Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ
-
Chương 59: Phần Kết
Đó là một chiều đẹp trời, nắng vàng ấm áp, gió biển hiu hiu thổi khiến cả người lâng lâng. Nhưng mà Tưởng Tiệp dắt cún cưng đi dạo đã hai giờ liền rồi, chân thấy mỏi, mắt cũng bị mặt trời chiếu đến nhức nhối. Cậu khom lưng xuống xoa đầu A Lang:
“Nè, mày ra ngoài đã hai tiếng rồi đấy, vẫn ham chơi chưa muốn về sao?”
A Lang là món quà Chu Chính tặng cậu nhận dịp bọn họ dọn vào nhà mới, một chú Siberian Husky vừa tròn một tuổi, sở hữu đôi mắt xanh biếc lấp lánh ánh băng. Có điều Tưởng Tiệp cưng nó quá, không huấn luyện được, thành ra A Lang càng lớn càng kiêu kỳ. Thấy Tưởng Tiệp cúi xuống vuốt ve mình, cún ta mừng rỡ, rướn cổ lên liếm liếm tay cậu chủ.
“Không phải tao đang khen mày, hiểu không A Lang? Tao đang mắng mày đó!”
Cún ta vẫn phấn khích, giơ chân trước chồm người lên, thè lưỡi hớn hở nhìn Tưởng Tiệp. Tưởng Tiệp phát nản, đang tính bỏ cuộc, điện thoại bỗng nhiên réo chuông:
“A lô?”
Cậu còn chưa kịp nói tiếp, người kia đã gào ầm vào điện thoại:
“Vẫn chưa đi xong?”
“Chưa…”
“Rốt cuộc là em dắt chó hay chó dắt em đấy? Về nhà ngay, trưa nay không định uống thuốc hả? Uống xong nửa tiếng sau mới được ăn cơm, hay cơm trưa hôm nay định tối mới ăn?”
“Sao phải hét lên thế? Có phải tại em đâu.”
“Không cần biết, em bắt nó ị mau lên, ị xong thì lôi về, ngoan ngoãn uống thuốc ăn cơm cho anh.”
“Ừm.”
Tưởng Tiệp mặt mày ủ ê cúp máy, nói với A Lang ngồi dưới đất:
“Mày thấy chưa! Đều tại mày hết, anh ấy nổi giận với tao rồi!”
Gương mặt Chu Chính hiện giờ đã thay đổi chút ít nhờ vào phẫu thuật thẩm mỹ, các đường nét trên mặt không khác xưa nhiều, nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ không ai nhận ra đây chính là Chu Chính, kĩ thuật chỉnh hình tinh vi như vậy quả thật vượt ngoài sức tưởng tượng của Tưởng Tiệp. Chu Chính cũng thay đổi họ tên và thân phận của mình, chỉ có cái tính nóng nảy khó ưa là vẫn bám dính như hình với bóng, đúng là sửa mấy cũng không thể sửa hết được, đương nhiên, Tưởng Tiệp thừa biết, bản thân Chu Chính cũng chẳng thật lòng muốn thay đổi.
A Lang nghiêng đầu nhìn Tưởng Tiệp không chớp mắt, cái đuôi vui vẻ ngoáy tít. Tưởng Tiệp tự dưng thấy đau đầu, rõ ràng lúc mua đã chọn một nhóc cún rất thông minh ngoan ngoãn cơ mà, sao cậu nuôi thế nào lại thành ông giời con khó bảo thế này? Tưởng Tiệp dắt A Lang xoay người,
“Chúng ta về thôi! Từ đây cho đến cổng nhà mà mày vẫn chưa chịu xả, tối đến lại đòi ra ngoài, tao không dắt mày đi nữa đâu, mày phải nhịn đến mai đó…”
Tưởng Tiệp đang nói lại im bặt, cách chỗ cậu và A Lang không xa, Chu Chính đang đứng khoanh tay, mặt nhăn như bị rách nhìn chằm chằm về phía cậu.
“Anh đi mãi mà vẫn không thấy bọn em, còn tưởng em dắt nó đi bộ về Chicago rồi chứ!”
Tưởng Tiệp phì cười, có cần phải nói quá lên thế không? Nhưng ngoài mặt cậu lại bảo:
“Ai cần anh quan tâm?”
“Em coi bây giờ mấy giờ rồi? Anh đã bảo từ đầu, phải dắt nó đến trường huấn luyện rèn thói quen, em lại không chịu nghe. Anh mang thuốc cho em rồi đây.” Chu Chính nhìn tay Tưởng Tiệp đang nắm dây dắt chó, nheo mày, đành phải đổ thuốc ra lòng bàn tay, “Há miệng!”
Tưởng Tiệp nghe lời dán sát miệng lại nuốt mấy viên thuốc, Chu Chính mở nắp chai nước khoáng cho cậu uống, sau đó cầm lấy dây dắt chó trong tay cậu:
“Em chờ ở đây, anh dắt A Lang đi loanh quanh một tẹo cho nó giải quyết.”
“Cùng nhau đi đi, em ngồi đây một mình cũng chán lắm.”
“Em còn sợ anh bắt nạt nó sau lưng em ư?”
“Đúng vậy!”
Thế là hai người một cún, thả bước men dọc theo con đường ven bờ biển. Xe đạp chiếc này tới chiếc khác vùn vụt lướt qua, rất nhiều người cũng đang đi dạo với cún cưng của mình, tận hưởng giây phút tản bộ thư thái trong buổi chiều yên ả. Tay phải của Chu Chính rảnh rang, bèn kề sát vào tay Tưởng Tiệp, đan chặt vào những ngón tay dài thanh thoát của cậu.
“Anh có biết truyền thuyết đằng sau bốn chữ Trường Dạ Vị Ương không?”
“Anh không biết.”
“Thế anh có muốn biết không?”
“Không.”
“Vì sao?”
“Vì chúng đều không còn quan trọng nữa…”
Nắng và gió chiều nay thật nhẹ, xen giữa bầu trời và mặt đất, là sắc xanh mạ của lá cây hòa trong xanh lam của da trời. Hai người sóng vai bước, chốc chốc mặt lại kề sát vào nhau, dường như đang thủ thỉ đôi điều, lại như đang trao nhau một nụ hôn thật khẽ. Sau khi đếm mãi không hết có bao nhiêu chú chó phong phú chủng loại đang qua lại dạo chơi, A Lang cuối cùng cũng bớt chút thời gian ngoái lại ngước nhìn chủ nhân của mình, hai bóng người rất cao nổi bật lên giữa màu trời trong như nước, bên trên có một đám mây cuộn tròn lại nom như hình chiếc nhẫn, từ góc nhìn của A Lang, đám mây ấy đang trôi ngang qua đỉnh đầu của họ, giống như chiếc vòng thánh của thiên sứ, dịu dàng gắn kết hai người lại với nhau.
“Nè, mày ra ngoài đã hai tiếng rồi đấy, vẫn ham chơi chưa muốn về sao?”
A Lang là món quà Chu Chính tặng cậu nhận dịp bọn họ dọn vào nhà mới, một chú Siberian Husky vừa tròn một tuổi, sở hữu đôi mắt xanh biếc lấp lánh ánh băng. Có điều Tưởng Tiệp cưng nó quá, không huấn luyện được, thành ra A Lang càng lớn càng kiêu kỳ. Thấy Tưởng Tiệp cúi xuống vuốt ve mình, cún ta mừng rỡ, rướn cổ lên liếm liếm tay cậu chủ.
“Không phải tao đang khen mày, hiểu không A Lang? Tao đang mắng mày đó!”
Cún ta vẫn phấn khích, giơ chân trước chồm người lên, thè lưỡi hớn hở nhìn Tưởng Tiệp. Tưởng Tiệp phát nản, đang tính bỏ cuộc, điện thoại bỗng nhiên réo chuông:
“A lô?”
Cậu còn chưa kịp nói tiếp, người kia đã gào ầm vào điện thoại:
“Vẫn chưa đi xong?”
“Chưa…”
“Rốt cuộc là em dắt chó hay chó dắt em đấy? Về nhà ngay, trưa nay không định uống thuốc hả? Uống xong nửa tiếng sau mới được ăn cơm, hay cơm trưa hôm nay định tối mới ăn?”
“Sao phải hét lên thế? Có phải tại em đâu.”
“Không cần biết, em bắt nó ị mau lên, ị xong thì lôi về, ngoan ngoãn uống thuốc ăn cơm cho anh.”
“Ừm.”
Tưởng Tiệp mặt mày ủ ê cúp máy, nói với A Lang ngồi dưới đất:
“Mày thấy chưa! Đều tại mày hết, anh ấy nổi giận với tao rồi!”
Gương mặt Chu Chính hiện giờ đã thay đổi chút ít nhờ vào phẫu thuật thẩm mỹ, các đường nét trên mặt không khác xưa nhiều, nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ không ai nhận ra đây chính là Chu Chính, kĩ thuật chỉnh hình tinh vi như vậy quả thật vượt ngoài sức tưởng tượng của Tưởng Tiệp. Chu Chính cũng thay đổi họ tên và thân phận của mình, chỉ có cái tính nóng nảy khó ưa là vẫn bám dính như hình với bóng, đúng là sửa mấy cũng không thể sửa hết được, đương nhiên, Tưởng Tiệp thừa biết, bản thân Chu Chính cũng chẳng thật lòng muốn thay đổi.
A Lang nghiêng đầu nhìn Tưởng Tiệp không chớp mắt, cái đuôi vui vẻ ngoáy tít. Tưởng Tiệp tự dưng thấy đau đầu, rõ ràng lúc mua đã chọn một nhóc cún rất thông minh ngoan ngoãn cơ mà, sao cậu nuôi thế nào lại thành ông giời con khó bảo thế này? Tưởng Tiệp dắt A Lang xoay người,
“Chúng ta về thôi! Từ đây cho đến cổng nhà mà mày vẫn chưa chịu xả, tối đến lại đòi ra ngoài, tao không dắt mày đi nữa đâu, mày phải nhịn đến mai đó…”
Tưởng Tiệp đang nói lại im bặt, cách chỗ cậu và A Lang không xa, Chu Chính đang đứng khoanh tay, mặt nhăn như bị rách nhìn chằm chằm về phía cậu.
“Anh đi mãi mà vẫn không thấy bọn em, còn tưởng em dắt nó đi bộ về Chicago rồi chứ!”
Tưởng Tiệp phì cười, có cần phải nói quá lên thế không? Nhưng ngoài mặt cậu lại bảo:
“Ai cần anh quan tâm?”
“Em coi bây giờ mấy giờ rồi? Anh đã bảo từ đầu, phải dắt nó đến trường huấn luyện rèn thói quen, em lại không chịu nghe. Anh mang thuốc cho em rồi đây.” Chu Chính nhìn tay Tưởng Tiệp đang nắm dây dắt chó, nheo mày, đành phải đổ thuốc ra lòng bàn tay, “Há miệng!”
Tưởng Tiệp nghe lời dán sát miệng lại nuốt mấy viên thuốc, Chu Chính mở nắp chai nước khoáng cho cậu uống, sau đó cầm lấy dây dắt chó trong tay cậu:
“Em chờ ở đây, anh dắt A Lang đi loanh quanh một tẹo cho nó giải quyết.”
“Cùng nhau đi đi, em ngồi đây một mình cũng chán lắm.”
“Em còn sợ anh bắt nạt nó sau lưng em ư?”
“Đúng vậy!”
Thế là hai người một cún, thả bước men dọc theo con đường ven bờ biển. Xe đạp chiếc này tới chiếc khác vùn vụt lướt qua, rất nhiều người cũng đang đi dạo với cún cưng của mình, tận hưởng giây phút tản bộ thư thái trong buổi chiều yên ả. Tay phải của Chu Chính rảnh rang, bèn kề sát vào tay Tưởng Tiệp, đan chặt vào những ngón tay dài thanh thoát của cậu.
“Anh có biết truyền thuyết đằng sau bốn chữ Trường Dạ Vị Ương không?”
“Anh không biết.”
“Thế anh có muốn biết không?”
“Không.”
“Vì sao?”
“Vì chúng đều không còn quan trọng nữa…”
Nắng và gió chiều nay thật nhẹ, xen giữa bầu trời và mặt đất, là sắc xanh mạ của lá cây hòa trong xanh lam của da trời. Hai người sóng vai bước, chốc chốc mặt lại kề sát vào nhau, dường như đang thủ thỉ đôi điều, lại như đang trao nhau một nụ hôn thật khẽ. Sau khi đếm mãi không hết có bao nhiêu chú chó phong phú chủng loại đang qua lại dạo chơi, A Lang cuối cùng cũng bớt chút thời gian ngoái lại ngước nhìn chủ nhân của mình, hai bóng người rất cao nổi bật lên giữa màu trời trong như nước, bên trên có một đám mây cuộn tròn lại nom như hình chiếc nhẫn, từ góc nhìn của A Lang, đám mây ấy đang trôi ngang qua đỉnh đầu của họ, giống như chiếc vòng thánh của thiên sứ, dịu dàng gắn kết hai người lại với nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook