Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
-
Chương 47: Ngọt
Khương Hành mang Lý Quân tới bệnh viện mà trước kia Ngũ Sâm liên hệ cho hắn, lần này không có hẹn trước, chỉ là cảm mạo phát sốt đơn giản mà thôi, nên liền dựa theo phương thức xếp hàng đăng ký khám chữa bình thường là được.
Hiện tại bệnh viện đều rất hiện đại, có máy rút thứ tự tự động không cần phải xếp hàng, đợi nửa tiếng là đến lượt bọn họ.
Hai người ở bên ngoài, động tác cũng không thân mật, Khương Hành đeo khẩu trang và đội mũ, càng giống người bệnh hơn Lý Quân, cũng không có ai chú ý tới sự khác biệt của hai người bọn họ, dù sao hiện tại Lý Quân hoàn toàn không có nửa điểm liên quan tới người nổi tiếng, ngày hôm qua trên hot search anh cũng chỉ có lộ nửa khuôn mặt là cùng, mặc dù lộ cả mặt cũng chẳng có ai nhận ra.
Bệnh viện người đến người đi nhiều, Khương Hành ngồi cạnh Lý Quân, còn lại nhân viên công tác đều phân tán ở bên cạnh, vì là nơi công cộng, người quay phim của chương trình cũng không quá kiêu căng, chỉ dùng loại camera nhỏ nhất để quay chụp, mờ hay nét lại là chuyện khác.
Trợ lý đạo diễn cũng theo tới đây, hỗ trợ xử lý vấn đề đăng ký.
Khi đến lượt Lý Quân, di động trong túi anh vừa lúc vang lên, tiếng loa thông báo đang gọi đến tên anh vào, anh trực tiếp đưa điện thoại cho Khương Hành: "Giúp em nghe điện thoại một chút.""
Khương Hành không cảm thấy có chỗ nào không đúng, để anh cứ yên tâm tiến vào khám bệnh trước, bản thân đứng ở ngoài cửa nhận điện thoại hộ Lý Quân.
"Xin chào, có phải là Lý lão sư không ạ? Tôi là trợ lý mới tới Dư Thần, hiện tại tôi đang ở cửa khách sạn, anh có ở đó không?"
Khương Hành lạnh nhạt trả lời: "Tôi không phải Lý Quân, cậu ấy đang khám bệnh, cậu đi tìm trợ lý Tiểu Trịnh của Khương Hành, cậu ta biết làm như thế nào."
Đối phương không nghĩ tới người nhận điện thoại cư nhiên không phải là Lý Quân, trong chốc lát chưa phản ứng lại Lý Quân vì sao lại phải tới bệnh viện khám bệnh.
Dư Thần: "À à, vâng, Tiểu Trịnh là trợ lý của Khương lão sư sao ạ?"
Dư trợ lý mới tới đã sớm tìm hiểu tin tức, biết chương trình hiện tại có những khách mời nào, không nghĩ tới cuộc điện thoại đầu tiên lại là bảo cậu đi tìm trợ lý của Khương ảnh đế, lượng tin tức nay có phải có chút lớn hay không, quan hệ của Lý Quân và Khương ảnh đế tốt như vậy sao? Sao Cao tổng lại không đề cập với cậu.
Khương Hành: "Ừ, đi tìm hắn, cứ bảo là Khương Hành nói."
Tìm người ở chương trình cũng không khó lắm, huống chi còn là trợ lý của Khương Hành, ngày thường bọn họ liền cùng trước cùng sau, nơi nơi giúp Khương Hành làm hoạt động xã giao, đại đa số mọi người đều quen biết bọn họ.
Giải quyết xong một vấn đề, Khương Hành dựa vào ven tường cúi đầu nhìn chằm chằm di động của Lý Quân.
Di động của Lý Quân cùng loại với của hắn, nhưng màu sắc thì khác nhau, của hắn là thuần màu trắng, còn Lý Quân là thuần màu đen.
Đều không phải di động kiểu mới, trên màn hình di động có dán kính cường lực, viền xung quanh có vết nứt, bởi vậy có thể thấy được Lý Quân không phải là người tiêu xài phung phí, hoặc kỳ thực anh cũng không quá để ý tới vật ngoài thân, qua mấy ngày ở chung, Khương Hành cũng dần dần hiểu biết tính cách của Lý Quân, chậm rãi biết phương thức xử sự của hắn.
Lý Quân người này nhìn thì dịu dàng, kỳ thực đối với việc gì đó cực kỳ chấp nhất, ví dụ như đối với hắn, nhưng điều này là chuyện tốt. Nhưng ở phương diện nào đó, Lý Quân lại khá là thờ ơ, mỗi một người đều là một cá thể mâu thuẫn, Lý Quân cũng mâu thuẫn, nhưng anh mẫu thuẫn rất rõ ràng.
Người như vậy cũng sống tự do tự tại hơn so với bất kỳ người nào.
Khương Hành trong tận đáy lòng mà thay Lý Quân nói lời hay, Lý Quân đối với hắn là tốt đến không còn lời gì để nói, chỉ cần hắn không chọc anh, đều sẽ luôn đối xử tốt với hắn.
Chỉ là khi mất trí nhớ, bản thân đối với quá khứ của bọn họ, bao gồm cả những điều về Lý Quân, hoàn toàn không biết gì cả, quá chi là không đạt tiêu chuẩn tương tích hiểu nhau yêu nhau của tình lữ.
Hiện tại thứ có thể nhớ ra đều là việc thân mật xảy ra khi hai người ở chung, những thứ khác còn phải chờ hắn chậm rãi nhớ lại.
Lý Quân còn chưa ăn cơm đã bị Khương Hành trực tiếp mang tới bệnh viện, Tiểu Tề mua một phần cháo ở quán ăn gần đó, lúc này vừa trở về.
"Khương lão sư, đã mua cháo về rồi, anh Quân còn chưa ra sao?"
Từ khi Lý Quân và Khương Hành càng ngày càng dính nhau, mọi người bắt đầu đổi cách gọi anh từ Lý Quân thành Lý lão sư hoặc anh Quân, một đám đều cực kỳ có ánh mắt.
Khương Hành: "Chừa, mới vừa đi vào được vài phút."
Bệnh viện người đến người đi, chỗ có thể ngồi nghỉ ngơi không nhiều lắm, Khương Hành tiếp tục đứng, đem vị trí nhường cho người có yêu cầu.
Bác sĩ sai y tá lấy nhiệt kế khử trùng kiểm tra nhiệt độ cơ thể Lý Quân, lại rút một chút máu, cầm đi xét nghiệm, để xem Lý Quân có bị lây nhiễm gì đó hay không.
Khương Hành thường ngày không có bao nhiêu kiên nhẫn nhưng lại khá là nguyện ý chờ Lý Quân, nhìn thấy anh sắc mặt tái nhợt, không hề có tí tinh thần nào, trong lòng cũng không thoải mái, càng mong muốn anh có tinh thần đào cho hắn mấy cái hố nhảy nhảy, Lý Quân như vậy thật đúng là khiến người vừa yêu vừa hận.
Bản thân Khương Hành cũng không biết vì sao lại đơn phương chịu đựng Lý Quân như vậy, nếu là người khác, hắn đều lười nhìn hai lần, có lẽ bản thân vốn dĩ có yêu thích độc nhất với anh?
Hai người lại đợi trong chốc lát, liền có kết quả xét nghiệm, cùng với tờ giấy kết quả xét nghiệm còn có đơn thuốc bác sĩ khai, anh còn phải truyền nước.
Phòng bệnh đều là phòng nhiều người, Lý Quân cũng không muốn nằm, liền tùy tiện lựa một vị trí có thể treo bình nước truyền ngồi xuống, chờ y tá ghim kim cho anh, vị trí treo bình rất dễ tìm. Khương Hành ngồi bên cạnh anh, nhìn y tá đâm kim vào tay Lý Quân, hắn cảm thấy mu bàn tay của mình cũng đau theo.
Sau khi y tá kiểm tra thấy bình nước truyền có thể chảy theo tốc độ bình thường liền trực tiếp rời đi, cũng nói cho bọn họ cần phải truyền xong ba bình mới có thể đi, lúc này Khương Hành mới hỏi Lý Quân: ""Có đau không?""
Lý Quân ăn ngay nói thật: "Cũng không đau lắm."" Anh đúng là không cảm thấy đau lắm, chỉ như bị muỗi cắn thôi.
Khương Hành trong lòng biết kỳ thật vẫn là có chút đau, lại hỏi anh: "Có muốn ngủ một lát không?"
Kỳ thực ngồi truyền nước cũng không dễ chịu, nhưng Lý Quân không muốn nằm ở giường bệnh người khác đã nằm qua, cũng chỉ có thể lựa chọn ngồi.
Lý Quân: "Không sao, truyền nước xong liền có thể đi về, hai bình nhỏ một bình to, cùng lắm là một tiếng rưỡi, nếu không em chỉnh tốc độ chảy nhanh lên nhé."
Khương Hành ngăn lại hành vi suy nghĩ thay mình của anh: "Đừng chỉnh, không tốt cho thân thể." Hắn quay đầu nói với Tiểu Tề ở bên cạnh: ""Tôi nhớ tuần trước khi tôi tới bệnh viện ở trên xe có để một cái áo khoác và một cái thảm lông, cậu đi lấy chúng mang tới đây đi, điều hòa bệnh viện có chút lạnh, đừng để truyền nước xong lại càng nghiêm trọng hơn."
Tiểu Tề lên tiếng đồng ý liền đi, nghĩ thầm sếp hôm nay cư nhiên nói bằng cả số lượng nói một ngày thường, thật lạ nha.
Trợ lý đạo diễn đi tới hỏi bọn họ bao lâu mới có thể trở về, Vương đạo diễn bên kia gọi điện tới hỏi thăm tình huống. Kỳ thực chủ yếu là muốn cho Khương Hành trở về tiếp tục quay chụp chương trình, không có hắn đúng là ít đi chút điểm sáng, một mình Lý Quân ở bên này kỳ thực cũng không có vấn đề gì lớn, hơn nữa tổ tiết mục còn nhiều người ở đây như vậy.
Lý Quân nói với Khương Hành: "Hay là anh đi về trước đi, đợi lát nữa em sẽ cùng Tiểu Thiên bọn họ trở về là được."
Tiểu Thiên là trợ lý đạo diễn, Khương Hành không có ở đây, cô cũng sẽ ở chỗ này nhìn chằm chằm.
Khương Hành nói Tiểu Thiên gọi điện thoại cho Vương đạo diễn: "Cô đưa điện thoại cho tôi, tôi nói hai câu với Vương đạo diễn."
Tiểu Thiên quyết đoán gọi điện cho Vương đạo diễn, có thể không làm người trung gian thì không làm người trung gian, hạnh phúc biết bao.
Lý Quân ngồi ở trên ghế, điều hòa bên trong có chút lạnh, khi nước thuốc tiến vào thân thể, cánh tay càng lúc càng lạnh.
Không biết Khương Hành hàn huyên điều gì với Vương đạo diễn, chưa bao lâu đã trở lại.
Khương Hành trực tiếp báo cáo kết quả với anh: "Chúng ta truyền nước xong rồi về." Còn làm giao dịch gì với Vương đạo diễn, tạm thời không nói với Lý Quân.
Bị ốm thì bị ốm, đầu óc Lý Quân cũng không bị hỏng, anh chớp mắt một cái là biết Khương Hành làm quyết định gì với đạo diễn: "Anh làm giao dịch kỳ kỳ quái quái gì với Vương đạo diễn?"
Khương Hành khụ một tiếng, có chút mất tự nhiên vì bị nhìn thấu: "Không có giao dịch gì, chỉ đồng ý với hắn lần phỏng vấn sau trả lời thêm mấy vấn đề."
Lý Quân không có tinh thần mấy mà nghiêng người dựa vào ghế, nhưng trong mắt nhiễm ý cười: ""Vậy chắc chắn là vấn đề tình cảm.""
Khương Hành bắt đầu dần dần quen với việc Lý Quân nhìn hắn bằng đôi mắt nhìn xuyên tường: "Thật là cái gì cũng không gạt được em.""
Lý Quân: ""Đây không phải việc rất bình thường sao? Vấn đề có thể đào trên người anh cũng chỉ có điều này, đều có giá trị thương mại.""
Khương Hành cũng biết Lý Quân nói đúng, đương nhiên hắn cũng có thể hiểu, nhưng dùng những giá trị thương mại này đổi lấy thời gian chăm sóc Lý Quân, hắn cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, dù sao những thứ có giá trị thương mại trong mắt người khác, ở chỗ này tạm thời còn không quan trọng bằng Lý Quân khỏe mạnh, dù sao trong đầu hắn chỉ có suy nghĩ như vậy.
Vài phút sau, Tiểu Tề mang theo một cái áo khoác màu xám và một cái thảm lông trở lại.
Khương Hành khoác áo khoác lên vai Lý Quân, lại đem thảm lông trải lên đùi anh: "Như vậy có tốt hơn chút nào không?"
Lý Quân khen hắn: "Khương lão sư đúng là rất tri kỷ, nếu có thể đem bả vai cho em mượn dựa trong chốc lát, vậy càng tốt."
Khương Hành dịch người gần về phía anh, vỗ vỗ vai trái của mình: ""Cho em mượn.""
Lý Quân thật sự có chút mệt, tìm một vị trí thoải mái trên đầu vai hắn bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cảm nhận được sức nặng Lý Quân áp lên bả vai, Khương Hành dựa vào ghế dựa không thay đổi vị trí, nhớ tới bản thân còn không có chưa trả lại di động cho anh, khi móc từ túi ra, phát hiện vân tay của mình ấn vào màn hình, trực tiếp tiến vào giao diện di động của anh.
Hiện tại nếu hắn dám nói một câu Lý Quân không phải bạn trai của hắn, có lẽ sẽ bị thiên lôi đánh xuống đi, nếu thiên lôi không bổ hắn, Lý Quân có thể đem kim rút ra, đâm thẳng vào trái tim hắn.
Hắn sâu sắc cảm thấy Lý Quân có thể làm như vậy, ngay cả nằm mơ Lý Quân cũng uy hiếp hắn, vẫn không nên đi khiêu chiến điểm mấu chốt của cậu ấy đi, sợ trái tim nhỏ của mình không chịu nổi.
Nhưng hiện tại hắn xác định được quan hệ của hắn và Lý Quân cũng không chỉ bình thường như vậy, hắn cho Lý Quân thẻ ngân hàng của mình, mà Lý Quân lại cho hắn quyền lợi mở điện thoại di động của anh, vậy bản thân vì sao lại bị đụng đầu mà quên mất mỗi mình Lý Quân chứ?
Dựa theo tình huống bình thường, không phải sẽ nhớ nhất người mình yêu sâu đậm sao? Trước khi hắn mất trí nhớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Một đống câu hỏi quanh quẩn trong đầu Khương Hành, không ném đi được, nhưng ngoại trừ Lý Quân ra, không ai có thể trả lời hắn.
Khương Hành tùy ý để Lý Quân dựa vào, trong đầu đang thả bay tự do, mắt của đám người Tiểu Tề và nhân viên công tác đều nhìn thẳng, làm bộ không phát hiện ánh mắt liếc mắt đưa tình của Khương Hành nhìn Lý Quân.
Làm trợ lý, Tiểu Tề cũng thực rối rắm, hắn cũng không có thời gian yêu đương, không hiểu được Khương lão sư và anh Quân rốt cuộc ó phải đang nói chuyện yêu đương hay không, muốn báo cáo một chút với anh Sâm, nhưng lại không có tin tức chính xác, có lẽ bọn họ chỉ là quan hệ anh em khá tốt mà thôi? Vậy không phải mình sẽ biến thành trợ lý nhiều chuyện sao, nếu không vẫn nên quan sát một chút nữa, dù sao cũng là việc cá nhân của sếp, hắn tự mình nói sẽ tốt hơn.
Khương Hành chuyên tâm nghiên cứu phần mềm bên trong di động của Lý Quân, phần mềm bên trong không khác với điện thoại của hắn mấy, đặc biệt là app game, giống như đúc của hắn, sau đó là app trò chuyện, sau đó là đủ loại thượng vàng hạ cám, nhưng mà, Khương Hành không có duy nhất chính là app thực đơn.
Khương Hành cuối cùng vẫn tôn trọng việc riêng tư của Lý Quân, cũng không click mở bất cứ một app nào bên trong, đặc biệt là app trò chuyện đang không ngừng đang tăng lên số tin nhắn, tay hắn rất ngứa, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Không thể đi đâu, Khương Hành lại tự giác đem bả vai cho Lý Quân dựa, Lý Quân nghỉ ngơi cũng không tệ lắm, khi tỉnh lại, phát hiện anh đã đổi sang bình nước truyền thứ 3, còn dư lại 1/3 bình.
Anh cố gắng ngồi thẳng dậy, phát hiện Khương Hành dùng mũ che mắt, tựa hồ cũng ngủ rồi.
Tiểu Tiểu ngồi đối diện hắn đang chơi di động, thấy Lý Quân tỉnh, liền thu lại, hắn chủ động hỏi Lý Quân: "Anh Quân, cần giúp gì không?"
Lý Quân nói: "Tôi muốn đi toilet trước."
Tiểu Tề cũng biết cách chăm sóc người, hắn tích cực giúp Lý Quân xách theo bình truyền, nhưng Lý Quân đang định đứng lên, mới phát hiện thảm lông dưới tay bị Khương Hành nắm, anh vừa động, Khương Hành liền tỉnh.
Hắn đẩy đẩy vành mũ, hỏi Lý Quân: "Làm sao vậy?"
Lý Quân: "Đang muốn đi toilet."
Khương Hành lập tức đứng dậy, tiếp nhận bình truyền trong tay Tiểu Tề: "Để tôi làm cho."
Tiểu Tề lập tức lui ra phía sau, cực kỳ thông minh linh tính.
Lý Quân cũng hiểu rõ Khương Hành, mặc dù không nhớ mấy chuyện của bọn họ trước kia, nhưng bộ dáng ghen tuông giống như đúc với lúc trước khi mất trí nhớ.
Khương Hành dựa theo tốc độ của Lý Quân, cùng anh đi vào toilet.
Quá trình cũng không có gì đặc biệt, Lý Quân hiện tại là người bệnh, cho dù Khương Hành muốn nói đùa cũng phải xem tình huống.
Lý Quân vào WC, Khương Hành cũng thuận tiện đi một chút.
Khi rửa tay Khương Hành hỏi Lý Quần đầu còn nóng không, Lý Quân cảm thấy bản thân không nóng, đặc biệt là sau khi đi toilet, nhiệt độ cơ thể giảm đi nhiều.
Hai người trở lại vị trí cũ, Khương Hành vươn tay sờ trán anh, lại sờ trán mình: "Hình như không nóng nữa."
Cổ họng Lý Quân có chút nhiễm trùng, truyền nước là để tiêu sưng.
Bọn họ lại gọi y tá tới, kiểm tra nhiệt độ cơ thể xong, bình truyền nước vừa vặn cũng hết, hai người liền có thể đi về, mang theo thuốc bác sĩ kê rời khỏi bệnh viện.
Chỉ là trước khi bọn họ rời khỏi bệnh viện đã xảy ra chút ngoài ý muốn nhỏ, khi Khương Hành và Lý Quân cùng chờ thang máy, bị một fan nam ánh mắt cực kỳ sắc bén nhận ra, cũng bị bạn gái hắn chụp ảnh lại, hai người cũng khó lòng phòng bị.
Không được làm ồn trong bệnh viện, Khương Hành che chở Lý Quân nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, lại bị người vây xem thì không tốt.
Hai người thật vất vả dưới sự trợ giúp của nhân viên công tác rời khỏi bệnh viện.
Sau khi lên xe, Khương Hành hỏi Lý Quân: "Hay là ngày mai chúng ta tìm một phòng đơn?"
Lý Quân cười khẽ: "Chỉ cần anh không xuất hiện, trên cơ bản không có vấn đề gì lớn, ngày mai em tự mình tới đây là được."
Khương Hành có chút tiếc nuối Lý Quân cự tuyệt: "Được rồi. Đúng rồi, quên nói với em, trợ lý của em tới, anh để cậu ta đi tìm Tiểu Trịnh."
Lý Quân gật gật đầu, anh cũng nhớ chuyện trợ lý mới sẽ tới hôm nay, nhanh hơn so với tưởng tượng nhiều: "Được."
Khi anh truyền nước ngủ được một giấc, hiện tại cũng không buồn ngủ, cánh tay truyền nước có chút mỏi, sau khi lê xe vẫn luôn xoa bóp cánh tay, Khương Hành cũng phát hiện.
Khương Hành: "Không thoải mái sao?"
Lý Quân tiếp tục xoa bóp cánh tay mỏi: "Có lẽ qua một lúc sẽ tốt thôi."
Khương Hành kéo cánh tay anh, nhẹ nhàng giúp anh xoa bóp, kỳ thực cũng chính là giúp anh lưu thông máu, để cánh tay ấm lên.
Mười phút sau, cánh tay Lý Quân quả nhiên không mỏi như vậy nữa, thoải mái hơn rất nhiều.
Vì có "giao dịch phỏng vấn" của Khương Hành với Vương đạo diễn, nên trên đường quay về của bọn họ không quay chụp, rất tự do, hai người ở trên xe nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều, tuy thường ngày Lý Quân nói chuyện với Khương Hành cũng không che dấu, nhưng phần lớn đều là trình độ ái muội, hiện tại nói chuyện trắng trợn hơn rất nhiều, anh còn không thèm gọi là Khương lão sư.
Lý Quân đột nhiên gọi tên Khương Hành: "Khương Hành."
Trái tim Khương Hành run lên: "Hả?" Hắn cư nhiên cảm thấy giọng nói khàn khàn của Lý Quân có chút gợi cảm, có phải đầu óc bị đụng hỏng rồi hay không.
Lý Quân dựa lưng vào sau ghế: "Anh có muốn biết ngày thường em gọi anh thế nào không?"
Khương Hành không muốn đoán, hắn cảm thấy Lý Quân cũng nhanh khỏi bệnh, cư nhiên còn có tâm tình chơi xỏ hắn: "Anh không đoán, em nói thẳng đi."
Lý Quân đem thảm lông đặt lên cánh tay, nghiêng đầu về phía Khương Hành, nói khẽ cho hắn nghe: "Anh Hành."
Khương Hành: "......" Gọi quyến rũ như vậy là muốn làm gì?
"Cái gì?" Hắn còn muốn nghe thêm một lần nữa.
Lý Quân nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười như không cười mà nhìn hắn.
Khương Hành kinh sợ một giấy: "Được rồi."
Lý Quân chậm rãi mà nói: "Anh nói dối hay nói thật, em biết rất rõ."
Khương Hành: Ở trước mặt bạn trai, mình chính là người trong suốt.
Tiểu Tề cố gắng nghiêm túc lái xe: ""....." Mình không nên ở trong xe, mình hẳn nên ở gầm xe, tên đầy đủ của mình là Tề Dư Thừa, cứ cảm thấy mình đã biết quá nhiều chân tướng.
Khương Hành và Lý Quân ở trên xe câu có câu không nói chuyện, dù sao cũng có Tiểu Tể ở đây, Lý Quân cũng không thể đề cập tới quá nhiều việc xảy ra giữa anh và Khương Hành.
Khi xe sắp tới khách sạn, Khương Hành lặng lẽ nắm lấy tay Lý Quân: "Có thể gọi một lần nữa không?""
Lý Quân biết hắn nói tới cái gì, quyết đoán cự tuyệt: "Không gọi."
Khương Hành đành phải kéo thảm lên, che đi đầu của hai người, làm việc mà hôm qua Lý Quân làm với hắn.
Hằn sáp lại gần hôn lên môi Lý Quân, không phải rất muốn dùng vũ lực Lý Quân tùy ý để hắn hôn mình, cũng chủ động đáp lại hắn.
Lý Quân nghĩ thầm: Bạn trai sau khi mất trí nhớ càng lúc càng rụt rè, ngay cả hôn cũng không tiếp, còn cần anh chủ động dẫn dắt một chút.
Khương Hành sửng sốt một chút, mặt nóng bừng, nhưng điều này không quan trọng, dù sao hắn hôn được rồi, bỗng trở nên hưng phấn, vì Lý Quân không cự tuyệt hắn, bọn họ hôn cũng thực sự nghiêm túc và hợp phách.
Kết thúc nụ hôn, Khương Hành cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, trong đầu cũng không đột nhiên thoáng hiện lên mẫu ký ức.
Lý Quân lau sạch khóe miệng thuộc về "kích động" của Khương Hành, anh ném thảm lông ra, thiếu chút nữa nghẹt thở, hoàn toàn không hề có tí dịu dàng nào: "Cũng không sợ bị lấy bệnh, anh muốn mình cùng nhau uống thuốc cảm à."
Khương Hành nhìn Lý Quân đỏ mặt uy hiếp mình, thế mà lại thấy cực kỳ đáng yêu, giống chú sư tử con đang giương nanh múa vuốt, không có tí lực uy hiếp nào.
Mặc dù hiện tại cho hắn uống thuốc, hắn cũng cảm thấy ngọt ngào.
Khương Hành tự sa ngã nói: "Anh vốn dĩ đang uống thuốc."
Khóe miệng Lý Quân hơi hơi nhếch lên, tên ngốc.
——
Khi hai người rời bệnh viện, một hot search đang nhanh chóng leo lên trên.
#Khương Hành cùng một chàng trai đi khám bệnh, hai người tư thế thân mật#
Hiện tại bệnh viện đều rất hiện đại, có máy rút thứ tự tự động không cần phải xếp hàng, đợi nửa tiếng là đến lượt bọn họ.
Hai người ở bên ngoài, động tác cũng không thân mật, Khương Hành đeo khẩu trang và đội mũ, càng giống người bệnh hơn Lý Quân, cũng không có ai chú ý tới sự khác biệt của hai người bọn họ, dù sao hiện tại Lý Quân hoàn toàn không có nửa điểm liên quan tới người nổi tiếng, ngày hôm qua trên hot search anh cũng chỉ có lộ nửa khuôn mặt là cùng, mặc dù lộ cả mặt cũng chẳng có ai nhận ra.
Bệnh viện người đến người đi nhiều, Khương Hành ngồi cạnh Lý Quân, còn lại nhân viên công tác đều phân tán ở bên cạnh, vì là nơi công cộng, người quay phim của chương trình cũng không quá kiêu căng, chỉ dùng loại camera nhỏ nhất để quay chụp, mờ hay nét lại là chuyện khác.
Trợ lý đạo diễn cũng theo tới đây, hỗ trợ xử lý vấn đề đăng ký.
Khi đến lượt Lý Quân, di động trong túi anh vừa lúc vang lên, tiếng loa thông báo đang gọi đến tên anh vào, anh trực tiếp đưa điện thoại cho Khương Hành: "Giúp em nghe điện thoại một chút.""
Khương Hành không cảm thấy có chỗ nào không đúng, để anh cứ yên tâm tiến vào khám bệnh trước, bản thân đứng ở ngoài cửa nhận điện thoại hộ Lý Quân.
"Xin chào, có phải là Lý lão sư không ạ? Tôi là trợ lý mới tới Dư Thần, hiện tại tôi đang ở cửa khách sạn, anh có ở đó không?"
Khương Hành lạnh nhạt trả lời: "Tôi không phải Lý Quân, cậu ấy đang khám bệnh, cậu đi tìm trợ lý Tiểu Trịnh của Khương Hành, cậu ta biết làm như thế nào."
Đối phương không nghĩ tới người nhận điện thoại cư nhiên không phải là Lý Quân, trong chốc lát chưa phản ứng lại Lý Quân vì sao lại phải tới bệnh viện khám bệnh.
Dư Thần: "À à, vâng, Tiểu Trịnh là trợ lý của Khương lão sư sao ạ?"
Dư trợ lý mới tới đã sớm tìm hiểu tin tức, biết chương trình hiện tại có những khách mời nào, không nghĩ tới cuộc điện thoại đầu tiên lại là bảo cậu đi tìm trợ lý của Khương ảnh đế, lượng tin tức nay có phải có chút lớn hay không, quan hệ của Lý Quân và Khương ảnh đế tốt như vậy sao? Sao Cao tổng lại không đề cập với cậu.
Khương Hành: "Ừ, đi tìm hắn, cứ bảo là Khương Hành nói."
Tìm người ở chương trình cũng không khó lắm, huống chi còn là trợ lý của Khương Hành, ngày thường bọn họ liền cùng trước cùng sau, nơi nơi giúp Khương Hành làm hoạt động xã giao, đại đa số mọi người đều quen biết bọn họ.
Giải quyết xong một vấn đề, Khương Hành dựa vào ven tường cúi đầu nhìn chằm chằm di động của Lý Quân.
Di động của Lý Quân cùng loại với của hắn, nhưng màu sắc thì khác nhau, của hắn là thuần màu trắng, còn Lý Quân là thuần màu đen.
Đều không phải di động kiểu mới, trên màn hình di động có dán kính cường lực, viền xung quanh có vết nứt, bởi vậy có thể thấy được Lý Quân không phải là người tiêu xài phung phí, hoặc kỳ thực anh cũng không quá để ý tới vật ngoài thân, qua mấy ngày ở chung, Khương Hành cũng dần dần hiểu biết tính cách của Lý Quân, chậm rãi biết phương thức xử sự của hắn.
Lý Quân người này nhìn thì dịu dàng, kỳ thực đối với việc gì đó cực kỳ chấp nhất, ví dụ như đối với hắn, nhưng điều này là chuyện tốt. Nhưng ở phương diện nào đó, Lý Quân lại khá là thờ ơ, mỗi một người đều là một cá thể mâu thuẫn, Lý Quân cũng mâu thuẫn, nhưng anh mẫu thuẫn rất rõ ràng.
Người như vậy cũng sống tự do tự tại hơn so với bất kỳ người nào.
Khương Hành trong tận đáy lòng mà thay Lý Quân nói lời hay, Lý Quân đối với hắn là tốt đến không còn lời gì để nói, chỉ cần hắn không chọc anh, đều sẽ luôn đối xử tốt với hắn.
Chỉ là khi mất trí nhớ, bản thân đối với quá khứ của bọn họ, bao gồm cả những điều về Lý Quân, hoàn toàn không biết gì cả, quá chi là không đạt tiêu chuẩn tương tích hiểu nhau yêu nhau của tình lữ.
Hiện tại thứ có thể nhớ ra đều là việc thân mật xảy ra khi hai người ở chung, những thứ khác còn phải chờ hắn chậm rãi nhớ lại.
Lý Quân còn chưa ăn cơm đã bị Khương Hành trực tiếp mang tới bệnh viện, Tiểu Tề mua một phần cháo ở quán ăn gần đó, lúc này vừa trở về.
"Khương lão sư, đã mua cháo về rồi, anh Quân còn chưa ra sao?"
Từ khi Lý Quân và Khương Hành càng ngày càng dính nhau, mọi người bắt đầu đổi cách gọi anh từ Lý Quân thành Lý lão sư hoặc anh Quân, một đám đều cực kỳ có ánh mắt.
Khương Hành: "Chừa, mới vừa đi vào được vài phút."
Bệnh viện người đến người đi, chỗ có thể ngồi nghỉ ngơi không nhiều lắm, Khương Hành tiếp tục đứng, đem vị trí nhường cho người có yêu cầu.
Bác sĩ sai y tá lấy nhiệt kế khử trùng kiểm tra nhiệt độ cơ thể Lý Quân, lại rút một chút máu, cầm đi xét nghiệm, để xem Lý Quân có bị lây nhiễm gì đó hay không.
Khương Hành thường ngày không có bao nhiêu kiên nhẫn nhưng lại khá là nguyện ý chờ Lý Quân, nhìn thấy anh sắc mặt tái nhợt, không hề có tí tinh thần nào, trong lòng cũng không thoải mái, càng mong muốn anh có tinh thần đào cho hắn mấy cái hố nhảy nhảy, Lý Quân như vậy thật đúng là khiến người vừa yêu vừa hận.
Bản thân Khương Hành cũng không biết vì sao lại đơn phương chịu đựng Lý Quân như vậy, nếu là người khác, hắn đều lười nhìn hai lần, có lẽ bản thân vốn dĩ có yêu thích độc nhất với anh?
Hai người lại đợi trong chốc lát, liền có kết quả xét nghiệm, cùng với tờ giấy kết quả xét nghiệm còn có đơn thuốc bác sĩ khai, anh còn phải truyền nước.
Phòng bệnh đều là phòng nhiều người, Lý Quân cũng không muốn nằm, liền tùy tiện lựa một vị trí có thể treo bình nước truyền ngồi xuống, chờ y tá ghim kim cho anh, vị trí treo bình rất dễ tìm. Khương Hành ngồi bên cạnh anh, nhìn y tá đâm kim vào tay Lý Quân, hắn cảm thấy mu bàn tay của mình cũng đau theo.
Sau khi y tá kiểm tra thấy bình nước truyền có thể chảy theo tốc độ bình thường liền trực tiếp rời đi, cũng nói cho bọn họ cần phải truyền xong ba bình mới có thể đi, lúc này Khương Hành mới hỏi Lý Quân: ""Có đau không?""
Lý Quân ăn ngay nói thật: "Cũng không đau lắm."" Anh đúng là không cảm thấy đau lắm, chỉ như bị muỗi cắn thôi.
Khương Hành trong lòng biết kỳ thật vẫn là có chút đau, lại hỏi anh: "Có muốn ngủ một lát không?"
Kỳ thực ngồi truyền nước cũng không dễ chịu, nhưng Lý Quân không muốn nằm ở giường bệnh người khác đã nằm qua, cũng chỉ có thể lựa chọn ngồi.
Lý Quân: "Không sao, truyền nước xong liền có thể đi về, hai bình nhỏ một bình to, cùng lắm là một tiếng rưỡi, nếu không em chỉnh tốc độ chảy nhanh lên nhé."
Khương Hành ngăn lại hành vi suy nghĩ thay mình của anh: "Đừng chỉnh, không tốt cho thân thể." Hắn quay đầu nói với Tiểu Tề ở bên cạnh: ""Tôi nhớ tuần trước khi tôi tới bệnh viện ở trên xe có để một cái áo khoác và một cái thảm lông, cậu đi lấy chúng mang tới đây đi, điều hòa bệnh viện có chút lạnh, đừng để truyền nước xong lại càng nghiêm trọng hơn."
Tiểu Tề lên tiếng đồng ý liền đi, nghĩ thầm sếp hôm nay cư nhiên nói bằng cả số lượng nói một ngày thường, thật lạ nha.
Trợ lý đạo diễn đi tới hỏi bọn họ bao lâu mới có thể trở về, Vương đạo diễn bên kia gọi điện tới hỏi thăm tình huống. Kỳ thực chủ yếu là muốn cho Khương Hành trở về tiếp tục quay chụp chương trình, không có hắn đúng là ít đi chút điểm sáng, một mình Lý Quân ở bên này kỳ thực cũng không có vấn đề gì lớn, hơn nữa tổ tiết mục còn nhiều người ở đây như vậy.
Lý Quân nói với Khương Hành: "Hay là anh đi về trước đi, đợi lát nữa em sẽ cùng Tiểu Thiên bọn họ trở về là được."
Tiểu Thiên là trợ lý đạo diễn, Khương Hành không có ở đây, cô cũng sẽ ở chỗ này nhìn chằm chằm.
Khương Hành nói Tiểu Thiên gọi điện thoại cho Vương đạo diễn: "Cô đưa điện thoại cho tôi, tôi nói hai câu với Vương đạo diễn."
Tiểu Thiên quyết đoán gọi điện cho Vương đạo diễn, có thể không làm người trung gian thì không làm người trung gian, hạnh phúc biết bao.
Lý Quân ngồi ở trên ghế, điều hòa bên trong có chút lạnh, khi nước thuốc tiến vào thân thể, cánh tay càng lúc càng lạnh.
Không biết Khương Hành hàn huyên điều gì với Vương đạo diễn, chưa bao lâu đã trở lại.
Khương Hành trực tiếp báo cáo kết quả với anh: "Chúng ta truyền nước xong rồi về." Còn làm giao dịch gì với Vương đạo diễn, tạm thời không nói với Lý Quân.
Bị ốm thì bị ốm, đầu óc Lý Quân cũng không bị hỏng, anh chớp mắt một cái là biết Khương Hành làm quyết định gì với đạo diễn: "Anh làm giao dịch kỳ kỳ quái quái gì với Vương đạo diễn?"
Khương Hành khụ một tiếng, có chút mất tự nhiên vì bị nhìn thấu: "Không có giao dịch gì, chỉ đồng ý với hắn lần phỏng vấn sau trả lời thêm mấy vấn đề."
Lý Quân không có tinh thần mấy mà nghiêng người dựa vào ghế, nhưng trong mắt nhiễm ý cười: ""Vậy chắc chắn là vấn đề tình cảm.""
Khương Hành bắt đầu dần dần quen với việc Lý Quân nhìn hắn bằng đôi mắt nhìn xuyên tường: "Thật là cái gì cũng không gạt được em.""
Lý Quân: ""Đây không phải việc rất bình thường sao? Vấn đề có thể đào trên người anh cũng chỉ có điều này, đều có giá trị thương mại.""
Khương Hành cũng biết Lý Quân nói đúng, đương nhiên hắn cũng có thể hiểu, nhưng dùng những giá trị thương mại này đổi lấy thời gian chăm sóc Lý Quân, hắn cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, dù sao những thứ có giá trị thương mại trong mắt người khác, ở chỗ này tạm thời còn không quan trọng bằng Lý Quân khỏe mạnh, dù sao trong đầu hắn chỉ có suy nghĩ như vậy.
Vài phút sau, Tiểu Tề mang theo một cái áo khoác màu xám và một cái thảm lông trở lại.
Khương Hành khoác áo khoác lên vai Lý Quân, lại đem thảm lông trải lên đùi anh: "Như vậy có tốt hơn chút nào không?"
Lý Quân khen hắn: "Khương lão sư đúng là rất tri kỷ, nếu có thể đem bả vai cho em mượn dựa trong chốc lát, vậy càng tốt."
Khương Hành dịch người gần về phía anh, vỗ vỗ vai trái của mình: ""Cho em mượn.""
Lý Quân thật sự có chút mệt, tìm một vị trí thoải mái trên đầu vai hắn bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cảm nhận được sức nặng Lý Quân áp lên bả vai, Khương Hành dựa vào ghế dựa không thay đổi vị trí, nhớ tới bản thân còn không có chưa trả lại di động cho anh, khi móc từ túi ra, phát hiện vân tay của mình ấn vào màn hình, trực tiếp tiến vào giao diện di động của anh.
Hiện tại nếu hắn dám nói một câu Lý Quân không phải bạn trai của hắn, có lẽ sẽ bị thiên lôi đánh xuống đi, nếu thiên lôi không bổ hắn, Lý Quân có thể đem kim rút ra, đâm thẳng vào trái tim hắn.
Hắn sâu sắc cảm thấy Lý Quân có thể làm như vậy, ngay cả nằm mơ Lý Quân cũng uy hiếp hắn, vẫn không nên đi khiêu chiến điểm mấu chốt của cậu ấy đi, sợ trái tim nhỏ của mình không chịu nổi.
Nhưng hiện tại hắn xác định được quan hệ của hắn và Lý Quân cũng không chỉ bình thường như vậy, hắn cho Lý Quân thẻ ngân hàng của mình, mà Lý Quân lại cho hắn quyền lợi mở điện thoại di động của anh, vậy bản thân vì sao lại bị đụng đầu mà quên mất mỗi mình Lý Quân chứ?
Dựa theo tình huống bình thường, không phải sẽ nhớ nhất người mình yêu sâu đậm sao? Trước khi hắn mất trí nhớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Một đống câu hỏi quanh quẩn trong đầu Khương Hành, không ném đi được, nhưng ngoại trừ Lý Quân ra, không ai có thể trả lời hắn.
Khương Hành tùy ý để Lý Quân dựa vào, trong đầu đang thả bay tự do, mắt của đám người Tiểu Tề và nhân viên công tác đều nhìn thẳng, làm bộ không phát hiện ánh mắt liếc mắt đưa tình của Khương Hành nhìn Lý Quân.
Làm trợ lý, Tiểu Tề cũng thực rối rắm, hắn cũng không có thời gian yêu đương, không hiểu được Khương lão sư và anh Quân rốt cuộc ó phải đang nói chuyện yêu đương hay không, muốn báo cáo một chút với anh Sâm, nhưng lại không có tin tức chính xác, có lẽ bọn họ chỉ là quan hệ anh em khá tốt mà thôi? Vậy không phải mình sẽ biến thành trợ lý nhiều chuyện sao, nếu không vẫn nên quan sát một chút nữa, dù sao cũng là việc cá nhân của sếp, hắn tự mình nói sẽ tốt hơn.
Khương Hành chuyên tâm nghiên cứu phần mềm bên trong di động của Lý Quân, phần mềm bên trong không khác với điện thoại của hắn mấy, đặc biệt là app game, giống như đúc của hắn, sau đó là app trò chuyện, sau đó là đủ loại thượng vàng hạ cám, nhưng mà, Khương Hành không có duy nhất chính là app thực đơn.
Khương Hành cuối cùng vẫn tôn trọng việc riêng tư của Lý Quân, cũng không click mở bất cứ một app nào bên trong, đặc biệt là app trò chuyện đang không ngừng đang tăng lên số tin nhắn, tay hắn rất ngứa, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Không thể đi đâu, Khương Hành lại tự giác đem bả vai cho Lý Quân dựa, Lý Quân nghỉ ngơi cũng không tệ lắm, khi tỉnh lại, phát hiện anh đã đổi sang bình nước truyền thứ 3, còn dư lại 1/3 bình.
Anh cố gắng ngồi thẳng dậy, phát hiện Khương Hành dùng mũ che mắt, tựa hồ cũng ngủ rồi.
Tiểu Tiểu ngồi đối diện hắn đang chơi di động, thấy Lý Quân tỉnh, liền thu lại, hắn chủ động hỏi Lý Quân: "Anh Quân, cần giúp gì không?"
Lý Quân nói: "Tôi muốn đi toilet trước."
Tiểu Tề cũng biết cách chăm sóc người, hắn tích cực giúp Lý Quân xách theo bình truyền, nhưng Lý Quân đang định đứng lên, mới phát hiện thảm lông dưới tay bị Khương Hành nắm, anh vừa động, Khương Hành liền tỉnh.
Hắn đẩy đẩy vành mũ, hỏi Lý Quân: "Làm sao vậy?"
Lý Quân: "Đang muốn đi toilet."
Khương Hành lập tức đứng dậy, tiếp nhận bình truyền trong tay Tiểu Tề: "Để tôi làm cho."
Tiểu Tề lập tức lui ra phía sau, cực kỳ thông minh linh tính.
Lý Quân cũng hiểu rõ Khương Hành, mặc dù không nhớ mấy chuyện của bọn họ trước kia, nhưng bộ dáng ghen tuông giống như đúc với lúc trước khi mất trí nhớ.
Khương Hành dựa theo tốc độ của Lý Quân, cùng anh đi vào toilet.
Quá trình cũng không có gì đặc biệt, Lý Quân hiện tại là người bệnh, cho dù Khương Hành muốn nói đùa cũng phải xem tình huống.
Lý Quân vào WC, Khương Hành cũng thuận tiện đi một chút.
Khi rửa tay Khương Hành hỏi Lý Quần đầu còn nóng không, Lý Quân cảm thấy bản thân không nóng, đặc biệt là sau khi đi toilet, nhiệt độ cơ thể giảm đi nhiều.
Hai người trở lại vị trí cũ, Khương Hành vươn tay sờ trán anh, lại sờ trán mình: "Hình như không nóng nữa."
Cổ họng Lý Quân có chút nhiễm trùng, truyền nước là để tiêu sưng.
Bọn họ lại gọi y tá tới, kiểm tra nhiệt độ cơ thể xong, bình truyền nước vừa vặn cũng hết, hai người liền có thể đi về, mang theo thuốc bác sĩ kê rời khỏi bệnh viện.
Chỉ là trước khi bọn họ rời khỏi bệnh viện đã xảy ra chút ngoài ý muốn nhỏ, khi Khương Hành và Lý Quân cùng chờ thang máy, bị một fan nam ánh mắt cực kỳ sắc bén nhận ra, cũng bị bạn gái hắn chụp ảnh lại, hai người cũng khó lòng phòng bị.
Không được làm ồn trong bệnh viện, Khương Hành che chở Lý Quân nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, lại bị người vây xem thì không tốt.
Hai người thật vất vả dưới sự trợ giúp của nhân viên công tác rời khỏi bệnh viện.
Sau khi lên xe, Khương Hành hỏi Lý Quân: "Hay là ngày mai chúng ta tìm một phòng đơn?"
Lý Quân cười khẽ: "Chỉ cần anh không xuất hiện, trên cơ bản không có vấn đề gì lớn, ngày mai em tự mình tới đây là được."
Khương Hành có chút tiếc nuối Lý Quân cự tuyệt: "Được rồi. Đúng rồi, quên nói với em, trợ lý của em tới, anh để cậu ta đi tìm Tiểu Trịnh."
Lý Quân gật gật đầu, anh cũng nhớ chuyện trợ lý mới sẽ tới hôm nay, nhanh hơn so với tưởng tượng nhiều: "Được."
Khi anh truyền nước ngủ được một giấc, hiện tại cũng không buồn ngủ, cánh tay truyền nước có chút mỏi, sau khi lê xe vẫn luôn xoa bóp cánh tay, Khương Hành cũng phát hiện.
Khương Hành: "Không thoải mái sao?"
Lý Quân tiếp tục xoa bóp cánh tay mỏi: "Có lẽ qua một lúc sẽ tốt thôi."
Khương Hành kéo cánh tay anh, nhẹ nhàng giúp anh xoa bóp, kỳ thực cũng chính là giúp anh lưu thông máu, để cánh tay ấm lên.
Mười phút sau, cánh tay Lý Quân quả nhiên không mỏi như vậy nữa, thoải mái hơn rất nhiều.
Vì có "giao dịch phỏng vấn" của Khương Hành với Vương đạo diễn, nên trên đường quay về của bọn họ không quay chụp, rất tự do, hai người ở trên xe nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều, tuy thường ngày Lý Quân nói chuyện với Khương Hành cũng không che dấu, nhưng phần lớn đều là trình độ ái muội, hiện tại nói chuyện trắng trợn hơn rất nhiều, anh còn không thèm gọi là Khương lão sư.
Lý Quân đột nhiên gọi tên Khương Hành: "Khương Hành."
Trái tim Khương Hành run lên: "Hả?" Hắn cư nhiên cảm thấy giọng nói khàn khàn của Lý Quân có chút gợi cảm, có phải đầu óc bị đụng hỏng rồi hay không.
Lý Quân dựa lưng vào sau ghế: "Anh có muốn biết ngày thường em gọi anh thế nào không?"
Khương Hành không muốn đoán, hắn cảm thấy Lý Quân cũng nhanh khỏi bệnh, cư nhiên còn có tâm tình chơi xỏ hắn: "Anh không đoán, em nói thẳng đi."
Lý Quân đem thảm lông đặt lên cánh tay, nghiêng đầu về phía Khương Hành, nói khẽ cho hắn nghe: "Anh Hành."
Khương Hành: "......" Gọi quyến rũ như vậy là muốn làm gì?
"Cái gì?" Hắn còn muốn nghe thêm một lần nữa.
Lý Quân nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười như không cười mà nhìn hắn.
Khương Hành kinh sợ một giấy: "Được rồi."
Lý Quân chậm rãi mà nói: "Anh nói dối hay nói thật, em biết rất rõ."
Khương Hành: Ở trước mặt bạn trai, mình chính là người trong suốt.
Tiểu Tề cố gắng nghiêm túc lái xe: ""....." Mình không nên ở trong xe, mình hẳn nên ở gầm xe, tên đầy đủ của mình là Tề Dư Thừa, cứ cảm thấy mình đã biết quá nhiều chân tướng.
Khương Hành và Lý Quân ở trên xe câu có câu không nói chuyện, dù sao cũng có Tiểu Tể ở đây, Lý Quân cũng không thể đề cập tới quá nhiều việc xảy ra giữa anh và Khương Hành.
Khi xe sắp tới khách sạn, Khương Hành lặng lẽ nắm lấy tay Lý Quân: "Có thể gọi một lần nữa không?""
Lý Quân biết hắn nói tới cái gì, quyết đoán cự tuyệt: "Không gọi."
Khương Hành đành phải kéo thảm lên, che đi đầu của hai người, làm việc mà hôm qua Lý Quân làm với hắn.
Hằn sáp lại gần hôn lên môi Lý Quân, không phải rất muốn dùng vũ lực Lý Quân tùy ý để hắn hôn mình, cũng chủ động đáp lại hắn.
Lý Quân nghĩ thầm: Bạn trai sau khi mất trí nhớ càng lúc càng rụt rè, ngay cả hôn cũng không tiếp, còn cần anh chủ động dẫn dắt một chút.
Khương Hành sửng sốt một chút, mặt nóng bừng, nhưng điều này không quan trọng, dù sao hắn hôn được rồi, bỗng trở nên hưng phấn, vì Lý Quân không cự tuyệt hắn, bọn họ hôn cũng thực sự nghiêm túc và hợp phách.
Kết thúc nụ hôn, Khương Hành cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, trong đầu cũng không đột nhiên thoáng hiện lên mẫu ký ức.
Lý Quân lau sạch khóe miệng thuộc về "kích động" của Khương Hành, anh ném thảm lông ra, thiếu chút nữa nghẹt thở, hoàn toàn không hề có tí dịu dàng nào: "Cũng không sợ bị lấy bệnh, anh muốn mình cùng nhau uống thuốc cảm à."
Khương Hành nhìn Lý Quân đỏ mặt uy hiếp mình, thế mà lại thấy cực kỳ đáng yêu, giống chú sư tử con đang giương nanh múa vuốt, không có tí lực uy hiếp nào.
Mặc dù hiện tại cho hắn uống thuốc, hắn cũng cảm thấy ngọt ngào.
Khương Hành tự sa ngã nói: "Anh vốn dĩ đang uống thuốc."
Khóe miệng Lý Quân hơi hơi nhếch lên, tên ngốc.
——
Khi hai người rời bệnh viện, một hot search đang nhanh chóng leo lên trên.
#Khương Hành cùng một chàng trai đi khám bệnh, hai người tư thế thân mật#
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook