Một nụ hôn cũng không thể giải thích tất cả vấn đề.

Kết thúc nụ hôn, Lý Quân nhíu mày, đẩy hắn ra, giương mắt nhìn Khương Hành: "Lời hứa gì?"

Khi Khương Hành khẩn trương hay ngượng ngùng theo bản năng đều gãi gãi đầu, hắn cho tới nay đều có thói quen như vậy.

Khương Hành: "Chính là khi hai chúng ta quen biết nhau hồi còn nhỏ ấy? Em không nhớ sao?"

Lý Quân lắc đầu: "Không nhớ rõ."

Khương Hành: "Hồi cấp 2 không phải em học trường Tam Trung sao."

Lý Quân: "Đúng là cấp 2 em học ở Tam Trung hai năm, nhưng năm thứ ba em tới nhà ông bà ngoại ở, ở một năm, lên cấp 3 mới trở về."

Khương Hành nghiêm túc hỏi anh: "Thật sự không nhớ sao? Anh là học trưởng của em, đã mời em ăn cơm."

Lý Quân như cũ lắc đầu: "Không nhớ rõ."

Khương Hành cảm thấy vô cùng mất mát, thì ra chỉ có hắn nhớ rõ Lý Quân, mà Lý Quân lại đã sớm quên mất hắn. Nhưng mà, năng lực tự lành của hắn rất tốt, một chút đã ổn lại, Tiểu Quân không nhớ cũng tốt, là bản thân lúc trước có lỗi, vậy hắn sẽ không bị truy cứu, vẫn rất sợ Tiểu Quân tức giận. Kỳ thực hắn cũng nghi ngờ Lý Quân có phải cố ý nói không nhớ, nhưng quan sát vẻ mặt của anh, hình như là thật sự không nhớ, khi nhắc tới chuyện này anh có vẻ có chút mê mang.

Khương Hành: "Em không nhớ thì thôi, là anh trước đây có sai." Nếu không phải hắn quên, không chừng hai người bọn họ có thể kết hôn sớm mấy năm, làm gì gặp phải đám chuyện hư hỏng này.

Lý Quân đem sách đặt sang một bên, thanh âm lạnh lùng: "Anh trước nói cho em, anh quên mất lời hứa gì với em?"

Dưới cái nhìn chăm chú của Lý Quân, Khương Hành không thể không thành thật khai ra: "Chính là muốn ngày hôm sau tặng quà cho em, nhưng trong nhà đột nhiên xảy ra chút việc, liền tức giận mà quên mất."

Lý Quân: "Vậy ý anh là, lúc trước cảm thấy em khá không quan trọng, cho nên liền quên mất em."

Khương Hành vội vàng phủ nhận: "Không đúng không đúng, là buổi tối trước một ngày anh về nhà ăn cơm, hỏi mẹ anh có tiền lẻ đi xe công cộng về trường không, bà bảo anh tự mình tìm trong ngăn tủ, vừa lật lên liền nhìn thấy giấy chứng nhận ly hôn của bọn họ. Em biết, ba mẹ anh bọn họ vẫn luôn là vợ chồng ân ái khiến người khác hâm mộ, mỗi năm ăn tết, mọi người đều sẽ nhìn ba người nhà bọn anh bằng ánh mắt hâm mộ, người lớn hâm mộ ba mẹ anh có con trai biết kiếm tiền, đứa nhỏ thì hâm mộ anh có ba mẹ tính tình tốt. Lúc ấy giây phút nhìn thấy giấy chứng nhận ly hôn kia, anh liền cảm thấy cực kỳ châm chọc, ngày chứng nhận ly hôn, chứng tỏ bọn họ đã ly hôn cách đó một năm. Anh không biết bọn họ làm thế nào giả bộ như không có gì ở trước mặt anh được như vậy, cảm xúc của anh lúc ấy rất không xong, thậm chí anh nghĩ, nếu bọn họ vứt bỏ anh, anh sẽ không đi thi tốt nghiệp, để bọn họ tức chết."

Lý Quân có thể lý giải tâm tình của hắn: "Sau đó thì sao?"

Khương Hành: "Sau đó vài ngày anh không tới trường, đến nhà Cẩm Lý ở, mấy người bạn tốt của anh mỗi ngày không ở trường ôn tập, luân phiên tới đây giảng bài cho anh, hiện tại nhớ lại còn hơi ngượng ngùng, cũng không biết có ảnh hưởng tới sự phát huy của bọn họ trong kỳ thi tốt nghiệp hay không."

Lý Quân: "Không sao, mọi người đều có thể hiểu, em cho rằng anh sau khi thi tốt nghiệp mới biết việc ba mẹ đã ly hôn."

Khương Hành: "Lúc trước nói cho em bọn họ ly hôn vào lúc anh 20 tuổi là có lý do, anh là muốn trước khi kết hôn nói cho em lúc trước lý do anh không tuân thủ ước định, ai biết lại xảy ra việc như này, mãi cho đến hiện tại mới nhớ lại tất cả mọi việc."

Lý Quân: "Vậy bây giờ anh còn có gì giấu em."

Khương Hành thật đúng là nỗ lực nhớ lại: "Tin anh, sẽ không có nữa, tất cả ký ức của anh đều đã trở lại."

Lý Quân sờ sờ trán hắn: "Lại đi kiểm tra một lần đi, như vậy em sẽ yên tâm hơn." Biết Khương Hành không sao, anh cũng vui vẻ.

Khương Hành kể lại cho Lý Quân chuyện xảy ra của bản thân trong giai đoạn trước khi thi tốt nghiệp xong, vẫn hơi hơi mong đợi Lý Quân có thể nhớ ra mình, hắn dùng ngón tay chạm chạm: "Em hiện tại có nhớ lại một chút về đoạn thời gian chúng ta quen biết không."

Lý Quân quyết đoán lắc đầu: "Không có nha, có lẽ lúc ấy anh thất tín với em, sau khi em chuyển trường gặp được bạn học mới, liền quên mất chuyện này, hiện tại cũng không nhớ ra."

Khương Hành tin tưởng không chút nghi ngờ, bạn trai anh đã nói như vậy rồi, còn có cái gì không thể tin, nhưng như vậy có một chút mất mất.

Bạn trai hắn không nhớ ra việc khi bọn họ còn nhỏ khiến hắn có chút khổ sở, có thể thấy được lúc ấy Lý Quân phát hiện hắn hoàn toàn không nhớ ra anh, chắc chắn càng khó chịu, trong lòng lại thương bạn trai thêm vài phần.

Chuyện thất tín này hắn nhớ rất nhiều năm, có đôi khi nằm mơ cũng mơ thấy, tận đến khi hắn gặp lại Lý Quân ở phim trường, nhìn thấy anh vì cuộc sống mà bôn ba, nhìn anh, Khương Hành liền muốn giống như năm đó, muốn chiếu cố cậu nhóc gầy đến nhọn cả cằm, đặc biệt muốn.

Khương Hành: "Không sao, là vấn đề của anh."

Lý Quân đột nhiên phì cười: "Quan hệ của anh và ba mẹ anh cũng không tệ nhỉ, hiện tại còn để ý chuyện quá khứ không?"

Khương Hành: "Qua nhiều năm như vậy rồi, hiện tại đã sớm không thèm để ý, chỉ cần mọi người sống tốt thì có gì cần so đo, kỳ thực như bây giờ lại càng tốt, ba người bọn anh càng giống như bạn bè, có chuyện gì đều có thể chia sẻ với nhau, hiện tại bọn họ cũng sống thật sự vui vẻ."

Lý Quân: "Đã nhìn ra rất tốt."

Khương Hành hỏi anh: "Hồi cấp 2 em xảy ra chuyện gì sao?"

Lý Quân: "Lúc ấy mẹ em qua đời không bao lâu, ba em liền mang bạn gái mới về nhà ăn cơm cùng chúng em, em cảm thấy ông phản bội mẹ, tâm trạng không tốt lắm, năm thứ 3 liền đi tới nhà ông bà ngoại ở."

Khương Hành cũng không biết mẹ Lý Quân qua đời vào năm nào: "Mẹ em lúc ấy qua đời được bao lâu?"

Lý Quân đếm đếm: "Hơn hai năm đi."

Khương Hành luôn luôn thẳng thắn: "Bà ấy...qua đời như thế nào?"

Lúc này Hạt Cát nhìn chậu cơm của mình còn chưa có bữa tối, lúc lắc chạy tới mổ cẳng chân Lý Quân.

Lý Quân ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường và sắc trời bên ngoài: "Đã muộn thế này rồi sao?"

Không khí tán gẫu của hai người bị cắt ngang, Khương Hành trừng mắt với Hạt Cát một cái, vịt thối không có mắt, từ sau khi có tã giây xinh đẹp, không cho nó mặc còn không vui.

Lý Quân cười nói: "Sau này nói cho anh, anh đi cho nó chút rau xanh đi, lại thêm chút cá con, nó đặc biệt thích ăn cái đó."

Khương Hành vỗ vỗ cái cánh có chút cứng: "Ăn còn ngon hơn cả chúng ta, mỗi ngày không phải ngũ cốc hoa màu thì chính là cá là sò."

Lý Quân nói: "Hôm qua ba còn hỏi em, cá nhỏ cho nó còn đủ ăn hay không, không đủ mỗi ngày cho người mang tới đây."

Khương Hành: "Hâm mộ, ba em cũng chưa quan tâm tới anh." Không nghĩ tới có một ngày hắn lại ghen tị với một con vịt!

Lý Quân: "Sao lại chưa, anh cho rằng những hải sản mà anh ăn gì đó là cho em à?"

Khương Hành lập tức tươi cười rạng rỡ, thò lại gần hôn Lý Quân một cái: "Thật vậy sao?"

"Thật."

"Cạc cạc cạc." Hạt Cát đi ở phía trước, lại phát hiện Khương Hành không đuổi kịp, quay đầu lại nhắc nhở hắn nhanh một chút.

Lý Quân phát hiện thần thái bạn trai và Hạt Cát lúc này rất giống nhau, không nhịn được cười.

Khương Hành bị anh cười đến vẻ mặt không thể hiểu được.

Cơm chiều là hai người cùng nhau chuẩn bị, Khương Hành làm trợ thủ.

Dùng qua bữa tối, thừa dịp sắc trời còn không muộn, Khương Hành lôi kéo Lý Quân ra công viên bên cạnh tản bộ.

Hạt Cát cũng muốn đi theo, nhưng hiện tại thời tiết quá nóng, sợ nó bị cảm nắng thành vịt nướng, không dẫn theo.

Ở khu vực phần lớn đều là hộ gia đình này, đi ra ngoài tản bộ đều là người già mang theo đứa nhỏ.

Khương Hành lôi kéo mũ của mình, nhỏ giọng nói với Lý Quân: "Sao chúng ta đi đâu cũng gặp phải người gài và trẻ nhỏ thế nhỉ?"

Lý Quân lắc đầu: "Trùng hợp đi." Thấy Khương Hành nhìn trái nhìn phải: "Nhìn gì thế?"

Khương Hành chỉ cho anh vài vị trí gắn camera an ninh: "Hiện tại xã hội thật không có chút riêng tư cá nhân nào."

Lý Quân: "Ừ, đúng, các loại số liệu, đem sở thích của anh nhìn thấu hết."

Khương Hành: "....." Hắn cảm thấy Lý Quân giống như số liệu của mình, bởi vì luôn có thể nhìn thấu mình, nghĩ tới điều này bất ngờ cảm thấy ngọt ngào.

Hai người không dám ở bên ngoài quá lâu, rất nhanh liền về nhà.

Dọc theo đường đi rất an tĩnh, trên đường không người, Khương Hành cực kỳ quả cảm, quang minh chính đại dắt tay Lý Quân.

Ban đêm độc thuộc về riêng hai người bọn họ phá lệ an lành yên tĩnh.

Mà lúc này internet lại vô cùng náo nhiệt, bởi vì tập 6 <Có cái khách sạn> phát sóng.

Khương Hành đối mặt với sự vây công của một đám bác gái, nói trắng ra: "Cháu có người thích."

Tối nay sợi gừng nhất định phải tan nát cõi lòng, chồng/bạn trai bọn họ đã có người trong lòng!

Còn đang tan nát cõi lòng, chớp mắt liền nhìn thấy hình ảnh chỉ muốn đập màn hình, Lý Quân cư nhiên nằm, nằm trên đùi Khương Hành ngủ trưa, Khương lão sư có người thích rồi có được không?

Không đúng, không đúng, Khương lão sư lúc này không phải nên đẩy Lý Quân ra sao? Hắn không đẩy ra chắc chắn là vì ngại ngùng, Khương lão sư quả thực vừa tốt tính vừa đẹp trai.

Fan không muốn tin vào sự thật đại khái chính là chết sống không chịu suy nghĩ theo phương diện Lý Quân là người yêu của Khương Hành, mà fan lý trí đã nhìn thấu chân tướng, rõ ràng như vậy còn chưa hiểu sao? Còn muốn hỏi sao? Còn muốn đoán sao? Hà tất phải lừa mình dối người!

Weibo Khương Hành chỉ share tuyên truyền tập 6, còn là do người đại diện Ngũ Sâm share, hắn lúc này còn tưởng rằng Khương Hành tham gia tụ hội bạn học cũ, cũng không biết hắn đã sớm về nhà với bạn trai.

Tập 6 vừa phát sóng, kèm theo chính là các loại hot search tương quan, thiếu chút nữa muốn đem vũ trụ server nổ tung!

Bởi vì hôm nay mọi người đều chú ý chung một đề tài!

Người yêu Khương Hành là ai còn chưa đoán ra được sao?

Lại là nằm đùi, lại là rừng cây nhỏ, còn hơn nửa đêm đi sân sau làm tên hái hoa tặc, bó hoa thức đêm để bó ngày hôm sau xuất hiện ở trên bàn trong phòng Lý Quân, nếu như này còn chưa nhìn ra mờ ám, võng hữu phải chọc cho hai mắt mù đi có được không?

Đêm nay đề tài đứng đầu hot search trực tiếp đặt trước.

# Chắc chắn người yêu của Khương Hành là Lý Quân #

# Khương Hành suốt đêm hái hoa tặng Lý Quân #

# Khương Hành cùng Lý Quân ấm áp ngủ trưa #

# Lý Quân không xứng với Khương Hành #

# Khương Hành có người thích#

# Sợi gừng khóc #

Ngũ sâm trực tiếp kêu đoàn đội xã giao chuẩn bị sẵn sàng thông cáo hai người sẽ công khai bất cứ lúc nào.

Đêm nay Lý Quân và Khương Hành không xem chương trình, cảm xúc đến liền trực tiếp lăn lên trên giường, làm gì còn tâm tình quan tâm sự tình trên mạng chứ, di động cũng không biết bị ném tới góc nào, không phải thiên tai hỏa hoạn bọn họ sẽ không từ trên giường bò dậy tìm.

Hơn nửa đêm, Ngũ Sâm nhắn tin cho Khương Hành nhưng không trả lời, gửi tin nhắn cho Lý Quân cũng đồng dạng không trả lời, hắn chỉ có thể tìm Cao Tín, kết quả hai người ai cũng không có tin tức của bọn họ, Ngũ Sâm lại chạy đi hỏi Vệ Diên, kết quả đối phương nói cho hắn Khương Hành căn bản không đi tham gia yến hội.

Được lắm, hai tên gia hỏa này có lẽ không biết đang ở đâu nói chuyện yêu đương người lớn!

Ngũ Sâm và Cao Tín mở video wechat, nhìn nhau không nói gì.

Sau một lúc lâu, Cao Tín mới hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Ngũ Sâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Chờ đi, tôi không tin Khương Hành còn có thể một đêm bảy lần lang."

Cao Tín: "Có lẽ là Lý Quân thì sao?"

Ngũ Sâm: "Tôi cảm thấy là Khương Hành."

Cao Tín: "Nhưng Lý Quân phúc hắc."

Ngũ Sâm: "Vẫn cảm thấy là Khương Hành."

Cao Tín: "Là Lý Quân, tôi cúp máy."

Ngũ Sâm vỗ thật mạnh vào trán: "...."

Không phải, hai người bọn họ không phải là đang thương lượng công khai hay không công khai sao?

Khương Hành đáng chết, tai họa tinh.

- ----

Tiểu kịch trường:

Khương Hành: Ta, Khương Hành, một đêm bảy lần, tìm hiểu một chút.

Lý Quân: Đừng nói lung tung những việc không liên quan.

Khương Hành:......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương