Thời Bạc Y lùi lại, quên mất phía sau là giường, hụt bước ngã xuống, cả người bối rối.

Một giây sau hắn như hoàn hồn, giãy dụa ngồi dậy đánh về phía Hạ Hàm Tử.

“Tiểu Y?” Hạ Hàm Tử kinh ngạc đỡ chưởng của hắn.

Ánh mắt hắn đầy sợ hãi, lo sợ bất lực mà không ngừng lẩm bẩm, Hạ Hàm Tử cẩn thận lắng nghe, đều là tiếng gọi “Tiên sinh”.

“Tiểu Y…” Hạ Hàm Tử vỗ nhẹ lưng hắn “Làm sao vậy?”

Thời Bạc Y lắc đầu, đột nhiên kéo Hạ Hàm Tử đến bên giường, đẩy y ngã xuống giường, bản thân thì cưỡi lên người y. Hắn vội cởi quần áo Hạ Hàm Tử, chạm đến da thịt của đối phương như muốn xác nhận điều gì đó.

Hạ Hàm Tử đỡ eo hắn: “Tiểu Y, đệ đừng làm ta sợ.”

“Tiên sinh…” Thời Bạc Y nhìn y.

Thân thể bởi vì động tác của hắn mà trở nên hưng phấn, nhưng lo lắng trong lòng Hạ Hàm Tử đã áp đảo tình dục, y chỉ chăm chú nhìn Thời Bạc Y, cũng không có động tác, mà Thời Bạc Y lại chủ động cởi sạch, đem thứ của y nhét vào cơ thể mình.

Dù Hạ Hàm Tử có hỏi gì đi chăng nữa, Thời Bạc Y cũng chẳng nói lời nào, chỉ run rẩy gọi “Tiên sinh”, động tác lại điên cuồng trước nay chưa từng có. Cuối cùng, Hạ Hàm Tử cũng không hỏi nữa, chỉ dùng hành động để chứng minh y vẫn luôn bên cạnh hắn, không cần phải lo sợ.

Lần đầu tiên, chỉ làm đến nửa chừng mà Thời Bạc Y đã ngất đi còn Hạ Hàm Tử vẫn vô cùng hưng phấn.

Sau khi ngất đi hắn vẫn ôm chặt lấy ái nhân, y nhịn không được thở dài, đúng là tự làm bậy không thể sống.

Ngày hôm sau, lúc Thời Bạc Y tỉnh dậy giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

“Tiên sinh.” Thời Bạc Y cởi áo ngủ của Hạ Hàm Tử, tự mình rúc vào, da thịt thân cận.

Hạ Hàm Tử kệ hắn ầm ĩ, thi thoảng kéo lại chăn cho hắn.

“Thực vui.” Thời Bạc Y cọ má lên ngực y “Thực hạnh phúc.”

Hạ Hàm Tử buông lỏng tâm tình một chút, y trân trọng hôn một cái lên mi tâm hắn.

Thời Bạc Y ngốc ngốc sờ trán: “Tiên sinh, ngài rất rất yêu ta có phải không?”

“Dĩ nhiên.” Hạ Hàm Tử mỉm cười.

“Ừm…” Thời Bạc Y ôm y chặt hơn “Tiên sinh, ngài thật tốt.”

Hạ Hàm Tử cười khổ, không, y chẳng phải người tốt gì cả, mấy ngày trước y còn mắc sai lầm.

Hai người nằm trong chăn đùa chán chê, đến lúc Thời Bạc Y kêu đói bụng Hạ Hàm Tử mới vội rời giường dậy nấu cơm cho hắn.

Thời Bạc Y cười đến đuôi mắt cũng cong lên, đến tủ quần áo chọn nửa ngày mới chọn được một bộ y phục màu xanh lam. Thực ra hắn có rất ít quần áo nghiêm cẩn như vậy, phần lớn đều là y phục lả lơi, mà bộ y phục nghiêm cẩn này, là bộ năm đó trước khi vào Hợp Hoan tông hắn từng mặc.

Thay xong quần áo còn có chút lạ lẫm, nhìn mình trong Thủy Kính hồi lâu, thấy bản thân vẫn tuấn mỹ, lúc này mới vui vẻ đẩy cửa ra ngoài.

Ngoài cửa phòng khách có một vị không mời mà đến, vô cùng hèn mọn mà víu đầu tường, vừa mới đi vào đã gặp ngay Thời Bạc Y.

Người tới: “…”

“Hữu hộ pháp tỷ tỷ, tỷ… Thưởng thức thực kỳ lạ.” Thời Bạc Y kinh ngạc trợn to mắt.

Hữu hộ pháp trời sinh không thể luyến* nếu không phải sợ dùng linh lực sẽ bị Hạ Hàm Tử phất hiện, nàng đâu cần phải trèo tường.

*Sinh không thể luyến ( 生无可恋): Trời sinh định sẵn cô độc

“Nhưng mà tỷ có thể đi qua cổng mà.” Thời Bạc Y chỉ tay vào cửa viện, tuy rằng có đóng lại nhưng mà không có khóa, lúc mở cửa tạo ra chút tiếng động thì vẫn hơn là trèo tường chứ?

“…”

Hạ Hàm Tử thấy có tiếng động, thấy Hữu hộ pháp đến, cũng không đi ra, tiếp tục làm điểm tâm.

Thời Bạc Y tò mò: “Tại sao tỷ không muốn tiên sinh phát hiện tỷ vậy?”

“Bởi vì… Thôi, cũng không tính là chuyện lớn…” Hữu hộ pháp nuốt một ngụm máu, nàng sao có thể nói vì chuyện lần trước mà Hạ Hàm Tử thấy nàng một lần liền đánh một lần sao? Để thấy được tông chủ, nàng cũng chỉ có thể ra hạ sách này.

Thời Bạc Y mơ hồ, sao không nói rõ ra vậy?

“Chuyện này vô cùng quan trọng, tông chủ, ta nói cho ngài chuyện này, ngài giúp ta truyền lại cho Hạ tiên sinh, ta ta ta tạm thời không thể nói chuyện trực tiếp với ngài ấy.” Hữu hộ pháp chua xót nói “Thân phận đệ tử lần trước đưa đến phường lý đã tra được, không phải, là hắn tự làm bại lộ…”

Nói được nửa câu, đột nhiên liếc phòng bếp thấy vạt áo lấp ló bên cửa, Hữu hộ pháp quyết định nói thật nhanh: “Ta đi trước đây!! Chuyện cụ thể Hạ tiên sinh có thể đến hỏi Tả hộ pháp!!”

Loáng một cái đã không thấy người đâu.

Mắt hắn trợn to, người đâu?

“Tiểu Y.” Hạ Hàm Tử dắt hắn vào bếp “Hữu hộ pháp hơi ngốc, đệ cách nàng xa một chút, không là sẽ bị lây của nàng đó.”

Thời Bạc Y vô tội nhìn y, tiên sinh lừa người! Tiên sinh nghĩ hắn ngốc nên mới lừa hắn như vậy!

“Ngoan.” Hạ Hàm Tử hôn lên môi hắn, đi tới kệ bếp bên cạnh.

Hắn kéo ghế nhỏ ngồi bên cạnh Hạ Hàm Tử, vòng tay ôm lấy chân y.

Hạ Hàm Tử cúi đầu, xoa đầu hắn.

Bầu không khí vô cùng ấm áp, nhưng Hạ Hàm Tử vẫn thấy chỗ nào đó không đúng.

Y dùng pháp thuật lấy bánh ngọt nóng hổi từ trong lò lấy ra, vừa ngẫm nghĩ xem chỗ nào có vấn đề. Qua nửa ngày, sắc mặt y chợt thay đổi.

“Tiểu Y.” Hạ Hàm Tử cúi đầu nhìn hắn.

Thời Bạc Y vốn đang gà gật, nghe vậy mơ hồ đáp lại: “A?”

“Tiểu Y, sao đệ biết người vừa đến là Hữu hộ pháp?” Hạ Hàm Tử nhìn vào mắt hắn, không muốn bỏ qua bất cứ động tĩnh nào.

Thời Bạc Y sững người, chôn đầu vào chân y không muốn nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương