Trường Công
-
Chương 8
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Duẫn Giám Phi thật sự không khỏi hoài nghi chẳng lẽ trong nhà xí kia lại một con quái vật ba đầu sáu tay đang ngồi chồm hổm, vỗ vỗ vào tay Vân La: “Không sao hết, ngươi chờ ở chỗ này, ta vào xem rốt cuộc là cái thứ yêu ma quỷ quái gì.” Hắn nói xong, hất Vân La ra, đang định đi vào, đột nhiên nghe người phía sau mình hô lớn: “Không phải, Gia, không phải yêu ma quỷ quái gì a, là..... là Đăng Lung tỷ...... là nàng ấy ở bên trong.” Hu hu, thực mất mặt a, ngay từ đầu còn tưởng rằng là mình đi nhầm, nhưng vừa rồi xem lại, rõ ràng là mình đi đúng mà, Đăng Lung tỷ kia làm sao không nhìn cho kỹ một chút, đi nhầm nhà vệ sinh còn khiến mình sợ tới mức chết khiếp, nhất là ở trước mặt Gia, từ nay về sau biết giấu mặt vào đâu cơ chứ.
Duẫn Giám Phi đầu tiên là sửng sốt, rồi tiếp theo thấy Đăng Lung chầm chậm đung đưa cái eo nhỏ nhắn, nhẹ nhàng đưa bước tiêu sái đi ra, vừa chỉnh chỉnh thái dương, vừa che miệng cười nói: “Là ai ở bên ngoài hô to gọi nhỏ thế, thật là kỳ quái, có quỷ chắc? Sao vừa rồi ta không nhìn thấy vậy, ha ha ha......” Cười đến là ung dung, mặt Duẫn Giám Phi đã sắp đen xì, hét lớn vào mặt nàng: “Tên gay không biết kiểm điểm này, chỉ giỏi dọa người, đã không nói được một câu xin lỗi, còn dám cười bừa bãi như thế, mẹ nó, Gia hôm nay không giáo huấn ngươi một chút, ngươi sẽ còn vô pháp vô thiên.” Nói xong một chưởng liền bổ về phía Đăng Lung.
Vân La kinh hãi thất sắc, đã thấy Đăng Lung chỉ nhẹ nhàng lấy tay cản, cười khanh khách nói: “Gia, ngươi không phải là cần đi vệ sinh hay sao? Con người có ba điều gấp, chẳng lẽ nói ngươi căn bản là không có vội, a ha ha ha ha......” Vừa nói vừa nhẹ nhàng đi qua bên người Vân La. Còn lại Duẫn Giám Phi ở phía đằng sau tức giận giơ chân, đưa tay kéo Vân La đi, hầm hầm nói: “Sau này không cần phải để ý đến tên gay đó làm gì, hắn có ở cái nơi khỉ nào cũng không làm sao hết. Mẹ nó, tức chết ta mà.”
Đi vệ sinh xong, Vân La hoàn toàn lâm vào trạng thái mê hoặc, trong một lúc nhất thời đã quên mất tiêu mục đích ban đầu của mình. Trở về phòng thì đã là lúc lên đèn, tiểu nhị sớm đã đưa thức ăn tới, hắn cũng không có tâm tình mà ăn, còn đang cố gắng nghĩ, gay thực ra là cái gì, chẳng lẽ trong thân thể Đăng Lung cô nương lại giống Bạch nương tử, có huyết thống của yêu quái hay sao*? Hay là nên nói nàng là đứa trẻ do người với yêu tinh mến nhau sinh hạ mà ra, đang lúc miên man suy nghĩ, A Tam tiến vào nói: “Vân La, Gia gọi ngươi đấy.”
* Nguyên văn là 人 妖 (nhân yêu) qt dịch là gay. Vân La cho rằng Duẫn Giám Phi đang nói Đăng Lung là nửa người, nửa yêu quái.
Đứng dậy theo A Tam đi vào phòng của Duẫn Giám Phi, nơi đó đang triệt tàn tịch. Duẫn Giám Phi miễn cưỡng tựa vào trường kỷ, Minh Châu đang đấm lưng cho hắn, Minh Nhược ở bên cạnh, thưởng thức một khối ngọc bội, cũng không ngẩng đầu lên. Thấy hắn đến đây, Duẫn Giám Phi trở mình một cái, đối mặt với hắn nói: “Biết mục đích ta mua Minh Châu Minh Nhược là gì không?” Thấy Vân La lắc đầu, hắn thản nhiên nói: “Có thể thấy được ngươi không phải người ở gần biển, vì vậy không biết cũng không có gì là lạ, chúng ta đi biển đi thuyền, kiêng kị nhất là việc trên thuyền có nữ tử, cho nên ta mới mua hai người bọn họ, để hầu hạ ta cùng một vài huynh đệ trên thuyền.” Hắn thấy Vân La tựa hồ căn bản là không hiểu hàm nghĩa của từ “hầu hạ”, cũng không giải thích, chỉ cười nói: “Cho nên Đăng Lung tỷ tỷ của ngươi, hắn kỳ thật là một nam nhân.”
Một câu nói này cũng đủ làm Vân La sợ hãi, thầm nghĩ Đăng Lung tuy không phải mạo mĩ khuynh quốc, nhưng cũng được cho là tú lệ vô song, thế nhưng dáng vẻ thướt tha kiều mỵ, đầy phong thái nữ nhân như thế, sao có thể lại là nam tử. Rồi lại nghe Duẫn Giám Phi tiếp tục nói: “Cho nên ta mới gọi là nhân yêu, đây chính là cách xưng hô của người nước ngoài đối với những tên bất nam bất nữ. Đăng Lung nói từ khi còn nhỏ, mẫu thân đã đem hắn dạy dỗ như con gái, đến cuối cùng chính hắn cũng thích làm con gái, lớn lên rồi cũng làm theo ý mình, do vậy cũng không mấy ai coi trọng hắn, đa số người biết hắn là nam tử, nếu không có ý nghĩ bất lương muốn lợi dụng gần gũi, vũ nhục, thì cũng căn bản không chịu dùng hắn, khi cùng đường thì gặp ta, mới theo ta lên trên thuyền, mãi cho đến bây giờ. Cho nên ngươi sau này thấy hắn ở trong nhà xí nam, cũng không cần ngạc nhiên. Ta gọi ngươi tới, còn có một việc giống thế cũng phải dặn, chúng ta người trên thuyền mỗi người đều là người mồm mép ghê gớm, ngày thường trên miệng dưới lưỡi nông sâu vài câu toàn bộ đều bằng những chuyện thực của mọi người, nhưng không ai được xem thường ai, nếu là huynh đệ, nên đoàn kết một lòng, thời khắc mấu chốt giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau, nếu làm trái với quy củ này, ta nhất định sẽ không để yên.”
Vân La nghe xong những lời này, hình tượng Duẫn Giám Phi trong cảm nhận của hắn nhất thời lại cao lớn hơn vài phần, gật đầu còn chân thật nói: “Gia yên tâm, Vân La nhất quyết không phải người như vậy.” Duẫn Giám Phi ngáp một cái, nói: “Như thế là tốt, ngươi đi nghỉ đi.” Nói xong lại nghĩ tới một chuyện, vội hỏi: “Cơm đã ăn chưa? Nếu không, chỗ ta vẫn còn có mấy thứ đồ ăn còn chưa đụng vào, để tiểu nhị hâm nóng một chút rồi mang tới chỗ ngươi, thế nào? Đều là những thứ tốt cả.”
Vân La vốn đã đi tới cửa, nghe hắn vừa nói như thế, bỗng nhiên nhớ tới mục đích ban đầu của mình, vội quay trở lại, quỳ xuống nghiêm mặt nói: “Gia, Vân La hiện tại có một câu, Gia không trách ta ta mới dám nói.”
Duẫn Giám Phi chế nhạo nói: “Ngươi là một tên thành thật, ngày thường cũng không dám nói dối mấy câu, hiện giờ lại quỳ xuống mà nói, trịnh trọng làm ra chuyện lạ như thế, nhưng rốt cuộc có gì thú vị thế, nói ra nghe một chút, ta không trách ngươi cũng được. Còn về tên của ngươi, cũng không bắt buộc cứ phải kêu Vân La Vân La, phiền toái lắm, từ nay về sau chỉ kêu A La là được rồi, lại thuận miệng lại tiện lợi, chẳng phải tốt sao.” Nói xong liền im lặng, để nghe Vân La rốt cuộc có gì muốn nói.
Duẫn Giám Phi đầu tiên là sửng sốt, rồi tiếp theo thấy Đăng Lung chầm chậm đung đưa cái eo nhỏ nhắn, nhẹ nhàng đưa bước tiêu sái đi ra, vừa chỉnh chỉnh thái dương, vừa che miệng cười nói: “Là ai ở bên ngoài hô to gọi nhỏ thế, thật là kỳ quái, có quỷ chắc? Sao vừa rồi ta không nhìn thấy vậy, ha ha ha......” Cười đến là ung dung, mặt Duẫn Giám Phi đã sắp đen xì, hét lớn vào mặt nàng: “Tên gay không biết kiểm điểm này, chỉ giỏi dọa người, đã không nói được một câu xin lỗi, còn dám cười bừa bãi như thế, mẹ nó, Gia hôm nay không giáo huấn ngươi một chút, ngươi sẽ còn vô pháp vô thiên.” Nói xong một chưởng liền bổ về phía Đăng Lung.
Vân La kinh hãi thất sắc, đã thấy Đăng Lung chỉ nhẹ nhàng lấy tay cản, cười khanh khách nói: “Gia, ngươi không phải là cần đi vệ sinh hay sao? Con người có ba điều gấp, chẳng lẽ nói ngươi căn bản là không có vội, a ha ha ha ha......” Vừa nói vừa nhẹ nhàng đi qua bên người Vân La. Còn lại Duẫn Giám Phi ở phía đằng sau tức giận giơ chân, đưa tay kéo Vân La đi, hầm hầm nói: “Sau này không cần phải để ý đến tên gay đó làm gì, hắn có ở cái nơi khỉ nào cũng không làm sao hết. Mẹ nó, tức chết ta mà.”
Đi vệ sinh xong, Vân La hoàn toàn lâm vào trạng thái mê hoặc, trong một lúc nhất thời đã quên mất tiêu mục đích ban đầu của mình. Trở về phòng thì đã là lúc lên đèn, tiểu nhị sớm đã đưa thức ăn tới, hắn cũng không có tâm tình mà ăn, còn đang cố gắng nghĩ, gay thực ra là cái gì, chẳng lẽ trong thân thể Đăng Lung cô nương lại giống Bạch nương tử, có huyết thống của yêu quái hay sao*? Hay là nên nói nàng là đứa trẻ do người với yêu tinh mến nhau sinh hạ mà ra, đang lúc miên man suy nghĩ, A Tam tiến vào nói: “Vân La, Gia gọi ngươi đấy.”
* Nguyên văn là 人 妖 (nhân yêu) qt dịch là gay. Vân La cho rằng Duẫn Giám Phi đang nói Đăng Lung là nửa người, nửa yêu quái.
Đứng dậy theo A Tam đi vào phòng của Duẫn Giám Phi, nơi đó đang triệt tàn tịch. Duẫn Giám Phi miễn cưỡng tựa vào trường kỷ, Minh Châu đang đấm lưng cho hắn, Minh Nhược ở bên cạnh, thưởng thức một khối ngọc bội, cũng không ngẩng đầu lên. Thấy hắn đến đây, Duẫn Giám Phi trở mình một cái, đối mặt với hắn nói: “Biết mục đích ta mua Minh Châu Minh Nhược là gì không?” Thấy Vân La lắc đầu, hắn thản nhiên nói: “Có thể thấy được ngươi không phải người ở gần biển, vì vậy không biết cũng không có gì là lạ, chúng ta đi biển đi thuyền, kiêng kị nhất là việc trên thuyền có nữ tử, cho nên ta mới mua hai người bọn họ, để hầu hạ ta cùng một vài huynh đệ trên thuyền.” Hắn thấy Vân La tựa hồ căn bản là không hiểu hàm nghĩa của từ “hầu hạ”, cũng không giải thích, chỉ cười nói: “Cho nên Đăng Lung tỷ tỷ của ngươi, hắn kỳ thật là một nam nhân.”
Một câu nói này cũng đủ làm Vân La sợ hãi, thầm nghĩ Đăng Lung tuy không phải mạo mĩ khuynh quốc, nhưng cũng được cho là tú lệ vô song, thế nhưng dáng vẻ thướt tha kiều mỵ, đầy phong thái nữ nhân như thế, sao có thể lại là nam tử. Rồi lại nghe Duẫn Giám Phi tiếp tục nói: “Cho nên ta mới gọi là nhân yêu, đây chính là cách xưng hô của người nước ngoài đối với những tên bất nam bất nữ. Đăng Lung nói từ khi còn nhỏ, mẫu thân đã đem hắn dạy dỗ như con gái, đến cuối cùng chính hắn cũng thích làm con gái, lớn lên rồi cũng làm theo ý mình, do vậy cũng không mấy ai coi trọng hắn, đa số người biết hắn là nam tử, nếu không có ý nghĩ bất lương muốn lợi dụng gần gũi, vũ nhục, thì cũng căn bản không chịu dùng hắn, khi cùng đường thì gặp ta, mới theo ta lên trên thuyền, mãi cho đến bây giờ. Cho nên ngươi sau này thấy hắn ở trong nhà xí nam, cũng không cần ngạc nhiên. Ta gọi ngươi tới, còn có một việc giống thế cũng phải dặn, chúng ta người trên thuyền mỗi người đều là người mồm mép ghê gớm, ngày thường trên miệng dưới lưỡi nông sâu vài câu toàn bộ đều bằng những chuyện thực của mọi người, nhưng không ai được xem thường ai, nếu là huynh đệ, nên đoàn kết một lòng, thời khắc mấu chốt giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau, nếu làm trái với quy củ này, ta nhất định sẽ không để yên.”
Vân La nghe xong những lời này, hình tượng Duẫn Giám Phi trong cảm nhận của hắn nhất thời lại cao lớn hơn vài phần, gật đầu còn chân thật nói: “Gia yên tâm, Vân La nhất quyết không phải người như vậy.” Duẫn Giám Phi ngáp một cái, nói: “Như thế là tốt, ngươi đi nghỉ đi.” Nói xong lại nghĩ tới một chuyện, vội hỏi: “Cơm đã ăn chưa? Nếu không, chỗ ta vẫn còn có mấy thứ đồ ăn còn chưa đụng vào, để tiểu nhị hâm nóng một chút rồi mang tới chỗ ngươi, thế nào? Đều là những thứ tốt cả.”
Vân La vốn đã đi tới cửa, nghe hắn vừa nói như thế, bỗng nhiên nhớ tới mục đích ban đầu của mình, vội quay trở lại, quỳ xuống nghiêm mặt nói: “Gia, Vân La hiện tại có một câu, Gia không trách ta ta mới dám nói.”
Duẫn Giám Phi chế nhạo nói: “Ngươi là một tên thành thật, ngày thường cũng không dám nói dối mấy câu, hiện giờ lại quỳ xuống mà nói, trịnh trọng làm ra chuyện lạ như thế, nhưng rốt cuộc có gì thú vị thế, nói ra nghe một chút, ta không trách ngươi cũng được. Còn về tên của ngươi, cũng không bắt buộc cứ phải kêu Vân La Vân La, phiền toái lắm, từ nay về sau chỉ kêu A La là được rồi, lại thuận miệng lại tiện lợi, chẳng phải tốt sao.” Nói xong liền im lặng, để nghe Vân La rốt cuộc có gì muốn nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook