Huệ Giác
Đầu ngọn trăng treo, ảnh thưa lay bóng; gió thanh tấu khúc, tuyết đọng đất dài.
Ta đứng trong tuyết, nói với người con gái trước mặt: “Ngươi trầm mê bất ngộ, ta cho ngươi thời gian ba ngày để rời đi. Hôm nay đã đến hạn, chớ trách ta hạ thủ không lưu tình.”
Người con gái dưới tán mai phong thái như ngọc, gương mặt tựa thiên nhân, tiếc rằng hơi thở chết chóc bao phủ toàn thân, đầy vị yêu thú.
Nàng cười duyên dáng, khuynh đảo chúng sinh: “Cô nương luôn miệng thuyết giáo, ta lại thấy cô chẳng hiểu chữ tình. Tình là ta yêu chàng, chàng cũng yêu ta, tình là lời hứa sinh tử, đến chân trời góc bể. Ta và chàng hữu tình, nên ta sẽ chẳng tự tay cắt đứt mối duyên này. Cô nương pháp lực cao cường, vậy hãy thu phục ta đi.”
Ta thở dài: “Ngươi đã sớm chết, sau mượn nguyên đan của yêu thú mà hoàn dương, ngày ngày hút tinh khí người khác sống sót. Ngươi có tình của ngươi, vậy người bị hại, chẳng lẽ không có tình của họ?”
Ngón tay chụm lại vào nhau, phát động pháp lực. Cơn gió dịu nhẹ bỗng trở nên cường liệt, thổi tán loạn những bông tuyết đến hoa mắt, chấm điểm thêm những đóa mai đỏ đang múa lượn, thật ngược ngạo với cảnh tượng máu giăng.
Nhờ Thuấn Hoa chỉ dẫn cặn kẽ, pháp lực của ta đã đạt đến cảnh giới cực cao. Đối diện với cái chết nào thể chống cự. Luồng khí mãnh liệt xông đến. Cô gái thoáng làm động tác phản kháng tượng trưng, đến khi bị đánh trúng, văng thẳng vào giữa không trung.
Vầng sáng bao phủ, thân thể nàng co giật một lát, ngã trên mặt đất. Chỉ chốc lát, cơ thịt tiêu biến, chỉ còn lại bộ xương trắng hếu. Ở khoảng bụng, viên nguyên đan yêu thú màu xám trắng lộ ra. Ta phẩy tay, viên đan bay lại, ta đặt nó vào trong chiếc túi nhỏ.
Người đang trốn tại một nơi xa tít lúc này mới khiếp đảm thò đầu ra.
Ta cười khinh thường: “Đã hóa thành xương rồi, còn sợ gì nữa?”
Gã đàn ông rụt người bước lại, nhìn thấy đống xương trắng trên mặt đất, sợ đến mặt bệch ra, run rẩy nói: “Nguyệt nương nàng… nàng…”
Ta cười khẩy: “Cô ta đi địa phủ đầu thai rồi. Chẳng phải ngươi đồng ý cùng sống cùng chết với cô ta sao? Hiện tự sát đuồi theo đi, hẳn là còn kịp.”
Gã rùng mình một cái, sợ đến thụt lùi liên tiếp, hiển nhiên rằng bản thân yêu quý mạng sống hơn.
Ta không chịu được bản mặt yếu ớt giả tạo đó, thu thù lao xong liền bước thẳng.
Thuấn Hoa chờ ta ở rừng cây ngoài thành.
Rừng cây thưa thớt, hắn một thân áo đỏ, ngồi ở nơi cao cao của thân cây già, thổi lên khúc sáo. Quỷ dị như thế, bất kỳ người qua đường nào cũng thấy được hắn chẳng phải người.
Ta đứng dưới tàng cây hô: “Này, ta mua gà nướng, xuống ăn đi.”
Thuấn Hoa nhẹ nhàng hạ xuống: “Lấy chưa?”
Ta mở gói giấy dầu bọc gà: “Lấy rồi. Cái thứ mười bốn.”
Thuấn Hoa hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Ta bật cười: “Ta có bị bắt đâu, gì mà ổn với chả ổn? Chỉ có cô nàng kia sắp chết rồi vẫn chưa tỉnh ra, thề non hẹn biển gì đó, sông cạn đá mòn gì đó, toàn thứ rác rưởi!”
Thuấn Hoa đã quá quen với những lời bất nhã từ miệng tiểu thư Ngự sử ta đây rồi. Hắn nhận con gà trong tay ta, bẻ một cái chân đưa lại, xong bắt đầu đánh chén một mình.
Ta nhào qua giành với hắn. Hắn trợn mắt liếc ta, thân mình linh hoạt lập tức né ra. Bốn phía vắng vẻ, ta nhanh chóng thi triển ma pháp, hướng trước đuổi theo, hai bóng người ẩn hiện xuyên thẳng rừng cây tựa như ma quỷ.
Đồ đệ cuối cùng chẳng bì được sư phụ, ta không kiên nhẫn, đốc thúc tất cả linh lực nhắm vào con gà còn hơn phân nửa kia.

Thuấn Hoa dở khóc dở cười: “Ngươi ấy à?”. Phất tay, cản pháp thuật của ta lại, “Ngươi hiện tại đã có thể sử dụng thuần thục rồi.”
Ta cười: “Nhờ ngươi hướng dẫn tận tình thôi.”
Thuấn Hoa bảo: “Trước kia cũng do ngươi dạy ta.”
Là Tịnh Sơ dạy tiểu hồ ly.
Ta và Thuấn Hoa xuống núi đã mấy tháng, cách ngày ta bị thương hơn một năm. Thiên Đế bệ hạ giáng ta xuống phàm vì muốn ta hàng yêu diệt ma, ta dứt khoát nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ, chỉ mong thiên hạ sạch bóng ma quỷ, ta cũng sớm phi thăng thành tiên.
Bọn đi một lát lại chém một tý, hai kẻ mạnh bắt tay, thiên hạ vô địch, ngoại trừ thanh danh, cũng kiếm được không ít tiền bạc, ngày tháng trôi qua vô cùng thoải mái. Ta một mình phẩm rượu ngon dưới ánh trăng, chỉ thấy rằng cuộc sống thế này, hoàn toàn có thể dùng cụm nguyện làm uyên ương không thành thiên để miêu tả. Mizure
Say rượu, lại ngủ ngoài ban công. Thuấn Hoa đến bế ta lên.
Hắn đặt ta trên giường, xoay người định rời đi. Ta vói tay bắt lấy góc áo của hắn.
Hắn quay đầu lại, đôi mắt sâu hút, cảm xúc lẫn lộn xoay chuyển khôn nguôi.
Ta nhào lại cười với hắn: “Ngươi thấy ta đẹp không?”
Thuấn Hoa rủ mắt: “Ngươi say rồi.”
Ta cười: “Ta tự rõ. Không say, nếu có thì sao nói được thế này. Đến cùng ta có đẹp hay không?”
Thuấn Hoa thở dài: “Trong lòng ta, chẳng ai bằng ngươi.”
Ta lại hỏi: “Công chúa kia đẹp không?”
Thuấn Hoa nhìn ta chăm chú, đôi mắt chứa đầy yêu thương và oán hận: “Ta không quan tâm ả.”
Ta quay đầu đi. Nhưng Tiết Hàm quan tâm.
Việc Tiết Hàm muốn kết hôn cùng công chúa là con gái yêu dấu của Hoàng thượng đã sớm lan khắp đại giang nam bắc. Thế nhưng chẳng hiểu sao, hôn sự vẫn chậm chạp không cử hành. Ta đương nhiên không cho rằng Tiết Hàm làm vậy là vì ta, hắn chẳng làm vậy vì bất cứ kẻ nào cả.
Vài tháng trước Tiết Hàm chỉ huy Tiết gia quân quét sạch những phần tử phản loạn còn sót, xong lại tiêu diệt lũ ác bá đạo tặc. Tháng trước về triều, thánh thượng long tâm đại duyệt, phong hắn làm Quy Đức tướng quân. Hắn xem như đã kế nghiệp cha, hoàn thành nguyện vọng lúc sinh thời của lão tướng quân.
Cuối xuân năm nay, công chúa Huệ Giác được thánh thượng thiên vị, cho phép nàng xuôi nam cúng tế mẫu thân đã tạ thế nơi đất khách những năm loạn lạc. Quy Đức tướng quân hiển nhiên được phái đi hộ tống công chúa. Cô nam quả nữ, ngàn dặm đồng hành, lúc hai người chưa xuất phát thì tin đồn nhảm đã phủ ngập trời.
Ta và Thuấn Hoa tách ra, Thuấn Hoa phải về xử lý việc trong tộc, còn ta thì đi tìm Tiết Hàm.
Thuấn Hoa hỏi ta: “Ngươi đi giết hắn à?”
Ta cũng không biết. Tiết Hàm quả thực đã đâm ta một nhát, nhưng ta không chết, mà không chết, thì việc bắt hắn đền mạng có hơi không phúc đức lắm.
Ta bảo: “Ta tâm tính lương thiện, chọc lại một lỗ trên người hắn là báo thù rồi.”
Thuấn Hoa cười mỉa: “Ngươi cẩn thận. Hiện bên cạnh hắn là một ả công chúa xinh đẹp, không giống với năm đó đâu. Các ngươi tình nhân cũ chạm mặt xấu hổ lắm, đánh là thương mắng là yêu mà. Đàn bà ghen đã đáng sợ, công chúa ghen còn khiếp hơn. Coi chừng ả công chúa kia trị ngươi ấy.”

Ta hung tợn liếc hắn: “Mồm lão hồ ly ngươi càng ngày càng tệ.”
Đêm đen gió lớn, cuồng phong thét gào, tuyết chẳng vấn vương. Ta vận trang phục dạ hành, so ra càng giống ma quỷ hơn chúng nó, thi triển pháp thuật, nương theo ngọn cây nhảy qua mái nhà.
Tiết Hàm và mọi người nghỉ ngơi tại biệt quán của huyện nha. Nhờ công chúa Huệ Giác và Quy Đức tướng quân đi ngang qua, vị quan huyện bé nhỏ nhiều năm cô độc nay đã có cơ hội nịnh hót lập công. Biệt quán ấy tường đỏ ngói vàng, đình viện an tĩnh, quả thật là nơi rất tốt. Đêm đã khuya, cả khoảnh sân nhỏ trừ những binh sĩ tuần tra với bó đuốc trên tay, chỉ còn vài chiếc đèn lồng dưới mái hiên, lay lắt sắp tắt trước những cơn gió mạnh.
Ta lẳng lặng ẩn mình trong bóng tối, chợt thấy hai bóng đen phi vào từ ngoài tường, tràn đầy sát khí ác liệt, lẩn vào nội viện.
Cười khẽ, không lo không tìm được phòng Tiết Hàm rồi.
Ta nối gót theo sau.
Ta có pháp lực, ở thật xa vẫn có thể chứng kiến tình cảnh trong phòng. Tiết Hàm ngồi một mình trong thư phòng, độc một ngọn đèn, một cốc trà lạnh, ngẩn ngơ cầm quyển sách. Cái tên thích chong đèn đọc sách giữa đêm để gây dựng hảo cảm với người khác ấy, hiện tại sắc mặt nhợt nhạt, thân mình gầy gò, đều do hắn tự chuốc lấy mệt nhọc.
Ngay lúc ta cười khẩy, hai vị khách đến thăm đã chẳng kềm chế được nữa, một từ bên trái, một từ bên phải, như hai mũi tên sắc nhọn phá cửa sổ bay vào, hướng thẳng về phía Tiết Hàm. Kiếm khí như sương tự tuyết, sát khí ác liệt, nhắm thẳng vào chỗ hiểm.
Tiết Hàm hơi nâng mắt, cây bút lông sói trong tay vụt đi, xoay vòng như gió, lập tức đánh bật trường kiếm trong tay một gã thích khách. Người hắn phi thẳng lên, tránh thoát một thích khách khác, quay người rút trường kiếm bên bàn.
Thân kiếm trắng muốt, mỏng như cánh ve, chuyển động tựa bướm. Kiếm vừa khỏi vỏ, cả phòng liền sáng rực, như ngập tràn ánh đom đóm.
Băng Nguyệt Điệp.
Lồng ngực xiết lại, cơn đau suýt lấy mạng ta cuồn cuộn tràn về, nửa người chỉ biết chết lặng.
Tay cầm Băng Nguyệt Điệp, vẫn thon dài xinh đẹp như trong ký ức vậy. Mà người cầm kiếm, so với ngày ấy, đã tiều tụy rất nhiều, trong mắt cũng thêm vào vẻ cuồng loạn thê lương. Hắn vung kiếm tàn nhẫn, sát khí bùng nổ, chiêu thức ngoan độc, chỉ vài chiêu đã áp đảo hai tên thích khách.
Ta lẳng lặng đứng ngoài quan sát. Trong phòng tranh đấu sống còn, âm thanh lại bị tiếng gió gào thét bên ngoài che lấp, chỉ thấy kiếm quang như tuyết chợt lóe.
Đảo mắt đã hơn mười chiêu, hai tên thích khách thân thủ không phải hạng xoàng, Tiết Hàm lấy một địch hai, sức mạnh thắng thế ban đầu giảm sút, dần dần không chống đỡ được. Hai thanh trường kiếm chém xuống, Tiết Hàm vung kiếm ngăn cản, một tiếng choang vang lên, tia lửa sáng bốn phía.
Ta bước ra khỏi bóng đen. Tay Tiết Hàm run lên nhè nhẹ. Nhãn lực của ta, có thể nhìn thấy rõ ràng mồ hôi đang lặng lẽ chảy trên thái dương hắn. Cánh tay chẳng còn chút lực, bước chân loạng choạng, càng chứng tỏ thể lực đã đến giới hạn.
Hai tên thích khách thấy vậy, tia hưng phấn trong mắt càng rõ rệt, dốc hết sức tử chiến. Hai người đồng thời xông lại dồn Tiết Hàm vào đường cùng.
Tiết Hàm lui một bước, tựa lên giá sách phía sau lưng. Kiếm quang của thích khách đã lóe trước mặt.
Đột nhiên một cơn gió táp lại, chỉ nghe leng keng hai tiếng, hai thanh trường kiếm đồng loạt gãy đoạn, hai hòn đá nhỏ lăn lốc trên mặt đất.
Người trong phòng đều kinh hãi, lúc này bên ngoài tiếng la đã vang vọng: “Thích khách! Bắt thích khách!”
Tiết Hàm nhân cơ hội, lau đi mồ hôi lạnh, cầm kiếm đâm tới. Thủ hạ của Tiết Hàm vừa lúc xông vào phòng. Hai tên thích khách thất bại trong gang tấc, rú lên một tiếng, cứ thế mà bị diệt.
Tiết gia quân đều đến vây bắt thích khách. Thủ hạ của Tiết Hàm khẩn trương vây lại, hỏi: “Tướng quân, ngài không sao chứ?”
Tiết Hàm nhẹ nhàng thu kiếm: “Không sao cả. Công chúa đâu?”

“Công chúa rất an toàn, xin tướng quân yên tâm.”
Khoảnh sân nhỏ tràn ngập ánh đuốc rực sáng như ban ngày, binh sĩ cầm đao kiếm bao bọc quanh Tiết Hàm, trong ba lớp ngoài ba lớp, rất là khoa trương. Quân sư có vẻ ngoài là một vị văn sĩ trung niên tiến lên trước nói: “Đây đã là lần thứ tư tướng quân bị ám sát trong tháng này, kính xin tướng quân đồng ý cho binh sĩ bước vào viện.”
Phó tướng bên cạnh tức giận bảo: “Lão tặc A Tra Nhĩ chết tiệt, lần sau tướng quân mang binh đi dẹp hết bọn chúng.”
Tiết Hàm vẫn vô cùng lặng im giữa đám người. Khuôn mặt tuấn dật tái nhợt hiện lên vết đỏ ửng của người bệnh, mồ hôi thấm ướt tóc bên thái dương. Rồi hắn ngẩng đầu, ánh mắt tìm kiếm bốn phương.
Ta hơi kinh hãi, ném mấy hòn đá trong tay đi, xoay người rời khỏi. Ngay lúc ta nhảy lên ngọn cây, giọng nói của Tiết Hàm vọng lại từ phía sau: “Ân công xin dừng bước.”
Công cái đầu ngươi! Ta thầm mắng, chân lại dừng thật.
“Ân công nhiều lần cứu Tiết mỗ lúc nguy nan, kính xin ân công lộ diện, để tại hạ đền ơn cứu mạng.”
Ta không quay người, chỉ cười khẽ khàng. Nếu không phải thân hắn đang mang bệnh, ta chẳng tội gì cứu hắn nhiều lần như vậy. Với võ công của hắn, lấy một chọi trăm còn được, thế mà hắn lại dùng nó đi giết một cô gái yếu ớt. Bây giờ ta cứu hắn, vì chờ sau khi hắn hồi phục mà quang minh chính đại trả lại kiếm kia.
Ta dợm bước, Tiết Hàm có hơi cuống quýt, lớn tiếng nói: “Kính xin ân công ban tặng một lần gặp gỡ.”
Một tiếng gọi của hắn, khiến bọn thuộc hạ cũng kêu theo: “Đại hiệp, mời ngài ra mặt!”
“Sao thế?” Âm thanh trong trẻo của cô gái trẻ vang lên.
“Công chúa.” Quân sĩ liên tiếp hành lễ.
Ta quay đầu đi. Công chú Huệ Giác luôn giấu mình chốn thâm cung, đây là lần đầu tiên ta gặp nàng. Nàng trạc tuổi ta, mắt hạnh mày ngài, mũi ngọc miệng đàn[13], búi tóc đen nhánh gài một cây trâm mẫu đơn dương chi bạch ngọc, đôi mắt khẽ đảo, ung dung cao quý, xinh đẹp tuyệt trần không gì sánh được.
Ta cười gằn, Tiết Hàm may mắn thế này, sao lại lề mề không lấy về nhà?
Huệ Giác đến bên người Tiết Hàm, âm thanh dịu êm, giọng điệu ân cần: “Nghe nói tướng quân lại bị thích khách tấn công, có sao không? Có bị thương không?”
Tiết Hàm thản nhiên đáp: “Có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, phiền lòng công chúa rồi.”
Huệ Giác cười ngọt ngào, lấy khăn tay lau mồ hôi cho Tiết Hàm: “Tướng quân thân thể không tốt, đừng vất vả quá.”
Tình chàng ý thiếp quá đi, ta lại nhịn không nổi mà cười gằn.
Tiết Hàm bỗng nhiên chuyển mắt sang.
Ta cười hết nổi, lập tức rời đi.
Tiết Hàm vội kêu lên: “Người ở đâu?”
Huệ Giác ngạc nhiên: “Ai vậy?”
Chẳng hiểu sao ta lại ngu đến thế, chẳng hề che dấu hành tung, cứ thế nhảy lên bờ tường.
Tiết Hàm đột ngột chuyển giọng uy hiếp: “Nếu ân công thật sự không chịu gặp mặt, đừng trách tại hạ bất đắc dĩ.”
Ý gì?
Vào lúc ta đang kinh ngạc, vài cơn gió mát đã áp về phía lưng.
Tên Tiết Hàm đáng chém ngàn đao này, cư nhiên dám bắn tên vào ta! Ta hốt hoảng tránh thoát mấy mũi tên này, lướt đi như gió, loáng cái nhảy qua vài nóc nhà. Chẳng ngờ được Tiết Hàm lại tiếp tục, tên nhọn ngay sau đó đã bay tới, nhưng luôn nhắm hụt, đây rõ ràng là đe dọa ta. Ta cắn răng không lên tiếng, nhưng trong lòng đã mắng đồ con rùa đó rất nhiều lần. Không tin được sau vài năm lăn lộn trong giang hồ và triều đình, hắn đã tàn nhẫn đến mức này.
Một chốc thất thần, chân giẫm lên một mảnh ngói chênh. Thân mình thoáng lay, một mũi tên đã xé gió bay đến.

Tiết Hàm!
Ánh đỏ chợt lóe, tay áo rộng cuốn mũi tên đi, sau đó ta được kéo vào một lồng ngực ấm áp.
Thuấn Hoa xoay người mang ta sang hướng khác, ngăn cách với Tiết Hàm đang đuổi theo.
Trong ngực hắn, ta nghe giọng nói giá rét như ngọc của Thuấn Hoa: “Đây là cách tướng quân đáp đền ơn cứu mạng? Thật làm ta mở rộng tầm mắt.”
Hơi thở Tiết Hàm có phần gấp gáp: “Mũi tên không nhắm trúng, Tiết mỗ không hề có ý hại ân nhân.”
Thuấn Hoa cười mỉa: “Đến giờ ta vẫn chưa thấy mũi tên nào không tổn thương người.” Nói xong, lực ôm lại tăng thêm.
Ta chôn đầu trong ngực hắn, không thấy được cảnh bên ngoài.
Thuấn Hoa cúi xem ta: “Không sao chứ?”
Ta gật gật đầu.
Hắn cười, thi triển khinh công, tiêu sái mang ta rời đi.
Ta không nhìn thấy biểu cảm của Tiết Hàm.
Về nơi ta dừng chân, Thuấn Hoa buông ta ra, tưởng rằng với tính tình của hắn, chắc chắn sẽ quở ta một trận. Nhưng hắn chỉ vịn vai ta, cẩn thận ngắm nhìn.
Ta bị hắn nhìn đến chịu hết nổi, bắt đầu giãy ra, lúc này hắn mới buông tay.
Hắn hỏi ta: “Ngươi không sao chứ?”
Ta thở dài, nở nụ cười: “Không sao đâu.”
Trở về phòng, ta cởi áo nằm xuống, theo thói quen sờ vào ngực.
Đâu mất rồi?
Ta kinh khiếp ngồi dậy. Sờ lại. Vẫn không thấy gì.
Ta nhảy khỏi giường, lật tung chăn mền, lật tung quần áo, lật luôn cái bàn, trong đầu chỉ duy một ý nghĩ, đồ đạc bị vứt sang một bên, tiếng ầm ầm vang lên khắp phía.
Thuấn Hoa gõ cửa: “A Mi, sao thế?”
Ta mở cửa, gấp gáp nắm lấy vạt áo hắn: “Ngọc! Không tìm được ngọc của ta!”
Thuấn Hoa nhíu mày: “Ngọc bội đó? Không nằm trên người ngươi?”
Ta hổn hển: “Còn trên người thì ta lật đồ làm quái gì?”
Ta đi khắp phòng nhấc xem đồ đạc với cái đầu loạn như ruồi nhặng, Thuấn Hoa khoanh tay đứng nhìn, cất giọng lành lạnh: “Ngọc Tiết Hàm tặng ngươi phải không? Hắn suýt lấy mạng ngươi, ngươi còn tiếc ngọc của hắn làm gì? Ngày thường mở mồm là giết giết giết, cuối cùng đến hòn đá cũng tiếc.”
Ta sững sờ. Hắn mắng cũng đúng lắm.
Ta dừng lại, tựa mình trên ghế. Đầu óc mờ mịt, không biết mình mất đi điều gì, cũng chẳng biết rốt cuộc mình muốn có cái gì?
Mảnh ngọc kia đã bầu bạn với ta nhiều năm. Khi nước mất nhà tan, khi khổ tu trong núi, thậm chí trong lúc cửu tử nhất sinh, nó vẫn bên ta. Ta vẫn luôn hấp thụ sức mạnh và sự ấm áp của nó, để rồi quên đi nguồn gốc xuất hiện.
Nửa đời trước của ta, ngắn như thế đó, cùng lắm là hai mươi năm, nhưng khi nhớ lại, tựa như cả đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương