Trường Kiếm Tương Tư
-
Chương 33: Tâm bệnh tương tư
Thái Linh quả thật trong người rất mệt mỏi, chỉ một đêm mà người đã thấy tiều tụy đi nhiều.
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện nét u buồn đau khổ, đó là những gì xuất ra từ trong trái tim đau khổ của nàng.
Suốt một năm nay nàng rong ruổi khắp nơi, ăn gió nằm mưa chỉ để tìm Khấu Anh Kiệt.
Những đêm lang thang trên miền gió cát sa mạc, những ngày rét mướt ruổi ngựa dưới giá băng, một năm qua đối với nàng dài như thế kỷ. Thế mà hình bóng Khấu Anh Kiệt vẫn như chim trời cá nước, tuyệt nhiên không một chút tăm hơi.
Mỗi lần ngồi nhớ lại những chuyện đã qua khiến cho nàng đau khổ, càng dày vò trái tim vốn đã đầy đau thương, cứ thế khiến cho nàng thêm gầy mòn héo hon.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp chàng chính trong cái khách điếm định mệnh ấy, một khách điếm nhỏ ở Tần Châu, hai người nói chuyện với nhau chỉ liên quan đến vấn đề ngựa, thế mà nói một hồi chàng chẳng những không tâm đầu ý hợp và suýt nữa dẫn đến động thủ với nhau.
Lần thứ hai là trong hội đua ngựa, lần ấy chính con người này đã để lại trong đầu nàng thành kiến sâu sắc, chẳng những chán ghét mà còn tức hận đến nỗi nàng đã không nén được dùng roi da đánh cho chàng một trận tơi tả, nếu như không có Trác tiểu thái tuế Trác Quân Minh khuyên can ngăn cản thì chẳng biết hậu quả thế nào.
Thế nhưng lại chính cái lần ấy, từ trong tâm khảm của nàng bất tri bất giác im hằn sâu đậm hình bóng của chàng. Nó như âm hồn bất tán cứ dai dẳng đeo bám trong lòng nàng.
Nghĩ đến những chuyện cũ này, Thái Linh không nén nổi buông tiếng thở dài, dòng suy nghĩ dẫn nàng đến một đêm trong Cao lan Bạch tháp tự.
Đêm ấy tuy chỉ là lần đầu tiên hai người nói chuyện đàng hoàng với nhau, câu chuyện tuy không có gì nhưng nó để lại cho nàng một ấn tượng không bao giờ phai nhòa được.
Sau đó hung tin phụ thân bị sát hại như tiếng sét ngang tai, bấy giờ nàng mới biết được Khấu Anh Kiệt nguyên là người hộ tống đưa linh cữu cha nàng về.
Chàng không quản ngàn dặm xa xôi, dầm mưu giãi gió, tận tâm tận lực hộ linh an toàn, đối với nàng mà nói đâu chỉ có là cảm kích mang ơn mà thôi.
Chính từ đó trong trái tim nàng mới thật sự nảy nở tình yêu đối với chàng thế nhưng sự việc diễn biến luôn nằm ngoài suy nghĩ của người ta.
Kết quả là hôm nay nàng phải chạy tới tận mảnh đất này, nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chẳng hiểu tại sao lại theo hai vị sư huynh để rồi mang tội với Khấu Anh Kiệt?
Càng nghĩ nước mắt nàng càng rơi dài trên má. Trong tay mân mê chiếc bình ngọc trong ánh mắt nhạt nhòa nàng chừng như nhìn thấy rõ hình bóng dáng cha mình và những lời căn dặn của người.
Rồi từ lời căn dặn của phụ thân, nàng lại nhớ đến chuyện Khấu Anh Kiệt lưu thư từ hôn mà bỏ đi, lòng nàng tan vỡ.
Tất nhiên lúc bấy giờ nàng chẳng thể nào hiểu được hết tâm sự trong lòng Khấu Anh Kiệt, cứ nghĩ chàng phải dứt ruột viết thư để lại nàng càng thêm đau khổ.
− Ta nhất định phải tìm cho được chàng.
Thái Linh không nén được nỗi lòng, lẩm nhẩm thốt lên :
− Ta nào ngại chân trời góc bể, nào ngại thời gian bao lâu... năm năm, mười năm, trăm năm đi nữa, ta cũng nhất quyết tìm cho được chàng.
Rồi nàng bật khóc thành tiếng, nói qua nước mắt cứ như đang có chàng ngay trước mặt :
− Hu hu... Ta sẽ xin lỗi chàng, cầu xin chàng tha thứ cho ta... cho dù chàng có chửi mắng ta, có đánh đập ta, ta cũng cam tâm.
Kể từ khi nàng hiểu ra sai lầm của mình đến giờ, chưa có lúc nào nàng lại hạ mình tự ti như thế. Nàng sinh ra lớn lên với một tính ương ngạnh kiêu ngạo, trời không sợ, đất không sợ, ngoài chàng ra thì nàng đã từng sợ một ai? Càng chưa từng nhường nhịn một người nào.
Bên ngoài trời tuyết vẫn rơi dày đặc, mấy gốc Hàn Mai vẫn hiên ngang đứng đón tuyết lạnh, những chiếc cành trơ lá nhưng ở nách chồi vẫn có thể thấy được mầm non đang hé nụ, biểu hiện sức sống mãnh liệt của loài mai chịu tuyết này.
Đồng Tước khách điếm cảnh sắc tuyệt đẹp hữu tình, quả thực không khác gì chốn thâm cung cấm viện của các đại hộ vương tôn công hầu, thế nhưng vẫn không làm sao khiến cho Thái Linh vui lên được.
Nàng cất bình ngọc đi, vịn tay đứng lên, chỉ thấy đầu óc nằng nặng, nhủ thầm trong lòng :
− 'Ta bệnh thật sao?'
Nghĩ đến bệnh thì bệnh đến càng nhanh hơn, hai mắt chừng như tối sầm lại, đầu choáng váng cơ hồ thấy nhà cửa quay cuồng, nàng khẽ rên lên một tiếng, rồi thả người xuống giường định nằm nghỉ.
Nhưng chưa kịp chợp mắt thì bỗng hiện nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, rồi tiếng người gọi vọng vào :
− Đại tiểu thư... đại tiểu thư...
Vừa nghe giọng người, Thái Linh nhận ra ngay giọng của Lưu Thiết Nạng.
− Đại tiểu thư, tôi mời đại phu đến cho tiểu thư đây.
Quách Thái Linh hít sâu một hơi lấy lại thần sắc rồi trở người dậy giữ giọng nói :
− Vào đi.
Cửa mở ra, Lưu Thiết Nạng xuất hiện với một lão già râu tóc bạc trắng, thân vận đại bào, dưới nách cắp một chiếc hòm gỗ, cứ nhìn cũng nhận ra ngay sắc thái của một vị lang trung.
Bạch phát đại phu vừa nhìn thấy Thái Linh cúi thấp người chào.
Lưu Thiết Nạng nhanh nhẩu cười nói :
− Vị này là Kim châm đại phu Phí thần châm nổi danh nhất ở vùng này.
Phí lão đầu không đợi Lưu Thiết Nạng giới thiệu thêm, đã vội cúi người thi lễ :
− Đại danh tiểu thư, tiểu lão ngưỡng mộ từ lâu.
Quách Thái Linh nói :
− Không cần khách khí, mời ngồi.
Phí lão đầu lại ứng thanh đáp một tiếng rồi mới tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Trong phòng hai cánh cửa không đóng, hàn phong bên ngoài tràn vào quả thật rất lạnh.
Lưu Thiết Nạng kinh ngạc nói :
− Đại tiểu thư, sao trong phòng này chẳng có lò sưởi? Để tôi đi bảo chúng mang tới.
Quách Thái Linh nói :
− Không cần, ta thích lạnh, ở đây không có việc của người, người lui ra đi.
Lưu Thiết Nạng ứng thanh đáp một tiếng rồi lui ra ngay.
Phí lão đầu đóng cửa lại đàng hoàng rồi mới quay lại cười hi hí nói :
− Đại danh của tiểu thư và Vương lão gia, tiểu lão đã nghe từ lâu, tiểu lão vốn định...
Quách Thái Linh cắt ngang lời lão ta nói ngay :
− Ta mời lão tới đây là để xem bệnh cho ta chứ không phải để nghe lõa nói dòng dai.
Phí lão đầu khựng người cụt hứng, vốn định nịnh khéo vài câu làm thân, chẳng ngờ vị cô nương này lại trực tính như vậy, khiến lão không khỏi thấy sợ.
− Vâng, vâng. Lão ứng thanh đáp mấy tiếng, bước nhanh đến bên giường, mỉm cười nói :
− Xin tiểu thư giơ tay phải ra để tiểu lão xem mạch.
Quách Thái Linh chìa tay ra, Phí lão đầu dùng ba ngón tay khẽ đặt lên uyển mạch của đối phương, ngưng thần lắng nghe một lúc sắc mặt của lão thấy thay đổi.
Quách Thái Linh chay mày hỏi :
− Sao rồi?
Phí lão đầu chưa đáp liền nói :
− Xin tiểu thư giơ tay kia ra.
Quách Thái Linh lặng lẽ chìa cánh tay trái ra, Phí lão đầu bắt mạch cho nàng với một thần thái nghiêm túc, Quách Thái Linh ngưng mắt theo dõi từng thay đổi nhỏ trên khuôn mặt của lão.
Phí lão đầu bắt mạch xong, còn xem đầu lưỡi của Quách Thái Linh một lúc nữa mới thở nhẹ một hơi hỏi :
− Bệnh của tiểu thư phát đã lâu ngày rồi...
Quách Thái Linh hơi giật mình gật đầu đáp :
− Đúng thế, có lẽ đến cả hai mươi ngày.
− Lẽ ra tiểu thư phải trị sớm mới tốt.
Phí lão đầu trầm ngâm một chút lại nói :
− May mà tiểu thư căn cơ thể chất rất mạnh, nếu như là người khác thì có lẽ đã nằm liệt giường từ lâu rồi.
Quách Thái Linh giật mình hỏi :
− Thật nghiêm trọng vậy sao?
Phí lão đầu mày chau lại nói :
− Xin lượng thứ cho tiểu lão nói thật, tôi xem bệnh của tiểu thư là bệnh do tâm phát ra, tâm sầu bất ổn, ngày đêm mong nhớ, bệnh tương tư chẳng nghi. Cho nên cần phải dùng phép Thanh tâm lý khí mới hy vọng thuyên giảm.
Quách Thái Linh không ngờ ông ta chỉ xem mạch mà nói trúng bệnh trong tim mình, mặt ửng đỏ ấp úng nói :
− Thế sao?
Phí lão đầu nói :
− Không thể sai được. Mấy mươi năm tiểu lão hành nghề y xem bệnh cho rất nhiều, loại bệnh như tiểu thư hiện tại chẳng phải là hiếm. Vì thế tiểu thư phải nói thật tình những điều uẩn khúc trong lòng thì tiểu lão mới may ra trị được.
Quách Thái Linh thở dài một hơi bệnh nhân trước thầy thuốc như giấy mạnh che nắng, làm sao giấy giếm được. Nàng trầm tư một lúc rồi mới nói :
− Cứ coi như lão nói không sai, giờ lão xem bệnh này... nên trị thế nào?
− A. điều này thì hoàn toàn phụ thuộc vào tiểu thư, tiểu thư là người hiểu biết tất từng nghe nói: Tâm bệnh phải dùng đến tâm dược mà trị, tiểu thư trước hết phải tìm cho ra nguyên nhân khối u kết trong lòng mình rồi mới đối chứng khai phương.
Quách Thái Linh khẽ gật đầu nói :
− Điều này thì ta biết, đại phu, ông có mang theo kim chân chứ?
Phí lão đầu gật đầu :
− Vâng, có.
Nói rồi hai tay mở chiếc hòm gỗ bên người lấy ra một bộ kim châm bạc trắng, ngắn có dài có đến hai mươi bốn cây.
Phí lão đầu chuẩn bị xong mọi thứ, rút ra một cây kim dài chừng hai thốn nói :
− Xin tiểu thư nằm xuống.
Quách Thái Linh ngưng mắt nhìn ông ta hỏi :
− Đại phu tên gọi là gì nhỉ?
Phí lão đầu khiêm tốn nói :
− Tiểu lão họ Phí tên Khiêm, chẳng đáng làm bận tâm tiểu thư.
Quách Thái Linh giọng trở nên lạnh lùng :
− Lão châm kim thì cần phải thận trọng, nếu như có gì sai phạm thì chớ trách ta hạ thủ vô tình, lão châm đi.
Nói rồi nàng nằm ngửa xuống giường.
Phí lão đầu ngớ người ra, lão nằm mộng cũng không ngờ vị cô nương này lại đa nghi đến thế, bất giác trong lòng hơi run, phải cố lắm mới trấn tĩnh được tinh thần.
Bệnh nhân là một vị thiên kim tiểu thư, cho nên lão không tiện bảo đối phương cởi áo ra mà dùng phép cách y định huyệt để châm nhưng tuyệt không sai lệch huyệt đạo một chút nào.
Có điều đối với Quách Thái Linh là người luyện võ tinh thâm, cho nên cứ mỗi lần chuẩn bị hạ kim châm vào một huyệt nào là lão giải thích thuyết công năng chủ trị của huyệt đó. Vì thế mà chỉ châm chừng mười huyệt đã thấy trán lão mồ hôi đổ lấm tấm.
Quách Thái Linh qua mười mũi kim châm của Phí lão đầu, cảm thấy trong người rã rời, nhưng đầu óc thì nhẹ đi nhiều.
Phí lão đầu châm xong, thâu kim lại, bảo châm liên tục ba ngày mới khỏi, đoạn cáo lui để cho Quách Thái Linh nghỉ ngơi.
Rời khỏi phòng của Quách Thái Linh đi chưa hết hành lang đã thấy Lưu Thiết Nạng đứng chờ ngay chỗ rẽ.
− Sao? Thành công rồi chứ?
Lưu Thiết Nạng đón đầu mặt mày hớn hở hỏi ngay.
Phí Khiêm quay lại nhìn một cái, rồi bước nhanh đến một góc tường, Lưu Thiết Nạng rảo bước đi theo.
Phí Khiêm cười khổ lắc đầu nói :
− Quả thực không tài nào hạ thủ được.
Lưu Thiết Nạng hơi bị cụt hứng, trố mắt kinh ngạc hỏi :
− Sao chứ? Chẳng lẽ nói không kêu người châm?
Phí Khiêm nói :
− Châm thì có châm thế nhưng cô ta rất thông minh, thực tình không có cách nào hơn. Chỉ cần làm không khéo thì tính mạng của Phí mỗ xem ra chẳng còn, Lưu gia xin chuyển lời với Lý gia món tiền này tôi không tài nào nhận được, mà cũng chẳng dám nhận.
Nói rồi, ôm chiếc hòm gỗ vái dài một cái, quay bước đi ngay.
Lưu Thiết Nạng chộp người lão ta lại quát :
− Đứng yên.
Phí Khiêm mặt trắng bệch nói :
− Lưu gia... người không thể ức hiếp người.
Lưu Thiết Nạng cười nhạt nói :
− Họ Phí kia, người nghe ta nói đây, việc Đại đương gia đã giao thì người không thể không làm. Nếu như người dám nghịch mệnh thì người phải xéo khỏi cái đất này.
Phí Khiêm lặng người đi lắp bắp nói :
− Ta... chẳng phải... ta không nghe lời nhưng... nhưng quả thực không có cơ hội, cô ta không phải dễ động đến.
− Ta biết đương nhiên không phải dễ động đến.
Lưu Thiết Nạng dằn giọng :
− Hạn cho người ba ngày, dùng kim châm cũng được, dùng thuốc cũng được miễn sao người hạ gục nói rồi thì không còn việc của người nữa, còn cơ hội cho người đó, giờ người về đi.
Phí Khiêm định phân bua nữa, nhưng Lưu Thiết Nạng nói xong đã quay lưng bỏ đi vào trong.
Phí Khiêm đứng chết lặng người lão rơi vào trong một tình thế khó xử, ra tay với Quách Thái Linh cũng nguy hiểm mà không ra tay thì cũng không yên thân với bọn Lý Khoái Đao, lão thở dài rồi cắn rưng cắm đầu bước nhanh rời khỏi Đồng Tước khách sạn.
Đêm càng khuya, tuyết rơi càng nặng hạt.
Quách Thái Linh trăn trở trên giường, cảm thấy trong người phát sốt, bao nhiêu khớp xương trong người đau nhức, trước giờ nàng chưa từng bị hành hạ như thế này, có lẽ bệnh đang bộc phát mạnh...
Cứ thế chẳng biết nàng trăn trở trên giương qua bao lâu, chỉ thấy cổ khô khát như cháy, định trở người ngồi dậy, hốt nhiên trong tầm nhìn bắt gặp bóng sau lưng một người, người này đang ngồi ngay ở bàn quay lưng về phía nàng, tay nắm bút đang viết gì đó.
Ngọn đèn tù mù như hạt đậu hắt bóng người kia to lớn vạm vỡ, người này thân vận trường bào màu tía, tóc bối về sau, hai tua dải gấm thả dài trên lưng càng tăng thêm vẻ phong lưu.
Quách Thái Linh đang sốt trong người cũng phải giật mình, tự nhiên trước mắt hiện ra hình ảnh cảu Khấu Anh Kiệt trước đây nàng nhớ lần đầu tiên gặp chàng thì chàng ăn mặt đúng như thế này, giờ nhìn sau lưng người này quả nhiên không khác chút nào.
Chỉ nghĩ đến chàng đang ngồi trước mặt, tình yêu dâng tràn không ngăn nổi, nàng xúc động vui mừng khôn tả, tim đập mạnh lên, khiến cho trong người càng nóng bừng rồi mồ hôi đổ ra như tắm, nhờ thế mà phút chốc nàng cảm thấy trong người khỏe đi rất nhiều.
− Anh Kiệt... là huynh... ư?
Chừng như tiếng nàng đánh động khiến người kia hơi bất ngờ khựng tay lại rồi buông bút xuống bàn, khẽ thở dài một tiếng, nhưng vẫn chưa lập tức quay người lại.
− Anh Kiệt... huynh ác lắm...
Quách Thái Linh thốt lên mấy tiếng rồi bật khóc òa, kể lể :
− Muội... tìm huynh thật... khổ.
Người kia vẫn chưa quay người lại, chừng như thở dài lần thứ hai.
Quách Thái Linh cố mở to mắt lên, nàng định bước xuống khỏi giường, thế nhưng cả người mềm nhũn ra tợ hồ như chẳng còn chút sức lực nào.
− Kiệt sư ca...
Nàng nói trong tiếng nấc nghẹn :
− Huynh vẫn còn giận muội hay sao? Muội thật có lỗi với huynh, muội sai rồi.
Đúng là muội sai hoàn toàn.
Nước mắt vẫn cứ tuôn trào thành dòng, trên hai gò má tiều tụy, khóc òa lên như một đứa trẻ.
− Suốt một năm nay... muội đi tìm huynh thật khổ. Anh Kiệt... sao huynh lại không nói? Huynh quay người lại đi, muội có nhiều điều muốn hỏi huynh... muội...
Nói rồi Thái Linh cố gắng giở bỏ chiếc chăn đắp trên người ra, định xuống khỏi giường thế nhưng lực bất tòng tâm đành phải nằm xuống lại.
Cũng vừa lúc này, người kia bỗng nhiên quay người lại.
Một khuôn mặt anh tuấn, mày rậm mắt tinh, khôi ngô đĩnh dạc, nhưng không phải là người Quách Thái Linh đang mong đợi.
Dưới ánh đèn tờ mờ cũng đủ cho hai người nhìn thấy nhau, nhất thời cả hai khuôn mặt đều tỏ vẻ ngơ ngác.
Có thể nói cả hai đều ngượng ngùng lúng túng. Nhất là Quách Thái Linh, nàng như người vừa có một hành động xấu khiến cho nàng thấy túng quẫn, hổ thẹn, nàng muốn chạy trốn đi cho khuất nhưng không chạy được, nàng hận không có một lỗ nào ngay dưới chân để chui cho khuất mắt.
Nàng chỉ thấy trước mặt mình tối sầm lại miệng thốt lên :
− Là ngươi... Trác Minh Quân.
Chỉ thốt lên được mấy tiếng rồi toàn thân nhũn ra.
Thì ra người đang ngòi ở bàn kia không phải là Khấu Anh Kiệt mà là người không xa lạ với nàng, Trác tiểu thái tuế Trác Minh Quân.
Một năm nay không thấy y, giờ gặp lại xem ra y tính khí trầm tĩnh hơn, đôi mắt tinh anh đa tình ngày nào giờ có phần trầm lắng hơn, nói chung trên khuôn mặt Trác Minh Quân giờ đây có nhiều nét phong trần hơn.
Y chậm rãi rời khỏi ghế đứng lên, bước gần đến bên giường.
Quách Thái Linh thốt nhiên né hết đau thương trong lòng, ngưng hai ánh mắt vẫn còn đọng lệ châu nhìn đối phương.
Trác Minh Quân bắt gặp ánh mắt ấy hơi khựng người lại một chút, giữ khoảng cách so với chiếc giường chừng năm xích, hắng giọng lên tiếng :
− Cô nương đã lâu không gặp.
Giọng y có chút không được tự nhiên tiếp :
− Nghe nói cô nương ngọc thể bất an, nên tôi đến thăm, nhưng thấy cô nương đang nghỉ nên định viết thư để lại, chẳng ngờ làm động giấc ngọc, thật là đáng tội.
Quách Thái Linh vẫn nhìn y bằng đôi mắt trách cứ nhưng giờ nghe đối phương đã nói ra hảo ý đến thăm cho nên không nỡ quá gay gắt trước tình cảm của người ta, nhất thời nàng không trách y được câu nào.
Nói thực ra thì nàng quen Trác Minh Quân đã rất lâu, từ lần đầu tiên gặp y trong một hội đua ngựa mới biết y chính là Trác tiểu thái tuế Trác Minh Quân, một người rất có tiếng tăm ở vùng Đông bắc với con ngựa Tử Mao Thanh được phong hiệu là Bát hoang đệ nhất thần câu, so với con ngựa quý của nàng Hỏa lôi hồng xem ra chạy còn nhanh hơn. Có một điều là chẳng hiểu cố ý hay vô tình mà mỗi lần tham gia đua ngựa thì bao giờ nàng cũng là người về đích đầu tiên, còn người thứ hai chẳng ai khác ngoài Trác Minh Quân.
Cứ như thế, qua vài lần Trác Minh Quân đã để lại một ấn tượng đẹp trong lòng Quách Thái Linh.
Nàng không những biết y võ công cao cường mà còn là một con người rất phong lưu.
Mà cũng chính vì tính cách hào hoa phong lưu của y đã khiến cho nàng chẳng thèm để ý gì đến y.
Còn nhớ hội đua ngựa năm ngoái, Khấu Anh Kiệt chẳng đua mà thắng cuộc đã khiến cho nàng căm tức dùng roi da đánh một trận, nếu như không có người này khuyên can thì có lẽ lần ấy Khấu Anh Kiệt khó thoát chết dưới ngọn roi của nàng.
Từ mấy năm nay, Trác Minh Quân đã như âm hồn bất tán theo riết Quách Thái Linh, chỉ duy nhất một năm lại đây, kể từ khi có sự xuất hiện của Khấu Anh Kiệt thì mới không còn thấy y bám theo nàng nữa.
Giờ gặp lại trong hoàn cảnh này quả thực khiến cho Quách Thái Linh hơi bỡ ngỡ. Thật tình mà nói, đem y so với nhiều người khác thì y có nhiều ấn tượng với nàng hơn, cho nên giờ đây nơi đất khách quê người được gặp lại cố nhân há chẳng là một điều nên vui sao?
Tuy so với được gặp Khấu Anh Kiệt thì vẫn đáng thất vọng hơn nhiều, nhưng chung quy nàng vẫn thấy vui vui, chí ít cũng nên giữ tình bằng hữu với y mới đúng.
Trong lòng tuy nghĩ thế nàng giơ tay áo lau khô nước mắt trên mặt, gượng một nụ cười khổ nói :
− Lẽ ra huynh không nên tùy tiện vào phòng tôi.
Trác Minh Quân hơi ngượng nói :
− Cô nương trách rất đúng, có điều làm việc nghĩa không câu nệ tiểu tiết, tôi nghĩ cô nương trong người đang bệnh không dậy được nên dám mạo muội như vậy, mong cô nương lượng thứ.
Quách Thái Linh chớp mắt nhìn lại y một cái, thở ra tỏ vẻ bất đắc dĩ nói :
− Huynh làm sao biết tôi ở đây?
− A, khi ở ngoài tàu ngựa tôi nhìn thấy con Hắc Thủy Tiên vốn cứ ngỡ là Anh Kiệt huynh đệ ở trọ trong khách điếm này, đến lúc hỏi ra mới biết là cô nương.
Quách Thái Linh gật đầu nói :
− Không sai, tôi cỡi con ngựa của Anh Kiệt sư ca, nhưng làm sao huynh lại biết tôi bệnh?
Trác Minh Quân nói :
− Khi ăn cơm chiều ở tửu điếm nghe rất nhiều người đàm luận về cô nương nên mới biết cô nương thụ bệnh, còn nghe nói cô nương muốn tìm Phí thần châm đến châm cứu.
Quách Thái Linh cười khổ, nàng chống tay ngồi dậy, dùng một chiếc gối chèn sau lưng nhẹ giọng nói :
− Trác huynh xin khêu đèn cháy sáng một chút.
Trác Minh Quân ứng thanh đáp rồi nhanh tay khêu đèn cháy sáng lên.
Giờ thì hai người nhìn rõ nhau hơn.
Quách Thái Linh trên mặt ửng hồng, nàng giơ tay chỉ vào chén nước trên bàn nói :
− Trác huynh, phiền huynh rót cho tôi một chén nước...
Trác Minh Quân lập tức hai tay nhấc bình trà lên, tuy bình được hãm kỹ, nhưng với thời tiết đông lạnh này thì nước không giữ được nóng nổi.
Trác Minh Quân hỏi :
− Nước nguội quá, để tôi đi châm nước nóng cho cô nương.
Quách Thái Linh lắc đầu nói :
− Không cần, mấy hôm nay tôi chỉ thích uống nước lạnh.
Nguyên là trong người Quách Thái Linh đang phát sốt, chính vì thế mà thích uống nước lạnh.
Trác Minh Quân thở ra một hơi nói :
− Một năm nay không gặp, cô nương gầy đi nhiều.
Quách Thái Linh lãnh đạm cười khổ nói :
− Không gầy đi sao được, hết cha tôi bị thảm sát rồi đến cừu nhân gây rối, trong nhà bao nhiêu chuyện xảy ra... mà chuyện nào cũng làm tôi buồn khổ...
Nói đến đó, nàng cúi thấp mặt khuôn mặt đã gầy chừng như tiều tụy hơn, nhưng như thế thì nàng lại càng xinh đẹp, càng khiến cho người ta thương cảm.
Trác Minh Quân ánh mắt nhìn ra ngoài rồi quay đầu nhìn lại, chẳng ngờ giây phút ấy bốn ánh mắt bắt gặp nhau.
Trác Minh Quân gật đầu nói :
− Chuyện phát sinh trong nhà cô nương tôi đều nghe nói. Thực ra khi lần đầu tiên gặp Khấu Anh Kiệt ở Tần Châu, tôi có bái lạy trước linh cữu lão bá, sau đó tôi còn đến Bạch Mã sơn trang lễ bái trước mộ phần của lệnh tôn, chỉ có điều tôi đến chậm vài hôm, Anh Kiệt và cô nương đều đã đi rồi... chỉ gặp được đại sư huynh và nhị sư huynh của cô nương thật đáng tiếc.
Nói rồi chỉ lắc nhẹ đầu thở dài.
Quách Thái Linh gượng cười nói :
− Trước giờ tôi chưa từng đau nặng như thế này, có lẽ vì lần này đi đường dài ngày lại vượt qua sa mạc bị nhiễm phong hàn nên mới phát bệnh.
Trác Minh Quân nói :
− Gia sư có lưu tặng cho tôi mấy viên Khu phong kiện cốt hoàn, có thể trị được nhiều loại bệnh. Vừa rồi thấy cô nương ngủ, không dám đánh động, định viết thư để thuốc lại tặng cô nương, chẳng ngờ cô nương đã thức, giờ cô nương nhanh uống hai viên, tôi nghĩ qua vài hôm thì khỏe lại thôi.
Quách Thái Linh gật đầu nói :
− Đa tạ huynh... tôi nghĩ cũng không nghiêm trọng lắm.
Trác Minh Quân vội đứng lên nắm lấy chiếc bình sứ nhỏ trên bàn dốc ra hai viên thuốc màu hồng đưa tới cho nàng.
Quách Thái Linh cảm ơn, đưa tay đón lấy nhưng mắt vừa nhìn rõ hai viên thuốc trong tay bất giác kinh ngạc la lên :
− Á chẳng phải đây là Phong lôi đan của cha tôi ư? Làm sao mà huynh...
Trác Minh Quân hơi ngớ người, y đương nhiên biết thừa ân sư Thành Ngọc Sương với gia phụ nàng Quách Bạch Vân năm xưa từng nặng nghĩa phu thê với nhau. Lúc bấy giờ phu thê tình nồng, đồng thất tu luyện, hai người đã đi hái rất nhiều thảo dược luyện thuốc, cho nên giờ nghe Quách Thái Linh nói thế thì rất khả năng những viên thuốc này là do bọn họ hai người năm xưa cùng nhau luyện thành.
Những chuyện này nó ra rất dài mà hiện tại cũng không phải là lúc để nói đến những điều đó, huống gì với lời dặn của ân sư thì y làm sao nghịch được, cho nên vờ như vô tình cười nhẹ nói :
− Phong lôi đan gì mà cô nương vừa nói đến có lẽ nhìn giống với mấy viên thuốc này của tôi, cô nương trước đây từng uống rồi chứ?
Quách Thái Linh chau mày như cố nhớ lại nói :
− Uống một lần rồi nhưng lâu... rất lâu rồi.
Nói rồi nàng đưa hai viên thuốc vào mồm nuốt xuống, gật đầu nói tiếp :
− Trác huynh, mời ngồi xuống nói chuyện.
Từ khi quen biết với nàng đến giờ, Trác Minh Quân chưa từng thấy nàng nhẹ nhàng khiêm tốn đối đãi với người khác như thế này, giờ được nàng đối xử nhẹ nhàng thế này thì không khỏi kinh ngạc, thoáng ngẩng người rồi mới từ từ ngồi xuống.
Quách Thái Linh nói :
− Không giấu gì Trác huynh, Khấu Anh Kiệt thừa mông tiên phụ sinh tiền thâu nạp làm đệ tử, anh ta không quản ngàn dặm xa xôi hộ tống thi thể cha tôi hồi trang, thế mà tôi và nhị vị sư huynh đã hiểu nhầm anh ấy. Ai, anh ấy chỉ nghĩ sư môn không dung hòa được, ôm đau thương trong long ra đi, đến nay vẫn chưa biết lưu lạc phương nào, tôi chỉ vì chuyện này mà đi khắp nơi tìm anh ấy...
Trác Minh Quân khẽ thở dài :
− Lý do cô nương đến đây tôi cũng biết, Khấu huynh đệ sống nặng vì nghĩa khiến người bội phục, anh ta là người có huyết tính, không lúc nào quên Quách thế bá và vinh nhục của sư môn, không bao giờ cam chịu an phận thủ thường. Tôi nghĩ rất khả năng anh ta tìm một nơi nào đó yên tĩnh tham tập tu luyện pho bí kíp võ công mà Quách thế bá đã truyền lại cho anh ta lúc lâm chung. Một khi xuất thế, nhất định sẽ là một bậc kỳ tài thiên hạ.
Nhắc đến những chuyện này, Quách Thái Linh trong lòng dằn vặt chua xót, nhưng trước mặt người khác nàng không thể để lộ ra ngoài, chỉ cắn nhẹ môi im lặng.
Trác Minh Quân nói tiếp :
− Tháng trước tôi có nghe ở Long Trung xuất hiện một vị thiếu niên kỳ hiệp, chỉ trong vòng một ngày mà đại náo đến ba phân đà thuộc Vũ Nội thập nhị lệnh đả thương ba vị phân đà chủ. Vị thiếu niên này không lưu lại tính danh, chỉ biết võ công thâm hậu, mà nhất là người ta đồn đại về thân pháp người này mới kỳ, chừng như trước giờ chưa từng thấy qua có thể đạp ba ngự phong, không biết cô nương đã nghe nói chuyện này chưa?
Quách Thái Linh ngớ người lắc đầu :
− Chuyện này... tôi chưa nghe, nhưng... sao, Trác huynh chẳng lẽ cho rằng?
Trác Minh Quân lắc đầu nói :
− Điều này thật khó nói, sĩ cách tam nhật một ngày đã khác người, với một người thiên bẩm như Khấu Anh Kiệt nếu như được mật truyền kỳ học thì không phải không có khả năng như thế, chỉ có điều tôi thấy hơi bất ngờ một chút, cũng có thể là một người nào khác. Có điều người này dám công khai khiêu chiến với Vũ Nội thập nhị lệnh thì thật khiến người ta bái phục, tôi nghe người này thần kỳ như thế nên rất mong được diện kiến một lần.
Quách Thái Linh thoáng chút kinh ngạc nói :
− Người này tên họ là gì?
− Điều này thì không rõ, chỉ nghe nói thân pháp ảo diệu, như cá chép vàng vượt sóng... cho nên người ta dùng từ Kim lý mà gán cho người này...
Quách Thái Linh lặng người đi khi nghe hai tiếng Kim lý, trên mặt nàng hiện nét vui :
− Kim lý...
Nàng thốt lên với một vẻ nôn nóng nói :
− Huynh bảo người ta gọi thiếu niên kia là Kim... lý?
− Tôi chỉ nghe người ta kháo nhau như thế, còn thực hư thế nào thì không rõ.
Quách Thái Linh a lên một tiếng, lẩm nhẩm :
− Chẳng lẽ chính là anh ấy?
Trác Minh Quân cả kinh nói :
− Cô nương nhận ra người này sao?
Quách Thái Linh lắc đầu nói :
− Không tôi chỉ đoán mò thôi.
Nàng tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng bắt đầu an tâm hơn. Nếu như không phải trong người nàng đang bệnh thì có lẽ nàng đã lập tức rời khỏi nơi này đi Long Trung ngay.
Thế nhưng nghĩ lại Khấu Anh Kiệt bất quá cũng mới xa cách một năm, chỉ thời gian một năm ngắn ngủi, lẽ nào luyện thành nhất thân tuyệt học kinh người như thế?
Khi phụ thân nàng còn tại thế, Thái Linh tuy có nghe nói phụ thân có một pho bí kíp tuyệt học Kim Lý Hành Ba Đồ nhưng nàng chưa một lần được thấy qua.
Cứ cho là phụ thân nàng có pho bí kíp đó nhưng với thân thủ cao thâm như ông ấy mà còn chưa tham ngộ thấu triệt thì thử hỏi Khấu Anh Kiệt trong một thời gian ngắn một năm, há có thể thông hiểu tu luyện thành tựu? Quả thực là một chuyện huyễn tưởng.
Nghĩ vậy lòng nàng lại nguội lạnh. Nhất thời trong miệng đắng ngắt, chẳng biết phải nên nghĩ như thế nào nữa, nàng thầm nén tiếng thở dài, nhắm hờ mắt lại.
Trác Minh Quân thấy thế, trong lòng xót xa.
Thực tình mà nói nỗi chung tình của y không thua kém gì Khấu Anh Kiệt, chỉ có điều sau khi biết Khấu Anh Kiệt thụ mệnh lời phó thác của phụ thân nàng lúc lâm chung, cho nên y mới chịu dứt bỏ ý tưởng đeo đuổi Thái Linh.
Một năm qua có thể nói là một năm y sống trong dằn vặt khổ sở, luôn có quên đi hình ảnh của nàng, nào ngờ định mệnh trớ trêu xui khiến y gặp lại ý trung nhân nơi này.
Trước mắt nhìn thấy Thái Linh tiều tụy gầy guộc khiến y xót xa thương cảm mà không ngăn nổi tình cảm, y cố hết sức đấu tranh dằn nén trong lòng, nhưng tình cảm ấy cứ như sóng triều cuồn cuộn dâng lên từng đợt.
Cứ thế, hai người chìm trong sự im lặng nặng nề, Trác Minh Quân ánh mắt hiện nụ cười khổ, nhưng đằng sau cố che giấu đi lệ quang.
Quay người đi nhìn ra ngoài cửa sổ, y buông tiếng thở dài, cố nghĩ tất cả trước mặt chỉ là ảo ảnh, không phải là thực, tự nhiên một cỗ hiệp khí dâng lên, y hít sâu một hơi định thần trở lại.
Lý trí chừng như đã chiến thắng tình cảm, Trác Minh Quân từ từ quay người lại nhìn Thái Linh nói :
− Cô nương, đêm đã khuya rồi, cô nương nghỉ đi, tôi sẽ đến thăm thường xuyên.
Thái Linh chớp người nhìn Trác Minh Quân hỏi :
− Trác huynh cũng nghỉ trọ trong khách điếm này sao?
− Đúng thế!
Đáp rồi chừng như y nhớ ra điều gì lại nói :
− Cô nương có lẽ cũng biết, chủ nhân của Đồng Tước viện này là Lý Khoái Đao, hắn là một tay đại bá vùng này. Cô nương một mình ở trọ khách điếm cần phải đề phòng một chút.
Thái Linh gật đầu nói :
− Tôi biết, những chuyện về con người này thì trước khi đến đây tôi đã biết, tôi còn có ý ra tay trừ bạo cho dân vùng này nhưng không ngờ vừa đặt chân đến đây đã ngã bệnh.
Trác Minh Quân hăng hái nói :
− Nếu như cô nương cũng có ý đó, đúng là anh hùng sở kiến giống nhau, tôi sẽ giúp một tay...
Thái Linh cười nói :
− Được Trác huynh nhúng tay vào thì hay quá, có điều không biết chúng ta nên ra tay như thế nào?
− Trước mắt cô nương chưa nên vọng động, Lý Khoái Đao tuy bản thân vốn chỉ là một tay vô danh tiểu tốt nhưng nhiều năm nay hắn kiếm ra lắm tiền, suốt một vùng rộng lớn cả trăm dặm này hắn được coi là người đứng đầu. Hắn nuôi dưỡng rất nhiều tên lưu manh vô lại, còn có thêm nhiều tay giang hồ bại hoại cũng vì tiền mà bán mạng cho hắn.
Quách Thái Linh cười nhạt một tiếng chen ngang nói :
− Chỉ vì một chút lực lượng này mà cũng khiến Trác huynh hoảng sợ ư?
Trác Minh Quân nói :
− Cô nương hiểu nhầm tôi, dù không gặp cô nương thì tôi cũng quyết trừng trị bọn người này, chỉ có điều trước khi hành động tôi không thể không nắm rõ tình hình, thế mới tránh được khỏi hậu hoạn.
Quách Thái Linh gật đầu nói :
− Trác huynh suy nghĩ rất chu đáo, nhưng nghe ngữ khí của Trác huynh, chẳng lẽ sau lưng Lý Khoái Đao còn có một thế lực ghê gớm nào khác?
− Đương nhiên.
Trác Minh Quân nhếch mép cười nhạt nói tiếp :
− Nếu như tôi nói ra nhân vật hậu đài này, e rằng cô nương cũng không dám làm gì hắn.
Quách Thái Linh chau mày hỏi :
− Trác huynh muốn nói...
− Cô nương có lẽ còn chưa hiểu thế lực sau lưng Đồng Tước viện này, thế nhưng tôi chỉ cần nói ra một nhân vật này thì cô nương nhất định biết ngay.
− Ai?
− Ưng Cửu.
− Ưng... Cửu?
Quách Thái Linh hai mắt mở to miệng lắp bắp hỏi lại :
− Chẳng lẽ Trác huynh muốn nói đến Ưng Thiên Lý?
Trác Minh Quân gật đầu nói :
− Không sai, chính là người này.
Quách Thái Linh trầm mặt không nói câu nào, vì cái tên Ưng Thiên Lý này gợi lên trong đầu nàng không biết bao nhiêu thống hận, về điều này chỉ cần nhìn xuyên qua đôi mắt nàng lúc này ai cũng có thể nhận ra ngay.
Qua đi một lúc, nàng mới lên tiếng hỏi :
− Tin tức này của Trác huynh có đáng tin cậy không?
Trác Minh Quân đáp một cách quả quyết :
− Tuyệt đối tin cậy. Về chuyện này thì tôi tận tại nghe chính miệng Lý Khoái Đao nói ra, có điều chừng như không liên can gì tới Vũ Nội thập nhị lệnh, tôi chỉ nghe hắn nhắc đến Ưng Cửu mà thôi.
Quách Thái Linh gật đầu nói :
− Thế thì không sai. Vũ Nội thập nhị lệnh Tổng lệnh chủ Thiết Hải Đường đã chiếm mất hai mỏ vàng của cha tôi, thì còn khi nào thèm chú ý đến một chỗ làm ăn cỏn con như Đồng Tước viện này? Còn Ưng Cửu khả năng lén lút ra ngoài làm ăn thêm với Lý Khoái Đao.
Trác Minh Quân nói :
− Cô nương nhận định xem ra không sai, tôi cũng có suy nghĩ như thế, có điều Ưng Thiên Lý đã nhúng tay vào rồi thì cũng khó nói Vũ Nội thập nhị lệnh nằm ngoài chuyện này. Cho nên trước khi ra tay chúng ta cần phải điều tra cho rõ ràng mới được.
Quách Thái Linh nghe nói đến Vũ Nội thập nhị lệnh và Ưng Thiên Lý mối thâm thù huyết hận trong lòng dâng lên khiến nàng đau khổ, lại thêm trong người đang thụ bệnh càng khiến nàng tiều tụy hơn.
Trác Minh Quân lại rót cho nàng một chén nước nữa rồi mới cáo từ :
− Trước mắt cô nương cứ nghỉ cho khỏe, có chuyện gì cũng phải chờ cho bệnh trong người lành hẳn rồi tính.
Quách Thái Linh ngưng mắt nhìn Trác Minh Quân cười khổ nói :
− Đa tạ Trác huynh, tôi không tiễn chân được.
Trác Minh Quân nhìn nàng một lần nữa rồi nhún mình nhẹ như làn khói lướt nhanh ra khỏi cửa sổ.
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện nét u buồn đau khổ, đó là những gì xuất ra từ trong trái tim đau khổ của nàng.
Suốt một năm nay nàng rong ruổi khắp nơi, ăn gió nằm mưa chỉ để tìm Khấu Anh Kiệt.
Những đêm lang thang trên miền gió cát sa mạc, những ngày rét mướt ruổi ngựa dưới giá băng, một năm qua đối với nàng dài như thế kỷ. Thế mà hình bóng Khấu Anh Kiệt vẫn như chim trời cá nước, tuyệt nhiên không một chút tăm hơi.
Mỗi lần ngồi nhớ lại những chuyện đã qua khiến cho nàng đau khổ, càng dày vò trái tim vốn đã đầy đau thương, cứ thế khiến cho nàng thêm gầy mòn héo hon.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp chàng chính trong cái khách điếm định mệnh ấy, một khách điếm nhỏ ở Tần Châu, hai người nói chuyện với nhau chỉ liên quan đến vấn đề ngựa, thế mà nói một hồi chàng chẳng những không tâm đầu ý hợp và suýt nữa dẫn đến động thủ với nhau.
Lần thứ hai là trong hội đua ngựa, lần ấy chính con người này đã để lại trong đầu nàng thành kiến sâu sắc, chẳng những chán ghét mà còn tức hận đến nỗi nàng đã không nén được dùng roi da đánh cho chàng một trận tơi tả, nếu như không có Trác tiểu thái tuế Trác Quân Minh khuyên can ngăn cản thì chẳng biết hậu quả thế nào.
Thế nhưng lại chính cái lần ấy, từ trong tâm khảm của nàng bất tri bất giác im hằn sâu đậm hình bóng của chàng. Nó như âm hồn bất tán cứ dai dẳng đeo bám trong lòng nàng.
Nghĩ đến những chuyện cũ này, Thái Linh không nén nổi buông tiếng thở dài, dòng suy nghĩ dẫn nàng đến một đêm trong Cao lan Bạch tháp tự.
Đêm ấy tuy chỉ là lần đầu tiên hai người nói chuyện đàng hoàng với nhau, câu chuyện tuy không có gì nhưng nó để lại cho nàng một ấn tượng không bao giờ phai nhòa được.
Sau đó hung tin phụ thân bị sát hại như tiếng sét ngang tai, bấy giờ nàng mới biết được Khấu Anh Kiệt nguyên là người hộ tống đưa linh cữu cha nàng về.
Chàng không quản ngàn dặm xa xôi, dầm mưu giãi gió, tận tâm tận lực hộ linh an toàn, đối với nàng mà nói đâu chỉ có là cảm kích mang ơn mà thôi.
Chính từ đó trong trái tim nàng mới thật sự nảy nở tình yêu đối với chàng thế nhưng sự việc diễn biến luôn nằm ngoài suy nghĩ của người ta.
Kết quả là hôm nay nàng phải chạy tới tận mảnh đất này, nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chẳng hiểu tại sao lại theo hai vị sư huynh để rồi mang tội với Khấu Anh Kiệt?
Càng nghĩ nước mắt nàng càng rơi dài trên má. Trong tay mân mê chiếc bình ngọc trong ánh mắt nhạt nhòa nàng chừng như nhìn thấy rõ hình bóng dáng cha mình và những lời căn dặn của người.
Rồi từ lời căn dặn của phụ thân, nàng lại nhớ đến chuyện Khấu Anh Kiệt lưu thư từ hôn mà bỏ đi, lòng nàng tan vỡ.
Tất nhiên lúc bấy giờ nàng chẳng thể nào hiểu được hết tâm sự trong lòng Khấu Anh Kiệt, cứ nghĩ chàng phải dứt ruột viết thư để lại nàng càng thêm đau khổ.
− Ta nhất định phải tìm cho được chàng.
Thái Linh không nén được nỗi lòng, lẩm nhẩm thốt lên :
− Ta nào ngại chân trời góc bể, nào ngại thời gian bao lâu... năm năm, mười năm, trăm năm đi nữa, ta cũng nhất quyết tìm cho được chàng.
Rồi nàng bật khóc thành tiếng, nói qua nước mắt cứ như đang có chàng ngay trước mặt :
− Hu hu... Ta sẽ xin lỗi chàng, cầu xin chàng tha thứ cho ta... cho dù chàng có chửi mắng ta, có đánh đập ta, ta cũng cam tâm.
Kể từ khi nàng hiểu ra sai lầm của mình đến giờ, chưa có lúc nào nàng lại hạ mình tự ti như thế. Nàng sinh ra lớn lên với một tính ương ngạnh kiêu ngạo, trời không sợ, đất không sợ, ngoài chàng ra thì nàng đã từng sợ một ai? Càng chưa từng nhường nhịn một người nào.
Bên ngoài trời tuyết vẫn rơi dày đặc, mấy gốc Hàn Mai vẫn hiên ngang đứng đón tuyết lạnh, những chiếc cành trơ lá nhưng ở nách chồi vẫn có thể thấy được mầm non đang hé nụ, biểu hiện sức sống mãnh liệt của loài mai chịu tuyết này.
Đồng Tước khách điếm cảnh sắc tuyệt đẹp hữu tình, quả thực không khác gì chốn thâm cung cấm viện của các đại hộ vương tôn công hầu, thế nhưng vẫn không làm sao khiến cho Thái Linh vui lên được.
Nàng cất bình ngọc đi, vịn tay đứng lên, chỉ thấy đầu óc nằng nặng, nhủ thầm trong lòng :
− 'Ta bệnh thật sao?'
Nghĩ đến bệnh thì bệnh đến càng nhanh hơn, hai mắt chừng như tối sầm lại, đầu choáng váng cơ hồ thấy nhà cửa quay cuồng, nàng khẽ rên lên một tiếng, rồi thả người xuống giường định nằm nghỉ.
Nhưng chưa kịp chợp mắt thì bỗng hiện nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, rồi tiếng người gọi vọng vào :
− Đại tiểu thư... đại tiểu thư...
Vừa nghe giọng người, Thái Linh nhận ra ngay giọng của Lưu Thiết Nạng.
− Đại tiểu thư, tôi mời đại phu đến cho tiểu thư đây.
Quách Thái Linh hít sâu một hơi lấy lại thần sắc rồi trở người dậy giữ giọng nói :
− Vào đi.
Cửa mở ra, Lưu Thiết Nạng xuất hiện với một lão già râu tóc bạc trắng, thân vận đại bào, dưới nách cắp một chiếc hòm gỗ, cứ nhìn cũng nhận ra ngay sắc thái của một vị lang trung.
Bạch phát đại phu vừa nhìn thấy Thái Linh cúi thấp người chào.
Lưu Thiết Nạng nhanh nhẩu cười nói :
− Vị này là Kim châm đại phu Phí thần châm nổi danh nhất ở vùng này.
Phí lão đầu không đợi Lưu Thiết Nạng giới thiệu thêm, đã vội cúi người thi lễ :
− Đại danh tiểu thư, tiểu lão ngưỡng mộ từ lâu.
Quách Thái Linh nói :
− Không cần khách khí, mời ngồi.
Phí lão đầu lại ứng thanh đáp một tiếng rồi mới tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Trong phòng hai cánh cửa không đóng, hàn phong bên ngoài tràn vào quả thật rất lạnh.
Lưu Thiết Nạng kinh ngạc nói :
− Đại tiểu thư, sao trong phòng này chẳng có lò sưởi? Để tôi đi bảo chúng mang tới.
Quách Thái Linh nói :
− Không cần, ta thích lạnh, ở đây không có việc của người, người lui ra đi.
Lưu Thiết Nạng ứng thanh đáp một tiếng rồi lui ra ngay.
Phí lão đầu đóng cửa lại đàng hoàng rồi mới quay lại cười hi hí nói :
− Đại danh của tiểu thư và Vương lão gia, tiểu lão đã nghe từ lâu, tiểu lão vốn định...
Quách Thái Linh cắt ngang lời lão ta nói ngay :
− Ta mời lão tới đây là để xem bệnh cho ta chứ không phải để nghe lõa nói dòng dai.
Phí lão đầu khựng người cụt hứng, vốn định nịnh khéo vài câu làm thân, chẳng ngờ vị cô nương này lại trực tính như vậy, khiến lão không khỏi thấy sợ.
− Vâng, vâng. Lão ứng thanh đáp mấy tiếng, bước nhanh đến bên giường, mỉm cười nói :
− Xin tiểu thư giơ tay phải ra để tiểu lão xem mạch.
Quách Thái Linh chìa tay ra, Phí lão đầu dùng ba ngón tay khẽ đặt lên uyển mạch của đối phương, ngưng thần lắng nghe một lúc sắc mặt của lão thấy thay đổi.
Quách Thái Linh chay mày hỏi :
− Sao rồi?
Phí lão đầu chưa đáp liền nói :
− Xin tiểu thư giơ tay kia ra.
Quách Thái Linh lặng lẽ chìa cánh tay trái ra, Phí lão đầu bắt mạch cho nàng với một thần thái nghiêm túc, Quách Thái Linh ngưng mắt theo dõi từng thay đổi nhỏ trên khuôn mặt của lão.
Phí lão đầu bắt mạch xong, còn xem đầu lưỡi của Quách Thái Linh một lúc nữa mới thở nhẹ một hơi hỏi :
− Bệnh của tiểu thư phát đã lâu ngày rồi...
Quách Thái Linh hơi giật mình gật đầu đáp :
− Đúng thế, có lẽ đến cả hai mươi ngày.
− Lẽ ra tiểu thư phải trị sớm mới tốt.
Phí lão đầu trầm ngâm một chút lại nói :
− May mà tiểu thư căn cơ thể chất rất mạnh, nếu như là người khác thì có lẽ đã nằm liệt giường từ lâu rồi.
Quách Thái Linh giật mình hỏi :
− Thật nghiêm trọng vậy sao?
Phí lão đầu mày chau lại nói :
− Xin lượng thứ cho tiểu lão nói thật, tôi xem bệnh của tiểu thư là bệnh do tâm phát ra, tâm sầu bất ổn, ngày đêm mong nhớ, bệnh tương tư chẳng nghi. Cho nên cần phải dùng phép Thanh tâm lý khí mới hy vọng thuyên giảm.
Quách Thái Linh không ngờ ông ta chỉ xem mạch mà nói trúng bệnh trong tim mình, mặt ửng đỏ ấp úng nói :
− Thế sao?
Phí lão đầu nói :
− Không thể sai được. Mấy mươi năm tiểu lão hành nghề y xem bệnh cho rất nhiều, loại bệnh như tiểu thư hiện tại chẳng phải là hiếm. Vì thế tiểu thư phải nói thật tình những điều uẩn khúc trong lòng thì tiểu lão mới may ra trị được.
Quách Thái Linh thở dài một hơi bệnh nhân trước thầy thuốc như giấy mạnh che nắng, làm sao giấy giếm được. Nàng trầm tư một lúc rồi mới nói :
− Cứ coi như lão nói không sai, giờ lão xem bệnh này... nên trị thế nào?
− A. điều này thì hoàn toàn phụ thuộc vào tiểu thư, tiểu thư là người hiểu biết tất từng nghe nói: Tâm bệnh phải dùng đến tâm dược mà trị, tiểu thư trước hết phải tìm cho ra nguyên nhân khối u kết trong lòng mình rồi mới đối chứng khai phương.
Quách Thái Linh khẽ gật đầu nói :
− Điều này thì ta biết, đại phu, ông có mang theo kim chân chứ?
Phí lão đầu gật đầu :
− Vâng, có.
Nói rồi hai tay mở chiếc hòm gỗ bên người lấy ra một bộ kim châm bạc trắng, ngắn có dài có đến hai mươi bốn cây.
Phí lão đầu chuẩn bị xong mọi thứ, rút ra một cây kim dài chừng hai thốn nói :
− Xin tiểu thư nằm xuống.
Quách Thái Linh ngưng mắt nhìn ông ta hỏi :
− Đại phu tên gọi là gì nhỉ?
Phí lão đầu khiêm tốn nói :
− Tiểu lão họ Phí tên Khiêm, chẳng đáng làm bận tâm tiểu thư.
Quách Thái Linh giọng trở nên lạnh lùng :
− Lão châm kim thì cần phải thận trọng, nếu như có gì sai phạm thì chớ trách ta hạ thủ vô tình, lão châm đi.
Nói rồi nàng nằm ngửa xuống giường.
Phí lão đầu ngớ người ra, lão nằm mộng cũng không ngờ vị cô nương này lại đa nghi đến thế, bất giác trong lòng hơi run, phải cố lắm mới trấn tĩnh được tinh thần.
Bệnh nhân là một vị thiên kim tiểu thư, cho nên lão không tiện bảo đối phương cởi áo ra mà dùng phép cách y định huyệt để châm nhưng tuyệt không sai lệch huyệt đạo một chút nào.
Có điều đối với Quách Thái Linh là người luyện võ tinh thâm, cho nên cứ mỗi lần chuẩn bị hạ kim châm vào một huyệt nào là lão giải thích thuyết công năng chủ trị của huyệt đó. Vì thế mà chỉ châm chừng mười huyệt đã thấy trán lão mồ hôi đổ lấm tấm.
Quách Thái Linh qua mười mũi kim châm của Phí lão đầu, cảm thấy trong người rã rời, nhưng đầu óc thì nhẹ đi nhiều.
Phí lão đầu châm xong, thâu kim lại, bảo châm liên tục ba ngày mới khỏi, đoạn cáo lui để cho Quách Thái Linh nghỉ ngơi.
Rời khỏi phòng của Quách Thái Linh đi chưa hết hành lang đã thấy Lưu Thiết Nạng đứng chờ ngay chỗ rẽ.
− Sao? Thành công rồi chứ?
Lưu Thiết Nạng đón đầu mặt mày hớn hở hỏi ngay.
Phí Khiêm quay lại nhìn một cái, rồi bước nhanh đến một góc tường, Lưu Thiết Nạng rảo bước đi theo.
Phí Khiêm cười khổ lắc đầu nói :
− Quả thực không tài nào hạ thủ được.
Lưu Thiết Nạng hơi bị cụt hứng, trố mắt kinh ngạc hỏi :
− Sao chứ? Chẳng lẽ nói không kêu người châm?
Phí Khiêm nói :
− Châm thì có châm thế nhưng cô ta rất thông minh, thực tình không có cách nào hơn. Chỉ cần làm không khéo thì tính mạng của Phí mỗ xem ra chẳng còn, Lưu gia xin chuyển lời với Lý gia món tiền này tôi không tài nào nhận được, mà cũng chẳng dám nhận.
Nói rồi, ôm chiếc hòm gỗ vái dài một cái, quay bước đi ngay.
Lưu Thiết Nạng chộp người lão ta lại quát :
− Đứng yên.
Phí Khiêm mặt trắng bệch nói :
− Lưu gia... người không thể ức hiếp người.
Lưu Thiết Nạng cười nhạt nói :
− Họ Phí kia, người nghe ta nói đây, việc Đại đương gia đã giao thì người không thể không làm. Nếu như người dám nghịch mệnh thì người phải xéo khỏi cái đất này.
Phí Khiêm lặng người đi lắp bắp nói :
− Ta... chẳng phải... ta không nghe lời nhưng... nhưng quả thực không có cơ hội, cô ta không phải dễ động đến.
− Ta biết đương nhiên không phải dễ động đến.
Lưu Thiết Nạng dằn giọng :
− Hạn cho người ba ngày, dùng kim châm cũng được, dùng thuốc cũng được miễn sao người hạ gục nói rồi thì không còn việc của người nữa, còn cơ hội cho người đó, giờ người về đi.
Phí Khiêm định phân bua nữa, nhưng Lưu Thiết Nạng nói xong đã quay lưng bỏ đi vào trong.
Phí Khiêm đứng chết lặng người lão rơi vào trong một tình thế khó xử, ra tay với Quách Thái Linh cũng nguy hiểm mà không ra tay thì cũng không yên thân với bọn Lý Khoái Đao, lão thở dài rồi cắn rưng cắm đầu bước nhanh rời khỏi Đồng Tước khách sạn.
Đêm càng khuya, tuyết rơi càng nặng hạt.
Quách Thái Linh trăn trở trên giường, cảm thấy trong người phát sốt, bao nhiêu khớp xương trong người đau nhức, trước giờ nàng chưa từng bị hành hạ như thế này, có lẽ bệnh đang bộc phát mạnh...
Cứ thế chẳng biết nàng trăn trở trên giương qua bao lâu, chỉ thấy cổ khô khát như cháy, định trở người ngồi dậy, hốt nhiên trong tầm nhìn bắt gặp bóng sau lưng một người, người này đang ngồi ngay ở bàn quay lưng về phía nàng, tay nắm bút đang viết gì đó.
Ngọn đèn tù mù như hạt đậu hắt bóng người kia to lớn vạm vỡ, người này thân vận trường bào màu tía, tóc bối về sau, hai tua dải gấm thả dài trên lưng càng tăng thêm vẻ phong lưu.
Quách Thái Linh đang sốt trong người cũng phải giật mình, tự nhiên trước mắt hiện ra hình ảnh cảu Khấu Anh Kiệt trước đây nàng nhớ lần đầu tiên gặp chàng thì chàng ăn mặt đúng như thế này, giờ nhìn sau lưng người này quả nhiên không khác chút nào.
Chỉ nghĩ đến chàng đang ngồi trước mặt, tình yêu dâng tràn không ngăn nổi, nàng xúc động vui mừng khôn tả, tim đập mạnh lên, khiến cho trong người càng nóng bừng rồi mồ hôi đổ ra như tắm, nhờ thế mà phút chốc nàng cảm thấy trong người khỏe đi rất nhiều.
− Anh Kiệt... là huynh... ư?
Chừng như tiếng nàng đánh động khiến người kia hơi bất ngờ khựng tay lại rồi buông bút xuống bàn, khẽ thở dài một tiếng, nhưng vẫn chưa lập tức quay người lại.
− Anh Kiệt... huynh ác lắm...
Quách Thái Linh thốt lên mấy tiếng rồi bật khóc òa, kể lể :
− Muội... tìm huynh thật... khổ.
Người kia vẫn chưa quay người lại, chừng như thở dài lần thứ hai.
Quách Thái Linh cố mở to mắt lên, nàng định bước xuống khỏi giường, thế nhưng cả người mềm nhũn ra tợ hồ như chẳng còn chút sức lực nào.
− Kiệt sư ca...
Nàng nói trong tiếng nấc nghẹn :
− Huynh vẫn còn giận muội hay sao? Muội thật có lỗi với huynh, muội sai rồi.
Đúng là muội sai hoàn toàn.
Nước mắt vẫn cứ tuôn trào thành dòng, trên hai gò má tiều tụy, khóc òa lên như một đứa trẻ.
− Suốt một năm nay... muội đi tìm huynh thật khổ. Anh Kiệt... sao huynh lại không nói? Huynh quay người lại đi, muội có nhiều điều muốn hỏi huynh... muội...
Nói rồi Thái Linh cố gắng giở bỏ chiếc chăn đắp trên người ra, định xuống khỏi giường thế nhưng lực bất tòng tâm đành phải nằm xuống lại.
Cũng vừa lúc này, người kia bỗng nhiên quay người lại.
Một khuôn mặt anh tuấn, mày rậm mắt tinh, khôi ngô đĩnh dạc, nhưng không phải là người Quách Thái Linh đang mong đợi.
Dưới ánh đèn tờ mờ cũng đủ cho hai người nhìn thấy nhau, nhất thời cả hai khuôn mặt đều tỏ vẻ ngơ ngác.
Có thể nói cả hai đều ngượng ngùng lúng túng. Nhất là Quách Thái Linh, nàng như người vừa có một hành động xấu khiến cho nàng thấy túng quẫn, hổ thẹn, nàng muốn chạy trốn đi cho khuất nhưng không chạy được, nàng hận không có một lỗ nào ngay dưới chân để chui cho khuất mắt.
Nàng chỉ thấy trước mặt mình tối sầm lại miệng thốt lên :
− Là ngươi... Trác Minh Quân.
Chỉ thốt lên được mấy tiếng rồi toàn thân nhũn ra.
Thì ra người đang ngòi ở bàn kia không phải là Khấu Anh Kiệt mà là người không xa lạ với nàng, Trác tiểu thái tuế Trác Minh Quân.
Một năm nay không thấy y, giờ gặp lại xem ra y tính khí trầm tĩnh hơn, đôi mắt tinh anh đa tình ngày nào giờ có phần trầm lắng hơn, nói chung trên khuôn mặt Trác Minh Quân giờ đây có nhiều nét phong trần hơn.
Y chậm rãi rời khỏi ghế đứng lên, bước gần đến bên giường.
Quách Thái Linh thốt nhiên né hết đau thương trong lòng, ngưng hai ánh mắt vẫn còn đọng lệ châu nhìn đối phương.
Trác Minh Quân bắt gặp ánh mắt ấy hơi khựng người lại một chút, giữ khoảng cách so với chiếc giường chừng năm xích, hắng giọng lên tiếng :
− Cô nương đã lâu không gặp.
Giọng y có chút không được tự nhiên tiếp :
− Nghe nói cô nương ngọc thể bất an, nên tôi đến thăm, nhưng thấy cô nương đang nghỉ nên định viết thư để lại, chẳng ngờ làm động giấc ngọc, thật là đáng tội.
Quách Thái Linh vẫn nhìn y bằng đôi mắt trách cứ nhưng giờ nghe đối phương đã nói ra hảo ý đến thăm cho nên không nỡ quá gay gắt trước tình cảm của người ta, nhất thời nàng không trách y được câu nào.
Nói thực ra thì nàng quen Trác Minh Quân đã rất lâu, từ lần đầu tiên gặp y trong một hội đua ngựa mới biết y chính là Trác tiểu thái tuế Trác Minh Quân, một người rất có tiếng tăm ở vùng Đông bắc với con ngựa Tử Mao Thanh được phong hiệu là Bát hoang đệ nhất thần câu, so với con ngựa quý của nàng Hỏa lôi hồng xem ra chạy còn nhanh hơn. Có một điều là chẳng hiểu cố ý hay vô tình mà mỗi lần tham gia đua ngựa thì bao giờ nàng cũng là người về đích đầu tiên, còn người thứ hai chẳng ai khác ngoài Trác Minh Quân.
Cứ như thế, qua vài lần Trác Minh Quân đã để lại một ấn tượng đẹp trong lòng Quách Thái Linh.
Nàng không những biết y võ công cao cường mà còn là một con người rất phong lưu.
Mà cũng chính vì tính cách hào hoa phong lưu của y đã khiến cho nàng chẳng thèm để ý gì đến y.
Còn nhớ hội đua ngựa năm ngoái, Khấu Anh Kiệt chẳng đua mà thắng cuộc đã khiến cho nàng căm tức dùng roi da đánh một trận, nếu như không có người này khuyên can thì có lẽ lần ấy Khấu Anh Kiệt khó thoát chết dưới ngọn roi của nàng.
Từ mấy năm nay, Trác Minh Quân đã như âm hồn bất tán theo riết Quách Thái Linh, chỉ duy nhất một năm lại đây, kể từ khi có sự xuất hiện của Khấu Anh Kiệt thì mới không còn thấy y bám theo nàng nữa.
Giờ gặp lại trong hoàn cảnh này quả thực khiến cho Quách Thái Linh hơi bỡ ngỡ. Thật tình mà nói, đem y so với nhiều người khác thì y có nhiều ấn tượng với nàng hơn, cho nên giờ đây nơi đất khách quê người được gặp lại cố nhân há chẳng là một điều nên vui sao?
Tuy so với được gặp Khấu Anh Kiệt thì vẫn đáng thất vọng hơn nhiều, nhưng chung quy nàng vẫn thấy vui vui, chí ít cũng nên giữ tình bằng hữu với y mới đúng.
Trong lòng tuy nghĩ thế nàng giơ tay áo lau khô nước mắt trên mặt, gượng một nụ cười khổ nói :
− Lẽ ra huynh không nên tùy tiện vào phòng tôi.
Trác Minh Quân hơi ngượng nói :
− Cô nương trách rất đúng, có điều làm việc nghĩa không câu nệ tiểu tiết, tôi nghĩ cô nương trong người đang bệnh không dậy được nên dám mạo muội như vậy, mong cô nương lượng thứ.
Quách Thái Linh chớp mắt nhìn lại y một cái, thở ra tỏ vẻ bất đắc dĩ nói :
− Huynh làm sao biết tôi ở đây?
− A, khi ở ngoài tàu ngựa tôi nhìn thấy con Hắc Thủy Tiên vốn cứ ngỡ là Anh Kiệt huynh đệ ở trọ trong khách điếm này, đến lúc hỏi ra mới biết là cô nương.
Quách Thái Linh gật đầu nói :
− Không sai, tôi cỡi con ngựa của Anh Kiệt sư ca, nhưng làm sao huynh lại biết tôi bệnh?
Trác Minh Quân nói :
− Khi ăn cơm chiều ở tửu điếm nghe rất nhiều người đàm luận về cô nương nên mới biết cô nương thụ bệnh, còn nghe nói cô nương muốn tìm Phí thần châm đến châm cứu.
Quách Thái Linh cười khổ, nàng chống tay ngồi dậy, dùng một chiếc gối chèn sau lưng nhẹ giọng nói :
− Trác huynh xin khêu đèn cháy sáng một chút.
Trác Minh Quân ứng thanh đáp rồi nhanh tay khêu đèn cháy sáng lên.
Giờ thì hai người nhìn rõ nhau hơn.
Quách Thái Linh trên mặt ửng hồng, nàng giơ tay chỉ vào chén nước trên bàn nói :
− Trác huynh, phiền huynh rót cho tôi một chén nước...
Trác Minh Quân lập tức hai tay nhấc bình trà lên, tuy bình được hãm kỹ, nhưng với thời tiết đông lạnh này thì nước không giữ được nóng nổi.
Trác Minh Quân hỏi :
− Nước nguội quá, để tôi đi châm nước nóng cho cô nương.
Quách Thái Linh lắc đầu nói :
− Không cần, mấy hôm nay tôi chỉ thích uống nước lạnh.
Nguyên là trong người Quách Thái Linh đang phát sốt, chính vì thế mà thích uống nước lạnh.
Trác Minh Quân thở ra một hơi nói :
− Một năm nay không gặp, cô nương gầy đi nhiều.
Quách Thái Linh lãnh đạm cười khổ nói :
− Không gầy đi sao được, hết cha tôi bị thảm sát rồi đến cừu nhân gây rối, trong nhà bao nhiêu chuyện xảy ra... mà chuyện nào cũng làm tôi buồn khổ...
Nói đến đó, nàng cúi thấp mặt khuôn mặt đã gầy chừng như tiều tụy hơn, nhưng như thế thì nàng lại càng xinh đẹp, càng khiến cho người ta thương cảm.
Trác Minh Quân ánh mắt nhìn ra ngoài rồi quay đầu nhìn lại, chẳng ngờ giây phút ấy bốn ánh mắt bắt gặp nhau.
Trác Minh Quân gật đầu nói :
− Chuyện phát sinh trong nhà cô nương tôi đều nghe nói. Thực ra khi lần đầu tiên gặp Khấu Anh Kiệt ở Tần Châu, tôi có bái lạy trước linh cữu lão bá, sau đó tôi còn đến Bạch Mã sơn trang lễ bái trước mộ phần của lệnh tôn, chỉ có điều tôi đến chậm vài hôm, Anh Kiệt và cô nương đều đã đi rồi... chỉ gặp được đại sư huynh và nhị sư huynh của cô nương thật đáng tiếc.
Nói rồi chỉ lắc nhẹ đầu thở dài.
Quách Thái Linh gượng cười nói :
− Trước giờ tôi chưa từng đau nặng như thế này, có lẽ vì lần này đi đường dài ngày lại vượt qua sa mạc bị nhiễm phong hàn nên mới phát bệnh.
Trác Minh Quân nói :
− Gia sư có lưu tặng cho tôi mấy viên Khu phong kiện cốt hoàn, có thể trị được nhiều loại bệnh. Vừa rồi thấy cô nương ngủ, không dám đánh động, định viết thư để thuốc lại tặng cô nương, chẳng ngờ cô nương đã thức, giờ cô nương nhanh uống hai viên, tôi nghĩ qua vài hôm thì khỏe lại thôi.
Quách Thái Linh gật đầu nói :
− Đa tạ huynh... tôi nghĩ cũng không nghiêm trọng lắm.
Trác Minh Quân vội đứng lên nắm lấy chiếc bình sứ nhỏ trên bàn dốc ra hai viên thuốc màu hồng đưa tới cho nàng.
Quách Thái Linh cảm ơn, đưa tay đón lấy nhưng mắt vừa nhìn rõ hai viên thuốc trong tay bất giác kinh ngạc la lên :
− Á chẳng phải đây là Phong lôi đan của cha tôi ư? Làm sao mà huynh...
Trác Minh Quân hơi ngớ người, y đương nhiên biết thừa ân sư Thành Ngọc Sương với gia phụ nàng Quách Bạch Vân năm xưa từng nặng nghĩa phu thê với nhau. Lúc bấy giờ phu thê tình nồng, đồng thất tu luyện, hai người đã đi hái rất nhiều thảo dược luyện thuốc, cho nên giờ nghe Quách Thái Linh nói thế thì rất khả năng những viên thuốc này là do bọn họ hai người năm xưa cùng nhau luyện thành.
Những chuyện này nó ra rất dài mà hiện tại cũng không phải là lúc để nói đến những điều đó, huống gì với lời dặn của ân sư thì y làm sao nghịch được, cho nên vờ như vô tình cười nhẹ nói :
− Phong lôi đan gì mà cô nương vừa nói đến có lẽ nhìn giống với mấy viên thuốc này của tôi, cô nương trước đây từng uống rồi chứ?
Quách Thái Linh chau mày như cố nhớ lại nói :
− Uống một lần rồi nhưng lâu... rất lâu rồi.
Nói rồi nàng đưa hai viên thuốc vào mồm nuốt xuống, gật đầu nói tiếp :
− Trác huynh, mời ngồi xuống nói chuyện.
Từ khi quen biết với nàng đến giờ, Trác Minh Quân chưa từng thấy nàng nhẹ nhàng khiêm tốn đối đãi với người khác như thế này, giờ được nàng đối xử nhẹ nhàng thế này thì không khỏi kinh ngạc, thoáng ngẩng người rồi mới từ từ ngồi xuống.
Quách Thái Linh nói :
− Không giấu gì Trác huynh, Khấu Anh Kiệt thừa mông tiên phụ sinh tiền thâu nạp làm đệ tử, anh ta không quản ngàn dặm xa xôi hộ tống thi thể cha tôi hồi trang, thế mà tôi và nhị vị sư huynh đã hiểu nhầm anh ấy. Ai, anh ấy chỉ nghĩ sư môn không dung hòa được, ôm đau thương trong long ra đi, đến nay vẫn chưa biết lưu lạc phương nào, tôi chỉ vì chuyện này mà đi khắp nơi tìm anh ấy...
Trác Minh Quân khẽ thở dài :
− Lý do cô nương đến đây tôi cũng biết, Khấu huynh đệ sống nặng vì nghĩa khiến người bội phục, anh ta là người có huyết tính, không lúc nào quên Quách thế bá và vinh nhục của sư môn, không bao giờ cam chịu an phận thủ thường. Tôi nghĩ rất khả năng anh ta tìm một nơi nào đó yên tĩnh tham tập tu luyện pho bí kíp võ công mà Quách thế bá đã truyền lại cho anh ta lúc lâm chung. Một khi xuất thế, nhất định sẽ là một bậc kỳ tài thiên hạ.
Nhắc đến những chuyện này, Quách Thái Linh trong lòng dằn vặt chua xót, nhưng trước mặt người khác nàng không thể để lộ ra ngoài, chỉ cắn nhẹ môi im lặng.
Trác Minh Quân nói tiếp :
− Tháng trước tôi có nghe ở Long Trung xuất hiện một vị thiếu niên kỳ hiệp, chỉ trong vòng một ngày mà đại náo đến ba phân đà thuộc Vũ Nội thập nhị lệnh đả thương ba vị phân đà chủ. Vị thiếu niên này không lưu lại tính danh, chỉ biết võ công thâm hậu, mà nhất là người ta đồn đại về thân pháp người này mới kỳ, chừng như trước giờ chưa từng thấy qua có thể đạp ba ngự phong, không biết cô nương đã nghe nói chuyện này chưa?
Quách Thái Linh ngớ người lắc đầu :
− Chuyện này... tôi chưa nghe, nhưng... sao, Trác huynh chẳng lẽ cho rằng?
Trác Minh Quân lắc đầu nói :
− Điều này thật khó nói, sĩ cách tam nhật một ngày đã khác người, với một người thiên bẩm như Khấu Anh Kiệt nếu như được mật truyền kỳ học thì không phải không có khả năng như thế, chỉ có điều tôi thấy hơi bất ngờ một chút, cũng có thể là một người nào khác. Có điều người này dám công khai khiêu chiến với Vũ Nội thập nhị lệnh thì thật khiến người ta bái phục, tôi nghe người này thần kỳ như thế nên rất mong được diện kiến một lần.
Quách Thái Linh thoáng chút kinh ngạc nói :
− Người này tên họ là gì?
− Điều này thì không rõ, chỉ nghe nói thân pháp ảo diệu, như cá chép vàng vượt sóng... cho nên người ta dùng từ Kim lý mà gán cho người này...
Quách Thái Linh lặng người đi khi nghe hai tiếng Kim lý, trên mặt nàng hiện nét vui :
− Kim lý...
Nàng thốt lên với một vẻ nôn nóng nói :
− Huynh bảo người ta gọi thiếu niên kia là Kim... lý?
− Tôi chỉ nghe người ta kháo nhau như thế, còn thực hư thế nào thì không rõ.
Quách Thái Linh a lên một tiếng, lẩm nhẩm :
− Chẳng lẽ chính là anh ấy?
Trác Minh Quân cả kinh nói :
− Cô nương nhận ra người này sao?
Quách Thái Linh lắc đầu nói :
− Không tôi chỉ đoán mò thôi.
Nàng tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng bắt đầu an tâm hơn. Nếu như không phải trong người nàng đang bệnh thì có lẽ nàng đã lập tức rời khỏi nơi này đi Long Trung ngay.
Thế nhưng nghĩ lại Khấu Anh Kiệt bất quá cũng mới xa cách một năm, chỉ thời gian một năm ngắn ngủi, lẽ nào luyện thành nhất thân tuyệt học kinh người như thế?
Khi phụ thân nàng còn tại thế, Thái Linh tuy có nghe nói phụ thân có một pho bí kíp tuyệt học Kim Lý Hành Ba Đồ nhưng nàng chưa một lần được thấy qua.
Cứ cho là phụ thân nàng có pho bí kíp đó nhưng với thân thủ cao thâm như ông ấy mà còn chưa tham ngộ thấu triệt thì thử hỏi Khấu Anh Kiệt trong một thời gian ngắn một năm, há có thể thông hiểu tu luyện thành tựu? Quả thực là một chuyện huyễn tưởng.
Nghĩ vậy lòng nàng lại nguội lạnh. Nhất thời trong miệng đắng ngắt, chẳng biết phải nên nghĩ như thế nào nữa, nàng thầm nén tiếng thở dài, nhắm hờ mắt lại.
Trác Minh Quân thấy thế, trong lòng xót xa.
Thực tình mà nói nỗi chung tình của y không thua kém gì Khấu Anh Kiệt, chỉ có điều sau khi biết Khấu Anh Kiệt thụ mệnh lời phó thác của phụ thân nàng lúc lâm chung, cho nên y mới chịu dứt bỏ ý tưởng đeo đuổi Thái Linh.
Một năm qua có thể nói là một năm y sống trong dằn vặt khổ sở, luôn có quên đi hình ảnh của nàng, nào ngờ định mệnh trớ trêu xui khiến y gặp lại ý trung nhân nơi này.
Trước mắt nhìn thấy Thái Linh tiều tụy gầy guộc khiến y xót xa thương cảm mà không ngăn nổi tình cảm, y cố hết sức đấu tranh dằn nén trong lòng, nhưng tình cảm ấy cứ như sóng triều cuồn cuộn dâng lên từng đợt.
Cứ thế, hai người chìm trong sự im lặng nặng nề, Trác Minh Quân ánh mắt hiện nụ cười khổ, nhưng đằng sau cố che giấu đi lệ quang.
Quay người đi nhìn ra ngoài cửa sổ, y buông tiếng thở dài, cố nghĩ tất cả trước mặt chỉ là ảo ảnh, không phải là thực, tự nhiên một cỗ hiệp khí dâng lên, y hít sâu một hơi định thần trở lại.
Lý trí chừng như đã chiến thắng tình cảm, Trác Minh Quân từ từ quay người lại nhìn Thái Linh nói :
− Cô nương, đêm đã khuya rồi, cô nương nghỉ đi, tôi sẽ đến thăm thường xuyên.
Thái Linh chớp người nhìn Trác Minh Quân hỏi :
− Trác huynh cũng nghỉ trọ trong khách điếm này sao?
− Đúng thế!
Đáp rồi chừng như y nhớ ra điều gì lại nói :
− Cô nương có lẽ cũng biết, chủ nhân của Đồng Tước viện này là Lý Khoái Đao, hắn là một tay đại bá vùng này. Cô nương một mình ở trọ khách điếm cần phải đề phòng một chút.
Thái Linh gật đầu nói :
− Tôi biết, những chuyện về con người này thì trước khi đến đây tôi đã biết, tôi còn có ý ra tay trừ bạo cho dân vùng này nhưng không ngờ vừa đặt chân đến đây đã ngã bệnh.
Trác Minh Quân hăng hái nói :
− Nếu như cô nương cũng có ý đó, đúng là anh hùng sở kiến giống nhau, tôi sẽ giúp một tay...
Thái Linh cười nói :
− Được Trác huynh nhúng tay vào thì hay quá, có điều không biết chúng ta nên ra tay như thế nào?
− Trước mắt cô nương chưa nên vọng động, Lý Khoái Đao tuy bản thân vốn chỉ là một tay vô danh tiểu tốt nhưng nhiều năm nay hắn kiếm ra lắm tiền, suốt một vùng rộng lớn cả trăm dặm này hắn được coi là người đứng đầu. Hắn nuôi dưỡng rất nhiều tên lưu manh vô lại, còn có thêm nhiều tay giang hồ bại hoại cũng vì tiền mà bán mạng cho hắn.
Quách Thái Linh cười nhạt một tiếng chen ngang nói :
− Chỉ vì một chút lực lượng này mà cũng khiến Trác huynh hoảng sợ ư?
Trác Minh Quân nói :
− Cô nương hiểu nhầm tôi, dù không gặp cô nương thì tôi cũng quyết trừng trị bọn người này, chỉ có điều trước khi hành động tôi không thể không nắm rõ tình hình, thế mới tránh được khỏi hậu hoạn.
Quách Thái Linh gật đầu nói :
− Trác huynh suy nghĩ rất chu đáo, nhưng nghe ngữ khí của Trác huynh, chẳng lẽ sau lưng Lý Khoái Đao còn có một thế lực ghê gớm nào khác?
− Đương nhiên.
Trác Minh Quân nhếch mép cười nhạt nói tiếp :
− Nếu như tôi nói ra nhân vật hậu đài này, e rằng cô nương cũng không dám làm gì hắn.
Quách Thái Linh chau mày hỏi :
− Trác huynh muốn nói...
− Cô nương có lẽ còn chưa hiểu thế lực sau lưng Đồng Tước viện này, thế nhưng tôi chỉ cần nói ra một nhân vật này thì cô nương nhất định biết ngay.
− Ai?
− Ưng Cửu.
− Ưng... Cửu?
Quách Thái Linh hai mắt mở to miệng lắp bắp hỏi lại :
− Chẳng lẽ Trác huynh muốn nói đến Ưng Thiên Lý?
Trác Minh Quân gật đầu nói :
− Không sai, chính là người này.
Quách Thái Linh trầm mặt không nói câu nào, vì cái tên Ưng Thiên Lý này gợi lên trong đầu nàng không biết bao nhiêu thống hận, về điều này chỉ cần nhìn xuyên qua đôi mắt nàng lúc này ai cũng có thể nhận ra ngay.
Qua đi một lúc, nàng mới lên tiếng hỏi :
− Tin tức này của Trác huynh có đáng tin cậy không?
Trác Minh Quân đáp một cách quả quyết :
− Tuyệt đối tin cậy. Về chuyện này thì tôi tận tại nghe chính miệng Lý Khoái Đao nói ra, có điều chừng như không liên can gì tới Vũ Nội thập nhị lệnh, tôi chỉ nghe hắn nhắc đến Ưng Cửu mà thôi.
Quách Thái Linh gật đầu nói :
− Thế thì không sai. Vũ Nội thập nhị lệnh Tổng lệnh chủ Thiết Hải Đường đã chiếm mất hai mỏ vàng của cha tôi, thì còn khi nào thèm chú ý đến một chỗ làm ăn cỏn con như Đồng Tước viện này? Còn Ưng Cửu khả năng lén lút ra ngoài làm ăn thêm với Lý Khoái Đao.
Trác Minh Quân nói :
− Cô nương nhận định xem ra không sai, tôi cũng có suy nghĩ như thế, có điều Ưng Thiên Lý đã nhúng tay vào rồi thì cũng khó nói Vũ Nội thập nhị lệnh nằm ngoài chuyện này. Cho nên trước khi ra tay chúng ta cần phải điều tra cho rõ ràng mới được.
Quách Thái Linh nghe nói đến Vũ Nội thập nhị lệnh và Ưng Thiên Lý mối thâm thù huyết hận trong lòng dâng lên khiến nàng đau khổ, lại thêm trong người đang thụ bệnh càng khiến nàng tiều tụy hơn.
Trác Minh Quân lại rót cho nàng một chén nước nữa rồi mới cáo từ :
− Trước mắt cô nương cứ nghỉ cho khỏe, có chuyện gì cũng phải chờ cho bệnh trong người lành hẳn rồi tính.
Quách Thái Linh ngưng mắt nhìn Trác Minh Quân cười khổ nói :
− Đa tạ Trác huynh, tôi không tiễn chân được.
Trác Minh Quân nhìn nàng một lần nữa rồi nhún mình nhẹ như làn khói lướt nhanh ra khỏi cửa sổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook