Trường Hà Phong Noãn Bất Thành Hôi
-
Chương 7
Editor: Sakura Trang
Thai động càng thường xuyên, Tiêu Trường Hà tỉnh lại giữa đêm tổng thấy Tần Phong trố mắt nhìn chằm chằm bụng mình. Tần Phong lo lắng là bình thường. Dẫu sao nam nhân sinh con, chưa bao giờ nghe, vốn là khó khăn. Mà bụng này của Tiêu Trường Hà, lại là lớn đến dọa người, mang thai hai ba người. Chính là có thể chịu đựng đến đủ tháng, lại làm sao để sinh đây?
Tiêu Trường Hà cũng không phải không lo lắng, thân thể mình, rất nhiều khổ sở càng thêm rõ ràng. Nhưng y bình sinh cởi mở phóng khoáng, chỉ trừ trên cảm tình cùng Tần Phong có một ít nghi ngờ tự chuốc khổ. Cùng Tần Phong đã giao tâm, hôm nay liền chỉ cảm thấy vạn sự đầy đủ, hài tử là trời cao ban cho. Mắt thấy bụng to lớn, còn vui mừng hài tử phát triển tốt. Còn việc sinh sản, không thấy nữ tử cũng thuận lợi sao, huống chi mình cả người công lực khang kiện vô cùng.
Không người biết trong xó xỉnh âm u, Tô Như Yên âm âm cười một tiếng...
Tiêu Trường Hà chỉ cho rằng sinh con đợi đến đủ tháng là chuyện nước chảy thành sông, vậy mà hiện trạng của mình không thể rời bỏ động tác của Tô Như Yên.
Thì ra, hoàn toàn đen hóa Tô muội giấy ở sau khi đơn giản thô bạo ngược tình địch, bắt đầu kế hoạch âm thầm ám độ trần thương giết người vô hình. Mua chuộc người, ở trong an thai dược mỗi ngày Tiêu Trường Hà uống vào thêm mấy. Công hiệu chính là, một bên xúc tiến thai nhi nhanh chóng lớn lên thể tích quá lớn lấy đạt tới lúc lâm bồn khó sinh phụ tử đều mất, một bên co rúc lại sản đạo để cho thai nhi không đường ra.
Thủ pháp thần không biết quỷ không hay như vậy, quả thật cao minh.
Trước mắt tuy là nhất phái thanh bình vui vẻ, Tiêu Trường Hà lại vẫn cảm thấy bất an. Trước quả thực lúc khó chịu đựng, y liền điềm nghiêm mặt cầu hoan, dùng khoái cảm tê dại mình. Tuy mang bụng lớn đau khổ nhưng y lại như ăn mật, nhưng gần đây thai động quả thực khác thường. Chỉ chẳng qua mang thai tám tháng, nhưng mơ hồ có điềm báo sớm sinh. Trong đầu nam nhân nhận định đây là hài tử ở trong bụng không tốt, cuối cùng gấp gáp. Cùng Tần Phong thương nghị biện pháp bổ túc.
“Đều do ta, không thật tốt che chở hài tử chúng ta.” Nam nhân cao lớn như muốn rơi lệ.
Thuần thục thay nam nhân an ủi hài tử trong bụng, Tần Phong: “Làm sao sẽ trách ngươi. Vì hài tử ngươi bị khổ nhiều như vậy, Tiêu, ngươi đã làm đủ.”
Phúc chí tâm linh*, “Phong, ta nhớ trong phòng ở trong nhà trúc có bảo thai dược thần y lưu lại! Cũng nhất định sẽ hữu hiệu!”
*phúc chí tâm linh: Phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)
Trầm ngâm chốc lát: “Cũng tốt. Ta đi nhanh về nhà trúc lấy thuốc, ngươi an tâm chờ ta “
“Ta...” Muốn nói cùng Tần Phong cùng nhau, nhưng nhìn thân thể mình biết không tiện. Trong hỗn loạn, tuy không muốn cùng người yêu tách ra, nhưng hài tử thực đang khẩn cấp. Cũng chỉ có thể như vậy.
Tần Phong nói đi là đi, hoàng hôn ngày hôm đó liền lên đường. Sáng sớm ngày kế, Tiêu Trường Hà mới vừa uống an thai dược, một gã sai vặt hoang mang rối loạn chạy vào: “Không tốt rồi Tiêu đại hiệp, nhận được tin tức tàn dư của Hàn châu tìm không được người liền đuổi theo Tần công tử. Sợ rằng dữ nhiều lành ít a”
“Cái gì!” Tiêu Trường Hà vội vàng đứng dậy, nhấc một thanh kiếm bên cạnh liền xông ra ngoài. Không biết gã sai vặt sau lưng là Tô Như Yên trên mặt lộ ra nụ cười âm trầm…
Lòng lo lắng ái nhân Tiêu Trường Hà vội vàng ngự gió đi vội, trong bụng co rút đau đớn cùng ngày càng cứng rắn không giống tầm thường hoàn toàn bị bỏ qua. Ở góc độ y không chú ý, bụng vốn là tròn trịa cao ngất đã là trầm trụy như hình lê.
Thì ra, động đến khó nhịn mấy ngày trước chính là điềm báo sắp sinh sản. Song thai bị nuôi quá lớn, có thể chống đỡ cho tới bây giờ đã là hiếm thấy. Nhưng mỗi ngày an thai dược, cộng thêm luôn luôn có Tần Phong cho y dùng hương cao, sanh sanh đè nén hài tử xuất thế. Cho đến hôm nay không chút nào phát hiện ăn vào thôi sản dược...
Chỉ có thể nói tình yêu của Tiêu Trường Hà đối với Tần Phong thật là quá sâu. Người trước mấy ngày còn cử động khó khăn, lại bộc phát ra năng lượng như thế, kéo thân thể sắp sinh sản, bay chạy như gió, rất nhanh liền chạy tới bình chướng mười dặm quanh nhà trúc.
Mừng như điên nhìn thấy thân ảnh bạch y ở đối diện, trong bụng buông lỏng một chút, từ giữa không trung rơi xuống.
Tần Phong đuổi ôm chặc sinh phu đang ngã xuống, cẩn thận đỡ y ở một bên ngồi xuống trên đá.”Càn quấy!” “Phong…” Nam nhân hư hư cười một tiếng. Lo lắng sờ một cái mặt trắng bệch của nam nhân, nhìn môi mất màu của y. “Ngươi chờ một chút, ta đến bờ sông lấy chút nước cho ngươi”
Tần Phong rời đi chẳng qua chốc lát. Tiêu Trường Hà đột nhiên cảm giác được không đúng. Bốn phía quá an tĩnh nữa. Trong bụng thầm nói không tốt, càng lo lắng Tần Phong.
Lòng cảnh giác xuất hiện, đỡ eo chật vật đứng lên, kiếm nắm trong tay. To lớn bụng trụy đến giữa chân,, căn bản không cách nào đứng bình thường. Chỉ đành phải tách ra rộng hai chân ra, một cái tay nâng. Đáng thương Tiêu Trường Hà sinh bị đau khổ sinh sản mà không tự biết. Không tệ, dựng phụ bình thường lúc này phải nên nằm ở trong phòng sanh, toàn tâm sinh sản. Kết quả nam nhân này nhưng kéo thân thể sắp lâm bồn dày vò như vậy.
Cách đó không xa xuất hiện một hắc y nhân.
Trong lòng biết mình tất cần phải muốn tốc chiến tốc thắng mới có thể mau sớm đi bảo vệ Tần Phong, mà mình trước mắt ngại với bụng lớn trầm trụy liền đi đứng cơ bản nhất đều không thể. Cắn răng một cái, tay nảy sinh ác độc nâng bụng lên, đem đai lưng rộng lớn siết chặt lại, tàn bạo ngăn cản bụng cản trở. Cả người Tiêu Trường Hà đau đến phát run mồ hôi tuôn như nước, cổ họng ca ca vang nhưng vẫn là cố đè xuống thét chói tai, trên mặt một mảnh xanh trắng. Nỗi thống khổ, mềm yếu vô lực của y chỉ hiện ra ở trước mặt Tần Phong. Đây coi như là kiêu ngạo nam nhân của y. Y cam tâm vì người yêu chịu đau khổ sinh con, nhưng không cho phép chật vật tựa như phụ nhân ở trước mặt người ngoài.
“Tiêu Trường Hà, ta phí hết tâm tư cuối cùng hôm nay để cho ngươi rơi vào trong tay ta rồi. Chặc chặc, nhìn một chút Tiêu đại hiệp quang minh lỗi lạc của chúng ta hắc”
Thai động càng thường xuyên, Tiêu Trường Hà tỉnh lại giữa đêm tổng thấy Tần Phong trố mắt nhìn chằm chằm bụng mình. Tần Phong lo lắng là bình thường. Dẫu sao nam nhân sinh con, chưa bao giờ nghe, vốn là khó khăn. Mà bụng này của Tiêu Trường Hà, lại là lớn đến dọa người, mang thai hai ba người. Chính là có thể chịu đựng đến đủ tháng, lại làm sao để sinh đây?
Tiêu Trường Hà cũng không phải không lo lắng, thân thể mình, rất nhiều khổ sở càng thêm rõ ràng. Nhưng y bình sinh cởi mở phóng khoáng, chỉ trừ trên cảm tình cùng Tần Phong có một ít nghi ngờ tự chuốc khổ. Cùng Tần Phong đã giao tâm, hôm nay liền chỉ cảm thấy vạn sự đầy đủ, hài tử là trời cao ban cho. Mắt thấy bụng to lớn, còn vui mừng hài tử phát triển tốt. Còn việc sinh sản, không thấy nữ tử cũng thuận lợi sao, huống chi mình cả người công lực khang kiện vô cùng.
Không người biết trong xó xỉnh âm u, Tô Như Yên âm âm cười một tiếng...
Tiêu Trường Hà chỉ cho rằng sinh con đợi đến đủ tháng là chuyện nước chảy thành sông, vậy mà hiện trạng của mình không thể rời bỏ động tác của Tô Như Yên.
Thì ra, hoàn toàn đen hóa Tô muội giấy ở sau khi đơn giản thô bạo ngược tình địch, bắt đầu kế hoạch âm thầm ám độ trần thương giết người vô hình. Mua chuộc người, ở trong an thai dược mỗi ngày Tiêu Trường Hà uống vào thêm mấy. Công hiệu chính là, một bên xúc tiến thai nhi nhanh chóng lớn lên thể tích quá lớn lấy đạt tới lúc lâm bồn khó sinh phụ tử đều mất, một bên co rúc lại sản đạo để cho thai nhi không đường ra.
Thủ pháp thần không biết quỷ không hay như vậy, quả thật cao minh.
Trước mắt tuy là nhất phái thanh bình vui vẻ, Tiêu Trường Hà lại vẫn cảm thấy bất an. Trước quả thực lúc khó chịu đựng, y liền điềm nghiêm mặt cầu hoan, dùng khoái cảm tê dại mình. Tuy mang bụng lớn đau khổ nhưng y lại như ăn mật, nhưng gần đây thai động quả thực khác thường. Chỉ chẳng qua mang thai tám tháng, nhưng mơ hồ có điềm báo sớm sinh. Trong đầu nam nhân nhận định đây là hài tử ở trong bụng không tốt, cuối cùng gấp gáp. Cùng Tần Phong thương nghị biện pháp bổ túc.
“Đều do ta, không thật tốt che chở hài tử chúng ta.” Nam nhân cao lớn như muốn rơi lệ.
Thuần thục thay nam nhân an ủi hài tử trong bụng, Tần Phong: “Làm sao sẽ trách ngươi. Vì hài tử ngươi bị khổ nhiều như vậy, Tiêu, ngươi đã làm đủ.”
Phúc chí tâm linh*, “Phong, ta nhớ trong phòng ở trong nhà trúc có bảo thai dược thần y lưu lại! Cũng nhất định sẽ hữu hiệu!”
*phúc chí tâm linh: Phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)
Trầm ngâm chốc lát: “Cũng tốt. Ta đi nhanh về nhà trúc lấy thuốc, ngươi an tâm chờ ta “
“Ta...” Muốn nói cùng Tần Phong cùng nhau, nhưng nhìn thân thể mình biết không tiện. Trong hỗn loạn, tuy không muốn cùng người yêu tách ra, nhưng hài tử thực đang khẩn cấp. Cũng chỉ có thể như vậy.
Tần Phong nói đi là đi, hoàng hôn ngày hôm đó liền lên đường. Sáng sớm ngày kế, Tiêu Trường Hà mới vừa uống an thai dược, một gã sai vặt hoang mang rối loạn chạy vào: “Không tốt rồi Tiêu đại hiệp, nhận được tin tức tàn dư của Hàn châu tìm không được người liền đuổi theo Tần công tử. Sợ rằng dữ nhiều lành ít a”
“Cái gì!” Tiêu Trường Hà vội vàng đứng dậy, nhấc một thanh kiếm bên cạnh liền xông ra ngoài. Không biết gã sai vặt sau lưng là Tô Như Yên trên mặt lộ ra nụ cười âm trầm…
Lòng lo lắng ái nhân Tiêu Trường Hà vội vàng ngự gió đi vội, trong bụng co rút đau đớn cùng ngày càng cứng rắn không giống tầm thường hoàn toàn bị bỏ qua. Ở góc độ y không chú ý, bụng vốn là tròn trịa cao ngất đã là trầm trụy như hình lê.
Thì ra, động đến khó nhịn mấy ngày trước chính là điềm báo sắp sinh sản. Song thai bị nuôi quá lớn, có thể chống đỡ cho tới bây giờ đã là hiếm thấy. Nhưng mỗi ngày an thai dược, cộng thêm luôn luôn có Tần Phong cho y dùng hương cao, sanh sanh đè nén hài tử xuất thế. Cho đến hôm nay không chút nào phát hiện ăn vào thôi sản dược...
Chỉ có thể nói tình yêu của Tiêu Trường Hà đối với Tần Phong thật là quá sâu. Người trước mấy ngày còn cử động khó khăn, lại bộc phát ra năng lượng như thế, kéo thân thể sắp sinh sản, bay chạy như gió, rất nhanh liền chạy tới bình chướng mười dặm quanh nhà trúc.
Mừng như điên nhìn thấy thân ảnh bạch y ở đối diện, trong bụng buông lỏng một chút, từ giữa không trung rơi xuống.
Tần Phong đuổi ôm chặc sinh phu đang ngã xuống, cẩn thận đỡ y ở một bên ngồi xuống trên đá.”Càn quấy!” “Phong…” Nam nhân hư hư cười một tiếng. Lo lắng sờ một cái mặt trắng bệch của nam nhân, nhìn môi mất màu của y. “Ngươi chờ một chút, ta đến bờ sông lấy chút nước cho ngươi”
Tần Phong rời đi chẳng qua chốc lát. Tiêu Trường Hà đột nhiên cảm giác được không đúng. Bốn phía quá an tĩnh nữa. Trong bụng thầm nói không tốt, càng lo lắng Tần Phong.
Lòng cảnh giác xuất hiện, đỡ eo chật vật đứng lên, kiếm nắm trong tay. To lớn bụng trụy đến giữa chân,, căn bản không cách nào đứng bình thường. Chỉ đành phải tách ra rộng hai chân ra, một cái tay nâng. Đáng thương Tiêu Trường Hà sinh bị đau khổ sinh sản mà không tự biết. Không tệ, dựng phụ bình thường lúc này phải nên nằm ở trong phòng sanh, toàn tâm sinh sản. Kết quả nam nhân này nhưng kéo thân thể sắp lâm bồn dày vò như vậy.
Cách đó không xa xuất hiện một hắc y nhân.
Trong lòng biết mình tất cần phải muốn tốc chiến tốc thắng mới có thể mau sớm đi bảo vệ Tần Phong, mà mình trước mắt ngại với bụng lớn trầm trụy liền đi đứng cơ bản nhất đều không thể. Cắn răng một cái, tay nảy sinh ác độc nâng bụng lên, đem đai lưng rộng lớn siết chặt lại, tàn bạo ngăn cản bụng cản trở. Cả người Tiêu Trường Hà đau đến phát run mồ hôi tuôn như nước, cổ họng ca ca vang nhưng vẫn là cố đè xuống thét chói tai, trên mặt một mảnh xanh trắng. Nỗi thống khổ, mềm yếu vô lực của y chỉ hiện ra ở trước mặt Tần Phong. Đây coi như là kiêu ngạo nam nhân của y. Y cam tâm vì người yêu chịu đau khổ sinh con, nhưng không cho phép chật vật tựa như phụ nhân ở trước mặt người ngoài.
“Tiêu Trường Hà, ta phí hết tâm tư cuối cùng hôm nay để cho ngươi rơi vào trong tay ta rồi. Chặc chặc, nhìn một chút Tiêu đại hiệp quang minh lỗi lạc của chúng ta hắc”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook