Trường Đình
-
22: Ngắm Cảnh
Mấy ngày gần đây, Triệu Quyền không còn đến đây nữa, cũng không phái người gửi những thứ kỳ lạ đến.
Thế nhưng đúng như hắn đã nói, thức ăn gửi đến ngày càng tinh xảo và ngon miệng, quả thật là do ngự trù trong cung làm ra.
Trường Đình lại càng ăn càng cảm thấy không ngon, thái độ của các thị nữ đối với nàng ngày càng cẩn trọng và ân cần.
Mỗi lần đưa thức ăn đến, người ta đều nói là Vương gia đặc biệt sai người làm cho nàng, các thị nữ nhìn nàng với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Trường Đình không ngốc, nàng nghĩ có lẽ các nàng thật sự đã coi mình như một sủng thiếp gì gì đó của Triệu Quyền rồi.
Càng ở đây lâu, Trường Đình càng nhớ s phụ và sư thúc, càng nhớ về ngọn núi nơi mình lớn lên từ nhỏ, nhớ về cuộc sống tự do thoải mái trước kia.
Cuộc sống như trong lồng này, dù có ăn toàn món ngon vật lạ cũng chẳng còn thú vị gì nữa!
Sáng hôm đó, Trường Đình lại dậy sớm như thường lệ.
Các thị nữ đã sớm nắm rõ thói quen của nàng nên đã đứng chờ sẵn bên cạnh, chuẩn bị sẵn đồ rửa mặt và đồ để thay.
Trường Đình tự mình mặc y phục và rửa mặt mà không cần đến sự trợ giúp của người khác.
Vương phủ không giống như các nhà khác, càng không giống như khi nàng ở trên núi.
Quá trình rửa mặt buổi sáng ở đây rất phiền phức, dụng cụ phong phú và tinh xảo, nhiều cái Trường Đình còn không biết sử dụng ra sao.
May mắn thay, các thị nữ từng bước phục vụ nàng rất chu đáo, Trường Đình dù có thấy phiền nhưng đã quen nên cũng không cảm thấy gì nữa.
Các thị nữ luôn muốn giúp Trường Đình trang điểm.
Dù tính tình nàng rất tốt nhưng cũng không thuận theo, vẫn chỉ đơn giản búi tóc, cài trâm, cầm thanh kiếm ra khỏi phòng rồi đứng ngẩn người trong sân như trước.
Hồng Đường đi theo phía sau nàng, nhìn vẻ mặt Trường Đình bèn tiến lên nói: “Cô nương đã ở trong viện này đã vài ngày rồi, có phải cảm thấy buồn chán không? Chi bằng đi dạo trong vườn đi, lúc này vườn rất yên tĩnh, có thể giải tỏa tâm trạng.”
Trường Đình nhìn nàng áy, thấy vẻ mặt Hồng Đường hiền hòa và ấm áp, trong mắt đầy sự dịu dàng, trong lòng nàng cảm thấy có chút áy náy.
Lần trước khi nàng ra vườn đã điểm huyệt các nàng ấy để tự mình ra ngoài, Hồng Đường không chút oán trách, lần này còn chủ động đề xuất muốn cùng nàng đi dạo, thật là một người thấy hiểu lòng người.
Trường Đình mỉm cười, trong lòng cũng muốn ra ngoài hít thở không khí bèn gật đầu nói: “Cũng được, vậy chúng ta đi thôi.”
Trường Đình rời khỏi tiểu viện, không khí dường như trở nên tràn đầy hơn, tâm trạng cũng vui vẻ hơn nhiều.
Nàng thích sự yên tĩnh nơi bờ hồ có những đám lau sậy nhẹ nhàng đung đưa, nàng đã nhanh chóng đến bên hồ mà không cần Hồng Đường dẫn đường.
Mặt hồ tươi mới và bình yên, vì mặt trời chưa lên nên còn có sương mù lượn lờ, những đám sen tàn ẩn hiện, gió mát thổi qua lập tức làm Trường Đình cảm thấy tinh thần sảng khoái, hết mực dễ chịu.
Nàng tìm thấy một góc lau sậy bên hồ, dặn dò Hồng Đường vài câu, Hồng Đường gật đầu rồi lùi lại.
Trường Đình dùng nội lực nhẹ nhàng nhảy lên bay lên chỗ đá cao bên hồ.
Đây chỉ là một cảnh quan được xếp đặt, địa hình cao vút nhưng không có lối lên, may mắn là nàng có khinh công nên có thể tự do lên đó.
Trường Đình đứng trên đá nhìn mặt hồ sương mù bao quanh, mặt hồ ẩn hiện không rõ.
Tâm trí nàng thanh tịnh, ngồi xếp bằng đặt thanh kiếm bên cạnh, như khi xưa trên núi, nàng luôn thích ngồi thiền luyện nội lực ở nơi cao.
Trường Đình nhắm mắt lại, nội khí tuần hoàn liên tục, bắt đầu vận hành nhanh chóng trong cơ thể.
Trường Đình để tâm hồn thanh tĩnh, rửa sạch sự phiền muộn suốt nhiều ngày qua, dần dần nhập vào trạng thái tuyệt vời.
Không biết đã trôi qua bao lâu, từ xa trên mặt hồ truyền đến âm thanh đàn tranh nhè nhẹ, cổ kính và sâu lắng làm say đắm lòng người.
Tiếng đàn này tựa như suối núi, lại như tiếng chuông chùa cổ khiến lòng người trở nên bình yên và tràn đầy.
Trường Đình từ từ mở mắt ra, ánh sáng buổi sáng mới ló dạng như những sợi dây ánh sáng mềm mại xuyên qua sương mù trên mặt hồ.
Trong lớp sương mù mỏng trên mặt hồ hiện ra một chiếc thuyền nhỏ hai đầu nhọn, từ từ xuất hiện từ sương mù.
Mặt hồ nhẹ nhàng gợn sóng, chỉ thấy một người ngồi ngay ngắn ở đầu thuyền, nhẹ nhàng gảy dây đàn.
Người đó đội kim quan, tóc búi gọn gàng, lông mày như vẽ bằng mực, mắt như sóng nước.
Một vài tia sáng mặt trời chiếu trên kim quan của hắn, dưới ánh vàng lấp lánh, ánh mắt người đó khi thỉnh thoảng ngước lên càng thêm lạnh lùng và cách biệt như thể không thuộc về thế gian này!
Cảnh tượng này không giống như thực, tựa như trong giấc mơ.
Tiếng đàn từ từ lắng xuống, Trường Đình tỉnh lại, lại thấy Triệu Quyền đang nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng.
Chiếc thuyền của Triệu Quyền đã từ từ tiến lại gần, giữa hai người có một mảnh lau sậy hoang vắng, Trường Đình đứng dậy hành lễ với Triệu Quyền.
Triệu Quyền ngẩng đầu nhìn nàng, trong lòng không vui.
Địa hình trên đá cao vút, chỉ có nàng mới có thể đi lại dễ dàng như vậy, cũng chỉ có nàng mới hành xử tự do tùy ý như thế.
Sau vài ngày không gặp, Trường Đình vẫn như lần đầu gặp, vẫn mặc y phục giản dị, trên đầu chỉ cài một cây trâm đơn giản.
Gió sáng sớm thổi qua làm mái tóc buông dài của nàng nhẹ nhàng bay.
Sắc mặt nàng bình thản, hoàn toàn không còn vẻ hoạt bát linh động như khi ở tửu lâu, đôi mắt vẫn sáng trong nhìn về phía hắn không chút quy củ e dè.
Trường Đình thấy sắc mặt Triệu Quyền u ám, trong lòng tự nghĩ, với vẻ mặt như vậy, e rằng là vì nàng đã làm phiền đến nhã hứng của hắn rồi.
Mãi một lúc lâu cũng không nghe Triệu Quyền nói gì, nàng chỉ đành cứng rắn chắp tay nói: “Vương Gia thứ lỗi, Trường Đình không cố ý làm phiền đến nhã hứng của ngài.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook