*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Đình Vãn bắt đầu cuộc sống rệu rã tinh thần trong nhà cậu trợ lý Triệu Nam Thù.

Mỗi ngày nếu không cuộn tròn ngủ trong chăn thì y lại ngồi đờ ra trên giường. Sau mười ngày hầu hạ y như nuôi mèo, rốt cuộc Triệu Nam Thù không nhịn được nữa.

“Ông chủ, chính là hôm nay đấy!”

Đêm hôm ấy, tay trái Triệu Nam Thù cầm tôm hùm đất mua bên ngoài, tay phải xách mấy lon bia mua ở 7-11*. Cậu ta dùng tư thế hùng dũng và buồn cười đá văng cửa phòng, gào lên với Hạ Đình Vãn vẫn đang cuộn trong chăn: “Đêm của tôm hùm – khiến chúng ta quên hết mọi thằng đàn ông!”

*7-Eleven ( Seven – Eleven hay 7-11) là tên một chuỗi cửa hàng tiện ích quốc tế

Triệu Nam Thù là một cậu bot bừng bừng sức sống, công việc toàn thời gian là làm trợ lý riêng cho Hạ Đình Vãn, sau giờ làm việc thì làm một blogger trang điểm và dưỡng da. Quan trọng hơn là, cậu là bạn của Hạ Đình Vãn.

Triệu Nam Thù am hiểu yêu đương, thất tình và tự mình lưu loát phục hồi như cũ, “Quên hết sạch lũ đàn ông thối” là câu khẩu hiệu ngoài miệng của cậu.

Vốn Hạ Đình Vãn không có tâm trạng gì, thế nhưng chẳng hiểu sao khi nghe được tuyên ngôn quen thuộc của Triệu Nam Thù, lòng y đột nhiên cũng có một loại xúc động kỳ lạ.

Mọi người đều có bản năng tự cứu lấy mình, lúc ngã nhoài trong cảm xúc không leo lên được sẽ cần một nghi thức cảm giác.

Vì thế hôm nay và ngày mai sẽ có một giới hạn trang trọng.

Hạ Đình Vãn nghĩ mình thật sự cần một đêm tôm hùm.

Y và Triệu Nam Thù kéo rèm cửa sổ lên, sau đó mở TV tùy chọn một chương trình tạp kỹ. Hai người họ ngồi xếp bằng trên sàn gỗ, cùng mở hộp tôm hùm đất ra, trong nháy mắt bầu không khí tràn ngập mùi cay sảng khoái do tôm hùm mang tới.

“Cái này là Thập tam hương đấy*, cái này là ma lạt*, còn đây là bột tỏi*.” Triệu Nam Thù chỉ chỉ vào từng hộp, vừa nói vừa đưa cho Hạ Đình Vãn một lon bia: “Mua hơi nhiều, nhưng không sao, hôm nay vốn muốn bung lụa cơ mà!”

Ngón tay Hạ Đình Vãn tiếp xúc với lon bia lạnh không khỏi thụt về một tí. Y chần chừ để bia qua một bên: “Không uống được không.”

Sau khi cưới, y và Tô Ngôn từng có cãi nhau mấy lần, là về chuyện uống rượu và hút thuốc lá.

Ngoài miệng y không sợ trời không sợ đất, nhưng thật ra là một con cọp giấy. Khi Tô Ngôn thật sự tức giận, chỉ cần anh tối sầm mặt là y bắt đầu run chân rồi.

Thế nhưng kỳ lạ là sau khi chuyện lái xe say rượu xảy ra, Tô Ngôn lại chẳng nói thêm một câu. Trái lại chính Hạ Đình Vãn lại sợ hãi, sáu tháng sau đó chẳng dính đến một giọt rượu, nhưng hình như Tô Ngôn cũng không để ý.

“Ông chủ à, người thất tình không uống rượu, một giọt sầu cũng chẳng tuôn.” Triệu Nam Thù sâu xa nói.

“Anh không thất tình, anh ly hôn.” Hạ Đình Vãn giải thích một câu, thế nhưng lập tức lại thấy càng bi thảm hơn.

Y nghĩ, cút mẹ nó đi, y đã ly hôn rồi tại sao còn phải quan tâm đến suy nghĩ của Tô Ngôn chứ, vì thế bèn bật bia ngửa đầu tu nửa lon.

Cứ thế, không lâu sau Hạ Đình Vãn cảm thấy Triệu Nam Thù nói rất đúng.

Hai người họ uống bia, sau đó ngồi bệt trên sàn nhà xem show, cười ha hả.

Triệu Nam Thù nói với y một số tin hóng hớt được trong giới vào khoảng thời gian này. Y nghe, rồi nghĩ đấy cứ như câu chuyện ở thế giới khác vậy,

Lúc mở đến lon thứ ba, Hạ Đình Vãn nhìn thùng rác chất đầy vỏ tôm, vành mắt đột ngột đỏ bừng.

Y vô lực từ từ co quắp lại nằm dưới sàn nhà, nhẹ giọng nói: “Nam Thù, cậu còn nhớ cái lần chúng ta ăn tôm hùm đất ở huyện Phong không?”

Sau lần đầu tiên gặp nhau, Tô Ngôn add wechat của y, nhưng lại không nói lời nào.

Khoảng thời gian ấy Hạ Đình Vãn theo đạo diễn khác quay phim một tháng trong núi ở huyện Phong, cả ngày chỉ có thể ăn chút rau xào nhà nông tự trồng, vì thế y post một status trong vòng bạn bè nói thèm ăn tôm hùm đất đến sắp phát điên rồi.

Ba ngày sau Tô Ngôn đưa đầu bếp và lái xe vào núi, còn có một xe chở thùng nước nuôi tôm hùm đất tươi. Hạ Đình Vãn còn nhớ rõ nỗi kinh ngạc và vui mừng của mình khi ấy. Y nói cảm ơn Tô Ngôn, Tô Ngôn cười cười, chỉ nói: “Rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để mời Hạ tiên sinh ăn cơm, thật vinh hạnh.”

Một đêm ấy, toàn bộ đoàn phim đều ăn thỏa thuê, uống cạn hơn mười két bia.

Trong bầu không khí hơi say, có người cất tiếng hát vang, có người trần truồng nhảy sông tắm, ồn ào náo nhiệt.

Hạ Đình Vãn và Tô Ngôn tìm một bên hồ tĩnh lặng. Y ăn vội vội vàng vàng, Tô Ngôn thì ngồi bên cạnh kiên nhẫn lột vỏ từng con tôm một cho y.

“Nhớ chứ.” Triệu Nam Thù trả lời theo bản năng, sau đó lại cảm thấy không đúng. Cậu ta ngồi thẳng dậy lết đến bên cạnh Hạ Đình Vãn: “Hầy, có phải anh lại nghĩ đến…”

“Anh rất nhớ anh ấy.” Hạ Đình Vãn che mặt. Y hít một hơi thật sâu, thứ hít vào ngực đều là hoài niệm, nó đau đến mức giọng của y như đang rên rỉ: “Rất nhớ anh ấy.”

“Anh à, anh, anh đừng như vậy.” Triệu Nam Thù không biết nên làm thế nào cho phải. Cậu lo lắng gãi gãi đầu, lúc này thật sự không đành lòng nhìn Hạ Đình Vãn chật vật như vậy. Cậu đấu tranh hồi lâu, rốt cuộc nhỏ giọng nói: “Bằng không thì anh đừng buông tay, hãy thử lại lần nữa xem?”

“Thử thế nào…”

Qua một lúc lâu, Hạ Đình Vãn mới yếu ớt hỏi.

“Em đang nghĩ,” Trong chốc lát Triệu Nam Thù cũng không rõ mình đang an ủi hay thật sự nghĩ như vậy, “Tô tiên sinh yêu anh như thế, đời em chưa từng thấy ai yêu người khác chân thành và thật lòng đến vậy. Bọn anh lại sống bên nhau năm năm, rất khó dứt bỏ. Anh xem, anh ấy cũng đâu trực tiếp đứng ra nói chuyện ly hôn với anh. Anh ấy không làm được, cũng biết có lẽ nếu bản thân mình thấy anh sẽ không nhẫn tâm nổi.”

“Thật vậy ư?” Rốt cuộc Hạ Đình Vãn cũng gắng gượng nhổm người dậy. Ánh mắt y nhìn Triệu Nam Thù lấp loáng một tia hy vọng yếu ớt.

“Ặc…” Đương nhiên Triệu Nam Thù không dám cam đoan.

Cậu đã từng thấy dáng vẻ thâm tình của Tô Ngôn, thế nhưng một người từng yêu nhiều đến thế lại có thể đề nghị ly hôn, ai biết được liệu Tô Ngôn có phải là kiểu người một khi đã cáo biệt thì quyết không bao giờ quay đầu lại nữa hay không.

Triệu Nam Thù thở dài ngửa đầu uống một hớp bia, nghiêm túc nói: “Ông chủ à, thật ra Tô tiên sinh nghĩ thế nào cũng không quan trọng.”

“Nếu anh vẫn còn luyến tiếc thì phải thử xoay chuyển xem sao. Nếu thất bại, cùng lắm thì có chút mất mặt chứ không thể càng hỏng bét hơn bây giờ. Hai người các anh lăn giường mấy trăm lần rồi, mất mặt trước Tô tiên sinh thì đã làm sao?”

______________

*Tôm hùm đất thập tam hương

tôm hùmjpg

*Tôm hùm đất ma lạt

ma lạt

*Tôm hùm đất bột tỏi:

bột tỏi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương