Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
-
Chương 73: Đại kết cục 2
Trong căn phòng trên ngọn núi thấp nhất, ánh nến trên bàn đang nhảy nhót, khiến cả căn phòng trông vô cùng ấm áp.
Một bóng người mỹ lệ mảnh mai in lên giấy gỗ lim nơi cửa, khói từ lư hương bằng đồng lượn lờ, bắt nguồn từ chiếc giường nhỏ trong phòng.
Đã ngủ rồi sao? Tác Oanh nhìn gương mặt ngọt ngào lúc ngủ của nữ nhi vừa đầy tháng của mình, mỉm cười đầy hạnh phúc, liền đứng dậy đi tới trước lư hương, quỳ xuống nệm êm.
Cổ Tiểu Ma đang muốn đẩy cửa bước vào, lại thấy Tác Oanh đang bái lạy Bồ Tát, trước kia nàng cũng không thành kính như vậy. Lập tức lòng hiếu kì nổi lên, tránh ngoài cửa nghe trộm.
"Tín nữ Tác Oanh, cúi lạy xin Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát. Nếu thành sự thật, tín nữ nguyện tới cửa làm lễ tạ thần."
Nàng lại lạy vài lần, vẻ mặt thành kính, lúc này mới nói tiếp: "Nguyện vọng thứ nhất, là Thiên Diễn có thể phát dương quang đại, sư phụ sư nương, hưởng thọ trăm năm, mọi chuyện đều tốt lành. Nguyện vọng thứ hai, trượng phu là Mạc Khinh Viễn cùng tiểu nhi tử Mạc Tiểu Hà, tiểu nữ Mạc Tiểu Khê thân thể an khang, vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ. Nguyện vọng thứ ba... thứ ba..."
Cổ Tiểu Ma nghe thấy thì không khỏi buồn cười, nha đầu này đúng là quá tốt bụng, cái gì cũng dành cho trượng phu và hài tử. Nếu là nàng, nhất định phải thêm tên mình vào, hạnh phúc cùng nhau mới đúng.
"Nguyện vọng thứ ba, sư tỷ Cổ Tiểu Ma sớm gặp lại Úc Lưu, hai người trăm năm hòa hợp, vĩnh viễn không lìa."
Ngón tay vừa chạm vào cửa khựng lại, Cổ Tiểu Ma đứng bên ngoài, bóng đêm dần sâu chôn giấu bóng lưng gầy yếu của nàng. Tất cả đều vô cùng yên tĩnh, chỉ có gió lạnh thổi qua.
Cuối cùng cửa cũng bị gõ.
Cổ Tiểu Ma thò đầu vào, cười thật tươi: "Ta muốn thấy Tiểu Khê."
Tác Oanh gọi nàng vào phòng, vẻ mặt cũng hơi mất tự nhiên.
Cổ Tiểu Ma lại như không nhìn thấy, móc cái trống lắc kia ra khỏi ngực, đặt vào định chọc tiểu hài tử bên cạnh. Chỉ tiếc Mạc Tiểu Khê giống hệt ca ca, không cảm thấy hứng thú với món đồ chơi này, chỉ chảy nước miếng mà ngậm tay nàng.
Nàng nhíu mày, buồn bực ngồi chơi một mình, lắc trống, phát ra mấy tiếng vang rất thanh thúy.
"Sư tỷ?"
"Ừ."
Tác Oanh dọn dẹp y phục của hài tử, giống như vô ý mà hỏi: "Đã đến núi Côn Lôn chưa?"
Tiếng trống lắc chợt ngừng, Cổ Tiểu Ma hơi ngập ngừng, cười nói: "Vẫn chưa."
"Ừ, cơn mưa đầu tiên năm nay... tới hơi trễ." Tác Oanh đứng lên, sửa chăn của tiểu nữ nhi đang nằm trên giường nhỏ, Cổ Tiểu Ma cúi thấp đầu, không ai thấy vẻ mặt ủ rũ của nàng.
"Sư tỷ?"
"Ừ."
Đoạn đối thoại này lặp lại thêm một lần, Cổ Tiểu Ma vẫn không ngẩng đầu.
"Nếu... nếu muội có thể giúp được..."
"Oanh Oanh ngốc, nếu cần muội giúp thì ta đã sớm đi tìm muội rồi, sư tỷ còn khách sáo với muội thế à."
"Tỷ khách sáo!" Đột nhiên Tác Oanh trở nên kích động: "Đã qua nhiều năm vậy rồi, cách có thể thử đã thử, tỷ lại vì những tin đồn nhảm kia mà không chịu về Thiên Diễn..."
"Ta chỉ vội vàng muốn tìm cách thôi." Cổ Tiểu Ma đứng lên, như không muốn nói thêm: "Muội đừng lớn tiếng, Tiểu Khê sẽ bị muội làm thức giấc mất."
Nàng vừa nói vừa đến bên cửa, đột nhiên bị một cánh tay khóa chặt, cảm giác ẩm ướt truyền đến qua một lớp y phục.
"Thì ra tỷ đã từng thích đại sư huynh!" Tác Oanh ôm nàng thật chặt, nghẹn ngào nói: "Muội biết, muội đã biết từ trước... đến giờ muội vẫn cảm thấy... là muội đoạt mất hạnh phúc của tỷ..."
Cổ Tiểu Ma nhắm mắt, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười.
"Oanh Oanh ngốc." Nàng thở dài: "Đã là nương của hai tiểu hài tử rồi, nói khóc là khóc ngay được, không ngại mất mặt sao?"
"Tỷ phải hạnh phúc." Nàng vùi đầu vào mái tóc đen: "Nhất định..."
Nàng cong mắt, bi thương chợt lóe rồi biến mất.
"Được."
Cổ Tiểu Ma dỗ Tác Oanh xong, chân trước vừa bước khỏi cửa đã thấy có dáng người cao ngất đứng cách đó không xa, là Mạc Khinh Viễn.
Nàng chợt thấy có chút cảm giác ấm áp dâng lên nơi cổ, móc viên minh châu hoa tiêu kia ra, chỉ thấy trong hạt châu màu lam đang có chút ánh hồng, phía trên thoáng hiện một chữ "bắc".
Nội trong ba ngày, chắc chắn phía bắc sẽ có mưa. Cổ Tiểu ma thầm vui mừng, không thể chần chừ nữa, chỉ muốn lén chạy đi, không ngờ Mạc Khinh Viễn lại quay đầu, cất giọng gọi: "Lại phải đi à?"
Cổ Tiểu Ma dừng lại, không thể làm gì khác hơn là đáp một tiếng, đi tới chỗ Mạc Khinh Viễn, trong tay còn cầm viên minh hoa tiêu nước kia, mỉm cười: "Nếu không có viên minh châu này làm hoa tiêu, muội sẽ thảm rồi."
"Cơn mưa đầu hằng năm chứa đựng tinh hoa đất trời, tụ tập linh khí của chúng sinh." Mạc Khinh Viễn nói khẽ: "Đây là một cách cổ xưa, không biết có linh nghiệm hay không."
"Muội cũng không biết." Nàng khẽ mỉm cười: "Thổ địa gia gia nói, vì không có ai kiên trì được mười năm cả."
Nhưng muội thì có.
Mạc Khinh Viễn xoay người, nhìn nàng đứng bên vách núi của ngọn núi nhỏ nhất, y phục theo gió tung bay.
Từ sau trận đại nạn kia, đã qua mười năm. Thế nhân hỏi tung tích của Long thần, đều không thể không nhắc tới Cổ Tiểu Ma, mọi ánh mắt cũng chĩa vào nàng. Chuyện nàng không biết ngự kiếm hay dùng yêu pháp đã không còn là bí mật nữa, cách nói rất nhiều, chuyện truyền ra cũng bị biến dạng, Cổ Tiểu Ma vì tránh hiềm nghi, rời khỏi Thiên Diễn, vừa tìm kiếm cách giúp Úc Lưu sống lại, vừa hành hiệp trượng nghĩa, chỉ có những ngày lễ Tết mới về Thiên Diễn được một chút.
Mười năm, hắn và Tác Oanh đã sớm thành thân, có hai tiểu hài tử đáng yêu. Nhưng nàng lại không thay đổi gì, sắc mặt vẫn tái nhợt, vóc dáng cũng cao hơn, có vẻ yểu điệu của một nữ tử, mái tóc đen vẫn rũ xuống thắt lưng, không biết đã nghe nói để tóc là một cách để hứa nguyện từ đâu, mười năm rồi nàng cũng không cắt.
"Giờ muội muốn đến Dao Trì sao?"
"Ừ, phải đi sớm để chuẩn bị."
"Tây Vương Mẫu thật hào phóng, không ngại dẫn muội đi hái lá sen của bà ấy."
"Đương nhiên bà ta có để ý." Cổ Tiểu Ma bật cười: "Có điều mỗi lần đều có Lăng La tỷ tỷ trợ giúp, chính là tiểu tiên đã tặng muội viên minh châu hoa tiêu ở Dao Trì, còn có Tây Vương Mẫu kia, chỉ sợ muội cầm Hiên Viên Kiếm đánh bay hang ổ của bà ta nên mới hào phóng như vậy thôi."
Tất nhiên Tây Vương Mẫu phải sợ, Thiên giới không có ai không sợ, cũng chính vì Ngọc Đế lo sợ trước sức mạnh trong tay Cổ Tiểu Ma nên lúc này mới không tiếp tục làm khó núi Thiên Diễn. Nhưng từ sau trận chiến ấy, Cổ Tiểu Ma liền đeo Hiên Viên Kiếm không vỏ trên người, ngày đêm không rời thân, vẫn chưa từng sử dụng.
Chuyện này không thể trách được nàng, mỗi lần cầm thanh kiếm kia nàng đều nhớ về những lúc đau đớn kia, nhìn người mình yêu thương sâu đậm dần biến mất trước mắt, cảm giác đó... nàng không bao giờ... muốn trải qua nữa.
Có lẽ là do ý trời, khi đám người cho rằng đó là chuyện không thể nào, nàng lại tìm được Úc Lưu trên đỉnh Côn Lôn, ở nơi thần thánh ấy, một khối băng mỹ lệ bao bọc lấy thân thể Úc Lưu bên trong. Vì vậy nàng đi khắp nơi tìm cách để xác thịt được trở về như trước, cuối cùng cũng làm thổ địa ở Côn Lôn cảm động, nói cho nàng một cách cũ, đó là dùng lá sen mới ở Dao Trì, đi hứng lấy nước mưa đầu mùa mỗi năm, được mười năm, sau đó lại mang tinh hoa hợp nhất với thân thể này.
Mười năm, nàng thật sự đã làm được.
Nhưng...
"Tiểu Ma, nếu cách này..."
"Sư huynh." Bỗng Cổ Tiểu Ma ngắt lời hắn, nheo mắt cười một tiếng: "Không cần lo cho muội, chăm sóc cho sư phụ và sư nương thật tốt, còn có Oanh Oanh và hai tiểu hài tử. Nếu mười năm không được, muội sẽ kiên trì ai mươi năm, nếu hai mươi năm vô dụng, muội sẽ kiên trì đến bốn mươi năm, cho đến khi chàng trở lại mới thôi."
Mạc Khinh Viễn ngẩn ra, nụ cười của nàng thuần khiết như thế, hoàn toàn không khiến người khác nhận ra chút gượng ép nào.
Đã sớm biết nàng là nữ tử như vậy, năm đó ở hội Trục Tiên, khi nàng đứng trước người hắn, không hề quay đầu... thế nhưng hắn như đã nhìn thấy vẻ hứng khởi trong mắt nàng, quật cường như thế, nói đi là đi, nói không thương sẽ không thương, nửa phần lưu luyến cũng không có. Không ngờ một đóa hoa trắng tinh, đã qua mười năm mà vẫn cố chấp nở rộ.
"Đi đường cẩn thận." Hắn như nhẹ nhõm hơn, cười nhạt.
Cổ Tiểu Ma gật đầu, chớp mắt một cái đã biến mất trong nền trời tăm tối.
Khi nhìn nàng, hắn luôn mang theo chút tâm tình như thế, có phần tiếc nuối. Dường như trong xương tủy hắn vẫn luôn hâm mộ Úc Lưu đã chết đi, nhìn nàng bỏ qua bao nhiêu năm tháng tươi đẹp, khổ sở chống đỡ vì nam tử đó, lại vẫn có thể cười đến tươi tắn như vậy.
Nhưng đã là chuyện không thể nào nữa.
Bởi vì nàng là Cổ Tiểu Ma, cũng bởi vì hắn là Úc Lưu.
Dù đổi thành bất cứ ai, cũng sẽ không có... tình cảm kinh thiên động địa như thế nữa.
Tiết trời đầu xuân còn có chút rét lạnh, trấn nhỏ vẫn yên tĩnh như trước. Hoàng lão gia đã kể chuyện cả buổi trưa, thật sự có hơi mệt, Hỉ Trúc hầu hạ ông về nhà ngủ rồi tự mình ra ngoài mua chút quà vặt.
Nàng xách giỏ trúc, đi qua một con hẽm nhỏ, chợt có một viên đá bay về phía eo nàng. Hỉ Trúc "ai u" một tiếng, quay đầu lại nhìn mấy tiểu hài tử phía sau đang cười đến không có ý tốt.
"Đồ lừa đảo!" Một tiểu hài tử cầm đầu đầu giễu cợt: "Đi theo một lão già lừa đảo! Cả tổ tôn đều là đồ lừa đảo!"
"Gia gia ta mới không phải là kẻ lừa đảo, ta cũng không phải." Hỉ Trúc cả giận, nhặt một viên đá rồi ném sang, lại không trúng.
"Các ngươi lừa người! Còn nói cái gì mà tiên nữ! Chính là lũ lừa đảo!"
"Ta không phải!"
"Vậy ngươi nói xem tiên nữ trông thế nào!"
"Tiên nữ... tiên nữ tỷ tỷ..." Hỉ Trúc cà lắm: "Tỷ ấy..."
"Nói không ra chứ gì?" Hài tử cầm đầu lại nhặt một cục đá lên, ném về phía nàng: "Đồ lừa đảo!"
Hỉ Trúc uất ức mím môi, tựa vào góc tường, lấy một con búp bê ra khỏi tổ trúc, vuốt ve như bảo bối.
Sao lại không nói?
Có lẽ là vì... nàng căn bản chưa từng nhìn thấy nữ tử đã cứu trấn nhỏ đó.
Khi đó chỉ là chút kí ức trong cơn hoảng hốt, gia gia vội giấu nàng vào hầm, búp bê trong tay bị rách, cả đầu cũng như sắp rớt, nàng vừa sợ vừa hoảng, kết quả hôn mê bất tỉnh. Mãi cho đến khi nàng được người ôm ra khỏi hầm thì đã ngửi thấy mùi trà nhàn nhạt, còn có một bóng lưng màu xám tro, tóc của nàng rất đẹp, dài đến tận thắt lưng.
Dường như có một bàn tay ấm áp lau đi lớp bụi trên mặt nàng.
Sau đó đợi nàng tỉnh lại thì thấy con búp bê bên cạnh đã trông như trước! Gia gia nói, vốn không thấy ai cầm lấy con búp bê đó cả, sao trong khoảng thời gian ngắn đó nó lại trở về nguyên dạng, hẳn là tỷ tỷ kia làm, vị tiên nữ tỷ tỷ đó!
"Hỉ Trúc không gạt người..." Vành mắt nàng đỏ lên, nước mắt sắp rơi.
"Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo!" Bọn chúng tiếp tục nhặt đá lên, chuẩn bị ném về phía nàng.
"Này! Nhiều người như thế mà chỉ đánh một à!"
Một giọng nói hài hước vang lên, Hỉ Trúc chợt ngẩng đầu, lại thấy hồng y nam tử phun trà hôm trước đang đứng trước mặt nàng, màu mắt rất nhạt, thoạt nhìn vô cùng yêu dị. Đám hài tử giải tán ngay lập tức, nàng có chút sợ hãi đứng lên, lùi về sau hai bước.
"Huynh, huynh là ai?"
Hồng y nam tử không trả lời, nhưng sau khi hắn thu hồi vẻ mặt ngông nghênh kia, mày kiếm mắt sáng, thoạt nhìn tương đối tuấn tú. Hỉ Trúc đỏ mặt, chỉ thấy đột nhiên hắn đan hai tay vào nhau: "Muội là tiểu nha đầu trong quán trà hôm qua phải không?"
Hỉ Trúc ngập ngừng một chút, bỗng quay đầu hừ lạnh: "Nếu huynh cũng cảm thấy ta là đồ lừa đảo thì cứ ném đá vào ta là được." Tiểu cô nương này không lớn lắm, nhưng tính tình lại khá kiên cường, rất có bóng dáng của nàng năm đó. Thiên Nghiêu lập tức trở nên hăng hái hơn, ngồi xổm xuống nói: "Lão tử tin muội, vị tiên nữ tỷ tỷ... mà muội nói, lão tử biết."
"Thật sao?" Hỉ Trúc bật dậy, kích động đến giọng nói cũng run rẩy: "Huynh? Huynh không gạt ta chứ?"
"Lão tử có cần phải gạt một tiểu nha đầu như muội không?" Thiên Nghiêu đứng lên, đột nhiên nghĩ đến điều gì, lại nhìn Hỉ Trúc, thấp giọng nói: "Mấy này nữa lão tử định đi gặp nàng, nếu muội không tin thì cứ đi theo lão tử.
Tiên cảnh Dao Trì.
Cổ Tiểu Ma ngồi cạnh ao, vạt váy dắt bên hông, ống quần cũng xắn lên tận đầu gối, để lộ một đôi chân trắng nõn, vẩy nước trong hồ, chơi rất vui vẻ.
Nếu Tây Vương Mẫu thấy ao sen mình yêu quý bị người khác dùng để ngâm chân, có lẽ sẽ bị chọc giận đến hộc máu. Cổ Tiểu Ma ngồi trong chốc lát đã thấy một nữ tử xinh đẹp vận sa y màu lam nhạt bước tới từ sau cây, lập tức vui vẻ ra mặt: "Lăng La tỷ tỷ."
Lăng La tiên tử và Cổ Tiểu Ma quen nhau bên bờ Dao Trì, đã sớm nghe được chuyện xưa của nàng, vô cùng khâm phục, lần nào vâng lệnh Tây Vương Mẫu đến giúp nàng hái lá sen đều tặng minh châu hoa tiêu, thường xuyên qua lại, hai người cũng thành chỗ hảo hữu.
"Ta nói này, muội cứ trực tiếp đi uy hiếp Lôi Công và Long Vương đi, tạo ra một cơn mưa đặc biệt cũng được, cần gì phải khổ cực như thế?" Tích La là người tùy hứng, nói chuyện không kiêng kị nên không được Tây Vương Mẫu yêu thích lắm.
"Nếu như thế, cách kia sẽ mất hết ý nghĩa." Cổ Tiểu Ma khẽ mỉm cười: "Chân thành tại chí, kiên định."
"Muội đã sắp lập địa thành Phật rồi." Lăng La hừ lạnh: "Đầu năm nay mưa lại ở phương bắc, đúng là hiếm thấy."
"Ừ." Nàng ậm ừ đáp một tiếng, lại nhìn nước hồ đến ngây người.
Sao Lăng La lại không biết lòng nàng đang nghĩ gì? Chỉ khẽ thở dài một hơi, cầm lầy tay nàng.
"Đây là năm cuối..." Lăng La cười nói: "Cũng sắp thành rồi! Đến lúc đó phải mang hắn đến cho ta xem... có phải là tuyệt thế khuynh thành giống như trong truyền thuyết kia không?"
"Bản thân muội lại mong chàng trông xấu xí một chút, chỉ cần chàng còn sống..."
Mắt nàng dần ảm đạm hơn, Lăng La không nói nữa, ao nước nhộn nhạo, lá sen chuyển động.
"Thời gian đã không còn sớm, tỷ tỷ bảo trọng." Cổ Tiểu Ma cười xoay người, bứt một tấm lá sen xanh biếc trong hồ, tiếng cười vẫn còn ở đó, người đã đi xa.
Đã là ngày thứ hai rồi.
Tiết trời phương bắc không so được với phương nam, dù là đầu mùa xuân vẫn có người mặc áo ấm. Chính vì thế, mà một nữ tử áo xám tro ăn ngấu nghiến trong tửu lâu lại làm người khác phải chú ý.
Nghèo quá! Cổ Tiểu Ma ca thán, giờ có rất ít quan phủ cần bắt yêu trừ ma, thỉnh thoảng còn gặp phải dân chúng bần cùng, bạc ở đâu ra? May thay cùng đi trên đường cũng bắt được một con cóc tinh ngốc nghếch, mang đi đổi mười lượng bạc tiền thưởng mới có thể tới tửu lâu ăn một bữa ngon, đúng là bi thảm cùng cực.
Bên trong phòng còn có vài vị nữ tử đang tuổi xuân, vừa ngồi xuống đã bắt đầu nói chuyện không ngừng.
"Nghe nói Mộc công tử vừa xuống núi đấy."
"Thật không? Ngươi nghe ai nói vậy?"
"Còn hỏi nữa sao? Mộc công tử quanh năm ở trên núi trồng hoa, khó có dịp xuống núi một lần, các tiểu thư trong thành đã sớm biết rồi, đang tranh nhau mời chàng về nhà làm khách kìa."
"Ngươi nói xem, Trầm thành chúng ta nhiều công tử tuấn tú như thế, sao các cô nương cứ hết lần này tới lần khác lại coi trọng bông hoa đó chứ?"
"Nếu ngươi gặp công tử rồi thì chắc chắn sẽ không nói như vậy."
"Thật sự đẹp đến vậy sao?"
"Không chỉ đẹp thôi đâu, chàng vừa cười, cả mùa đông cũng phải hòa tan..."
"Ầy, tiểu nha đầu nhà ngươi, chẳng biết thẹn."
Cổ Tiểu Ma cắn một miếng bánh màn thầu, không trách ngoài đường lắm nữ tử như thế, thì ra đều là đến để xem mỹ nam. Nàng lắc đầu, gọi tiểu nhị đến tính tiền. Tiểu nhị vừa báo giá, lại nhìn nàng đếm từng đồng cắc một, tuyệt đối không cho dư, khóe mắt không khỏi co quắp.
Cổ Tiểu Ma ăn no xong thì tâm trạng rất tốt nên bắt đầu đi dạo trên đường. Minh châu hoa tiêu đến đây thì vẫn tỏa sắc đỏ, ắt hẳn cơn mưa năm nay phải ở nơi này không sai. Cũng may nơi này cách núi Côn Lôn không xa, đằng vân đến cũng chưa tới hai canh giờ.
Nàng đi dạo hồi lâu, lúc còn đang quyết định không biết có nên nhịn đau tiêu một xâu tiền để mua mặt nạ về cho Mạc Tiểu Hà chơi hay không thì thấy có tiếng người la hét ầm ĩ tách đám người đang bon chen sang một bên. Cổ Tiểu Ma tò mò nhìn lại, là một cỗ kiệu mềm có màn đỏ bên trên trông rất bắt mắt, trước sau đều có binh nha đi theo bảo vệ, chắc là tiểu thư nhà nào đó đi chơi.
"Là thiên kim của Từ Tri Huyện."
"Ai da, ngươi xem, đó có phải là Mộc công tử không?"
Lòng hiếu kì của Cổ Tiểu Ma nổi lên, nhưng đợi đến lúc nàng nhìn sang, cỗ kiệu mềm kia cũng đã rời đi, không thể thấy gì.
Nàng không tự chủ mà bước theo, mãi đến khi kiệu mềm vào phủ huyện, nàng còn đứng ngoài cửa, đột nhiên cảm thấy hành động của mình buồn tẻ đến mức nào, liền vò đầu muốn bỏ đi.
Không ngờ một quan binh bước ra khỏi cửa, vừa nhìn thấy Cổ Tiểu Ma thì lập tức mừng rỡ, vội la lên: "Tiên cô dừng bước!" Cổ Tiểu Ma nhíu mày, kể từ khi nàng ra ngoài du ngoạn, danh hiệu đã trở nên vô cùng đa dạng.
"Hôm qua tiên cô vừa đi, con cóc tinh đực kia đã chết, nhưng, nhưng lại có thêm một con cóc tinh cái khác tới! Nàng ta hóa thành một nữ tử xinh đẹp hấp dẫn Huyện lão gia, nếu không phải có một con gà bay vào kịp lúc thì lão gia đã không còn mạng nữa rồi."
Chẳng phải nên trách Huyện lão gia các người háo sắc à. Cổ Tiểu Ma nhếch môi, đau đầu nhìn trời, còn chưa có dấu hiệu sẽ mưa. Đại khái nếu chờ hai ngày, chuyện nhỏ này cũng không ảnh hưởng gì. Nàng cười, vừa nhìn số tiền thưởng năm mươi lượng kia, lập tức đồng ý.
Từ Huyện Lệnh thấy Cổ Tiểu Ma, kích động đến nước mắt lưng tròng, chỉ thiếu chút nữa là dâng cúng nàng, nhất định phải bảo vệ an nguy của nàng mọi lúc.
Nàng ngủ một giấc ngon lành, tỉnh dậy chỉ cảm thấy vô cùng nhàm chán liền đi dạo lung tung trong phủ huyện. Toàn phủ huyện đều biết nàng là tiên cô, có pháp lực, tất cả đều rất cung kính, dù nàng đến gần hoa viên của Từ tiểu thư cũng không có ai ngăn cản."
"Không ngờ Mộc công tử còn tinh thông trà đạo đến vậy."
"Tiểu thư khen nhầm rồi."
Giọng nói này ôn tồn lễ độ, dễ nghe không nói thành lời, rất động lòng người, Cổ Tiểu Ma nghe thấy, lại như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Đột nhiên trí nhớ đã bị phong kín nhiều năm tuôn trào, hắn rời khỏi, hắn chết, hắn sông lại, hắn vì nàng mà chịu mọi khổ sở, dáng vẻ hắn rơi lệ khi uống canh Mạnh Bà, còn có một câu quyết tuyệt "tự lo cho mình" khi ấy, đều giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, dần chạm vào trái tim nàng.
Thân thể Cổ Tiểu Ma run lên, không cẩn thận đụng phải chậu hoa bên cạnh.
Hắc y nam tử xoay người lại, mười năm phong sương đã để lại dấu vết tang thương trên gương mặt hắn, càng khiến hắn trở nên trầm ổn hơn. Nụ cười nở rộ nơi khóe môi, như có ánh sáng tản ra từ đó
Một bóng người mỹ lệ mảnh mai in lên giấy gỗ lim nơi cửa, khói từ lư hương bằng đồng lượn lờ, bắt nguồn từ chiếc giường nhỏ trong phòng.
Đã ngủ rồi sao? Tác Oanh nhìn gương mặt ngọt ngào lúc ngủ của nữ nhi vừa đầy tháng của mình, mỉm cười đầy hạnh phúc, liền đứng dậy đi tới trước lư hương, quỳ xuống nệm êm.
Cổ Tiểu Ma đang muốn đẩy cửa bước vào, lại thấy Tác Oanh đang bái lạy Bồ Tát, trước kia nàng cũng không thành kính như vậy. Lập tức lòng hiếu kì nổi lên, tránh ngoài cửa nghe trộm.
"Tín nữ Tác Oanh, cúi lạy xin Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát. Nếu thành sự thật, tín nữ nguyện tới cửa làm lễ tạ thần."
Nàng lại lạy vài lần, vẻ mặt thành kính, lúc này mới nói tiếp: "Nguyện vọng thứ nhất, là Thiên Diễn có thể phát dương quang đại, sư phụ sư nương, hưởng thọ trăm năm, mọi chuyện đều tốt lành. Nguyện vọng thứ hai, trượng phu là Mạc Khinh Viễn cùng tiểu nhi tử Mạc Tiểu Hà, tiểu nữ Mạc Tiểu Khê thân thể an khang, vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ. Nguyện vọng thứ ba... thứ ba..."
Cổ Tiểu Ma nghe thấy thì không khỏi buồn cười, nha đầu này đúng là quá tốt bụng, cái gì cũng dành cho trượng phu và hài tử. Nếu là nàng, nhất định phải thêm tên mình vào, hạnh phúc cùng nhau mới đúng.
"Nguyện vọng thứ ba, sư tỷ Cổ Tiểu Ma sớm gặp lại Úc Lưu, hai người trăm năm hòa hợp, vĩnh viễn không lìa."
Ngón tay vừa chạm vào cửa khựng lại, Cổ Tiểu Ma đứng bên ngoài, bóng đêm dần sâu chôn giấu bóng lưng gầy yếu của nàng. Tất cả đều vô cùng yên tĩnh, chỉ có gió lạnh thổi qua.
Cuối cùng cửa cũng bị gõ.
Cổ Tiểu Ma thò đầu vào, cười thật tươi: "Ta muốn thấy Tiểu Khê."
Tác Oanh gọi nàng vào phòng, vẻ mặt cũng hơi mất tự nhiên.
Cổ Tiểu Ma lại như không nhìn thấy, móc cái trống lắc kia ra khỏi ngực, đặt vào định chọc tiểu hài tử bên cạnh. Chỉ tiếc Mạc Tiểu Khê giống hệt ca ca, không cảm thấy hứng thú với món đồ chơi này, chỉ chảy nước miếng mà ngậm tay nàng.
Nàng nhíu mày, buồn bực ngồi chơi một mình, lắc trống, phát ra mấy tiếng vang rất thanh thúy.
"Sư tỷ?"
"Ừ."
Tác Oanh dọn dẹp y phục của hài tử, giống như vô ý mà hỏi: "Đã đến núi Côn Lôn chưa?"
Tiếng trống lắc chợt ngừng, Cổ Tiểu Ma hơi ngập ngừng, cười nói: "Vẫn chưa."
"Ừ, cơn mưa đầu tiên năm nay... tới hơi trễ." Tác Oanh đứng lên, sửa chăn của tiểu nữ nhi đang nằm trên giường nhỏ, Cổ Tiểu Ma cúi thấp đầu, không ai thấy vẻ mặt ủ rũ của nàng.
"Sư tỷ?"
"Ừ."
Đoạn đối thoại này lặp lại thêm một lần, Cổ Tiểu Ma vẫn không ngẩng đầu.
"Nếu... nếu muội có thể giúp được..."
"Oanh Oanh ngốc, nếu cần muội giúp thì ta đã sớm đi tìm muội rồi, sư tỷ còn khách sáo với muội thế à."
"Tỷ khách sáo!" Đột nhiên Tác Oanh trở nên kích động: "Đã qua nhiều năm vậy rồi, cách có thể thử đã thử, tỷ lại vì những tin đồn nhảm kia mà không chịu về Thiên Diễn..."
"Ta chỉ vội vàng muốn tìm cách thôi." Cổ Tiểu Ma đứng lên, như không muốn nói thêm: "Muội đừng lớn tiếng, Tiểu Khê sẽ bị muội làm thức giấc mất."
Nàng vừa nói vừa đến bên cửa, đột nhiên bị một cánh tay khóa chặt, cảm giác ẩm ướt truyền đến qua một lớp y phục.
"Thì ra tỷ đã từng thích đại sư huynh!" Tác Oanh ôm nàng thật chặt, nghẹn ngào nói: "Muội biết, muội đã biết từ trước... đến giờ muội vẫn cảm thấy... là muội đoạt mất hạnh phúc của tỷ..."
Cổ Tiểu Ma nhắm mắt, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười.
"Oanh Oanh ngốc." Nàng thở dài: "Đã là nương của hai tiểu hài tử rồi, nói khóc là khóc ngay được, không ngại mất mặt sao?"
"Tỷ phải hạnh phúc." Nàng vùi đầu vào mái tóc đen: "Nhất định..."
Nàng cong mắt, bi thương chợt lóe rồi biến mất.
"Được."
Cổ Tiểu Ma dỗ Tác Oanh xong, chân trước vừa bước khỏi cửa đã thấy có dáng người cao ngất đứng cách đó không xa, là Mạc Khinh Viễn.
Nàng chợt thấy có chút cảm giác ấm áp dâng lên nơi cổ, móc viên minh châu hoa tiêu kia ra, chỉ thấy trong hạt châu màu lam đang có chút ánh hồng, phía trên thoáng hiện một chữ "bắc".
Nội trong ba ngày, chắc chắn phía bắc sẽ có mưa. Cổ Tiểu ma thầm vui mừng, không thể chần chừ nữa, chỉ muốn lén chạy đi, không ngờ Mạc Khinh Viễn lại quay đầu, cất giọng gọi: "Lại phải đi à?"
Cổ Tiểu Ma dừng lại, không thể làm gì khác hơn là đáp một tiếng, đi tới chỗ Mạc Khinh Viễn, trong tay còn cầm viên minh hoa tiêu nước kia, mỉm cười: "Nếu không có viên minh châu này làm hoa tiêu, muội sẽ thảm rồi."
"Cơn mưa đầu hằng năm chứa đựng tinh hoa đất trời, tụ tập linh khí của chúng sinh." Mạc Khinh Viễn nói khẽ: "Đây là một cách cổ xưa, không biết có linh nghiệm hay không."
"Muội cũng không biết." Nàng khẽ mỉm cười: "Thổ địa gia gia nói, vì không có ai kiên trì được mười năm cả."
Nhưng muội thì có.
Mạc Khinh Viễn xoay người, nhìn nàng đứng bên vách núi của ngọn núi nhỏ nhất, y phục theo gió tung bay.
Từ sau trận đại nạn kia, đã qua mười năm. Thế nhân hỏi tung tích của Long thần, đều không thể không nhắc tới Cổ Tiểu Ma, mọi ánh mắt cũng chĩa vào nàng. Chuyện nàng không biết ngự kiếm hay dùng yêu pháp đã không còn là bí mật nữa, cách nói rất nhiều, chuyện truyền ra cũng bị biến dạng, Cổ Tiểu Ma vì tránh hiềm nghi, rời khỏi Thiên Diễn, vừa tìm kiếm cách giúp Úc Lưu sống lại, vừa hành hiệp trượng nghĩa, chỉ có những ngày lễ Tết mới về Thiên Diễn được một chút.
Mười năm, hắn và Tác Oanh đã sớm thành thân, có hai tiểu hài tử đáng yêu. Nhưng nàng lại không thay đổi gì, sắc mặt vẫn tái nhợt, vóc dáng cũng cao hơn, có vẻ yểu điệu của một nữ tử, mái tóc đen vẫn rũ xuống thắt lưng, không biết đã nghe nói để tóc là một cách để hứa nguyện từ đâu, mười năm rồi nàng cũng không cắt.
"Giờ muội muốn đến Dao Trì sao?"
"Ừ, phải đi sớm để chuẩn bị."
"Tây Vương Mẫu thật hào phóng, không ngại dẫn muội đi hái lá sen của bà ấy."
"Đương nhiên bà ta có để ý." Cổ Tiểu Ma bật cười: "Có điều mỗi lần đều có Lăng La tỷ tỷ trợ giúp, chính là tiểu tiên đã tặng muội viên minh châu hoa tiêu ở Dao Trì, còn có Tây Vương Mẫu kia, chỉ sợ muội cầm Hiên Viên Kiếm đánh bay hang ổ của bà ta nên mới hào phóng như vậy thôi."
Tất nhiên Tây Vương Mẫu phải sợ, Thiên giới không có ai không sợ, cũng chính vì Ngọc Đế lo sợ trước sức mạnh trong tay Cổ Tiểu Ma nên lúc này mới không tiếp tục làm khó núi Thiên Diễn. Nhưng từ sau trận chiến ấy, Cổ Tiểu Ma liền đeo Hiên Viên Kiếm không vỏ trên người, ngày đêm không rời thân, vẫn chưa từng sử dụng.
Chuyện này không thể trách được nàng, mỗi lần cầm thanh kiếm kia nàng đều nhớ về những lúc đau đớn kia, nhìn người mình yêu thương sâu đậm dần biến mất trước mắt, cảm giác đó... nàng không bao giờ... muốn trải qua nữa.
Có lẽ là do ý trời, khi đám người cho rằng đó là chuyện không thể nào, nàng lại tìm được Úc Lưu trên đỉnh Côn Lôn, ở nơi thần thánh ấy, một khối băng mỹ lệ bao bọc lấy thân thể Úc Lưu bên trong. Vì vậy nàng đi khắp nơi tìm cách để xác thịt được trở về như trước, cuối cùng cũng làm thổ địa ở Côn Lôn cảm động, nói cho nàng một cách cũ, đó là dùng lá sen mới ở Dao Trì, đi hứng lấy nước mưa đầu mùa mỗi năm, được mười năm, sau đó lại mang tinh hoa hợp nhất với thân thể này.
Mười năm, nàng thật sự đã làm được.
Nhưng...
"Tiểu Ma, nếu cách này..."
"Sư huynh." Bỗng Cổ Tiểu Ma ngắt lời hắn, nheo mắt cười một tiếng: "Không cần lo cho muội, chăm sóc cho sư phụ và sư nương thật tốt, còn có Oanh Oanh và hai tiểu hài tử. Nếu mười năm không được, muội sẽ kiên trì ai mươi năm, nếu hai mươi năm vô dụng, muội sẽ kiên trì đến bốn mươi năm, cho đến khi chàng trở lại mới thôi."
Mạc Khinh Viễn ngẩn ra, nụ cười của nàng thuần khiết như thế, hoàn toàn không khiến người khác nhận ra chút gượng ép nào.
Đã sớm biết nàng là nữ tử như vậy, năm đó ở hội Trục Tiên, khi nàng đứng trước người hắn, không hề quay đầu... thế nhưng hắn như đã nhìn thấy vẻ hứng khởi trong mắt nàng, quật cường như thế, nói đi là đi, nói không thương sẽ không thương, nửa phần lưu luyến cũng không có. Không ngờ một đóa hoa trắng tinh, đã qua mười năm mà vẫn cố chấp nở rộ.
"Đi đường cẩn thận." Hắn như nhẹ nhõm hơn, cười nhạt.
Cổ Tiểu Ma gật đầu, chớp mắt một cái đã biến mất trong nền trời tăm tối.
Khi nhìn nàng, hắn luôn mang theo chút tâm tình như thế, có phần tiếc nuối. Dường như trong xương tủy hắn vẫn luôn hâm mộ Úc Lưu đã chết đi, nhìn nàng bỏ qua bao nhiêu năm tháng tươi đẹp, khổ sở chống đỡ vì nam tử đó, lại vẫn có thể cười đến tươi tắn như vậy.
Nhưng đã là chuyện không thể nào nữa.
Bởi vì nàng là Cổ Tiểu Ma, cũng bởi vì hắn là Úc Lưu.
Dù đổi thành bất cứ ai, cũng sẽ không có... tình cảm kinh thiên động địa như thế nữa.
Tiết trời đầu xuân còn có chút rét lạnh, trấn nhỏ vẫn yên tĩnh như trước. Hoàng lão gia đã kể chuyện cả buổi trưa, thật sự có hơi mệt, Hỉ Trúc hầu hạ ông về nhà ngủ rồi tự mình ra ngoài mua chút quà vặt.
Nàng xách giỏ trúc, đi qua một con hẽm nhỏ, chợt có một viên đá bay về phía eo nàng. Hỉ Trúc "ai u" một tiếng, quay đầu lại nhìn mấy tiểu hài tử phía sau đang cười đến không có ý tốt.
"Đồ lừa đảo!" Một tiểu hài tử cầm đầu đầu giễu cợt: "Đi theo một lão già lừa đảo! Cả tổ tôn đều là đồ lừa đảo!"
"Gia gia ta mới không phải là kẻ lừa đảo, ta cũng không phải." Hỉ Trúc cả giận, nhặt một viên đá rồi ném sang, lại không trúng.
"Các ngươi lừa người! Còn nói cái gì mà tiên nữ! Chính là lũ lừa đảo!"
"Ta không phải!"
"Vậy ngươi nói xem tiên nữ trông thế nào!"
"Tiên nữ... tiên nữ tỷ tỷ..." Hỉ Trúc cà lắm: "Tỷ ấy..."
"Nói không ra chứ gì?" Hài tử cầm đầu lại nhặt một cục đá lên, ném về phía nàng: "Đồ lừa đảo!"
Hỉ Trúc uất ức mím môi, tựa vào góc tường, lấy một con búp bê ra khỏi tổ trúc, vuốt ve như bảo bối.
Sao lại không nói?
Có lẽ là vì... nàng căn bản chưa từng nhìn thấy nữ tử đã cứu trấn nhỏ đó.
Khi đó chỉ là chút kí ức trong cơn hoảng hốt, gia gia vội giấu nàng vào hầm, búp bê trong tay bị rách, cả đầu cũng như sắp rớt, nàng vừa sợ vừa hoảng, kết quả hôn mê bất tỉnh. Mãi cho đến khi nàng được người ôm ra khỏi hầm thì đã ngửi thấy mùi trà nhàn nhạt, còn có một bóng lưng màu xám tro, tóc của nàng rất đẹp, dài đến tận thắt lưng.
Dường như có một bàn tay ấm áp lau đi lớp bụi trên mặt nàng.
Sau đó đợi nàng tỉnh lại thì thấy con búp bê bên cạnh đã trông như trước! Gia gia nói, vốn không thấy ai cầm lấy con búp bê đó cả, sao trong khoảng thời gian ngắn đó nó lại trở về nguyên dạng, hẳn là tỷ tỷ kia làm, vị tiên nữ tỷ tỷ đó!
"Hỉ Trúc không gạt người..." Vành mắt nàng đỏ lên, nước mắt sắp rơi.
"Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo!" Bọn chúng tiếp tục nhặt đá lên, chuẩn bị ném về phía nàng.
"Này! Nhiều người như thế mà chỉ đánh một à!"
Một giọng nói hài hước vang lên, Hỉ Trúc chợt ngẩng đầu, lại thấy hồng y nam tử phun trà hôm trước đang đứng trước mặt nàng, màu mắt rất nhạt, thoạt nhìn vô cùng yêu dị. Đám hài tử giải tán ngay lập tức, nàng có chút sợ hãi đứng lên, lùi về sau hai bước.
"Huynh, huynh là ai?"
Hồng y nam tử không trả lời, nhưng sau khi hắn thu hồi vẻ mặt ngông nghênh kia, mày kiếm mắt sáng, thoạt nhìn tương đối tuấn tú. Hỉ Trúc đỏ mặt, chỉ thấy đột nhiên hắn đan hai tay vào nhau: "Muội là tiểu nha đầu trong quán trà hôm qua phải không?"
Hỉ Trúc ngập ngừng một chút, bỗng quay đầu hừ lạnh: "Nếu huynh cũng cảm thấy ta là đồ lừa đảo thì cứ ném đá vào ta là được." Tiểu cô nương này không lớn lắm, nhưng tính tình lại khá kiên cường, rất có bóng dáng của nàng năm đó. Thiên Nghiêu lập tức trở nên hăng hái hơn, ngồi xổm xuống nói: "Lão tử tin muội, vị tiên nữ tỷ tỷ... mà muội nói, lão tử biết."
"Thật sao?" Hỉ Trúc bật dậy, kích động đến giọng nói cũng run rẩy: "Huynh? Huynh không gạt ta chứ?"
"Lão tử có cần phải gạt một tiểu nha đầu như muội không?" Thiên Nghiêu đứng lên, đột nhiên nghĩ đến điều gì, lại nhìn Hỉ Trúc, thấp giọng nói: "Mấy này nữa lão tử định đi gặp nàng, nếu muội không tin thì cứ đi theo lão tử.
Tiên cảnh Dao Trì.
Cổ Tiểu Ma ngồi cạnh ao, vạt váy dắt bên hông, ống quần cũng xắn lên tận đầu gối, để lộ một đôi chân trắng nõn, vẩy nước trong hồ, chơi rất vui vẻ.
Nếu Tây Vương Mẫu thấy ao sen mình yêu quý bị người khác dùng để ngâm chân, có lẽ sẽ bị chọc giận đến hộc máu. Cổ Tiểu Ma ngồi trong chốc lát đã thấy một nữ tử xinh đẹp vận sa y màu lam nhạt bước tới từ sau cây, lập tức vui vẻ ra mặt: "Lăng La tỷ tỷ."
Lăng La tiên tử và Cổ Tiểu Ma quen nhau bên bờ Dao Trì, đã sớm nghe được chuyện xưa của nàng, vô cùng khâm phục, lần nào vâng lệnh Tây Vương Mẫu đến giúp nàng hái lá sen đều tặng minh châu hoa tiêu, thường xuyên qua lại, hai người cũng thành chỗ hảo hữu.
"Ta nói này, muội cứ trực tiếp đi uy hiếp Lôi Công và Long Vương đi, tạo ra một cơn mưa đặc biệt cũng được, cần gì phải khổ cực như thế?" Tích La là người tùy hứng, nói chuyện không kiêng kị nên không được Tây Vương Mẫu yêu thích lắm.
"Nếu như thế, cách kia sẽ mất hết ý nghĩa." Cổ Tiểu Ma khẽ mỉm cười: "Chân thành tại chí, kiên định."
"Muội đã sắp lập địa thành Phật rồi." Lăng La hừ lạnh: "Đầu năm nay mưa lại ở phương bắc, đúng là hiếm thấy."
"Ừ." Nàng ậm ừ đáp một tiếng, lại nhìn nước hồ đến ngây người.
Sao Lăng La lại không biết lòng nàng đang nghĩ gì? Chỉ khẽ thở dài một hơi, cầm lầy tay nàng.
"Đây là năm cuối..." Lăng La cười nói: "Cũng sắp thành rồi! Đến lúc đó phải mang hắn đến cho ta xem... có phải là tuyệt thế khuynh thành giống như trong truyền thuyết kia không?"
"Bản thân muội lại mong chàng trông xấu xí một chút, chỉ cần chàng còn sống..."
Mắt nàng dần ảm đạm hơn, Lăng La không nói nữa, ao nước nhộn nhạo, lá sen chuyển động.
"Thời gian đã không còn sớm, tỷ tỷ bảo trọng." Cổ Tiểu Ma cười xoay người, bứt một tấm lá sen xanh biếc trong hồ, tiếng cười vẫn còn ở đó, người đã đi xa.
Đã là ngày thứ hai rồi.
Tiết trời phương bắc không so được với phương nam, dù là đầu mùa xuân vẫn có người mặc áo ấm. Chính vì thế, mà một nữ tử áo xám tro ăn ngấu nghiến trong tửu lâu lại làm người khác phải chú ý.
Nghèo quá! Cổ Tiểu Ma ca thán, giờ có rất ít quan phủ cần bắt yêu trừ ma, thỉnh thoảng còn gặp phải dân chúng bần cùng, bạc ở đâu ra? May thay cùng đi trên đường cũng bắt được một con cóc tinh ngốc nghếch, mang đi đổi mười lượng bạc tiền thưởng mới có thể tới tửu lâu ăn một bữa ngon, đúng là bi thảm cùng cực.
Bên trong phòng còn có vài vị nữ tử đang tuổi xuân, vừa ngồi xuống đã bắt đầu nói chuyện không ngừng.
"Nghe nói Mộc công tử vừa xuống núi đấy."
"Thật không? Ngươi nghe ai nói vậy?"
"Còn hỏi nữa sao? Mộc công tử quanh năm ở trên núi trồng hoa, khó có dịp xuống núi một lần, các tiểu thư trong thành đã sớm biết rồi, đang tranh nhau mời chàng về nhà làm khách kìa."
"Ngươi nói xem, Trầm thành chúng ta nhiều công tử tuấn tú như thế, sao các cô nương cứ hết lần này tới lần khác lại coi trọng bông hoa đó chứ?"
"Nếu ngươi gặp công tử rồi thì chắc chắn sẽ không nói như vậy."
"Thật sự đẹp đến vậy sao?"
"Không chỉ đẹp thôi đâu, chàng vừa cười, cả mùa đông cũng phải hòa tan..."
"Ầy, tiểu nha đầu nhà ngươi, chẳng biết thẹn."
Cổ Tiểu Ma cắn một miếng bánh màn thầu, không trách ngoài đường lắm nữ tử như thế, thì ra đều là đến để xem mỹ nam. Nàng lắc đầu, gọi tiểu nhị đến tính tiền. Tiểu nhị vừa báo giá, lại nhìn nàng đếm từng đồng cắc một, tuyệt đối không cho dư, khóe mắt không khỏi co quắp.
Cổ Tiểu Ma ăn no xong thì tâm trạng rất tốt nên bắt đầu đi dạo trên đường. Minh châu hoa tiêu đến đây thì vẫn tỏa sắc đỏ, ắt hẳn cơn mưa năm nay phải ở nơi này không sai. Cũng may nơi này cách núi Côn Lôn không xa, đằng vân đến cũng chưa tới hai canh giờ.
Nàng đi dạo hồi lâu, lúc còn đang quyết định không biết có nên nhịn đau tiêu một xâu tiền để mua mặt nạ về cho Mạc Tiểu Hà chơi hay không thì thấy có tiếng người la hét ầm ĩ tách đám người đang bon chen sang một bên. Cổ Tiểu Ma tò mò nhìn lại, là một cỗ kiệu mềm có màn đỏ bên trên trông rất bắt mắt, trước sau đều có binh nha đi theo bảo vệ, chắc là tiểu thư nhà nào đó đi chơi.
"Là thiên kim của Từ Tri Huyện."
"Ai da, ngươi xem, đó có phải là Mộc công tử không?"
Lòng hiếu kì của Cổ Tiểu Ma nổi lên, nhưng đợi đến lúc nàng nhìn sang, cỗ kiệu mềm kia cũng đã rời đi, không thể thấy gì.
Nàng không tự chủ mà bước theo, mãi đến khi kiệu mềm vào phủ huyện, nàng còn đứng ngoài cửa, đột nhiên cảm thấy hành động của mình buồn tẻ đến mức nào, liền vò đầu muốn bỏ đi.
Không ngờ một quan binh bước ra khỏi cửa, vừa nhìn thấy Cổ Tiểu Ma thì lập tức mừng rỡ, vội la lên: "Tiên cô dừng bước!" Cổ Tiểu Ma nhíu mày, kể từ khi nàng ra ngoài du ngoạn, danh hiệu đã trở nên vô cùng đa dạng.
"Hôm qua tiên cô vừa đi, con cóc tinh đực kia đã chết, nhưng, nhưng lại có thêm một con cóc tinh cái khác tới! Nàng ta hóa thành một nữ tử xinh đẹp hấp dẫn Huyện lão gia, nếu không phải có một con gà bay vào kịp lúc thì lão gia đã không còn mạng nữa rồi."
Chẳng phải nên trách Huyện lão gia các người háo sắc à. Cổ Tiểu Ma nhếch môi, đau đầu nhìn trời, còn chưa có dấu hiệu sẽ mưa. Đại khái nếu chờ hai ngày, chuyện nhỏ này cũng không ảnh hưởng gì. Nàng cười, vừa nhìn số tiền thưởng năm mươi lượng kia, lập tức đồng ý.
Từ Huyện Lệnh thấy Cổ Tiểu Ma, kích động đến nước mắt lưng tròng, chỉ thiếu chút nữa là dâng cúng nàng, nhất định phải bảo vệ an nguy của nàng mọi lúc.
Nàng ngủ một giấc ngon lành, tỉnh dậy chỉ cảm thấy vô cùng nhàm chán liền đi dạo lung tung trong phủ huyện. Toàn phủ huyện đều biết nàng là tiên cô, có pháp lực, tất cả đều rất cung kính, dù nàng đến gần hoa viên của Từ tiểu thư cũng không có ai ngăn cản."
"Không ngờ Mộc công tử còn tinh thông trà đạo đến vậy."
"Tiểu thư khen nhầm rồi."
Giọng nói này ôn tồn lễ độ, dễ nghe không nói thành lời, rất động lòng người, Cổ Tiểu Ma nghe thấy, lại như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Đột nhiên trí nhớ đã bị phong kín nhiều năm tuôn trào, hắn rời khỏi, hắn chết, hắn sông lại, hắn vì nàng mà chịu mọi khổ sở, dáng vẻ hắn rơi lệ khi uống canh Mạnh Bà, còn có một câu quyết tuyệt "tự lo cho mình" khi ấy, đều giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, dần chạm vào trái tim nàng.
Thân thể Cổ Tiểu Ma run lên, không cẩn thận đụng phải chậu hoa bên cạnh.
Hắc y nam tử xoay người lại, mười năm phong sương đã để lại dấu vết tang thương trên gương mặt hắn, càng khiến hắn trở nên trầm ổn hơn. Nụ cười nở rộ nơi khóe môi, như có ánh sáng tản ra từ đó
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook