Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
-
Chương 41: Anh có tiền không?
Khương Hành biết vậy chẳng làm chịu đựng qua lễ rửa tội của đồ ăn thêm đường, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo một chút, vô duyên vô cớ phát giận với Lý Quân, Lý Quân cũng không có gì sai, không phải bắt cá hai tay, chỉ là có bạn trai cũ mà thôi. Hơn nữa mình còn đang mất trí nhớ, nói không chừng trước khi hắn mất trí nhớ đã biết chuyện này rồi, có trách thì cũng chỉ trách bản thân, đã thế lại còn giận chó đánh mèo, thật sự là rất không nên.
Khương Hành tức giận lung tung, Lý Quân tự nhiên cũng coi như không quen hắn, từ lúc anh quay người rời đi kia, Lý Quân chưa nhìn vào mặt Khương Hành lần nào, ngay cả khi hắn cười với anh cũng không, có vài người không nên được cưng chiều quá mức, không lạnh nhạt hắn một thời gian, thì sẽ không biết tất cả mọi thứ đều không dễ có được, anh cần phải cho Khương Hành hiểu rõ đạo lý này.
Thời gian nghỉ trưa đúng hẹn lại lên, nhưng mà, trước khi bọn họ đi nghỉ, ba cô gái đã đi chụp ảnh xong trở về trả phòng, trước khi đi còn diễn tấu một khúc chúc <Có cái khách sạn> khai trương đại cát, tiền vào như nước.
Lý Quân cảm thấy các cô hẳn là diễn tấu sáo và trống chứ không phải kéo nhạc nhẹ thường thấy ở trong đại sảnh.
Tiễn ba cô gái đáng yêu đi, khách sạn lại khôi phục vẻ yên lặng ngày trước, cửa kính đóng lại, ngăn cách tiếng ve kêu chi chi bên ngoài, cực kỳ yên tĩnh.
Có Cung Tử Bội điều hòa giữa các cô gái, khi không kinh doanh cũng có rất nhiều đề tài có thể tán gẫu, từ mỹ phẩm dưỡng da cho tới cuộc sống hàng ngày, lại đến đề tài tư mật nữ tính, quan hệ của ba người các cô càng ngày càng thân mật, không khí của khách sạn cũng càng ngày càng hài hòa.
Chu Quỳnh Ngọc là một diễn viên, y không có sở thích viết từ soạn nhạc, nhưng lại thích tập thể hình, người khác đều đã đi ngủ trưa, y lại đi tới phòng tập thể thao chạy bộ, tinh lực cực kỳ tràn đầy, y còn hỏi Lý Quân có muốn cùng rèn luyện với y hay không, y đã tập thể hình nhiều năm cũng có một đống kinh nghiệm tập thể hình phong phú để truyền thụ, không sợ bị chấn thương.
Đương nhiên Lý Quân không đi, tuy anh không có cơ bụng tám múi, nhưng thể năng cũng không kém, anh có thể làm những việc khác thay thế vận động, không thích vận động mà đi tập thể hình, có chút không thú vị.
Sau khi từ chối Chu Quỳnh Ngọc, Lý Quân liền về phòng nghỉ ngơi, Chu Quỳnh Ngọc có chút hận sắt không thành thép về anh.
Nhìn thấy bình rượu vải trên bàn, Lý Quân thở dài khe khẽ, ngồi trên giường đọc sách một lát, anh liền bắt đầu ngủ trưa, gần đầu đã tạo thành thói quen ngủ trưa đúng giờ, chờ khi anh tỉnh ngủ dưỡng đủ tinh thần lại đi thu thập Khương Hành.
Cùng lúc đó, Khương Hành tối qua trằn trọc cả đêm đã sớm tiến vào trong mộng, nhưng mà, trong lòng hắn có bận tâm, nên nằm mơ cũng không tốt đẹp cho mấy.
Giờ phút này hắn đứng trong một hiện trường tổ chức hôn lễ ấm áp vui mừng, các vị khách mời với khuôn mặt mơ hồ thấy hắn xuất hiện đều đứng dậy vỗ tay.
"Khương lão sư, cố lên!"
"Chúc mừng Khương lão sư có thể ôm được mỹ nhân về."
"Khương lão sư, anh cừ lắm!"
"Khương lão sư, anh có thể!"
Khương Hành vừa cúi đầu liền phát hiện trên tay mình có một bó hoa hồng đỏ tươi, giống như đúc với bó hoa của Lâm Hâm Hoa, ngay cả giấy gói và nơ con bướm cũng không thay đổi.
Hắn theo thảm đỏ bước về phương hướng mà các vị khách mời chỉ dẫn.
Một người đàn ông mặc tây trang màu trắng đứng ở trên bục quay lưng về phía hắn, bóng dáng của người đó có chút tương tự với Lý Quân, nếu là cậu ấy, vậy cậu ấy đang chờ mình sao? Hiện trường hôn lễ này, không phải là hôn lễ của hắn và Lý Quân chứ.
Khương Hành cảm thấy cực kỳ vui vẻ, hắn ôm bó hoa, hưng phấn đi lên phía trước: "Tiểu Quân, anh tới đây!"
Người đàn ông quay lưng về phía Khương Hành chậm rãi quay đầu lại, giây phút đối diện với Khương Hành, Khương Hành sợ tới mức ném bó hoa trong tay về phía đó: "Chu Quỳnh Ngọc, sao lại là cậu!"
Chu Quỳnh Ngọc lại càng kinh ngạc hơn: "Tôi mới muốn hỏi anh vì sao anh lại ở đây, chúng tôi đâu có mời anh tới."
Khương Hành tức giận nói: "Đây là hôn lễ của tôi và Tiểu Quân, cậu đi ra ngoài!"
Chu Quỳnh Ngọc cười lạnh nói: "Đây là hôn lễ của tôi và Quân Quân, anh mới là người phải đi ra ngoài!" Sau đó, Chu Quỳnh Ngọc vẫy vẫy tay với người mặc vest đen: "Bảo vệ, ở đây có một kẻ điên muốn quấy rối, làm phiền kéo hắn ra ngoài đi."
Hai gã bảo vệ cao lớn ngay sau đó đi về phía Khương Hành, mỗi người một tay kéo hắn ra ngoài, vô luận hắn giãy giụa như thế nào cũng không tránh thoát được, hắn trực tiếp bị ném ra ngoài cổng hoa của hiện trường hôn lễ, những khách mời có khuôn mặt mơ hồ đều quay đầu nhìn hắn, như là nhìn thấy một kẻ điên không biết từ chỗ nào chạy tới.
Khương Hành nổi giận đùng đùng muốn bò dậy từ trên mặt đất, một đôi giày da màu đen bóng dừng ở trước mặt hắn, ngẩng đầu lên liền thấy, một Tiểu Quân hắn vừa lạ vừa quen khom lưng nhìn hắn, trong mắt có vài phần tò mò: "Anh là?"
Khương Hành ôm chặt đùi anh: "Tiểu Quân, là anh, anh là Khương Hành bạn trai em!"
Lý Quân nhíu mày, sau đó lễ phép cười cười với hắn: "Khương Hành? Thực xin lỗi, tôi đã có bạn trai, tôi cũng chưa gặp anh bao giờ, hơn nữa hôm nay là ngày kết hôn của chúng tôi, hi vọng được anh chúc phúc."
Khương Hành nóng vội không thôi, kéo lấy ống quần dài giống với quần Chu Quỳnh Ngọc mà anh mặc: "Không phải, Chu Quỳnh Ngọc kia căn bản không phải là bạn trai của em, là anh! Anh mới là bạn trai chân chính của em!"
Lý Quân đẩy tay hắn ra nói: "Tôi đề nghị anh nên đi gặp bác sĩ, tôi và Chu Quỳnh Ngọc quen nhau 10 năm, sao có thể nhận lầm, tôi thật sự không biết anh, anh có lẽ nhìn lầm người rồi." Anh cũng làm giống như Chu Quỳnh Ngọc, gọi bảo vệ tới kéo Khương Hành ra bên ngoài, không cho hắn tới quấy rầy hôn lễ.
Khương Hành bị bảo vệ kéo đi chỉ có thể trông mắt mà nhìn theo Lý Quân tươi cười đầy mặt cùng Chu Quỳnh Ngọc trao đổi nhẫn cưới.
"Không, Tiểu Quân!" Anh mới là bạn trai em!
Khương Hành bị hôn lễ trong mơ dọa tỉnh, bỗng nhiên bật ngồi dậy từ trên giường, như là nín thở trong nước một thời gian thật lâu, đột nhiên có thể hô hấp mà thở phì phò, sợ tới mức toàn thân đều là mồ hôi, cực kỳ dính nhớp, toàn thân đều khó chịu muốn chết.
Trên trán trên cổ hắn đều là mồ hôi, cả người giống như vừa được vớt ra từ trong nước, nhìn di động, mới ngủ chưa được một tiếng.
Giấc mơ này cũng quá chân thật, cư nhiên lại mơ thấy hắn tham dự lễ cưới của Chu Quỳnh Ngọc và Lý Quân, Lý Quân còn không quen biết hắn.
Quả nhiên, hắn không nên tức giận với Lý Quân, rõ ràng là do mình.
Nhất định phải xin lỗi, nhưng xin lỗi như thế nào lại là cả một vấn đề.
Tắm rửa một cái, thay một thân quần áo thoáng mát, Khương Hành sấy khô tóc sau đó mới ra ngoài.
Thời gian lúc này là khoảng một rưỡi chiều.
Ngồi trước quầy là Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên, hai đứa nhỏ này một tuần qua tạm thời chưa có biểu hiện gì, cũng không kéo chân sau của mọi người.
Khương Hành có chút tò mò, vì sao Cung Tử Bội không ở chung với hai cô.
Khương Hành hỏi: "Chị Bội của các cô đâu?"
Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên nói: "Ở trong phòng bếp nướng bánh quy để lát nữa khách tới làm trà chiều."
Lại là đồ ngọt, con gái thật thích làm mấy thứ này, Khương Hành không quá thích ăn đồ ngọt.
Khương Hành chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Thật lợi hại, khách gọi điện thoại tới à?"
Lương Chỉ Duyên nói: "Năm phút trước gọi tới một cuộc, nói là sắp tới rồi."
Khương Hành khẽ gật đầu, xoay người đi vào phòng bếp, lại thấy bên trong không chỉ có mỗi mình Cung Tử Bội, mà còn có cả Chu Quỳnh Ngọc.
Nghĩ tới ác mộng vừa rồi, Khương Hành đối với sự xuất hiện của Chu Quỳnh Ngọc lại càng thêm khó chịu.
Cung Tử Bội mời hắn ăn thử: "Khương lão sư, có muốn nếm thử bánh quy tôi vừa làm không, vị sữa."
Khương Hành uyển chuyển cự tuyệt: "Không cần, còn không thấy đói, sao Lý Quân không ở đây vậy?"
Trả lời hắn không phải Cung tử bội, mà là Chu Quỳnh Ngọc: "Vừa rồi còn ở, hiện tại không biết ở đâu, Khương lão sư, anh có thể ra ngoài sân nhìn xem."
Trong bếp đều là mùi thơm ngọt của đường sữa, Khương Hành có được tin tức Lý Quân không ở đây liền lui đi, tùy ý bọn họ tiếp tục mày mò, dù sao hắn cũng không cảm thấy hứng thú với những đồ ngọt này.
15 phút sau, bọn họ nhận được hai tốp khách tới, khách hôm nay rõ ràng khiến người thoải mái hơn nhiều, nhân số không nhiều lắm, cũng không có tình lữ!
Hai người đàn ông bề ngoài như là anh em, một người phụ nữ mặc đồ công sở, nhìn từ bề ngoài, ba người thoạt nhìn còn đáng tin cậy, Khương Hành nghĩ thầm hẳn là sẽ không gây sự, có lẽ tổ tiết mục cũng không làm được danh tác gì từ trên người bọn họ.
Hai người đàn ông một tĩnh một động, từ trên người bọn họ nhìn ra là một cặp anh em ruột.
Vị khách nữ khuôn mặt và kiểu tóc đều khá lãnh cảm, từ trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo không mang theo ý cười có thể thấy được, cô hẳn là một người quản lý của công ty lớn, hoặc là người phụ trách một công ty, khí chất thật sự rất giống.
Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên chủ động dẫn bọn họ lên phòng, hai anh em lựa chọn ở tầng hai, người phụ nữ lựa chọn ở tầng ba, cô thích phòng có tầm nhìn rộng rãi, tầng ba vừa lúc có một phòng cũng không tệ lắm.
Bánh quy sữa thơm nồng lan tỏa trong khách sạn, mỗi người đều có nhiệm của của bản thân, không tiện quan tâm.
Hà Uyển Tinh vội vàng tìm máy uốn tóc giúp khách, còn Lương Chỉ Duyên cũng không dám mặt lạnh với khách, có được ấn tượng tốt từ hai vị khách nam, nghe cô giới thiệu phụ cần có những nơi nào để đi.
Hôm nay Chu Quỳnh Ngọc làm nước ép dưa hấu, đưa cho khách nước uống mát lạnh ngày hè, Khương Hành thầm nói y thật đúng là uống nhiều.
Bánh quy Cung Tử Bội nướng ra lò, chia sẻ cho ba vị khách, mấy vị khách vừa tới đã được ăn uống trà chiều, trên mặt thêm vài phần vui vẻ, vị khách nữ cũng coi như có chuyện để nói với Cung Tử Bội, các cô đều có sở thích giống nhau, thích làm bánh kem, kẹo, bánh quy, bánh trung thu các loại điểm tâm, các loại cách làm đều là đề tài các cô có thể tán gẫu.
Khách sạn trong lúc nhất thời trở nên thoải mái, hoàn toàn không bị bầu không khí thương cảm tối qua ảnh hưởng.
Có lẽ khi ngươi còn đang đắm chìm trong quá khứ bi thảm, người khác đã trở lại cuộc sống của mình tiếp tục sinh sống cuộc đời của bọn họ, trong câu chuyện của Lâm Hâm Hoa và Trương Oánh Nghênh bọn họ đều là "người khác" kia.
Lúc này Vương đạo diễn đột nhiên đưa ra một nhiệm vụ cho Khương Hành.
Chiều nay hắn phải dẫn người tới siêu thị trên thị trấn mua chút đồ dùng sinh hoạt, Vương đạo diễn cho hắn mang theo Lý Quân người mà Khương Hành vẫn luôn không tìm thấy, những người khác liền ở khách sạn tiếp đãi khách nhân, hắn tin Cung Tử Bội có năng lực để xử lý quan hệ giữa nhân viên khách sạn và khách trụ, hơn nữa hiện tại cô làm rất tốt. Ở phương diện nhiệt tình đãi khách, Khương Hành thật sự chỉ có thể là công nhân, còn Lý Quân thì sao, tiếp đón hữu lễ nhưng lại thiếu nhiệt tình, hai người đều không thích hợp ở lại khách sạn, đành phải bị phái ra ngoài làm việc khác.
Hiện tại Vương đạo diễn thay đổi chủ ý quay chụp lúc trước, hắn muốn đem chương trình này tạo thành hai tuyến, một tuyến là kinh doanh khách sạn, một là tuyến tình cảm, tình cảm anh em hay tình cảm yêu đương cũng được, hắn muốn đào ra toàn bộ.
Không muốn ứng phó với khách nhân, vậy các cậu phải nói chuyện tình cảm đi thôi.
Lấy kinh nghiệm từng trải của hắn, Vương đạo diễn rất chắc chắn, hai thanh niên mất tự nhiên này buổi sáng là giận dỗi nhau!
Hiện tại bọn họ cần một cơ hội ở chung riêng với nhau, nếu bọn họ không vội giải quyết vấn đề, như vậy chương trình sẽ tạo cơ hội cho bọn họ.
Nhiệm vụ đến siêu thị mua sắm cực thích hợp.
Khương Hành lấy chìa khóa xe, đang muốn gọi Lý Quân, kết quả người ta không cần hắn gọi đã tự động lên xe, toàn bộ hành trình không nói với hắn một câu nào.
Hai người quay phim đi theo phía sau, ngoài ra còn có một chiếc xe cho nhân viên công tác đi theo, ra ngoài không thể bằng ở trong khách sạn, với gương mặt kia của Khương Hành, có che giấu thế nào cũng bị người qua đường cẩn thận nhận ra.
Lý Quân ngủ trưa dậy sớm, trước tiên biết được nhiệm vụ mà Vương đạo diễn an bài, sớm thu thập xong đồ vật mang ra cửa, anh đeo một cái túi chéo đơn giản, có thể đựng di động, ví tiền linh tinh, rất tiện lợi.
Khương Hành thì ngược lại, ngoại trừ một cái di động thì không mang theo gì hết, hắn cảm thấy tổ tiết mục hẳn là cho người mang theo tiền, theo thói quen đã có người an bài hết giúp hắn những việc linh tinh, hắn cũng liền tùy ý.
Lúc này bọn họ đi tới siêu thị lớn ở trên thị trấn kia.
Dọc theo đường đi, Lý Quân không nói một câu nào với Khương Hành, mà Khương Hành cũng không rên một tiếng, im lặng là chú thích tốt nhất của hai người bọn họ lúc này.
Khương Hành nhớ tới giấc mơ lúc trưa, trong lòng hoảng loạn không thôi, hắn muốn xin lỗi Lý Quân, nhưng phía sau còn có hai người quay phim, hắn không nói được nên lời, huống chi, Lý Quân cũng không cho hắn cơ hội xin lỗi, hắn vừa rồi đi tìm Lý Quân, nửa ngày cũng không thấy, chờ tổ tiết mục muốn bọn họ ra ngoài, thì tự cậu ta lại xuất hiện. Lý Quân còn trốn kỹ hơn hắn, Khương Hành lại không giỏi tìm người, nếu chơi trò chơi trốn tìm, vậy chắc chắn hắn sẽ thua không ngóc đầu nổi.
Việc ban sáng đúng là hắn không đúng, hắn không nên phát giận lung tung, nhưng như vậy cũng không thể không cho hắn một cơ hội để xin lỗi chứ, hắn biết sai rồi.
Nhưng Lý Quân cũng không nhắc tới chuyện của cậu ấy và Chu Quỳnh Ngọc, bọn họ còn là bạn học cùng lớp, cực kỳ khiến người ghét Chu Quỳnh Ngọc, càng nghĩ càng ghen tị.
Tầm mắt Lý Quân vẫn luôn dừng ở ngoài cửa sổ, chết sống không có bất luận tiếp xúc gì với tầm mắt của Khương Hành.
Anh cảm thấy Khương Hành gần đây quá thoải mái rồi, quên mất vị gừng cay muối mặn của cuộc sống rồi.
Khương Hành an an phận phận lái xe, không dám phỏng đoán suy nghĩ của Lý Quân, ngày hôm qua mới vừa chứng kiến hiện trường chia tay của người khác, hắn không muốn có loại kinh nghiệm này, ngay cả thể nghiệm một chút cũng không muốn.
Nhưng hiện tại hắn phải mở lời trước, lấy tính cách của Lý Quân, cậu ta cho dù có làm bản thân nghẹn chết cũng sẽ không mở miệng.
Khương Hành rầu rĩ nghĩ: Mình sao lại chọc phải một người bạn trai tràn ngập phong cách các nhân như vậy, chua xót.
Khương Hành quen cửa quen nẻo chạy xe tới tầng hầm đỗ xe, khi xuống xe, hắn nói với Lý Quân: "Tới rồi."
Lý Quân trực tiếp mở cửa xuống xe, Khương Hành nhìn chằm chằm bóng dáng của anh: Cậu trả lời tôi một chút được không.
Tuy đang trong lúc chiến tranh lạnh, nhưng vẫn đang quay chương trình, Khương Hành hiếm khi vắt hết óc tìm kiếm đề tài nói chuyện với Lý Quân.
Khương Hành: Cậu không để ý tới tôi, tôi để ý tới cậu là được nhỉ.
Hắn lại hỏi lần nữa: "Chúng ta đi theo hướng nào?"
Lý Quân chỉ chỉ biển báo giao thông, vẫn cứ không nói lời nào với hắn.
Hai người quay phim vẫn luôn đi theo phía sau Khương Hành và Lý Quân nhìn nhau, đây là dáng vẻ tình lữ cãi nhau nha.
Nhân viên công tác đi sau an tĩnh như gà, đi đường cũng không dám phát ra tiếng động quá lớn.
Khương Hành đi theo sau Lý Quân rất nhanh liền nhìn thấy thang máy đi lên siêu thị ở tầng ba, hai người vừa lên liền đi vào, không gặp người nào cùng đi thang máy, đều là người tổ tiết mục bọn họ.
Vì thang máy đã đủ người, bọn họ trực tiếp đi lên tầng ba.
Xe chở hàng ở siêu thị ở ngay lối vào, Lý Quân trực tiếp đi về phía chúng, đang chuẩn bị chọn một chiếc, thì Khương Hành đi nhanh hơn một bước lấy một cái trước, thái độ quả thực rất tích cực.
Lý Quân liếc hắn một cái, sau đó xoay người đi vào bên trong, Khương Hành đẩy xe đi theo anh, có vài phần ủy khuất.
Một tuần không tới siêu thị, phong cách nơi này rõ ràng đã khác, thời gian nghỉ hè, nơi nơi đều có hoạt động, các loại giảm giá và chiết khấu, cực kỳ hấp dẫn người tới.
Lối vào bày bán đủ loại di động, trên quầy tủ kính bày biển giảm giá cực lớn, còn có quà tặng và hoạt động rút thăm trúng thưởng, Lý Quân nhìn lướt qua, không có hứng thú mấy, nhưng Khương Hành thì lại chăm chú xem, một anh chàng đẹp trai mặc đồng phục bán hàng thấy hắn nhìn chăm chú vào một loại di động mới ra, lập tức tiến lên đẩy mạnh tiêu thụ hàng mới với Khương Hành.
Nhân viên bán hàng mặt đầy chuyên nghiệp mỉm cười: "Tiên sinh, có muốn xem loại di động Green 111 pro mới đưa ra thị trường này không, nó không chỉ có tính năng nhận diện mặt người, còn có rất nhiều tính năng mới, ngài xem, hiện tại đã kết nối 5G, mua một cái về nhà liền có thể sử dụng tốc độ mạng nhanh nhất, xem phim nhanh nhất, chơi game nhanh nhất!"
Hai chữ "chơi game" hoàn toàn khiến Khương Hành bị đốn ngã, không chỉ động tâm mà tay còn có chút ngứa, liền muốn nhìn thử di động 5G là cảm giác như nào, di động của hắn hiện tại cũng không phải loại mới nhất, là lúc nên đổi rồi.
Nhân viên bán hàng am hiểu nhìn mặt đoán ý: "Tiên sinh, ngài có thể cầm thử di động một chút xem, thiết kế bên ngoài cũng không tồi, nhìn một cái cũng không mất vài phút của ngài, loại di động này chơi game cũng không tồi, sạc pin nửa tiếng là có thể chơi game trong ba tiếng!"
Khương Hành bị lời hắn nói càng thêm động tâm, đặc biệt là công năng 5G này, nghe nói khi dùng 5G, về sau tốc độ download video chỉ là việc trong một hai giây, suy nghĩ mua một cái về dùng hình như cũng không tệ, nếu Lý Quân cũng muốn có thể mua hai cái.
Lý Quân đang chọn hộp giấy rút mà khách sạn hay dùng ở trên kệ hàng phía trước, cũng không phát hiện Khương Hành đang mang theo người quay phim hoạt động ở trước quầy bán di động, chờ tới khi anh chọn vài cái hộp gỗ màu sắc chất lượng đều không tệ lắm xong, vừa ngẩng đầu, liền phát hiện Khương Hành cũng không đi theo, anh trầm mặt cầm theo hộp đi qua.
Lúc này nhân viên bán hàng đang giới thiệu màu sắc giúp Khương Hành: "Tiên sinh, chiếc điện thoại Green 111 pro này của chúng tôi tổng cộng có bốn màu: Màu phấn hồng, màu xanh da trời, màu đen cao lãnh, và màu hoa hồng vàng, ngài xem màu nào hợp ý ngài, cá nhân tôi cảm thấy ngài rất hợp với màu đen cao lãnh, cực kỳ phù hợp với hình tượng của ngài."
Khương Hành cảm thấy hắn nói đúng, mua di động tự nhiên phải khiêm tốn mà xa hoa có nội hàm.
Không biết Lý Quân đã đi tới cạnh người Khương Hành, đem hộp khăn giấy trong tay để vào xe mua sắm, phát ra từng tiếng động.
Nhân viên bán hàng tựa hồ đang vội vã tiêu thụ hàng hóa, không ngừng hướng dẫn Khương Hành mua di động mới, ngay cả diện mạo của hắn cũng không chú ý lắm.
Lúc này Khương Hành cũng đã động tâm, đang muốn thoải mái hào phóng mua hai cái di động gần 20.000 CNH (khoảng 68 triệu vnđ), vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Lý Quân.
Lý Quân nhìn ánh mắt hắn liền biết hắn muốn làm gì, hỏi: "Muốn mua?"
Khương Hành ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, di động kiểu mới có kết nối 5G, cậu cảm thấy sao?" Rất thời thượng có phải không, cậu sẽ ủng hộ tôi nhỉ.
Lý Quân cầm lấy bản cái di động trưng bày màu đen trên tay Khương Hành: "Đúng là không tồi, cầm lên cũng được."
Khương Hành cảm thấy Lý Quân thật tinh mắt giống hắn, hắn cũng cảm thấy rất không tồi, cực kỳ muốn mua: "Vậy cậu cũng cảm thấy không tồi, chúng ta liền mua một cái về thử xem."
Lý Quân nhẹ nhàng đặt điện thoại di động lên trên quầy, nhàn nhàn nhìn qua Khương Hành một cái, tùy ý hỏi: "Khương lão sư, anh có tiền không?"
Hoàn toàn không suy xét tới vấn đề trả tiền như thế nào Khương Hành: "......"
Hắn sờ sờ túi quần của mình, không mang ví tiền, di động tùy thân mang theo để tránh không cho tin tức cá nhân bị lộ ra ngoài nên cũng không cài ví thanh toán Alipay và Wechat.
Nói tóm lại, Khương lão sư giờ phút này, không, xu, dính, túi!
Xong!
Khương Hành: Sao, sao mình lại nghèo như vậy!
.......
Tiểu kịch trường
Khương Hành: Anh cư nhiên không có tiền!
Lý Quân: Ừ.
Khương Hành: Anh muốn ăn kem.
Lý Quân: Ừ.
Khương Hành: Mới có năm đồng!
Lý Quân: Không đủ? [ lại đưa 5 đồng ]
Khương Hành:......[ nước mắt lưng tròng ]
Khương Hành tức giận lung tung, Lý Quân tự nhiên cũng coi như không quen hắn, từ lúc anh quay người rời đi kia, Lý Quân chưa nhìn vào mặt Khương Hành lần nào, ngay cả khi hắn cười với anh cũng không, có vài người không nên được cưng chiều quá mức, không lạnh nhạt hắn một thời gian, thì sẽ không biết tất cả mọi thứ đều không dễ có được, anh cần phải cho Khương Hành hiểu rõ đạo lý này.
Thời gian nghỉ trưa đúng hẹn lại lên, nhưng mà, trước khi bọn họ đi nghỉ, ba cô gái đã đi chụp ảnh xong trở về trả phòng, trước khi đi còn diễn tấu một khúc chúc <Có cái khách sạn> khai trương đại cát, tiền vào như nước.
Lý Quân cảm thấy các cô hẳn là diễn tấu sáo và trống chứ không phải kéo nhạc nhẹ thường thấy ở trong đại sảnh.
Tiễn ba cô gái đáng yêu đi, khách sạn lại khôi phục vẻ yên lặng ngày trước, cửa kính đóng lại, ngăn cách tiếng ve kêu chi chi bên ngoài, cực kỳ yên tĩnh.
Có Cung Tử Bội điều hòa giữa các cô gái, khi không kinh doanh cũng có rất nhiều đề tài có thể tán gẫu, từ mỹ phẩm dưỡng da cho tới cuộc sống hàng ngày, lại đến đề tài tư mật nữ tính, quan hệ của ba người các cô càng ngày càng thân mật, không khí của khách sạn cũng càng ngày càng hài hòa.
Chu Quỳnh Ngọc là một diễn viên, y không có sở thích viết từ soạn nhạc, nhưng lại thích tập thể hình, người khác đều đã đi ngủ trưa, y lại đi tới phòng tập thể thao chạy bộ, tinh lực cực kỳ tràn đầy, y còn hỏi Lý Quân có muốn cùng rèn luyện với y hay không, y đã tập thể hình nhiều năm cũng có một đống kinh nghiệm tập thể hình phong phú để truyền thụ, không sợ bị chấn thương.
Đương nhiên Lý Quân không đi, tuy anh không có cơ bụng tám múi, nhưng thể năng cũng không kém, anh có thể làm những việc khác thay thế vận động, không thích vận động mà đi tập thể hình, có chút không thú vị.
Sau khi từ chối Chu Quỳnh Ngọc, Lý Quân liền về phòng nghỉ ngơi, Chu Quỳnh Ngọc có chút hận sắt không thành thép về anh.
Nhìn thấy bình rượu vải trên bàn, Lý Quân thở dài khe khẽ, ngồi trên giường đọc sách một lát, anh liền bắt đầu ngủ trưa, gần đầu đã tạo thành thói quen ngủ trưa đúng giờ, chờ khi anh tỉnh ngủ dưỡng đủ tinh thần lại đi thu thập Khương Hành.
Cùng lúc đó, Khương Hành tối qua trằn trọc cả đêm đã sớm tiến vào trong mộng, nhưng mà, trong lòng hắn có bận tâm, nên nằm mơ cũng không tốt đẹp cho mấy.
Giờ phút này hắn đứng trong một hiện trường tổ chức hôn lễ ấm áp vui mừng, các vị khách mời với khuôn mặt mơ hồ thấy hắn xuất hiện đều đứng dậy vỗ tay.
"Khương lão sư, cố lên!"
"Chúc mừng Khương lão sư có thể ôm được mỹ nhân về."
"Khương lão sư, anh cừ lắm!"
"Khương lão sư, anh có thể!"
Khương Hành vừa cúi đầu liền phát hiện trên tay mình có một bó hoa hồng đỏ tươi, giống như đúc với bó hoa của Lâm Hâm Hoa, ngay cả giấy gói và nơ con bướm cũng không thay đổi.
Hắn theo thảm đỏ bước về phương hướng mà các vị khách mời chỉ dẫn.
Một người đàn ông mặc tây trang màu trắng đứng ở trên bục quay lưng về phía hắn, bóng dáng của người đó có chút tương tự với Lý Quân, nếu là cậu ấy, vậy cậu ấy đang chờ mình sao? Hiện trường hôn lễ này, không phải là hôn lễ của hắn và Lý Quân chứ.
Khương Hành cảm thấy cực kỳ vui vẻ, hắn ôm bó hoa, hưng phấn đi lên phía trước: "Tiểu Quân, anh tới đây!"
Người đàn ông quay lưng về phía Khương Hành chậm rãi quay đầu lại, giây phút đối diện với Khương Hành, Khương Hành sợ tới mức ném bó hoa trong tay về phía đó: "Chu Quỳnh Ngọc, sao lại là cậu!"
Chu Quỳnh Ngọc lại càng kinh ngạc hơn: "Tôi mới muốn hỏi anh vì sao anh lại ở đây, chúng tôi đâu có mời anh tới."
Khương Hành tức giận nói: "Đây là hôn lễ của tôi và Tiểu Quân, cậu đi ra ngoài!"
Chu Quỳnh Ngọc cười lạnh nói: "Đây là hôn lễ của tôi và Quân Quân, anh mới là người phải đi ra ngoài!" Sau đó, Chu Quỳnh Ngọc vẫy vẫy tay với người mặc vest đen: "Bảo vệ, ở đây có một kẻ điên muốn quấy rối, làm phiền kéo hắn ra ngoài đi."
Hai gã bảo vệ cao lớn ngay sau đó đi về phía Khương Hành, mỗi người một tay kéo hắn ra ngoài, vô luận hắn giãy giụa như thế nào cũng không tránh thoát được, hắn trực tiếp bị ném ra ngoài cổng hoa của hiện trường hôn lễ, những khách mời có khuôn mặt mơ hồ đều quay đầu nhìn hắn, như là nhìn thấy một kẻ điên không biết từ chỗ nào chạy tới.
Khương Hành nổi giận đùng đùng muốn bò dậy từ trên mặt đất, một đôi giày da màu đen bóng dừng ở trước mặt hắn, ngẩng đầu lên liền thấy, một Tiểu Quân hắn vừa lạ vừa quen khom lưng nhìn hắn, trong mắt có vài phần tò mò: "Anh là?"
Khương Hành ôm chặt đùi anh: "Tiểu Quân, là anh, anh là Khương Hành bạn trai em!"
Lý Quân nhíu mày, sau đó lễ phép cười cười với hắn: "Khương Hành? Thực xin lỗi, tôi đã có bạn trai, tôi cũng chưa gặp anh bao giờ, hơn nữa hôm nay là ngày kết hôn của chúng tôi, hi vọng được anh chúc phúc."
Khương Hành nóng vội không thôi, kéo lấy ống quần dài giống với quần Chu Quỳnh Ngọc mà anh mặc: "Không phải, Chu Quỳnh Ngọc kia căn bản không phải là bạn trai của em, là anh! Anh mới là bạn trai chân chính của em!"
Lý Quân đẩy tay hắn ra nói: "Tôi đề nghị anh nên đi gặp bác sĩ, tôi và Chu Quỳnh Ngọc quen nhau 10 năm, sao có thể nhận lầm, tôi thật sự không biết anh, anh có lẽ nhìn lầm người rồi." Anh cũng làm giống như Chu Quỳnh Ngọc, gọi bảo vệ tới kéo Khương Hành ra bên ngoài, không cho hắn tới quấy rầy hôn lễ.
Khương Hành bị bảo vệ kéo đi chỉ có thể trông mắt mà nhìn theo Lý Quân tươi cười đầy mặt cùng Chu Quỳnh Ngọc trao đổi nhẫn cưới.
"Không, Tiểu Quân!" Anh mới là bạn trai em!
Khương Hành bị hôn lễ trong mơ dọa tỉnh, bỗng nhiên bật ngồi dậy từ trên giường, như là nín thở trong nước một thời gian thật lâu, đột nhiên có thể hô hấp mà thở phì phò, sợ tới mức toàn thân đều là mồ hôi, cực kỳ dính nhớp, toàn thân đều khó chịu muốn chết.
Trên trán trên cổ hắn đều là mồ hôi, cả người giống như vừa được vớt ra từ trong nước, nhìn di động, mới ngủ chưa được một tiếng.
Giấc mơ này cũng quá chân thật, cư nhiên lại mơ thấy hắn tham dự lễ cưới của Chu Quỳnh Ngọc và Lý Quân, Lý Quân còn không quen biết hắn.
Quả nhiên, hắn không nên tức giận với Lý Quân, rõ ràng là do mình.
Nhất định phải xin lỗi, nhưng xin lỗi như thế nào lại là cả một vấn đề.
Tắm rửa một cái, thay một thân quần áo thoáng mát, Khương Hành sấy khô tóc sau đó mới ra ngoài.
Thời gian lúc này là khoảng một rưỡi chiều.
Ngồi trước quầy là Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên, hai đứa nhỏ này một tuần qua tạm thời chưa có biểu hiện gì, cũng không kéo chân sau của mọi người.
Khương Hành có chút tò mò, vì sao Cung Tử Bội không ở chung với hai cô.
Khương Hành hỏi: "Chị Bội của các cô đâu?"
Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên nói: "Ở trong phòng bếp nướng bánh quy để lát nữa khách tới làm trà chiều."
Lại là đồ ngọt, con gái thật thích làm mấy thứ này, Khương Hành không quá thích ăn đồ ngọt.
Khương Hành chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Thật lợi hại, khách gọi điện thoại tới à?"
Lương Chỉ Duyên nói: "Năm phút trước gọi tới một cuộc, nói là sắp tới rồi."
Khương Hành khẽ gật đầu, xoay người đi vào phòng bếp, lại thấy bên trong không chỉ có mỗi mình Cung Tử Bội, mà còn có cả Chu Quỳnh Ngọc.
Nghĩ tới ác mộng vừa rồi, Khương Hành đối với sự xuất hiện của Chu Quỳnh Ngọc lại càng thêm khó chịu.
Cung Tử Bội mời hắn ăn thử: "Khương lão sư, có muốn nếm thử bánh quy tôi vừa làm không, vị sữa."
Khương Hành uyển chuyển cự tuyệt: "Không cần, còn không thấy đói, sao Lý Quân không ở đây vậy?"
Trả lời hắn không phải Cung tử bội, mà là Chu Quỳnh Ngọc: "Vừa rồi còn ở, hiện tại không biết ở đâu, Khương lão sư, anh có thể ra ngoài sân nhìn xem."
Trong bếp đều là mùi thơm ngọt của đường sữa, Khương Hành có được tin tức Lý Quân không ở đây liền lui đi, tùy ý bọn họ tiếp tục mày mò, dù sao hắn cũng không cảm thấy hứng thú với những đồ ngọt này.
15 phút sau, bọn họ nhận được hai tốp khách tới, khách hôm nay rõ ràng khiến người thoải mái hơn nhiều, nhân số không nhiều lắm, cũng không có tình lữ!
Hai người đàn ông bề ngoài như là anh em, một người phụ nữ mặc đồ công sở, nhìn từ bề ngoài, ba người thoạt nhìn còn đáng tin cậy, Khương Hành nghĩ thầm hẳn là sẽ không gây sự, có lẽ tổ tiết mục cũng không làm được danh tác gì từ trên người bọn họ.
Hai người đàn ông một tĩnh một động, từ trên người bọn họ nhìn ra là một cặp anh em ruột.
Vị khách nữ khuôn mặt và kiểu tóc đều khá lãnh cảm, từ trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo không mang theo ý cười có thể thấy được, cô hẳn là một người quản lý của công ty lớn, hoặc là người phụ trách một công ty, khí chất thật sự rất giống.
Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên chủ động dẫn bọn họ lên phòng, hai anh em lựa chọn ở tầng hai, người phụ nữ lựa chọn ở tầng ba, cô thích phòng có tầm nhìn rộng rãi, tầng ba vừa lúc có một phòng cũng không tệ lắm.
Bánh quy sữa thơm nồng lan tỏa trong khách sạn, mỗi người đều có nhiệm của của bản thân, không tiện quan tâm.
Hà Uyển Tinh vội vàng tìm máy uốn tóc giúp khách, còn Lương Chỉ Duyên cũng không dám mặt lạnh với khách, có được ấn tượng tốt từ hai vị khách nam, nghe cô giới thiệu phụ cần có những nơi nào để đi.
Hôm nay Chu Quỳnh Ngọc làm nước ép dưa hấu, đưa cho khách nước uống mát lạnh ngày hè, Khương Hành thầm nói y thật đúng là uống nhiều.
Bánh quy Cung Tử Bội nướng ra lò, chia sẻ cho ba vị khách, mấy vị khách vừa tới đã được ăn uống trà chiều, trên mặt thêm vài phần vui vẻ, vị khách nữ cũng coi như có chuyện để nói với Cung Tử Bội, các cô đều có sở thích giống nhau, thích làm bánh kem, kẹo, bánh quy, bánh trung thu các loại điểm tâm, các loại cách làm đều là đề tài các cô có thể tán gẫu.
Khách sạn trong lúc nhất thời trở nên thoải mái, hoàn toàn không bị bầu không khí thương cảm tối qua ảnh hưởng.
Có lẽ khi ngươi còn đang đắm chìm trong quá khứ bi thảm, người khác đã trở lại cuộc sống của mình tiếp tục sinh sống cuộc đời của bọn họ, trong câu chuyện của Lâm Hâm Hoa và Trương Oánh Nghênh bọn họ đều là "người khác" kia.
Lúc này Vương đạo diễn đột nhiên đưa ra một nhiệm vụ cho Khương Hành.
Chiều nay hắn phải dẫn người tới siêu thị trên thị trấn mua chút đồ dùng sinh hoạt, Vương đạo diễn cho hắn mang theo Lý Quân người mà Khương Hành vẫn luôn không tìm thấy, những người khác liền ở khách sạn tiếp đãi khách nhân, hắn tin Cung Tử Bội có năng lực để xử lý quan hệ giữa nhân viên khách sạn và khách trụ, hơn nữa hiện tại cô làm rất tốt. Ở phương diện nhiệt tình đãi khách, Khương Hành thật sự chỉ có thể là công nhân, còn Lý Quân thì sao, tiếp đón hữu lễ nhưng lại thiếu nhiệt tình, hai người đều không thích hợp ở lại khách sạn, đành phải bị phái ra ngoài làm việc khác.
Hiện tại Vương đạo diễn thay đổi chủ ý quay chụp lúc trước, hắn muốn đem chương trình này tạo thành hai tuyến, một tuyến là kinh doanh khách sạn, một là tuyến tình cảm, tình cảm anh em hay tình cảm yêu đương cũng được, hắn muốn đào ra toàn bộ.
Không muốn ứng phó với khách nhân, vậy các cậu phải nói chuyện tình cảm đi thôi.
Lấy kinh nghiệm từng trải của hắn, Vương đạo diễn rất chắc chắn, hai thanh niên mất tự nhiên này buổi sáng là giận dỗi nhau!
Hiện tại bọn họ cần một cơ hội ở chung riêng với nhau, nếu bọn họ không vội giải quyết vấn đề, như vậy chương trình sẽ tạo cơ hội cho bọn họ.
Nhiệm vụ đến siêu thị mua sắm cực thích hợp.
Khương Hành lấy chìa khóa xe, đang muốn gọi Lý Quân, kết quả người ta không cần hắn gọi đã tự động lên xe, toàn bộ hành trình không nói với hắn một câu nào.
Hai người quay phim đi theo phía sau, ngoài ra còn có một chiếc xe cho nhân viên công tác đi theo, ra ngoài không thể bằng ở trong khách sạn, với gương mặt kia của Khương Hành, có che giấu thế nào cũng bị người qua đường cẩn thận nhận ra.
Lý Quân ngủ trưa dậy sớm, trước tiên biết được nhiệm vụ mà Vương đạo diễn an bài, sớm thu thập xong đồ vật mang ra cửa, anh đeo một cái túi chéo đơn giản, có thể đựng di động, ví tiền linh tinh, rất tiện lợi.
Khương Hành thì ngược lại, ngoại trừ một cái di động thì không mang theo gì hết, hắn cảm thấy tổ tiết mục hẳn là cho người mang theo tiền, theo thói quen đã có người an bài hết giúp hắn những việc linh tinh, hắn cũng liền tùy ý.
Lúc này bọn họ đi tới siêu thị lớn ở trên thị trấn kia.
Dọc theo đường đi, Lý Quân không nói một câu nào với Khương Hành, mà Khương Hành cũng không rên một tiếng, im lặng là chú thích tốt nhất của hai người bọn họ lúc này.
Khương Hành nhớ tới giấc mơ lúc trưa, trong lòng hoảng loạn không thôi, hắn muốn xin lỗi Lý Quân, nhưng phía sau còn có hai người quay phim, hắn không nói được nên lời, huống chi, Lý Quân cũng không cho hắn cơ hội xin lỗi, hắn vừa rồi đi tìm Lý Quân, nửa ngày cũng không thấy, chờ tổ tiết mục muốn bọn họ ra ngoài, thì tự cậu ta lại xuất hiện. Lý Quân còn trốn kỹ hơn hắn, Khương Hành lại không giỏi tìm người, nếu chơi trò chơi trốn tìm, vậy chắc chắn hắn sẽ thua không ngóc đầu nổi.
Việc ban sáng đúng là hắn không đúng, hắn không nên phát giận lung tung, nhưng như vậy cũng không thể không cho hắn một cơ hội để xin lỗi chứ, hắn biết sai rồi.
Nhưng Lý Quân cũng không nhắc tới chuyện của cậu ấy và Chu Quỳnh Ngọc, bọn họ còn là bạn học cùng lớp, cực kỳ khiến người ghét Chu Quỳnh Ngọc, càng nghĩ càng ghen tị.
Tầm mắt Lý Quân vẫn luôn dừng ở ngoài cửa sổ, chết sống không có bất luận tiếp xúc gì với tầm mắt của Khương Hành.
Anh cảm thấy Khương Hành gần đây quá thoải mái rồi, quên mất vị gừng cay muối mặn của cuộc sống rồi.
Khương Hành an an phận phận lái xe, không dám phỏng đoán suy nghĩ của Lý Quân, ngày hôm qua mới vừa chứng kiến hiện trường chia tay của người khác, hắn không muốn có loại kinh nghiệm này, ngay cả thể nghiệm một chút cũng không muốn.
Nhưng hiện tại hắn phải mở lời trước, lấy tính cách của Lý Quân, cậu ta cho dù có làm bản thân nghẹn chết cũng sẽ không mở miệng.
Khương Hành rầu rĩ nghĩ: Mình sao lại chọc phải một người bạn trai tràn ngập phong cách các nhân như vậy, chua xót.
Khương Hành quen cửa quen nẻo chạy xe tới tầng hầm đỗ xe, khi xuống xe, hắn nói với Lý Quân: "Tới rồi."
Lý Quân trực tiếp mở cửa xuống xe, Khương Hành nhìn chằm chằm bóng dáng của anh: Cậu trả lời tôi một chút được không.
Tuy đang trong lúc chiến tranh lạnh, nhưng vẫn đang quay chương trình, Khương Hành hiếm khi vắt hết óc tìm kiếm đề tài nói chuyện với Lý Quân.
Khương Hành: Cậu không để ý tới tôi, tôi để ý tới cậu là được nhỉ.
Hắn lại hỏi lần nữa: "Chúng ta đi theo hướng nào?"
Lý Quân chỉ chỉ biển báo giao thông, vẫn cứ không nói lời nào với hắn.
Hai người quay phim vẫn luôn đi theo phía sau Khương Hành và Lý Quân nhìn nhau, đây là dáng vẻ tình lữ cãi nhau nha.
Nhân viên công tác đi sau an tĩnh như gà, đi đường cũng không dám phát ra tiếng động quá lớn.
Khương Hành đi theo sau Lý Quân rất nhanh liền nhìn thấy thang máy đi lên siêu thị ở tầng ba, hai người vừa lên liền đi vào, không gặp người nào cùng đi thang máy, đều là người tổ tiết mục bọn họ.
Vì thang máy đã đủ người, bọn họ trực tiếp đi lên tầng ba.
Xe chở hàng ở siêu thị ở ngay lối vào, Lý Quân trực tiếp đi về phía chúng, đang chuẩn bị chọn một chiếc, thì Khương Hành đi nhanh hơn một bước lấy một cái trước, thái độ quả thực rất tích cực.
Lý Quân liếc hắn một cái, sau đó xoay người đi vào bên trong, Khương Hành đẩy xe đi theo anh, có vài phần ủy khuất.
Một tuần không tới siêu thị, phong cách nơi này rõ ràng đã khác, thời gian nghỉ hè, nơi nơi đều có hoạt động, các loại giảm giá và chiết khấu, cực kỳ hấp dẫn người tới.
Lối vào bày bán đủ loại di động, trên quầy tủ kính bày biển giảm giá cực lớn, còn có quà tặng và hoạt động rút thăm trúng thưởng, Lý Quân nhìn lướt qua, không có hứng thú mấy, nhưng Khương Hành thì lại chăm chú xem, một anh chàng đẹp trai mặc đồng phục bán hàng thấy hắn nhìn chăm chú vào một loại di động mới ra, lập tức tiến lên đẩy mạnh tiêu thụ hàng mới với Khương Hành.
Nhân viên bán hàng mặt đầy chuyên nghiệp mỉm cười: "Tiên sinh, có muốn xem loại di động Green 111 pro mới đưa ra thị trường này không, nó không chỉ có tính năng nhận diện mặt người, còn có rất nhiều tính năng mới, ngài xem, hiện tại đã kết nối 5G, mua một cái về nhà liền có thể sử dụng tốc độ mạng nhanh nhất, xem phim nhanh nhất, chơi game nhanh nhất!"
Hai chữ "chơi game" hoàn toàn khiến Khương Hành bị đốn ngã, không chỉ động tâm mà tay còn có chút ngứa, liền muốn nhìn thử di động 5G là cảm giác như nào, di động của hắn hiện tại cũng không phải loại mới nhất, là lúc nên đổi rồi.
Nhân viên bán hàng am hiểu nhìn mặt đoán ý: "Tiên sinh, ngài có thể cầm thử di động một chút xem, thiết kế bên ngoài cũng không tồi, nhìn một cái cũng không mất vài phút của ngài, loại di động này chơi game cũng không tồi, sạc pin nửa tiếng là có thể chơi game trong ba tiếng!"
Khương Hành bị lời hắn nói càng thêm động tâm, đặc biệt là công năng 5G này, nghe nói khi dùng 5G, về sau tốc độ download video chỉ là việc trong một hai giây, suy nghĩ mua một cái về dùng hình như cũng không tệ, nếu Lý Quân cũng muốn có thể mua hai cái.
Lý Quân đang chọn hộp giấy rút mà khách sạn hay dùng ở trên kệ hàng phía trước, cũng không phát hiện Khương Hành đang mang theo người quay phim hoạt động ở trước quầy bán di động, chờ tới khi anh chọn vài cái hộp gỗ màu sắc chất lượng đều không tệ lắm xong, vừa ngẩng đầu, liền phát hiện Khương Hành cũng không đi theo, anh trầm mặt cầm theo hộp đi qua.
Lúc này nhân viên bán hàng đang giới thiệu màu sắc giúp Khương Hành: "Tiên sinh, chiếc điện thoại Green 111 pro này của chúng tôi tổng cộng có bốn màu: Màu phấn hồng, màu xanh da trời, màu đen cao lãnh, và màu hoa hồng vàng, ngài xem màu nào hợp ý ngài, cá nhân tôi cảm thấy ngài rất hợp với màu đen cao lãnh, cực kỳ phù hợp với hình tượng của ngài."
Khương Hành cảm thấy hắn nói đúng, mua di động tự nhiên phải khiêm tốn mà xa hoa có nội hàm.
Không biết Lý Quân đã đi tới cạnh người Khương Hành, đem hộp khăn giấy trong tay để vào xe mua sắm, phát ra từng tiếng động.
Nhân viên bán hàng tựa hồ đang vội vã tiêu thụ hàng hóa, không ngừng hướng dẫn Khương Hành mua di động mới, ngay cả diện mạo của hắn cũng không chú ý lắm.
Lúc này Khương Hành cũng đã động tâm, đang muốn thoải mái hào phóng mua hai cái di động gần 20.000 CNH (khoảng 68 triệu vnđ), vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Lý Quân.
Lý Quân nhìn ánh mắt hắn liền biết hắn muốn làm gì, hỏi: "Muốn mua?"
Khương Hành ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, di động kiểu mới có kết nối 5G, cậu cảm thấy sao?" Rất thời thượng có phải không, cậu sẽ ủng hộ tôi nhỉ.
Lý Quân cầm lấy bản cái di động trưng bày màu đen trên tay Khương Hành: "Đúng là không tồi, cầm lên cũng được."
Khương Hành cảm thấy Lý Quân thật tinh mắt giống hắn, hắn cũng cảm thấy rất không tồi, cực kỳ muốn mua: "Vậy cậu cũng cảm thấy không tồi, chúng ta liền mua một cái về thử xem."
Lý Quân nhẹ nhàng đặt điện thoại di động lên trên quầy, nhàn nhàn nhìn qua Khương Hành một cái, tùy ý hỏi: "Khương lão sư, anh có tiền không?"
Hoàn toàn không suy xét tới vấn đề trả tiền như thế nào Khương Hành: "......"
Hắn sờ sờ túi quần của mình, không mang ví tiền, di động tùy thân mang theo để tránh không cho tin tức cá nhân bị lộ ra ngoài nên cũng không cài ví thanh toán Alipay và Wechat.
Nói tóm lại, Khương lão sư giờ phút này, không, xu, dính, túi!
Xong!
Khương Hành: Sao, sao mình lại nghèo như vậy!
.......
Tiểu kịch trường
Khương Hành: Anh cư nhiên không có tiền!
Lý Quân: Ừ.
Khương Hành: Anh muốn ăn kem.
Lý Quân: Ừ.
Khương Hành: Mới có năm đồng!
Lý Quân: Không đủ? [ lại đưa 5 đồng ]
Khương Hành:......[ nước mắt lưng tròng ]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook