Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
-
Chương 60: Bạn trai hiểu mình
Trong ổ chăn ngọt ngào không cần chia sẻ với ai, nụ hôn kết thúc, Khương Hành lưu luyến không rời xốc chăn lên.
Nhìn Lý Quân nằm ở bên cạnh hắn, Khương Hành ôm eo Lý Quân, nhỏ giọng nói nhỏ bên tai anh: "Đã sớm muốn làm như vậy."
Lý Quân vẫn nhéo lên mặt hắn một cái: "Đừng có cả ngày đều nghĩ tới những việc này, anh muốn công bố cho toàn bộ thiên hạ biết hay sao."
Khương Hành nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng hôn một cái lên trên ngón tay anh: "Anh có thể, nếu em đồng ý."
Lý Quân cười khẽ, hôn một cái lên trán hắn: "Vẫn là trước tiên nhớ lại tất cả các ký ức đã rồi nói sau, đầu óc cũng không tốt lắm."
"Aiz, đầu óc anh rất tốt." Khương Hành ra vẻ bất mãn ôm chặt Lý Quân, ngửi ngửi hõm cổ anh: "Đúng là một người bạn trai nghiêm khắc." Thật muốn ôm như vậy, không muốn làm việc, chỉ chìm đắm trong hương vị tình yêu ngọt ngào.
Lý Quân cũng không đẩy hắn ra, giờ phút này, anh cũng không quan tâm tới chương trình một chút nào, thời gian nghỉ trưa anh muốn làm gì thì làm, một tay sờ sờ tóc Khương Hành, nằm thẳng trên giường, giống như đang ở nhà.
Thời gian bọn họ ở bên nhau rất ít, khi Khương Hành đóng phim cơ bản là liên tục, một bộ phim quay xong cũng mất hai ba tháng, thời gian nghỉ ngơi đã ít lại càng ít. Khi hai người ở bên nhau, phần lớn thời gian Khương Hành đều thích nằm ôm Lý Quân như vậy, hít thở hương vị trên người anh.
Đầu Khương Hành lúc này vừa lúc hiện lên một câu nói của Lý Quân: "Hít hít, cảm giác có thể khôi phục thể năng, tinh thần tăng gấp trăm lần."
Tay Lý Quân tiếp tục vỗ nhẹ lên sau cổ hắn: "Em muốn về nhà."
Khương Hành: "Sau khi chương trình kết thúc, chúng ta cùng nhau về nhà."
Lý Quân nhích lại gần ngực hắn: "Ừ, hiện tại hơi buồn ngủ." Ở bên người Khương Hành có cảm giác an toàn, toàn thân Lý Quân được thả lỏng liền bắt đầu mệt rã rời.
Khương Hành: "Cứ ngủ ở đây đi, gần đến giờ anh gọi em."
Lý Quân cũng lười suy nghĩ nhiều: "Được."
Ánh đá giày xuống dưới giường, trực tiếp chui vào trong ổ chăn, Khương Hành dịch về phía sau, nhường cho anh một chỗ trống, rất tự nhiên mà ôm eo anh, tư thế cực kỳ quen thuộc mà thoải mái, Lý Quân nghiêng người ngủ, Khương Hành còn có thể ôm lấy anh từ sau lưng.
Hai người cùng nhau ngủ trưa.
Mà lúc này tổ tiết mục đã không biết phải nói gì nữa.
Phòng Lý Quân không một bóng người, camera ở hành lang quay được cảnh Lý Quân vào phòng Khương Hành, hiện tại camera trong phòng Khương Hành cũng bị che lại, một chút tiếng động trong phòng cũng không thu được, thật muốn biết rốt cuộc bọn họ đang làm gì? Thật sự quá tò mò.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, giữa hai người yêu nhau thì có những việc gì cần phải che camera đi? Chắc chắn là những việc như ôm ôm ấp ấp hôn hôn hít hít!
Đáng tiếc, nghỉ trưa là đặc quyền chương trình cho các khách mời, bọn họ có quyền yêu cầu không quay chụp.
Khương lão sư cũng thật biết ra nan đề cho bọn họ, Vương đạo diễn nghiêm trọng hoài nghi Khương Hành đang trả thù cuộc phỏng vấn cá nhân tối hôm qua.
Lý Quân đúng là ngủ một giấc ở trên giường của Khương Hành, ngay từ đầu Khương Hành chỉ định hít hít hương vị dễ ngửi trên người anh thôi, nhưng không biết làm sao ngửi ngửi rồi liền ngủ mất, càng không xong chính là hắn còn quên đặt đồng hồ báo thức, ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện trong tầm tay không còn bóng dáng Lý Quân.
Này thì hay rồi, hắn còn hứa với Lý Quân gần tới giờ sẽ gọi anh dậy, kết quả người ngủ say như chết lại chính là hắn.
Vừa nhìn đồng hồ, kém nửa tiếng nữa mới tới hai giờ, còn chưa tới nỗi không xong, Khương Hành rời giường tìm trong nhà một vòng, phát hiện không có bóng dáng Lý Quân, suy đoán có lẽ anh đã sớm đi rồi.
10 phút trước, Lý Quân tỉnh dậy, anh là bị Khương Hành đè tỉnh, gia hỏa này ngủ vẫn luôn thích chèn anh, mỗi lần thiếu chút nữa chèn anh tới tận mép giường, nhưng cũng may vô luận chèn như thế nào anh cũng đều bị ôm lấy, sẽ không ngã xuống, quen rồi là được.
Hai người đàn ông ôm nhau ngủ trưa, rất là nóng, chủ yếu là vì anh bị đè nặng không thở nổi cho nên mới tỉnh.
Khương Hành ngủ khá say, Lý Quân đẩy đẩy hắn cũng không có phản ứng, sau khi vào phòng tắm sửa sang lại đầu tóc, Lý Quân mới rời khỏi phòng Khương Hành, sau đó gặp được Vương đạo diễn đứng ở chỗ rẽ.
Vương đạo diễn cười nói với anh: "Tâm sự?"
Lý Quân cảm thấy Vương đạo diễn hẳn là đang ấp ủ âm mưu gì đó, dù sao hiện tại toàn bộ tổ tiết mục đều biết quan hệ của anh và Khương Hành, Vương đạo diễn mỗi ngày đều nhìn chằm chằm màn hình theo dõi không thể nào không biết được.
Lý Quân mới vừa đi ra từ phòng Khương Hành, anh không có lý do gì để từ chối: "Được." Bị bắt tại trận, may mà anh đủ bình tĩnh, không nhìn ra một chút cảm xúc hoảng loạn nào.
Hai người đi tới một phòng họp lâm thời bố trí, hiếm thấy là căn phòng này không có camera.
Vương đạo diện lôi ra một file kẹp tài liệu, sau đó đưa cho anh một phần giấy tờ nồng nặc mùi vị văn kiện: "Buổi sáng có nói qua với Cao Tín, chúng tôi sẽ ký thêm một bản hợp đồng nữa với cậu, cậu xem một chút."
Lý Quân biết chuyện này: "Vâng, lúc trưa anh ấy có nói qua với tôi." Nhưng bị Khương Hành quấy rối, anh liền quên mất.
Vương đạo diễn: "Tôi đã cho cậu ta xem qua hợp đồng rồi, cậu ta bỏ thêm hai điều, nếu cậu cũng cảm thấy không thành vấn đề, chúng ta lại ký thêm lần nữa."
Chương trình đây là tính toán tăng cao đãi ngộ cho Lý Quân, chắc chắn đây cũng là lần đầu tiên.
Đại đa số tình huống, khách mời đều là ký hợp đồng xong mới bắt đầu quay chụp, trong quá trình quay ký lại hợp đồng đúng là rất ít, Lý Quân cũng không phải trường hợp riêng biệt nào.
Có vài minh tinh trong quá trình quay phim sẽ cảm thấy cát xê đóng phim còn ít, gây rối với đoàn phim một hồi, sau khi đạt được mục đích mới có thể tiếp tục quay chụp, trước kia Lý Quân từng xem bát quái của một nữ diễn viên hạng nhất đóng một bộ phim cổ trang, sau khi bắt đầu quay cô cảm thấy tiền cát xê đóng phim ít, gây rối một hồi lâu, cuối cùng cô cũng đạt được mục đích, nhưng ai cũng không ngờ tới, bộ phim cổ trang cung đấu kia ngay cả mẹ đẻ cũng không nhận ra, vốn dĩ có thể thành sao, kết quả đài truyền hình cảm thấy phim bán quá đắt không mua, cuối cùng để cho một kênh có tiếng trên mạng bán chiếu trên mạng, còn không có lượt xem gì, cuối cùng lấy một chữ "thảm" để kết thúc.
Lý Quân đối với việc chương trình ký bổ sung hợp đồng với anh cũng không có cái gì gọi là hưng phấn hay cảm xúc mãnh liệt, anh cảm thấy bọn họ phần lớn là bồi thường về mặt tương tác giữa anh và Khương Hành, anh không có suy nghĩ coi tiền tài như rác, nếu đối phương chịu cho chắc chắn anh sẽ nhận. Tham gia chương trình anh không béo lên được tí nào, ngược lại còn bị gầy đi, tăng thềm thù lao vừa lúc có thể mua chút nguyên liệu nấu ăn bổ sung.
Hợp đồng vẫn phải xem kỹ, không có gì sai sót, đều là những điều khoản cơ bản nhất, Lý Quân sảng khoái ký tên.
Kỳ thực chuyện này vốn dĩ không phải việc của Vương đạo diễn, nhưng Lý Quân đáng giá để hắn nghiêm túc đối đãi.
Thời gian Lý Quân và Vương đạo diễn ở trong phòng họp cũng không lâu, khi ra tới vừa lúc gặp được Vệ Diên đang đi từ trên tầng xuống, phía sau y là người quay phim, nghĩ tới vị khách mời mới này làm chút việc không quá bình thường cần dùng tới người quay phim.
Vệ Diên gọi Lý Quân lại: "Lý Quân, vừa lúc cậu ở đây, có thể giúp tôi một chút được không?"
Vừa mới được tăng thêm thù lao, tâm tình Lý Quân cũng không tệ lắm, trả lời: "Làm gì nhỉ?"
Vệ Diên: "Tôi vừa đặt chút nguyên liệu nấu ăn buổi tối muốn dùng, một mình có lẽ không cầm được nhiều như vậy, cậu có thể giúp tôi một chút được không?"
Nguyên liệu nấu ăn?
Khách mời mới đúng là có giác ngộ, còn biết buổi chiều sẽ có ba vị khách nhân tới mà chuẩn bị trước.
Nghĩ như vậy đương nhiên không phải là Lý Quân, buổi sáng Vệ Diên đã nói qua muốn làm món ăn Trung cho Khương Hành, không chừng là chuẩn bị cho Khương Hành, nhìn tư thế này, nguyên liệu nấu ăn đặt trước có lẽ cũng không ít.
Lý Quân cũng muốn nhìn một chút xem y mua những thứ gì: "Được."
Độ cảm tình của Vệ Diên đối với Lý Quân lại tăng thêm một chút: "Cảm ơn."
Lý Quân: "Khách khí."
Hai người đi tới cửa, một chiếc xe chở đồ dừng ở cửa, tài xe đem từng thùng xốp chuyển xuống dưới.
Tổng cộng bốn thùng xốp, một mình Vệ Diên cần đi hai chuyến, nhưng có thêm Lý Quân chỉ cần đi một chuyến là xong, y tính toán cũng rất chính xác.
Vệ Diên chủ động nói cho Lý Quân: "Nơi này có rau của tươi và hải sản, buổi tối có thể dùng để chiêu đãi khách nhân."
Lý Quân không biết Vệ Diên là tự mình bỏ tiền hay chương trình bỏ tiền: "Đây là từ đâu chuyển tới thế."
Vệ Diên nói: "Tối qua trước khi tới đây tôi đã đặt hàng, rất thuận tiện."
Lý Quân vẫn luôn thích tới chợ lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, đặt hàng trên mạng cần phải là nơi đáng tin mới được, gặp phải người bán không đáng tin cũng sẽ rất xấu hổ.
Nhưng ở trên mặt Lý Quân vẫn không biểu hiện ra điều gì: "Đều là hải sản à, hải sản ở Nam thị không tồi, chủng loại cũng nhiều."
Vệ Diên tốt tính nói: "Có hai thùng là hải sản, có một thùng là thịt, còn một thùng là rau củ."
Lý Quân: "Vậy bữa cơm tối nay nhất đính sẽ rất phong phú, Vệ lão sư là chuẩn bị xuống bếp sao?"
Vệ Diên: "Đúng vậy, nếm thử tay nghề của tôi xem thế nào."
Lý Quân: "Được."
Đây hoàn toàn không phải tiết tấu tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, bọn họ cũng quá hài hòa.
Khương Hành nghỉ ngơi không tệ, vừa rời giường liền đi tìm Lý Quân, kết quả phát hiện Lý Quân và Vệ Diên đang vừa nói vừa cười bê thùng xốp vào nhà, Khương Hành thuận thế giúp Lý Quân bê một cái.
Khương Hành hỏi Lý Quân: "Sao nhiều thùng thế? Làm gì vậy?"
Lý Quân nói: "Vệ lão sư muốn thể hiện tay nghề, buổi tối chuẩn bị cho chúng ta một bữa tiệc lớn."
Khương Hành: "Vệ Diên vẫn là có một tay, tay nghề nấu nướng của cậu ta cũng tạm, chỉ là không hay vào bếp."
Lý Quân liếc mắt nhìn hắn một cái: "Khương lão sư rất hoài niệm à?"
Khương Hành: "......" Không dám hoài niệm! Vẫn là bạn trai làm càng hợp khẩu vị.
Lý Quân cười nói: "Em đúng là rất chờ mong." Không phải xuống bếp đúng là hạnh phúc.
Khương Hành sợ bạn trai hiểu lầm, không theo kịp suy nghĩ của anh: "Em chờ mong cái gì?"
Lý Quân: "Bữa tiệc lớn chứ gì, có nhiều hải sản, thịt tươi và rau củ như vậy."
Vệ Diên đặt hai thùng xốp vào bếp trước, quay người lại phát hiện Khương Hành và Lý Quân mỗi người bê một thùng, không nhận ra hai người có chỗ nào không đúng, Khương Hành giúp bê thùng hình như cũng rất bình thường, trước kia hắn ở đoàn phim nhìn thấy phụ nữ dọn đồ nặng, cũng sẽ hỗ trợ bê một chút. Càng quan trọng hơn là, Lý Quân còn đang ôm chờ mong về bữa tối.
Đồ đông lạnh trước tiên phải cho vào ngăn tủ đá, Lý Quân hiểu biết về phòng bếp hơn Vệ Diên, nói cho y đám nguyên liệu nấu ăn này có thể đặt ở đâu, lúc cần dùng lại lấy ra là được.
Tủ lạnh của khách sạn cũng đủ rộng, cho các loại nguyên liệu nấu ăn vào cũng không bị nhét đầy.
Vệ Diên lại thấy ghét bỏ cái tủ lạnh nhỏ này: "Khách sạn nên bố trí một cái tủ lạnh to hơn chút nữa."
Lý Quân và Khương Hành còn chưa kịp trả lời, Hà Uyển Tinh lại tới đây báo cho bọn họ, khách nhân ở tối nay tới rồi.
Từ sau khi đón khách mời minh tinh ở tuần trước, đám người Lý Quân liền chưa nghênh đón khách qua đường lần nào, lại quay về với tiết tấu quen thuộc, bọn họ đều thuần thục tìm tốt vị trí.
Lưu Dĩ Phàm không thích nói chuyện, nhưng cũng vẫn phối hợp với quy trình của chương trình, nên làm gì thì làm nấy, không có câu oán hận nào.
Phân công nhiệm vụ hôm nay đã có.
Vệ Diên chủ động chịu trách nhiệm làm bữa tối, như vậy việc dẫn khách nhân về phòng liền giao cho Lưu Dĩ Phàm và Lương Chỉ Duyên, hai cô gái khá có lực tương tác, phụ trách giải thích hoàn toàn không có vấn đề, buổi sáng Lưu Dĩ Phàm cũng đã được "huấn luyện" qua, trí nhớ của cô tốt, một chút liền quen tay.
Hôm nay có ba vị khách tới ở.
Ba người đều tới một mình, không có người yêu, cũng không có vợ chồng, cũng không biết có phải tổ tiết mục ý thức được bọn họ không thích hợp với không khí lãng mạn hay không, sợ tới một đôi lại chia tay một đôi, chương trình của bọn họ liền thành vết dớp.
Ba vị khách tới chiều nay mỗi người nghề nghiệp khác nhau, hai nam một nữ.
Một người là nhà thiết kế trang phục hàng hiệu, một người là giáo viên dạy yoga có 10 năm kinh nghiệm, còn một người là bà chủ gia đình vừa sinh song đứa con thứ hai, lần này bỏ lại chồng và con một mình đi thể nghiệm sinh hoạt ở khách sạn.
Chương trình để tránh cho nhóm khách mời còn chưa nhận rõ mặt khách nhân đã phải tiễn bọn họ rời đi, lần này khách nhân tới sẽ ở lại khách sạn hai đêm mới rời đi, quen thuộc một chút, có thể quay chụp được càng nhiều nội dung, có lợi cho chương trình, cũng có lợi cho khách mời.
Khương Hành tỏ vẻ không có gì để nói khi chương trình mời giáo viện dạy yoga tới, đây còn không phải là muốn vả mặt bạn trai hắn sao? Tuần trước anh có nói qua anh học yoga một thời gian.
Lý Quân thì cảm thấy không sao, anh tự nhận là bán chuyên nghiệp, có một giáo viên yoga kinh nghiệm phong phú tới đây, còn có thể giao lưu nhiều hơn.
Hai người bọn họ luôn đi ở cuối cùng, Lý Quân vỗ vỗ cánh tay Khương Hành, nhỏ giọng nói với hắn: "Em còn chưa học qua yoga hai người."
Khương Hành lập tức bị khơi dậy hứng thú, tràn ngập hứng thú với vị khách giáo viên yoga này: "Yoga hai người có thể được."
Vệ Diên nghe xong lời hai người nói mới quay đầu lại, mời Khương Hành cùng nhau làm việc: "Khách tới rồi, Khương Hành, cùng đi phòng bếp nhé?"
Khương Hành: "Tôi cũng không biết nấu ăn, đi vào chỉ thêm phiền."
Vệ Diên: "Cũng sẽ có việc cậu biết làm, ví dụ như bóc tỏi."
Khương Hành: "Tỏi mà còn phải bóc sao? Đập một cái là được." Lần trước hắn nhìn thấy rõ ràng, bạn trai hắn chính là làm như vậy.
Vệ Diên đột nhiên cảm thấy bất ngờ: "Cậu biết điều này lúc nào thế? Rất bất ngờ đấy, mù bếp núc mà cũng có thể luyện thành như vậy." Kỳ thực, y cũng chỉ thuận miệng nói, cũng không phải thực sự muốn Khương Hành vào bếp hỗ trợ, hắn đúng là không giúp đỡ được gì.
Khương Hành tự hào nói: "Tôi chỉ không biết nấu cơm, không có thiên phú bếp núc, cũng không phải kẻ ngốc."
Lý Quân nghiêng đầu nhìn hắn một cái, thầm nói: Anh nói thêm hai câu nữa sẽ bại lộ bản tính.
Aiz, anh từ khi nào cũng học theo Khương Hành phun tào ở trong lòng thế, thói quen này hình như không tốt cho lắm.
Lý Quân chủ động nói với Vệ Diên: "Hay là tôi giúp anh đi, tôi biết xào mấy món cơm nhà." Đỡ phải cho bạn trai không thích mà vẫn cứ phải ứng phó, sẽ khá là mệt, mà sau khi anh nghỉ trưa, lại có cái nhìn khác về Vệ Diên.
Vệ Diên cũng không biết trình độ nấu nướng của Lý Quân, sâu sắc cảm thấy chương trình mời y tới một là do nhìn trúng khả năng nấu nướng của y, hai là quan hệ bạn học của y và Khương Hành, đều là mấu chốt để lăng xê.
Có người chủ động hỗ trợ không thể tốt hơn, huống chi, ấn tượng của Vệ Diên về Lý Quân cũng tạm, một mình y cũng không thể hoàn thành được một bữa cơm chiều.
Y còn chủ động gọi theo Hà Uyển Tinh: "Hay là Uyển Tinh cũng giúp một chút nhé, anh thấy món em xào bữa trưa cũng khá ngon." Không muốn cho cô và Khương Hành có cơ hội tiếp xúc riêng lẻ, trước khi tình cảm của bọn họ còn chưa rõ ràng, ngăn chặn khả năng ở cùng nhau của vịt con xấu xí và thiên nga, thiên nga nên ở cùng với thiên nga.
Đúng, ở trong mắt y, Hà Uyển Tinh đáng yêu chẳng khác nào vịt con xấu xí, Khương Hành chính là thiên nga cao ngạo mỹ lệ.
Hà Uyển Tinh: "Vậy em sẽ học vài món từ Vệ lão sư."
Vệ Diên chọn binh chọn tướng, đại khái là người đầu tiên dám sai phái khách mời. Nhưng mà, cũng không thể nói gì, dù sao cũng đều là phục vụ của khách sạn, y cũng không thể quá mức vênh mặt hất hàm sai khiến, Lý Quân thuộc vệ loại không có ai tự nguyện để cử bản thân, còn Hà Uyển Tinh, cũng coi như là dùng ngữ khí dò hỏi.
Khách mời còn lại không phải vào bếp đều phụ trách tiếp đãi khách nhân, Lương Chỉ Duyên và Lưu Dĩ Phàm mang khách nhân dạo quanh sân sau, giáo viên yoga tỏ vẻ cảnh trí ở sân sau thật xinh đẹp, đặc biệt là ao nhỏ, bên trong cư nhiên còn có một con vịt con thật!
Lương Chỉ Duyên giải thích nói: "Đó là linh vật của khách sạn chúng tôi, chỉ có một con này."
Khi Khương Hành đi tới tìm Hạt Cát, phát hiện nó đang ở trong bàn tay của khách nhân, dùng cái miệng thay chữ "V" để chụp ảnh chung.
Nhìn thấy Khương Hành, Hạt Cát kêu lên cạc cạc cạc, Lương Chỉ Duyên nâng Hạt Cát tới trước mặt Khương Hành: "Khương lão sư, có phải nó muốn anh ôm hay không?"
Khương Hành tiếp nhật vịt ngốc, xoay người đi vào bếp: "Tôi mang nó đi hầm."
Hạt Cát: "......"
Lúc này trong bếp đang bận rộn đến khí thế ngất trời, ba người đều đang xử lý nguyên liệu nấu ăn, Lý Quân phụ trách xử lý thịt tươi, Vệ Diên phụ trách hải sản, Hà Uyển Tinh phụ trách rửa rau.
Hà Uyển Tinh nhìn thấy Khương Hành ôm Hạt Cát đi vào, trong mắt hiện lên một tia u oán, rửa rau thật sự khiến người buồn rầu.
Vệ Diên cũng nhìn thấy Hạt Cát trong tay Khương Hành: "Cậu lấy đâu ra con vịt thế?"
Khương Hành: "Tôi nuôi."
Vệ Diên: "Trước kia không phải cậu bị mèo ngại chó ghét sao? Cư nhiên còn nuôi vịt."
Khương Hành: "Tôi lúc nào bị mèo ngại chó ghét chứ? Đừng bịa đặt."
Vệ Diên: "Hồi học cấp ba, mỗi lần cậu đi mua cơm trưa, trêu mèo thì bị mèo cào, chọc chó thì bị chó sủa đấy thôi."
Khương Hành: "...... Không nhớ rõ."
Vệ Diên thuần thục xử lý chỉ tôm, tiếp tục nói: "Lúc ấy tôi nghĩ, người bạn học này có phải có gì hiểu lầm về vị trí của mình đối với động vật hay không."
Hà Uyển Tinh ha ha nở nụ cười: "Khương lão sư, anh cũng quá thảm!"
Lý Quân bẻ xuống một nhánh lá cải trên tay Hà Uyển Tinh, thái nhỏ rồi bỏ vào trong bàn tay, đưa tới trước mặt Hạ Cát, nó dùng cái miệng nhỏ mổ rau xanh, trong mắt mỉm cười: "Xem ra đời này Khương lão sư cũng chỉ có thể nuôi vịt."
Khương Hành không thấy Lý Quân ghen hay tức giận, tâm tình thả lỏng nói: "A, đại khái đời này cũng chỉ có thể như vậy."
Lúc rảnh rỗi thì bồi bạn trai, lại trêu chọc vịt, cũng không tồi.
Vệ Diên cũng không biết lời này là có ý gì, chỉ nói: "Vịt vẫn là nên hầm thôi."
Hạt Cát mới vừa ăn xong rau xanh hướng về phía Lý Quân kêu to: "Cạc cạc cạc!"
Lý Quân cười nói: "Anh mang nó ra ngoài đi, ồn ào tới người khác."
Khương Hành xoay người rời khỏi phòng bếp, cực kỳ nghe lời, chủ yếu là sợ Vệ Diên lại tiếp tục nhớ lại lịch sử đen tối thời cấp ba của bọn họ.
Aiz, vẫn là bạn trai hiểu mình!
Còn Vệ Diên, y nhìn Lý Quân một cái.
Anh và Khương Hành ở chung cũng quá tốt rồi.
Y nhịn không được hỏi Lý Quân: "Hai người ở chung cũng không tồi."
Lý Quân bình tĩnh nhìn y hai giây, sau đó trên mặt mới treo lên cười nhạt: "Còn tạm."
Vệ Diên bị anh nhìn trong lòng có chút hốt hoảng, có một giây như vậy, y cảm thấy bản thân giống như bị nguy hiểm bao quanh.
Khương Hành đưa Hạt Cát tới phòng khách, sau đó đứng ở cửa bếp nói: "Tiểu Quân, thức ăn của Hạt Cát để ở chỗ nào thế? Anh không tìm thấy."
Vệ Diên: Tiểu Quân?
Lý Quân bỏ dao trong tay xuống: "Em đi lấy cho anh."
Khi Lý Quân đi tới trước mặt Khương Hành, giật giật một bên góc áo của hắn, Khương Hành rất tự nhiên mà tiếp nhận.
Vệ Diên thị lực 5/5:.........
- --------
Tiểu kịch trường
Khương Hành: Hôm nay anh biểu hiện có tốt không!
Lý Quân: Ừ [ mặt hơi nóng ]
Khương Hành: Vì sao buổi trưa tỉnh nhanh như vậy?
Lý Quân: Khi anh ngủ đâm vào em!
Khương Hành: #¥%%[ mình lúc ấy thế mà lại ngủ! ]
- --------
Nhìn Lý Quân nằm ở bên cạnh hắn, Khương Hành ôm eo Lý Quân, nhỏ giọng nói nhỏ bên tai anh: "Đã sớm muốn làm như vậy."
Lý Quân vẫn nhéo lên mặt hắn một cái: "Đừng có cả ngày đều nghĩ tới những việc này, anh muốn công bố cho toàn bộ thiên hạ biết hay sao."
Khương Hành nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng hôn một cái lên trên ngón tay anh: "Anh có thể, nếu em đồng ý."
Lý Quân cười khẽ, hôn một cái lên trán hắn: "Vẫn là trước tiên nhớ lại tất cả các ký ức đã rồi nói sau, đầu óc cũng không tốt lắm."
"Aiz, đầu óc anh rất tốt." Khương Hành ra vẻ bất mãn ôm chặt Lý Quân, ngửi ngửi hõm cổ anh: "Đúng là một người bạn trai nghiêm khắc." Thật muốn ôm như vậy, không muốn làm việc, chỉ chìm đắm trong hương vị tình yêu ngọt ngào.
Lý Quân cũng không đẩy hắn ra, giờ phút này, anh cũng không quan tâm tới chương trình một chút nào, thời gian nghỉ trưa anh muốn làm gì thì làm, một tay sờ sờ tóc Khương Hành, nằm thẳng trên giường, giống như đang ở nhà.
Thời gian bọn họ ở bên nhau rất ít, khi Khương Hành đóng phim cơ bản là liên tục, một bộ phim quay xong cũng mất hai ba tháng, thời gian nghỉ ngơi đã ít lại càng ít. Khi hai người ở bên nhau, phần lớn thời gian Khương Hành đều thích nằm ôm Lý Quân như vậy, hít thở hương vị trên người anh.
Đầu Khương Hành lúc này vừa lúc hiện lên một câu nói của Lý Quân: "Hít hít, cảm giác có thể khôi phục thể năng, tinh thần tăng gấp trăm lần."
Tay Lý Quân tiếp tục vỗ nhẹ lên sau cổ hắn: "Em muốn về nhà."
Khương Hành: "Sau khi chương trình kết thúc, chúng ta cùng nhau về nhà."
Lý Quân nhích lại gần ngực hắn: "Ừ, hiện tại hơi buồn ngủ." Ở bên người Khương Hành có cảm giác an toàn, toàn thân Lý Quân được thả lỏng liền bắt đầu mệt rã rời.
Khương Hành: "Cứ ngủ ở đây đi, gần đến giờ anh gọi em."
Lý Quân cũng lười suy nghĩ nhiều: "Được."
Ánh đá giày xuống dưới giường, trực tiếp chui vào trong ổ chăn, Khương Hành dịch về phía sau, nhường cho anh một chỗ trống, rất tự nhiên mà ôm eo anh, tư thế cực kỳ quen thuộc mà thoải mái, Lý Quân nghiêng người ngủ, Khương Hành còn có thể ôm lấy anh từ sau lưng.
Hai người cùng nhau ngủ trưa.
Mà lúc này tổ tiết mục đã không biết phải nói gì nữa.
Phòng Lý Quân không một bóng người, camera ở hành lang quay được cảnh Lý Quân vào phòng Khương Hành, hiện tại camera trong phòng Khương Hành cũng bị che lại, một chút tiếng động trong phòng cũng không thu được, thật muốn biết rốt cuộc bọn họ đang làm gì? Thật sự quá tò mò.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, giữa hai người yêu nhau thì có những việc gì cần phải che camera đi? Chắc chắn là những việc như ôm ôm ấp ấp hôn hôn hít hít!
Đáng tiếc, nghỉ trưa là đặc quyền chương trình cho các khách mời, bọn họ có quyền yêu cầu không quay chụp.
Khương lão sư cũng thật biết ra nan đề cho bọn họ, Vương đạo diễn nghiêm trọng hoài nghi Khương Hành đang trả thù cuộc phỏng vấn cá nhân tối hôm qua.
Lý Quân đúng là ngủ một giấc ở trên giường của Khương Hành, ngay từ đầu Khương Hành chỉ định hít hít hương vị dễ ngửi trên người anh thôi, nhưng không biết làm sao ngửi ngửi rồi liền ngủ mất, càng không xong chính là hắn còn quên đặt đồng hồ báo thức, ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện trong tầm tay không còn bóng dáng Lý Quân.
Này thì hay rồi, hắn còn hứa với Lý Quân gần tới giờ sẽ gọi anh dậy, kết quả người ngủ say như chết lại chính là hắn.
Vừa nhìn đồng hồ, kém nửa tiếng nữa mới tới hai giờ, còn chưa tới nỗi không xong, Khương Hành rời giường tìm trong nhà một vòng, phát hiện không có bóng dáng Lý Quân, suy đoán có lẽ anh đã sớm đi rồi.
10 phút trước, Lý Quân tỉnh dậy, anh là bị Khương Hành đè tỉnh, gia hỏa này ngủ vẫn luôn thích chèn anh, mỗi lần thiếu chút nữa chèn anh tới tận mép giường, nhưng cũng may vô luận chèn như thế nào anh cũng đều bị ôm lấy, sẽ không ngã xuống, quen rồi là được.
Hai người đàn ông ôm nhau ngủ trưa, rất là nóng, chủ yếu là vì anh bị đè nặng không thở nổi cho nên mới tỉnh.
Khương Hành ngủ khá say, Lý Quân đẩy đẩy hắn cũng không có phản ứng, sau khi vào phòng tắm sửa sang lại đầu tóc, Lý Quân mới rời khỏi phòng Khương Hành, sau đó gặp được Vương đạo diễn đứng ở chỗ rẽ.
Vương đạo diễn cười nói với anh: "Tâm sự?"
Lý Quân cảm thấy Vương đạo diễn hẳn là đang ấp ủ âm mưu gì đó, dù sao hiện tại toàn bộ tổ tiết mục đều biết quan hệ của anh và Khương Hành, Vương đạo diễn mỗi ngày đều nhìn chằm chằm màn hình theo dõi không thể nào không biết được.
Lý Quân mới vừa đi ra từ phòng Khương Hành, anh không có lý do gì để từ chối: "Được." Bị bắt tại trận, may mà anh đủ bình tĩnh, không nhìn ra một chút cảm xúc hoảng loạn nào.
Hai người đi tới một phòng họp lâm thời bố trí, hiếm thấy là căn phòng này không có camera.
Vương đạo diện lôi ra một file kẹp tài liệu, sau đó đưa cho anh một phần giấy tờ nồng nặc mùi vị văn kiện: "Buổi sáng có nói qua với Cao Tín, chúng tôi sẽ ký thêm một bản hợp đồng nữa với cậu, cậu xem một chút."
Lý Quân biết chuyện này: "Vâng, lúc trưa anh ấy có nói qua với tôi." Nhưng bị Khương Hành quấy rối, anh liền quên mất.
Vương đạo diễn: "Tôi đã cho cậu ta xem qua hợp đồng rồi, cậu ta bỏ thêm hai điều, nếu cậu cũng cảm thấy không thành vấn đề, chúng ta lại ký thêm lần nữa."
Chương trình đây là tính toán tăng cao đãi ngộ cho Lý Quân, chắc chắn đây cũng là lần đầu tiên.
Đại đa số tình huống, khách mời đều là ký hợp đồng xong mới bắt đầu quay chụp, trong quá trình quay ký lại hợp đồng đúng là rất ít, Lý Quân cũng không phải trường hợp riêng biệt nào.
Có vài minh tinh trong quá trình quay phim sẽ cảm thấy cát xê đóng phim còn ít, gây rối với đoàn phim một hồi, sau khi đạt được mục đích mới có thể tiếp tục quay chụp, trước kia Lý Quân từng xem bát quái của một nữ diễn viên hạng nhất đóng một bộ phim cổ trang, sau khi bắt đầu quay cô cảm thấy tiền cát xê đóng phim ít, gây rối một hồi lâu, cuối cùng cô cũng đạt được mục đích, nhưng ai cũng không ngờ tới, bộ phim cổ trang cung đấu kia ngay cả mẹ đẻ cũng không nhận ra, vốn dĩ có thể thành sao, kết quả đài truyền hình cảm thấy phim bán quá đắt không mua, cuối cùng để cho một kênh có tiếng trên mạng bán chiếu trên mạng, còn không có lượt xem gì, cuối cùng lấy một chữ "thảm" để kết thúc.
Lý Quân đối với việc chương trình ký bổ sung hợp đồng với anh cũng không có cái gì gọi là hưng phấn hay cảm xúc mãnh liệt, anh cảm thấy bọn họ phần lớn là bồi thường về mặt tương tác giữa anh và Khương Hành, anh không có suy nghĩ coi tiền tài như rác, nếu đối phương chịu cho chắc chắn anh sẽ nhận. Tham gia chương trình anh không béo lên được tí nào, ngược lại còn bị gầy đi, tăng thềm thù lao vừa lúc có thể mua chút nguyên liệu nấu ăn bổ sung.
Hợp đồng vẫn phải xem kỹ, không có gì sai sót, đều là những điều khoản cơ bản nhất, Lý Quân sảng khoái ký tên.
Kỳ thực chuyện này vốn dĩ không phải việc của Vương đạo diễn, nhưng Lý Quân đáng giá để hắn nghiêm túc đối đãi.
Thời gian Lý Quân và Vương đạo diễn ở trong phòng họp cũng không lâu, khi ra tới vừa lúc gặp được Vệ Diên đang đi từ trên tầng xuống, phía sau y là người quay phim, nghĩ tới vị khách mời mới này làm chút việc không quá bình thường cần dùng tới người quay phim.
Vệ Diên gọi Lý Quân lại: "Lý Quân, vừa lúc cậu ở đây, có thể giúp tôi một chút được không?"
Vừa mới được tăng thêm thù lao, tâm tình Lý Quân cũng không tệ lắm, trả lời: "Làm gì nhỉ?"
Vệ Diên: "Tôi vừa đặt chút nguyên liệu nấu ăn buổi tối muốn dùng, một mình có lẽ không cầm được nhiều như vậy, cậu có thể giúp tôi một chút được không?"
Nguyên liệu nấu ăn?
Khách mời mới đúng là có giác ngộ, còn biết buổi chiều sẽ có ba vị khách nhân tới mà chuẩn bị trước.
Nghĩ như vậy đương nhiên không phải là Lý Quân, buổi sáng Vệ Diên đã nói qua muốn làm món ăn Trung cho Khương Hành, không chừng là chuẩn bị cho Khương Hành, nhìn tư thế này, nguyên liệu nấu ăn đặt trước có lẽ cũng không ít.
Lý Quân cũng muốn nhìn một chút xem y mua những thứ gì: "Được."
Độ cảm tình của Vệ Diên đối với Lý Quân lại tăng thêm một chút: "Cảm ơn."
Lý Quân: "Khách khí."
Hai người đi tới cửa, một chiếc xe chở đồ dừng ở cửa, tài xe đem từng thùng xốp chuyển xuống dưới.
Tổng cộng bốn thùng xốp, một mình Vệ Diên cần đi hai chuyến, nhưng có thêm Lý Quân chỉ cần đi một chuyến là xong, y tính toán cũng rất chính xác.
Vệ Diên chủ động nói cho Lý Quân: "Nơi này có rau của tươi và hải sản, buổi tối có thể dùng để chiêu đãi khách nhân."
Lý Quân không biết Vệ Diên là tự mình bỏ tiền hay chương trình bỏ tiền: "Đây là từ đâu chuyển tới thế."
Vệ Diên nói: "Tối qua trước khi tới đây tôi đã đặt hàng, rất thuận tiện."
Lý Quân vẫn luôn thích tới chợ lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, đặt hàng trên mạng cần phải là nơi đáng tin mới được, gặp phải người bán không đáng tin cũng sẽ rất xấu hổ.
Nhưng ở trên mặt Lý Quân vẫn không biểu hiện ra điều gì: "Đều là hải sản à, hải sản ở Nam thị không tồi, chủng loại cũng nhiều."
Vệ Diên tốt tính nói: "Có hai thùng là hải sản, có một thùng là thịt, còn một thùng là rau củ."
Lý Quân: "Vậy bữa cơm tối nay nhất đính sẽ rất phong phú, Vệ lão sư là chuẩn bị xuống bếp sao?"
Vệ Diên: "Đúng vậy, nếm thử tay nghề của tôi xem thế nào."
Lý Quân: "Được."
Đây hoàn toàn không phải tiết tấu tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, bọn họ cũng quá hài hòa.
Khương Hành nghỉ ngơi không tệ, vừa rời giường liền đi tìm Lý Quân, kết quả phát hiện Lý Quân và Vệ Diên đang vừa nói vừa cười bê thùng xốp vào nhà, Khương Hành thuận thế giúp Lý Quân bê một cái.
Khương Hành hỏi Lý Quân: "Sao nhiều thùng thế? Làm gì vậy?"
Lý Quân nói: "Vệ lão sư muốn thể hiện tay nghề, buổi tối chuẩn bị cho chúng ta một bữa tiệc lớn."
Khương Hành: "Vệ Diên vẫn là có một tay, tay nghề nấu nướng của cậu ta cũng tạm, chỉ là không hay vào bếp."
Lý Quân liếc mắt nhìn hắn một cái: "Khương lão sư rất hoài niệm à?"
Khương Hành: "......" Không dám hoài niệm! Vẫn là bạn trai làm càng hợp khẩu vị.
Lý Quân cười nói: "Em đúng là rất chờ mong." Không phải xuống bếp đúng là hạnh phúc.
Khương Hành sợ bạn trai hiểu lầm, không theo kịp suy nghĩ của anh: "Em chờ mong cái gì?"
Lý Quân: "Bữa tiệc lớn chứ gì, có nhiều hải sản, thịt tươi và rau củ như vậy."
Vệ Diên đặt hai thùng xốp vào bếp trước, quay người lại phát hiện Khương Hành và Lý Quân mỗi người bê một thùng, không nhận ra hai người có chỗ nào không đúng, Khương Hành giúp bê thùng hình như cũng rất bình thường, trước kia hắn ở đoàn phim nhìn thấy phụ nữ dọn đồ nặng, cũng sẽ hỗ trợ bê một chút. Càng quan trọng hơn là, Lý Quân còn đang ôm chờ mong về bữa tối.
Đồ đông lạnh trước tiên phải cho vào ngăn tủ đá, Lý Quân hiểu biết về phòng bếp hơn Vệ Diên, nói cho y đám nguyên liệu nấu ăn này có thể đặt ở đâu, lúc cần dùng lại lấy ra là được.
Tủ lạnh của khách sạn cũng đủ rộng, cho các loại nguyên liệu nấu ăn vào cũng không bị nhét đầy.
Vệ Diên lại thấy ghét bỏ cái tủ lạnh nhỏ này: "Khách sạn nên bố trí một cái tủ lạnh to hơn chút nữa."
Lý Quân và Khương Hành còn chưa kịp trả lời, Hà Uyển Tinh lại tới đây báo cho bọn họ, khách nhân ở tối nay tới rồi.
Từ sau khi đón khách mời minh tinh ở tuần trước, đám người Lý Quân liền chưa nghênh đón khách qua đường lần nào, lại quay về với tiết tấu quen thuộc, bọn họ đều thuần thục tìm tốt vị trí.
Lưu Dĩ Phàm không thích nói chuyện, nhưng cũng vẫn phối hợp với quy trình của chương trình, nên làm gì thì làm nấy, không có câu oán hận nào.
Phân công nhiệm vụ hôm nay đã có.
Vệ Diên chủ động chịu trách nhiệm làm bữa tối, như vậy việc dẫn khách nhân về phòng liền giao cho Lưu Dĩ Phàm và Lương Chỉ Duyên, hai cô gái khá có lực tương tác, phụ trách giải thích hoàn toàn không có vấn đề, buổi sáng Lưu Dĩ Phàm cũng đã được "huấn luyện" qua, trí nhớ của cô tốt, một chút liền quen tay.
Hôm nay có ba vị khách tới ở.
Ba người đều tới một mình, không có người yêu, cũng không có vợ chồng, cũng không biết có phải tổ tiết mục ý thức được bọn họ không thích hợp với không khí lãng mạn hay không, sợ tới một đôi lại chia tay một đôi, chương trình của bọn họ liền thành vết dớp.
Ba vị khách tới chiều nay mỗi người nghề nghiệp khác nhau, hai nam một nữ.
Một người là nhà thiết kế trang phục hàng hiệu, một người là giáo viên dạy yoga có 10 năm kinh nghiệm, còn một người là bà chủ gia đình vừa sinh song đứa con thứ hai, lần này bỏ lại chồng và con một mình đi thể nghiệm sinh hoạt ở khách sạn.
Chương trình để tránh cho nhóm khách mời còn chưa nhận rõ mặt khách nhân đã phải tiễn bọn họ rời đi, lần này khách nhân tới sẽ ở lại khách sạn hai đêm mới rời đi, quen thuộc một chút, có thể quay chụp được càng nhiều nội dung, có lợi cho chương trình, cũng có lợi cho khách mời.
Khương Hành tỏ vẻ không có gì để nói khi chương trình mời giáo viện dạy yoga tới, đây còn không phải là muốn vả mặt bạn trai hắn sao? Tuần trước anh có nói qua anh học yoga một thời gian.
Lý Quân thì cảm thấy không sao, anh tự nhận là bán chuyên nghiệp, có một giáo viên yoga kinh nghiệm phong phú tới đây, còn có thể giao lưu nhiều hơn.
Hai người bọn họ luôn đi ở cuối cùng, Lý Quân vỗ vỗ cánh tay Khương Hành, nhỏ giọng nói với hắn: "Em còn chưa học qua yoga hai người."
Khương Hành lập tức bị khơi dậy hứng thú, tràn ngập hứng thú với vị khách giáo viên yoga này: "Yoga hai người có thể được."
Vệ Diên nghe xong lời hai người nói mới quay đầu lại, mời Khương Hành cùng nhau làm việc: "Khách tới rồi, Khương Hành, cùng đi phòng bếp nhé?"
Khương Hành: "Tôi cũng không biết nấu ăn, đi vào chỉ thêm phiền."
Vệ Diên: "Cũng sẽ có việc cậu biết làm, ví dụ như bóc tỏi."
Khương Hành: "Tỏi mà còn phải bóc sao? Đập một cái là được." Lần trước hắn nhìn thấy rõ ràng, bạn trai hắn chính là làm như vậy.
Vệ Diên đột nhiên cảm thấy bất ngờ: "Cậu biết điều này lúc nào thế? Rất bất ngờ đấy, mù bếp núc mà cũng có thể luyện thành như vậy." Kỳ thực, y cũng chỉ thuận miệng nói, cũng không phải thực sự muốn Khương Hành vào bếp hỗ trợ, hắn đúng là không giúp đỡ được gì.
Khương Hành tự hào nói: "Tôi chỉ không biết nấu cơm, không có thiên phú bếp núc, cũng không phải kẻ ngốc."
Lý Quân nghiêng đầu nhìn hắn một cái, thầm nói: Anh nói thêm hai câu nữa sẽ bại lộ bản tính.
Aiz, anh từ khi nào cũng học theo Khương Hành phun tào ở trong lòng thế, thói quen này hình như không tốt cho lắm.
Lý Quân chủ động nói với Vệ Diên: "Hay là tôi giúp anh đi, tôi biết xào mấy món cơm nhà." Đỡ phải cho bạn trai không thích mà vẫn cứ phải ứng phó, sẽ khá là mệt, mà sau khi anh nghỉ trưa, lại có cái nhìn khác về Vệ Diên.
Vệ Diên cũng không biết trình độ nấu nướng của Lý Quân, sâu sắc cảm thấy chương trình mời y tới một là do nhìn trúng khả năng nấu nướng của y, hai là quan hệ bạn học của y và Khương Hành, đều là mấu chốt để lăng xê.
Có người chủ động hỗ trợ không thể tốt hơn, huống chi, ấn tượng của Vệ Diên về Lý Quân cũng tạm, một mình y cũng không thể hoàn thành được một bữa cơm chiều.
Y còn chủ động gọi theo Hà Uyển Tinh: "Hay là Uyển Tinh cũng giúp một chút nhé, anh thấy món em xào bữa trưa cũng khá ngon." Không muốn cho cô và Khương Hành có cơ hội tiếp xúc riêng lẻ, trước khi tình cảm của bọn họ còn chưa rõ ràng, ngăn chặn khả năng ở cùng nhau của vịt con xấu xí và thiên nga, thiên nga nên ở cùng với thiên nga.
Đúng, ở trong mắt y, Hà Uyển Tinh đáng yêu chẳng khác nào vịt con xấu xí, Khương Hành chính là thiên nga cao ngạo mỹ lệ.
Hà Uyển Tinh: "Vậy em sẽ học vài món từ Vệ lão sư."
Vệ Diên chọn binh chọn tướng, đại khái là người đầu tiên dám sai phái khách mời. Nhưng mà, cũng không thể nói gì, dù sao cũng đều là phục vụ của khách sạn, y cũng không thể quá mức vênh mặt hất hàm sai khiến, Lý Quân thuộc vệ loại không có ai tự nguyện để cử bản thân, còn Hà Uyển Tinh, cũng coi như là dùng ngữ khí dò hỏi.
Khách mời còn lại không phải vào bếp đều phụ trách tiếp đãi khách nhân, Lương Chỉ Duyên và Lưu Dĩ Phàm mang khách nhân dạo quanh sân sau, giáo viên yoga tỏ vẻ cảnh trí ở sân sau thật xinh đẹp, đặc biệt là ao nhỏ, bên trong cư nhiên còn có một con vịt con thật!
Lương Chỉ Duyên giải thích nói: "Đó là linh vật của khách sạn chúng tôi, chỉ có một con này."
Khi Khương Hành đi tới tìm Hạt Cát, phát hiện nó đang ở trong bàn tay của khách nhân, dùng cái miệng thay chữ "V" để chụp ảnh chung.
Nhìn thấy Khương Hành, Hạt Cát kêu lên cạc cạc cạc, Lương Chỉ Duyên nâng Hạt Cát tới trước mặt Khương Hành: "Khương lão sư, có phải nó muốn anh ôm hay không?"
Khương Hành tiếp nhật vịt ngốc, xoay người đi vào bếp: "Tôi mang nó đi hầm."
Hạt Cát: "......"
Lúc này trong bếp đang bận rộn đến khí thế ngất trời, ba người đều đang xử lý nguyên liệu nấu ăn, Lý Quân phụ trách xử lý thịt tươi, Vệ Diên phụ trách hải sản, Hà Uyển Tinh phụ trách rửa rau.
Hà Uyển Tinh nhìn thấy Khương Hành ôm Hạt Cát đi vào, trong mắt hiện lên một tia u oán, rửa rau thật sự khiến người buồn rầu.
Vệ Diên cũng nhìn thấy Hạt Cát trong tay Khương Hành: "Cậu lấy đâu ra con vịt thế?"
Khương Hành: "Tôi nuôi."
Vệ Diên: "Trước kia không phải cậu bị mèo ngại chó ghét sao? Cư nhiên còn nuôi vịt."
Khương Hành: "Tôi lúc nào bị mèo ngại chó ghét chứ? Đừng bịa đặt."
Vệ Diên: "Hồi học cấp ba, mỗi lần cậu đi mua cơm trưa, trêu mèo thì bị mèo cào, chọc chó thì bị chó sủa đấy thôi."
Khương Hành: "...... Không nhớ rõ."
Vệ Diên thuần thục xử lý chỉ tôm, tiếp tục nói: "Lúc ấy tôi nghĩ, người bạn học này có phải có gì hiểu lầm về vị trí của mình đối với động vật hay không."
Hà Uyển Tinh ha ha nở nụ cười: "Khương lão sư, anh cũng quá thảm!"
Lý Quân bẻ xuống một nhánh lá cải trên tay Hà Uyển Tinh, thái nhỏ rồi bỏ vào trong bàn tay, đưa tới trước mặt Hạ Cát, nó dùng cái miệng nhỏ mổ rau xanh, trong mắt mỉm cười: "Xem ra đời này Khương lão sư cũng chỉ có thể nuôi vịt."
Khương Hành không thấy Lý Quân ghen hay tức giận, tâm tình thả lỏng nói: "A, đại khái đời này cũng chỉ có thể như vậy."
Lúc rảnh rỗi thì bồi bạn trai, lại trêu chọc vịt, cũng không tồi.
Vệ Diên cũng không biết lời này là có ý gì, chỉ nói: "Vịt vẫn là nên hầm thôi."
Hạt Cát mới vừa ăn xong rau xanh hướng về phía Lý Quân kêu to: "Cạc cạc cạc!"
Lý Quân cười nói: "Anh mang nó ra ngoài đi, ồn ào tới người khác."
Khương Hành xoay người rời khỏi phòng bếp, cực kỳ nghe lời, chủ yếu là sợ Vệ Diên lại tiếp tục nhớ lại lịch sử đen tối thời cấp ba của bọn họ.
Aiz, vẫn là bạn trai hiểu mình!
Còn Vệ Diên, y nhìn Lý Quân một cái.
Anh và Khương Hành ở chung cũng quá tốt rồi.
Y nhịn không được hỏi Lý Quân: "Hai người ở chung cũng không tồi."
Lý Quân bình tĩnh nhìn y hai giây, sau đó trên mặt mới treo lên cười nhạt: "Còn tạm."
Vệ Diên bị anh nhìn trong lòng có chút hốt hoảng, có một giây như vậy, y cảm thấy bản thân giống như bị nguy hiểm bao quanh.
Khương Hành đưa Hạt Cát tới phòng khách, sau đó đứng ở cửa bếp nói: "Tiểu Quân, thức ăn của Hạt Cát để ở chỗ nào thế? Anh không tìm thấy."
Vệ Diên: Tiểu Quân?
Lý Quân bỏ dao trong tay xuống: "Em đi lấy cho anh."
Khi Lý Quân đi tới trước mặt Khương Hành, giật giật một bên góc áo của hắn, Khương Hành rất tự nhiên mà tiếp nhận.
Vệ Diên thị lực 5/5:.........
- --------
Tiểu kịch trường
Khương Hành: Hôm nay anh biểu hiện có tốt không!
Lý Quân: Ừ [ mặt hơi nóng ]
Khương Hành: Vì sao buổi trưa tỉnh nhanh như vậy?
Lý Quân: Khi anh ngủ đâm vào em!
Khương Hành: #¥%%[ mình lúc ấy thế mà lại ngủ! ]
- --------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook