Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
Chương 78: Dạ dày điên đến khó chịu

Vẫn là tổ tiết mục biết gây chuyện, cũng không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư mới tìm được mấy vị khách nhân này.

Ngoại trừ Trần Cẩm Lập không phải người trong giới giải trí ra, những người khác đều là diễn viên.

Vấn đề là, tổ tiết mục rốt cuộc đã làm thế nào mà trong vòng một ngày liền cùng vị Trần tiên sinh này xác định thời gian, rốt cuộc là dùng phương pháp gì?

Lúc này Khương Hành liền nói cho bọn họ: "Khi tổ tiết mục tới tìm hắn, hắn gửi wechat cho tôi hỏi chương trình này có phải thật hay không, tôi nói tôi đang tham gia chương trình này, sau đó hắn liền không trả lời tôi, tôi cũng không nghĩ tới thế mà hắn lại tới, rất bất ngờ."

Dù sao không mua chịu thiệt không mua bị lừa, càng quan trọng là Khương Hành còn lắm miệng nói ra một câu Vệ Diên cũng ở đây, Trần Cẩm Lập lập tức trả lời tổ tiết mục, hắn sẽ sắp xếp thời gian.

Lý Quân không nghi ngờ quan hệ của Khương Hành và Trần Cẩm Lập, trước kia hắn cũng đã nói qua với anh về Trần Cẩm Lập, thuận miệng nói vài câu, chỉ là không quen thuộc mà thôi.

Sau khi nhìn thấy người thật, Lý Quân mới biết được Khương Hành vì sao lại có quan hệ không tệ với hắn, đến bây giờ vẫn còn duy trì quan hệ, vì người này cũng là một anh chàng đẹp trai không kém Khương Hành, cũng có chút lãnh khốc, nhưng có một Khương Hành "châu ngọc" này ở phía trước, cũng không kết luận được dưới khuôn mặt lãnh khốc này của hắn có phải cũng có tình tình lãnh khốc như vậy hay không.

Tình cảnh hôm này đột nhiên thực vi diệu, mời tới đều là những nam minh tinh có các loại scandal kỳ kỳ quái quái với các nữ minh tinh, nhưng mọi người vì chương trình, đều biểu hiện vô cùng nhiệt tình.

Với đội hình ngày hôm nay, Lý Quân và Khương Hành còn không nghĩ ra tổ tiết mục có mục đích gì thì bọn họ thật không xứng trụ ở chương trình này ba tuần.

Nam minh tinh có liên quan tới Lương Chỉ Duyên tên Dương Mãn, vị liên quan tới Hà Uyển Tinh tên Vũ Trác Việt, còn người Lưu Dĩ Phàm quen biết tên Đoạn Du.

Ba người đều là tiểu sinh đang hồng, nhưng mức độ nổi tiếng chắc chắn không thể sánh với Khương Hành và Vệ Diên, đưa bọn họ đơn độc xách ra có lẽ không có đề tài gì, nhưng nếu trói buộc bọn họ với các khách mời nữ, hương vị liền khác.

Có Khương Hành và Lý Quân ở đây, quan hệ của mấy người bọn họ cũng trở nên ái muội hơn, còn phải thêm hai chữ "càng thêm" vào nữa, dù sao chủ đề thứ hai của cái chương trình này tên là "Yêu đương".

Ngoại trừ Lưu Dĩ Phàm đơn thuần cảm thấy rất vui vẻ vì chương trình tìm tới một khách nhân mà cô quen thuộc, Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên đều rất rõ ràng phát hiện, các cô có lẽ cũng bị dịch tới "gameshow yêu đương" rồi, nhưng mà "gameshow yêu đương" hình như đãi ngộ tốt hơn một chút, ít nhất không cần làm việc chân tay!

Nhưng mặc kệ có làm việc chân tay hay không, các khách mời nữ hôm nay đều phải mang mấy vị khách nhân mới tới về phòng, hơn nữa hôm nay tổ tiết mục còn không chơi trò phân tổ, trực tiếp chỉ định khách nhân cho các cô hợp tác.

Hà Uyển Tinh & Lương Chỉ Duyên: Đến rồi! Đến rồi! Tổ tiết mục quả nhiên muốn làm đại sự!

Cứ cảm giác sau đó sẽ còn có rất nhiều hoạt động kỳ kỳ quái quái chờ các cô, bỗng nhiên cảm thấy bất an trong lòng.

Vương đạo diễn, ngài còn nhớ chương trình chúng ta quay chính là gameshow kinh doanh chứ?

Vương đạo diễn: Thực xin lỗi, thật đã quên rồi.

Khương Hành, Vệ Diên và khách nhân mới tới đều là bạn học cũ, nên bọn họ cũng không có suy nghĩ không xong như các khách mời nữ, đối với bọn họ mà nói chiêu đãi bạn học cũ là việc rất thú vị, đặc biệt là vị bạn học cũ này còn được gọi là "super Cẩm Lý" của lớp bọn họ.

Khi Vệ Diên dẫn Trần Cẩm Lập lên tầng, Lý Quân ở dưới lầu lặng lẽ hỏi Khương Hành: "Nếu Trần Cẩm Lập là Cẩm Lý, sao lúc thi cử các anh lại vượt qua được anh ta, không xảy ra tình huống mỗi lần thi cử đều xảy ra những việc đột xuất, sau đó anh ta liền thuận lý thành chương trở thành người đứng đầu gì đó? Nếu không xảy ra, dựa theo cách nói về Cẩm Lý, không lấy thứ tự đầu tiên hình như không quá khoa học."

Khương Hành: "Dù sao anh cũng không phải đứng đầu, anh cũng không biết."

Lý Quân gật gật đầu: "Có thể là anh ta không có ý tứ cạnh tranh với Vệ Diên? Cho nên ông trời liền buông tha Vệ Diên, để y an ổn ngồi ở vị trí thứ nhất."

Khương Hành: "Có lẽ thế, bằng không với vận khí đen như đáy nồi của Vệ Diên, dù thế nào cũng sẽ xảy ra chút vấn đề nhỏ khi thi cử, ví dụ như viết sai mã đề gì đó."

Lý Quân như suy tư gì đó, suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân không nên nhiều chuyện như vậy, liền từ bỏ tiếp tục suy nghĩ tự hỏi.

Hôm nay hình như không có việc gì cho Khương Hành và Lý Quân, tổ tiết mục đột nhiên đem hai người an bài cùng một tổ, Khương Hành còn cảm thấy có chút không chân thật, trong khoảng thời gian này chỉ cần có khách nhân tới liền rút thăm, các loại nhiệm vụ đều ném lên đầu bọn họ.

Lần này cũng quá bình tĩnh.

Khương Hành cảm thấy đứng ngồi không yên, không biết tổ tiết mục còn gây ra chuyện gì nữa hay không, lại lần nữa tách hắn và Lý Quân ra.

Lý Quân lại cảm thấy phân tổ như thế nào cũng được, chỉ cần có thể xúc tiến Khương Hành khôi phục trí nhớ, hết thảy đều có thể chấp nhận được.

Suy xét tới trình độ bận rộn ngày hôm qua, an bài hoạt động buổi chiều cũng không dày đặc, cũng không cần các khách mời nấu cơm chiêu đãi khách nhân mới tới gì đó.

Tổ tiết mục trực tiếp nói cho bọn họ buổi tối đi ra ngoài ăn, lại còn xuất phát trước một giờ, khoảng cách có chút xa, trước khi ăn cơm còn có một trò chơi đơn giản.

Có thêm phần đoạn trò chơi không sao, không cần ở khách sạn tổ chức bữa ăn tập thể gì đó quả thực không thể tốt hơn.

Khương Hành cũng không muốn Lý Quân mỗi ngày đều rúc vào bếp, cơm bạn trai làm ăn ngon lắm, nhưng cũng phải thông cảm bạn trai vất vả, chỉ hi vọng Lý Quân chỉ làm cho mỗi mình ăn, không cần quan tâm tới vấn đề khẩu vị của những người khác.

Khách nhân mới tới được phân đến đồng bọn của từng người, ngồi chung một chiếc xe.

Một lần duy nhất, trong tình huống không cần rút thăm, tổ tiết mục đem Khương Hành và Lý Quân đồng thời an bài trên cùng một chiếc xe, cũng không có bất cứ người nào cảm thấy bất mãn với điều này.

Đối lập với những tổ hợp cứng rắn kéo chung vào với nhau khác, hai người bọn họ lại tự nhiên nhất, tán gẫu đều là việc nhà, ở trên xe, Lý Quân và Khương Hành suy đoán tổ tiết mục bày ra trò chơi gì, ai thua liền đáp ứng đối phương một việc.

Khương Hành: "Chuyện muốn em đáp ứng với anh quá nhiều, anh phải nghĩ thật kỹ càng xem việc nào quan trọng hơn."

Lý Quân: "Vậy anh chậm rãi nghĩ."

Người quay phim đều đã không cần phỉ nhổ bọn họ, vấn đề quan hệ bại lộ hay không bại lộ sớm đã không ở trong trọng điểm quay chụp của bọn họ.

Vì có camera ở đây, đề tài để Lý Quân và Khương Hành tán gẫu có hạn, hai người liền tùy ý nói một chút, ví dụ như Khương Hành kể về lúc nhỏ hắn rất nghịch ngợm, được ba mẹ mang tới công viên trò chơi, kết quả bởi vì hắn đi theo ông chú bán kẹo hồ lô, ba mẹ hắn tìm nửa ngày không thấy đâu, trực tiếp báo nguy, cuối cùng vẫn là dưới sự trợ giúp của cảnh sát mới đem hắn mang về nhà.

Khương Hành: "Ba mẹ anh tức đến nỗi muốn đánh anh, anh còn hỏi bọn họ anh có thể mua cây kẹo hồ lô về ăn không, hoàn toàn không ý thức được đã tạo thành rắc rối như nào cho bọn họ."

Lý Quân: "Việc nghịch ngợm nhất của em khi còn nhỏ là em làm vỡ bình hoa của anh trai, vốn dĩ anh ấy muốn mang tới trường làm quà sinh nhật tặng cho bạn học. Anh trai em lớn hơn em mấy tuổi, dáng người cao lớn, em rất sợ anh ấy đánh em, sau đó liền ôm còn mèo nhà em nuôi, bôi chút bùn đất vào móng vuốt của nó, lại ôm mèo đi nói cho anh em, là nó làm."

Khương Hành bị lời thú nhận này chọc cười: "Anh trai em có phát hiện ra không?"

Lý Quân: "Không, đến bây giờ anh ấy cũng không biết việc kia là do em làm, thật đúng là nghĩ mèo trong nhà làm vỡ."

Khương Hành: "Chứng tỏ em từ nhỏ đã có thiên phú đóng kịch." Hắn đột nhiên ý thức được: "Em có anh trai?"

Lý Quân gật đầu: "Vâng, trên em còn có anh trai."

Khương Hành đang muốn hỏi thêm một chút, nhưng xe đột nhiên đánh lái một cái, Lý Quân không phòng bị, ngã về phía đầu vai Khương Hành, Khương Hành không thể không đỡ lấy anh, lực chú ý bị rời đi.

Khương Hành: "Chúng ta đây là đi đường núi sao? Đường núi này có vẻ khó đi, trên ngọn núi này có cái gì sao?"

Sau khi Lý Quân ổn định lại mới nói cho hắn: "Hình như bên trên có một cửa hàng đồ ăn chay, ngày thường rất khó đặt trước, không biết buổi tối chúng ta có phải ăn đồ chay hay không."

Khương Hành: "Nếu là đồ chay thì tất cả thức ăn đều là đồ chay nhỉ, thật sự không có thịt sao?"

Lý Quân: "Không có."

Khương Hành: "Sao em lại rõ ràng như vậy?"

Lý Quân: "Trước khi tới, em tốn một buổi tối tra xét tư liệu về xung quanh, bằng không anh cho rằng em làm sao mà biết được."

Khương Hành: "Lý lão sư, vất vả."

Lý Quân lườm hắn một cái: "Biết là được rồi."

Đang định tiếp tục hỏi về việc nhà Lý Quân, kết quả xe liên tục ba lần đảo lái, hai người ở trên xe lắc tới lắc lui, nói cũng không rõ tiếng, dịch dạ dày đều sắp bị xóc ra rồi.

Thật vất vả chờ được tới khi Lý Quân chủ động nói chuyện gia đình của anh, kết quả hai lần ba lượt bị đánh gãy, Khương Hành thiếu chút nữa bắt đầu phát hỏa.

Trong quá trình quẹo lượn trên đường núi, Lý Quân đột nhiên nắm chặt tay Khương Hành, giọng nói có chút yếu: "Em có chút khó chịu."

Hỏa khí của Khương Hành lập tức bị dập tắt: "Em dựa vào ngực anh đi, sẽ không xóc tới mức quá mạnh."

"Ừ." Hai người đều thắt dây an toàn, nhưng đường núi thật sự quá xỏ lá, cũng không có cách nào, Lý Quân chỉ có thể dựa vào đùi Khương Hành, hiện tại anh khó chịu tới mức không muốn nói gì hết, Khương Hành đỡ vai anh, hai người cũng sẽ không bị lắc lư đến khó chịu, chỉ khổ người quay phim ở phía trước, đầu đều sắp long ra còn phải ổn định camera nhỏ trong tay.

Đại khái biết vì sao tổ tiết mục lại trực tiếp phân tổ cho bọn họ, rõ ràng là muốn mượn đoạn đường này quay chụp chút hình ảnh kỳ kỳ quái quái của các khách mời.

Một đường Lý Quân đều ghé vào đùi Khương Hành, đi hết đoạn đường núi cong, bọn họ cũng đã sắp tới đỉnh.

Quả nhiên, nơi chương trình tới chính là nhà hàng đồ chay mà Lý Quân đã nói lúc trước.

Tất cả xung quanh đều thuần thiên nhiên, có thể thấy trên núi còn làm ruộng, sau khi xuống xe có người giới thiệu với bọn họ, nơi đó là nơi nuôi ốc đồng của thôn dân phụ cận, diện tích vô cùng lớn.

Sau khi xuống xe, mỗi người đều vẻ mặt xanh lè xanh lét, bao gồm cả nhân viên công tác của chương trình.

Nhân viên phục vụ của cửa hàng rót trà cho bọn họ bình ổn cảm xúc.

Lưu Dĩ Phàm đã ôm thùng rác nôn đến trời đất mù mịt, phải trang điểm lại một lần nữa mới có thể xuất hiện trên ống kính.

Chờ các khách mời đều khôi phục thân thể, Vương đạo diễn bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ.

Nơi bọn họ chơi trò chơi là trên một mặt cỏ lớn, bên trên bày rất nhiều cái bàn dài, các khách mời từng người cùng đồng bọn của mình tương ứng mà ngồi xuống.

Vương đạo diễn: "Hiện tại chúng ta bắt đầu chơi trò chơi, kế tiếp nhân viên nhà hàng sẽ mang cho mọi người mấy đĩa mỹ thực tinh xảo, nhìn xem mọi người có thể đoán được nguyên liệu nấu ăn hay không, hiện tại trước hết mời nhân viên công tác của chúng ta đeo tai nghe cho các vị khách, ở trong quá trình này, các đồng đội không thể thương lượng, cuối cùng, đội ngũ được điểm cao nhất sẽ được chương trình khen thưởng bằng tiền mặt, tiền mặt sẽ dùng cho hoạt động ngày mai."

Lý Quân thầm than, vừa rồi dạ dày của anh bị xóc cực kỳ khó chịu, có lẽ lúc này cũng không nếm ra được hương vị gì.

Sợ là phải cô phụ mong đợi của bạn trai, hoạt động ngày mai bọn họ hẳn là không có tiền.

Khương Hành đeo lên tai nghe trong lòng cực kỳ cảm thấy may mắn: May mà bạn trai hắn đã chuẩn bị từ trước, nhà hàng đều là đồ chay!

Mà hắn còn không biết vị giác Lý Quân có vấn đề, trong lòng đối với trò chơi này hoàn toàn không hi vọng.

Khương Hành nhướng mày với Lý Quân: Chúng ta có thể!

Lý Quân lạnh nhạt quay mặt đi: Lúc này thật đúng là không chắc chắn.

Khương Hành:???

- -----------

Tiểu kịch trường:

Khương Hành: Sao xe lại dừng? [ ôm bà xã thật thoải mái ]

Lý Quân:......[ hai mắt trở nên mơ màng ]

- ----------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương