Trường An Nguyệt
-
Chương 6
Tô Tháp
“Bao giờ ngươi đi?” Thuấn Hoa hỏi ta.
Ta buông thảo dược trong tay xuống, xoay người nhìn hắn. Hắn đứng ở cửa ngược hướng ánh sáng, khuôn mặt mơ hồ, trang phục đỏ như máu, trông vừa giống tiên vừa giống quỷ.
Mưa qua đi, sáng sớm bầu trời rất quang đãng, trong rừng sâu vang vọng tiếng kêu không ngừng của chim bói cá. Cuồng phong vũ bão hôm qua đã biến mất hoàn toàn, trên mặt đất chỉ còn vương lại vài phiến lá cây còn ướt.
Ta xoay mặt lại: “Ngươi đuổi ta đi sao?”
Thuấn Hoa cười: “Ngươi biết ta sẽ không làm vậy.”
Ta nói: “Pháp thuật và kiếm thuật ngươi dạy, ta học vẫn chưa thông, tạm thời sẽ không rời khỏi đây.”
Thuấn Hoa hỏi: “Học thông rồi sẽ đi giết hắn?”
Ta chần chừ một chút, “Ta biết ngươi muốn nói gì. Tuy nhiên, dù trong quá khứ ta là ai đi nữa, kiếp này ta là Trầm Mi. Mối thù này ta không thể không báo.”
“Ngươi nhớ được bao nhiêu?”
Ta nghĩ một lúc, nói: “Không rõ ràng lắm. Trong trí nhớ của ta ngươi chỉ là một tiểu hồ ly.”
Ta nở nụ cười, Thuấn Hoa bất đắc dĩ nhìn ta.
Ta nói: “Ngươi bây giờ khiến ta có cảm giác rất xa lạ. Vì sao ta thành thế này, vì sao ngươi không được vào sách tiên, ta đều không muốn biết. Ta quên, đó là để quên đi sự thật. Ta hiện tại chỉ muốn nhìn về tương lai phía trước.”
Thuấn Hoa than nhẹ, xoay người rời đi, lúc sắp đi để lại một câu: “Hương thảo dược này có thể giúp ngươi luyện công.”
Ta nói: “Ta biết.”
Ta sớm biết, nên dù có oán hận cỡ nào cũng đi ‘chăm sóc’ đống thảo dược.
Lúc trước thanh tịnh tu hành, Thanh Tâm sư thái dạy ta rất nhiều tri thức về thảo dược, ta cũng thường cùng sư tỷ lên núi chữa bệnh cho người dân. Khi đó ta đã không còn là đứa trẻ ham ăn lười làm nữa. Trải qua cuộc gia biến lớn như vậy, tính cách của ta cũng cẩn thận trầm ổn hơn nhiều. Các sư tỷ sư muội đều là nữ nhi con nhà quan sa sút giống ta, trong lòng mỗi người đều có một câu chuyện. Mọi người quan tâm chăm sóc lẫn nhau, cứ như thế bình an sống qua ngày trong núi.
Lúc ấy ta bắt đầu luyện kiếm.
Ban đầu Thanh Tâm sư thái nói ta rất có căn cơ, ta cười to không ngớt, bảo rằng lúc nhỏ trừ việc trèo cây bắn chim ra, những việc nữ hồng khác ta chẳng bao giờ mó tay.
Thanh Tâm sư thái nghe xong không nói được một lời, đưa ta một quyển kiếm phổ, căn dặn ta chăm chỉ uyện tập.
Ta nhận lấy kiếm phổ, tùy tiện hươ kiếm vài cái, những chiêu thức ban đầu rất quen thuộc, cứ như vậy một mình ta trong sân múa kiếm. Qua nửa canh giờ, ta bắt đầu thông thạo, giương kiếm thu kiếm ta đều có thể thực hiện rất thuần thục.
Quay đầu lại, chỉ thấy Thanh Tâm sư thái và Diệu Lâm sư tỷ đang đứng, Diệu Lâm sư tỷ nhếch miệng.
Ta nhanh chóng giải thích: “Con chỉ làm bừa thôi.”
Diệu Lâm sư tỷ cảm thán: “Đây chính là Ngư Long Hí Thủy[10] thức thứ nhất! A Mi lại tinh thông dễ dàng đến vậy. Sư phó, đây chính là nhân tài hiếm gặp đấy!”
Dữ dội thế? Ta kinh ngạc nhìn quyển sách và thanh kiếm trong tay. Ta chỉ nhớ những động tác này ta luyện tập mỗi ngày, quan sát mỗi ngày, chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, huống hồ gì ta mỗi ngày đều tiếp xúc?!
Thanh Tâm sư thái gật đầu, nói: “Tuy rằng không có nội lực nhưng quả thật đã lĩnh ngộ được các chiêu thức. Ta quả không nhìn lầm con.”
Sư thái hỏi ta có muốn học kiếm pháp và đạo thuật không, ta đương nhiên đồng ý muôn vàn lần.
Sư thái nói: ” Pháp thuật bí truyền của sư môn, không thể lộ ra ngoài.”
Vì thế ta chính thức làm một nữ đạo sĩ, đạo hào Diệu Nghi.
Khi đó rất khổ, mặt trời mọc ta phải đến hang động lấy nước, sau đó luyện chiêu ba trăm lần, cuối cùng mới được yên bình ăn sáng. Vài năm sau đã ta đạt được chút thành tựu. Về việc tu hành pháp thuật, ta thiên tư hơn người, chỉ cần một thời gian ngắn đã có thể so tài với sư thái.
Đêm Thanh Tâm sư thái viên tịch, tất cả chúng tỷ muội đều đứng ngoài cửa, người chỉ kêu mỗi mình ta vào.
Sư thái nói với ta: “Diệu Nghi, lúc trước con đến đây, ta đã tính được số phận con rất long đong, vô duyên với phàm thế. Nếu con không muốn chịu nỗi khổ vô biên kia, như vậy hãy kế thừa y bát của ta, tiếp quản đạo quán sống thanh tịnh qua ngày đi. Lấy thiên tư của con, trong tương lai chắc chắn trở thành tông sư đệ nhất.”
Mặt ta đẫm lệ, nhưng vẫn kiên cường nói: “Sư phụ ưu ái, Diệu Nghi ghi nhớ trong lòng. Tuy nhiên thù nhà chưa báo, đồ nhi không thể tháo gỡ nút thắt trong lòng, cũng không thể nào tĩnh tâm tu hành, huống chi phải gánh vác một trọng trách như thế. Mong sư thái tha thứ!”
Sư thái thở dài: “Tính tình của con thật…”
Bởi vì tính cách ngang nhạnh này, ta quả thật đã chịu không ít đau khổ, nhưng ta vẫn cương quyết giữ vững lập trường của mình. Ta là người của Trầm gia, ta thừa hưởng sự cứng cỏi của Trầm gia. Thà rằng ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Thiên Bảo năm thứ mười bốn, ta hứa hôn với Tiết Hàm. Cũng chính năm đó, An Lộc Sơn làm phản.
Khi tin tức truyền đến, Tiết Hàm bị cha hắn triệu ngay về, ta lúc ấy đang ở dưới mái hiên đấu dế. Ta nghe nương lo lắng hỏi quản gia: “Việc này là sự thật?”
Quản gia nói: “Tin tức đã truyền đi khắp nơi, người trong kinh thành lúc này chỉ sợ đang rất hoang mang.”
Nương lại hỏi: “Lão gia nói gì?”
“Lão gia nói ngài sẽ cùng những đại thần khác bàn bạc kế sách, không cần chờ ngài trở về dùng cơm .”
Nương sầu muộn thở dài một hơi, “Đang êm đẹp sao lại làm phản? Không phải bảo rằng thiên hạ thái bình sao?”
Ta tò mò, ghé người qua cửa sổ, “Nương, An Lộc Sơn kia làm phản thì đã sao?”
Nương cả kinh, nhưng thấy ta lại thở ra một hơi nhẹ nhõm. Người dẫn ta vào trong, nhẹ nhàng vuốt tóc ta: “A Mi, những lời này không được nói trước mặt người khác, biết chưa?”
Ta nói: “Toàn bộ người dân trong kinh thành đều đang lo âu sao? An Lộc Sơn kia là loại người nào? Hoàng đế có phải vẫn cả ngày ở bên cạnh quý phi nương nương, không để ý tới triều chính?”
Mặt nương trắng bệch, nhẹ giọng quát: “Lời này không được nói bậy! Sẽ mất đầu đấy!”
Ta ngẩng đầu lên nhìn trời. Phía Tây Bắc gió nổi mây tuôn, bây giờ chưa phải hoàng hôn nhưng sắc trời đã đổi sang màu đỏ nhạt. Ta cảm thấy bất an, nói với nương: “Nương, chúng ta rời đi kinh thành đi.”
Nương nở nụ cười: “Nha đầu ngốc, con nói gì thế? Kinh thành hiện không phải nơi an toàn nhất sao?”
“Nhưng…”
“Con yên tâm đi, cuộc tạo phản này không bao lâu sẽ được xử lý gọn gàng.” Nương sờ sờ đầu ta, “Đi chơi đi.”
Ta đi ra ngoài vài bước, quay đầu lại, nương vẫn ngồi ở chỗ kia, gương mặt đậm vẻ u sầu, quần áo màu xanh lục lại càng làm tăng vẻ tiều tụy của người, hình ảnh kia giống như một đóa hoa kiều mỹ đang tàn lụi.
Trong lòng hơi kinh hãi, lắc đầu, lại đi ra ngoài.
Ngày ấy cha quả thật không trở về ăn cơm, trong nhà bỗng nhiên trống vắng, hạ nhân đều tự giác an tĩnh rất nhiều. Cảm giác bất an bao trùm toàn bộ Trầm gia.
Ta ăn cơm xong liền leo lên nóc nhà ở từ đường hóng gió, nhìn ra quãng trời phía tây đang dần nhuốm sắc chiều tà. Thật quá yên tĩnh, ta có thể nghe rõ ràng những âm thanh xôn xao của các linh hồn. Vài bóng đen chợt lóe lên rồi biến mất nơi bờ tường của sân.
Ta nôn khá trầm trọng, không hiểu tại sao người ta lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhị Thái Công đến bên cạnh ta, “Thể chất của con đặc thù, chắc hẳn là đã cảm nhận được?”
Ta hỏi: “Sao thế ạ?”
Nhị Thái công nói: “Địa giới hỗn loạn.” “Vậy là sao?”
Nhị Thái Công nhìn về phía Tây, trầm trọng nói: “Thiên hạ ắt đại loạn.”
Ta lại bảo: “Đây là đất dưới chân thiên tử.”
“Thiên tử thì sao nào? Chẳng qua là số mệnh khác với người thường thôi. Năm nay long huyệt lệch vị, phong thuỷ rối loạn, vận mệnh của Đại Đường không biết sẽ đến đâu.”
Ta mờ mịt nhìn về những đường vân màu đỏ phía cuối chân trời, nỗi sợ trong lòng càng ngày càng lớn. Ta bỗng nhận ra, những ngày có thể vui sướng tùy tâm này, một đi sẽ không quay lại.
“A Mi.” Tiết Hàm ở bên dưới gọi ta.
Ta cúi đầu nhìn xuống. Hắn đã thay quần áo, trang phục được cắt may tinh tế, vô cùng vừa vặn, cũng không còn bộ dáng thư sinh suốt ngày chỉ biết trong nhà nữa.
Hắn đã thay đổi.
Từ sau khi đính hôn, ta với hắn không nói chuyện nhiều, mỗi lần gặp mặt nếu ta không trừng mắt nhìn hắn thì cũng sẽ tìm biện pháp nào đó phá hắn. Nhưng tên kia chưa hề có một câu oán trách, trên mặt luôn luôn hiện lên nụ cười dịu dàng.
Nhưng hôm nay cả hai chúng ta đều nặng trĩu tâm sự, biểu tình nghiêm túc, những ân oán xưa cũ cũng không nhắc tới nữa.
Ta hỏi: “Ngươi cũng đã biết?”
Hắn gật đầu, khuôn mặt hiện rõ vẻ tiêu điều xơ xác.
Biểu hiện như vậy khiến ta thấy xa lạ, dường như hắn không còn là Tiết Hàm trước kia nữa.
Có lẽ đã thấy được sự bất an của ta, Tiết Hàm cũng nhảy lên nóc nhà đến ngồi cạnh ta. Chúng ta cùng nhau nhìn ánh nắng chiều vàng rực, thật lâu không nói gì.
Tiết Hàm mở miệng trước, hắn nói: “Cha ta gọi ta trở về, cha nói người đã nhận mệnh của Hoàng thượng, vài ngày nữa sẽ xuất chinh.”
Ta hỏi: “Chiến tranh sao?”
Tiết Hàm gật đầu: “An Lộc Sơn thế như vũ bão, người Hồ dạo gần đây lại manh động, thế nhưng quân đội của chúng ta ngày một suy tàn.”
Ta bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Tiết tướng quân sẽ khải hoàn trở về.”
Tiết Hàm kinh ngạc nhìn ta, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn nhận được một lời khích lệ ôn nhu như thế từ ta, biểu hiện rất cảm động.
Ta có chút không tự nhiên, gãi gãi đầu, đứng lên, “Ta trở về.”
Tiết Hàm ngay lúc ấy nắm lấy tay ta. Tay hắn rất nóng, giữ chặt vào cổ tay ta khiến ta có chút kích động. Ta kinh ngạc nhìn hắn, trong ánh mắt kia có một loại tình cảm xa lạ ta chưa hề thấy, vừa dịu dáng vừa trìu mến. Ta hơi mơ màng.
Tiết Hàm nhẹ nhàng bảo: “A Mi, ngày đó nàng nhớ không nên chạy lung tung. Cứ ngoan ngoãn ở nhà được chứ?”
Ta ngơ ngác gật đầu.
Hắn buông lỏng tay ta. Ta được vài bước, quay đầu lại nhìn, hắn vẫn ở đấy dõi theo ta với đôi mắt nhu tình như nước. Nhưng kỳ quái là, lần này, ta tuyệt không cảm thấy mất tự nhiên. Ngược lại ta rất ư là an tâm, còn lấy làm thích ý.
Bởi vì quay đầu lại sẽ thấy hắn.
Một khoảng thời gian sau đó, cha ta thường đi sớm về trễ, Tiết Hàm cũng thường xuyên quay về nhà mình. Tỷ tỷ mỗi khi về nhà lại cùng nương thảo luận chiến sự trong tâm trạng u sầu. Bọn hạ nhân người người hoảng sợ, đi qua đi lại trong vườn với tâm trạng bất an.
Ta tự giác an phận rất nhiều, sau khi nghe Tiết Hàm căn dặn cũng không chạy đi chơi nữa.
Một ngày nọ, y tới tìm ta, cách một bức tường, y nói cho ta biết hắn sắp rời đi.
Ta kinh hoảng: “Ngươi đi đâu?”
Người đó ưu thương nói: “Người cha ta phái đi đã tìm thấy ta, hiện tại ta phải trở về.”
Ta nhìn y, quả thật hắn đã đổi sang một bộ quần áo mới tinh, chất liệu đắt tiền, trên đầu cài một cây trâm bạch ngọc. Bình thường y đã rất tuấn tú, sự biến đổi này khiến y giống như một vương tử cao quý. Nhưng y như vậy khiến ta không có cảm giác thân quen.
Ta hơi khó tiếp nhận: “Ngươi đi rồi, về sau ta tìm ai chơi?”
Tô Tháp rất rộng lượng, mỗi lần chơi đùa y đều nhường ta, chẳng giống Tiết Hàm lúc nào cũng muốn thắng ta cho bằng được.
Tô Tháp nghe lời này của ta, dở khóc dở cười nói: “A Mi, ngươi không còn bé nữa, đến tuổi kết hôn rồi. Sau này ngươi ít chơi lại, cố gắng học một chút nữ công.”
Ta bĩu môi: “Sao ai cũng nói thế chứ, ta sắp kết hôn với Tiết Hàm thôi mà.”
Tô Tháp kinh hãi, lớn tiếng hỏi: “Cái gì?”
Ta nhún nhún vai, “Hắn nói thích ta, muốn kết hôn với ta, cha với nương cũng vui vẻ đồng ý rồi. Ngươi nói đi, một người như ta, nếu hắn không lấy thì sẽ không ai thèm lấy sao?”
Nhưng ánh mắt Tô Tháp giống như đang bốc lửa, “Ngươi… sắp kết hôn?”
Ta nói: “Ngươi cho là ta nguyện ý à?”
“Ngươi thích hắn ư?”
Ta nhớ đến lời A Tử, lại hồi tưởng buổi chiều trên nóc nhà, cảm thấy Tiết Hàm không quá đáng ghét như mình vẫn nghĩ. Vì thế ta nói: “Chắc là có một chút.”
Mặt của Tô Tháp liền biến trắng.
Ta có chút bất an, “Tô Tháp, ta cũng rất thích của ngươi.”
Tô Tháp nghe xong, bất đắc dĩ cười cười. Y vươn tay sờ đầu ta. Ta còn chưa thấy rõ động tác, nháy mắt một nhúm tóc của ta đã nằm gọn trong tay y.
Y cười với ta, lộ ra hàm rắng trắng tinh: “Một chút gì đó để ta nhớ về ngươi. A Mi, ta sẽ trở lại thăm ngươi.”
Tô Tháp cứ như vậy bỏ đi.
Mất đi bằng hữu, ta càng thêm cô quạnh. Chính lúc ấy, nương bị bệnh.
Nương vốn có bệnh cũ, mỗi năm khi trời chuyển lạnh người sẽ ho khan. Nhưng năm nay căn bệnh lại đặc biệt nghiêm trọng, mỗi buổi sáng người sẽ phát sốt. Chúng ta đổi đại phu, đổi thuốc, bệnh tình kéo dài hơn một tháng, vào đông không hề thuyên giảm, ngược lại càng thêm nặng.
Đàn ông bận rộn, tỷ tỷ lại đang có thai không thể thường xuyên về nhà, nhất thời Trầm phủ rơi vào trạng thái hỗn loạn. Ta giúp nương uống thuốc, uống xong bỗng nhiên người không ngừng ho khan, khạc ra đàm, trong đàm còn lẫn thêm máu tươi.
Ta hoảng sợ.
Trong hạ nhân trong phủ âm thầm bàn luận nói: “Bệnh của phu nhân có vẻ rất nguy hiểm.”
“Năm nay là năm hạn, vừa chiến tranh lại thêm bệnh tật.”
“Nghe nói phản quân đang hướng về phía chúng ta.”
“Không phải long mạch Đại Đường lệch vị sao?”
Ta lớn tiếng quát: “Đang nói gì đấy?”
Hai người hầu lớn tuổi bị ta làm hoảng hốt.
Ta băng lãnh nói: “Thiên tử vẫn đang ngồi trong Đại Minh cung! Vận mệnh Đại Đường là thứ các ngươi có thể tự do luận bàn? Nếu chuyện này truyền ra, các ngươi đừng mong giữ được đầu mình!”
Toàn bộ hạ nhân đều run sợ, dùng ánh mắt khó tin nhìn ta như đang nhìn một người xa lạ.
Ta không kiên nhẫn phất tay: “Lui xuống hết cho ta, phu nhân cần nghỉ ngơi.”
Tất cả mọi người đều lui ra ngoài. Nương nằm trên giường nhìn ta, ánh mắt vui mừng, quanh tròng mắt hình như ngấn nước. Ta lại cảm thấy một cảm giác buồn bực không rõ trong lòng.
Sau đó ta giúp nương quản lý gia đình. Trước nay ta vốn nhàn tản không quan tâm gia sự, không hề có uy tín trong phủ. Nay để khiến người khác phục tùng không thể không trưng ra bộ mặt lạnh. Lâu ngày, hạ nhân trong phủ đều bàn tán rằng Nhị tiểu thư đã bị thứ gì đấy nhập rồi.
Khó trách bảo, làm chủ ba năm ắt gây hiềm. Bây giờ mới thấy được sự vất vả của nương.
Một ngày kia ta ở thư phòng kiểm kê sổ sách, Tiết Hàm xuất hiện.
Dạo gần đây Tiết Hàm vừa lĩnh một chức quan trong triều, công sự bận rộn nên chúng ta rất ít chạm mặt. Bây giờ gặp nhau, hắn hình như cao hơn một chút, đen đi một chút, nhưng đôi mắt toả ra sáng như một ngôi sao trong đêm tối.
Ta biết người khác đều khen hắn anh tuấn, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy hắn đẹp trai. Nhận ra điều này khiến mặt ta càng ngày càng nóng.
Tiết Hàm đi vào, nhẹ giọng hỏi ta: “Đã trễ thế này còn làm việc?”
Ta nói: “Ta không giỏi với các con số, đống sổ sách này tốn khá nhiều thời gian.”
Hắn mỉa mai: “Lúc trước ta dạy, không phải ai đó sống chết không chịu học sao?”
Ta cười khổ: “Khi đó nào biết sẽ có ngày hôm nay?”
Ánh mắt Tiết Hàm ảm đạm, nói: “A Mi, nàng vất vả rồi.”
Ta buông sổ sách trong tay, đi đến bên người hắn: “Tình huống thật sự rất tệ sao?”
Tiết Hàm mệt mỏi gật đầu, “Tuy rằng hiện tại cha có thể miễn cưỡng ngăn cản, nhưng quân phản loạn thế lực rất đông, chuẩn bị lại kỹ càng. Cha và đại ca đã kẹt lại trong thành mười ngày nay…”
Mấy năm nay, hoàng đế tín nhiệm bừa bãi An Lộc Sơn, phàm là người nói những câu bất lợi cho An Lộc Sơn, hoàng đề đều giao cho hắn tùy ý xử trí. Bản thân hoàng đế trầm mình trong sắc đẹp của quý phi, không hề quan tâm chính sự. Nay phản quân đột kích, chúng ta bại trận liên tục cũng chưa bao giờ được ngó tới.
Gương mặt mệt mỏi của Tiết Hàm lại ẩn chứa loại tuấn mỹ khiến tâm thần người khác chấn động. Một người luôn tự tin như hắn, luôn phấn chấn như hắn không ngờ cũng có bộ mặt ưu sầu.
Ta cảm thấy nên an ủi Tiết Hàm một chút, vì thế ta nhẹ nhàng cầm tay hắn, kéo hắn ngồi xuống, sau đó rót một chung trà đưa qua.
Tiết Hàm được quan tâm thì lấy làm kinh hãi, vừa cảm động vừa vui mừng. Ta hơi mất tự nhiên, liền chỉ vào trà nói: “Là trà hoa nhài, ngươi nếm thử đi. Ta biết những lời trấn an bình thường ngươi đã nghe quá nhiều. Ta chỉ muốn nói, việc gì cũng có thiên mệnh, người tốt sẽ được hồi đáp.”
Tiết Hàm y hệt như nương lộ ra sự mừng rỡ, nói: “A Mi, nàng đã trưởng thành.”
Ta hỏi: “Trưởng thành là tốt hay không tốt?”
Hắn nói: “Vừa tốt, mà lại không tốt. Ta hy vọng nàng có thể thành thục hiểu chuyện, lại hy vọng nàng có thể vĩnh viễn vô ưu vô lo.”
Ta lại hỏi: “Vậy ta chính là thành thục hiểu chuyện?”
Tiết Hàm cười: “Hiểu chuyện, nhưng chưa hẳn là thành thục.”
Ta nói: “Ta không hiểu.”
Hắn buông chén trà, thật cẩn thận cầm tay của ta, giống như đang nâng niu vật quý. Sau đó dịu dàng trìu mến nhìn ta, nói: “Không vội, nàng sẽ hiểu thôi .”
Bốn ngày sau khi hắn nói ra câu ấy, tin dữ truyền đến, phản quân phá thành, Tiết lão tướng quân tử trận, Tiết đại ca sống chết không rõ.
Ngày ấy trời mưa thật lớn, phía chân trời sấm gầm chớp giật. Duy chỉ ta có thể nghe thanh âm vỡ toang, cảm giác được sự đảo lộn hỗn mang, trời đất sụp đổ… Sự biến đổi ấy làm ta vô cùng sợ hãi, ta vội vàng chạy trốn trên hành lang thật dài, bọn hạ nhân bị ta đâm cho ngã trái ngã phải lại không dám thốt ra nửa tiếng oán thán.
Tiết Hàm mặc binh giáp đen tuyền, cả thân thể bị nước mưa thấm ướt. Tay chống lên kiếm, thân ảnh thẳng tắp đứng giữa đại sảnh, trông hắn chẳng khác gì một pho tượng. Nước mưa theo thân thể chảy xuống mặt đất, đọng lại thành một vũng lớn.
Ta đi đến tiền sảnh, hắn ngẩng đầu lên nhìn, trong đôi mắt đen tối âm trầm kia cuối cùng đã hiện lên một tia sáng.
Ta đi qua, cầm đôi tay đã ướt sũng lên, nói: “Ngươi phải đi?”
Vẻ mặt người đứng đó chứa đựng sự đau thương dữ dội, lại có chút không nỡ, “Ta phải đi trợ giúp Nhị ca và Tam ca.”
Ta cảm thấy tim mình đang bị thứ gì đó đè lên, nặng trĩu, khiến ta ngay đến hít thở cũng khó khăn. Ta nắm chặt hắn, nói: “Phải chú ý phía Tây.” Trực giác nói cho ta biết, hắn phải lưu tâm về phía Tây.
Tiết Hàm cười quyến luyến, đưa tay chạm vào má ta. Bàn tay ấy lạnh lẽo ướt át, nhưng lại khiến ặt ta nóng bừng.
Cảm giác ấy xa lạ quá, tâm tình ta bỗng chốc hoảng loạn vô cùng.
Tiết Hàm lấy một túi vải đỏ từ trong ngực ra, bên trong là một khối ngọc bích ngũ bức triêu thọ[11] tinh khiết hoàn mỹ.
“Đây là di vật của nương, người muốn ta sau này giao lại cho thê tử. A Mi, nàng nhận lấy đi.”
Ta kinh ngạc nhận lấy. Bỗng nhiên một tiếng sấm thật lớn nổ ra, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển. Mấy nha hoàn nhát gan hợ hãi thét lên, cũng đúng lúc ấy Tiết Hàm ôm lấy cổ ta.
Sức của hắn cũng rất lớn, ta cảm nhận rõ ràng hắn đang run rẩy, những giọt nước trên bộ quân giáp thấm sang làm ướt y phục của ta.
Ta vẫn chưa kịp phản ứng, Tiết Hàm đã buông tay, hắn ôm quyền chào ta, sau đó không hề quay đầu lại bước thẳng vào làn mưa .
Ta ngỡ ngàng nhìn lại, mưa to đã cản hết tầm mắt, chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí và âm thanh của vó ngựa ngày càng xa.
Cha đi tới, đặt tay lên vai ta.
“Bao giờ ngươi đi?” Thuấn Hoa hỏi ta.
Ta buông thảo dược trong tay xuống, xoay người nhìn hắn. Hắn đứng ở cửa ngược hướng ánh sáng, khuôn mặt mơ hồ, trang phục đỏ như máu, trông vừa giống tiên vừa giống quỷ.
Mưa qua đi, sáng sớm bầu trời rất quang đãng, trong rừng sâu vang vọng tiếng kêu không ngừng của chim bói cá. Cuồng phong vũ bão hôm qua đã biến mất hoàn toàn, trên mặt đất chỉ còn vương lại vài phiến lá cây còn ướt.
Ta xoay mặt lại: “Ngươi đuổi ta đi sao?”
Thuấn Hoa cười: “Ngươi biết ta sẽ không làm vậy.”
Ta nói: “Pháp thuật và kiếm thuật ngươi dạy, ta học vẫn chưa thông, tạm thời sẽ không rời khỏi đây.”
Thuấn Hoa hỏi: “Học thông rồi sẽ đi giết hắn?”
Ta chần chừ một chút, “Ta biết ngươi muốn nói gì. Tuy nhiên, dù trong quá khứ ta là ai đi nữa, kiếp này ta là Trầm Mi. Mối thù này ta không thể không báo.”
“Ngươi nhớ được bao nhiêu?”
Ta nghĩ một lúc, nói: “Không rõ ràng lắm. Trong trí nhớ của ta ngươi chỉ là một tiểu hồ ly.”
Ta nở nụ cười, Thuấn Hoa bất đắc dĩ nhìn ta.
Ta nói: “Ngươi bây giờ khiến ta có cảm giác rất xa lạ. Vì sao ta thành thế này, vì sao ngươi không được vào sách tiên, ta đều không muốn biết. Ta quên, đó là để quên đi sự thật. Ta hiện tại chỉ muốn nhìn về tương lai phía trước.”
Thuấn Hoa than nhẹ, xoay người rời đi, lúc sắp đi để lại một câu: “Hương thảo dược này có thể giúp ngươi luyện công.”
Ta nói: “Ta biết.”
Ta sớm biết, nên dù có oán hận cỡ nào cũng đi ‘chăm sóc’ đống thảo dược.
Lúc trước thanh tịnh tu hành, Thanh Tâm sư thái dạy ta rất nhiều tri thức về thảo dược, ta cũng thường cùng sư tỷ lên núi chữa bệnh cho người dân. Khi đó ta đã không còn là đứa trẻ ham ăn lười làm nữa. Trải qua cuộc gia biến lớn như vậy, tính cách của ta cũng cẩn thận trầm ổn hơn nhiều. Các sư tỷ sư muội đều là nữ nhi con nhà quan sa sút giống ta, trong lòng mỗi người đều có một câu chuyện. Mọi người quan tâm chăm sóc lẫn nhau, cứ như thế bình an sống qua ngày trong núi.
Lúc ấy ta bắt đầu luyện kiếm.
Ban đầu Thanh Tâm sư thái nói ta rất có căn cơ, ta cười to không ngớt, bảo rằng lúc nhỏ trừ việc trèo cây bắn chim ra, những việc nữ hồng khác ta chẳng bao giờ mó tay.
Thanh Tâm sư thái nghe xong không nói được một lời, đưa ta một quyển kiếm phổ, căn dặn ta chăm chỉ uyện tập.
Ta nhận lấy kiếm phổ, tùy tiện hươ kiếm vài cái, những chiêu thức ban đầu rất quen thuộc, cứ như vậy một mình ta trong sân múa kiếm. Qua nửa canh giờ, ta bắt đầu thông thạo, giương kiếm thu kiếm ta đều có thể thực hiện rất thuần thục.
Quay đầu lại, chỉ thấy Thanh Tâm sư thái và Diệu Lâm sư tỷ đang đứng, Diệu Lâm sư tỷ nhếch miệng.
Ta nhanh chóng giải thích: “Con chỉ làm bừa thôi.”
Diệu Lâm sư tỷ cảm thán: “Đây chính là Ngư Long Hí Thủy[10] thức thứ nhất! A Mi lại tinh thông dễ dàng đến vậy. Sư phó, đây chính là nhân tài hiếm gặp đấy!”
Dữ dội thế? Ta kinh ngạc nhìn quyển sách và thanh kiếm trong tay. Ta chỉ nhớ những động tác này ta luyện tập mỗi ngày, quan sát mỗi ngày, chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, huống hồ gì ta mỗi ngày đều tiếp xúc?!
Thanh Tâm sư thái gật đầu, nói: “Tuy rằng không có nội lực nhưng quả thật đã lĩnh ngộ được các chiêu thức. Ta quả không nhìn lầm con.”
Sư thái hỏi ta có muốn học kiếm pháp và đạo thuật không, ta đương nhiên đồng ý muôn vàn lần.
Sư thái nói: ” Pháp thuật bí truyền của sư môn, không thể lộ ra ngoài.”
Vì thế ta chính thức làm một nữ đạo sĩ, đạo hào Diệu Nghi.
Khi đó rất khổ, mặt trời mọc ta phải đến hang động lấy nước, sau đó luyện chiêu ba trăm lần, cuối cùng mới được yên bình ăn sáng. Vài năm sau đã ta đạt được chút thành tựu. Về việc tu hành pháp thuật, ta thiên tư hơn người, chỉ cần một thời gian ngắn đã có thể so tài với sư thái.
Đêm Thanh Tâm sư thái viên tịch, tất cả chúng tỷ muội đều đứng ngoài cửa, người chỉ kêu mỗi mình ta vào.
Sư thái nói với ta: “Diệu Nghi, lúc trước con đến đây, ta đã tính được số phận con rất long đong, vô duyên với phàm thế. Nếu con không muốn chịu nỗi khổ vô biên kia, như vậy hãy kế thừa y bát của ta, tiếp quản đạo quán sống thanh tịnh qua ngày đi. Lấy thiên tư của con, trong tương lai chắc chắn trở thành tông sư đệ nhất.”
Mặt ta đẫm lệ, nhưng vẫn kiên cường nói: “Sư phụ ưu ái, Diệu Nghi ghi nhớ trong lòng. Tuy nhiên thù nhà chưa báo, đồ nhi không thể tháo gỡ nút thắt trong lòng, cũng không thể nào tĩnh tâm tu hành, huống chi phải gánh vác một trọng trách như thế. Mong sư thái tha thứ!”
Sư thái thở dài: “Tính tình của con thật…”
Bởi vì tính cách ngang nhạnh này, ta quả thật đã chịu không ít đau khổ, nhưng ta vẫn cương quyết giữ vững lập trường của mình. Ta là người của Trầm gia, ta thừa hưởng sự cứng cỏi của Trầm gia. Thà rằng ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Thiên Bảo năm thứ mười bốn, ta hứa hôn với Tiết Hàm. Cũng chính năm đó, An Lộc Sơn làm phản.
Khi tin tức truyền đến, Tiết Hàm bị cha hắn triệu ngay về, ta lúc ấy đang ở dưới mái hiên đấu dế. Ta nghe nương lo lắng hỏi quản gia: “Việc này là sự thật?”
Quản gia nói: “Tin tức đã truyền đi khắp nơi, người trong kinh thành lúc này chỉ sợ đang rất hoang mang.”
Nương lại hỏi: “Lão gia nói gì?”
“Lão gia nói ngài sẽ cùng những đại thần khác bàn bạc kế sách, không cần chờ ngài trở về dùng cơm .”
Nương sầu muộn thở dài một hơi, “Đang êm đẹp sao lại làm phản? Không phải bảo rằng thiên hạ thái bình sao?”
Ta tò mò, ghé người qua cửa sổ, “Nương, An Lộc Sơn kia làm phản thì đã sao?”
Nương cả kinh, nhưng thấy ta lại thở ra một hơi nhẹ nhõm. Người dẫn ta vào trong, nhẹ nhàng vuốt tóc ta: “A Mi, những lời này không được nói trước mặt người khác, biết chưa?”
Ta nói: “Toàn bộ người dân trong kinh thành đều đang lo âu sao? An Lộc Sơn kia là loại người nào? Hoàng đế có phải vẫn cả ngày ở bên cạnh quý phi nương nương, không để ý tới triều chính?”
Mặt nương trắng bệch, nhẹ giọng quát: “Lời này không được nói bậy! Sẽ mất đầu đấy!”
Ta ngẩng đầu lên nhìn trời. Phía Tây Bắc gió nổi mây tuôn, bây giờ chưa phải hoàng hôn nhưng sắc trời đã đổi sang màu đỏ nhạt. Ta cảm thấy bất an, nói với nương: “Nương, chúng ta rời đi kinh thành đi.”
Nương nở nụ cười: “Nha đầu ngốc, con nói gì thế? Kinh thành hiện không phải nơi an toàn nhất sao?”
“Nhưng…”
“Con yên tâm đi, cuộc tạo phản này không bao lâu sẽ được xử lý gọn gàng.” Nương sờ sờ đầu ta, “Đi chơi đi.”
Ta đi ra ngoài vài bước, quay đầu lại, nương vẫn ngồi ở chỗ kia, gương mặt đậm vẻ u sầu, quần áo màu xanh lục lại càng làm tăng vẻ tiều tụy của người, hình ảnh kia giống như một đóa hoa kiều mỹ đang tàn lụi.
Trong lòng hơi kinh hãi, lắc đầu, lại đi ra ngoài.
Ngày ấy cha quả thật không trở về ăn cơm, trong nhà bỗng nhiên trống vắng, hạ nhân đều tự giác an tĩnh rất nhiều. Cảm giác bất an bao trùm toàn bộ Trầm gia.
Ta ăn cơm xong liền leo lên nóc nhà ở từ đường hóng gió, nhìn ra quãng trời phía tây đang dần nhuốm sắc chiều tà. Thật quá yên tĩnh, ta có thể nghe rõ ràng những âm thanh xôn xao của các linh hồn. Vài bóng đen chợt lóe lên rồi biến mất nơi bờ tường của sân.
Ta nôn khá trầm trọng, không hiểu tại sao người ta lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhị Thái Công đến bên cạnh ta, “Thể chất của con đặc thù, chắc hẳn là đã cảm nhận được?”
Ta hỏi: “Sao thế ạ?”
Nhị Thái công nói: “Địa giới hỗn loạn.” “Vậy là sao?”
Nhị Thái Công nhìn về phía Tây, trầm trọng nói: “Thiên hạ ắt đại loạn.”
Ta lại bảo: “Đây là đất dưới chân thiên tử.”
“Thiên tử thì sao nào? Chẳng qua là số mệnh khác với người thường thôi. Năm nay long huyệt lệch vị, phong thuỷ rối loạn, vận mệnh của Đại Đường không biết sẽ đến đâu.”
Ta mờ mịt nhìn về những đường vân màu đỏ phía cuối chân trời, nỗi sợ trong lòng càng ngày càng lớn. Ta bỗng nhận ra, những ngày có thể vui sướng tùy tâm này, một đi sẽ không quay lại.
“A Mi.” Tiết Hàm ở bên dưới gọi ta.
Ta cúi đầu nhìn xuống. Hắn đã thay quần áo, trang phục được cắt may tinh tế, vô cùng vừa vặn, cũng không còn bộ dáng thư sinh suốt ngày chỉ biết trong nhà nữa.
Hắn đã thay đổi.
Từ sau khi đính hôn, ta với hắn không nói chuyện nhiều, mỗi lần gặp mặt nếu ta không trừng mắt nhìn hắn thì cũng sẽ tìm biện pháp nào đó phá hắn. Nhưng tên kia chưa hề có một câu oán trách, trên mặt luôn luôn hiện lên nụ cười dịu dàng.
Nhưng hôm nay cả hai chúng ta đều nặng trĩu tâm sự, biểu tình nghiêm túc, những ân oán xưa cũ cũng không nhắc tới nữa.
Ta hỏi: “Ngươi cũng đã biết?”
Hắn gật đầu, khuôn mặt hiện rõ vẻ tiêu điều xơ xác.
Biểu hiện như vậy khiến ta thấy xa lạ, dường như hắn không còn là Tiết Hàm trước kia nữa.
Có lẽ đã thấy được sự bất an của ta, Tiết Hàm cũng nhảy lên nóc nhà đến ngồi cạnh ta. Chúng ta cùng nhau nhìn ánh nắng chiều vàng rực, thật lâu không nói gì.
Tiết Hàm mở miệng trước, hắn nói: “Cha ta gọi ta trở về, cha nói người đã nhận mệnh của Hoàng thượng, vài ngày nữa sẽ xuất chinh.”
Ta hỏi: “Chiến tranh sao?”
Tiết Hàm gật đầu: “An Lộc Sơn thế như vũ bão, người Hồ dạo gần đây lại manh động, thế nhưng quân đội của chúng ta ngày một suy tàn.”
Ta bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Tiết tướng quân sẽ khải hoàn trở về.”
Tiết Hàm kinh ngạc nhìn ta, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn nhận được một lời khích lệ ôn nhu như thế từ ta, biểu hiện rất cảm động.
Ta có chút không tự nhiên, gãi gãi đầu, đứng lên, “Ta trở về.”
Tiết Hàm ngay lúc ấy nắm lấy tay ta. Tay hắn rất nóng, giữ chặt vào cổ tay ta khiến ta có chút kích động. Ta kinh ngạc nhìn hắn, trong ánh mắt kia có một loại tình cảm xa lạ ta chưa hề thấy, vừa dịu dáng vừa trìu mến. Ta hơi mơ màng.
Tiết Hàm nhẹ nhàng bảo: “A Mi, ngày đó nàng nhớ không nên chạy lung tung. Cứ ngoan ngoãn ở nhà được chứ?”
Ta ngơ ngác gật đầu.
Hắn buông lỏng tay ta. Ta được vài bước, quay đầu lại nhìn, hắn vẫn ở đấy dõi theo ta với đôi mắt nhu tình như nước. Nhưng kỳ quái là, lần này, ta tuyệt không cảm thấy mất tự nhiên. Ngược lại ta rất ư là an tâm, còn lấy làm thích ý.
Bởi vì quay đầu lại sẽ thấy hắn.
Một khoảng thời gian sau đó, cha ta thường đi sớm về trễ, Tiết Hàm cũng thường xuyên quay về nhà mình. Tỷ tỷ mỗi khi về nhà lại cùng nương thảo luận chiến sự trong tâm trạng u sầu. Bọn hạ nhân người người hoảng sợ, đi qua đi lại trong vườn với tâm trạng bất an.
Ta tự giác an phận rất nhiều, sau khi nghe Tiết Hàm căn dặn cũng không chạy đi chơi nữa.
Một ngày nọ, y tới tìm ta, cách một bức tường, y nói cho ta biết hắn sắp rời đi.
Ta kinh hoảng: “Ngươi đi đâu?”
Người đó ưu thương nói: “Người cha ta phái đi đã tìm thấy ta, hiện tại ta phải trở về.”
Ta nhìn y, quả thật hắn đã đổi sang một bộ quần áo mới tinh, chất liệu đắt tiền, trên đầu cài một cây trâm bạch ngọc. Bình thường y đã rất tuấn tú, sự biến đổi này khiến y giống như một vương tử cao quý. Nhưng y như vậy khiến ta không có cảm giác thân quen.
Ta hơi khó tiếp nhận: “Ngươi đi rồi, về sau ta tìm ai chơi?”
Tô Tháp rất rộng lượng, mỗi lần chơi đùa y đều nhường ta, chẳng giống Tiết Hàm lúc nào cũng muốn thắng ta cho bằng được.
Tô Tháp nghe lời này của ta, dở khóc dở cười nói: “A Mi, ngươi không còn bé nữa, đến tuổi kết hôn rồi. Sau này ngươi ít chơi lại, cố gắng học một chút nữ công.”
Ta bĩu môi: “Sao ai cũng nói thế chứ, ta sắp kết hôn với Tiết Hàm thôi mà.”
Tô Tháp kinh hãi, lớn tiếng hỏi: “Cái gì?”
Ta nhún nhún vai, “Hắn nói thích ta, muốn kết hôn với ta, cha với nương cũng vui vẻ đồng ý rồi. Ngươi nói đi, một người như ta, nếu hắn không lấy thì sẽ không ai thèm lấy sao?”
Nhưng ánh mắt Tô Tháp giống như đang bốc lửa, “Ngươi… sắp kết hôn?”
Ta nói: “Ngươi cho là ta nguyện ý à?”
“Ngươi thích hắn ư?”
Ta nhớ đến lời A Tử, lại hồi tưởng buổi chiều trên nóc nhà, cảm thấy Tiết Hàm không quá đáng ghét như mình vẫn nghĩ. Vì thế ta nói: “Chắc là có một chút.”
Mặt của Tô Tháp liền biến trắng.
Ta có chút bất an, “Tô Tháp, ta cũng rất thích của ngươi.”
Tô Tháp nghe xong, bất đắc dĩ cười cười. Y vươn tay sờ đầu ta. Ta còn chưa thấy rõ động tác, nháy mắt một nhúm tóc của ta đã nằm gọn trong tay y.
Y cười với ta, lộ ra hàm rắng trắng tinh: “Một chút gì đó để ta nhớ về ngươi. A Mi, ta sẽ trở lại thăm ngươi.”
Tô Tháp cứ như vậy bỏ đi.
Mất đi bằng hữu, ta càng thêm cô quạnh. Chính lúc ấy, nương bị bệnh.
Nương vốn có bệnh cũ, mỗi năm khi trời chuyển lạnh người sẽ ho khan. Nhưng năm nay căn bệnh lại đặc biệt nghiêm trọng, mỗi buổi sáng người sẽ phát sốt. Chúng ta đổi đại phu, đổi thuốc, bệnh tình kéo dài hơn một tháng, vào đông không hề thuyên giảm, ngược lại càng thêm nặng.
Đàn ông bận rộn, tỷ tỷ lại đang có thai không thể thường xuyên về nhà, nhất thời Trầm phủ rơi vào trạng thái hỗn loạn. Ta giúp nương uống thuốc, uống xong bỗng nhiên người không ngừng ho khan, khạc ra đàm, trong đàm còn lẫn thêm máu tươi.
Ta hoảng sợ.
Trong hạ nhân trong phủ âm thầm bàn luận nói: “Bệnh của phu nhân có vẻ rất nguy hiểm.”
“Năm nay là năm hạn, vừa chiến tranh lại thêm bệnh tật.”
“Nghe nói phản quân đang hướng về phía chúng ta.”
“Không phải long mạch Đại Đường lệch vị sao?”
Ta lớn tiếng quát: “Đang nói gì đấy?”
Hai người hầu lớn tuổi bị ta làm hoảng hốt.
Ta băng lãnh nói: “Thiên tử vẫn đang ngồi trong Đại Minh cung! Vận mệnh Đại Đường là thứ các ngươi có thể tự do luận bàn? Nếu chuyện này truyền ra, các ngươi đừng mong giữ được đầu mình!”
Toàn bộ hạ nhân đều run sợ, dùng ánh mắt khó tin nhìn ta như đang nhìn một người xa lạ.
Ta không kiên nhẫn phất tay: “Lui xuống hết cho ta, phu nhân cần nghỉ ngơi.”
Tất cả mọi người đều lui ra ngoài. Nương nằm trên giường nhìn ta, ánh mắt vui mừng, quanh tròng mắt hình như ngấn nước. Ta lại cảm thấy một cảm giác buồn bực không rõ trong lòng.
Sau đó ta giúp nương quản lý gia đình. Trước nay ta vốn nhàn tản không quan tâm gia sự, không hề có uy tín trong phủ. Nay để khiến người khác phục tùng không thể không trưng ra bộ mặt lạnh. Lâu ngày, hạ nhân trong phủ đều bàn tán rằng Nhị tiểu thư đã bị thứ gì đấy nhập rồi.
Khó trách bảo, làm chủ ba năm ắt gây hiềm. Bây giờ mới thấy được sự vất vả của nương.
Một ngày kia ta ở thư phòng kiểm kê sổ sách, Tiết Hàm xuất hiện.
Dạo gần đây Tiết Hàm vừa lĩnh một chức quan trong triều, công sự bận rộn nên chúng ta rất ít chạm mặt. Bây giờ gặp nhau, hắn hình như cao hơn một chút, đen đi một chút, nhưng đôi mắt toả ra sáng như một ngôi sao trong đêm tối.
Ta biết người khác đều khen hắn anh tuấn, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy hắn đẹp trai. Nhận ra điều này khiến mặt ta càng ngày càng nóng.
Tiết Hàm đi vào, nhẹ giọng hỏi ta: “Đã trễ thế này còn làm việc?”
Ta nói: “Ta không giỏi với các con số, đống sổ sách này tốn khá nhiều thời gian.”
Hắn mỉa mai: “Lúc trước ta dạy, không phải ai đó sống chết không chịu học sao?”
Ta cười khổ: “Khi đó nào biết sẽ có ngày hôm nay?”
Ánh mắt Tiết Hàm ảm đạm, nói: “A Mi, nàng vất vả rồi.”
Ta buông sổ sách trong tay, đi đến bên người hắn: “Tình huống thật sự rất tệ sao?”
Tiết Hàm mệt mỏi gật đầu, “Tuy rằng hiện tại cha có thể miễn cưỡng ngăn cản, nhưng quân phản loạn thế lực rất đông, chuẩn bị lại kỹ càng. Cha và đại ca đã kẹt lại trong thành mười ngày nay…”
Mấy năm nay, hoàng đế tín nhiệm bừa bãi An Lộc Sơn, phàm là người nói những câu bất lợi cho An Lộc Sơn, hoàng đề đều giao cho hắn tùy ý xử trí. Bản thân hoàng đế trầm mình trong sắc đẹp của quý phi, không hề quan tâm chính sự. Nay phản quân đột kích, chúng ta bại trận liên tục cũng chưa bao giờ được ngó tới.
Gương mặt mệt mỏi của Tiết Hàm lại ẩn chứa loại tuấn mỹ khiến tâm thần người khác chấn động. Một người luôn tự tin như hắn, luôn phấn chấn như hắn không ngờ cũng có bộ mặt ưu sầu.
Ta cảm thấy nên an ủi Tiết Hàm một chút, vì thế ta nhẹ nhàng cầm tay hắn, kéo hắn ngồi xuống, sau đó rót một chung trà đưa qua.
Tiết Hàm được quan tâm thì lấy làm kinh hãi, vừa cảm động vừa vui mừng. Ta hơi mất tự nhiên, liền chỉ vào trà nói: “Là trà hoa nhài, ngươi nếm thử đi. Ta biết những lời trấn an bình thường ngươi đã nghe quá nhiều. Ta chỉ muốn nói, việc gì cũng có thiên mệnh, người tốt sẽ được hồi đáp.”
Tiết Hàm y hệt như nương lộ ra sự mừng rỡ, nói: “A Mi, nàng đã trưởng thành.”
Ta hỏi: “Trưởng thành là tốt hay không tốt?”
Hắn nói: “Vừa tốt, mà lại không tốt. Ta hy vọng nàng có thể thành thục hiểu chuyện, lại hy vọng nàng có thể vĩnh viễn vô ưu vô lo.”
Ta lại hỏi: “Vậy ta chính là thành thục hiểu chuyện?”
Tiết Hàm cười: “Hiểu chuyện, nhưng chưa hẳn là thành thục.”
Ta nói: “Ta không hiểu.”
Hắn buông chén trà, thật cẩn thận cầm tay của ta, giống như đang nâng niu vật quý. Sau đó dịu dàng trìu mến nhìn ta, nói: “Không vội, nàng sẽ hiểu thôi .”
Bốn ngày sau khi hắn nói ra câu ấy, tin dữ truyền đến, phản quân phá thành, Tiết lão tướng quân tử trận, Tiết đại ca sống chết không rõ.
Ngày ấy trời mưa thật lớn, phía chân trời sấm gầm chớp giật. Duy chỉ ta có thể nghe thanh âm vỡ toang, cảm giác được sự đảo lộn hỗn mang, trời đất sụp đổ… Sự biến đổi ấy làm ta vô cùng sợ hãi, ta vội vàng chạy trốn trên hành lang thật dài, bọn hạ nhân bị ta đâm cho ngã trái ngã phải lại không dám thốt ra nửa tiếng oán thán.
Tiết Hàm mặc binh giáp đen tuyền, cả thân thể bị nước mưa thấm ướt. Tay chống lên kiếm, thân ảnh thẳng tắp đứng giữa đại sảnh, trông hắn chẳng khác gì một pho tượng. Nước mưa theo thân thể chảy xuống mặt đất, đọng lại thành một vũng lớn.
Ta đi đến tiền sảnh, hắn ngẩng đầu lên nhìn, trong đôi mắt đen tối âm trầm kia cuối cùng đã hiện lên một tia sáng.
Ta đi qua, cầm đôi tay đã ướt sũng lên, nói: “Ngươi phải đi?”
Vẻ mặt người đứng đó chứa đựng sự đau thương dữ dội, lại có chút không nỡ, “Ta phải đi trợ giúp Nhị ca và Tam ca.”
Ta cảm thấy tim mình đang bị thứ gì đó đè lên, nặng trĩu, khiến ta ngay đến hít thở cũng khó khăn. Ta nắm chặt hắn, nói: “Phải chú ý phía Tây.” Trực giác nói cho ta biết, hắn phải lưu tâm về phía Tây.
Tiết Hàm cười quyến luyến, đưa tay chạm vào má ta. Bàn tay ấy lạnh lẽo ướt át, nhưng lại khiến ặt ta nóng bừng.
Cảm giác ấy xa lạ quá, tâm tình ta bỗng chốc hoảng loạn vô cùng.
Tiết Hàm lấy một túi vải đỏ từ trong ngực ra, bên trong là một khối ngọc bích ngũ bức triêu thọ[11] tinh khiết hoàn mỹ.
“Đây là di vật của nương, người muốn ta sau này giao lại cho thê tử. A Mi, nàng nhận lấy đi.”
Ta kinh ngạc nhận lấy. Bỗng nhiên một tiếng sấm thật lớn nổ ra, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển. Mấy nha hoàn nhát gan hợ hãi thét lên, cũng đúng lúc ấy Tiết Hàm ôm lấy cổ ta.
Sức của hắn cũng rất lớn, ta cảm nhận rõ ràng hắn đang run rẩy, những giọt nước trên bộ quân giáp thấm sang làm ướt y phục của ta.
Ta vẫn chưa kịp phản ứng, Tiết Hàm đã buông tay, hắn ôm quyền chào ta, sau đó không hề quay đầu lại bước thẳng vào làn mưa .
Ta ngỡ ngàng nhìn lại, mưa to đã cản hết tầm mắt, chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí và âm thanh của vó ngựa ngày càng xa.
Cha đi tới, đặt tay lên vai ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook