Trường Kiếm Tương Tư
Chương 41: Kẻ vuốt râu hùm

Mặc dù bên ngoài gió réo gào, nhưng tiếng gầm của Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ và tiếng kêu cứu của Lý Khoái Đao trước giờ lâm tử vẫn vọng tới sảnh đường.

Ưng Thiên Lý chau mày mặt đầy vẻ ngạc nhiên, vội rút tẩu thuốc ra khỏi miệng, còn hai tên lệnh Tuyết Báo Tử Bạch Thắng và Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường thì hoang mang đứng bật dậy.

− Chuyện gì thế?

− Ở đâu vậy?

Ưng Thiên Lý trầm giọng :

− Lặng đi xem nào.

Hai tên kia không dám nói gì nữa, dỏng tai nghe.

Nhưng không còn âm thanh nào vọng vào nữa.

Tuyết Báo Tử Bạch Thắng lại lên tiếng :

− Cửu gia có nghe được âm thanh gì không? Đó là tiếng người kêu hay là tiếng kêu của gia súc?

Ưng Thiên Lý lắc đầu đáp :

− Ta nghe không phải là tiếng ngựa hý.

Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường đăm đăm nhìn ra cửa nói :

− Chắc Quan Tuyết Vũ tiễn khách cũng sắp quay lại rồi.

Ba tên nán lòng ngồi đợi.

Nhưng chỉ một lát, Tuyết Báo Tử Bạch Thắng sốt ruột đứng lên nói :

− Để tôi ra ngoài xem.

Nói xong với tay lấy ngọn Hổ Vĩ tiên bước ra cửa, nhưng còn dừng lại nhìn ra bầu trời tối om đầy vẻ ngần ngại.

Ưng Thiên Lý dặn với theo :

− Bạch lão tam. Hãy mang theo chiếc tiêu ám hiệu, nếu có chuyện gì bất trắc thì thổi lên.

Tuyết Báo Tử Bạch Thắng cười khinh khỉnh đáp :

− Có chuyện gì bất trắc? Kẻ nào đã chán sống hay sao mà dám tới đây giỡn mặt Lệnh đàn Vũ Nội thập nhị thập tứ lệnh?

Tuy nói vậy nhưng ngoài ngọn Hổ Vĩ tiên ra còn lấy thêm bộ ám khí tùy thân gọi là Điện Tiễn Thủ.

Loại ám khí này phạm vi sát thương rất xa, tuy phát bằng tay nhưng mạnh không kém tên nó, một bó gồm hai mươi bốn mũi, là một trong những tuyệt chi của Tuyết Báo Tử Bạch Thắng.

Hắn dạ một tiếng rồi lướt ra ngoài sảnh.

Tên này khinh công cũng rất cao cường, nhún chân nhảy lên mái nhà nhẹ nhàng như con báo, ngưng mục quan sát chung quanh.

Vẫn không thấy có gì khả nghi, Bạch Thắng chuyền qua mái sảnh sang dãy chuồng ngựa rồi lướt mình về phía hậu viên không phát ra một tiếng động nhỏ.

Qua một tiểu viện, tới trước dãy cư phòng, trước hiên treo một ngọn hồng đăng phát ra ánh sáng ảm đạm.

Hình như ở đó có người.

Tuyết Báo Tử Bạch Thắng gia tăng thân pháp.

Đang đi Bạch Thắng chợt kinh hãi dừng lại khi thấy một bóng đen loáng qua trước mặt.

Hắn chưa kịp nhìn thấy rõ mặt mũi đối phương ra sao thì một cỗ kình phong đẩy hắn lùi lại bảy tám thước, vai phải bỏng rát như bị ai quất một roi.

Người kia thong thả bước lên hai bước, dừng lại trước mặt hắn.

Hai người cách nhau tầm trượng.

Bây giờ thì Tuyết Báo Tử Bạch Thắng đã nhìn thấy rõ.

Đó là một hán tử còn trẻ, bận hắc trường bào, chỉ mới hăm bốn hăm lăm tuổi, người dong dỏng cao, khôi ngô tuấn tú, mắt phát thần quang oai phong lẫm liệt.

Bạch Thắng xác định rằng chưa từng gặp người này.

Hắn định thần lại nói :

− Bằng hữu. Người gan mật quả là không nhỏ.

Tuy biết rằng đối phương thân thủ không kém, nhưng cậy mình võ công cao cường, lại có Ưng Thiên Lý và Niệm Vô Thường sẵn sàng xuất hiện bất cứ lúc nào nên chẳng coi hán tử vào đâu.

Thấy đối phương không trả lời, hắn can đảm sấn lên một bước nói :

− Thiết Ký mã trường này không phải là nơi người có thể tự tiện muốn đến thì đến đâu.

Nói xong vận công vào chiếc Hổ Vĩ tiên cho thẳng ra như ngọng thương, chỉ thẳng vào diện môn địch.

Nhuyễn tiên mà biến thành trường côn thương như vậy, chỉ những người có nội lực rất uyên thâm mới làm được.

Bấy giờ hắc y nhân mới lên tiếng :

− Có phải các hạ là Tuyết Báo Tử Bạch Thắng không?

Bạch Thắng gật đầu :

− Không sai.

Rồi cười hắc hắc nói :

− Bằng hữu. Mau phục danh tính ra. Bạch tam gia ta tai không được thính lắm, hãy nói to một chút.

Hắc y nhân cười để lộ hàm rằng trắng bóng :

− Tên họ Bạch. Người có thân phận thế nào trong Vũ Nội thập nhị lệnh?

− Bổn tọa là Lệnh chủ.

− Tất các hạ võ công rất cao?

− Đủ đưa người về Tây thiên.

Hắn đã vận công từ trước, khi vừa nói xong liên bật người lao với tới, Hổ Vĩ tiên xuất một chiêu Nhất diệp tri thu, quất xuống đầu hắc y nhân.

Hai người đứng cách nhau chỉ một trượng, ngọn roi đã cách đối phương vài thước, Bạch Thắng lại xuất thủ thần tốc như thế, hắc y nhân thật khó mà tránh được.

Không những thế, khi hắn lao tới quất roi xuống, đồng thời tay trái nhằm chuẩn xác mắt địch nhân điểm tới hai chỉ.

Tuyết Báo Tử Bạch Thắng nổi danh là kẻ ác độc tàn bạo vào rất xảo quyệt, chiêu thứ nhất chỉ là hư trương thanh thế, chiêu thứ hai mới là sát thủ, gọi là Xảo Trích Thiên Tinh.

Xưa nay hắn đã xuất thủ là không cần theo quy củ giang hồ, chỉ riêng chiêu này đã lấy mạng không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm.

Thân pháp và chiêu thức của Tuyết Báo Tử Bạch Thắng đã rất nhanh, nhưng so với hắc y nhân còn chậm một bước.

Khi Bạch Thắng lao tới thì chẳng thấy hắc y nhân đâu, nhưng khi đáp xuống quay lại thì thấy y vẫn đứng nguyên một chỗ cũ.

Hiển nhiên chiêu tuyệt sát của hắn đã không thu được hiệu quả, đó là việc hy hữu rất ít khi xảy ra.

Tuyết Báo Tử gầm lên một tiếng, lại chồm lên xuất chiêu thứ hai.

Chiêu này gọi là Đảo Điểm Thiên Tâm, còn lợi hại hiểm độc hơn cả chiêu đầu Xảo Trích Thiên Tinh nữa.

Chỉ nghe soạt một tiếng, Hổ Vĩ tiên duỗi thẳng ra thay trường kiếm đâm tới Chí đường huyệt đối phương.

Nhưng lại một lần nữa không trúng đích.

Khoảng cách gần, thân pháp nhanh, chiêu thức chuẩn xác thế mà cả hai lần hắc y nhân đều tránh được, quả là chuyện không thể ngờ.

Tuyết Báo Tử Bạch Thắng biết gặp phải cao nhân bụng phát run. Nhưng hắn chưa kịp định thần đã thấy bàn tay nhẹ bỗng.

Nguyên cây Hổ Vĩ tiên đã bị đoạt mất.

Thậm chí hắn không thấy hắc y nhân đâu nữa.

Giọng nói phát ra từ sau lưng :

− Tên họ Bạch. Mấy chiêu đó quá hường xoàng. Có bản lĩnh gì cứ thi thố hết ra đi xem có hại được cọng lông chân nào của ta không.

Tuyết Báo Tử quay ngoắt lại.

Hắn định dùng ám hiệu gọi đồng bọn nhưng thường ngày quen thói tự phụ và bản lĩnh hơn người, nếu để y và Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường trông thấy cảnh tượng này thì còn đâu thể diện?

Hơn nữa mới qua hai chiêu chưa hề bị thương tích mà cam bái hạ phong thì hắn vẫn chưa cam tâm.

Ngoài ra bảo bối vẫn chưa xuất thủ kia mà?

Tuyết Báo Tử nghiến răng nói :

− Tiểu tử. Thiết Ký mã trường không phải là nơi để người tự do gây náo đâu.

Bây giờ tiếp Bạch tam gia một chiêu nữa.

Nói xong lại chồm lên.

Nhưng hắn không lao thẳng vào đối phương như hai lần trước mà bay vút qua đầu, từ trên cao đảo người quay lại, chân chưa kịp chạm đất đã vung tay nhằm chuẩn ba yếu huyệt trên người đối phương bắn tới ba mũi Điện Thủ tiễn.

Ba mũi tên nhỏ xíu đen xì, không nhìn thấy nhưng phát ra tiếng ghê rợn, bắn đi như ánh chớp.

Hắc y nhân quay lại từ bao giờ, ngọn Hổ Vĩ tiên trong tay rít lên.

Tuy không thấy rõ nhưng dám đoán rằng hắc y nhân đã đánh bay cả ba mũi tên, hơn nữa còn bắn ngược lại người phát.

Tuyết Báo Tử vội nhảy tránh sang bên, đồng thời gầm lên một tiếng, phát tiếp bảy mũi ám khí nữa.

Trong giang hồ đã có người tránh được ba mũi Điện thủ tiễn nhưng chưa ai tránh người bảy mũi.

Vì đây là tuyệt kỹ của Tuyết Báo Tử có tên Thất Tinh Bạn Nguyệt được xưng là Vô nhân khả đối.

Quả nhiên hắc y nhân không đối phó nổi, đành tung mình lướt ra xa ngoài hai trượng tránh đi.

Nhưng có thật y không đối phó nổi không?

Hắc y nhân vừa lùi đã tiến, chỉ chớp mắt lại xuất hiện trước mặt Tuyết Báo Tử Bạch Thắng, nhưng không động thủ mà chỉ xòe tay ra.

Tên Lệnh chủ không thốt lên được câu nào, há hốc mồm miệng đứng chết lặng đương trường.

Nguyên trong tay hắc y nhân cầm nắm ám khí mà Tuyết Báo Tử vừa bắn ra, hắn đếm kỹ đúng bảy cây Điện Tiễn Thủ.

Bạch Thắng kinh hoàng tột độ, thậm chí không nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa, lắp bắp hỏi :

− Người... người định... làm gì?

Giọng hắn đã run lên.

Hắc y nhân lạnh lùng đáp :

− Vũ Nội thập nhị lệnh đã tàn hại giang hồ bấy lâu nay là quá đủ rồi, nên dừng tay tội ác của các người lại. Trong tổ chức này, những kẻ nào tay đã nhuộm máu dân lành đều phải chịu báo ứng. Người thân là một Lệnh chủ, đương nhiên là không ngoại lệ.

Tuyết Báo Tử Bạch Thắng chợt nhận thấy trong lúc hắc y nhân nói, một luồng lực đạo từ y phát ra thâm nhập vào cơ thể mình lạnh toát đến nỗi hai đầu gối run lên.

Hắn thất kinh định nhảy lùi ra khỏi tầm khống chế nhưng hai chân đã mềm nhũn, không còn đủ sức nhấc mình lên nữa.

Hắc y nhân đưa chùm Điện Tiễn Thủ lên.

Đây là loại mũi tên bằng thép rất cứng, có bằng ngón tay út, dài nửa thước, được đúc từ xưởng chế tạo đặc biệt của Vũ Nội thập nhị lệnh, trên mỗi mũi tên đều có khắc tên hiệu của xưởng chế tạo.

Hắc y nhân kẹp mũi tên vào giữa hai ngón tay, giống như trẻ con chơi đùa, nhưng chỉ kẹp một cái đã làm mũi tên gãy thành hai đoạn.

Tới chiếc thứ hai... thứ ba...

Cả bảy chiếc Điện Tiễn Thủ đều bị kẹp gãy.

Tuyết Báo Tử Bạch Thắng thấy vậy toàn thân nổi da gà, mắt trợn tròn nhìn từng động tác của đối phương cho đến khi cả bảy mũi tên biến thành mười bốn đoạn rơi xuống đất.

Cuối cùng hắn đánh bạo hỏi :

− Người rốt cuộc là ai?

Hắc y nhân không đáp tiếp tục đùa nghịch với ngọn Hổ Vĩ tiên trên tay.

Cây roi dài tới năm thước, cán to gần bằng cổ tay bị y dùng hai ngón tay kẹp gãy từng đoạn rơi xuống đất.

Tuyết Báo Tử không dám tin và mắt mình.

Nhưng bất luận thế nào thì đó vẫn là sự thật.

Tuyết Báo Tử chợt lạnh sống lưng.

Chẳng lẽ đây là loại công phu thượng thừa Khí kiếm mà giang hồ truyền ngôn?

Nhưng đây là thứ võ công cái thế, chỉ nghe truyền ngôn chứ chưa thấy ai luyện thành, làm sao một thiếu niên mới hăm bốn hăm lăm tuổi mà có được thành tựu như vậy?

Hắc y nhân nghịch nát chiếc roi xong ngẩng nhìn Tuyết Báo Tử hỏi :

− Người có biết đây là loại công phu gì không?

Tuyết Báo Tử run giọng đáp :

− Đó... có phải là... Khí Kiếm?

Hắc y nhân cười nói :

− Kể ra người cũng có một chút kiến thức đấy.

Tuyết Báo Tử liền rạp xuống đất nói :

− Tráng sĩ là người thần, tại hạ không biết nên lỡ mạo phạm uy danh. Xin mở lượng từ bi tha tội chết...

Hắc y nhân gật đầu nói :

− Ta cứ ngỡ người của Vũ Nội thập nhị lệnh coi thiên hạ là của riêng mình, muốn giày xéo thế nào mặc sức, không ngờ người là một Lệnh chủ mà đến lúc tính mạng bị uy hiếp cũng biết hạ mình như thế.

Tuyết Báo Tử nhẫn nhục cúi đầu.

Hắc y nhân nói tiếp :

− Nhưng người đã tỏ lời xin tha mạng thì ta cũng nể tình để khỏi bị mang tiếng là truy tàn sát tuyệt, mặc dù trong Vũ Nội thập nhị lệnh người là một trong số những người đáng chết...

Tuyết Báo Tử nghe tới đây thì mừng không tả xiết.

Nhưng hắc y nhân lại nói thêm :

− Nhưng hiện giờ thế lực của Vũ Nội thập nhị lệnh rất lớn, ta không tin rằng sau khi ta đi khỏi đây người không theo Thiết Hải Đường và Ưng Thiên Lý để gây tội ác với lương dân, vì thế phiền người phải nằm một thời gian...

Dứt lời vung trảo chộp vào hai vai Tuyết Báo Tử.

Chỉ nghe tiếng xương vỡ răng rắc, hai vai tên Lệnh chủ bị bóp vỡ xương, hắn rú lên một tiếng ngã xuống ngất đi.

Tiếng rú của Tuyết Báo Tử Bạch Thắng đã làm kinh động đến toàn bộ Thiết Ký mã trường.

Lúc này gió đã dịu đi chút ít, hơn nữa Ưng Thiên Lý và Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường thấy Quan Tuyết Vũ mãi không về đã sinh nghi, cho người dò xét.

Khắp mã trường vang lên tiếng quát tháo :

− Mau đi bắt người.

− Không được để tên nào chạy thoát.

− Ui chao. Có người bị giết.

Tiếng chân chạy rầm rập, tiếng ngựa sợ hãi hí vang, tiếng người la hét, tiếng binh khí rút ra khỏi vỏ tạo thành một âm thanh hỗn độn làm náo loạn cả mã trường.

Phút chốc đèn đóm được sáng lên sáng trưng, hàng chục bóng người lố nhố chạy ra phía hậu viên.

Chỉ lát sau hắc y nhân đã bị đám đông tay xách đuốc, tay cầm đao kiếm vây chặt trước dãy cư phòng.

Giữa ba bốn chục cao thủ vây quanh, tay vung binh khí sáng ngời với ánh mắt thù địch chiếu vào mình, hắc y nhân vẫn bình thản không hề tỏ ra sợ hãi, trái lại mắt phát thần quang, thần thái rất hiên ngang, trên khuôn mặt anh tuấn còn hiện lên nụ cười nửa miệng tỏ ra không coi mấy chục coi thủ vào đâu.

Quần tặc đều sửng sốt trước thái độ bình thản đang kinh ngạc của thiếu niên anh tuấn này.

Chưa bao giờ có người nào dám tỏ ra khinh thị đối với người của Vũ Nội thập nhị lệnh như thế, đừng nói một vài người mà ngay cả một môn phái, nghe tiếng người của Vũ Nội thập nhị lệnh hoặc tỏ ra ngoan ngoãn nhũn nhặn, hoặc lảng tránh từ xa.

Huống chi thiếu niên này mặt còn búng ra sữa, mới chỉ hăm bốn hăm lăm tuổi là cùng, hơn nữa lại một mình lạc vào giữa trọng địa của một lệnh đàn?

Từ đám đông vang lên tiếng quát :

− Bắt lấy hắn.

Lập tức một tên hán tử xông vào, tay cầm một thanh đao to bản vung lên chém xuống.

Hắc y nhân không di chuyển lấy một bước, chỉ đưa hai ngón tay ra kẹp lấy lưỡi dao.

Nên biết trong các lệnh đàn của Vũ Nội thập nhị lệnh, phần đông đều có võ công không kém, đặc biệt tên hán tử vừa xuất thủ là Canh Phu là một trong ba tên thủ hạ thân tín của Lệnh chủ Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ nên võ công còn cao hơn đồng bọn một bậc, hiển nhiên một đao vừa chém xuống có uy lực ngàn cân.

Thế mà hắc y nhân chỉ khẽ đưa hai ngón tay ra kẹp, hơn nữa Canh Phu cố sức rút về mà không chút suy chuyển đờ người ra nhìn đối phương như bị thôi miên.

Hắc y nhân chỉ giữ lấy lưỡi đao mà không hề có phản ứng gì khác, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Quần tặc ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc.

Giữa lúc đó thì một người rẽ đám đông bước vào.

Mọi người nhìn ra thì đó là Ưng Thiên Lý theo sau hắn còn có Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường.

Mới lướt mắt nhìn qua, Ưng Thiên Lý đã nhận ra hắc y nhân này là ai.

Đương nhiên hắc y nhân cũng nhận ra hắn. Và y tới đây, mục đích chủ yếu cũng là nhằm vào tên Tổng quản của Vũ Nội thập nhị lệnh.

Canh Phu thấy Tổng quản và Lệnh chủ đến, tinh thần phấn chấn lên, dùng hết sức bình sinh rút đao về, nhưng dù vận hết công lực đến mặt đỏ tía tai mà thanh đao vẫn không suy chuyển, giống như không phải bị kẹp trong hai ngón tay bằng xương bằng thịt mà bị một chiếc kìm sắt kẹp chặt lại vậy.

Ưng Thiên Lý mặt bỗng biến sắc.

Canh Phu lúc bấy giờ tựa như bị một ma lực nào đó dính vào chuôi đao, hắn có muốn bỏ đao lùi lại cũng không được.

Đột nhiên hắc y nhân lắc cánh tay.

Chỉ thấy Canh Phu, tay vẫn cầm thanh đao bay vút lên trên không cao tới ba trượng, rơi xuống một vũng bùn lăn đi mấy vòng không đứng lên nổi.

Mấy chục cặp mắt trợn tròn nhìn hắc y nhân đều phát ngơ.

Chỉ bằng hai ngón tay mà làm cho một cao thủ bắn đi như chiếc lá, nếu như không tận mắt chứng kiến thì có ai tin?

Lặng đi một lúc, chợt thấy hai tên hán tử thét to một tiếng lao vào Hắc y nhân hai ngọn trường thương đồng thời đâm xuống.

Hai tên này vốn là người luyện ngựa quen dùng trường thương, đầu buộc tua đỏ nhằm vào tả hữu hai vai hắc y nhân đâm chếch tới, thế rất ác hiểm.

Mấy chục người vây quanh reo hò vang dậy để hư trương thanh thế.

Ưng Thiên Lý biết rất rõ hai tên luyện ngựa không phải là đối thủ của hắc y nhân nhưng hắn không ngăn lại để tìm hiểu xem võ công của đối phương.

Dùng sinh mạng của thuộc hạ để kiểm nghiệm thì quả là một điều bất nhẫn.

Có lẽ do cũng biết cái giá như vậy là quá đắt nên hắn chăm chú theo dõi không bỏ sót một cử động nào của hắc y nhân.

Vẻ mặt rất bình tĩnh, tư thế giữ nguyên không hề xê dịch.

Chỉ những kẻ có bản lĩnh cao cường đồng thời rất từng trải thì mới trấn tĩnh được như vậy.

Thế thương của hai tên hán tử rất mạnh có khả năng xuyên kim phá thạch.

Hắc y nhân không chút vội vã đưa tay lên.

Ưng Thiên Lý nhận thấy hắc y nhân đương thi triển chiêu thức Yến Song Phi xuất xứ trong phái Võ đang.

Tuy đã biết đối phương có phản ứng nhưng hai tên hán tử vẫn tỏ ra rất tự tin trước sự theo dõi của mấy chục tên đồng bọn, lần này tất chúng lập được đại công.

Nhưng chúng đã không biết tự lượng sức.

Hắc y nhân tuy nhìn thì chậm nhưng kỳ thực động tác rất nhanh, vừa đưa tay ra đã nắm ngay được cả hai đầu ngọn thương ghì chặt lại.

Đà đâm của hai ngọn thương rất mạnh, nhưng khi bị bắt được thì dừng phắt lại giống như đâm vào bức tường thép.

Bấy giờ mũi thương bằng thép nhọn hoắt chỉ cách vai hắc y nhân chừng vài tấc, hai tên hán tử vận thêm công lực cố đẩy vào nhưng không tiến thêm được một phân.

Không hiểu bằng cách nào, hai ngọn thương chợt cong oằn đi.

Hai tên hán tử vì dụng lực quá mạnh, tay vẫn nắm chặt cán thương, theo độ cong của ngọn thương tiến về phía hắc y nhân.

Ưng Thiên Lý kinh hãi kêu lên :

− Cẩn thận.

Nhưng lời cảnh báo đó đã quá muộn.

Khi hai ngọn thương cong lại đến mức cực hạn, hắc y nhân vung mạnh hai tay.

Cán thương vốn có tính đàn hồi, do bị nén mà cong lại bấy giờ bật lên bắn hai tên hán tử lên tít tầng mây, cao đến năm sáu trượng.

Phương thức cũng giống như Canh Phu vừa rồi, nhưng hai tên này bắn cao hơn nhiều vì thế nhận hậu quả cũng bi thảm hơn.

Tiếng la kinh hoàng vang lên từ mấy chục miệng người.

Không ai kịp lao tới cứu.

Hai tên này rơi cách xa hiện trường tới bảy tám trượng xuống mái chuồng ngựa, độ cao quá lớn nên làm thủng cả mái, chắc khó mà toàn mạng.

Đàn ngựa trong chuồng sợ hãi giậm móng hý vang.

Tả thì chậm, nhưng kỳ thực diễn biến đó rất nhanh, từ khi hai tên hán tử xông vào đến khi rơi xuống chuồng ngựa, chỉ trong khoảnh khắc.

Mấy tên xách đuốc chạy vào xem, khi trở ra thì la toáng lên rằng hai tên hán tử kia đã chết.

Trên bộ mặt nhăn nhúm hiện lên nụ cười rất khó coi, Ưng Thiên Lý nhảy hai bước tới trước hắc y nhân.

Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường cũng chạy theo.

Ưng Thiên Lý đưa đôi mắt ti hí nhìn hắc y nhân một lúc mà không nói gì.

Tuy ngay từ đầu hắn đã nhận ra nhưng lâu nay thấy võ công của hắc y nhân quá cao cường nên hắn không tin rằng người đang thi triển thần công làm quần ma vỡ mật chính là tiểu tử đó.

Nhưng nay nhìn kỹ lại thì đã xác nhận được rằng cái nhìn đầu tiên của hắn là không lầm.

Hắc y nhân cũng nhìn lại hắn ánh mắt lộ rõ sự ác cảm.

Cuối cùng Ưng Thiên Lý lên tiếng :

− Nếu lão phu không hoa mắt nhìn nhầm thì hình như chúng ta đã gặp nhau rồi có phải không?

Hắc y nhân gật đầu xác nhận :

− Không sai. Chúng ta đã gặp nhau.

Ưng Thiên Lý tiến thêm một bước nữa hỏi :

− Tại Lan Châu đúng không?

Hắc y nhân nói thêm :

− Không những thế mà trước đó chúng ta đã gặp nhau ở Tứ Lang thành nữa.

Câu đó đã đánh tan mọi hoài nghi trong lòng Ưng Thiên Lý.

Bộ mặt nhăn nheo của hắn tái xám đi rồi lại đỏ bầm trông thật khó coi.

− Như vậy là bằng hữu họ Khấu?

Hắc y nhân xác nhận :

− Khấu Anh Kiệt.

Ưng Thiên Lý nhắc lại :

− Khấu Anh Kiệt.

Rồi chợt cười hắc hắc hai tiếng nói thêm :

− Ta nhớ rồi. Nhớ rất rõ là khác.

Hắc y nhân đáp :

− Tại hạ cũng cho là như vậy.

Ưng Thiên Lý lại nói :

− Ngay lần gặp đầu tiên, người theo Quách Bạch Vân chống lại chúng ta, lão phu đã có ấn tượng. Sau đó tại Bạch Mã sơn trang không hiểu sao lúc đó Tổng lệnh chủ lại tha không giết người?

Tới đó giọng hắn bỗng vang lên the thé :

− Tên họ Khấu. Lần này người tới Thiết Ký mã trường này có ý đồ gì?

Hắc y nhân nhận mình là Khấu Anh Kiệt đương nhiên trước mặt Ưng Thiên Lý không ai có thể giả mạo được huống chi chàng đã nhớ rõ từng chi tiết như thế?

Chàng vẫn như xưa, chỉ là màu da sẫm lại một chút, trông có vẻ già dặn phong trần hơn.

Ngoài ra trước đây chàng chỉ giắt cây Như Ý Đao nhỏ trong người nay lưng đeo một thanh trường kiếm chuôi được chạm khắc công phu, tất là bảo kiếm.

Nghe Ưng Thiên Lý nói vậy, chàng lạnh lùng đáp :

− Tên họ Ưng. Vũ Nội thập nhị lệnh bạo hành võ lâm như vậy là quá nhiều rồi. Tại hạ muốn giúp các ngươi chỉnh lý lại.

Ưng Thiên Lý ngửa mặt cất lên một tràng cuồng tiếu xong mới nói :

− Xem ra lời người rất gang thép. Nhưng chỉ sợ đó là lời nằm mê nói mộng của những kẻ mất trí mà thôi.

Khấu Anh Kiệt nghiêm nghị nói :

− Người sẽ thấy. Hơn nữa chuyện đó đã xảy ra.

Mắt Ưng Thiên Lý chợt long lên nhìn Khấu Anh Kiệt.

Hắn trầm giọng hỏi :

− Nói như vậy là chính người đã tàn sát và giải tán ba Phân đà của chúng ta?

Khấu Anh Kiệt bình thản xác nhận :

− Không sai. Chính tại hạ.

Ưng Thiên Lý rít lên :

− Người thật to gan.

Khấu Anh Kiệt cười nói :

− Mới có chừng đó thì đâu đã có gì để gọi là to gan? Tại hạ còn nhiều việc hơn nữa. Nhưng tạm thời cứ từ nhỏ đến lớn, vừa rồi là Phân đà, bây giờ mới tới lệnh đàn... còn tới hai mươi bốn chỗ như vậy, không phải là ít việc.

Ưng Thiên Lý cố nén giận hỏi :

− Sau đó thì sao?

− Sau đó sẽ tới bái phỏng quý Tổng lệnh đàn.

− Hô hô hô hô...

Ưng Thiên Lý lại cất một tràng cười nữa rồi đột ngột dừng lại, hừ một tiếng hỏi :

− Tên họ Khấu. Người không sợ bị cắt lưỡi hay sao? Hiện đang có họ Ưng ta ở đây, người có tiếp nổi không?

Khấu Anh Kiệt thản nhiên đáp :

− Cái đó còn phải xem mới biết được.

Chợt từ ngoài có hai người chạy vòng vào giữa đám người tới trước mặt Ưng Thiên Lý chắp tay vừa thở hổn hển vừa nói :

− Bẩm Đông gia.

Ưng Thiên Lý nhíu mày hỏi :

− Chuyện gì?

− Đã tìm được Quan lệnh chủ và Lý chưởng quầy.

− Chúng đâu.

Hai tên hán tử liếc nhìn Khấu Anh Kiệt hoài nghi.

Ưng Thiên Lý ra lệnh :

− Nói đi.

Một tên đáp :

− Hai vị đó... chết rồi.

Ưng Thiên Lý hừ một tiếng nghiến chặt làm quai hàm bạnh ra như rắn hổ mang nhìn rất đáng sợ.

Hai tên hán tử len lén bước lui.

Tên Tổng quản từ từ quay sang nhìn Khấu Anh Kiệt.

Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc lâu.

Đấu trường trở nên vô cùng căng thẳng và sung mãn sát cơ.

Bốn năm chục tên thủ hạ Vũ Nội thập nhị lệnh nín thở nhìn hai đối thủ, không dám nói một lời.

Cuối cùng Ưng Thiên Lý đưa tay lên sờ lại chiếc mũ rộng vành đội trên đầu, người ta thấy rõ hai cánh tay khẳng khiu của hắn run run.

Thực sự trong lòng tên Tổng quản đang rất kích động, không ngờ tiểu tử này có võ công cao cường đến thế.

Khấu Anh Kiệt hoàn toàn không có ý coi thường nhân vật thứ ba trong Vũ Nội thập nhị lệnh này.

Ngoài Thiết Hải Đường võ công đã tới mức xuất thần nhập hóa thì không nói, tới Thẩm Tố Sương mà theo lời đồn thì bản lĩnh không kém gì Thành Ngọc Sương, đó là hai nữ kiệt được đánh giá ngang hàng với Quách Bạch Vân và Thiết Hải Đường.

Ở Quách Bạch Vân, Khấu Anh Kiệt đã chứng kiến tận mắt Thẩm Tố Sương lợi hại thế nào.

Còn Ưng Thiên Lý trước đây đã từng đấu với sư phụ chàng. Tuy lúc ấy Quách Bạch Vân đã trọng thương nhưng chàng cũng nhận thấy võ công hắn rất cao, ngoài ra đó là nhân vật mưu mô hiểm trá.

Hai người nhìn nhau như vậy hồi lâu.

Cuối cùng Ưng Thiên Lý lên tiếng :

− Có phải Lý chưởng quầy là do người giết?

Khấu Anh Kiệt gật đầu :

− Không sai.

− Vì sao?

− Vì dân trừ hại.

Ưng Thiên Lý không tỏ ra xúc động, hỏi lại :

− Vì dân trừ hại?

Nói xong đứng chếch ra một bên.

Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường đang đứng sau lưng tên Tổng quản, hiểu ý liền bước lên hai bước.

Như vậy bây giờ đối diện với Khấu Anh Kiệt không phải Ưng Thiên Lý nữa mà chính là Niệm Vô Thường.

Tên Tổng quản và tên Lệnh chủ đã rất hiểu ý nhau.

Đối phó với một tên vô danh tiểu tốt sao lại phải xuất sư?

Trong thâm tâm, Niệm Vô Thường cũng ngứa ngáy chân tay muốn xem thử võ công của đối phương tới mức độ nào.

Trong các Lệnh đàn thì Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường là người có võ công cao nhất, vì thế luôn được đi tháp tùng Tổng quản.

Hắn là kẻ rất hiếu chiến và độc ác, hễ động thủ là giết người.

Sau khi thấy Khấu Anh Kiệt xuất thủ đả thương Canh Phu và giết hai tên khác, mấy lần hắn định xuất thủ nhưng chưa được lệnh Ưng Thiên Lý nên chưa dám.

Nay tên Tổng quản bước tránh ra, hắn liền hiểu ý tiến vào ngay.

Tuy nhiên Niệm Vô Thường cũng biết rằng nhân vật này không phải tầm thường nên Tổng quản mới suy tính lâu như vậy.

Hơn nữa một lúc giết cả Lý Khoái Đao và Phong Dực Đương Quan Tuyết Vũ làm được việc đó không phải giản đơn.

Thực tâm mà nói, Nhất Chưởng Kim Tiền không dám chắc rằng mình sẽ thắng đối phương, nhưng dẫu có kém một chiêu nửa thức thì cũng không đến nỗi thảm bại.

Vì có Ưng Thiên Lý tại trường.

Hơn nữa, trong tình thế này buộc lòng hắn phải xuất thủ.

Được thường xuyên tháp tùng Ưng Tổng quản, trong những trường hợp cần hắn xuất thủ, chỉ vài ba chiêu là đủ giết chết đối phương, chẳng lẽ bây giờ lâm cường địch lại tránh đi?

Thực ra hắn chỉ có danh nghĩa là Lệnh chủ mà không có thực quyền, vì chưa lập được một Lệnh đàn mới.

Tuy tháp tùng Tổng quản đi tuần thị đó đây là điều vinh dự nhưng sao bằng thống lĩnh một phương?

Nay vừa khuyết chức Lệnh chủ Trường Bạch lệnh, chỉ cần lập được công lao thì khó gì chức vị của Quan Tuyết Vũ không rơi vào tay hắn?

Niệm Vô Thường liền nắm lấy cơ hội đó.

Ưng Thiên Lý thấy vậy rất đẹp lòng.

Hắn rất cầm chắc mình xuất thủ sẽ thắng Khấu Anh Kiệt nhưng mất đi thân phận.

Nay có Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường đứng ra làm việc đó, hắn rất yên tâm và tin rằng Niệm Vô Thường cũng đủ sức thắng được đối phương.

Ưng Thiên Lý liền lùi lại ba bước lược trận.

Hai người đã đứng ở vị trí sẵn sàng xuất thủ, nhưng Khấu Anh Kiệt lại đứng chếch sang bên trái một bước, thành ra chiếm được lợi thế hơn đối phương.

Trong trường đấu, ngoài Ưng Thiên Lý ra, không ai phát hiện được điều này.

Bởi phải là người rất giỏi về trận thức, thấy ngay Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường đang đứng trong thế hiểm.

Hắn định ra lời cảnh báo nhưng đã muộn.

Chính Nhất Chưởng Kim Tiền Niệm Vô Thường xuất thủ trước.

Hắn lao vào chính diện, xuất thủ một lúc ba chiêu, song chưởng đánh vào ngực và diện môn Khấu Anh Kiệt, nhưng ngay sau đó thì tả chưởng biến thành trảo chộp vào vai đối phương.

Ba chiêu có hư có thực, xuất thủ cực nhanh, người đứng ngoài xem đều ồ lên thán phục.

Chỉ có Ưng Thiên Lý là nhận ra Niệm Vô Thường đã mất tiên cơ.

Vì Khấu Anh Kiệt vẫn đứng bất động.

Chiến thuật lấy tĩnh chế động là rất lợi hại, đặc biệt người đó là cao thủ thượng thừa, vì đối phương phát ra hư chiêu chẳng những bất lợi mà còn có hại.

Khi đối phương đã nhận ra hư chiêu thì có biến cách nào cũng mất đi cơ hội.

Khi tả chưởng của Niệm Vô Thường biến thành trảo thì Khấu Anh Kiệt đã sấn tới chộp ngang lấy khuỷu tay hắn bẻ quặt lại, đồng thời đưa tay trái tiếp hữu chưởng của hắn cũng vừa đánh sang.

Trong tiếng chưởng kình tiếp nhau nổ vang động, người ta còn nghe cả tiếng xương vỡ và tiếng rú kinh hoàng của Niệm Vô Thường.

Người hắn bị đánh bật lên cao, cánh tay trái lủng lẳng, từ trên không thổ ra một vòi huyết.

Một tên nhảy lên tiếp lấy Niệm Vô Thường đặt nằm xuống đất.

Hắn vẫn còn sống nhưng đã bị trọng thương.

Quần tặc thất kinh ồ lên một tiếng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương