Trường Đình
-
13: Cỏ Dại Trên Núi
“Tiêu Hiệu Úy!” Các thị vệ bên cạnh đồng thanh kêu lớn, tưởng rằng hắn ta bị Trường Đình đánh bị thương, ngay cả trong lòng Triệu Quyền cũng kinh ngạc, không ngờ nữ tử này lại có bản lĩnh cao cường đến vậy!
Tiêu Hành vốn ít nói nhưng kiếm thuật cực kỳ tinh thâm, suốt bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ thấy hắn ta thua ai trong trận đấu, người ta thường gọi hắn ta là đệ nhất kiếm trong quân, còn về trung thành lại còn hơn hẳn người khác.
Lần này hắn gặp thích khách đã lập tức điều Tiêu Hành đến bên mình, ngày đêm bảo vệ sát cánh.
Nhưng không ngờ, võ công của nữ tử họ Giang này lại cao thâm đến mức đánh rơi kiếm của Tiêu Hành.
Sắc mặt Triệu Quyền dần trở nên lạnh lùng, lại lo lắng không biết Tiêu Hành có bị thương không, liền nghiêm giọng gọi: “Tiêu Hành?!”
Tiêu Hành lúc này mới hồi phục tinh thần, lập tức quỳ một gối xuống ôm quyền hành lễ mà nói: “Thuộc hạ không đủ khả năng đã để cho vương gia bị hoảng sợ, xin vương gia tha tội!”
Triệu Quyền nghe giọng nói của hắn ta đầy sức lực không có vẻ gì là bị thương, trong lòng cũng phần nào yên tâm.
Tay Tiêu Hành ôm quyền vừa khéo che khuất khuôn mặt của hắn ta.
Triệu Quyền và hắn ta rất quen thuộc, dù không thấy được khuôn mặt của hắn ta nhưng cũng biết với tính cách nội liễm kiêu ngạo của Tiêu Hành, hôm nay bị một nữ tử đánh rơi kiếm chắc chắn còn đau đớn hơn việc bị giết!
Trong lòng âm thầm hối tiếc, không khỏi nhìn về phía Trường Đình với ánh mắt nghiêm nghị, chỉ thấy Trường Đình mặt mày tươi cười cầm kiếm đứng đó, đôi lông mày hơi nhíu lại càng làm nổi bật đôi mắt dài và rực rỡ, dường như có chút đắc ý toát ra.
Trường Đình cũng bất ngờ quay đầu nhìn về phía hắn, không thu lại biểu cảm trên mặt, giữ kiếm ôm quyền, ánh mắt sáng rõ nhìn hắn.
Triệu Quyền vừa đúng lúc giao nhau với ánh mắt của nàng nhưng dường như không hài lòng với ánh mắt đó, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua mặt nàng rồi lập tức quay sang nhìn Tiêu Hành, nhẹ giọng nói: “Tiêu Hành, đứng dậy đi!”
Tiêu Hành nghe lời đứng dậy nhưng lại không nhìn về phía Trường Đình.
Trường Đình thấy Tiêu Hành có vẻ không được tự nhiên, trong lòng cảm thấy hối tiếc vì vừa rồi không nên làm rơi kiếm của hắn ta.
Lúc đầu chỉ là để trao đổi võ nghệ, nhưng nàng coi kiếm đạo như mạng, thường ngày so tài với sư huynh cũng không bao giờ cố ý nhường nhịn.
Vừa rồi, vị Tấn vương kia rõ ràng muốn dạy dỗ nàng, không ngờ Tiêu Hành lại quan trọng việc thắng thua đến vậy, không khỏi tiến lên vài bước đưa tay rút kiếm của Tiêu Hành, hai tay dâng đến trước mặt Tiêu Hành xin lỗi nói: “Tiêu Hiệu Úy đã nhường rồi!”
Tiêu Hành mặt đỏ như máu, đưa tay nhận lấy thanh kiếm của mình nắm chặt chuôi kiếm, trên đó dường như còn lưu lại hơi ấm từ tay của Trường Đình, lần này ngay cả vành tai cũng đỏ rực cả lên, nghiêm giọng đáp: “Cảm tạ Giang cô nương đã nương tay!”
Trường Đình lúc này mới nhận ra hắn ta có vẻ không phải đang tức giận, chỉ là lúng túng trong lời nói, trong lòng không khỏi thở phào cười nói: “Tiêu Hiệu Úy khách khí rồi, chỉ là trao đổi võ nghệ thôi, ta cũng chỉ may mắn thôi.”
Tiêu Hành nghe nàng nói lời khiêm tốn, vốn dĩ hắn ta đã ít nói, lại càng thô cứng đối với cảm xúc, nhưng lúc này trong lòng lại trào dâng cảm giác chưa từng có, nơi ngực bị Trường Đình ấn còn cảm thấy nóng rực.
Tiêu Hành hiếm khi mỉm cười, chân thành khen ngợi: “Cô nương còn trẻ tuổi nhưng kiếm thuật lại tinh thâm đến vậy, thật sự là điều hiếm thấy trong đời này của tại hạ.
Tại hạ xin cúi đầu nhận thua!” Nói xong, hắn ta ôm quyền hành lễ với Trường Đình.
Trường Đình nghe thấy giọng điệu của hắn ta chân thành, ánh mắt ngay thẳng không bị ảnh hưởng bởi thất bại vừa rồi, thấy rõ người này tâm địa rộng lớn, có phong độ rộng lượng, không khỏi sinh lòng cảm kích tương đồng, đáp lễ nói: “Tiêu Hiệu Úy quá khen rồi, Trường Đình nào dám nhận những lời khen ngợi như vậy!”
Tiêu Hành có dòng máu Hồ tộc, vóc dáng cao lớn hơn hẳn các quân sĩ bình thường, khi cúi đầu nhìn Trường Đình thấp hơn hắn ta gần một cái đầu lại không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn ta rất giữ lễ nghi, coi trọng thân phận của Trường Đình, nghiêm túc nói: “Sau này có cơ hội sẽ lại xin cô nương chỉ giáo!” Nói xong, hắn ta gật đầu với Trường Đình rồi quay trở lại bên cạnh Triệu Quyền, hành lễ xin lỗi: “Thuộc hạ bất tài, xin vương gia trách phạt!” Trong giọng nói không hề có vẻ trầm trọng.
Triệu Quyền hiểu rõ tính cách của Tiêu Hành, hắn ta ít nói, chỉ chuyên chú vào kiếm đạo và quân vụ.
Lần này thất bại trong cuộc thi đấu, hắn lo lắng sẽ làm tổn thương mặt mũi của Tiêu Hành, sợ rằng trong lòng hắn ta không dễ chịu, không ngờ Tiêu Hành lại trái ngược với thường lệ, dường như không để chuyện này vào lòng, điều này cũng khiến hắn yên tâm hơn.
Triệu Quyền nhìn hắn ta, an ủi nói: “Thắng thua là chuyện thường của quân binh, ngươi không cần phải để tâm.”
Tiêu Hành nghe vậy đáp được, mặt có chút đỏ lên lùi về phía sau Triệu Quyền, lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên dùng khóe mắt liếc nhìn Trường Đình.
Trường Đình thấy không khí xung quanh có vẻ nặng nề, suy nghĩ một chút bèn để kiếm sau lưng, vẫn tiến về phía Triệu Quyền.
Triệu Quyền nhìn Trường Đình từ từ đi tới, biết nàng không muốn đối mặt với mình, trên mặt lộ ra một chút ý cười, khi Trường Đình dừng lại trước mặt hắn,hắn nói như khen ngợi: “Kiếm pháp của Giang cô nương quả nhiên tuyệt hảo!”
Trường Đình miễn cưỡng cười, khiêm tốn nói: “Vương gia khen quá rồi, Trường Đình chỉ là may mắn mà thôi!”
Triệu Quyền nhìn nàng, thấy trán nàng có chút mồ hôi, gò má hơi đỏ lên, dưới ánh nắng mùa thu, làn da nàng càng thêm trắng mịn, tóc dài đen bóng.
Chỉ có đôi lông mày hơi dày không có gì để trang điểm tựa như nữ nhân người Hồ, đẹp mà không có nội hàm, thậm chí có phần thô ráp.
Triệu Quyền vốn dĩ thích những mỹ nhân yếu đuối e ấp như tranh thuỷ mặc, hoặc quý phái như mẫu đơn, hoặc thanh nhã như hoa sen.
Nữ tử này lại mạnh mẽ tựa như cỏ dại trên núi nên sao có thể lọt vào chốn cao sang!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook