Trường Dạ Dư Hỏa
-
Chương 159: Thành Phố Sáng Đèn 1
Tầng 17, Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh.
Kiều Sơ mặc thiết bị bộ xương ngoài, lưng đeo khẩu súng trường màu bạc quay trở lại sảnh thang máy.
Y đang định nhấn nút làm cho thang máy ở tầng mười sáu đi lên, lại thấy con số thể hiện ở bên cạnh thang máy nhảy từ 16 lên 17.
Điều này có nghĩa, hai ba giây sau, cửa thang máy kia sẽ mở ra, mà người ở bên trong có xác suất rất lớn là bạn không phải địch.
Kiều Sơ không chút do dự, trong đôi mắt màu vàng bị lớp kính bảo hộ che khuất, từng vòng gợn sóng như thật như ảo bắt đầu lan ra.
Gần như cùng lúc đó, y nhìn thấy vô số bóng người xuất hiện xung quanh.
Những bóng dáng kia có vẻ hơi mờ ảo, trào ra chỗ bồn hoa trong sảnh thang máy, điên cuồng cắn gặm lá cây khô vàng, cành cây héo rút, bùn đất khô nứt kia.
Kiều Sơ không cảm thấy cơn đói khát từ sinh lý, nhưng dường như bị cảnh tượng ấy lây đến, khó có thể ngăn cản mà cho rằng bản thân rất đói bụng, bắt buộc phải ăn cái gì đó.
Ý nghĩ đó choán hết đầu óc y, làm cho y không cách nào suy nghĩ những chuyện khác nữa.
"Cõi Ngạ Quỷ"!
Kiều Sơ lập tức thò hai tay với khung xương kim loại bao bọc vào trong túi áo, lấy ra một túi thịt bò phơi khô, lập tức dùng sức xé túi.
Ngay sau đó, y điên cuồng nhét từng miếng khô bò đen sì kia vào trong miệng, định nuốt xuống.
Nhưng những miếng khô bò đó cứng như đá, không dùng nước bọt làm mềm, không dùng răng xé nhỏ và nghiền nát thì hoàn toàn không cách nào nuốt trôi được.
Không hề nghi ngờ gì khi Kiều Sơ bị nghẹn, thậm chí y còn cảm thấy mình sẽ nghẹn chết ở nơi đây, trở thành đặc phái viên đầu tiên có cái chết buồn cười nhất của viện nghiên cứu.
Bản năng cầu sinh và sự thực khi đồ ăn đã vào trong khoang miệng làm cho y có thể chống chọi lại nhận thức của riêng bản thân đói khát này ở một mức độ nhất định, có thể phân tâm để nhai đồ ăn.
Lúc này, cửa kim loại màu xám đen của thang máy kia mở ra, một người máy màu đen mặc tăng bào rách và khoác áo cà sa màu đỏ lập tức nhảy ra.
Trong con mắt giả kim loại trên mặt Tịnh Pháp, ánh đỏ sáng rực, hệt như tô phủ ra một mảng trời đất đỏ rực như máu.
Gã nhìn Kiều Sơ đang mặc thiết bị bộ xương ngoài quân dụng, không trực tiếp giơ hai tay lên sử dụng bệ phóng lựu đạn, vũ khí laser và súng phun lửa, mà sải một bước to rồi nhảy tới, định dùng nắm đấm sắt chân chính để đánh ngất đối phương.
Kiều Sơ vừa không thể ngừng cắn xé thịt bò khô, nhai rồi nuốt xuống, vừa gắng gượng co người xuống, gian nan lăn sang một bên, vừa may thoát được một đấm kia của thầy tu máy móc Tịnh Pháp.
Trong quá trình đó, y lại theo ý nghĩ phải tìm đồ ăn mãnh liệt trong đầu mà thò tay phải vào trong túi áo.
Lúc này thứ y lấy ra không chỉ thanh năng lượng, mà còn cả một bộ tú lơ khơ.
Lúc này Kiều Sơ nuốt khô bò tới mức mắt trợn trắng dã, nước mắt trào ra, nhưng điều này cũng làm cho y hóa giải được chút đói khát, còn dư sức để ném bộ tú lơ khơ xuống đất.
Bộp.
Trong tiếng bộ bài rơi xuống đất, Kiều Sơ lăn tới chỗ vị trí cầu thang.
Trong mắt y phản chiếu thầy tu máy móc Tịnh Pháp đang nhanh chóng chuyển hướng lao tới đây, là một đôi mắt rực màu đỏ.
"Đi... đánh... bài..." Kiều Sơ vừa nuốt khô bò và thanh năng lượng, vừa nhồm nhoàm nói ba từ.
Tịnh Pháp vừa nhào tới gần y lập tức ngây ra.
Vị thầy tu máy móc này trực tiếp quay đầu nửa vòng, nhìn về bộ bài tú lơ khơ trên mặt đất.
Đôi mắt gã lóe lên ánh sáng đỏ, hai chân tự động cất bước không cách nào kiểm soát được, xoay người nhặt từng lá bài lên một.
Giờ khắc này, với gã mà nói, dường như không có gì quan trọng hơn việc chơi bài.
Cho dù đồng đội cần cứu viện, cho dù nguy hiểm đang cận kề ngay gang tấc, cũng phải chơi một ván bài trước đã.
Khi Tịnh Pháp nhặt những lá bài kia lên, cơn đói khát mà Kiều Sơ tự cảm nhận được lập tức biến mất, cả người y lập tức bình thường trở lại, chỉ là có chút nghẹn.
Y hoàn toàn có thể tưởng tượng được lúc này chính mình dưới lớp mũ giáp kim loại này đã biến thành dáng vẻ gì:
Bởi vì còn đang liều mạng cắn nuốt đồ vật để tránh bản thân bị nghẹn chết mà khuôn mặt vặn vẹo, con ngươi hơi trắng dã, nước mắt nước mũi giàn dụa, hoàn toàn không có mặt nào đáng được gọi là tuấn tú cả.
Điều này làm cho y cực kỳ phẫn nộ, cố gắng giơ tay lên, định dùng bệ phóng lựu đạn và vũ khí điện từ đồng thời tấn công Tịnh Pháp.
Đúng lúc này, Tịnh Pháp đã quay người lại, dùng giọng nói điện tử độc đáo, lạnh lẽo kia nói:
"Cùng chơi bài thôi."
Cái giá mà gã phải trả cao như thế, tâm lý gã méo mó nghiêm trọng như thế, nhưng lại không lặng lẽ chăm chú ở đó chơi bài, mà quyết định hợp hai "sở thích" làm một, lôi kéo Kiều Sơ cùng chơi!
Trong lúc thầy tu máy móc này nói, Kiều Sơ lại tiếp tục nhìn thấy vô số những bóng dáng mờ ảo kia, lại tiếp tục cho rằng mình cực kỳ đói khát, bắt buộc phải ăn gì đó.
May là trong miệng y còn ngậm đồ ăn, còn thứ chưa ăn xong, điều này làm cho ở giai đoạn đầu y không "đói khát" đến mức đó, còn có thể phân tâm làm cái khác.
Kiều Sơ nhanh chóng giơ tay trái lên, che khuất kính bảo hộ của mũ giáp kim loại.
Cả người y lập tức trở nên cực kỳ ủ rũ chán nản, cho dù là tự thấy vô cùng đói khát, nhưng lại chẳng muốn ăn gì, cũng chẳng muốn làm gì cả.
Không còn bị nghẹn nữa, y buông tay trái ra, nhìn về thầy tu máy móc cầm các lá bài tú lơ khơ tới đây.
Dường như cảm giác ủ rũ đó dường như có thể lây lan, Tịnh Pháp chợt cảm thấy tất cả mọi thứ đều trở nên không còn ý nghĩa, mọi chuyện mọi vật dường như chỉ là một giấc mộng hư hảo.
Kiều Sơ mặc thiết bị bộ xương ngoài, lưng đeo khẩu súng trường màu bạc quay trở lại sảnh thang máy.
Y đang định nhấn nút làm cho thang máy ở tầng mười sáu đi lên, lại thấy con số thể hiện ở bên cạnh thang máy nhảy từ 16 lên 17.
Điều này có nghĩa, hai ba giây sau, cửa thang máy kia sẽ mở ra, mà người ở bên trong có xác suất rất lớn là bạn không phải địch.
Kiều Sơ không chút do dự, trong đôi mắt màu vàng bị lớp kính bảo hộ che khuất, từng vòng gợn sóng như thật như ảo bắt đầu lan ra.
Gần như cùng lúc đó, y nhìn thấy vô số bóng người xuất hiện xung quanh.
Những bóng dáng kia có vẻ hơi mờ ảo, trào ra chỗ bồn hoa trong sảnh thang máy, điên cuồng cắn gặm lá cây khô vàng, cành cây héo rút, bùn đất khô nứt kia.
Kiều Sơ không cảm thấy cơn đói khát từ sinh lý, nhưng dường như bị cảnh tượng ấy lây đến, khó có thể ngăn cản mà cho rằng bản thân rất đói bụng, bắt buộc phải ăn cái gì đó.
Ý nghĩ đó choán hết đầu óc y, làm cho y không cách nào suy nghĩ những chuyện khác nữa.
"Cõi Ngạ Quỷ"!
Kiều Sơ lập tức thò hai tay với khung xương kim loại bao bọc vào trong túi áo, lấy ra một túi thịt bò phơi khô, lập tức dùng sức xé túi.
Ngay sau đó, y điên cuồng nhét từng miếng khô bò đen sì kia vào trong miệng, định nuốt xuống.
Nhưng những miếng khô bò đó cứng như đá, không dùng nước bọt làm mềm, không dùng răng xé nhỏ và nghiền nát thì hoàn toàn không cách nào nuốt trôi được.
Không hề nghi ngờ gì khi Kiều Sơ bị nghẹn, thậm chí y còn cảm thấy mình sẽ nghẹn chết ở nơi đây, trở thành đặc phái viên đầu tiên có cái chết buồn cười nhất của viện nghiên cứu.
Bản năng cầu sinh và sự thực khi đồ ăn đã vào trong khoang miệng làm cho y có thể chống chọi lại nhận thức của riêng bản thân đói khát này ở một mức độ nhất định, có thể phân tâm để nhai đồ ăn.
Lúc này, cửa kim loại màu xám đen của thang máy kia mở ra, một người máy màu đen mặc tăng bào rách và khoác áo cà sa màu đỏ lập tức nhảy ra.
Trong con mắt giả kim loại trên mặt Tịnh Pháp, ánh đỏ sáng rực, hệt như tô phủ ra một mảng trời đất đỏ rực như máu.
Gã nhìn Kiều Sơ đang mặc thiết bị bộ xương ngoài quân dụng, không trực tiếp giơ hai tay lên sử dụng bệ phóng lựu đạn, vũ khí laser và súng phun lửa, mà sải một bước to rồi nhảy tới, định dùng nắm đấm sắt chân chính để đánh ngất đối phương.
Kiều Sơ vừa không thể ngừng cắn xé thịt bò khô, nhai rồi nuốt xuống, vừa gắng gượng co người xuống, gian nan lăn sang một bên, vừa may thoát được một đấm kia của thầy tu máy móc Tịnh Pháp.
Trong quá trình đó, y lại theo ý nghĩ phải tìm đồ ăn mãnh liệt trong đầu mà thò tay phải vào trong túi áo.
Lúc này thứ y lấy ra không chỉ thanh năng lượng, mà còn cả một bộ tú lơ khơ.
Lúc này Kiều Sơ nuốt khô bò tới mức mắt trợn trắng dã, nước mắt trào ra, nhưng điều này cũng làm cho y hóa giải được chút đói khát, còn dư sức để ném bộ tú lơ khơ xuống đất.
Bộp.
Trong tiếng bộ bài rơi xuống đất, Kiều Sơ lăn tới chỗ vị trí cầu thang.
Trong mắt y phản chiếu thầy tu máy móc Tịnh Pháp đang nhanh chóng chuyển hướng lao tới đây, là một đôi mắt rực màu đỏ.
"Đi... đánh... bài..." Kiều Sơ vừa nuốt khô bò và thanh năng lượng, vừa nhồm nhoàm nói ba từ.
Tịnh Pháp vừa nhào tới gần y lập tức ngây ra.
Vị thầy tu máy móc này trực tiếp quay đầu nửa vòng, nhìn về bộ bài tú lơ khơ trên mặt đất.
Đôi mắt gã lóe lên ánh sáng đỏ, hai chân tự động cất bước không cách nào kiểm soát được, xoay người nhặt từng lá bài lên một.
Giờ khắc này, với gã mà nói, dường như không có gì quan trọng hơn việc chơi bài.
Cho dù đồng đội cần cứu viện, cho dù nguy hiểm đang cận kề ngay gang tấc, cũng phải chơi một ván bài trước đã.
Khi Tịnh Pháp nhặt những lá bài kia lên, cơn đói khát mà Kiều Sơ tự cảm nhận được lập tức biến mất, cả người y lập tức bình thường trở lại, chỉ là có chút nghẹn.
Y hoàn toàn có thể tưởng tượng được lúc này chính mình dưới lớp mũ giáp kim loại này đã biến thành dáng vẻ gì:
Bởi vì còn đang liều mạng cắn nuốt đồ vật để tránh bản thân bị nghẹn chết mà khuôn mặt vặn vẹo, con ngươi hơi trắng dã, nước mắt nước mũi giàn dụa, hoàn toàn không có mặt nào đáng được gọi là tuấn tú cả.
Điều này làm cho y cực kỳ phẫn nộ, cố gắng giơ tay lên, định dùng bệ phóng lựu đạn và vũ khí điện từ đồng thời tấn công Tịnh Pháp.
Đúng lúc này, Tịnh Pháp đã quay người lại, dùng giọng nói điện tử độc đáo, lạnh lẽo kia nói:
"Cùng chơi bài thôi."
Cái giá mà gã phải trả cao như thế, tâm lý gã méo mó nghiêm trọng như thế, nhưng lại không lặng lẽ chăm chú ở đó chơi bài, mà quyết định hợp hai "sở thích" làm một, lôi kéo Kiều Sơ cùng chơi!
Trong lúc thầy tu máy móc này nói, Kiều Sơ lại tiếp tục nhìn thấy vô số những bóng dáng mờ ảo kia, lại tiếp tục cho rằng mình cực kỳ đói khát, bắt buộc phải ăn gì đó.
May là trong miệng y còn ngậm đồ ăn, còn thứ chưa ăn xong, điều này làm cho ở giai đoạn đầu y không "đói khát" đến mức đó, còn có thể phân tâm làm cái khác.
Kiều Sơ nhanh chóng giơ tay trái lên, che khuất kính bảo hộ của mũ giáp kim loại.
Cả người y lập tức trở nên cực kỳ ủ rũ chán nản, cho dù là tự thấy vô cùng đói khát, nhưng lại chẳng muốn ăn gì, cũng chẳng muốn làm gì cả.
Không còn bị nghẹn nữa, y buông tay trái ra, nhìn về thầy tu máy móc cầm các lá bài tú lơ khơ tới đây.
Dường như cảm giác ủ rũ đó dường như có thể lây lan, Tịnh Pháp chợt cảm thấy tất cả mọi thứ đều trở nên không còn ý nghĩa, mọi chuyện mọi vật dường như chỉ là một giấc mộng hư hảo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook