay áo phát ra một chùm ám khí.
Nhưng hắn đã quá đuối sức, phát xong ám khí thì cũng ngã nhào xuống.
Quách Thái Linh vung kiếm gạt ám khí rơi lả tả xong sấn tới vung kiếm lên.
Trong khi tính mạng của Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức như ngàn cân treo sợi tóc thì chợt nghe xoẹt xoẹt hai tiếng.
Quách Thái Linh nghe tiếng ám khí bắn tới hậu tâm mình, kinh hãi nhảy tránh sang bên quay lại, cũng vừa lúc đó hai nhân ảnh lướt tới gần.
Nhờ đó mà Phùng Đức thoát chết.
Hai người vừa xuất hiện tuổi trên dưới ngũ tuần. Tên bên tả mặt xanh xao, mắt nhỏ nhưng rất sáng, chừa râu ngắn, bận trường y màu vàng, ngực trái gắn một ngôi sao bằng vàng óng ả.
Lão nhân bên hữu người cao hơn đồng bọn chút ít, diện mạo thanh thoát giống như một văn sĩ, tay cầm chiết phiến, ăn vận cũng giống tên kia, chỉ là trên ngực áo không phải ngôi sao mà là tấm kim bài hình tam giác.
Không biết trong hai lão nhân gia nay ai đã phát ám khí cứu mạng Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức? Nhưng một điều có thể khẳng định là chúng từ chiếc thuyền lớn nhảy lên.
Chiếc thuyền này cách bờ có tới mười mấy trượng, thế mà chúng chỉ đến sau Quách Thái Linh khoảnh khắc, đủ thấy thân thủ phi phàm.
Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức cố đứng lên nhưng vì thương thế quá nặng nên chỉ quỳ dậy được thôi.
Lão nhân bên tả bước tới đỡ Phùng Đức lên, nhíu mày nói:
– Phùng phó tọa, chuyện gì xảy ra vậy?
Phùng Đức chắp tay nói:
– Khải bẩm nhị vị Đường chủ... nữ nhân này quá lợi hại... Lệnh chủ Từ Chung đã gặp độc thủ của thị, ty chức cũng...
Nói chưa hết câu, hắn chợt ộc ra một bãi máu, gục xuống ngất đi.
Quách Thái Linh nghe Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức gọi hai lão nhân này là đường chủ, trong lòng thầm kinh hãi.
Nàng đã biết rằng trong Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh ngoài tổng lệnh chủ Thiết Hải Đường ra, có bảy nhân vật trọng yếu nhất là Tổng quản, Tứ đại đường chủ Thiên, Địa, Kiền, Khôn đường, hai nhân vật đứng đầu Nội, Ngoại đường giữ việc chấp pháp là Phong lôi nhị lão.
Nay Phong lôi nhị lão và Tổng quản Ưng Thiên Lý đã chết, vậy nhân vật cao cấp nhất sau Tổng lệnh chủ Thiết Hải Đường chỉ còn Tứ đại đường chủ, thế mà có tới hai người xuất hiện ở đây, hỏi sao Quách Thái Linh không kinh tâm được?
Quách Thái Linh tuy chưa từng biết mặt ai trong số Tứ đại đường chủ nhưng sau mười mấy ngày điều tra, nàng đã biết bốn nhân vật này gồm Thiên đường đường chủ Thiên Mã Hành Không Yến Tam Đa, Địa đường đường chủ Phong Lôi Thủ Tần Ngư, Kiền đường đường chủ Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình, và Khôn đường đường chủ Hắc Ưng Nhạc Kỳ.
Hai lão nhân này người bên tả mặt xanh xao chừa râu ngắn là Địa đường đường chủ Phong Lôi Thủ Tần Ngư, lão đứng bên hữu người cao mắt bé kia là Kiền đường đường chủ Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình.
Tứ đại đường chủ có địa vị và võ công đều rất cao cường, ngay những đệ tử có chức vị cao trong Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh cũng rất ít khi được gặp, thế mà nay có tới hai người cùng xuất hiện, tất phải có yếu sự gì hết sức quan trọng.
Lúc này chiếc thuyền lớn đã cập bờ, lại thêm bốn tên lam y võ sĩ rời thuyền nhảy lên đứng dàn thành hàng ngang sau lưng nhị vị đường chủ.
Quách Thái Linh thấy địch nhân người đông thế mạnh, tình hình của mình hết sức bất lợi, ngay cả việc thoát thân cũng không phải là dễ dàng.
Nàng liền lùi lại một bước, tay nắm chặt chuôi kiếm, vận công phòng bị sẵn sàng ứng chiến...
Địa đường đường chủ Phong Lôi Thủ Tần Ngư phất tay gọi:
– Trương Đống, Mạnh Tập nghe đây.
Hai tên lam y võ sĩ vội bước ra cúi mình đáp:
– Có thuộc hạ.
Tần Ngư ra lệnh:
– Phòng phó tọa mất máu quá nhiều, nên ngất đi. Các người mau đưa về Tổng đàn cấp cứu, việc ở đây sẽ do bổn tọa đích thân giải quyết, không được làm kinh động đến quý khách trên thuyền. Nghe rõ không?
Trương Đống và Mạnh Tập cùng dạ ran một tiếng, vội vã khiêng Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức lên chạy đi.
Hai tên võ sĩ còn lại không chờ lệnh rút binh khí ra, bước tới cách Quách Thái Linh bảy tám thước, đứng ở tư thế sẵn sàng xuất thủ.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư đanh giọng:
– Nha đầu mau báo tính danh lai lịch ra. Nếu có nửa lời dối trá, bổn tọa lập tức sẽ cho người hoành thây dưới chưởng.
Quách Thái Linh lạnh lùng đáp:
– Người là một trang Tứ đại đường chủ của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh mà không biết bổn cô nương là ai thì hãy về gọi Thiết Hải Đường tới đây, hắn sẽ nói cho các người biết rõ.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư giận đến nỗi râu ria vểnh ngược, trừng mắt quát lên:
– Nha đầu to gan.
Bấy giờ Kiền đường đường chủ Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình mới lên tiếng:
– Tần huynh hà tất phải nhiều lời với thị. Cứ bắt gô cổ lại đem về Tổng đàn rồi sẽ tính sau.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư gật đầu đáp:
– Âu dương huynh nói rất phải.
Rồi chợt vung tay ra lệnh:
– Bắt lấy nó.
Hai tên lam y võ sĩ cùng quát to một tiếng vung kiếm phân thành hai bên tả hữu lao vào.
Hai tên này, một là Lý Uy, tên thứ hai Hoàng Hiệu Bình cùng Trương Đống và Mạnh Tập vừa đưa Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức về tổng đàn đều là võ sĩ kiệt xuất trong Địa đường, trực thuộc quyền chỉ huy của Phong Lôi Thủ Tần Ngư.
Đương nhiên võ công của chúng làm sao sánh được với Từ lệnh chủ đã chết và phó đường chủ Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức vừa bị trọng thương.
Hai tên này đã không địch nổi vị cô nương này, lẽ nào Lý Uy và Hoàng Hiệu Bình thắng được?
Phong Lôi Thủ Tần Ngư thừa biết điều này nhưng vẫn lệnh cho chúng xuất thủ và cho rằng có lão và Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình ở đây, cho dù chúng có bại cũng không đến nỗi bị thương. Cứ để nha đầu kia thi triển võ học, từ đó lão có thể nhận ra lai lịch sư thừa của đối phương, sau đó xuất thủ khống chế cũng không muộn.
Hai tên võ sĩ Lý, Hoàng được lệnh hăm hở xông vào, nhưng thấy Quách Thái Linh vẫn đứng yên bất động, người và kiếm hợp nhất, chúng trở nên do dự chưa dám tấn công ngay.
Nhưng chỉ chốc lát, nghĩ đến mệnh lệnh tại thân, Lý Uy thét lên một tiếng, vung kiếm tấn cong trước, trường kiếm bổ chéo xuống vai phải Quách Thái Linh.
Chiếu theo lý, đối phương sẽ phải xuất kiếm tiếp chiêu, tên võ sĩ còn lại là Hoàng Hiệu Bình sẽ thừa cơ mà khống chế để bắt lấy.
Cả hai tên ngầm hiểu ý nhau, đồng tâm nhất trí thực hiện kế sách, chỉ tiếc rằng chúng đã tính sai.
Lý Uy phát kiếm, thực ra đó chỉ là hư chiêu, không ngờ Quách Thái Linh vẫn đứng bất động không phản ứng, hắn liền sinh ra lúng túng sa ngay vào thế bị động.
Giá như hắn có nội lực cao hơn, khi phát hiện thấy đối phương không phản ứng thì nhanh chóng vận thêm năm sáu thành lực đạo nữa là có thể uy hiếp được địch nhân.
Nhưng với hạng cao thủ nhị, tam lưu như Lý Uy, chẳng những không làm được điều này mà ngay cả chuyển hướng trong ý nghĩ cũng không kịp.
Kiếm vừa chém ra nửa chừng, hắn thấy đối phương không bị mắc lừa, đáng lẽ biến chiêu thì kiếm bỗng khựng lại.
Bấy giờ Quách Thái Linh mới xuất kiếm.
Ánh hàn quang lóe lên, bổ thẳng xuống đầu Lý Uy bằng một chiêu Thập nhị cầm câu được Quách Bạch Vân chân truyền.
Với khoảng cách chỉ ba thước, đường kiếm thần tốc của Quách Thái Linh sẽ bổ đôi người tên võ sĩ chứ chẳng nghi.
Bên ngoài Phong Lôi Thủ Tần Ngư kêu lên một tiếng, nhưng muốn cứu tên đệ tử đã không kịp nữa.
Quách Thái Linh vốn là người nhân từ, thấy tên võ sĩ này chẳng qua chỉ là kẻ làm theo lệnh, hơn nữa hắn xuất chiêu đầu tiên không có ý đả thương mình.
Vừa rồi vì muốn giữ bí mật nên buộc phải giết cả bốn người trên thuyền, đến giờ nghĩ lại còn thấy ân hận.
Nay tin tức đã tới Tổng đàn, đương nhiên kế hoạch đột nhập đã không thực hiện được nữa, chỉ còn phương sách tìm cơ hội thoát thân, vì thế nàng không định giết người bất hạnh như Lý Uy làm gì.
Bảo kiếm chỉ cách đầu tên này vài tấc, nàng đột ngột thu kiếm nhưng sợ vẫn còn uy lực sát thương, nàng phát ra một chưởng đánh Lý Uy lùi lại.
Tên này thoát chế trong gang tấc, nhưng bị chưởng đánh ngã xoài ra sau hơn một trượng, vừa sợ vừa mừng, mặt tái mét không còn chút huyết sắc.
Lúc đó Hoàng Hiệu Bình thấy đồng bọn gặp hiểm cảnh liền lao ra phát kiếm cứu nguy.
Quách Thái Linh quay lại hừ một tiếng đưa kiếm ra nghênh tiếp:
Choang.
Thanh kiếm của Hoàng Hiệu Bình bị chém bạt đi, bảo kiếm của Quách Thái Linh theo vòng tròn chém xuống sườn hắn thành một đường dài tới năm tấc, máu tuôn ra.
Thấy hai tên đệ tử chỉ trong chớp mắt đã bị thương, cả hai tên đường chủ vô cùng kinh hãi.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư thấy rõ đối phương đã hạ thủ lưu tình, bước lên hai bước chắp tay hỏi:
– Bổn tọa thật thất kính. Dám hỏi cô nương có phải là Quách đại tiểu thư hiểu danh Ngọc Quan Âm ở Bạch Mã sơn trang không?
Dám đoán ra lão đã nhìn ra chiêu thuật của Quách Thái Linh.
Nàng gật đầu đáp:
– Ta là Quách Thái Linh, còn Ngọc Quan Âm chỉ là cách gọi hoa mỹ của người khác, ta không dám nhận mỹ hiệu đó.
Tần Ngư lại hỏi:
– Nói như vậy là lão kiếm khách Quách Bạch Vân đã quá cố là tôn phụ của cô nương?
Quách Thái Linh lạnh lùng đáp:
– Người hỏi câu đó chẳng thừa quá sao?
Tần Ngư cười hắc hắc nói:
– Kỳ phụ tất sinh kỳ nữ, chẳng trách nào cô nương thân thủ phi phàm như thế.
Lúc sinh thời, bổn tọa có cơ duyên được gặp Quách đại hiệp mấy lần, nay xem lại cô nương đã được phụ thân chân truyền. Lệnh đại sư huynh Ô Đại Dã cũng từng đến bổn bang, nhưng không kích động như cô nương đâu. Nếu muốn trả thù sao không đến thẳng tổng đàn mà chặn đường chết người như thế chẳng hóa ra thành kẻ cướp đường, làm mất đi gia phong đáng kính của Quách đại hiệp hay sao? Hôm nay Tần mỗ tuy bất tài nhưng cũng dám đứng ra thay lệnh tôn đã quá cố giáo huấn cô nương để chừa thói hung hăng cao ngạo không biết trời cao đất dày đi.
Quách Thái Linh tức giận quát:
– Người là cái thá gì chứ? Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh mới toàn là lũ cướp đường đáng giết. Các người cậy thế làm càn, bức hiếp lương dân, chèn ép các môn phái, mặc sức giết người. Loại cường đạo không bằng ai đó thì đòi giáo huấn ai?
Người khác sợ khác người, nhưng bổn cô nương coi khinh. Nếu sợ ta đã chẳng đến đây.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư bị mắng như thế nhưng mặt vẫn không đổi sắc, liếc mắt nhìn ra hiệu cho Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình nhưng vẫn điềm nhiên cười nói:
– Cô nương cuồng ngạo quá. Nếu hôm nay bổn tọa không cho cô nương biết thế nào là lợi hại thì e rằng người cho Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh không có người.
Nhưng trước khi động thủ, bổn tọa muốn giới thiệu.
Quách Thái Linh gạt phắt:
– Cần gì giới thiệu. Ta biết rõ người là Địa đường đường chủ Phong Lôi Thủ Tần Ngư Tần lão nhị, còn lão mắt híp kia là Kiền đường chủ Âu Dương Bất Bình, toàn là thứ phỉ đồ hại dân cả...
Nàng vốn không biết hai lão nhân này là ai, nhưng nghe chúng xưng hô thì đoán ra ngay.
Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình vốn là kẻ hung thần ác sát, lạnh máu giết người nghe nói thế tức giận gầm lên:
– Tần huynh sao không mau bịt miệng nó lại, còn lôi thôi làm gì?
Còn Phong Lôi Thủ Tần Ngư tuy không phải là người chính phái nhưng tính vốn điềm đạm hơn.
Lão vốn biết Tổng lệnh chủ Thiết Hải Đường vẫn nặng lòng với mẫu thân của Quách Thái Linh là Thành Ngọc Sương, gần đây lão nghe đồn bà ta còn chưa chết, tin rằng vì Thành Ngọc Sương mà tổng lệnh chủ không nỡ hạ thủ tuyệt tình với nhi nữ bà ta và không muốn làm phật ý thượng cấp nên mới tỏ ra khách khí đến tận bây giờ.
Thấy Âu Dương Bất Bình đã nổi giận, lão đáp:
– Âu dương huynh đừng vội.
Rồi tiếp tục thuyết phục Quách Thái Linh:
– Cô nương đã biết như vậy thì tốt. Có chúng ta ở đây, cô nương sẽ không có cơ hội nào đâu. Chi bằng vứt binh khí theo chúng ta về Tổng đàn chờ xử trí. Nếu cô nương không biết tiến thoái tất sẽ chuốc lấy nỗi nhục đấy.
Lão vẫn hy vọng đối phương sợ uy danh của hai người mà thúc thủ chịu trói để Tổng lệnh chủ toàn quyền định đoạt, như vậy đối với mình sẽ không phải khó xử.
Nhưng lão đã hy vọng hão huyền.
Thực tình Quách Thái Linh cũng lường trước tình thế đối với mình bất lợi, nhưng thù cha là trọng, thà chết chứ đâu có thể đầu hàng cừu nhân?
Nàng từng nghĩ đến chuyện thoát thân nhưng suy tính lại trước hai cao thủ này việc đó không dễ dàng. Hơn nữa bản tính quá kiêu hãnh, nàng không chấp thuận việc chưa đánh đã chạy, nên quyết định trong lúc xuất kỳ bất ý cứ ra một chiêu phủ đầu xem thế nào đã rồi sẽ tính sau.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư còn chưa nói hết câu, nàng liền lao vút tới, bảo kiếm xuất chiêu Ngọc nữ đầu lăng đâm chính diện đối phương.
Tần Ngư thấy đối phương bỏ ngoài tai bài thuyết giáo của mình, lại còn bất ngờ xuất thủ thì nổi giận quát lên:
– Nha đầu to gan.
Trong tiếng quát xuất song chỉ điểm thẳng vào thanh kiếm đang đâm tới mình.
Chỉ nghe Ko... ong một tiếng, thanh bảo kiếm trúng chỉ bật ngược lại, suýt nữa thoát khỏi tay bay vút đi, mặc dù vậy Quách Thái Linh cảm thấy bàn tay tê rần, kinh hãi nhảy lùi lại ba bước.
Tần Ngư trừng mắt quát:
– Cho ngươi biết thế nào là lợi hại. Ngươi chớ trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ.
Dứt lời thò tay vào túi lấy ra hai thứ binh khí trông rất cổ quái.
Hai vật này giống như quả chùy, cũng được đúc bằng thép, nhưng giống như quả khế, mỗi quả có mười hai cạnh sắc nhọn như dao, mới nhìn qua cũng đủ phát kinh.
Thứ binh khí cổ quái này gọi là Khóa cổ lam là binh khí thành danh trong giang hồ của Phong Lôi Thủ Tần Ngư.
Tên Địa đường đường chủ bước lên hai bước, mắt phát hung quang, giương đôi Khóa Hổ Lam lên cười hắc hắc nói:
– Quách cô nương. Ngươi hãy tận lực thi triển kiếm thuật thượng thặng của Quách gia đi xem làm gì được bổn tọa.
Quách Thái Linh vừa thấy đôi Khóa Hổ Lam đã biết là loại binh khí này không dễ đối phó.
Trong trường hợp nà chỉ còn cách tấn công xuất hết bản lĩnh sở học để liều một trận thắng phụ mà thôi.
Trong đầu nảy ra một ý nàng vẫn không nói gì, bước lên một bước bảo kiếm xuất chiêu Địa Địa Trảm Nhân tạo thành một màn kiếm quang bao phủ khắp người Phong Lôi Thủ Tần Ngư.
Tên đường chủ quát to lên một tiếng, múa đôi Khóa Hổ Lam hóa giải chiêu kiếm.
Quách Thái Linh không để binh khí của đối phương tiếp xúc với bảo kiếm của mình, vì thế chiêu thức phát ra vô cùng linh hoạt. Chợt với khinh công ảo diệu, lúc trái lúc phải, khi nhảy lên cao khi chùng người xuống thấp, làm cho Tần Ngư phải vất vả chống đỡ.
Ỷ mình võ công thâm hậu, kinh nghiệm trận mạc nhiều hơn, lại là bậc tiền bối nay bị một nha đầu tấn công đến thất điên bát đảo như vậy thì làm sao mà chịu được?
Phong Lôi Thủ Tần Ngư tức giận gầm lên, chiếc lam bên hữu xuất chiêu Kim đăng chiếu lộ, đánh tới cổ tay cầm kiếm của đối phương, bên tả lại ra chiêu Đề lam khoa hổ quật xuống hạ bàn, khí thế uy mãnh vô song.
Quách Thái Linh vẫn không dám tiếp binh khí đối phương, trước sự phản công mãnh liệt như vậy đành phải nhảy lùi lại.
Tần Ngư hừ một tiếng, quát to:
– Chạy đi đâu?
Lời chưa dứt đã nhún chân lao vút tới.
Lúc lùi về, Quách Thái Linh đã có chủ định, biết đối phương thế nào cũng đuổi theo.
Khi chân vừa đáp xuống đất, nàng lập tức giương Ngân đầu tiểu nỏ lên, nhằm thẳng diện môn địch bắn ra một phát.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư người đang lơ lửng trên không, liền vung tay dùng Khóa Hổ Lam đánh rơi mũi tên.
Quách Thái Linh nghĩ thầm:
– Mới qua vài chiêu đấu đã chứng tỏ rằng chỉ riêng một mình Tần Ngư mình đã không thắng nổi, trái lại còn chịu thiệt thòi, huống chi còn có Âu Dương Bất Bình đứng giám trận, sẵn sàng xuất thủ bất cứ lúc nào? Tên này hung hăng hơn, võ công chức cũng không kém Tần Ngư, nếu thêm hắn xung trận thì một không còn hy vọng nào thoát thân nữa. Huống chi ở đây đã gần khu vực Tổng đàn, hai tên đưa Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức về, nhất định chúng sẽ huy động thêm lực lượng bao vây, làm sao còn thoát thân được? Nếu lúc này không nghĩ kế thoát thân bị giết hoặc bị bắt thì mối huyết cừu đến bao giờ mới báo?
Tuy nảy ra ý niệm đó, nhưng bị Phong Lôi Thủ Tần Ngư bám sát không rời, muốn thoát thân đâu có dễ?
Mặt khác, Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình đứng ngoài giám trận, chỉ cần thấy nàng di động là xông vào ngay.
Thực ra lúc này hắn đã đọc được tâm ý của Quách Thái Linh bắt đầu di chuyển có ý ngăn không cho nàng đào thoát.
Quách Thái Linh nổi giận chuyển hướng tấn công, bỏ Tần Ngư xông tới Âu Dương Bất Bình vung kiếm quát:
– Tránh ra.
Lời chưa dứt đã nhằm đầu hắn chém bổ xuống.
Âu Dương Bất Bình hừ một tiếng, vung Kim Cốt Chiết lên đỡ.
Choang.
Kèm theo tiếng nổ là một đốm lửa bùng lên.
Kim Cốt Chiết Phiến vốn không thể sánh với bảo kiếm được, thế mà ở đây Âu Dương Bất Bình đánh bật được kiếm, đủ thấy hắn vận nội lực vào đó uy mãnh đến đâu.
Quách Thái Linh vừa bị đánh lui đã thấy Âu Dương Bất Bình lướt tới vung chưởng rít lên:
– Cút.
Liền đó, một cỗ kình lực ập tói nâng bổng nàng lên không đẩy về phía bờ sông như một chiếc lá khô theo gió cuốn, cách xa hiện trường tới ba bốn trượng.
May rằng Quách Thái Linh không bị nội thương, từ trên không đảo người đáp xuống một mỏm đá.
Ngay lúc ấy, nàng chợt nhận thấy ngay bên tả mình, chỉ cách một trượng có một người ngồi.
Trong lòng đầy kinh ngạc, mặc dù cường địch đang ở trước mặt, Quách Thái Linh vẫn không thể không quan sát người kia.
Mấy con chim bói cá đậu trên những cành cây nhỏ vươn ra bờ nước chăm chú nhìn xuống mặt sông, thỉnh thoảng bay vụt xuống nghe bõm một tiếng, miệng cắp một con cá nhỏ trắng ngời ánh bạc tương phản với bộ lông xanh biếc của nó, bay trở về đúng nơi nó vừa xuất phát, nuốt vội con mồi vừa bắt được rồi tiếp tục công việc muôn thủa của nó.
Trên bờ sông hoang vắng chỉ có một căn lều cũ xơ xác trống không, chắc của dân chài đã bỏ đi từ lâu.
Trước lều là một bãi đá cuội trắng tinh, tiếp đến là bãi lau xao xác dưới gió chiều.
Đó là một chi lưu của đại giang Hoàng Hà, nằm trong dãy Kim sa, cách Phong Lôi Bảo, đại bản doanh của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh chỉ vài chục dặm.
Quách Thái Linh ngồi trên một tảng đá lớn bên bờ, mắt dõi theo những ám mây tím pha hồng rực rỡ phía trời tây, con thần mã Hắc Thủy Tiên buộc ở gốc cây bên cạnh đang ung dung gặm cỏ, chừng như không biết lòng chủ nhân đang dâng trào cảm xúc.
Từ buổi chia tay trước căn lều trong khu vườn hoang gần Thái gia khách điếm, nàng đành phải giữ lấy con thần mã này.
Thấy vật là nhớ tới người, cứ mỗi lần nhìn Hắc Thủy Tiên, bóng hình Khấu Anh Kiệt lại hiện lên trong tâm trí nàng.
Nghĩ đến chàng, Quách Thái Linh lại trào dâng nỗi xót xa đau khổ, nàng cố sức quên đi, dốc hết tâm lực vào việc nghiên cứu và tập luyện pho kiếm pháp của phụ thân truyền lại trước lúc lâm chung.
Cách cường địch không xa, Quách Thái Linh cố nén nhịn cả lòng thù hận lẫn nỗi sầu tương tư, ngày đêm miệt mài luyện tập.
Ngày qua ngày, nàng đã tham ngộ được pho Việt nữ kiếm thuật nghiên tập tân biên của phụ thân di tặng.
Trong thời gian này, nàng cũng tranh thủ cất công điều tra Phong Lôi Bảo, nhất là nghiên cứu rất kỹ lưỡng cách bố trí và lối ra vào Tổng đàn.
Phong Lôi Bảo rất đồ sộ, nằm ở vị trí rất hiểm yếu trong một cơn cốc, trước đây chỉ có hai lối ra vào nhưng nay Thiết Hải Đường cho mở thêm hai cửa nữa thành ra bốn cửa gọi là Thiên, Địa, Kiền, Khôn, đều rất hiểm trở, một người án ngữ khẩu môn có thể ngăn được trăm người.
Ngoài cổng thành chắc chắn và trận pháp kỳ ảo, bốn đại môn này do bốn vị đường chủ đích thân đảm trách việc canh phòng, lấy đầu mình bảo đảm cho an ninh trong bảo.
Mặc dù nhân số trong bảo rất đông nhưng tất cả đều tuân thủ kỷ luật ra vào cổng rất nghiêm mật, bất kể thân sơ.
Muốn ra vào cổng, ai cũng phải xuất trình tín vật, khai báo thân phận lại còn nói khẩu lệnh thay đổi hàng ngày, chỉ càn tỏ ra đáng ngờ một chút là lập tức bị bắt giữ ngay.
Vì thế Phong Lôi Bảo tuyệt đối an toàn, ngoại nhân dù có lấy được tín vật cũng khó mà đột nhập vào được.
Một người dù có võ công cái thê muốn lọt vào nơi canh phòng tuyệt mật, cao thủ như vân thế này thì chẳng khác nào rơi vào tuyệt địa.
Vị Ngọc Quan Âm đầy kiêu hãnh cũng phải hết sức thận trọng điều tra từng chi tiết nhỏ, tìm cơ hội thuận lợi nhất và vạch ra kế hoạch chu đáo nhất mới dám hành động.
Hôm nay chính là thời điểm nàng quyết định hành động o O o Một chiếc khoái thuyền nhỏ sơn mày vàng từ thượng du xuôi dòng tiến xuống nhanh vun vút.
Chỉ nhìn qua sắc màu và hình dáng cũng biết đó không phải thuyền khách, thuyền câu mà là loại thuyền chuyên dụng đặc biệt của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh.
Là tổ chức hùng mạnh nhất võ lâm, với hai mươi bốn lệnh đàn và chín mươi sáu phân đà bố trí khắp nơi, đương nhiên bang phái này có đầu đủ phương tiện giao thông thủy lục kiêm toàn.
Chiếc khoái thuyền đến gần, quả nhiên thấy rõ trên lá cờ đuôi nheo lớn màu huyết dụ bay phần phật trước mũi thuyền có thêu hai mươi bốn vòng tròn màu kim tuyết lồng với nhau, cờ hiệu của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh.
Chiếc thuyền sơn vàng, khoang thuyền phủ rèm gấm rất sang trọng, hiển nhiên trong thuyền là nhân vật cấp cao từ Lệnh chủ trở lên.
Nơi đây còn cách tổng đàn vài chục dặm, dòng sông có nhiều thác và đá ngầm, vì thế phu thuyền phải là người thông thạo mới khỏi bị đắm.
Hai tên phu thuyền điều khiển cho chiếc du thuyền hướng sang tả ngạn để tránh bãi đá ngầm.
Quách Thái Linh chọn nơi này đã tính toán rất kỹ, thuyền xuôi ngược dòng muốn qua đây tất phải lượn và cách bờ xa nhất là năm trượng mới tránh được bãi đá ngầm phía bên hữu ngạn.
Chờ cho chu thuyền đến gần, nàng mới nhảy xuống tảng đá, lấy ra một chiếc Ngân đầu tiểu nỏ, là loại ám khí độc môn của Quách gia.
Đó là một chiếc nỏ bé xíu, có thể thu gọn trong tay áo, chỉ cần gương lên chạm tay vào lãy là những mũi tên đầu bịt bạch nhỏ bằng đầu ngón út phóng ra.
Tuy nhỏ như vậy, nhưng lãy nỏ được cấu tạo đặc biệt, tên phóng đi với tốc độ và lực đạo rất lớn, chuẩn xác đủ sức sát thương trong phạm vi xa tới sáu trượng.
Khi chiếc khoái thuyền cách ba bốn trượng, Quách Thái Linh mới nhằm đúng ngực tên phu thuyền bên tả bắn ra.
Tiếng tên xé gió cơ hồ không nghe thấy, tên phu thuyền không kêu lên được tiếng nào, khựng người lại buông rơi con sào rồi ngã lộn cổ xuống sông.
Tên phu thuyền còn lại không biết nguyên cớ gì, chỉ thấy đồng bọn ngã xuống sông vội nhảy sang cứu, nhưng mới nhấc chân đã hấy mắt hoa lên, một mũi tên cắm đúng vào huyệt mi tâm, hắn kêu lên một tiếng ngã sấp mặt xuống thuyền.
Quách Thái Linh hạ sát xong hai tên phu thuyền, không chút chậm trễ tung mình nhảy vút lên mũi thuyền.
Rèm cửa lay động, từ trong khoang hai nhân ảnh lao ra.
Đi trước là một lão nhân tuổi độ lục tuần, thân hình gầy nhỏ, cằm để râu dê, mặc trường bào màu tím.
Đi sau là một hán tử vạm vỡ mình cao bảy thước, tuổi trạc tứ tuần, mặt vuông râu rậm, tướng mạo rất uy vũ.
Hai người vừa lao ra khỏi khoang đã đứng chắn hai bên Quách Thái Linh.
Chiếc thuyền không người điều khiển xoay ngang lại, theo nước trôi đi, may rằng đã vượt qua khỏi bãi đá ngầm nên không có gì nguy hiểm.
Bấy giờ những tia nắng cuối cùng đã tắt, chỉ còn ánh hồi quang hắt ra ánh sáng ảm đạm trước lúc hoàng hôn.
Tên hán tử lướt nhìn thi thể tên phu thuyền rồi nhìn Quách Thái Linh quát hỏi:
– Người là ai? Vì sao giết người?
Quách Thái Linh đã có chủ ý, quyết tâm không để tên nào trên thuyền sống sót làm kinh động đến Tổng đàn Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh. Nhưng trước khi động thủ nàng cần biết rõ lai lịch thân phận đối phương.
Đương nhiên lão nhân và tên hán tử cũng quyết bắt cho bằng được nữ tặc này để lập công.
Tên hán tử vừa hỏi dứt câu, cả hai lại tiến thêm một bước nữa, hai tay đưa lên ngang ngực sẵn sàng xuất thủ.
Lão nhân râu dê quát lên:
– Nữ tặc nói mau. Nếu người dám có nửa lời dối trá, lão phu sẽ đánh cho nát thây ngay giữa thuyền này.
Quách Thái Linh bình thản nhìn vẻ hùng hổ của địch nhân cười đáp:
– Các người chớ hỏi ta vội, trước hết hãy khai báo danh tính và thân phận.
Bảo kiếm của cô nương không giết hạng vô danh.
Nói xong rút kiếm ra.
Lập tức kiếm khí toát ra lạnh ngắt.
Tên hán tử cao lớn vạm vỡ cười hắc hắc nói:
– Nha đầu to gan dám vuốt râu hùm, thật là chán sống rồi. Bổn Lệnh chủ sẽ tóm cổ người rồi sẽ nói.
Tên này miệng tuy nói cứng nhưng tim lại đập rộn lên.
Từ bé đến nay, hắn chưa bao giờ thấy vị cô nương nào đẹp đến thế, nên mắt cứ chòng chọc nhìn vào những đường nét khêu gợi trên người Quách Thái Linh, còn lòng dạ đâu mà chiến đấu nữa?
Quách Thái Linh thực ra chỉ cần biết đích xác đối phương là người của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh là đủ, chẳng cần biết cụ thể lai lịch tính danh.
Nghe tên hán tử xưng mình là Lệnh chủ, nàng nhếch môi cười nhạt trong lòng đã có chủ ý ngay.
Còn tên này tự thị võ công cao cường, thấy mỹ nhân lại đồng tính dâm đãng, nên xua tay ra hiệu cho đồng bọn lùi lại, rút ra một thanh đao to bản sấn vào một bước đứng ở vị trí sẵn sàng xuất thủ.
Lão nhân râu dê đi guốc trong bụng hắn, tự nhủ:
– Cứ để hắn động thủ, nếu thắng ta cũng chia được một phần. Nếu hắn bại, mình đứng ngoài quan sát biết được võ công lộ số của nha đầu này, lúc đó miếng ngon mình sẽ hưởng trọn, thế chẳng tốt hay sao?
Nghĩ thế lùi lại nhường chỗ, còn dặn lại một câu:
– Từ lệnh chủ. Người hãy cẩn thận đấy. Ta xem nha đầu này kiếm thuật có chút bản lĩnh đấy.
Tên hán tử được xưng là Từ lệnh chủ cười nhạt đáp:
– Phó tọa cứ yên tâm. Ty chức cho đến nay vẫn phòng không gối chiếc vì chưa tìm được nữ nhân tài sắc kiêm toàn. Nếu may mà nha đầu này có chút bản lĩnh được như ngài nói thì ty chức mới chấm dứt cuộc sống độc thân được.
Lại chỉ đao sang Quách Thái Linh nói tiếp:
– Tiểu nương tử. Người đừng động thủ nữa thì hơn. Hãy vứt kiếm đi, theo Từ gia đến Tổng đàn xin tha tội. Từ gia đảm bảo cho người cả mạng sống lẫn hạnh phúc gia đình, người thấy thế nào?
Tới đó buông một tràng cười khả ố.
Quách Thái Linh giận sôi lên, nhưng chưa kịp nói gì thì hắn đã chỉ vào lão nhân râu dê giới thiệu:
– Vị này là Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức, Phó đường chủ Địa đường của Tổng đàn. Với địa vị đó, Phùng phó tọa sẽ dễ dàng làm chủ hôn cho chúng ta.
Quách Thái Linh không nén nổi quát lên:
– Gian tặc muốn chết.
Từ lệnh chủ không chút mếch lòng cười hô hô nói:
– Tiểu nương tử. Từ gia thật lòng với người đừng phụ ân ta như thế...
Hắn chưa kịp dứt câu, đã thấy kiếm quang lóe lên.
Quách Thái Linh không thèm đáp, dùng ngay một chiêu Đại Tinh Thiên Trụy trong Việt Nữ Kiếm thuật tân biên, vừa tham ngộ được tấn công.
Tên Từ lệnh chủ tuy bản tính hiếu sắc dâm đãng, nhưng dày dạn kinh nghiệm đối địch, lại có nội công thâm hậu, một trong số hai mươi tư tên Lệnh chủ trong số hàng mấy ngàn đệ tử của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh thân thủ đương nhiên không phải hạng tầm thường.
Thấy đối phương phát kiếm tấn công, hắn vội vàng xuất đao nghênh tiếp, đồng thời người né sang tả, tay trái chộp tới cổ tay cầm kiếm của Quách Thái Linh.
Đây là chiêu phản kích rất hiệu quả, nhưng tiếc rằng đối thủ của hắn là Quách Thái Linh vì thế hắn đã chậm một bước.
Chiêu Đại Tinh Thiên Trụy có tới ba biến hóa, khi Từ lệnh chủ đưa đao ra đỡ thì kiếm ảnh vụt tắt, đến khi hắn ngả người sang tả thì lại thấy thanh bảo kiếm lại bổ xuống đầu mình như cũ.
Tên này biết mình đã đánh giá thấp đối phương bụng bảo dạ:
– Hỏng rồi.
Không kịp né tránh, hắn thu nhanh đao lại đỡ, đồng thời người bổ xuống sàn thuyền lăn đi một vòng.
Choang.
Thanh đao to bản của Từ lệnh chủ bị thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn của Quách Thái Linh chém đứt phăng.
Tên Lệnh chủ kinh hồn bạt vía, nhắm mắt lẩn sang phía bên kia mạn thuyền nhưng khi vừa nhỏm đầu lên thì ánh kiếm đã xoẹt tới.
Tên phó đường chủ Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức mở to mắt kinh hoàng nhìn đồng bọn, không có cách gì giải cứu được nữa.
Từ lệnh chủ rú lên nhưng mới lọt ra khỏi cổ họng thì ngưng lại, vì đầu đã bị chém đứt phăng, thủ cấp bắn ra xa làm tung lên một cột nước đỏ ngầu máu đỏ.
Từ cổ tên Từ lệnh chủ, một vòi máu vọt lên cao tới ba bốn thước, thi thể không đầu của hắn đổ xuống sàn thuyền, máu vẫn còn tuôn ra xối xả.
Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức đứng ngây người ra một lúc mới trấn tĩnh lại, mắt đỏ ngầu nhìn Quách Thái Linh quát:
– Nha đầu to gan...
Nhưng hắn chưa kịp dứt lời thì Quách Thái Linh đã lướt tới đứng ngay trước mặt chỉ kiếm nói:
– Bây giờ tới lượt người.
Tên phó đường chủ bụng đã hoang mang, lùi lại một bước rít lên:
– Nha đầu người dám tới cấm địa Tổng đàn Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh hành hung, người muốn chết sao?
Quách Thái Linh không đáp, mặt lạnh như băng, tay cầm chắc bảo kiếm, lại tiến lên một bước.
Bây giờ thì trời đã bắt đầu tối, mặt sông không một bóng thuyền bè, những bụi cây tảng đá hai bên bờ đứng im lìm như những bóng ma, trên chiếc khoái thuyền bốc lên mùi huyết tanh và tử khí khiến quang cảnh càng tăng thêm vẻ rùng rợn.
Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức lùi thêm một bước, rút nhanh từ thắt lưng một đôi vòng thép đen sì một lớn một nhỏ.
Trong võ lâm nhiều người biết đến đôi vòng thép có tên Tử mẫu li hồn khuyên của Lãnh Diện Âm Sai.
Với thân phận là phó đường chủ trong Tổng đàn Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh, rất ít khi Phùng Đức phải dùng tới đôi vòng này.
Thấy Quách Thái Linh chỉ một chiêu đã lấy mạng Từ Lệnh chủ, nay chỉ còn một mình trên thuyền, đương nhiên Phùng Đức không dám coi thường, phải dùng tới binh khí mới mong thủ thắng.
Trong tay đã có binh khí làm tên phó đường chủ thêm tự tin, không lùi lại nữa nhìn địch nhân nói:
– Nha đầu. Mau báo tính danh ra. Vì sao dám chặn đường bổn tọa vô cớ hành hung giết người?
Quách Thái Linh đáp:
– Người không cần biết tính dang. Chỉ biết rằng đã là người của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh đều đáng chết, thế là đủ.
Nói xong đưa chếch kiếm lên.
Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức gõ đôi vòng vào nhau nghe xoảng một cái, cười nói:
– Ta xem chừng cô nương sắp phát kiếm vào trung lộ nhưng cứ thử xem, chỉ sợ không thu được hiệu quả đâu.
Quách Thái Linh thấy đối phương biết được ý đồ mình, liền chuyển kiếm sáng tay trái, tay phải nhằm yết hầu địch điểm ra một chỉ.
Phùng Đức hơi biến sắc, đưa vòng lên hóa giải lại nói:
– Kiếm giao sang tả, từ trung lộ chuyển lên thượng bộ, nhưng chỉ sợ cô nương không chiếm được tiện nghi đâu.
Quách Thái Linh nghe vậy không khỏi kinh tâm, bụng bảo dạ:
– Nguyên lão tặc này cũng là một danh gia kiếm thuật.
Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức đọc vanh vách hai chiêu sát thủ trúng ngay dự định của đối phương, tỏ ra rất đắc ý.
Hắn còn định nói thêm, chợt thấy kiếm trong tay Quách Thái Linh chếch xuống rồi bất thần lóe lên thành muôn ánh hàn quang bao trùm lấy toàn thân hắn.
Phùng Đức không biết đó là chiêu gì bụng phát run.
Nguyên đó là chiêu Phù Quang Kính Ảnh trong Việt nữ kiếm thuật tân biên rất ảo diệu, biến hóa vô cùng do Quách Bạch Vân khổ công sưu tầm nghiên cứu mà thành, làm sao hắn biết được?
Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức biết lợi hại, vội vàng đưa đôi vòng lên đỡ.
Đôi Tử Mẫu Li Hồn Khuyên trong tay Phùng Đức ứng biến rất linh hoạt, xoay vòng, tiến thoái thần diệu vô cùng, chỉ tiếc là kiếm chiêu trong Việt nữ kiếm thuật quá kỳ ảo nên không sao hóa giải được hết.
Trong tiếng thép chạm nhau vang rền và muôn tia lửa bắn ra, Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức rú lên một tiếng đau đớn.
Trong thế tấn công dồn dập, bảo kiếm của Quách Thái Linh đã luồn qua khoảng không giữa đôi vòng sắt, đâm trúng vào sườn phải đối phương.
Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức bị thất thủ, một chiếc vòng thép bay vút đi rơi xuống giữa sông.
Tên phó đường chủ nén đau, nghiến răng tung chiếc vòng thép còn lại vào người địch nhân.
Quách Thái Linh lách người tránh được, chiếc vòng thép bắn vào mũi thuyền làm sạt đi một mảng lớn khiến chiếc thuyền chao đảo tưởng chừng lật úp.
Trong tay không còn binh khí, sườn lại bị thương không nhẹ, Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức biết không đối phó nổi, liền lợi dụng lúc chiếc thuyền chao đảo tạo thời cơ thoát thân, lao người nhảy ùm xuống nước, cố chịu đau ra sức bơi vào bờ.
Quách Thái Linh đã quyết ý không để tên nào sống xót làm kinh động đến Tổng đàn, lấy từ tay áo ra chiếc Ngân đầu tiểu nỏ.
Nhưng vừa lúc đó, chợt từ hạ lưu, một chiếc thuyền lớn thắp đèn đuốc sáng trưng bơi ngược lên.
Quách Thái Linh kinh hãi quay lại nhìn.
Chiếc thuyền này cũng sơn màu vàng, cắm cờ đuôi nheo kỳ hiệu Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh nhưng lớn và quý phái hơn chiếc thuyền Quách Thái Linh đang đứng nhiều.
Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức đang bơi sắp vào bờ, thấy chiếc thuyền kia tới bụng mừng rơn, rán sức bình sinh vượt nốt mấy trượng còn lại miệng không ngớt gào lên.
Tiếng gào của hắn làm Quách Thái Linh sực tỉnh, lại một lần nữa giương Ngân đầu tiểu nỏ lên.
Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức đã lên tới bờ, vừa chạy được hai bước thì bị một mũi tên nhỏ xíu cắm vào lưng, người giật nảy lên một cái, ngã xấp xuống không bò dậy nổi.
Lúc đó người trên chiếc thuyền lớn đã phát hiện được biến cố trên thuyền nhỏ và trông thấy Phùng Đức.
Tên phó đường chủ gượng nhổm dậy, lấy trong túi ra một vật ném xuống tảng đá trước mặt.
Uỳnh.
Tiếp theo tiếng nổ là một vệt sáng ngũ sắc bay vọt lên không, vạch một đường chói sáng cao tới sáu bảy trượng.
Nguyên đó là pháo hiệu cấp cứu của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh.
Người trên thuyền lớn vốn đã phát hiện ra sự cố nhưng chưa biết rõ tình huống thế nào, nay thấy tín hiệu cấp cứu, lập tức vang lên tiếng quát tháo.
Bốn tên phu thuyền ra sức đẩy mạnh tay chèo đưa thuyền băng băng lướt tới.
Sau cuộc chiến, chiếc thuyền nhỏ đã trôi xuôi chừng bốn năm dặm, đã tới gần Tổng đàn hơn.
Quách Thái Linh đã bình tĩnh lại, chiếc thuyền lớn còn cách hơn nửa dặm, việc cần làm lúc này là cần phải nhảy lên bờ, nếu phải đối phó với địch nhân sẽ thuận tiện hơn, và tiếp theo đó là giết Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức bớt tên nào hay tên đó.
Nàng chạy tới mũi thuyền rồi tung người nhảy vút lên bốn năm trượng đáp xuống bờ.
Phùng Đức quay lại, tuy đã bị trọng thương nhưng vẫn không cam tâm chịu chết, nghiến răng phất mạnh tay áo phát ra một chùm ám khí.
Nhưng hắn đã quá đuối sức, phát xong ám khí thì cũng ngã nhào xuống.
Quách Thái Linh vung kiếm gạt ám khí rơi lả tả xong sấn tới vung kiếm lên.
Trong khi tính mạng của Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức như ngàn cân treo sợi tóc thì chợt nghe xoẹt xoẹt hai tiếng.
Quách Thái Linh nghe tiếng ám khí bắn tới hậu tâm mình, kinh hãi nhảy tránh sang bên quay lại, cũng vừa lúc đó hai nhân ảnh lướt tới gần.
Nhờ đó mà Phùng Đức thoát chết.
Hai người vừa xuất hiện tuổi trên dưới ngũ tuần. Tên bên tả mặt xanh xao, mắt nhỏ nhưng rất sáng, chừa râu ngắn, bận trường y màu vàng, ngực trái gắn một ngôi sao bằng vàng óng ả.
Lão nhân bên hữu người cao hơn đồng bọn chút ít, diện mạo thanh thoát giống như một văn sĩ, tay cầm chiết phiến, ăn vận cũng giống tên kia, chỉ là trên ngực áo không phải ngôi sao mà là tấm kim bài hình tam giác.
Không biết trong hai lão nhân gia nay ai đã phát ám khí cứu mạng Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức? Nhưng một điều có thể khẳng định là chúng từ chiếc thuyền lớn nhảy lên.
Chiếc thuyền này cách bờ có tới mười mấy trượng, thế mà chúng chỉ đến sau Quách Thái Linh khoảnh khắc, đủ thấy thân thủ phi phàm.
Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức cố đứng lên nhưng vì thương thế quá nặng nên chỉ quỳ dậy được thôi.
Lão nhân bên tả bước tới đỡ Phùng Đức lên, nhíu mày nói:
– Phùng phó tọa, chuyện gì xảy ra vậy?
Phùng Đức chắp tay nói:
– Khải bẩm nhị vị Đường chủ... nữ nhân này quá lợi hại... Lệnh chủ Từ Chung đã gặp độc thủ của thị, ty chức cũng...
Nói chưa hết câu, hắn chợt ộc ra một bãi máu, gục xuống ngất đi.
Quách Thái Linh nghe Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức gọi hai lão nhân này là đường chủ, trong lòng thầm kinh hãi.
Nàng đã biết rằng trong Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh ngoài tổng lệnh chủ Thiết Hải Đường ra, có bảy nhân vật trọng yếu nhất là Tổng quản, Tứ đại đường chủ Thiên, Địa, Kiền, Khôn đường, hai nhân vật đứng đầu Nội, Ngoại đường giữ việc chấp pháp là Phong lôi nhị lão.
Nay Phong lôi nhị lão và Tổng quản Ưng Thiên Lý đã chết, vậy nhân vật cao cấp nhất sau Tổng lệnh chủ Thiết Hải Đường chỉ còn Tứ đại đường chủ, thế mà có tới hai người xuất hiện ở đây, hỏi sao Quách Thái Linh không kinh tâm được?
Quách Thái Linh tuy chưa từng biết mặt ai trong số Tứ đại đường chủ nhưng sau mười mấy ngày điều tra, nàng đã biết bốn nhân vật này gồm Thiên đường đường chủ Thiên Mã Hành Không Yến Tam Đa, Địa đường đường chủ Phong Lôi Thủ Tần Ngư, Kiền đường đường chủ Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình, và Khôn đường đường chủ Hắc Ưng Nhạc Kỳ.
Hai lão nhân này người bên tả mặt xanh xao chừa râu ngắn là Địa đường đường chủ Phong Lôi Thủ Tần Ngư, lão đứng bên hữu người cao mắt bé kia là Kiền đường đường chủ Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình.
Tứ đại đường chủ có địa vị và võ công đều rất cao cường, ngay những đệ tử có chức vị cao trong Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh cũng rất ít khi được gặp, thế mà nay có tới hai người cùng xuất hiện, tất phải có yếu sự gì hết sức quan trọng.
Lúc này chiếc thuyền lớn đã cập bờ, lại thêm bốn tên lam y võ sĩ rời thuyền nhảy lên đứng dàn thành hàng ngang sau lưng nhị vị đường chủ.
Quách Thái Linh thấy địch nhân người đông thế mạnh, tình hình của mình hết sức bất lợi, ngay cả việc thoát thân cũng không phải là dễ dàng.
Nàng liền lùi lại một bước, tay nắm chặt chuôi kiếm, vận công phòng bị sẵn sàng ứng chiến...
Địa đường đường chủ Phong Lôi Thủ Tần Ngư phất tay gọi:
– Trương Đống, Mạnh Tập nghe đây.
Hai tên lam y võ sĩ vội bước ra cúi mình đáp:
– Có thuộc hạ.
Tần Ngư ra lệnh:
– Phòng phó tọa mất máu quá nhiều, nên ngất đi. Các người mau đưa về Tổng đàn cấp cứu, việc ở đây sẽ do bổn tọa đích thân giải quyết, không được làm kinh động đến quý khách trên thuyền. Nghe rõ không?
Trương Đống và Mạnh Tập cùng dạ ran một tiếng, vội vã khiêng Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức lên chạy đi.
Hai tên võ sĩ còn lại không chờ lệnh rút binh khí ra, bước tới cách Quách Thái Linh bảy tám thước, đứng ở tư thế sẵn sàng xuất thủ.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư đanh giọng:
– Nha đầu mau báo tính danh lai lịch ra. Nếu có nửa lời dối trá, bổn tọa lập tức sẽ cho người hoành thây dưới chưởng.
Quách Thái Linh lạnh lùng đáp:
– Người là một trang Tứ đại đường chủ của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh mà không biết bổn cô nương là ai thì hãy về gọi Thiết Hải Đường tới đây, hắn sẽ nói cho các người biết rõ.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư giận đến nỗi râu ria vểnh ngược, trừng mắt quát lên:
– Nha đầu to gan.
Bấy giờ Kiền đường đường chủ Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình mới lên tiếng:
– Tần huynh hà tất phải nhiều lời với thị. Cứ bắt gô cổ lại đem về Tổng đàn rồi sẽ tính sau.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư gật đầu đáp:
– Âu dương huynh nói rất phải.
Rồi chợt vung tay ra lệnh:
– Bắt lấy nó.
Hai tên lam y võ sĩ cùng quát to một tiếng vung kiếm phân thành hai bên tả hữu lao vào.
Hai tên này, một là Lý Uy, tên thứ hai Hoàng Hiệu Bình cùng Trương Đống và Mạnh Tập vừa đưa Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức về tổng đàn đều là võ sĩ kiệt xuất trong Địa đường, trực thuộc quyền chỉ huy của Phong Lôi Thủ Tần Ngư.
Đương nhiên võ công của chúng làm sao sánh được với Từ lệnh chủ đã chết và phó đường chủ Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức vừa bị trọng thương.
Hai tên này đã không địch nổi vị cô nương này, lẽ nào Lý Uy và Hoàng Hiệu Bình thắng được?
Phong Lôi Thủ Tần Ngư thừa biết điều này nhưng vẫn lệnh cho chúng xuất thủ và cho rằng có lão và Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình ở đây, cho dù chúng có bại cũng không đến nỗi bị thương. Cứ để nha đầu kia thi triển võ học, từ đó lão có thể nhận ra lai lịch sư thừa của đối phương, sau đó xuất thủ khống chế cũng không muộn.
Hai tên võ sĩ Lý, Hoàng được lệnh hăm hở xông vào, nhưng thấy Quách Thái Linh vẫn đứng yên bất động, người và kiếm hợp nhất, chúng trở nên do dự chưa dám tấn công ngay.
Nhưng chỉ chốc lát, nghĩ đến mệnh lệnh tại thân, Lý Uy thét lên một tiếng, vung kiếm tấn cong trước, trường kiếm bổ chéo xuống vai phải Quách Thái Linh.
Chiếu theo lý, đối phương sẽ phải xuất kiếm tiếp chiêu, tên võ sĩ còn lại là Hoàng Hiệu Bình sẽ thừa cơ mà khống chế để bắt lấy.
Cả hai tên ngầm hiểu ý nhau, đồng tâm nhất trí thực hiện kế sách, chỉ tiếc rằng chúng đã tính sai.
Lý Uy phát kiếm, thực ra đó chỉ là hư chiêu, không ngờ Quách Thái Linh vẫn đứng bất động không phản ứng, hắn liền sinh ra lúng túng sa ngay vào thế bị động.
Giá như hắn có nội lực cao hơn, khi phát hiện thấy đối phương không phản ứng thì nhanh chóng vận thêm năm sáu thành lực đạo nữa là có thể uy hiếp được địch nhân.
Nhưng với hạng cao thủ nhị, tam lưu như Lý Uy, chẳng những không làm được điều này mà ngay cả chuyển hướng trong ý nghĩ cũng không kịp.
Kiếm vừa chém ra nửa chừng, hắn thấy đối phương không bị mắc lừa, đáng lẽ biến chiêu thì kiếm bỗng khựng lại.
Bấy giờ Quách Thái Linh mới xuất kiếm.
Ánh hàn quang lóe lên, bổ thẳng xuống đầu Lý Uy bằng một chiêu Thập nhị cầm câu được Quách Bạch Vân chân truyền.
Với khoảng cách chỉ ba thước, đường kiếm thần tốc của Quách Thái Linh sẽ bổ đôi người tên võ sĩ chứ chẳng nghi.
Bên ngoài Phong Lôi Thủ Tần Ngư kêu lên một tiếng, nhưng muốn cứu tên đệ tử đã không kịp nữa.
Quách Thái Linh vốn là người nhân từ, thấy tên võ sĩ này chẳng qua chỉ là kẻ làm theo lệnh, hơn nữa hắn xuất chiêu đầu tiên không có ý đả thương mình.
Vừa rồi vì muốn giữ bí mật nên buộc phải giết cả bốn người trên thuyền, đến giờ nghĩ lại còn thấy ân hận.
Nay tin tức đã tới Tổng đàn, đương nhiên kế hoạch đột nhập đã không thực hiện được nữa, chỉ còn phương sách tìm cơ hội thoát thân, vì thế nàng không định giết người bất hạnh như Lý Uy làm gì.
Bảo kiếm chỉ cách đầu tên này vài tấc, nàng đột ngột thu kiếm nhưng sợ vẫn còn uy lực sát thương, nàng phát ra một chưởng đánh Lý Uy lùi lại.
Tên này thoát chế trong gang tấc, nhưng bị chưởng đánh ngã xoài ra sau hơn một trượng, vừa sợ vừa mừng, mặt tái mét không còn chút huyết sắc.
Lúc đó Hoàng Hiệu Bình thấy đồng bọn gặp hiểm cảnh liền lao ra phát kiếm cứu nguy.
Quách Thái Linh quay lại hừ một tiếng đưa kiếm ra nghênh tiếp:
Choang.
Thanh kiếm của Hoàng Hiệu Bình bị chém bạt đi, bảo kiếm của Quách Thái Linh theo vòng tròn chém xuống sườn hắn thành một đường dài tới năm tấc, máu tuôn ra.
Thấy hai tên đệ tử chỉ trong chớp mắt đã bị thương, cả hai tên đường chủ vô cùng kinh hãi.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư thấy rõ đối phương đã hạ thủ lưu tình, bước lên hai bước chắp tay hỏi:
– Bổn tọa thật thất kính. Dám hỏi cô nương có phải là Quách đại tiểu thư hiểu danh Ngọc Quan Âm ở Bạch Mã sơn trang không?
Dám đoán ra lão đã nhìn ra chiêu thuật của Quách Thái Linh.
Nàng gật đầu đáp:
– Ta là Quách Thái Linh, còn Ngọc Quan Âm chỉ là cách gọi hoa mỹ của người khác, ta không dám nhận mỹ hiệu đó.
Tần Ngư lại hỏi:
– Nói như vậy là lão kiếm khách Quách Bạch Vân đã quá cố là tôn phụ của cô nương?
Quách Thái Linh lạnh lùng đáp:
– Người hỏi câu đó chẳng thừa quá sao?
Tần Ngư cười hắc hắc nói:
– Kỳ phụ tất sinh kỳ nữ, chẳng trách nào cô nương thân thủ phi phàm như thế.
Lúc sinh thời, bổn tọa có cơ duyên được gặp Quách đại hiệp mấy lần, nay xem lại cô nương đã được phụ thân chân truyền. Lệnh đại sư huynh Ô Đại Dã cũng từng đến bổn bang, nhưng không kích động như cô nương đâu. Nếu muốn trả thù sao không đến thẳng tổng đàn mà chặn đường chết người như thế chẳng hóa ra thành kẻ cướp đường, làm mất đi gia phong đáng kính của Quách đại hiệp hay sao? Hôm nay Tần mỗ tuy bất tài nhưng cũng dám đứng ra thay lệnh tôn đã quá cố giáo huấn cô nương để chừa thói hung hăng cao ngạo không biết trời cao đất dày đi.
Quách Thái Linh tức giận quát:
– Người là cái thá gì chứ? Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh mới toàn là lũ cướp đường đáng giết. Các người cậy thế làm càn, bức hiếp lương dân, chèn ép các môn phái, mặc sức giết người. Loại cường đạo không bằng ai đó thì đòi giáo huấn ai?
Người khác sợ khác người, nhưng bổn cô nương coi khinh. Nếu sợ ta đã chẳng đến đây.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư bị mắng như thế nhưng mặt vẫn không đổi sắc, liếc mắt nhìn ra hiệu cho Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình nhưng vẫn điềm nhiên cười nói:
– Cô nương cuồng ngạo quá. Nếu hôm nay bổn tọa không cho cô nương biết thế nào là lợi hại thì e rằng người cho Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh không có người.
Nhưng trước khi động thủ, bổn tọa muốn giới thiệu.
Quách Thái Linh gạt phắt:
– Cần gì giới thiệu. Ta biết rõ người là Địa đường đường chủ Phong Lôi Thủ Tần Ngư Tần lão nhị, còn lão mắt híp kia là Kiền đường chủ Âu Dương Bất Bình, toàn là thứ phỉ đồ hại dân cả...
Nàng vốn không biết hai lão nhân này là ai, nhưng nghe chúng xưng hô thì đoán ra ngay.
Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình vốn là kẻ hung thần ác sát, lạnh máu giết người nghe nói thế tức giận gầm lên:
– Tần huynh sao không mau bịt miệng nó lại, còn lôi thôi làm gì?
Còn Phong Lôi Thủ Tần Ngư tuy không phải là người chính phái nhưng tính vốn điềm đạm hơn.
Lão vốn biết Tổng lệnh chủ Thiết Hải Đường vẫn nặng lòng với mẫu thân của Quách Thái Linh là Thành Ngọc Sương, gần đây lão nghe đồn bà ta còn chưa chết, tin rằng vì Thành Ngọc Sương mà tổng lệnh chủ không nỡ hạ thủ tuyệt tình với nhi nữ bà ta và không muốn làm phật ý thượng cấp nên mới tỏ ra khách khí đến tận bây giờ.
Thấy Âu Dương Bất Bình đã nổi giận, lão đáp:
– Âu dương huynh đừng vội.
Rồi tiếp tục thuyết phục Quách Thái Linh:
– Cô nương đã biết như vậy thì tốt. Có chúng ta ở đây, cô nương sẽ không có cơ hội nào đâu. Chi bằng vứt binh khí theo chúng ta về Tổng đàn chờ xử trí. Nếu cô nương không biết tiến thoái tất sẽ chuốc lấy nỗi nhục đấy.
Lão vẫn hy vọng đối phương sợ uy danh của hai người mà thúc thủ chịu trói để Tổng lệnh chủ toàn quyền định đoạt, như vậy đối với mình sẽ không phải khó xử.
Nhưng lão đã hy vọng hão huyền.
Thực tình Quách Thái Linh cũng lường trước tình thế đối với mình bất lợi, nhưng thù cha là trọng, thà chết chứ đâu có thể đầu hàng cừu nhân?
Nàng từng nghĩ đến chuyện thoát thân nhưng suy tính lại trước hai cao thủ này việc đó không dễ dàng. Hơn nữa bản tính quá kiêu hãnh, nàng không chấp thuận việc chưa đánh đã chạy, nên quyết định trong lúc xuất kỳ bất ý cứ ra một chiêu phủ đầu xem thế nào đã rồi sẽ tính sau.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư còn chưa nói hết câu, nàng liền lao vút tới, bảo kiếm xuất chiêu Ngọc nữ đầu lăng đâm chính diện đối phương.
Tần Ngư thấy đối phương bỏ ngoài tai bài thuyết giáo của mình, lại còn bất ngờ xuất thủ thì nổi giận quát lên:
– Nha đầu to gan.
Trong tiếng quát xuất song chỉ điểm thẳng vào thanh kiếm đang đâm tới mình.
Chỉ nghe Ko... ong một tiếng, thanh bảo kiếm trúng chỉ bật ngược lại, suýt nữa thoát khỏi tay bay vút đi, mặc dù vậy Quách Thái Linh cảm thấy bàn tay tê rần, kinh hãi nhảy lùi lại ba bước.
Tần Ngư trừng mắt quát:
– Cho ngươi biết thế nào là lợi hại. Ngươi chớ trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ.
Dứt lời thò tay vào túi lấy ra hai thứ binh khí trông rất cổ quái.
Hai vật này giống như quả chùy, cũng được đúc bằng thép, nhưng giống như quả khế, mỗi quả có mười hai cạnh sắc nhọn như dao, mới nhìn qua cũng đủ phát kinh.
Thứ binh khí cổ quái này gọi là Khóa cổ lam là binh khí thành danh trong giang hồ của Phong Lôi Thủ Tần Ngư.
Tên Địa đường đường chủ bước lên hai bước, mắt phát hung quang, giương đôi Khóa Hổ Lam lên cười hắc hắc nói:
– Quách cô nương. Ngươi hãy tận lực thi triển kiếm thuật thượng thặng của Quách gia đi xem làm gì được bổn tọa.
Quách Thái Linh vừa thấy đôi Khóa Hổ Lam đã biết là loại binh khí này không dễ đối phó.
Trong trường hợp nà chỉ còn cách tấn công xuất hết bản lĩnh sở học để liều một trận thắng phụ mà thôi.
Trong đầu nảy ra một ý nàng vẫn không nói gì, bước lên một bước bảo kiếm xuất chiêu Địa Địa Trảm Nhân tạo thành một màn kiếm quang bao phủ khắp người Phong Lôi Thủ Tần Ngư.
Tên đường chủ quát to lên một tiếng, múa đôi Khóa Hổ Lam hóa giải chiêu kiếm.
Quách Thái Linh không để binh khí của đối phương tiếp xúc với bảo kiếm của mình, vì thế chiêu thức phát ra vô cùng linh hoạt. Chợt với khinh công ảo diệu, lúc trái lúc phải, khi nhảy lên cao khi chùng người xuống thấp, làm cho Tần Ngư phải vất vả chống đỡ.
Ỷ mình võ công thâm hậu, kinh nghiệm trận mạc nhiều hơn, lại là bậc tiền bối nay bị một nha đầu tấn công đến thất điên bát đảo như vậy thì làm sao mà chịu được?
Phong Lôi Thủ Tần Ngư tức giận gầm lên, chiếc lam bên hữu xuất chiêu Kim đăng chiếu lộ, đánh tới cổ tay cầm kiếm của đối phương, bên tả lại ra chiêu Đề lam khoa hổ quật xuống hạ bàn, khí thế uy mãnh vô song.
Quách Thái Linh vẫn không dám tiếp binh khí đối phương, trước sự phản công mãnh liệt như vậy đành phải nhảy lùi lại.
Tần Ngư hừ một tiếng, quát to:
– Chạy đi đâu?
Lời chưa dứt đã nhún chân lao vút tới.
Lúc lùi về, Quách Thái Linh đã có chủ định, biết đối phương thế nào cũng đuổi theo.
Khi chân vừa đáp xuống đất, nàng lập tức giương Ngân đầu tiểu nỏ lên, nhằm thẳng diện môn địch bắn ra một phát.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư người đang lơ lửng trên không, liền vung tay dùng Khóa Hổ Lam đánh rơi mũi tên.
Quách Thái Linh nghĩ thầm:
– Mới qua vài chiêu đấu đã chứng tỏ rằng chỉ riêng một mình Tần Ngư mình đã không thắng nổi, trái lại còn chịu thiệt thòi, huống chi còn có Âu Dương Bất Bình đứng giám trận, sẵn sàng xuất thủ bất cứ lúc nào? Tên này hung hăng hơn, võ công chức cũng không kém Tần Ngư, nếu thêm hắn xung trận thì một không còn hy vọng nào thoát thân nữa. Huống chi ở đây đã gần khu vực Tổng đàn, hai tên đưa Lãnh Diện Âm Sai Phùng Đức về, nhất định chúng sẽ huy động thêm lực lượng bao vây, làm sao còn thoát thân được? Nếu lúc này không nghĩ kế thoát thân bị giết hoặc bị bắt thì mối huyết cừu đến bao giờ mới báo?
Tuy nảy ra ý niệm đó, nhưng bị Phong Lôi Thủ Tần Ngư bám sát không rời, muốn thoát thân đâu có dễ?
Mặt khác, Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình đứng ngoài giám trận, chỉ cần thấy nàng di động là xông vào ngay.
Thực ra lúc này hắn đã đọc được tâm ý của Quách Thái Linh bắt đầu di chuyển có ý ngăn không cho nàng đào thoát.
Quách Thái Linh nổi giận chuyển hướng tấn công, bỏ Tần Ngư xông tới Âu Dương Bất Bình vung kiếm quát:
– Tránh ra.
Lời chưa dứt đã nhằm đầu hắn chém bổ xuống.
Âu Dương Bất Bình hừ một tiếng, vung Kim Cốt Chiết lên đỡ.
Choang.
Kèm theo tiếng nổ là một đốm lửa bùng lên.
Kim Cốt Chiết Phiến vốn không thể sánh với bảo kiếm được, thế mà ở đây Âu Dương Bất Bình đánh bật được kiếm, đủ thấy hắn vận nội lực vào đó uy mãnh đến đâu.
Quách Thái Linh vừa bị đánh lui đã thấy Âu Dương Bất Bình lướt tới vung chưởng rít lên:
– Cút.
Liền đó, một cỗ kình lực ập tói nâng bổng nàng lên không đẩy về phía bờ sông như một chiếc lá khô theo gió cuốn, cách xa hiện trường tới ba bốn trượng.
May rằng Quách Thái Linh không bị nội thương, từ trên không đảo người đáp xuống một mỏm đá.
Ngay lúc ấy, nàng chợt nhận thấy ngay bên tả mình, chỉ cách một trượng có một người ngồi.
Trong lòng đầy kinh ngạc, mặc dù cường địch đang ở trước mặt, Quách Thái Linh vẫn không thể không quan sát người kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook