Trưởng Đích
Chương 19: Tổ phụ

"Phiền mẫu thân nhớ đến." Thật lâu sau đó, ánh mắt Tạ thị mới dời khỏi vật trang trí kia: "Ngươi tới thật đúng lúc, đã lâu ta không có tiến cung gặp quý phi nương nương, ngày mai sẽ cùng Nguyên Nương vào cung." Tạ thị nói tới đây, dừng một chút, ánh mắt lộ vẻ mỉa mai: "Hôm nay nhiều người nhiều chuyện, cũng quên nói với mẫu thân một tiếng." Lời nói Tạ thị khéo léo dịu dàng, mặc dù trong lời nói ý khiêu khích mười phần, nhưng Thường ma ma vẫn hít từng ngụm khí lớn, Bạch thị để bà tới đây có ý gì bà biết, lúc này Tạ thị vừa thấy lễ vật liền nói muốn vào cung, tuy rằng giọng điệu không tốt, nhưng cũng làm cho tảng đá trong lòng Thường ma ma rơi xuống.

"Nô tỳ sẽ hồi bẩm phu nhân."

"Vậy được rồi." Tạ thị gật đầu, tiện tay cầm chén trà trên bàn, Thường ma ma coi tình hình cáo lui.

Trở lại bẩm cáo với Bạch thị: "Thiếu phu nhân nói hôm nay nhiều người nhiều chuyện, cũng quên nói với người." Tuy Bạch thị không nghĩ tới Tạ thị sẽ mang Phó Minh Hoa cùng tiến cung, đúng lúc ý nguyện của mình đã đạt được. Chỉ là nghe Thường ma ma nói Tạ thị nói: "Hôm nay nhiều người nhiều chuyện, quên nói với mình", giống như bà để Thường ma ma mượn cớ tặng lễ vật cho Tạ thị. Tức thì mặt Bạch thị nóng hừng hực, tuy rằng bà có việc cầu người, nhưng dù gì mình cũng là mẹ chồng của Tạ thị, mà Tạ thị lại không cho mình mặt mũi, tính cách cũng quá láo xược. Chỉ là lúc này không nên cùng nó so đo, sắc mặt Bạch thị tái xanh, lời muốn nói cũng nhịn xuống.

Bạch thị sai người đi đến viện của Tạ thị, cũng không có ý che dấu, sự việc liền truyền ra trong phủ.

Phó Minh Hoa từ viện của Tạ thị trở về, mấy nha hoàn hầu hạ nàng cởi áo khoác. Nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, sắc mặt Bích Thanh âm trầm: "Chuyện hôm nay phu nhân đã quên rồi sao?" Mới đầu mọi người còn lo lắng Đinh Mạnh Phi chẳng biết sâu cạn nói chuyện hôm nay đã gặp được Phó Minh Hoa, nhưng lúc này bình tĩnh lại, Phó gia giấu chuyện này đi, trong lòng Bích Thanh không vui. Lúc đó Phó Minh Hoa không phải là lén hẹn hò với Đinh Mạnh Phi, bên người Phó Minh Hoa lại có một đám nha hoàn, mọi chuyện truyền ra ngoài, nhiều nhất là bị trưởng bối phạt chép nữ giới vài lần, cũng chẳng sao cả. Nhưng Đinh Mạnh Phi rõ ràng cố tình, thật sự ghê tởm.

Lúc tối ở bên Tạ thị, Bạch thị phái Thường ma ma đến, nhưng đối với chuyện này lại không nhắc tới, thật có chút quá đáng.

"Không quên thì phải làm sao?" Phó Minh Hoa để mấy nha hoàn tùy ý búi tóc mình lên, bà tử đưa nước liên tục mang nước đến nhĩ phòng bên trái, ra ra vào vào động tĩnh cũng không nhỏ.

Bích La cầm mấy hà bao ra ngoài khen thưởng, vừa trở về nghe nói thế: "Trong lòng thiếu phu nhân có tính toán khác phải không ạ?"

Tiếng nói nàng vừa dứt, sắc mặt mấy nha hoàn thay đổi, Phó Minh Hoa cũng nhịn không được bật cười: "Đúng là trong lòng mẫu thân có tính toán khác." Nàng nói lời này với giọng nói mềm mại, nhưng mí mắt lại rũ xuống, che giấu ánh mắt.

Bích Vân thay nàng cởi vớ, nghe giọng nàng cười nhạo, ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn vào mắt Phó Minh Hoa.

Lúc này nàng đã thôi cười, nhưng nụ cười không đến đáy mắt, Bích Vân ngẩn ngơ: "Chẳng lẽ hầu gia còn có thể mặc kệ việc này mà ngồi xem?" Phó Minh Hoa là trưởng nữ của Phó gia, Phó Nghi Cầm trở lại liền muốn tính toán với nàng, Bạch thị nhịn được, nhưng hầu gia cũng nhịn được sao?

Bốn đại nha hoàn ngoại trừ Bích Vân nhỏ tuổi nhất, nàng không bằng Bích Lam xinh đẹp hoạt bát, cũng không giống Bích La ôn nhu ổn trọng, không có tính cách lạnh lùng như Bích Thanh, bình thường không nói nhiều, nhưng lại vô cùng kiên nhẫn, đối với nàng trung thành và tận tâm.

Trong mộng, sau khi Tạ thị thắt cổ tự sát, "Phó Minh Hoa" bị người trong phủ bỏ quên, nhưng mấy đại nha hoàn cùng nhũ mẫu Giang thị vẫn đi theo bên người nàng, cuối cùng Bích Vân vì bảo vệ "Nàng", mà chết trong Phó phủ.

Có thể nói về sau dù "Phó Minh Hoa" sống chẳng hạnh phúc, nhưng được cuộc sống như vậy cũng là đám người trước mắt liều mạng vì nàng.

Nàng đưa tay sờ đầu Bích Vân, Bích Vân không đề phòng nàng đưa tay ra, hơi ngẩn người, Phó Minh Hoa đã mỉm cười thu tay về: "Thật ra hầu gia có tính toán khác."

Thân thể thiếu nữ nhỏ nhắn ngồi trên ghế, tay vừa sờ đầu nàng đặt trước bụng, tay kia nâng má, khuỷu tay chống trên tay vịn: "Xem ai thua ai thắng."

Mấy người nghe xong lời này, cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, Phó Minh Hoa lại cười lạnh một tiếng: "Mệt mỏi, rửa mặt trước đi."

Nhĩ phòng sát vách đã chuẩn bị nước nóng, mấy nha đầu tuy không hiểu huyền cơ nàng vừa nói, nhưng vẫn hầu hạ nàng rửa mặt. Rửa mặt xong, nàng trở về phòng vắt khô tóc, một lúc cũng không buồn ngủ, liền tựa đầu giường xem cầm phổ. Đây là năm nay một trong những thứ người ở Giang Châu đưa tới cho Tạ thị, Tạ thị liền đưa đến bên đây cho nàng.

Tối nay Bích Lam trực đêm, nàng đi lên trải xong đệm giường, thấy Phó Minh Hoa nhìn đến say mê thì ngồi quỳ chân thẳng người, lấy đồng ký[1] để nâng nắp đèn, ngọn đèn phát lớn hơn một chút, trong phòng sáng hơn nhiều, nàng mới đậy nắp lại.

[1] Đồng ký: Có hai nghĩa. Một là đồ báo giờ làm bằng đồng, hai là đồ vật giống cây giáo, có đầu nhọn.

"Đại nương tử nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải tiến cung."

Hôm nay Tạ thị nói sáng sớm ngày mai sẽ dẫn Phó Minh Hoa tiến cung, chắc chắn là sáng sớm mai rời giường không thể sửa soạn qua loa được. Đọc sách vào ban đêm lại làm tổn thương mắt, Bích Lam để đồng ký xuống, Phó Minh Hoa lên tiếng nhưng mắt cũng không rời khỏi quyển sách, vốn không có ý muốn buông sách xuống.

Gương mặt Phó Minh Hoa như trứng ngỗng, một sợi tóc từ vai trái của nàng theo cổ mà rơi xuống trước người, đôi mắt kia như hạnh nhân, có thể thấy được mai sau xinh đẹp thế nào..

Da thị trên người Phó Minh Hoa đầy đặn, không tính là mảnh mai, gương mặt lại nhỏ nhắn làm ta cảm thấy nàng có dáng người mỏng manh.

Nghĩ đến nhan sắc và gia thế của Phó Minh Hoa, lại nghĩ đến dáng vẻ lỗ mãng kia của Đinh Mạnh Phi, trong lòng Bích Lam cảm thấy buồn nôn, không thể chịu được mà nói: "Nếu hầu gia biết chắc hẳn sẽ quát tháo biểu thiếu gia một phen, đuổi ra khỏi hầu phủ mới phải." Tối nay, nha hoàn gác đem chính là nàng, những nha hoàn trực đêm đều ở ngoài phòng, nàng vừa nói xong, Phó Minh Hoa liền quay sang nhìn: "Những người Đinh gia kia sẽ bị đuổi đi, nhưng không phải lúc này."

Hôm nay Bạch thị để cho Thường ma ma đến tặng lễ cho Tạ thị, những lễ vật kia Tạ thị cũng không nhận vô ích.

Trong lòng Bích Lam cũng hiểu rõ, nghe Phó Minh Hoa nói như vậy thì gật đầu, nghĩ lại cảm thấy có hơi không vui.

Phó Minh Hoa nhìn vẻ mặt của nàng, khóe miệng cười nhẹ: "Ta đoán chừng, đối với chủ ý của cô mẫu, tổ phụ không những không giận mà còn vui mừng."

Hôm nay, từ trong miệng của Bạch thị nghe được Phó gia có quan hệ ngầm với Dung phi, dựa vào Bạch thị chỉ là phụ nhân ở nội trạch, chắn chắn không thể nào có liên quan với Dung phi được, nói cách khác, nhất định trong Phó gia có người có chung mục tiêu với Dung phi, cho nên Dung phi mới có thể ban thưởng trà ngon.

Nghĩ tới đây, đôi mắt hạnh xinh đẹp của Phó Minh Hoa híp lại.

Nàng nghĩ đến tổ phụ của mình, Phó Trường Thắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương