Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
-
Chương 51: Một chỗ
Khi không dám nhận quen biết Lý Quân, Khương Hành các loại cãi sống cái chết, nhưng khi hắn xác định có cảm tình với Lý Quân rồi, lại trở nên dám yêu dám hận, nói yêu là yêu, không chút do dự lưỡng lự. Tình yêu giống như thủy triều vọt tới từ khắp nơi, thật sự không có chỗ nào để trốn tránh, hắn cũng không muốn buông ra, chỉ muốn ôm chặt lấy phần yêu thích này.
Hơn nữa, dây dưa dài dòng không phải tính cách của Khương Hành.
Đối với lời thổ lộ trong tiệc tối, Lý Quân thật sự vừa lòng với biểu hiện của Khương Hành, anh vừa vui vẻ cổ họng liền có chút ngứa, ho trong chốc lát.
Cảm mạo này tới thật không đúng thời điểm.
Sau khi kết thúc tiệc tối, tất cả các khách mời đều đi cùng đường về khách sạn, cũng chưa tới 15 phút lộ trình.
Bọn họ tới phô trương, đi lại kín đáo, lại là ban đêm, nên cũng không có bao nhiêu thôn dân đuổi theo, sau khi lòng hiếu kỳ trôi qua, bọn họ cũng thành thói quen, dù sao mấy minh tinh này cũng đã quay chụp ở nơi này gần hai tuần, còn không biết kế tiếp muốn ở thêm bao lâu.
Một hàng 8 người trên đường đi về, mọi người còn đang nói chuyện về tiệc tối trong thôn, đều khen bọn họ làm cực kỳ có ý nghĩa, trong quá trình tương tác còn phát sinh không ít việc thú vị, ví dụ như Khương Hành bị hỏi có đối tượng hay chưa, đương nhiên, những người khác đều không tránh thoát được chuyện này.
Hà Uyển Tinh nói: "Có một bác gái còn nói muốn giới thiệu cháu trai của bà ấy cho em!"
Lương Chỉ Duyên: "Chị cũng vậy, không biết có phải cùng một bác gái với em hay không.""
Cung Tử Bội: ""Chị cũng bị hỏi, chị thì không phải cháu trai, mà là hàng xóm của bà ấy là nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp năm nay."
Chu Quỳnh Ngọc: ""Tôi thì đơn giản hơn nhiều, trực tiếp kéo một cô gái tới cho tôi, cũng không biết người ta đã đủ 18 tuổi chưa nữa, thiếu chút nữa là đem cô gái nhỏ dọa ngất."
Bạch Hiểu Dung: ""Đó là nhìn thấy người thật của cậu nên bị choáng.""
Chu Quỳnh Ngọc: "Hiểu Dung cô cũng đúng là nói được.""
Thiệu Hoành Thịnh nhìn trái nhìn phải: ""Mọi người vừa rồi có nhìn thấy Khương lão sư không? Anh ấy cũng bị hỏi.""
Cung Tử Bội: ""Hả? Khương lão sư trả lời thế nào?""
Thiệu Hoành Thịnh: ""Anh ấy nói mình có người yêu rồi."
Cung Tử Bội: "Đúng là Khương lão sư mà, không nói thì thôi, đã nói là một kích tất trúng."
Thiệu Hoành Thịnh: "Mọi người không hiếu kỳ người Khương lão sư thích là ai sao?"
Bốn người Hà Uyển Tinh trăm miệng một lời nói: ""Thực xin lỗi, chúng tôi không hiếu kỳ.""
Tổ tiết mục: Ừ, người Khương lão sư thích có gì để bát quái đâu!!
Thiệu Hoành Thịnh: "...." Đám khách mời này làm sao vậy, chẳng lẽ người Khương lão sư thích còn không đáng để các vị bát quái sao? Quả dưa to như vậy, có thể ăn được mấy ngày đấy!
Thiệu Hoành Thịnh quay đầu lại nhìn về phía sau, phát hiện Khương Hành lại cùng với một người không danh tiếng còn không làm việc Lý Quân đi cùng một chỗ, nghĩ thầm quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm, chẳng lẽ đúng như trên mạng suy đoán, Lý Quân là người mới mà công ty Khương Hành muốn nâng?
Vậy rốt cuộc người Khương lão sư thích là ai?
Mọi người đều đang cảm thán, lại tới một thanh niên trì độn giống như Lâm Lập Thư, nhưng điều này không quan trọng, ngược lại càng có cái để xem.
Nhóm khách mời đi ở phía trước ríu rít không ngừng, Khương Hành và Lý Quân đi ở phía sau lại cực kỳ an tĩnh, cũng không phải là không nói lời nào, chỉ là thanh âm hai người nói chuyện không có bao nhiêu gợn sóng, không có cảm xúc phập phồng lúc kinh lúc rống.
Nếu là trước kia, có chương trình nào chấp nhận quay chụp chứ, nhưng hiện tại thì khác, hai vị khách mời này quan hệ cực kỳ gần giúp cho bọn họ thu được một chương trình "chậm tống" tiêu chuẩn, hơn nữa hai người bọn họ cũng không giống nhau!
Đám người Cung Tử Bội sẽ thật sự từ bỏ bát quái về Khương Hành và Lý Quân sao? Thật đúng là không nhìn ra, chẳng qua hiện tại bọn họ không bát quái không đại biểu sẽ không lén lút bát quái, ví dụ như rốt cuộc là Khương Hành và Lý Quân quen nhau như thế nào, quan hệ thật sự của bọn họ là gì, là bọn họ sau khi đi vào tiết mục liền nhất kiến chung tình, hay là trước kia yêu nhau rồi chia tay sau đó gương vỡ lại lành?
Tóm lại, chỉ cần hai người không vạch trần tấm màn che quan hệ của bọn họ, thì dục vọng bát quái của nhóm người này sẽ liền không ngừng nghỉ.
Lời nói ngoài miệng, ngàn vạn đừng có tin.
Lý Quân và Khương Hành đi ở phía sau bỗng nhiên bắt đầu ngâm thơ.
Khương Hành nhớ lại sự ăn ý của bọn họ ở vườn vải trước kia, đề nghị nói: "Nhớ bài thơ nào có liên quan tới trăng không?"
Lý Quân mở miệng liền ra:
"Giữa thu trăng sáng núi Nga Mi
Chiếu rọi Bình Khương nước chảy đi"
Khương Hành đọc câu tiếp theo:
"Tối ở Thanh Khê... Tam Giáp hướng
Du Châu nhớ bạn chẳng hồ nghi"
Lý Quân: "Phách y câu dạng tiểu, phiến trục hán cơ đoàn."
Khương Hành: "Tế ảnh đem viên chất, nhân gian mấy chỗ nhìn?"
Tùy tiện ngâm xong hai bài thơ, Lý Quân và Khương Hành nhìn nhau cười, người quay phim còn hi vọng bọn họ có thể tiếp tục ngâm thêm vài bài, nghe vào cực kỳ có văn hóa, là người có ăn học bên trong giới nghệ sĩ.
Mà Vương đạo diễn thì cực kỳ hoài niệm quá trình dạy con đọc thơ Đường ở nhà, cư nhiên đưa tới cộng hưởng.
Lý Quân bỗng nhiên quay người ngược lại, nói với Khương Hành: "Em còn nhớ một câu thơ, nhưng không phải thơ cổ."
Khương Hành: "?"
Lý Quân dừng ở trước mặt hắn ý bảo hắn đưa lỗ tai gần lại đây, Khương Hành tiến lên, Lý Quân nhỏ giọng nói: "Đêm nay bóng đêm rất đẹp."
Hầu kết Khương Hành giật giật, cực kỳ muốn hôn anh ở trước mặt mọi người, Lý Quân đang trả lời câu "Anh yêu em" của hắn.
Lý Quân luôn luôn trong lúc lơ đãng trêu trọc trái tim hắn, nhất cử nhất động đều tác động đến tinh thần của hắn, anh dùng giọng nói khàn khàn nói ra lời nói ngọt ngào nhất, cũng không có chút không hay nào, mặt mày đều có ý cười câu hồn phách của hắn, Khương Hành cảm thấy toàn thân trên dưới của Lý Quân đều đang phát sáng, vô luận hắn đứng ở đâu, đi tới nơi nào, tầm mắt cuối cùng đều sẽ dừng ở trên người anh, hắn cực kỳ xác định, đây là thích.
Những người đi ở phía sau không nghe thấy Lý Quân nói gì với Khương Hành, nhưng từ biểu tình của Khương Hành có thể nhìn ra, hắn rất thả lỏng, tay còn ấn lên bả vai Lý Quân, hẳn là cố kỵ người quá nhiều, sau đó hắn lại thả tay xuống.
Hai người làm bộ giống như không có việc gì tiếp tục đi về phía khách sạn, một đường gió nhẹ nhàng thổi, bóng đêm thật là mê người.
Cho nên, rốt cuộc vừa rồi hai người nói gì đó?
Sau khi trở lại khách sạn, tổ tiết mục cũng không an bài mọi người tiếp tục tán gẫu, để các khách mời nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn có nhiệm vụ khác.
Lý Quân và Khương Hành từng người trở về phòng, tuy Khương Hành động tâm với Lý Quân, nhưng với hắn mà nói, hắn còn không có quá nhiều hiểu biết về Lý Quân, đơn giản nói tiếng ngủ ngon là lựa chọn tốt nhất cho lời tỏ tình của bọn họ tối nay, chút ngọt ngào thoáng qua kia giữ lại trong màn đêm vô tận dư vị.
Trong đầu Khương Hành đúng là có ký ức một lần hai người ở chung, nhưng cũng là ký ức hiếm hoi còn sót lại trong trí nhớ, giống như là xem qua một bộ phim nào đó, chẳng qua vai chính là hắn và Lý Quân, đương nhiên, hắn không dám nghĩ cũng không thể nghĩ.
Trong ký ức, Lý Quân quá, quá gợi cảm, đêm nay vẫn là đi tắm một lượt nước lạnh đi!
Lý Quân lại không nghĩ nhiều như Khương Hành, vì anh có được ký ức chung của hai người, hai người ở bên nhau hai năm, bộ phận cơ thể nào có nốt ruồi anh đều biết, mặc dù anh có nhu cầu, cũng sẽ không chủ động nói ra khi quay chụp chương trình, tại phương diện này anh có vẻ khá là đạm nhiên, ngược lại Khương Hành, khai trai xong, liền có chút....ừm.
Tối nay Lý Quân lại hiếm khi không như thường lệ tắm một cái rồi lên giường ngủ, anh đem <Cứu miêu mễ> trên bàn thu lại, đổi thành một cuốn sổ ghi chép bìa bằng da màu đen, lấy bút máy cài ở trên sổ xuống.
Camera trong phòng chiếu lên người Lý Quân đang ngồi trước bàn, theo góc độ thì không thấy rõ anh đang viết gì.
Vương đạo diễn có chút bất ngờ vì Lý Quân đột nhiên thay đổi, có lẽ là có liên quan tới Khương Hành, Lý Quân vì sao lại đột nhiên mở sổ ra viết gì đó? Nhật ký? Hay là chuyện cũ? Biên kịch bảo điển rốt cuộc có tác dụng gì?
Vấn đề liên tiếp quấn lấy tổ tiết mục, nhưng hiện tại là thời gian nghỉ ngơi của Lý Quân, bọn họ có thắc mắc cũng không thể hỏi.
Vương đạo diễn mang theo quầng thâm trên mắt nói với biên đạo bên cạnh: "Ghi lại chuyện này, khi phỏng vấn cá nhân thì hỏi một câu."
Biên đạo vội vàng ghi lại, xem ra một tuần này lại có rất nhiều vấn đề đặc sắc để hỏi rồi!
Chớp mắt một cái đã sang ngày hôm sau.
Mọi người giống như cùng đặt đồng hồ cùng lúc để thức dậy, đều dậy vào lúc 7h30, hôm nay Lý Quân không cần tới bệnh viện, cổ họng sưng tấy cũng giảm bớt, thanh âm khàn khàn khi nói chuyện cũng bớt hơn, không nặng như ngày hôm qua.
Khi Lý Quân gần khỏi ốm, Khương Hành lại bắt đầu hắt xì.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Lý Quân đưa cho hắn hai gói rễ Bản Lam: "Uống hết."
Khương Hành: "Anh không bị gì cả."
Lý Quân: "Không bị gì cả? Em nghe nói hắt xì một cái là bình thường, hắt xì hai cái là có người nhớ, hắt xì ba cái trở lên là có thể bị cảm." Khương Hành không bị viêm mũi, tự nhiên loại trừ khả năng bị dị ứng mũi, đã thế hôm qua Khương Hành còn hôn anh, có lẽ là mình lây bệnh cho hắn cũng nên, xem ra, cấm tiệt hôn mội rất cần thiêt.
Khương Hành: "......" Kiên trì không thừa nhận hắn có liên quan tới cảm mạo: "Thân thể anh rất tốt."
Lý Quân hoàn toàn không để ý tới sự giãy giụa và mạnh miệng của hắn: "Muốn em giúp anh pha?"
Khương Hành lập tức đoạt lấy rễ Bản Lam trong tay anh pha nước uống: "Để tự anh làm." Uống thì vẫn phải uống, giãy giụa ở trước mặt Lý Quân cùng lắm chỉ là đóng kịch tí thôi.
Đối với sự thức thời của Khương Hành, Lý Quân rất vừa lòng.
Vừa quay đầu, phát hiện Cung Tử Bội đang nhìn chằm chằm anh và Khương Hành, Lý Quân hướng về phía cô cười cười.
Cung Tử Bội cảm thấy Khương lão sư lúc này không hiểu sao giống một người chồng "thê quản nghiêm", không phải giống như cô suy đoán đấy chứ.
Khương Hành ngoan ngoãn uống xong thuốc cảm, sau đó tuyên bố nhiệm vụ buổi sáng cho nhóm khách mời, một nửa người đi tới chợ chim và hoa mua cá vàng, một nửa người đi mua mũ rơm và các đồ dùng linh tinh, nhiệm vụ ngày mai của bọn họ rất nặng nề, tổ tiết mục muốn bọn họ đi thu hoạch lúa ở ngoài ruộng!
Bạch Hiểu Dung choáng váng, từ chỗ Uyển Tinh cô biết hoạt động tuần trước của nhân viên là leo núi, nghĩ thầm tuần này chắc là hoạt động phiêu lưu gì đó, ai biết Vương đạo diễn không dựa theo hệ thống bài võ, ngày mai ra ngoài phơi nắng một ngày có thể bị cảm nắng không đây, phơi cháy da thì phải làm sao?
Vương đạo diễn: Muốn tới chương trình để chơi? Nằm mơ đi cho nhanh!
Hôm nay không phải rút thăm phân tổ, mấy cô gái đi tới chợ hoa và chim, các chàng trai đi mua găng tay, mũ, ấm nước linh tinh, thể nghiệm một chút làm ruộng ngày hè.
Nhiệm vụ đều rất đơn giản, mấy cô gái rất nhanh gửi tin nhắn các cô đã mua xong đồ vật, các chàng trai cũng mua được bảy tám phần, đồ đạc đều mua tập trung ở một hai cửa hàng, chỉ cần trong giá cả quy định của chương trình đều có thể mua, khi hai bên kết thúc nhiệm vụ, vừa vặn qua hơn một tiếng đồng hồ.
Tới gần giữa trưa, tất cả mọi người thu được tin nhắn của Vương đạo diễn, buổi chiều có thể tự do hoạt động, nhưng mọi người cần phải về khách sạn trước 8 giờ tối, tất cả người quay phim đều sẽ đi cùng.
Hoạt động bên chỗ mấy cô gái rất phong phú, đầu tiên là tới trung tâm thương mại mua sắm, sau đó vui chơi, cuối cùng lại hưởng thụ một bữa tiệc lớn, rồi về khách sạn, kế hoạch hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.
Chu Quỳnh Ngọc và Thiệu Hoành Thịnh vừa vặn nhìn thấy ở gần đó có trò chơi bắn tên, bọn họ quyết định qua đó chơi một buổi trưa, hỏi Lý Quân và Khương Hành có đi không. Lý Quân lấy lý do bị cảm mạo từ chối, hiện tại anh đúng là không thích hợp vận động, Khương Hành theo Lý Quân, dù thế nào hắn cũng phải ở bên Lý Quân, so với cp còn buộc chặt vô cùng.
Nhìn Chu Quỳnh Ngọc và Thiệu hoành Thịnh đánh xe rời đi, Lý Quân hỏi Khương Hành: "Chúng ta đi đâu?""
Khương Hành: ""Em quyết định.""
Lý Quân ngẩng đầu nhìn thái dương đang leo lên đỉnh đầu: "Nếu không chúng ta mua đồ ăn về khách sạn nấu cơm đi, em không có ý tưởng gì khác cả.""
Khương Hành cũng không quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, Lý Quân còn bị cảm, vẫn đừng để hai người quá mức mệt mỏi là được, tổ tiết mục nói bọn họ có thể tự do hoạt động, cũng không nói không cho bọn họ về khách sạn trước.
Khương Hành cảm thấy chủ ý này cũng không tệ lắm: "Ừ, chúng ta trước đi siêu thị."
Tổ tiết mục trăm triệu lần không nghĩ tới hai người bọn họ cư nhiên lại chọn đi theo con đường sinh hoạt, nhưng nghĩ lại cũng phải, lúc này mới phù hợp với tính cách thiết lập của Lý Quân, Khương Hành cũng không phản đối, Lý Quân cầm chủ ý, hắn cũng liền làm tùy tùng.
Hai người giống như tình lữ bình thường, cuối tuần nghỉ đi siêu thị mua đồ ăn bọn họ thích, hôm nay không có những người khác, cũng không cần suy xét tới sở thích của những người khác, chỉ dựa theo sở thích của bọn họ làm là được, Khương Hành cũng hơn một ngày rồi chưa ăn cơm Lý Quân làm, nhớ vô cùng, đã sớm vội vã không chờ nổi mua đồ ăn về khách sạn.
Lần trước đi siêu thị cũng không đi tới khu vực rau củ, mà lúc này trực tiếp đi tới khu vực rau củ.
Lý Quân vừa chọn lựa vừa nói với Khương Hành: "Buổi trưa ăn đơn giản một chút, buổi tối chúng ta lại làm nhiều hai món được không?"
Khương Hành liên tục gật đầu, đầu bếp nói gì cũng đúng, hắn chỉ cần phụ trách ăn là được.
Ngoài khu vực rau củ thịt tươi, siêu thị còn có khu vực chuyên bán đồ ăn chín.
Khương Hành ngửi mùi liền muốn nếm thử, nhưng Lý Quân nói với hắn: "Thịt này ăn nhiều không tốt, nhiều chất phụ gia."
Khương Hành: "....." Thôi mình vẫn là về nhà rồi ăn đi.
Bọn họ đi dạo một vòng, mua mướp đắng, củ sen, rau củ các loại, đương nhiên, còn không thể thiếu nguyên liệu nấu canh mà bọn họ thích nhất, Lý Quân chuẩn bị hầm một nồi canh xương ống củ sen bắp ngô, là một món canh vừa tham đạm vừa dinh dưỡng, nguyên liệu cần dùng xương ống to, củ sen, bắp ngô ngọt tươi, cà rốt, gừng, số lượng cũng không cần nhiều, chỉ cần đủ cho hai người, có thể ăn hết hay không vẫn là một vấn đề.
Buổi trưa sau khi về có thể hầm canh luôn, buổi trưa và buổi tối đều có thể uống, cũng không lãng phí.
Đây là cách ăn trong gia đình, mỗi một gia đình đều sẽ làm, chỉ ăn một bữa hoặc là người trong nhà nhiều, giải quyết trong một lần, hoặc là chỉ chuyên cho gia đình thổ hào lãng phí "lão tử chính là có tiền."
Xe của chương trình cũng không đỗ ở gần đó, Lý Quân và Khương Hành chỉ có thể đón xe trở về, một trong hai người quay phim theo chân bọn họ ngồi chung trên một chiếc xe trở về, một người khác thì ngồi xe của chương trình về khách sạn.
Người quay phim: Có thể về khách sạn nghỉ ngơi, quả thực không thể hạnh phúc hơn, không khác gì đi nghỉ phép.
Đường về khách sạn không xa, khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Mỗi một ngày khách sạn đều có người đến người đi, ngày hôm qua mọi người nỗ lực luyện tập cho biểu diễn, ngày hôm nay lại không thấy một bóng người, cực kỳ an tĩnh.
Khương Hành xách nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, vừa đi vừa nói với Lý Quân ở phía sau: "Nóng quá, vẫn là về nhà thoải mái hơn, bên ngoài quá nóng."
Lý Quân: "Có lẽ nhiệt độ hôm nay phải 35, 36 độ."
Sau khi vào bếp, Khương Hành cũng không rời đi: "Cần giúp gì không?"
Lý Quân tiếc nuối nói với hắn: "Không cần, hôm nay chỉ có hai chúng ta, rất nhanh."
Khương Hành gật đầu, đại khái chỉ ăn chút gì đó, cũng không sao.
Hắn nghe thấy tiếng vịt kêu cạc cạc: "Anh đi xem Hạt Cát, có việc gì gọi anh."
Lý Quân nói: "Đi đi, có lẽ bát ăn của nó hết nước."
Khương Hành: "May mà chúng ta đã về, bằng không nó sẽ chịu đói một ngày."
Lý Quân thầm nói không thể, tổ tiết mục còn có người chăm sóc nó mà, một đám nhìn thấy Hạt Cát đều hai mắt tỏa sáng, cũng không biết là ngày thường thiếu thịt ăn hay là đem nó trở thành thú cưng mà nuôi nấng.
Khương Hành đi cho vịt ăn, sau đó mang theo Hạt Cát ngồi ở phòng khách xem phim, xem được năm phút, hắn quyết đoán đổi đi, sau đó lại đổi một bộ phim khác, xem hai phút, nhìn mở đầu liền đoán được kết cục, lại đổi tiếp, cuối cùng tìm được một phim hồi hộp hay nhất năm nay, tên là <Người vợ đáng sợ của tôi>, hắn quyết định đợi lát nữa ăn xong cơm trưa, sẽ cùng Lý Quân xem.
Ném điều khiển từ xa xuống, Khương Hành quyết đoán bỏ lại Hạt Cát đang ngồi xổm bên cạnh mơ màng sắp ngủ, vào phòng bếp.
Hắn cảm thấy xem Lý Quân nấu cơm là một loại hưởng thụ, còn có chính là bụng hắn đã bắt đầu kêu lên muốn ăn.
Lý này Lý Quân đang hầm canh xương củ sen bắp ngô.
Người bán hàng ở siêu thị đã chặt xương sẵn cho bọn họ, sau khi về cũng không cần động thủ chặt xương nữa.
Xương ống heo sau khi rửa sạch, dùng nước sôi ngâm một lát, loại bỏ bớt dầu mỡ và máu loãng, vớt lên rửa sạch rồi cho nước vào đun, lại cho thêm gừng thái mỏng vào. Củ sen tước da, cắt ngang thành miếng, rửa sạch sau đó cho vào hầm chung với xương. Cà rốt cũng phải gọt vỏ sau đó thái miếng, đặt lên trên củ sen, bắp ngô mua về cũng phải cắt thành ba đến bốn đoạn, cuối cùng đặt lên trên cà rốt.
Từng tầng từng tầng nguyên liệu nấu ăn chồng lên nhau, sau đó đổ lượng nước vừa phải vào trong nồi, nguyên nhân để như vậy rất đơn giản, canh sẽ trở nên cực kỳ ngọt thanh, nguyên liệu nấu ăn bên trên sẽ xóa đi vị tanh của xương ống, từng tầng từng tầng bao bọc, khi canh sôi lên là có thể ngửi thấy mùi vị thơm ngon.
Trước tiên dùng lửa lớn đun sôi canh, sau đó lại vặn nhỏ lửa hầm từ từ, một giờ sau là có thể ăn.
Khi canh sôi Lý Quân trực tiếp vặn nhỏ lửa, sau đó xử lý ba món ăn cho bữa chưa.
Một món là rau xào tỏi, một món là mướp đắng xào thịt, còn một món là cà tím xào, cách làm không quá phức tạp, xào một cái là xong.
Khương Hành nhìn Lý Quân thái rau, đập tỏi, xào rau, cho muối, bày lên bàn, liền một mạch lưu loát.
Rất nhanh, hai người liền bắt đầu ăn trưa, Khương Hành chủ động xới cơm, lấy đũa.
Không có những người khác, bọn họ có thể an an tĩnh tĩnh dùng cơm, tổ tiết mục cũng không yêu cầu hai người bọn họ phải tán gẫu chuyện trò gì cả.
Khi ăn được tương đối, Lý Quân uống cốc nước, anh hỏi Khương Hành còn đang ăn cơm: "Ăn ngon không?"
Khương Hành mải ăn không rảnh nói chuyện: "Có"
Lý Quân lại hỏi: "Vậy anh thấy em nấu ăn ngon hay chị Bội nấu ăn ngon hơn?"
Đôi đũa trên tay Khương Hành dừng lại: "....." Khi ăn cơm vì sao lại phải trả lời loại vấn đề này làm gì?
Trả lời không tốt vừa đắc tội bạn trai vừa đắc tội khách mời!
Khương Hành tự hỏi ba giây: "Hai người ai cũng có sở trường riêng, cái này không thể so sánh." Bạn trai luôn thích tìm một vài câu hỏi muốn mạng, cuộc sống có chút gian nan.
Lý Quân: "Ý anh là em làm không ngon bằng chị Bội sao?"
Khương Hành: "....." Không phải, sao em lại đột nhiên khiến anh không yên tâm ăn uống thế? Lúc này phải dỗ bạn trai trước: "Mỗi một món ăn em làm đều hợp khẩu vị của anh." Hắn chỉ kém không làm trò trước máy quay nói hai ta trời sinh một đôi nữa thôi!
Được câu trả lời vừa lòng, Lý Quân mới buông tha cho Khương Hành, khi Khương Hành ăn xong, phát hiện khóe miệng anh mỉm cười.
Các người xem, bạn trai hắn mỗi ngày đều chơi xỏ hắn rất vui vẻ, một bụng toàn ý xấu.
Sau khi uống xong canh xương hầm, Lý Quân cùng Khương Hành xem bộ phim hắn chọn lúc nãy.
Có lẽ là tới thời gian ngủ trưa, Lý Quân xem một hồi liền bắt đầu mệt rã rời, sau đó tự nhiên trực tiếp tìm một vị trí thoải mái trên sô pha mà ngủ.
Khương Hành đang nghiêm túc xem phim cũng không dám lộn xộn.
Vì đầu Lý Quân vừa lúc gối lên trên đùi hắn, từ góc độ của hắn, có thể nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh khi ngủ của anh.
Đánh thức Lý Quân, Khương Hành không nỡ, ai biết buổi tối anh có ngủ ngon hay không, còn bị cảm nữa, phải nghỉ ngơi thật nhiều không phải sao?
Không gọi Lý Quân dậy, nhưng bọn họ còn đang quay chương trình.
Tư thế ái muội như vậy quả thực là cơ hội rất tốt cho tổ tiết mục bát quái.
Cuối cùng, Khương Hành âm thầm thở dài, "tình yêu" đánh bại "lý trí", hắn nghĩ ra một phương thức giải quyết mà hắn tự cảm thấy tốt nhất.
Khương Hành: Mình, mình liền giả bộ không phát hiện, chân không phải của mình!
.....
Tiểu kịch trường:
Khương Hành: Giả bộ không phát hiện là được rồi!
Vương đạo diễn: Coi tôi bị mù....sao?
Lý Quân: [ tôi cái gì cũng không biết ]
- ------------
Hơn nữa, dây dưa dài dòng không phải tính cách của Khương Hành.
Đối với lời thổ lộ trong tiệc tối, Lý Quân thật sự vừa lòng với biểu hiện của Khương Hành, anh vừa vui vẻ cổ họng liền có chút ngứa, ho trong chốc lát.
Cảm mạo này tới thật không đúng thời điểm.
Sau khi kết thúc tiệc tối, tất cả các khách mời đều đi cùng đường về khách sạn, cũng chưa tới 15 phút lộ trình.
Bọn họ tới phô trương, đi lại kín đáo, lại là ban đêm, nên cũng không có bao nhiêu thôn dân đuổi theo, sau khi lòng hiếu kỳ trôi qua, bọn họ cũng thành thói quen, dù sao mấy minh tinh này cũng đã quay chụp ở nơi này gần hai tuần, còn không biết kế tiếp muốn ở thêm bao lâu.
Một hàng 8 người trên đường đi về, mọi người còn đang nói chuyện về tiệc tối trong thôn, đều khen bọn họ làm cực kỳ có ý nghĩa, trong quá trình tương tác còn phát sinh không ít việc thú vị, ví dụ như Khương Hành bị hỏi có đối tượng hay chưa, đương nhiên, những người khác đều không tránh thoát được chuyện này.
Hà Uyển Tinh nói: "Có một bác gái còn nói muốn giới thiệu cháu trai của bà ấy cho em!"
Lương Chỉ Duyên: "Chị cũng vậy, không biết có phải cùng một bác gái với em hay không.""
Cung Tử Bội: ""Chị cũng bị hỏi, chị thì không phải cháu trai, mà là hàng xóm của bà ấy là nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp năm nay."
Chu Quỳnh Ngọc: ""Tôi thì đơn giản hơn nhiều, trực tiếp kéo một cô gái tới cho tôi, cũng không biết người ta đã đủ 18 tuổi chưa nữa, thiếu chút nữa là đem cô gái nhỏ dọa ngất."
Bạch Hiểu Dung: ""Đó là nhìn thấy người thật của cậu nên bị choáng.""
Chu Quỳnh Ngọc: "Hiểu Dung cô cũng đúng là nói được.""
Thiệu Hoành Thịnh nhìn trái nhìn phải: ""Mọi người vừa rồi có nhìn thấy Khương lão sư không? Anh ấy cũng bị hỏi.""
Cung Tử Bội: ""Hả? Khương lão sư trả lời thế nào?""
Thiệu Hoành Thịnh: ""Anh ấy nói mình có người yêu rồi."
Cung Tử Bội: "Đúng là Khương lão sư mà, không nói thì thôi, đã nói là một kích tất trúng."
Thiệu Hoành Thịnh: "Mọi người không hiếu kỳ người Khương lão sư thích là ai sao?"
Bốn người Hà Uyển Tinh trăm miệng một lời nói: ""Thực xin lỗi, chúng tôi không hiếu kỳ.""
Tổ tiết mục: Ừ, người Khương lão sư thích có gì để bát quái đâu!!
Thiệu Hoành Thịnh: "...." Đám khách mời này làm sao vậy, chẳng lẽ người Khương lão sư thích còn không đáng để các vị bát quái sao? Quả dưa to như vậy, có thể ăn được mấy ngày đấy!
Thiệu Hoành Thịnh quay đầu lại nhìn về phía sau, phát hiện Khương Hành lại cùng với một người không danh tiếng còn không làm việc Lý Quân đi cùng một chỗ, nghĩ thầm quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm, chẳng lẽ đúng như trên mạng suy đoán, Lý Quân là người mới mà công ty Khương Hành muốn nâng?
Vậy rốt cuộc người Khương lão sư thích là ai?
Mọi người đều đang cảm thán, lại tới một thanh niên trì độn giống như Lâm Lập Thư, nhưng điều này không quan trọng, ngược lại càng có cái để xem.
Nhóm khách mời đi ở phía trước ríu rít không ngừng, Khương Hành và Lý Quân đi ở phía sau lại cực kỳ an tĩnh, cũng không phải là không nói lời nào, chỉ là thanh âm hai người nói chuyện không có bao nhiêu gợn sóng, không có cảm xúc phập phồng lúc kinh lúc rống.
Nếu là trước kia, có chương trình nào chấp nhận quay chụp chứ, nhưng hiện tại thì khác, hai vị khách mời này quan hệ cực kỳ gần giúp cho bọn họ thu được một chương trình "chậm tống" tiêu chuẩn, hơn nữa hai người bọn họ cũng không giống nhau!
Đám người Cung Tử Bội sẽ thật sự từ bỏ bát quái về Khương Hành và Lý Quân sao? Thật đúng là không nhìn ra, chẳng qua hiện tại bọn họ không bát quái không đại biểu sẽ không lén lút bát quái, ví dụ như rốt cuộc là Khương Hành và Lý Quân quen nhau như thế nào, quan hệ thật sự của bọn họ là gì, là bọn họ sau khi đi vào tiết mục liền nhất kiến chung tình, hay là trước kia yêu nhau rồi chia tay sau đó gương vỡ lại lành?
Tóm lại, chỉ cần hai người không vạch trần tấm màn che quan hệ của bọn họ, thì dục vọng bát quái của nhóm người này sẽ liền không ngừng nghỉ.
Lời nói ngoài miệng, ngàn vạn đừng có tin.
Lý Quân và Khương Hành đi ở phía sau bỗng nhiên bắt đầu ngâm thơ.
Khương Hành nhớ lại sự ăn ý của bọn họ ở vườn vải trước kia, đề nghị nói: "Nhớ bài thơ nào có liên quan tới trăng không?"
Lý Quân mở miệng liền ra:
"Giữa thu trăng sáng núi Nga Mi
Chiếu rọi Bình Khương nước chảy đi"
Khương Hành đọc câu tiếp theo:
"Tối ở Thanh Khê... Tam Giáp hướng
Du Châu nhớ bạn chẳng hồ nghi"
Lý Quân: "Phách y câu dạng tiểu, phiến trục hán cơ đoàn."
Khương Hành: "Tế ảnh đem viên chất, nhân gian mấy chỗ nhìn?"
Tùy tiện ngâm xong hai bài thơ, Lý Quân và Khương Hành nhìn nhau cười, người quay phim còn hi vọng bọn họ có thể tiếp tục ngâm thêm vài bài, nghe vào cực kỳ có văn hóa, là người có ăn học bên trong giới nghệ sĩ.
Mà Vương đạo diễn thì cực kỳ hoài niệm quá trình dạy con đọc thơ Đường ở nhà, cư nhiên đưa tới cộng hưởng.
Lý Quân bỗng nhiên quay người ngược lại, nói với Khương Hành: "Em còn nhớ một câu thơ, nhưng không phải thơ cổ."
Khương Hành: "?"
Lý Quân dừng ở trước mặt hắn ý bảo hắn đưa lỗ tai gần lại đây, Khương Hành tiến lên, Lý Quân nhỏ giọng nói: "Đêm nay bóng đêm rất đẹp."
Hầu kết Khương Hành giật giật, cực kỳ muốn hôn anh ở trước mặt mọi người, Lý Quân đang trả lời câu "Anh yêu em" của hắn.
Lý Quân luôn luôn trong lúc lơ đãng trêu trọc trái tim hắn, nhất cử nhất động đều tác động đến tinh thần của hắn, anh dùng giọng nói khàn khàn nói ra lời nói ngọt ngào nhất, cũng không có chút không hay nào, mặt mày đều có ý cười câu hồn phách của hắn, Khương Hành cảm thấy toàn thân trên dưới của Lý Quân đều đang phát sáng, vô luận hắn đứng ở đâu, đi tới nơi nào, tầm mắt cuối cùng đều sẽ dừng ở trên người anh, hắn cực kỳ xác định, đây là thích.
Những người đi ở phía sau không nghe thấy Lý Quân nói gì với Khương Hành, nhưng từ biểu tình của Khương Hành có thể nhìn ra, hắn rất thả lỏng, tay còn ấn lên bả vai Lý Quân, hẳn là cố kỵ người quá nhiều, sau đó hắn lại thả tay xuống.
Hai người làm bộ giống như không có việc gì tiếp tục đi về phía khách sạn, một đường gió nhẹ nhàng thổi, bóng đêm thật là mê người.
Cho nên, rốt cuộc vừa rồi hai người nói gì đó?
Sau khi trở lại khách sạn, tổ tiết mục cũng không an bài mọi người tiếp tục tán gẫu, để các khách mời nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn có nhiệm vụ khác.
Lý Quân và Khương Hành từng người trở về phòng, tuy Khương Hành động tâm với Lý Quân, nhưng với hắn mà nói, hắn còn không có quá nhiều hiểu biết về Lý Quân, đơn giản nói tiếng ngủ ngon là lựa chọn tốt nhất cho lời tỏ tình của bọn họ tối nay, chút ngọt ngào thoáng qua kia giữ lại trong màn đêm vô tận dư vị.
Trong đầu Khương Hành đúng là có ký ức một lần hai người ở chung, nhưng cũng là ký ức hiếm hoi còn sót lại trong trí nhớ, giống như là xem qua một bộ phim nào đó, chẳng qua vai chính là hắn và Lý Quân, đương nhiên, hắn không dám nghĩ cũng không thể nghĩ.
Trong ký ức, Lý Quân quá, quá gợi cảm, đêm nay vẫn là đi tắm một lượt nước lạnh đi!
Lý Quân lại không nghĩ nhiều như Khương Hành, vì anh có được ký ức chung của hai người, hai người ở bên nhau hai năm, bộ phận cơ thể nào có nốt ruồi anh đều biết, mặc dù anh có nhu cầu, cũng sẽ không chủ động nói ra khi quay chụp chương trình, tại phương diện này anh có vẻ khá là đạm nhiên, ngược lại Khương Hành, khai trai xong, liền có chút....ừm.
Tối nay Lý Quân lại hiếm khi không như thường lệ tắm một cái rồi lên giường ngủ, anh đem <Cứu miêu mễ> trên bàn thu lại, đổi thành một cuốn sổ ghi chép bìa bằng da màu đen, lấy bút máy cài ở trên sổ xuống.
Camera trong phòng chiếu lên người Lý Quân đang ngồi trước bàn, theo góc độ thì không thấy rõ anh đang viết gì.
Vương đạo diễn có chút bất ngờ vì Lý Quân đột nhiên thay đổi, có lẽ là có liên quan tới Khương Hành, Lý Quân vì sao lại đột nhiên mở sổ ra viết gì đó? Nhật ký? Hay là chuyện cũ? Biên kịch bảo điển rốt cuộc có tác dụng gì?
Vấn đề liên tiếp quấn lấy tổ tiết mục, nhưng hiện tại là thời gian nghỉ ngơi của Lý Quân, bọn họ có thắc mắc cũng không thể hỏi.
Vương đạo diễn mang theo quầng thâm trên mắt nói với biên đạo bên cạnh: "Ghi lại chuyện này, khi phỏng vấn cá nhân thì hỏi một câu."
Biên đạo vội vàng ghi lại, xem ra một tuần này lại có rất nhiều vấn đề đặc sắc để hỏi rồi!
Chớp mắt một cái đã sang ngày hôm sau.
Mọi người giống như cùng đặt đồng hồ cùng lúc để thức dậy, đều dậy vào lúc 7h30, hôm nay Lý Quân không cần tới bệnh viện, cổ họng sưng tấy cũng giảm bớt, thanh âm khàn khàn khi nói chuyện cũng bớt hơn, không nặng như ngày hôm qua.
Khi Lý Quân gần khỏi ốm, Khương Hành lại bắt đầu hắt xì.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Lý Quân đưa cho hắn hai gói rễ Bản Lam: "Uống hết."
Khương Hành: "Anh không bị gì cả."
Lý Quân: "Không bị gì cả? Em nghe nói hắt xì một cái là bình thường, hắt xì hai cái là có người nhớ, hắt xì ba cái trở lên là có thể bị cảm." Khương Hành không bị viêm mũi, tự nhiên loại trừ khả năng bị dị ứng mũi, đã thế hôm qua Khương Hành còn hôn anh, có lẽ là mình lây bệnh cho hắn cũng nên, xem ra, cấm tiệt hôn mội rất cần thiêt.
Khương Hành: "......" Kiên trì không thừa nhận hắn có liên quan tới cảm mạo: "Thân thể anh rất tốt."
Lý Quân hoàn toàn không để ý tới sự giãy giụa và mạnh miệng của hắn: "Muốn em giúp anh pha?"
Khương Hành lập tức đoạt lấy rễ Bản Lam trong tay anh pha nước uống: "Để tự anh làm." Uống thì vẫn phải uống, giãy giụa ở trước mặt Lý Quân cùng lắm chỉ là đóng kịch tí thôi.
Đối với sự thức thời của Khương Hành, Lý Quân rất vừa lòng.
Vừa quay đầu, phát hiện Cung Tử Bội đang nhìn chằm chằm anh và Khương Hành, Lý Quân hướng về phía cô cười cười.
Cung Tử Bội cảm thấy Khương lão sư lúc này không hiểu sao giống một người chồng "thê quản nghiêm", không phải giống như cô suy đoán đấy chứ.
Khương Hành ngoan ngoãn uống xong thuốc cảm, sau đó tuyên bố nhiệm vụ buổi sáng cho nhóm khách mời, một nửa người đi tới chợ chim và hoa mua cá vàng, một nửa người đi mua mũ rơm và các đồ dùng linh tinh, nhiệm vụ ngày mai của bọn họ rất nặng nề, tổ tiết mục muốn bọn họ đi thu hoạch lúa ở ngoài ruộng!
Bạch Hiểu Dung choáng váng, từ chỗ Uyển Tinh cô biết hoạt động tuần trước của nhân viên là leo núi, nghĩ thầm tuần này chắc là hoạt động phiêu lưu gì đó, ai biết Vương đạo diễn không dựa theo hệ thống bài võ, ngày mai ra ngoài phơi nắng một ngày có thể bị cảm nắng không đây, phơi cháy da thì phải làm sao?
Vương đạo diễn: Muốn tới chương trình để chơi? Nằm mơ đi cho nhanh!
Hôm nay không phải rút thăm phân tổ, mấy cô gái đi tới chợ hoa và chim, các chàng trai đi mua găng tay, mũ, ấm nước linh tinh, thể nghiệm một chút làm ruộng ngày hè.
Nhiệm vụ đều rất đơn giản, mấy cô gái rất nhanh gửi tin nhắn các cô đã mua xong đồ vật, các chàng trai cũng mua được bảy tám phần, đồ đạc đều mua tập trung ở một hai cửa hàng, chỉ cần trong giá cả quy định của chương trình đều có thể mua, khi hai bên kết thúc nhiệm vụ, vừa vặn qua hơn một tiếng đồng hồ.
Tới gần giữa trưa, tất cả mọi người thu được tin nhắn của Vương đạo diễn, buổi chiều có thể tự do hoạt động, nhưng mọi người cần phải về khách sạn trước 8 giờ tối, tất cả người quay phim đều sẽ đi cùng.
Hoạt động bên chỗ mấy cô gái rất phong phú, đầu tiên là tới trung tâm thương mại mua sắm, sau đó vui chơi, cuối cùng lại hưởng thụ một bữa tiệc lớn, rồi về khách sạn, kế hoạch hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.
Chu Quỳnh Ngọc và Thiệu Hoành Thịnh vừa vặn nhìn thấy ở gần đó có trò chơi bắn tên, bọn họ quyết định qua đó chơi một buổi trưa, hỏi Lý Quân và Khương Hành có đi không. Lý Quân lấy lý do bị cảm mạo từ chối, hiện tại anh đúng là không thích hợp vận động, Khương Hành theo Lý Quân, dù thế nào hắn cũng phải ở bên Lý Quân, so với cp còn buộc chặt vô cùng.
Nhìn Chu Quỳnh Ngọc và Thiệu hoành Thịnh đánh xe rời đi, Lý Quân hỏi Khương Hành: "Chúng ta đi đâu?""
Khương Hành: ""Em quyết định.""
Lý Quân ngẩng đầu nhìn thái dương đang leo lên đỉnh đầu: "Nếu không chúng ta mua đồ ăn về khách sạn nấu cơm đi, em không có ý tưởng gì khác cả.""
Khương Hành cũng không quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, Lý Quân còn bị cảm, vẫn đừng để hai người quá mức mệt mỏi là được, tổ tiết mục nói bọn họ có thể tự do hoạt động, cũng không nói không cho bọn họ về khách sạn trước.
Khương Hành cảm thấy chủ ý này cũng không tệ lắm: "Ừ, chúng ta trước đi siêu thị."
Tổ tiết mục trăm triệu lần không nghĩ tới hai người bọn họ cư nhiên lại chọn đi theo con đường sinh hoạt, nhưng nghĩ lại cũng phải, lúc này mới phù hợp với tính cách thiết lập của Lý Quân, Khương Hành cũng không phản đối, Lý Quân cầm chủ ý, hắn cũng liền làm tùy tùng.
Hai người giống như tình lữ bình thường, cuối tuần nghỉ đi siêu thị mua đồ ăn bọn họ thích, hôm nay không có những người khác, cũng không cần suy xét tới sở thích của những người khác, chỉ dựa theo sở thích của bọn họ làm là được, Khương Hành cũng hơn một ngày rồi chưa ăn cơm Lý Quân làm, nhớ vô cùng, đã sớm vội vã không chờ nổi mua đồ ăn về khách sạn.
Lần trước đi siêu thị cũng không đi tới khu vực rau củ, mà lúc này trực tiếp đi tới khu vực rau củ.
Lý Quân vừa chọn lựa vừa nói với Khương Hành: "Buổi trưa ăn đơn giản một chút, buổi tối chúng ta lại làm nhiều hai món được không?"
Khương Hành liên tục gật đầu, đầu bếp nói gì cũng đúng, hắn chỉ cần phụ trách ăn là được.
Ngoài khu vực rau củ thịt tươi, siêu thị còn có khu vực chuyên bán đồ ăn chín.
Khương Hành ngửi mùi liền muốn nếm thử, nhưng Lý Quân nói với hắn: "Thịt này ăn nhiều không tốt, nhiều chất phụ gia."
Khương Hành: "....." Thôi mình vẫn là về nhà rồi ăn đi.
Bọn họ đi dạo một vòng, mua mướp đắng, củ sen, rau củ các loại, đương nhiên, còn không thể thiếu nguyên liệu nấu canh mà bọn họ thích nhất, Lý Quân chuẩn bị hầm một nồi canh xương ống củ sen bắp ngô, là một món canh vừa tham đạm vừa dinh dưỡng, nguyên liệu cần dùng xương ống to, củ sen, bắp ngô ngọt tươi, cà rốt, gừng, số lượng cũng không cần nhiều, chỉ cần đủ cho hai người, có thể ăn hết hay không vẫn là một vấn đề.
Buổi trưa sau khi về có thể hầm canh luôn, buổi trưa và buổi tối đều có thể uống, cũng không lãng phí.
Đây là cách ăn trong gia đình, mỗi một gia đình đều sẽ làm, chỉ ăn một bữa hoặc là người trong nhà nhiều, giải quyết trong một lần, hoặc là chỉ chuyên cho gia đình thổ hào lãng phí "lão tử chính là có tiền."
Xe của chương trình cũng không đỗ ở gần đó, Lý Quân và Khương Hành chỉ có thể đón xe trở về, một trong hai người quay phim theo chân bọn họ ngồi chung trên một chiếc xe trở về, một người khác thì ngồi xe của chương trình về khách sạn.
Người quay phim: Có thể về khách sạn nghỉ ngơi, quả thực không thể hạnh phúc hơn, không khác gì đi nghỉ phép.
Đường về khách sạn không xa, khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Mỗi một ngày khách sạn đều có người đến người đi, ngày hôm qua mọi người nỗ lực luyện tập cho biểu diễn, ngày hôm nay lại không thấy một bóng người, cực kỳ an tĩnh.
Khương Hành xách nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, vừa đi vừa nói với Lý Quân ở phía sau: "Nóng quá, vẫn là về nhà thoải mái hơn, bên ngoài quá nóng."
Lý Quân: "Có lẽ nhiệt độ hôm nay phải 35, 36 độ."
Sau khi vào bếp, Khương Hành cũng không rời đi: "Cần giúp gì không?"
Lý Quân tiếc nuối nói với hắn: "Không cần, hôm nay chỉ có hai chúng ta, rất nhanh."
Khương Hành gật đầu, đại khái chỉ ăn chút gì đó, cũng không sao.
Hắn nghe thấy tiếng vịt kêu cạc cạc: "Anh đi xem Hạt Cát, có việc gì gọi anh."
Lý Quân nói: "Đi đi, có lẽ bát ăn của nó hết nước."
Khương Hành: "May mà chúng ta đã về, bằng không nó sẽ chịu đói một ngày."
Lý Quân thầm nói không thể, tổ tiết mục còn có người chăm sóc nó mà, một đám nhìn thấy Hạt Cát đều hai mắt tỏa sáng, cũng không biết là ngày thường thiếu thịt ăn hay là đem nó trở thành thú cưng mà nuôi nấng.
Khương Hành đi cho vịt ăn, sau đó mang theo Hạt Cát ngồi ở phòng khách xem phim, xem được năm phút, hắn quyết đoán đổi đi, sau đó lại đổi một bộ phim khác, xem hai phút, nhìn mở đầu liền đoán được kết cục, lại đổi tiếp, cuối cùng tìm được một phim hồi hộp hay nhất năm nay, tên là <Người vợ đáng sợ của tôi>, hắn quyết định đợi lát nữa ăn xong cơm trưa, sẽ cùng Lý Quân xem.
Ném điều khiển từ xa xuống, Khương Hành quyết đoán bỏ lại Hạt Cát đang ngồi xổm bên cạnh mơ màng sắp ngủ, vào phòng bếp.
Hắn cảm thấy xem Lý Quân nấu cơm là một loại hưởng thụ, còn có chính là bụng hắn đã bắt đầu kêu lên muốn ăn.
Lý này Lý Quân đang hầm canh xương củ sen bắp ngô.
Người bán hàng ở siêu thị đã chặt xương sẵn cho bọn họ, sau khi về cũng không cần động thủ chặt xương nữa.
Xương ống heo sau khi rửa sạch, dùng nước sôi ngâm một lát, loại bỏ bớt dầu mỡ và máu loãng, vớt lên rửa sạch rồi cho nước vào đun, lại cho thêm gừng thái mỏng vào. Củ sen tước da, cắt ngang thành miếng, rửa sạch sau đó cho vào hầm chung với xương. Cà rốt cũng phải gọt vỏ sau đó thái miếng, đặt lên trên củ sen, bắp ngô mua về cũng phải cắt thành ba đến bốn đoạn, cuối cùng đặt lên trên cà rốt.
Từng tầng từng tầng nguyên liệu nấu ăn chồng lên nhau, sau đó đổ lượng nước vừa phải vào trong nồi, nguyên nhân để như vậy rất đơn giản, canh sẽ trở nên cực kỳ ngọt thanh, nguyên liệu nấu ăn bên trên sẽ xóa đi vị tanh của xương ống, từng tầng từng tầng bao bọc, khi canh sôi lên là có thể ngửi thấy mùi vị thơm ngon.
Trước tiên dùng lửa lớn đun sôi canh, sau đó lại vặn nhỏ lửa hầm từ từ, một giờ sau là có thể ăn.
Khi canh sôi Lý Quân trực tiếp vặn nhỏ lửa, sau đó xử lý ba món ăn cho bữa chưa.
Một món là rau xào tỏi, một món là mướp đắng xào thịt, còn một món là cà tím xào, cách làm không quá phức tạp, xào một cái là xong.
Khương Hành nhìn Lý Quân thái rau, đập tỏi, xào rau, cho muối, bày lên bàn, liền một mạch lưu loát.
Rất nhanh, hai người liền bắt đầu ăn trưa, Khương Hành chủ động xới cơm, lấy đũa.
Không có những người khác, bọn họ có thể an an tĩnh tĩnh dùng cơm, tổ tiết mục cũng không yêu cầu hai người bọn họ phải tán gẫu chuyện trò gì cả.
Khi ăn được tương đối, Lý Quân uống cốc nước, anh hỏi Khương Hành còn đang ăn cơm: "Ăn ngon không?"
Khương Hành mải ăn không rảnh nói chuyện: "Có"
Lý Quân lại hỏi: "Vậy anh thấy em nấu ăn ngon hay chị Bội nấu ăn ngon hơn?"
Đôi đũa trên tay Khương Hành dừng lại: "....." Khi ăn cơm vì sao lại phải trả lời loại vấn đề này làm gì?
Trả lời không tốt vừa đắc tội bạn trai vừa đắc tội khách mời!
Khương Hành tự hỏi ba giây: "Hai người ai cũng có sở trường riêng, cái này không thể so sánh." Bạn trai luôn thích tìm một vài câu hỏi muốn mạng, cuộc sống có chút gian nan.
Lý Quân: "Ý anh là em làm không ngon bằng chị Bội sao?"
Khương Hành: "....." Không phải, sao em lại đột nhiên khiến anh không yên tâm ăn uống thế? Lúc này phải dỗ bạn trai trước: "Mỗi một món ăn em làm đều hợp khẩu vị của anh." Hắn chỉ kém không làm trò trước máy quay nói hai ta trời sinh một đôi nữa thôi!
Được câu trả lời vừa lòng, Lý Quân mới buông tha cho Khương Hành, khi Khương Hành ăn xong, phát hiện khóe miệng anh mỉm cười.
Các người xem, bạn trai hắn mỗi ngày đều chơi xỏ hắn rất vui vẻ, một bụng toàn ý xấu.
Sau khi uống xong canh xương hầm, Lý Quân cùng Khương Hành xem bộ phim hắn chọn lúc nãy.
Có lẽ là tới thời gian ngủ trưa, Lý Quân xem một hồi liền bắt đầu mệt rã rời, sau đó tự nhiên trực tiếp tìm một vị trí thoải mái trên sô pha mà ngủ.
Khương Hành đang nghiêm túc xem phim cũng không dám lộn xộn.
Vì đầu Lý Quân vừa lúc gối lên trên đùi hắn, từ góc độ của hắn, có thể nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh khi ngủ của anh.
Đánh thức Lý Quân, Khương Hành không nỡ, ai biết buổi tối anh có ngủ ngon hay không, còn bị cảm nữa, phải nghỉ ngơi thật nhiều không phải sao?
Không gọi Lý Quân dậy, nhưng bọn họ còn đang quay chương trình.
Tư thế ái muội như vậy quả thực là cơ hội rất tốt cho tổ tiết mục bát quái.
Cuối cùng, Khương Hành âm thầm thở dài, "tình yêu" đánh bại "lý trí", hắn nghĩ ra một phương thức giải quyết mà hắn tự cảm thấy tốt nhất.
Khương Hành: Mình, mình liền giả bộ không phát hiện, chân không phải của mình!
.....
Tiểu kịch trường:
Khương Hành: Giả bộ không phát hiện là được rồi!
Vương đạo diễn: Coi tôi bị mù....sao?
Lý Quân: [ tôi cái gì cũng không biết ]
- ------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook