Trương Dương Đích Ái Tình
-
Chương 1: Gặp nhau
Trong đại sảnh hội trường J, lúc này đại diện cho tân sinh viên bên học viện Y, Trương Dương, đang dõng dạc phát biểu bài diễn thuyết, bài đọc dài ngoằng đó, lại dùng ngữ điệu đặc biệt, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú sinh động của anh, khiến các tân sinh viên vẫn còn ngây ngô ngồi nghe phía dưới càng thêm sùng bái, lại thêm cảm khái. Nghe anh đẹp trai diễn thuyết quả nhiên so với ông hiệu trưởng già kia nói càng khiến mình thêm hăng hái, mấy nữ sinh phía sau càng kích động, trong lòng bàn tay nắm chặt lại tất cả đều là mồ hôi, quá đẹp trai, quá đẹp trai, một người lớn lên vừa đẹp trai lại có học thức thật là người bình thường sao?
“Bài phát biểu của tôi đã kết thúc, cám ơn mọi người!” Trương Dương tiêu sái khom người chào, liền xoay người xuống bục chủ tịch.
“Tốt, cám ơn bài phát biểu của bạn Trương Dương, tin rằng toàn bộ các sinh viên của học viện Y đã nghe thấy câu nói của bạn trương Dương ‘Hành y cứu đời, cứu người’ đều có cảm xúc ha! Đây chính là tinh thần mà tất cả bác sĩ tương lai các bạn phải chuẩn bị sẵn! Haha, không nói nhiều nữa, tiếp theo xin mời đại diện tân sinh viên học viện Luật bạn Lâm Ninh lên bục phát biểu! Mọi người vỗ tay!” Người chủ trì vỗ tay xong rồi nhẹ nhàng bước xuống.
Rất nhanh từ bục chủ tịch một người thanh niên mặc âu phục đen chậm rãi đi lên, khác hẳn với Trương Dương sinh động, tiêu sái tùy ý, người này mang nét lạnh lùng nghiêm nghị lại trầm lắng. Khuôn mặt như tượng điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, trong ánh mắt thâm thúy lộ ra lạnh lùng khiến người khác tránh xa, chiếc mũi cao thẳng khiến cả người y nhìn qua tinh thần mười phần.
Nhất là vóc người tỉ lệ hoàn hảo thon dài, vừa lên liền khiến toàn bộ các cô gái phía dưới say mê, thế nên trên rất nhiều khuôn mặt nữ sinh đều thay đổi, từ bên Trương Dương lập tức nhảy xuống phục tùng dưới chân y!
Trương Dương ngồi ở ghế trên chống cằm mang ý tứ hàm xúc bất minh đánh giá người thanh niên trên bục, khí thế mở màn đến thế, không biết bài phát biểu đặc sắc đến mức nào nữa đây? Chỉ thấy người thanh niên kia đứng trước microphone, trước ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người mở miệng nói: “Như trên, cám ơn!” Bốn chữ lạnh như băng nhất thời vang vọng hội trường, sau khi Lâm Ninh nói xong liền cúi chào 90 độ theo đúng chuẩn rồi tiêu sái xuống bục chủ tịch, chỉ để lại trên bục chủ tịch trống trải có một đám quạ đen bay qua.
Khuỷu tay Trương Dương trượt, cả người ngồi trên ghế lảo đảo thiếu chút nữa té ngã. Tôi khinh! Gì mà như trên! Toàn bộ người ở phía dưới hiển nhiên đều có cùng phản ứng với Trương Dương, tất cả đều mặt như si ngốc mà nín lặng.
Cũng may người chủ trì phản ứng rất nhanh, ngây người xong liền bước lên bục chủ tịch: “Haha! Bạn Lâm Ninh thật là hài hước nha, đây chính là cảm nhận sâu sắc của bạn ấy khi nghĩ các bạn nghe phát biểu lâu vậy chắc chắn rất phiền chán, cho nên mới ngắn gọn đến vậy, lời ít mà ý nhiều ha! Haha, thực là một người bạn biết săn sóc, quan tâm đến bạn bè mà! Nếu vậy tôi cũng không nói nhiều nữa, đến đây kết thúc! Toàn bộ tân sinh viên đều đã phát biểu xong, chúng ta vỗ tay chào mừng toàn bộ tân sinh viên lần thứ hai lên bục nhận học bổng của nhà trường. Mọi người vỗ tay nào!”
“Này! Tôi nói cậu chính là đạo văn đó nha! Gì mà như trên chứ? Tôi không hiểu một sinh viên Luật như cậu cần gì phải hành y cứu đời hả?” Trương Dương đứng trên bục chủ tịch thấp giọng nói với người thanh niên lạnh như băng đứng bên cạnh mình.
Thanh niên kia quay đầu liếc mắt nhìn anh, khuôn mặt không cảm xúc rồi lại quay đầu đi, dường như chẳng thèm để vào tai lời anh nói. Trương Dương cũng không tức giận, có chút buồn cười quan sát y, vừa định nói gì đó thì thấy thầy giáo phát học bổng đi tới. Vì vậy không nói nữa, đợi khi cúi chào cám ơn vị thầy giáo, định quay qua nhìn y, thì đã không thấy bóng người nữa rồi.
“Bài phát biểu của tôi đã kết thúc, cám ơn mọi người!” Trương Dương tiêu sái khom người chào, liền xoay người xuống bục chủ tịch.
“Tốt, cám ơn bài phát biểu của bạn Trương Dương, tin rằng toàn bộ các sinh viên của học viện Y đã nghe thấy câu nói của bạn trương Dương ‘Hành y cứu đời, cứu người’ đều có cảm xúc ha! Đây chính là tinh thần mà tất cả bác sĩ tương lai các bạn phải chuẩn bị sẵn! Haha, không nói nhiều nữa, tiếp theo xin mời đại diện tân sinh viên học viện Luật bạn Lâm Ninh lên bục phát biểu! Mọi người vỗ tay!” Người chủ trì vỗ tay xong rồi nhẹ nhàng bước xuống.
Rất nhanh từ bục chủ tịch một người thanh niên mặc âu phục đen chậm rãi đi lên, khác hẳn với Trương Dương sinh động, tiêu sái tùy ý, người này mang nét lạnh lùng nghiêm nghị lại trầm lắng. Khuôn mặt như tượng điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, trong ánh mắt thâm thúy lộ ra lạnh lùng khiến người khác tránh xa, chiếc mũi cao thẳng khiến cả người y nhìn qua tinh thần mười phần.
Nhất là vóc người tỉ lệ hoàn hảo thon dài, vừa lên liền khiến toàn bộ các cô gái phía dưới say mê, thế nên trên rất nhiều khuôn mặt nữ sinh đều thay đổi, từ bên Trương Dương lập tức nhảy xuống phục tùng dưới chân y!
Trương Dương ngồi ở ghế trên chống cằm mang ý tứ hàm xúc bất minh đánh giá người thanh niên trên bục, khí thế mở màn đến thế, không biết bài phát biểu đặc sắc đến mức nào nữa đây? Chỉ thấy người thanh niên kia đứng trước microphone, trước ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người mở miệng nói: “Như trên, cám ơn!” Bốn chữ lạnh như băng nhất thời vang vọng hội trường, sau khi Lâm Ninh nói xong liền cúi chào 90 độ theo đúng chuẩn rồi tiêu sái xuống bục chủ tịch, chỉ để lại trên bục chủ tịch trống trải có một đám quạ đen bay qua.
Khuỷu tay Trương Dương trượt, cả người ngồi trên ghế lảo đảo thiếu chút nữa té ngã. Tôi khinh! Gì mà như trên! Toàn bộ người ở phía dưới hiển nhiên đều có cùng phản ứng với Trương Dương, tất cả đều mặt như si ngốc mà nín lặng.
Cũng may người chủ trì phản ứng rất nhanh, ngây người xong liền bước lên bục chủ tịch: “Haha! Bạn Lâm Ninh thật là hài hước nha, đây chính là cảm nhận sâu sắc của bạn ấy khi nghĩ các bạn nghe phát biểu lâu vậy chắc chắn rất phiền chán, cho nên mới ngắn gọn đến vậy, lời ít mà ý nhiều ha! Haha, thực là một người bạn biết săn sóc, quan tâm đến bạn bè mà! Nếu vậy tôi cũng không nói nhiều nữa, đến đây kết thúc! Toàn bộ tân sinh viên đều đã phát biểu xong, chúng ta vỗ tay chào mừng toàn bộ tân sinh viên lần thứ hai lên bục nhận học bổng của nhà trường. Mọi người vỗ tay nào!”
“Này! Tôi nói cậu chính là đạo văn đó nha! Gì mà như trên chứ? Tôi không hiểu một sinh viên Luật như cậu cần gì phải hành y cứu đời hả?” Trương Dương đứng trên bục chủ tịch thấp giọng nói với người thanh niên lạnh như băng đứng bên cạnh mình.
Thanh niên kia quay đầu liếc mắt nhìn anh, khuôn mặt không cảm xúc rồi lại quay đầu đi, dường như chẳng thèm để vào tai lời anh nói. Trương Dương cũng không tức giận, có chút buồn cười quan sát y, vừa định nói gì đó thì thấy thầy giáo phát học bổng đi tới. Vì vậy không nói nữa, đợi khi cúi chào cám ơn vị thầy giáo, định quay qua nhìn y, thì đã không thấy bóng người nữa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook