Trước Lúc Mặt Trời Lặn
-
7: Kẹo Vị Vải Thiều
Chương 7: Kẹo vị vải thiều
===========***===========
Lão Tiết đứng ở bục giảng dành ra ba phút nhiệt tình phát biểu, mới nói được nửa câu "chăm chỉ học tập, tiến bộ từng ngày" đã bị một cuộc điện thoại cấp bách gọi đi, cơ hồ chân trước của lão vừa mới bước ra cửa, phía sau cả lớp liền ồn ào như một cái chợ, Yến Dương nương theo âm thanh ồn ào trong lớp, nghiêng đầu hỏi Từ Triều bên cạnh.
"Sáng nay cậu có gặp được đám người Thành Lương không? Ừ thì, chính là bọn người có mang theo một tên đinh mũi đặc biệt lớn.
"
Nghe vậy, tay cầm bút của Từ Triều run lên, chiếc bút nước "ba" một tiếng rơi xuống bàn, sau đó lăn trên mặt đất.
Không lẽ thật sự gặp sao?
Hắn nhất thời nóng nảy nắm lấy cổ tay Từ Triều, nhìn một lượt từ trên xuống dưới: "Gặp ở đâu? Bọn chúng đánh cậu sao? Vậy cậu!.
.
"
"Không có.
" Yến Dương còn chưa nói xong đã bị Từ Triều cắt ngang, cậu nhẹ nhàng tránh khỏi tay Yến Dương, khom người nhặt bút lên, một lần nữa đặt lại trên bàn, "Chỉ là tôi dậy muộn.
"
"! ! Ồ.
"
Yến Dương nhìn ra Từ Triều không nói thật, nhưng nếu không phải bọn Thành Lương, vậy thì không có liên quan gì đến hắn, hắn cũng không phải khăn quàng đỏ đương đại, có vô số trái tim ấm áp.
Huống chi đối phương cũng không cần hắn nhúng tay vào chuyện của mình.
Yến Dương cũng không muốn tự làm mình mất mặt nữa, đeo tai nghe vào, tiện tay mở một trò chơi trên điện thoại di động.
Hắn trước nay luôn tải trò chơi về với số lượng lớn, khi nào nhàm chán thì mở ra từng cái một, xem cái nào vừa mắt thì chơi thêm vài lần, game lần này hắn chơi chính là game hai ngày trước hắn chơi qua, tuy rằng là một trò chơi cung nữ thăng cấp rất quê mùa, nhưng hắn cảm thấy cũng không tệ lắm, liền lưu lại cho đến bây giờ.
Cấp bậc của nhân vật hiện tại đã thăng cấp thành Yến tần, được mời tham dự yến tiệc do quý phi chiêu đãi, trong yến tiệc quý phi ban cho hắn một chén rượu, lúc này hệ thống tự động hiện ra lựa chọn.
——Quý phi ban cho ngươi một chén rượu, uống hay không uống?
Yến Dương nhìn chằm chằm vào các lựa chọn, hồi tưởng lại nhân vật của mình trong cốt truyện có chút qua lại với vị quý phi này, nhưng đối phương chính là quý phi!.
.
Hắn do dự một lúc, chậm rãi uống.
"Bởi vì ngươi đã đắc tội với quý phi, quý phi đã bỏ hạc đỉnh hồng vào chung rượu đưa cho ngươi uống, ngươi bị trúng độc mà chết.
"
! !
Yến Dương thầm mắng một tiếng, nhanh chóng thoát ra và quay trở lại nút chọn, lần này hắn chọn không uống.
"Bởi vì ngươi cự tuyệt rượu quý phi ban, bị quý phi gán tội đại bất kính giam vào đại lao, tuyệt vọng mà chết.
"
Mẹ kiếp!
Nhìn vào giao diện xám xịt, Yến Dương cảm thấy đem trò chơi này lưu lại trên điện thoại di động hơn một ngày trời quả thật là mất trí, hắn dứt khoát thoát khỏi trò chơi và nhấp vào gỡ cài đặt.
Đúng là một trò chơi rác rưởi!
Hắn ném điện thoại di động vào hộc bàn, lấy áo khoác đồng phục trùm lên đầu, một lần nữa lựa chọn đi ngủ.
Có lẽ do hôm qua ngủ đủ rồi, Yến Dương lần này mới chỉ chợp mắt hai tiết học đã bị Chu Công từ trong mộng cảnh đá ra, hắn nằm sấp trên bàn, gương mặt buồn ngủ mông lung nhìn lướt qua phòng học.
Lúc này là giờ ra chơi sau hai tiết học, có ba mươi phút, mọi người có thể chọn ra sân chơi để đổ mồ hôi hoặc đi xuống căn tin của trường lấp đầy bụng mình, trong lớp giờ đây thưa thớt chỉ có vài người ngồi, đặc biệt yên tĩnh.
Tầm mắt Yến Dương xoay một vòng quanh phòng học, cuối cùng dường như lơ đãng trượt về phía bên tay trái, Từ Triều đang gối đầu trên cánh tay mình, mặt nghiêng ra ngoài cửa sổ, thoạt nhìn là đang ngủ say.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khung cửa sổ không hề che chắn chiếu vào người đang say ngủ, Yến Dương đứng dậy, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ không có dấu hiệu hạ nhiệt, vươn tay kéo rèm cửa lại.
Trời quá nóng.
Hắn ngồi trở lại chỗ của mình, lần mò tìm điện thoại di động trong hộc bàn, chỉ là điện thoại không tìm được, mà thay vào đó là một phong bì.
Phong bì làm bằng giấy kraft rất đơn sơ, lúc Yến Dương lấy ra, mặt trên không hề viết bất cứ thông tin gì, hắn nhẹ nhàng lật một cái, mấy hàng chữ xinh đẹp liền hiện ra trước mắt.
—— Người nhận Yến Dương.
Ở góc dưới bên phải còn vẽ một bóng người nhỏ bé trong phiên bản Q, đang cầm một tấm biển hiệu có ghi hai chữ "xin lỗi".
Nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lướt qua phong bì, bên trong không có nhiều thứ, rất dễ dàng lấy ra một cây kẹo mút cùng giấy viết thư gấp thành ô vuông, Yến Dương trong đầu nhanh chóng lướt qua nét chữ một lần, dễ dàng biết được ai là người viết.
Nét chữ đẹp như vậy cũng không nhiều mấy, và hắn đã tình cờ nhìn thấy vào ngày hôm qua.
Là Từ Triều.
Phong bì không được niêm phong, vì vậy Yến Dương đem đồ vật bên trong móc ra và đặt ở trên bàn, mọi thứ gần như hắn dự đoán, chỉ là trong tờ giấy được gấp còn kẹp một tờ nhân dân tệ.
20 tệ, không nhiều không ít, vừa vặn là tiền mì hôm qua.
Thậm chí không cần mở tờ giấy viết thư ra, Yến Dương cũng biết bên trong viết cái gì, lá thư này đã hoàn thành sứ mệnh của nó, chờ đợi nó chính là bị ném vào sọt rác ở phía sau lớp học.
Nhưng ngón tay Yến Dương lại chà xát nhiều lần trên giấy viết thư, giấy thô ráp đã bị mài mòn bong ra vài mảnh vụn, dính vào ngón tay hắn, hắn rũ mắt nhìn hồi lâu, nhẹ nhàng búng ngón tay, mở giấy viết thư ra.
Không ngờ là, những câu từ trên giấy viết thư không nằm trong dự đoán của Yến Dương, mà là một hình vẽ đơn giản.
Bất quá, qua vài nét vẽ, đã phác thảo ra hai nhân vật phản diện phiên bản Q sống động như thật, nhân vật phản diện mắt đen cầm một cây kẹo mút đưa cho nhân vật phản diện mắt vàng, bên cạnh vẽ một hộp thoại hình đám mây, nói rằng—— ừm!.
.
kẹo vị vải thiều, ăn siêu ngon.
Dấu chấm lửng vừa dài vừa nặng, tuy không nói rõ ràng nhưng Yến Dương lại hiểu được đối phương có lẽ đang xin lỗi vì sự nóng nảy khó hiểu của mình vào ngày hôm qua, hắn nhìn chằm chằm vào chuỗi dấu chấm lửng, từ chỗ muốn nói lại thôi kia hiện ra vài phần ngượng ngùng của người vẽ tranh.
Yến Dương không khỏi cười thầm, gấp tờ giấy bỏ vào trong phong bì, lại cầm cây kẹo mút trên bàn bóc ra nhét vào miệng, sau đó quay đầu nhìn Từ Triều.
Đối phương vùi mặt vào khuỷu tay, vài tia nắng xuyên qua khe cửa sổ không chút nào kín kẽ lọt vào, chiếu vào lỗ tai lộ ra bên ngoài của đối phương, trắng đến mức muốn trong suốt, một sợi tóc đen không an phận vểnh lên, bị gió thổi vào lay động.
Yến Dương nhìn những lọn tóc lắc lư không ngừng kia, đầu lưỡi cuộn lấy kẹo trong miệng, mùi vải thiều nồng đậm tràn ngập ra, hàm răng hắn hơi dùng sức, "Răng rắc" một tiếng đem kẹo cắn thành phân nửa, cơn gió đã tự động đổi hướng, vài sợi tóc không an phận kia rốt cuộc cũng bất động.
Lê Hành và Lộ Lãng càn quét căn tin một vòng, xách túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt bước vào phòng học, vừa vào cửa liền thấy Yến ca lạnh lùng của bọn họ cong khóe môi, trong miệng còn ngậm một cây kẹo mút trước nay chưa từng ăn.
"Mẹ kiếp!"
Lê Hành kinh hô một tiếng, vài bước vọt tới trước bàn Yến Dương, chỉ vào hắn với vẻ mặt không thể tin nổi.
"Yến ca mày bắt đầu ăn kẹo khi nào vậy? Không phải nói thứ này vừa ngọt vừa ngấy, cả đời cũng sẽ không ăn sao!"
Yến Dương ngậm nửa viên kẹo còn lại trong miệng, thương hại mà nhìn con người lố lăng trước mặt, Lê Hành hoàn toàn không để ý, đưa tay mò trong chiếc túi hắn mang về, lấy ra một mớ kẹo mút màu sắc khác nhau, đưa tới trước mặt Yến Dương, "Yến ca, đều cho mày, mang theo tao đi?"
Lộ Lãng lùi lại một bước, nhìn tên thiểu năng đang điên cuồng thăm dò bên bờ vực cái chết này, vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng, hắn đã ở trong lòng vì Lê Hành nghĩ xong một bài múa nâng quan tài hoàn chỉnh của người da đen, lại phát hiện Yến Dương chẳng những không có nổi đóa, mà còn đưa tay lấy một nắm kẹo.
Lộ Lãng:???
Lê Hành nhìn Yến Dương lấy kẹo, vui mừng khôn xiết, " Yến ca, khi nào thì mày mang tao đi? Bất cứ lúc nào cũng có thể!"
Yến Dương không để ý tới hắn, ném kẹo trong tay lên bàn bên cạnh.
Từ Triều lúc này đã tỉnh, đang nhìn chằm chằm mặt bàn trống rỗng ngẩn người, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một nắm kẹo đủ màu sắc, cậu giật mình, theo bản năng nhìn về phía bên cạnh.
Yến Dương sắc mặt lạnh lùng, lời nói lại vững như vàng.
"Cho cậu.
"
Từ Triều:??
Lý Hành:???
Đó là kẹo mà hắn bỏ tiền ra mua!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook