Trường Dạ Dư Hỏa
-
Chương 203: Kỹ Xảo Báo Cáo 2
Vài giây sau, cô thở ra một hơi, nghiêm mặt nói:
"Nếu Hùng Minh đã thừa nhận, suy đoán của chúng ta đều được chứng thực, vả lại rõ ràng là hắn ta không muốn tiết lộ thân phận của Thánh sư sau lưng hắn, như vậy chúng ta phải mau trình báo sự việc này lên trên thôi. Nếu cứ tiếp tục điều tra thì quá nguy hiểm, rất dễ bại lộ, không cần thiết phải làm vậy."
Thương Kiến Diệu không kiên trì:
"Rõ."
Tưởng Bạch Miên khẽ ngửa người ra sau, nắm tay phải lại rồi để trước mũi, bày ra tư thế suy nghĩ:
"Vấn đề hiện tại là làm sao để báo cáo, mà báo cho ai. Tôi cũng không muốn bị biến thành người Vô Tâm đâu."
Thẩm Độ chính là vết xe đổ.
Không chờ Thương Kiến Diệu mở miệng, cô lại cười tự giễu nói:
"Đối phương hệt như được bao phủ bởi sương mù, ẩn náu trong bóng tối, chúng ta hoàn toàn không cách nào biết được người xung quanh chúng ta, ai là thành viên, ai không."
"Có tôi." Thương Kiến Diệu trả lời chắc nịch.
"..." Tưởng Bạch Miên nghẹn lời: "Ý của tôi là, hiện giờ tôi thậm chí không thể xác định được cao tầng của Bộ phận An toàn hay thành viên Hội đồng Quản trị liệu có thành viên của Sinh Mệnh Tế Lễ không, nếu báo cáo mà rơi vào tay bọn họ thì rắc rối to."
Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút, bèn nói với vẻ vô cùng tự tin:
"Tôi có biện pháp."
"Biện pháp gì?" Tưởng Bạch Miên đã chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ nhận được một đáp án vô cùng kỳ quặc.
Cô không ngăn cản, bởi vì cảm thấy có lẽ điều này có thể gợi cho cô chút linh cảm nào đó, dù sao góc độ suy xét vấn đề của Thương Kiến Diệu quả thật không giống với người thường.
Thương Kiến Diệu nói với vẻ muốn làm luôn và ngay:
"Lẻn vào đài phát thanh, khống chế Hậu Di, phát đi thông tin này ngay trong bản tin giờ tròn. Đến lúc đó, tất cả mọi người đều nghe thấy, những cao tầng không phải thành viên Sinh Mệnh Tế Lễ sẽ lập tức áp dụng hành động!"
Tưởng Bạch Miên chăm chú lắng nghe, rồi cân nhắc, sau đó thốt lên:
"Ha, biện pháp này cũng được đấy chứ. Ý tưởng này không tệ, không tệ. Nếu Sinh Mệnh Tế Lễ còn chưa khống chế được công ty, còn chưa dám nghênh ngang truyền giáo, như vậy chứng tỏ bọn họ thuộc phe thiểu số, cho dù có lãnh đạo cấp cao là người của bọn họ thì chắc chắn không nhiều. Chỉ cần chúng ta công khai tin tức ra ngoài, làm cho phần đa lãnh đạo cấp cao biết, độ khó để bọn họ gây loạn sẽ tăng vọt lên, thậm chí không thể không tự chặt đuôi để sống sót."
Thương Kiến Diệu lập tức đứng dậy:
"Tôi sẽ đi làm ngay!"
"Dừng!" Tưởng Bạch Miên lập tức gọi hắn lại.
Cô tức giận nói:
"Tôi chỉ nói là ý tưởng không tệ, chứ đâu có bảo biện pháp này khả thi đâu!"
"Tôi có thể trà trộn vào đài phát thanh rất nhẹ nhàng thoải mái." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ mức độ khả thi của kế hoạch là rất cao.
"Tôi biết, anh có "chú hề suy luận" mà. Nếu như không còn cách dùng nào khác, anh thực sự có thể đổi tên năng lực này thành "kết bạn" được đấy." Tưởng Bạch Miên thở hắt một hơi bất đắc dĩ: "Vấn đề ở chỗ là nếu làm vậy thì sẽ có hậu quả gì."
Cô gập ngón tay, lần lượt phân tích cho Thương Kiến Diệu nghe:
"Đây quả thật có thể giải quyết chuyện Sinh Mệnh Tế Lễ. Nhưng khi phát thanh ra ngoài như vậy, làm cho tất cả mọi người đều biết, công ty sẽ không thể rầm rộ bắt thành viên tầng chót của giáo đoàn rồi tha bổng nhẹ nhàng, bọn họ không phải là người anh muốn bảo vệ sao?
Hơn nữa, anh làm vậy thì bảo bọn họ biết chịu đựng ánh mắt khác thường của những nhân viên xung quanh như thế nào?
Đây là đang nói ở phạm vi rộng, còn ở phạm vi hẹp hơn, anh cảm thấy sau đó công ty sẽ không điều tra chuyện ở đài phát thanh? Đến lúc đó, bọn họ có thể xác nhận anh là người thức tỉnh rất dễ.
Đây chẳng phải là điều anh vẫn luôn muốn giấu giếm sao? Sau đó, kẻ che giấu bí mật người thức tỉnh cho anh là tôi chắc chắn cũng phải chịu phạt, hoặc được một lời nhận xét là "không biết nhìn người"."
Thương Kiến Diệu im lặng vài giây rồi ngồi xuống.
"Bây giờ tôi không quá sợ bị công ty biết việc tôi là người thức tỉnh, chỉ lo bị điều đi khỏi tổ điều tra thế giới cũ." Hắn trần thuật ý tưởng của mình lúc này.
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng:
"Yên tâm, tạm thời không cần anh bại lộ. Ý nghĩ của anh khiến tôi có một biện pháp càng đơn giản và cũng càng hoàn thiện hơn."
"Là gì?" Thương Kiến Diệu hỏi rất phối hợp.
Tưởng Bạch Miên cười cười:
"Đó chính là gửi một phong bưu kiện cho mỗi một thành viên Hội đồng Quản trị, mỗi một lãnh đạo cấp cao của Bộ phận An toàn, kể lại toàn bộ câu chuyện."
"Email?" Thương Kiến Diệu từng học danh từ này trong sách giáo khoa của trường học, hơn nữa còn được thực hành hồi đại học.
"Đúng." Tưởng Bạch Miên gật đầu: "Tôi sẽ nói tổ viên Thương Kiến Diệu của tôi vì cái chết của Vương Á Phi mà hoàn toàn tỉnh ngộ, tố cáo giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ cho tôi. Sau đó, tôi căn cứ vào báo cáo điều tra thường lệ và thống kê công tác chữa bệnh suy đoán ra có người thức tỉnh tham dự chuyện này, hơn nữa đang ở chính tầng 478. Sau đó Thương Kiến Diệu thông qua việc dò hỏi người trong cuộc và thực địa xác định được kẻ tình nghi là Hùng Minh."
Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên thở dài:
"Đây chính là bưu kiện mà tôi chuẩn bị gửi đi. Nhưng nếu Hùng Minh bị bắt, khai báo ra anh, thân phận người thức tỉnh của anh cũng sẽ bị lộ. May là anh không quá để ý."
Thương Kiến Diệu thành thật nói:
"Tôi chưa hề nói cho Hùng Minh tôi là người thức tỉnh mà. Tôi chỉ nói hắn có năng lực đặc biệt, tôi cũng có năng lực đặc biệt. Năng lực đặc biệt của hắn là con mắt không chuyển động, còn năng lực đặc biệt của tôi là thần kinh có vấn đề."
"... Anh cho rằng Hùng Minh sẽ thổ lộ tâm tình với anh một cách đơn giản vậy sao?" Tưởng Bạch Miên ôm trán.
Cô lập tức đứng dậy:
"Tôi phải về gửi bưu kiện ngay. Anh chuẩn bị sẵn đêm nay sẽ bị tra hỏi đi."
Thương Kiến Diệu gật đầu, không nói gì thêm, đi thang máy trở về tầng 495.
Dưới ánh sáng đèn đường, hắn đi tới phòng 196 khu B như đang dạo bước vậy.
Hắn đang định lấy chìa khóa cắm vào cửa, đột nhiên thoáng thấy một bóng người.
"Nếu Hùng Minh đã thừa nhận, suy đoán của chúng ta đều được chứng thực, vả lại rõ ràng là hắn ta không muốn tiết lộ thân phận của Thánh sư sau lưng hắn, như vậy chúng ta phải mau trình báo sự việc này lên trên thôi. Nếu cứ tiếp tục điều tra thì quá nguy hiểm, rất dễ bại lộ, không cần thiết phải làm vậy."
Thương Kiến Diệu không kiên trì:
"Rõ."
Tưởng Bạch Miên khẽ ngửa người ra sau, nắm tay phải lại rồi để trước mũi, bày ra tư thế suy nghĩ:
"Vấn đề hiện tại là làm sao để báo cáo, mà báo cho ai. Tôi cũng không muốn bị biến thành người Vô Tâm đâu."
Thẩm Độ chính là vết xe đổ.
Không chờ Thương Kiến Diệu mở miệng, cô lại cười tự giễu nói:
"Đối phương hệt như được bao phủ bởi sương mù, ẩn náu trong bóng tối, chúng ta hoàn toàn không cách nào biết được người xung quanh chúng ta, ai là thành viên, ai không."
"Có tôi." Thương Kiến Diệu trả lời chắc nịch.
"..." Tưởng Bạch Miên nghẹn lời: "Ý của tôi là, hiện giờ tôi thậm chí không thể xác định được cao tầng của Bộ phận An toàn hay thành viên Hội đồng Quản trị liệu có thành viên của Sinh Mệnh Tế Lễ không, nếu báo cáo mà rơi vào tay bọn họ thì rắc rối to."
Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút, bèn nói với vẻ vô cùng tự tin:
"Tôi có biện pháp."
"Biện pháp gì?" Tưởng Bạch Miên đã chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ nhận được một đáp án vô cùng kỳ quặc.
Cô không ngăn cản, bởi vì cảm thấy có lẽ điều này có thể gợi cho cô chút linh cảm nào đó, dù sao góc độ suy xét vấn đề của Thương Kiến Diệu quả thật không giống với người thường.
Thương Kiến Diệu nói với vẻ muốn làm luôn và ngay:
"Lẻn vào đài phát thanh, khống chế Hậu Di, phát đi thông tin này ngay trong bản tin giờ tròn. Đến lúc đó, tất cả mọi người đều nghe thấy, những cao tầng không phải thành viên Sinh Mệnh Tế Lễ sẽ lập tức áp dụng hành động!"
Tưởng Bạch Miên chăm chú lắng nghe, rồi cân nhắc, sau đó thốt lên:
"Ha, biện pháp này cũng được đấy chứ. Ý tưởng này không tệ, không tệ. Nếu Sinh Mệnh Tế Lễ còn chưa khống chế được công ty, còn chưa dám nghênh ngang truyền giáo, như vậy chứng tỏ bọn họ thuộc phe thiểu số, cho dù có lãnh đạo cấp cao là người của bọn họ thì chắc chắn không nhiều. Chỉ cần chúng ta công khai tin tức ra ngoài, làm cho phần đa lãnh đạo cấp cao biết, độ khó để bọn họ gây loạn sẽ tăng vọt lên, thậm chí không thể không tự chặt đuôi để sống sót."
Thương Kiến Diệu lập tức đứng dậy:
"Tôi sẽ đi làm ngay!"
"Dừng!" Tưởng Bạch Miên lập tức gọi hắn lại.
Cô tức giận nói:
"Tôi chỉ nói là ý tưởng không tệ, chứ đâu có bảo biện pháp này khả thi đâu!"
"Tôi có thể trà trộn vào đài phát thanh rất nhẹ nhàng thoải mái." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ mức độ khả thi của kế hoạch là rất cao.
"Tôi biết, anh có "chú hề suy luận" mà. Nếu như không còn cách dùng nào khác, anh thực sự có thể đổi tên năng lực này thành "kết bạn" được đấy." Tưởng Bạch Miên thở hắt một hơi bất đắc dĩ: "Vấn đề ở chỗ là nếu làm vậy thì sẽ có hậu quả gì."
Cô gập ngón tay, lần lượt phân tích cho Thương Kiến Diệu nghe:
"Đây quả thật có thể giải quyết chuyện Sinh Mệnh Tế Lễ. Nhưng khi phát thanh ra ngoài như vậy, làm cho tất cả mọi người đều biết, công ty sẽ không thể rầm rộ bắt thành viên tầng chót của giáo đoàn rồi tha bổng nhẹ nhàng, bọn họ không phải là người anh muốn bảo vệ sao?
Hơn nữa, anh làm vậy thì bảo bọn họ biết chịu đựng ánh mắt khác thường của những nhân viên xung quanh như thế nào?
Đây là đang nói ở phạm vi rộng, còn ở phạm vi hẹp hơn, anh cảm thấy sau đó công ty sẽ không điều tra chuyện ở đài phát thanh? Đến lúc đó, bọn họ có thể xác nhận anh là người thức tỉnh rất dễ.
Đây chẳng phải là điều anh vẫn luôn muốn giấu giếm sao? Sau đó, kẻ che giấu bí mật người thức tỉnh cho anh là tôi chắc chắn cũng phải chịu phạt, hoặc được một lời nhận xét là "không biết nhìn người"."
Thương Kiến Diệu im lặng vài giây rồi ngồi xuống.
"Bây giờ tôi không quá sợ bị công ty biết việc tôi là người thức tỉnh, chỉ lo bị điều đi khỏi tổ điều tra thế giới cũ." Hắn trần thuật ý tưởng của mình lúc này.
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng:
"Yên tâm, tạm thời không cần anh bại lộ. Ý nghĩ của anh khiến tôi có một biện pháp càng đơn giản và cũng càng hoàn thiện hơn."
"Là gì?" Thương Kiến Diệu hỏi rất phối hợp.
Tưởng Bạch Miên cười cười:
"Đó chính là gửi một phong bưu kiện cho mỗi một thành viên Hội đồng Quản trị, mỗi một lãnh đạo cấp cao của Bộ phận An toàn, kể lại toàn bộ câu chuyện."
"Email?" Thương Kiến Diệu từng học danh từ này trong sách giáo khoa của trường học, hơn nữa còn được thực hành hồi đại học.
"Đúng." Tưởng Bạch Miên gật đầu: "Tôi sẽ nói tổ viên Thương Kiến Diệu của tôi vì cái chết của Vương Á Phi mà hoàn toàn tỉnh ngộ, tố cáo giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ cho tôi. Sau đó, tôi căn cứ vào báo cáo điều tra thường lệ và thống kê công tác chữa bệnh suy đoán ra có người thức tỉnh tham dự chuyện này, hơn nữa đang ở chính tầng 478. Sau đó Thương Kiến Diệu thông qua việc dò hỏi người trong cuộc và thực địa xác định được kẻ tình nghi là Hùng Minh."
Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên thở dài:
"Đây chính là bưu kiện mà tôi chuẩn bị gửi đi. Nhưng nếu Hùng Minh bị bắt, khai báo ra anh, thân phận người thức tỉnh của anh cũng sẽ bị lộ. May là anh không quá để ý."
Thương Kiến Diệu thành thật nói:
"Tôi chưa hề nói cho Hùng Minh tôi là người thức tỉnh mà. Tôi chỉ nói hắn có năng lực đặc biệt, tôi cũng có năng lực đặc biệt. Năng lực đặc biệt của hắn là con mắt không chuyển động, còn năng lực đặc biệt của tôi là thần kinh có vấn đề."
"... Anh cho rằng Hùng Minh sẽ thổ lộ tâm tình với anh một cách đơn giản vậy sao?" Tưởng Bạch Miên ôm trán.
Cô lập tức đứng dậy:
"Tôi phải về gửi bưu kiện ngay. Anh chuẩn bị sẵn đêm nay sẽ bị tra hỏi đi."
Thương Kiến Diệu gật đầu, không nói gì thêm, đi thang máy trở về tầng 495.
Dưới ánh sáng đèn đường, hắn đi tới phòng 196 khu B như đang dạo bước vậy.
Hắn đang định lấy chìa khóa cắm vào cửa, đột nhiên thoáng thấy một bóng người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook