Trường Đình
-
27: Vô Cùng Cảm Kích
Trường Đình ngước mắt nhìn lên khuôn mặt của Triệu Quyền ở phía trên, vai nàng bị đôi tay của hắn giữ chặt, tư thế này thật có phần không hợp lễ nghi.
Nàng dường như ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt từ thân thể của hắn liền khẽ co người lại, nhíu mày tỏ ra đau đớn.
Triệu Quyền vội vàng buông tay, lo lắng hỏi: "Thân thể đau đớn lắm sao?" Giọng nói của hắn trầm ấm khiến từng lời thốt ra như những câu từ tốn, dịu dàng.
Trường Đình trước nay chưa từng nghe Triệu Quyền dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, trong lòng bỗng cảm thấy lúng túng nhưng cũng không nỡ làm hắn phật ý, liền khách khí đáp: "Không sao, không quá đau." Nói xong, nàng liếc nhìn Triệu Quyền một cái rồi lại vội vàng quay ánh mắt đi nơi khác.
Triệu Quyền cũng nhận ra hành động vừa rồi của mình không mấy thích hợp, bèn đứng dậy ra lệnh cho nha hoàn: "Hãy sai người mời Vương thái y tới đây, nói rằng cô nương đã tỉnh, nhờ thái y xem xét lại kỹ lưỡng, xem phương thuốc có cần thay đổi không."
Nha hoàn tuân lệnh rồi lui ra.
Triệu Quyền dường như đã bớt lo lắng, quay sang Trường Đình mà nói: "Cô nương thật trung nghĩa vì đã cứu mạng bổn vương.
Bổn vương nhất định sẽ hậu tạ!"
Trường Đình nhẹ giọng thưa: "Vương gia không cần bận lòng, tình thế cấp bách lại liên quan đến sinh mệnh, làm sao Trường Đình có thể không ra tay cứu giúp?"
Triệu Quyền nghe nàng nói thật lòng, không khỏi nở nụ cười: "Cô nương vì cứu bổn vương mà bị trọng thương suýt nữa đã mất mạng.
n nghĩa này, bổn vương khắc cốt ghi tâm!"
Trường Đình suy nghĩ một hồi rồi thưa: "Vương gia, nay ta đã tỉnh, nếu cứ tiếp tục ở trong phòng của Vương gia quả là không hợp lễ.
Xin Vương gia vui lòng cho ta được trở về tiểu viện cũ."
Triệu Quyền nghiêng đầu nhìn Trường Đình, thấy sắc mặt nàng tự nhiên, ánh mắt trong sáng liền biết rõ nàng đang lo lắng điều gì.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn cười nói: “Như vậy cũng tốt, Vãn Nguyệt Lâu yên tĩnh, thích hợp để dưỡng thương.
Chỉ là thương thế của cô nương quá nặng, hiện tại không nên di chuyển nên cứ ở đây thêm hai ngày nữa, hồi phục tốt rồi hẵng chuyển về.”
Trường Đình nghe thấy giọng điệu của hắn quả quyết không phải là kiểu thương lượng với nàng, chỉ có thể đồng ý: “Vậy thì làm phiền Vương gia rồi.”
Triệu Quyền nhìn nàng một cái thật sâu, khẽ gật đầu ra lệnh cho hạ nhân bên cạnh: “Chăm sóc tốt cho cô nương, có việc gì thì gọi người đến bẩm báo với bổn vương.”
Nói xong, hắn lại nhìn Trường Đình như có chút thở dài, bước lên hai bước ngồi cạnh giường của nàng, hạ thấp giọng: “Ngươi hãy yên tâm dưỡng bệnh, không cần phải suy nghĩ nhiều về những việc khác.
Nếu muốn ăn uống hay giải trí gì cứ bảo họ, trong phủ bổn vương có đủ mọi thứ.” Các nha hoàn cúi đầu không dám nhìn nhưng trong lòng đều âm thầm đoán, Vương gia hiếm khi dịu dàng như vậy, cô nương này chắc chắn sẽ có phúc sau này.
Triệu Quyền lại nhìn Trường Đình, không đợi nàng nói gì thêm đã tiếp tục nói: “Bổn vương còn có vài việc chính sự phải xử lý, ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, khi có thời gian bổn vương sẽ lại đến thăm ngươi.”
Trường Đình cảm thấy rất xấu hổ, chỉ có thể nói: “Vương gia bận rộn chính sự không cần lo lắng về việc này, thương thế của ta sẽ sớm bình phục thôi.”
Triệu Quyền khẽ mỉm cười nhìn nàng một cái nhưng không nói thêm gì nữa, trực tiếp ra khỏi phòng.
Trường Đình nằm trên giường nhìn Triệu Quyền rời khỏi, lặng lẽ ngửa đầu nằm xuống.
Cái màn trướng màu xanh rất tươi mới, chăn lụa trên người nàng vẫn tỏa ra hương thơm nhạt nhòa giống như mùi hương trên người Triệu Quyền, khắp nơi đều tỏa ra hơi thở của chủ nhân...
Trường Đình nhíu mày, trong lòng cảm thấy lo lắng không yên khi nhớ lại vẻ mặt của Triệu Quyền trước đó, nàng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng hiện giờ nàng hành động còn khó khăn, làm sao có thể rời đi nổi.
Các nha hoàn thấy sắc mặt Trường Đình hoang mang có vẻ lo lắng, liền ân cần hỏi: “Cô nương có muốn uống chút nước không?”
Trường Đình hồi thần lại, cảm thấy cổ họng khô khan khó chịu, không khỏi gật đầu đồng ý rồi hỏi: “Ta đã hôn mê bao lâu rồi?”
Bên cạnh có một nha hoàn vội đi rót nước, nha hoàn bên giường nhận lấy mỉm cười nói với Trường Đình: “Cô nương không biết đâu, cô nương đã hôn mê bốn ngày rồi…”
Trường Đình ngạc nhiên, tự nhủ sao mình lại hôn mê lâu như vậy, lẩm bẩm: “Lâu vậy…”
Nha hoàn kia ngồi bên giường dùng thìa bạc nhỏ đút nước vào miệng Trường Đình từng chút từng chút một, thỉnh thoảng dùng khăn lụa lau khóe miệng nàng rất tận tình chu đáo.
Nghe Trường Đình cảm thán, nàng ấy cười nói: “Đúng vậy, bệnh tình của cô nương rất nghiêm trọng, Vương đại phu là thần y, cô nương đã uống nhiều thuốc mà không thấy tỉnh làm chúng ta rất lo lắng.”
“Cô nương không biết đâu, trong thời gian cô nương hôn mê, Vương gia tuy bận rộn chính sự nhưng mỗi ngày đều đến hỏi thăm tình trạng của cô nương.
Hôm trước cô nương sốt cao không dứt, Vương gia đã nổi giận với đại phu, còn ở lại đây chăm sóc cô nương lâu lắm! Vương gia của chúng nô tỳ chưa từng như vậy, cô nương thật sự có phúc.”
Trường Đình nghe vậy cảm thấy không thoải mái, không muốn nàng ấy tiếp tục nói thêm, liền hỏi: “Ta đã chiếm chỗ của Vương gia, vậy thì hắn phải làm thế nào?”
Nha hoàn cười đáp: “Vương gia vốn dĩ chăm lo chính sự, gần đây càng bận rộn hơn.
Những ngày cô nương ở đây, Vương gia đều nghỉ lại ở thư phòng tiền viện.”
Trường Đình thở phào trong lòng, nói với vẻ áy náy: “Ta đã làm phiền Vương gia nhà các ngươi rồi.”
Nha hoàn ân cần cười: “Cô nương không cần phải lo lắng, Vương gia thường xuyên như vậy, khi bận rộn thường không về đây, chúng nô tỳ không phải lười biếng mà đã quen rồi.
Nay cô nương đến đây khiến trong viện cũng náo nhiệt hơn.”
Trường Đình nghe nàng ấy nói chuyện khéo léo và thấu hiểu lòng người, mỉm cười nhìn nàng ấy hỏi: “Ngươi tên gì?”
Nha hoàn cẩn thận cho Trường Đình uống nước, ngượng ngùng cười nói: “Nô tỳ tên là Sơ Hạ.”
Trường Đình không khỏi mỉm cười: “Sơ Hạ, quả thật là người như tên vậy!” Nha hoàn này xinh đẹp tươi sáng nhưng lại rất thanh khiết dễ chịu, mặc dù còn nhỏ nhưng tính tình rất hiền hòa và ngoan ngoãn, Trường Đình cảm thấy hơi ngạc nhiên không ngờ Triệu Quyền lại có những hạ nhân có tính tình nhu thuận như vậy.
Sơ Hạ cười trả lời Trường Đình: “Tên nô tỳ do Vương gia đặt, đương nhiên là rất đẹp rồi.”
Trường Đình nhớ lại vụ nổ hôm đó, nơi Vương phủ là trọng địa mà lại có người lọt vào đặt thuốc nổ, cau mày hỏi: “Vụ nổ hôm đó điều tra đến đâu rồi? Có bắt được kẻ đặt thuốc nổ không?”
Sắc mặt Sơ Hạ biến đổi như thể có hơi lo lắng, hạ thấp giọng cẩn thận nói: “Cô nương đừng trách, những chuyện này không phải chuyện nô tỳ nên biết…”
Trường Đình thấy nàng ấy như chim sợ cành cong bèn không đành lòng, gật gật đầu không hỏi thêm gì nữa.
Sơ Hạ cho Trường Đình uống xong nước, lại tỉ mỉ lau miệng và mồ hôi trên trán của nàng, Trường Đình cảm ơn: “Cảm ơn ngươi đã tận tâm đến vậy.”
Ánh mắt Sơ Hạ lấp lánh, cười nói: “Cô nương khách khí rồi, thực ra chúng nô tỳ mới là những người phải cảm ơn ân đức của cô nương!”
Trường Đình không hiểu, hỏi: “Tại sao vậy?”
Sơ Hạ có vẻ nặng nề, nói khẽ: “Nếu không phải cô nương đứng ra cứu giúp, nếu Vương gia có điều bất trắc sẽ liên lụy rất lớn, e rằng toàn phủ đều không thoát khỏi kết cục bi thảm.
Hơn nữa chúng nô tỳ là người hầu trong Vương phủ, càng khó tránh khỏi cảnh lao tù.
Nơi hiểm ác đó có bao nhiêu người có thể chịu đựng được? Dù có may mắn sống sót, nhẹ thì bị bán làm nô lệ, nặng thì bị lưu đày, đâu còn chốn nào có thể sống tiếp…”
Trường Đình nghe vậy cảm thấy lòng sợ hãi, nhưng lại nghe Sơ Hạ an ủi: “Cô nương đừng lo lắng cho chúng nô tỳ, ân đức của cô nương, chúng nô tỳ đều vô cùng cảm kích!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook