Toàn bộ khách mời tuần thứ hai rời đi, không để lại ai làm nhân viên. Chu Quỳnh Ngọc và Cung Tử Bội đều chỉ ký thời gian một tuần, người ở lại như cũ là Lý Quân Khương Hành bốn người, úc, cộng thêm Hạt Cát nửa đường gia nhập, đây là khách mời cố định trong hai kỳ sau của bọn họ.

Vì liên quan tới thời gian làm việc của Chu Quỳnh Ngọc và Cung Tử Bội, chế độ đào thải tạm dừng, tuần thứ ba tiếp theo có khôi phục lại không còn phải tiếp tục xem tình hình thế nào đã.

Một tuần mới, bắt đầu mới.

Buổi sáng không có khách nhân, nhân viên mới có đến cũng phải tầm 10 giờ sáng.

Ngày hôm qua ở ruộng lúa chơi đến quá mệt nhọc, hôm nay mọi người có thể ngủ dậy muộn một chút, người luôn dậy sớm như Lý Quân cũng muộn nửa giờ mới rời giường.

Lý Quân rửa mặt xong, đứng ở cửa sổ lắc lắc cánh tay, vươn vai.

Chín bông hoa nguyệt quý Khương Hành tặng anh đã được cắm vào bình hoa Dư Thần mua về, nhìn rất thư thái, mềm mại ướt át.

Từ khi Hạt Cát đi vào khách sạn, Lý Quân liền dưỡng thành một thói quen, mỗi ngày buổi sáng sau khi rời giường sẽ đi tới sân sau nhìn Hạt Cát một chút, xem tình hình  phát triển của nó, chủ yếu là cho nó ăn no trước.

Lý Quân tính cho Hạt Cát ăn no trước sau đó lại suy xét tới bữa sáng hôm nay của bọn họ.

Có thể nghĩ, Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên chắc chắn không dậy sớm như vậy được, bữa sáng của bốn người chỉ có thể do anh phụ trách.

Mong muốn ban đầu của anh luôn luôn là giải quyết nhu cầu của mình và Khương Hành là chính, nhân tiện chuẩn bị cho nhóm khách mời một chút, cũng không có gì phiền toái.

Hạt Cát vẫn đúng giờ như thường, nó đã thức dậy, cực kỳ tinh thần, buổi tối ngủ ở bên ngoài cũng không nóng, ở trong ổ có điều hòa ngược lại sợ nó bị đông lạnh cảm mạo.

Cũng không biết có phải do mỗi ngày đều cho ăn hay không, người khác đều nói Hạt Cát có lớn lên, nhưng Lý Quân cứ cảm thấy nó vẫn là một con vịt rất nhỏ. Sau khi cho Hạt Cát ăn no, Lý Quân bắt đầu dạo một vòng trong sân sau, hoa trong sân hai ngày nay đã không được tưới, nếu anh đã dậy sớm, tưới nước cũng không có gì, dù sao vẫn luôn do anh xử lý, anh cũng quen việc.

Hạt Cát đi theo phía sau anh lắc lư thân hình nhỏ, bộ dáng ngây ngây ngốc ngốc khá là đáng yêu, Lý Quân nhìn nó tâm tình sẽ không tự chủ được trở nên tốt hơn.

Lý Quân cúi đầu nói với nó: "Chờ em lại lớn lên một chút, anh sẽ cho em chút rau xanh để ăn, nuôi em đến trắng trẻo mập mạp."

Cũng không biết Hạt Cát có nghe hiểu hay không, tóm lại, nó đi theo phía sau Lý Quân kêu cạc cạc.

Lý Quân mang theo bình tưới cây đứng ở trước vài gốc nguyệt quý, nước vừa chảy ra, liền phát hiện hoa của mấy gốc nguyệt quý đã bị cắt đến lung tung rối loạn, không có nửa điểm mỹ cảm, tươi cười trên mặt anh dần dần biến mất.

Người quay phim tựa hồ đã sớm chờ quay chụp lại, đứng ở bên cạnh anh không ngừng quay đặc tả.

Lý Quân cúi đầu nhìn Hạt Cát cái gì cũng không biết, nỗ lực bình ổn lại tức giận trong lòng.

Anh cảm thấy tính tình mình thật là tốt, đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu hỏi người quay phim: "Các anh đã sớm biết đúng không?"

Người quay phim cười cười không nói, hiển nhiên tổ tiết mục đã sớm biết, chỉ chờ anh phát giận với Khương Hành thôi.

Lý Quân muốn phát giận, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy bạn trai anh chính là tính cách như vậy, nếu mỗi một việc anh đều tức giận một lần, có thể đem bản thân giận thành một con cá nóc.

Anh hít vào một hơi thật sâu, đem tất cả tức giận hóa thành một ngụm thở dài.

Lý Quân đưa Hạt Cát tới ao nhỏ: "Anh xem em bơi một lát, thanh lọc tâm tình một chút."

Vương đạo diễn ở phía sau màn hình theo dõi nói với phó đạo diễn: "Lý Quân quá thông minh."

Phó đạo diễn: "Nhưng vẫn quay được rồi, chúng ta thả pha quay chậm không phải là được rồi sao."

Vương đạo diễn: "Tôi cần một biên tập viên cắt nối có năng lực."

Phó đạo diễn: "Tôi có một người để chọn." Hắn giới thiệu cho Vương đạo diễn một biên tập viên cắt nối khá có tiếng trong nghề.

Vương đạo diễn: "Lập tức đi hỏi xem hắn gần đây có thời gian hay không, giá cao cũng không quan trọng." Không phải là tiền triệu, bọn họ mời được.

Phó đạo diễn: "Được."

Muốn chương trình hỏa, biên tập viên cắt nối cũng phải có năng lực nhất định, nếu không tư liệu sống có tốt cũng uổng phí, huống chi, tổ tiết mục bọn họ vừa được rót vào một khoản đầu tư, chúng ta không thiếu tiền~!

Lý Quân nhìn Hạt Cát ở trong nước bơi tới bơi lui, tự do tự tại, còn đắc ý run rẩy cánh nhỏ của mình, tức giận do Khương Hành gây ra cũng tiêu tán không ít. Kỳ thực anh cũng không cần quá mức rối rắm, dù sao đây là nguyệt quý vốn có của khách sạn, cũng không phải anh một tay nuôi lớn.

Bạn trai anh ấy mà, chính là như vậy, không đổi được.

Nhưng mà, vẫn có chút tức giận.

Qua một lát, Lý Quân đem Hạt Cát từ trong ao nhỏ gọi lên, nó còn muốn đem đầu đâm xuống hút lấy cá nhỏ mới vừa thả vào không lâu, chưa thấy con vịt con nào nhây như nó.

Một người một vịt trở về phòng.

Lúc này Khương Hành cũng đã dậy, tối qua hắn ngủ không tệ lắm, vừa ngủ liền tới hừng đông, không mơ mộng tí gì, chất lượng giấc ngủ không thể nói không tốt.

Sau khi nhìn thấy Lý Quân, giơ tay muốn chào hỏi, kết quả đối phương quay đầu không muốn để ý tới hắn, trực tiếp xoay người đi vào bếp.

Khương Hành vẻ mặt mờ mịt: "...." Sao lại thế này? Sáng sớm đã không để ý tới hắn, hắn không có làm gì sai mà.

Hạt Cát cạc cạc mà đi theo Lý Quân tiến vào phòng bếp, Khương Hành cũng đi vào theo, không có gì khác, hắn đã đói bụng, sau khi nhìn thấy Hạt Cát đều có thể nghĩ tới hương vị vịt nướng.

Nhưng mà, hôm qua ăn nhiều thịt dê quá, trước mắt tạm thời còn không muốn ăn thịt.

Khương Hành đi theo sau Lý Quân, chủ động hỏi anh: "Có việc gì có thể cống hiến sức lực không?"

Lý Quân vẻ mặt trào phúng nhìn hắn: "Tìm anh đi sửa chữa hoa hồng nguyệt quý."

Khương Hành: "......" Thì ra là cái này: "Cái đó còn không phải là do không có thời gian đi mua sao....."

Lý Quân tức giận thì tức giận, vẫn vo gạo nấu cháo.

Hôm nay muốn nấu cháo rau củ, dùng rau lấy được ở vườn nhà bác gái Điền hôm thứ bảy, để ở tủ lạnh một ngày, còn không bị hỏng, vừa lúc có thể sử dụng.

Khương Hành nhìn thấy Lý Quân đổ vài lần nước vào nồi, đoán được anh muốn nấu cái gì: "Ăn cháo à?"

Lý Quân nói: "Ừm, cháo rau củ, dùng rau củ bác gái Điền cho, không ăn thì lãng phí."

Khương Hành: "Ừ, một bữa không có thịt cũng được."

Tầm mắt Lý Quân hướng về phía bụng hắn: "Sáng ngày ra anh đã muốn ăn thịt?"

Khương Hành: "Sao không thể ăn chứ."

Lý Quân: "Tối qua ăn nhiều thịt dê như vậy cũng không chán."

Khương Hành: "Anh là động vật ăn thịt, đương nhiên muốn ăn thịt, không ăn thịt sẽ đói không chịu được."

Lý Quân cười cười: "Vậy anh làm."

Khương Hành: "......" Bạn trai mình lại làm khó mình, biết rõ trù nghệ của mình ngu ngốc.

Lý Quân: Anh từ trong ra ngoài đều giống tên ngu ngốc.

Suy xét tới việc ăn cháo sẽ rất dễ đói, cuối cùng Lý Quân vẫn chiếu cố tới dạ dày của Khương Hành, đổi thành cháo thịt bằm rau củ, ít nhất còn có chút thịt.

Cháo nấu nửa tiếng là có thể ăn, cho ít nước nên khá đặc, rất thích hợp để làm cháo thịt bằm rau củ.

Lý Quân cho dầu vào chảo làm nóng, lại cho tỏi bằm vào phi, cho thịt bằm vào, xào tới khi thịt chín, lại đem rau muống cắt ngắn cho vào xào trong chốc lát, được một lát rồi trực tiếp cho vào cháo, lại khuấy khuấy một chút liền hoàn thành.

Lúc này hai cô gái ở lại đã rời khỏi giường, Lương Chỉ Duyên còn dậy sớm hơn Hà Uyển Tinh 10 phút, hôm nay cô cực kỳ chủ động chạy vào bếp hỗ trợ. Trải qua hai tuần rửa tội ở khách sạn, Lương Chỉ Duyên hiện tại an phận rất nhiều, cũng không còn ôm bất cứ ảo tưởng gì với Khương Hành, cũng không còn phản cảm với Lý Quân, còn nguyện ý học nấu cơm từ anh.

"Thơm quá đi, anh Quân, hôm nay anh lại nấu gì ngon thế?"

Ở trong mắt cô, Lý Quân đã sớm có liên hệ tới mỹ thực.

Khương Hành dựa vào cạnh cửa, đói đến hoa cả mắt, thay Lý Quân trả lời: "Cháo rau củ, thích hợp với con gái các cô."

Lý Quân sửa lại lời hắn cho đúng: "Đừng nghe anh ấy nói, là cháo thịt bằm rau củ, có thịt."

Lương Chỉ Duyên cảm thấy bản thân tới không đúng lúc: "Vậy quá tốt, có thịt có rau củ, dinh dưỡng cân bằng." Nói lời dễ nghe đúng là không sai.

Khương Hành vừa lòng Lương Chỉ Duyên thức thời, chờ Lý Quân nấu xong cháo, người đầu tiên tiến lên muốn múc một bát.

Lý Quân múc cho hắn, cũng nhắc nhở: "Bê cẩn thận một chút, nóng đấy."

Khương Hành cũng không để ý, thịt không có bao nhiêu, nhưng cháo lại rất thơm: "Không sao, tay anh ổn, không run."

Lý Quân: "Bát có to quá không?"

Khương Hành bảo vệ bát cháo trên tay: "Không hề, vừa đủ, anh vận động nhiều nên ăn nhiều một chút."

Lý Quân: "Gần đây anh không cân à?"

Khương Hành: "...." Bị phát hiện: "Sao có thể, trong phòng tắm có cân, mỗi ngày anh đều cân, chắc chắn không béo."

Lý Quân nhìn chằm chằm vào hắn: "Có vấn đề, Khương lão sư, lát nữa cân thử một chút xem thế nào."

Khương Hành vừa nói sang chuyện khác vừa rời khỏi nhà ăn: "Anh đi ăn cơm sáng đây, đói quá."

Lý Quân cực kỳ không lưu tình nói: "Anh ít nhất béo lên hai cân."

Khương Hành: "......"

Chế tác mỹ thực cơm nhà cho bạn trai đem hắn dưỡng béo, rồi lại phải suy xét làm thế nào để cho hắn giảm béo, Lý Quân cảm thấy bạn trai kỳ thực cũng không dễ hầu hạ cho lắm.

Rõ ràng là bữa sáng dinh dưỡng, kết quả mọi người đều ăn thành no căng diều.

Như này đừng nghĩ tới giảm cân, chờ chương trình kết thúc rồi nói sau.

Dù sao Khương Hành cảm thấy rất hạnh phúc, chủ động nhận lấy công việc rửa bát, Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên muốn hỗ trợ cũng không cho.

Lý Quân phát hiện Khương Hành sợ anh bắt hắn giảm béo và trách mắng việc hắn cắt hoa nguyệt quý nên mới chủ động rửa bát tiêu hao năng lượng.

Cho là như vậy là có thể tránh thoát được sao? Vậy những bông hoa anh trồng kia không phải là bị cắt oan sao, nói không thèm để ý, vẫn là không làm được.

Lý Quân còn chưa nghĩ ra sẽ thu thập Khương Hành như thế nào, nguyệt quý trồng tươi tốt như vậy cuối cùng lại bị phá hư, còn nghĩ là hắn sai trợ lý mua ở bên ngoài, kết quả phát hiện là vườn hoa tự mình chăm sóc hơn nửa tháng, lòng có chút khó chịu.

Aiz, uổng phí cảm động một hồi.

Đúng như Lý Quân sở liệu, Khương Hành đúng là muốn nỗ lực biểu hiện bản thân ở trước mặt Lý Quân, hoa ở sân sau bị cắt đi là sự thật, buổi tối hôm ấy xem thì chẳng có gì, tới hôm sau đi ra ngoài xem, đúng là hoa hồng nguyệt quý ở sân sau trọc lốc một mảnh, hoàn toàn mất đi vẻ đẹp vốn có, hắn liền biết tùy thời phải nghênh đón lửa giận của bạn trai.

Khương Hành rửa xong bát đi ra, thu được vài ánh mắt lạnh của Lý Quân.

Bạn trai mới vừa dỗ dành xong lại bị mình cho về con số không.

Lần sau nhất định không đi làm việc ngu ngốc nữa, sẽ không để đầu óc nóng lên gây tai họa cho cây cây cối cối nữa.

Thừa dịp nhân viên mới còn chưa tới, Khương Hành bắt được Lý Quân đang ngồi ở bậc thang tưới nước cho hoa cỏ.

Khương Hành: "Trước kia cắm hoa em dùng vật liệu mua ở chỗ nào?"

Lý Quân: "Em tự mình đi chợ hoa mua."

Khương Hành: "Chợ hoa? Ở đâu?"

Lý Quân liếc hắn một cái: "Tự, nghĩ, đi." Nói xong lại đứng lên đi tới trước chậu cây phát tài, phun nước cho lá cây.

Khương Hành nhắm mắt theo đuôi mà đi theo Lý Quân, ngữ khí vô cùng ủy khuất: "Nghĩ không ra."

Khương Hành cũng đứng quá gần, khi Lý Quân ngồi dậy, quay người lại liền đụng phải hắn, thiếu chút nữa bị hắn làm ngã, Khương Hành nhanh tay nhanh chân đỡ lấy anh.

Lý Quân đứng vững sau đó lại cho Khương Hành một ánh mắt khinh bỉ: "Anh đứng gần như vậy làm gì? Cũng không phải Hạt Cát."

Khương Hành: "Đứng so sánh anh với con vật bé bằng lòng bàn tay kia, anh cũng không ngốc như nó."

Lý Quân cúi đầu hỏi Hạt Cát đang ngồi xổm bên cạnh chậu hoa: "Hạt Cát, em ngốc hay Khương lão sư ngốc?"

Hạt Cát ngẩng đầu nhìn về phía Khương Hành: "Cạc." Hắn!

Khương Hành chỉ vào Hạt Cát: ""........Nó thật quá đáng.""

Lý Quân xoay người tiếp tục tưới hoa, một giấy trước Khương Hành còn nói không so sánh với Hạt Cát, kết quả bản thân còn không sánh bằng nó.

Ở chung với Khương Hành, thật sự cần một tấm lòng bao dung rộng lớn, Lý Quân cảm thấy may mắn tính tình của mình mấy năm gần đây càng lúc càng tốt.

Thật hiếm khi được rảnh rỗi, hai cô gái ở trên tầng giao lưu tài đánh đàn, Lương Chỉ Duyên dạy cho Hà Uyển Tinh học đánh đàn tranh, Hà Uyển Tinh lại dạy cô chơi acccordion, hai cô gái lúc ban đầu còn có chút tâm cơ, hiện tại chung sống khá hòa thuận.

Lý Quân tưới hoa xong, Khương Hành đã không còn bám theo anh nữa, mà là đi hỏi Vương đạo diễn trao đổi một chút về những hạng mục công việc cụ thể ngày hôm nay.

Hôm nay vẫn như cũ có hai vị khách mời mới gia nhập, chỉ là ai sẽ được ở lại, ai sẽ phải rời đi còn khó mà nói.

Thời gian rất nhanh đã tới 10 giờ sáng, xe chuyện dụng của chương trình đã chở khách mời tới cửa khách sạn.

Bốn người Khương Hành đội nắng đứng ở cửa nghênh đón bọn họ, bốn người đều nghĩ vì sao tổ tiết mục không thể cho bọn họ ở trong nhà nghênh đón khách mời, bên ngoài nóng biết bao nhiêu.

Cửa xe của hai chiếc xe chuyên dụng một trước một sau mở ra, một nam một nữ từ trên xe bước xuống.

Như cũ là nam nữ phối hợp, nhưng tuần này hiển nhiên lại là trình tự "tuấn" và "mỹ".

Nam ""mỹ"" nữ "tuấn"".

Không sai, hai vị khách mời này cũng rất chi là nổi tiếng.

Nữ khách mời cực kỳ đẹp trai cá tính, một mái tóc ngắn gọn gàng, chiều cao gần bằng Lý Quân, đứng ở trước mặt Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên, quả thực nổi bật, bày ra hai loại phong cách khác nhau.

"Chào mọi người."" Giọng nói của nữ khách mời có chút trầm, không có tí xíu nũng nịu nào: "Tôi là Lưu Dĩ Phàm."

Giới thiệu cũng cực kỳ dứt khoát lưu loát, tính cách linh hoạt, so sánh với Cung Tử Bội, là hai loại phong cách linh hoạt khác nhau.

Một người có hương vị nữ nhân sảng khoái, một người là đẹp trai sảng khoái.

Lưu Dĩ Phàm xuất đạo bằng nghề người mẫu, đóng qua phim điện ảnh, hai năm trước còn cùng  với Khương Hành đóng chung một bộ phim về súng ống, trong phim Lưu Dĩ Phàm đóng vai đồng đội của Khương Hành, những cảnh đánh nhau lưu loát dứt khoát, thu được không ít lời khen, còn lên qua hot search, được các fan tranh nhau gọi là "anh Phàm"", mặt thì đẹp trai, quả thực còn đẹp trai hơn cả nam diễn viên. Sau đó, thường xuyên tham gia gameshow, lại đóng không ít bộ phim, được quảng đại fan hâm mộ biết, là một nữ diễn viên có mị lực lại có năng lực.

"Anh Khương, đã lâu không gặp."

Lưu Dĩ Phàm và Khương Hành có quen biết, tự nhiên sẽ chào hỏi hắn trước.

Khương Hành bắt tay với cô, hai người có quen nhau, nhưng quan hệ cũng không thân mật, chủ yếu là do tính cách đều khá lạnh lùng.

"Đã lâu không gặp."

Lưu Dĩ Phàm nhất nhất chào hỏi cùng đám người Lý Quân, giới thiệu lẫn nhau sau mới đến lượt nam khách mời đứng ở phía sau.

Lúc này, nam khách mời cũng đi lên phía trước, hắn cười nói với Khương Hành: ""Hai ta tuy không phải đã lâu không gặp, nhưng cũng không ôm một cái sao? Bạn học cũ."

Bạn học cũ Khương Hành: "....." Tình cảnh này hình như có chút quen quen, chẳng qua vai chính đổi từ Lý Quân sang hắn: "Sao lại là cậu thế."

Nam khách mời bất mãn nói: ""Sao lại không thể là tôi, nhìn ánh mắt thất vọng này của cậu xem, hay là cậu vẫn hi vọng người nào tới.""

Khương Hành quyết đoán phủ định: "Không phải vậy, ai tới tôi cũng đều hoan nghênh." Nhanh chóng nói sang chuyện khác cũng cự tuyệt đề nghị muốn ôm một cái của nam khách mời.

Lý Quân đứng ở bên cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn về phía Khương Hành: ""Khương lão sư, không giới thiệu một chút sao?"

Khương Hành không nghĩ tổ tiết mục lại có thể làm ra việc như này: "Y là bạn học thời cấp ba của tôi, Vệ Diên."

Lý Quân đương nhiên biết y là Vệ Diên, nhưng cũng không phải hi vọng Khương Hành chỉ giới thiệu  một tầng thân phận này mà thôi, anh nhớ, bộ phim Khương Hành mới vừa quay xong có hợp tác với Vệ Diên, trong phim hai người đóng vai là một cặp anh em.

Vệ Diên cũng là diễn viên nổi tiếng, xuất đạo nhiều năm, vốn có lời khen "mặc đồ con gái vào còn đẹp hơn cả con gái", xuất đạo bằng phim thần tượng, sau khi nổi tiếng, đóng bộ phim truyền hình nào là hot bộ phim ấy, gần đây bởi vì đóng một bộ phim về cảnh sát bắt cướp thiếu chút nữa đạt được danh hiệu ảnh đế, nhưng vì cùng năm có nhiều bộ phim của các vị tiền bối xuất sắc hơn nhiều, nên tiếc nuối mà tuột mất. Theo tình hình hiện tại, y chỉ kém một cái giải thưởng ảnh đế nữa thôi, những giải thưởng cần có y đều đạt được hết rồi. So với Chu Quỳnh Ngọc ở tuần trước, không phải hồng bình thường, mà là hàng thật giá thật, hồng đến không thể hồng hơn.

Càng quan trọng hơn một chút chính là, người này từ đầu tới đuôi đều cực kỳ phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ chọn chồng của Khương Hành đã nói qua lúc trước: Y có khuôn mặt xinh đẹp, bằng cấp cao, truyền thông công nhận là một trong những nam nghệ sĩ cực kỳ có tài, quen biết Khương Hành nhiều năm, tam quan hẳn là cũng rất hợp.

Không biết là mặt trời quá gay gắt hay là hai mắt không thoải mái, Lý Quân hơi híp lại đôi mắt một chút.

Hình như anh gặp phải tình địch chân chính rồi.

Mà lúc này Khương Hành lén lút nghiêng đầu nhìn Lý Quân một cái, trong lòng hoảng hốt, hình như bạn trai lại tức giận?

.................

Tiểu kịch trường:

Lý Quân: Bạn học cũ sao?

Khương Hành: Anh và cậu ta không có quan hệ gì!

Lý Quân: Ừ.

Khương Hành: Em phải tin anh!

Lý Quân: Em tin.

Khương Hành:.......[vậy em đừng lạnh lùng nhìn anh như vậy, khóe mắt đong đầy nước]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương