Trước Khi Anh Đến
-
C45: Trưởng thành và áp lực
Vote để tui có động lực ra chương mới nheee
_________________
Như bật cười, lấy nĩa sấn một miếng dưa vàng:
"Ừ thì vẫn thế thôi, Long tốt với tao lắm. Mà bọn tao quen nhau cũng 5-6 năm rồi, gặp bố mẹ hai bên gia đình rồi, có nhiều chuyện không còn đơn giản là chuyện của hai đứa nữa."
"Nghe phức tạp nhỉ?" Trang trầm ngâm.
"Nghe như kiểu mày bị rơi vào bẫy thu nhập trung bình ấy." Châu Anh mang lên cho chúng tôi một bình nước ép dứa, "Mày có được mức thu nhập đủ để khiến mày thấy hài lòng và an toàn, không cao không thấp, nói chung là mọi thứ vừa đủ. Mày dần phụ thuộc vào nó, mày sợ nếu bỏ công việc này sẽ không thể kiếm được công việc tốt hơn hoặc mày e ngại phải làm lại từ đầu và mày mất đi động lực phát triển..."
Thanh nhún vai:
"Nếu ở trong thị trường lao động thì đây là một dấu hiệu nguy hiểm, nhưng trong tình cảm thì chưa chắc đã không tốt."
Theo trí nhớ của tôi, Long và Như chia tay rồi quay lại năm lần bảy lượt vì Long từng không biết giữ khoảng cách trong mối quan hệ với bạn bè khác giới, chẳng rõ Long còn vấn đề gì khác nữa không và cậu ta đối xử với Như thế nào, nhưng qua lời kể của Như thì có vẻ cậu ta đã thay đổi khá nhiều.
"À đúng rồi, lần trước tao nghe nói Quân Trần với người yêu nó cãi nhau kiểu gì mà thằng Quân đấm vỡ cả bảng điều khiển xe máy." Châu Anh hạ giọng, "Sợ thật."
Quân cũng là bạn cấp Ba của chúng tôi.
"Trời đất ơi!" Trang che miệng, "Tưởng anh ấy chỉ làm con gái người ta sưng mắt thôi chứ! Ảnh làm sưng mặt là chạy vội nha!"
"Rồi sao nữa?" Như tò mò hỏi, "Con bé đấy có làm sao không?"
"Con bé đấy cũng cứng, nó bảo là: "Giờ mới yêu nhau, mày tức lên đã đấm nát cả bảng điều khiển xe, sau này mày định đ.ấ.m vỡ mặt tao à?", nguyên văn luôn." Châu Anh khúc khích cười, "Xong rồi chia tay."
Thanh chậc lưỡi:
"Tao nói thật, cái kiểu không biết kiềm chế cảm xúc như thế nguy hiểm lắm, có phải trẻ con nữa đâu mà hơi tí là nổi điên lên, phải tao thì tao cũng chạy vội."
Trang gật gù:
"So ra Long Đặng vẫn đáng yêu chán."
Thanh và Trang là hai người duy nhất không có người yêu trong đám con gái, nhưng hai đứa cho lời khuyên và bày tỏ quan điểm nhiệt tình như thể đã trải qua mấy đời chồng.
"Ừ, Long kiên nhẫn với tao lắm." Như cúi đầu bẻ tay, vẻ mặt thoáng ngại ngùng, "Năm ngoái tao ôn thi IELTS, nửa đêm Long còn ngồi giải đề rồi giảng bài cho tao nữa."
Châu Anh tủm tỉm cười:
"Bảo sao, hồi dịch Covid năm ngoái, chẳng biết ông tướng Long Đặng làm trò gì mà hơn 12 giờ đêm gửi bài Reading IELTS nhờ tao với Khánh giải hộ, hóa ra là làm cho bà Như."
Trang cười run cả tay, mãi mới nói được câu hoàn chỉnh:
"Ha ha ha dã man thật! Thế hóa ra là mày với Khánh làm hộ à?"
"Khồng, bọn tao chặn nó luôn, cuối cùng nó vẫn phải tự làm mà." Châu Anh vỗ vai Như, "Anh ấy yêu mày lắm đấy."
"Mặc dù anh ấy làm sai hơn nửa đề nhưng tao trân trọng tình cảm của anh ấy lắm." Như che miệng cười, "Thằng Long buồn cười cực, nó chụp một đống ảnh dìm của tao, bao giờ bọn tao cãi nhau đòi chia tay là nó lại lấy ảnh dìm ra dọa."
"Nghe đáng yêu thế?"
"Mẹ tao cưng nó hơn con đẻ, lần trước tao lỡ đánh nó một cái mà nó về kể lể với mẹ tao cả tiếng đồng hồ, xong mẹ bắt tao phải xin lỗi nó mới được vào ăn cơm."
Hồi cấp Ba, lúc nào tôi cũng lơ mơ như người trên trời rơi xuống, tôi gần như không biết gì về các mối quan hệ hay tin đồn trong lớp, vậy nên tôi chẳng có chủ đề chung và cũng chẳng biết phải nói gì với bạn bè cũ, tôi cứ thế ngồi ngẩn ngơ nghe mọi người trò chuyện câu được câu chăng, ai hỏi đến thì mới trả lời. Có lẽ do những người xung quanh đều đã hiểu quá rõ con người quá khứ của tôi, hoặc do trạng thái hôm nay của tôi không tốt, tôi chẳng còn năng lượng để duy trì chiếc mặt nạ khéo léo thú vị thường này nữa.
Chúng tôi ngồi tám chuyện một lúc thì hội con trai cũng ăn xong, mọi người tự giác xuống bếp hỗ trợ chủ nhà dọn dẹp, mà chủ nhà cũng chẳng thèm khách sáo:
"Bé Chanh lên nhà gọt hoa quả mời các bạn đi, để bát đũa đấy Long Đặng rửa cho, Long Đặng thích rửa bát lắm." Khánh đưa rổ hoa quả đã rửa cho Châu Anh, xua tay đuổi Châu Anh và chúng tôi lên phòng khách, "Thằng Trường cũng rửa bát đi cho quen tay, sau này lấy vợ khỏi bỡ ngỡ."
Long cãi lại:
"Ai bảo mày tao thích rửa bát?"
Quỳnh Như quét mắt liếc Long:
"Mày không thích rửa bát à?"
"... Anh có." Long tự giác đeo tạp dề, thở dài thườn thượt, "Anh thích rửa bát nhất trên đời."
Mặc dù Khánh đã nói vậy nhưng chúng tôi cũng biết ý nán lại hỗ trợ dọn dẹp đồ ăn thừa và lau bàn ghế, Trường thấy tôi vẫn lăng xăng dưới bếp thì nhét cho tôi hai quả quýt, hạ thấp tông giọng:
"Lên nhà ngồi chơi đi, tớ dọn xong thì mình về."
"Về sớm thế? Anh em lâu lắm không gặp, tí nữa bọn tao còn định hẹn nhau đi tiếp tăng hai mà giờ đã đòi về rồi?"
Tôi cũng hơi ngại:
"Mình đi một lúc cũng được, chẳng mấy khi có dịp..."
Trường vỗ nhẹ vào lưng tôi trấn an, quay đầu đáp lời:
"Để khi khác, sáng nay Huyền Chi phải đi làm mệt, tao đưa Chi về nghỉ ngơi trước, bao giờ có dịp bọn tao bù sau."
"Thôi vậy để khi khác, thiếu gì cơ hội." Khánh gật đầu, giải vây giúp chúng tôi, "Sao hai đứa mày vẫn xưng cậu tớ thế? Nghe kinh bỏ mẹ."
Một người bạn đứng cạnh toe toét cười, huých vai Trường:
"Chúng mày cosplay học sinh tiểu học à?"
Long Đặng nháy mắt với Trường:
"Sau này dẫn Huyền Chi về ra mắt mày định giới thiệu như nào? "Mẹ ơi đây là bạn sắp cưới của con" à?"
"Huyền Chi hơn Trường 1 tuổi mà, Trường phải giới thiệu là: "Mẹ ơi đây là chị sắp cưới của con.""
Tối nay Trường uống nhiều rượu nên tôi không dám để anh lái xe, Hoàng và Mai Hạ đã về Quảng Ninh từ chiều, tôi cân nhắc suy tính một hồi lâu, quyết định qua nhà anh ngủ lại một đêm.
"Cậu làm gì thế?" Trường ngồi khoanh chân trên giường, ngoan ngoãn đưa tay cho tôi, còn tôi hì hục lấy dây thừng buộc cổ tay anh vào đầu giường.
"Thế này thì cậu sẽ không làm gì tớ được." Tôi thắt một cái nút ch.ế.t, xoa đầu anh, "Đảm bảo an toàn cho hai chúng ta thôi."
Tôi không thể để người yêu tôi ngủ một mình trong trạng thái say rượu được, Hoàng không có nhà, lỡ nửa đêm anh bị ốm hay khó chịu thì tôi làm sao biết đường chăm sóc kịp thời. Nhưng mà chúng tôi mới chính thức yêu nhau được 3 ngày, tôi cảm thấy mình cần có ý thức bảo vệ bản thân.
Xong xuôi, tôi xếp một chồng chăn gối chắn giữa chúng tôi, sau đó chạy ra ngoài phòng khách tìm Thùy Trang.
"Sao Thùy Trang nặng thế? Cậu nuôi kiểu gì để nó béo thế này?" Tôi đặt Thùy Trang nằm giữa giường, phàn nàn, "Béo quá, phải giảm cân thôi."
"Béo thật, từ mai không cho Thùy Trang ăn súp thưởng nữa." Trường gật đầu đồng tình, anh nằm nghiêng người, dịu dàng nhìn tôi, chẳng thèm liếc mắt xem Thùy Trang ngang dọc gầy béo thế nào.
Ánh mắt anh nhìn tôi chứa chan tình cảm, khiến trái tim tôi run lên và gò má nóng bừng. Tôi ho khan, giả vờ nằm quay lưng lại để không phải đối diện với đôi mắt nồng nàn tình ý kia, đánh trống lảng sang chuyện khác:
"Tớ để đèn được không?"
Anh cười khẽ:
"Huyền Chi, sáng thế này tớ không ngủ được."
Tôi cắn môi:
"Thế... Tớ đọc bộ luật dân sự 2015 cho cậu dễ ngủ nhé?"
"... Thôi không cần đâu."
Một khoảng lặng kéo dài giữa hai chúng tôi, tôi nắm chặt tay, nằm co mình lại, nép sát ra mép giường, cố gắng cách xa Trường nhất có thể. Chăn, gối, ga giường và cả chiếc áo sweater rộng thùng thình trên người tôi, tất cả đều ngập tràn mùi hương của anh, cảm giác bị vây khốn khiến tôi vừa căng thẳng vừa bất an, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Sự hiện diện của Trường rất mạnh mẽ, dù anh chẳng hề làm gì, tôi vẫn không thể làm lơ anh và thôi miên mình chìm vào giấc ngủ.
Thần kinh tôi căng chặt như dây đàn, tôi không dám thở mạnh, mọi giác quan đều tập trung hết vào người phía sau lưng. Từng giây từng phút trôi qua cứ như là cực hình, trong tôi có hai Đào Huyền Chi đang tranh cãi kịch liệt, không ai chịu nhường ai. Tôi vừa muốn gần gũi anh, nhưng tôi lại sợ anh. Đúng hơn là, tôi sợ những chuyện có thể xảy ra tiếp theo, mặc dù tôi biết nếu tôi không muốn, anh sẽ không làm chuyện gì vượt quá giới hạn. Tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để làm những hành động thân mật hơn với anh, dẫu cho cơ thể tôi khao khát muốn đến gần anh, như một bản năng tự nhiên...
"Huyền Chi."
"Dạ!" Tôi giật bắn, ngơ ngác quay đầu lại, "Sao thế?"
Trường nghiêng đầu ghé sát, dịu dàng hôn lên trán tôi:
"Nằm ra giữa giường cho thoải mái, tớ sang phòng của Hoàng ngủ, tớ không khóa cửa phòng đâu, cần gì cứ mở cửa vào gọi tớ nhé."
"Ơ..." Tôi ngớ người, chống tay ngồi dậy theo anh, nhìn cuộn dây thừng trong tay anh một cách khó tin, "Dây thừng... Làm sao cậu tháo ra được?"
"Tớ vừa cử động đã tự lỏng ra rồi." Trường nhún vai một cách vô tội, anh đứng dậy xoa đầu tôi, giọng nói trầm khàn hơn hẳn mọi ngày, "Nằm chung giường với cậu thế này chắc tớ mất ngủ cả đêm mất."
Trường giữ nguyên tư thế cúi đầu nhìn chằm chằm vào môi của tôi một lúc lâu, ánh mắt có vẻ đấu tranh dữ dội lắm. Tâm trạng của tôi biến hóa theo từng giây phút chờ đợi, từ căng thẳng chuyển sang mong chờ, cuối cùng là sốt ruột. Ôi đàn ông gì mà do dự thế, dứt khoát lên chứ!
Tôi bực mình níu chặt lấy cổ áo Trường, kéo anh cúi thấp xuống và hôn "chóc" một phát vào má anh. Trước khi Trường kịp phản ứng, tôi vội vàng ngồi giật lùi lại, buông anh ra, nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu và nói thật nhanh:
"Cậu ngủ ngon!"
Mãi một lúc lâu sau tôi mới nghe thấy anh lên tiếng:
"Huyền Chi ngủ ngon."
***
Tôi nấn ná lại Hà Nội đến tận sáng 28 Tết, tất cả bạn bè của tôi đều đã về quê hết, chỉ còn mỗi Trường vẫn ở lại với tôi. Chúng tôi đưa Thùy Trang đến cửa hàng chăm sóc thú cưng, sau đó Trường chở tôi ra bến xe Mỹ Đình để đón xe khách về Nam Định.
Bến xe ngày Tết đông nghịt người, còn nửa tiếng nữa xe Hà Nội - Nam Định mới chạy, tôi đứng dưới sảnh chờ ăn nốt cái bánh bao Trường mua cho, tranh thủ từng giây phút ở bên cạnh anh.
"Tớ về Nam Định với cậu nhé?" Trường đứng tựa lưng vào tường, anh âu yếm vén tóc mái tôi ra sau tai, nửa đùa nửa thật, "Giờ mua vé xe vẫn kịp."
"Không được đâu." Tôi bật cười, thở dài, "Nếu tớ đưa cậu về Nam Định thì mẹ cậu ghét tớ mất, Tết phải về nhà với gia đình chứ."
"Hay là năm nay cậu về Hải Phòng ăn Tết với tớ được không?" Trường mân mê lọn tóc rủ trước ngực tôi, anh hạ thấp tông giọng, gần như khẩn cầu, "Năm nào tớ cũng dẫn bạn bè về nhà, bố mẹ tớ thoải mái lắm..."
"Nhường cậu miếng trứng cút này." Tôi đưa bánh bao lên miệng anh, mỉm cười, "A~"
Trường ngoan ngoãn ăn bánh, anh không nói nữa, lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt long lanh và chân thành đến nao lòng. Ôi, kiếm đâu ra người vừa đẹp trai lại còn tự nguyện muốn theo tôi về nhà, hay là bắt cóc anh đem về Nam Định nuôi nhỉ?
Tôi ép mình gạt bỏ suy nghĩ tà đạo kia ra khỏi đầu, nhón chân vòng tay quanh cổ anh, nhẹ nhàng giải thích:
"Bác ruột tớ lấy chồng xa, ở nhà không ai lo hương khói cho ông bà và mẹ tớ cả, tớ không về Nam Định không được."
Cuối cùng chúng tôi vẫn phải tạm biệt nhau, tôi về Nam Định, còn anh về Hải Phòng ăn Tết bên gia đình.
Chẳng ai muốn đón Tết một mình cả, tôi là đứa sợ cô đơn hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Tôi đã tự tưởng tượng ra vô vàn những thứ chúng tôi có thể làm cùng nhau nếu Trường về Nam Định cùng tôi, mặc dù tôi biết viễn cảnh ấy sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Chúng tôi đều đã trưởng thành, chúng tôi phải cư xử trưởng thành và sống có trách nhiệm.
Thực ra còn một lý do nữa, lý do mà tôi không dám nói thẳng ra trước mặt anh, nhưng tôi biết anh hoàn toàn hiểu. Gia đình anh sẽ không dễ dàng chấp nhận tôi. Tôi chưa sẵn sàng gặp gỡ bố mẹ anh, không phải vì chúng tôi mới yêu nhau, cũng chẳng phải tôi không nghiêm túc, mà bởi vì tôi là một đứa không cha không mẹ, trong mắt gia đình Trường, tôi chẳng có gì ngoài khuôn mặt xinh đẹp và tình yêu của anh. Tôi chẳng dám mong được gia đình Trường ủng hộ, nhưng tôi hy vọng bố mẹ anh không có ác cảm với tôi.
_________________
Như bật cười, lấy nĩa sấn một miếng dưa vàng:
"Ừ thì vẫn thế thôi, Long tốt với tao lắm. Mà bọn tao quen nhau cũng 5-6 năm rồi, gặp bố mẹ hai bên gia đình rồi, có nhiều chuyện không còn đơn giản là chuyện của hai đứa nữa."
"Nghe phức tạp nhỉ?" Trang trầm ngâm.
"Nghe như kiểu mày bị rơi vào bẫy thu nhập trung bình ấy." Châu Anh mang lên cho chúng tôi một bình nước ép dứa, "Mày có được mức thu nhập đủ để khiến mày thấy hài lòng và an toàn, không cao không thấp, nói chung là mọi thứ vừa đủ. Mày dần phụ thuộc vào nó, mày sợ nếu bỏ công việc này sẽ không thể kiếm được công việc tốt hơn hoặc mày e ngại phải làm lại từ đầu và mày mất đi động lực phát triển..."
Thanh nhún vai:
"Nếu ở trong thị trường lao động thì đây là một dấu hiệu nguy hiểm, nhưng trong tình cảm thì chưa chắc đã không tốt."
Theo trí nhớ của tôi, Long và Như chia tay rồi quay lại năm lần bảy lượt vì Long từng không biết giữ khoảng cách trong mối quan hệ với bạn bè khác giới, chẳng rõ Long còn vấn đề gì khác nữa không và cậu ta đối xử với Như thế nào, nhưng qua lời kể của Như thì có vẻ cậu ta đã thay đổi khá nhiều.
"À đúng rồi, lần trước tao nghe nói Quân Trần với người yêu nó cãi nhau kiểu gì mà thằng Quân đấm vỡ cả bảng điều khiển xe máy." Châu Anh hạ giọng, "Sợ thật."
Quân cũng là bạn cấp Ba của chúng tôi.
"Trời đất ơi!" Trang che miệng, "Tưởng anh ấy chỉ làm con gái người ta sưng mắt thôi chứ! Ảnh làm sưng mặt là chạy vội nha!"
"Rồi sao nữa?" Như tò mò hỏi, "Con bé đấy có làm sao không?"
"Con bé đấy cũng cứng, nó bảo là: "Giờ mới yêu nhau, mày tức lên đã đấm nát cả bảng điều khiển xe, sau này mày định đ.ấ.m vỡ mặt tao à?", nguyên văn luôn." Châu Anh khúc khích cười, "Xong rồi chia tay."
Thanh chậc lưỡi:
"Tao nói thật, cái kiểu không biết kiềm chế cảm xúc như thế nguy hiểm lắm, có phải trẻ con nữa đâu mà hơi tí là nổi điên lên, phải tao thì tao cũng chạy vội."
Trang gật gù:
"So ra Long Đặng vẫn đáng yêu chán."
Thanh và Trang là hai người duy nhất không có người yêu trong đám con gái, nhưng hai đứa cho lời khuyên và bày tỏ quan điểm nhiệt tình như thể đã trải qua mấy đời chồng.
"Ừ, Long kiên nhẫn với tao lắm." Như cúi đầu bẻ tay, vẻ mặt thoáng ngại ngùng, "Năm ngoái tao ôn thi IELTS, nửa đêm Long còn ngồi giải đề rồi giảng bài cho tao nữa."
Châu Anh tủm tỉm cười:
"Bảo sao, hồi dịch Covid năm ngoái, chẳng biết ông tướng Long Đặng làm trò gì mà hơn 12 giờ đêm gửi bài Reading IELTS nhờ tao với Khánh giải hộ, hóa ra là làm cho bà Như."
Trang cười run cả tay, mãi mới nói được câu hoàn chỉnh:
"Ha ha ha dã man thật! Thế hóa ra là mày với Khánh làm hộ à?"
"Khồng, bọn tao chặn nó luôn, cuối cùng nó vẫn phải tự làm mà." Châu Anh vỗ vai Như, "Anh ấy yêu mày lắm đấy."
"Mặc dù anh ấy làm sai hơn nửa đề nhưng tao trân trọng tình cảm của anh ấy lắm." Như che miệng cười, "Thằng Long buồn cười cực, nó chụp một đống ảnh dìm của tao, bao giờ bọn tao cãi nhau đòi chia tay là nó lại lấy ảnh dìm ra dọa."
"Nghe đáng yêu thế?"
"Mẹ tao cưng nó hơn con đẻ, lần trước tao lỡ đánh nó một cái mà nó về kể lể với mẹ tao cả tiếng đồng hồ, xong mẹ bắt tao phải xin lỗi nó mới được vào ăn cơm."
Hồi cấp Ba, lúc nào tôi cũng lơ mơ như người trên trời rơi xuống, tôi gần như không biết gì về các mối quan hệ hay tin đồn trong lớp, vậy nên tôi chẳng có chủ đề chung và cũng chẳng biết phải nói gì với bạn bè cũ, tôi cứ thế ngồi ngẩn ngơ nghe mọi người trò chuyện câu được câu chăng, ai hỏi đến thì mới trả lời. Có lẽ do những người xung quanh đều đã hiểu quá rõ con người quá khứ của tôi, hoặc do trạng thái hôm nay của tôi không tốt, tôi chẳng còn năng lượng để duy trì chiếc mặt nạ khéo léo thú vị thường này nữa.
Chúng tôi ngồi tám chuyện một lúc thì hội con trai cũng ăn xong, mọi người tự giác xuống bếp hỗ trợ chủ nhà dọn dẹp, mà chủ nhà cũng chẳng thèm khách sáo:
"Bé Chanh lên nhà gọt hoa quả mời các bạn đi, để bát đũa đấy Long Đặng rửa cho, Long Đặng thích rửa bát lắm." Khánh đưa rổ hoa quả đã rửa cho Châu Anh, xua tay đuổi Châu Anh và chúng tôi lên phòng khách, "Thằng Trường cũng rửa bát đi cho quen tay, sau này lấy vợ khỏi bỡ ngỡ."
Long cãi lại:
"Ai bảo mày tao thích rửa bát?"
Quỳnh Như quét mắt liếc Long:
"Mày không thích rửa bát à?"
"... Anh có." Long tự giác đeo tạp dề, thở dài thườn thượt, "Anh thích rửa bát nhất trên đời."
Mặc dù Khánh đã nói vậy nhưng chúng tôi cũng biết ý nán lại hỗ trợ dọn dẹp đồ ăn thừa và lau bàn ghế, Trường thấy tôi vẫn lăng xăng dưới bếp thì nhét cho tôi hai quả quýt, hạ thấp tông giọng:
"Lên nhà ngồi chơi đi, tớ dọn xong thì mình về."
"Về sớm thế? Anh em lâu lắm không gặp, tí nữa bọn tao còn định hẹn nhau đi tiếp tăng hai mà giờ đã đòi về rồi?"
Tôi cũng hơi ngại:
"Mình đi một lúc cũng được, chẳng mấy khi có dịp..."
Trường vỗ nhẹ vào lưng tôi trấn an, quay đầu đáp lời:
"Để khi khác, sáng nay Huyền Chi phải đi làm mệt, tao đưa Chi về nghỉ ngơi trước, bao giờ có dịp bọn tao bù sau."
"Thôi vậy để khi khác, thiếu gì cơ hội." Khánh gật đầu, giải vây giúp chúng tôi, "Sao hai đứa mày vẫn xưng cậu tớ thế? Nghe kinh bỏ mẹ."
Một người bạn đứng cạnh toe toét cười, huých vai Trường:
"Chúng mày cosplay học sinh tiểu học à?"
Long Đặng nháy mắt với Trường:
"Sau này dẫn Huyền Chi về ra mắt mày định giới thiệu như nào? "Mẹ ơi đây là bạn sắp cưới của con" à?"
"Huyền Chi hơn Trường 1 tuổi mà, Trường phải giới thiệu là: "Mẹ ơi đây là chị sắp cưới của con.""
Tối nay Trường uống nhiều rượu nên tôi không dám để anh lái xe, Hoàng và Mai Hạ đã về Quảng Ninh từ chiều, tôi cân nhắc suy tính một hồi lâu, quyết định qua nhà anh ngủ lại một đêm.
"Cậu làm gì thế?" Trường ngồi khoanh chân trên giường, ngoan ngoãn đưa tay cho tôi, còn tôi hì hục lấy dây thừng buộc cổ tay anh vào đầu giường.
"Thế này thì cậu sẽ không làm gì tớ được." Tôi thắt một cái nút ch.ế.t, xoa đầu anh, "Đảm bảo an toàn cho hai chúng ta thôi."
Tôi không thể để người yêu tôi ngủ một mình trong trạng thái say rượu được, Hoàng không có nhà, lỡ nửa đêm anh bị ốm hay khó chịu thì tôi làm sao biết đường chăm sóc kịp thời. Nhưng mà chúng tôi mới chính thức yêu nhau được 3 ngày, tôi cảm thấy mình cần có ý thức bảo vệ bản thân.
Xong xuôi, tôi xếp một chồng chăn gối chắn giữa chúng tôi, sau đó chạy ra ngoài phòng khách tìm Thùy Trang.
"Sao Thùy Trang nặng thế? Cậu nuôi kiểu gì để nó béo thế này?" Tôi đặt Thùy Trang nằm giữa giường, phàn nàn, "Béo quá, phải giảm cân thôi."
"Béo thật, từ mai không cho Thùy Trang ăn súp thưởng nữa." Trường gật đầu đồng tình, anh nằm nghiêng người, dịu dàng nhìn tôi, chẳng thèm liếc mắt xem Thùy Trang ngang dọc gầy béo thế nào.
Ánh mắt anh nhìn tôi chứa chan tình cảm, khiến trái tim tôi run lên và gò má nóng bừng. Tôi ho khan, giả vờ nằm quay lưng lại để không phải đối diện với đôi mắt nồng nàn tình ý kia, đánh trống lảng sang chuyện khác:
"Tớ để đèn được không?"
Anh cười khẽ:
"Huyền Chi, sáng thế này tớ không ngủ được."
Tôi cắn môi:
"Thế... Tớ đọc bộ luật dân sự 2015 cho cậu dễ ngủ nhé?"
"... Thôi không cần đâu."
Một khoảng lặng kéo dài giữa hai chúng tôi, tôi nắm chặt tay, nằm co mình lại, nép sát ra mép giường, cố gắng cách xa Trường nhất có thể. Chăn, gối, ga giường và cả chiếc áo sweater rộng thùng thình trên người tôi, tất cả đều ngập tràn mùi hương của anh, cảm giác bị vây khốn khiến tôi vừa căng thẳng vừa bất an, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Sự hiện diện của Trường rất mạnh mẽ, dù anh chẳng hề làm gì, tôi vẫn không thể làm lơ anh và thôi miên mình chìm vào giấc ngủ.
Thần kinh tôi căng chặt như dây đàn, tôi không dám thở mạnh, mọi giác quan đều tập trung hết vào người phía sau lưng. Từng giây từng phút trôi qua cứ như là cực hình, trong tôi có hai Đào Huyền Chi đang tranh cãi kịch liệt, không ai chịu nhường ai. Tôi vừa muốn gần gũi anh, nhưng tôi lại sợ anh. Đúng hơn là, tôi sợ những chuyện có thể xảy ra tiếp theo, mặc dù tôi biết nếu tôi không muốn, anh sẽ không làm chuyện gì vượt quá giới hạn. Tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để làm những hành động thân mật hơn với anh, dẫu cho cơ thể tôi khao khát muốn đến gần anh, như một bản năng tự nhiên...
"Huyền Chi."
"Dạ!" Tôi giật bắn, ngơ ngác quay đầu lại, "Sao thế?"
Trường nghiêng đầu ghé sát, dịu dàng hôn lên trán tôi:
"Nằm ra giữa giường cho thoải mái, tớ sang phòng của Hoàng ngủ, tớ không khóa cửa phòng đâu, cần gì cứ mở cửa vào gọi tớ nhé."
"Ơ..." Tôi ngớ người, chống tay ngồi dậy theo anh, nhìn cuộn dây thừng trong tay anh một cách khó tin, "Dây thừng... Làm sao cậu tháo ra được?"
"Tớ vừa cử động đã tự lỏng ra rồi." Trường nhún vai một cách vô tội, anh đứng dậy xoa đầu tôi, giọng nói trầm khàn hơn hẳn mọi ngày, "Nằm chung giường với cậu thế này chắc tớ mất ngủ cả đêm mất."
Trường giữ nguyên tư thế cúi đầu nhìn chằm chằm vào môi của tôi một lúc lâu, ánh mắt có vẻ đấu tranh dữ dội lắm. Tâm trạng của tôi biến hóa theo từng giây phút chờ đợi, từ căng thẳng chuyển sang mong chờ, cuối cùng là sốt ruột. Ôi đàn ông gì mà do dự thế, dứt khoát lên chứ!
Tôi bực mình níu chặt lấy cổ áo Trường, kéo anh cúi thấp xuống và hôn "chóc" một phát vào má anh. Trước khi Trường kịp phản ứng, tôi vội vàng ngồi giật lùi lại, buông anh ra, nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu và nói thật nhanh:
"Cậu ngủ ngon!"
Mãi một lúc lâu sau tôi mới nghe thấy anh lên tiếng:
"Huyền Chi ngủ ngon."
***
Tôi nấn ná lại Hà Nội đến tận sáng 28 Tết, tất cả bạn bè của tôi đều đã về quê hết, chỉ còn mỗi Trường vẫn ở lại với tôi. Chúng tôi đưa Thùy Trang đến cửa hàng chăm sóc thú cưng, sau đó Trường chở tôi ra bến xe Mỹ Đình để đón xe khách về Nam Định.
Bến xe ngày Tết đông nghịt người, còn nửa tiếng nữa xe Hà Nội - Nam Định mới chạy, tôi đứng dưới sảnh chờ ăn nốt cái bánh bao Trường mua cho, tranh thủ từng giây phút ở bên cạnh anh.
"Tớ về Nam Định với cậu nhé?" Trường đứng tựa lưng vào tường, anh âu yếm vén tóc mái tôi ra sau tai, nửa đùa nửa thật, "Giờ mua vé xe vẫn kịp."
"Không được đâu." Tôi bật cười, thở dài, "Nếu tớ đưa cậu về Nam Định thì mẹ cậu ghét tớ mất, Tết phải về nhà với gia đình chứ."
"Hay là năm nay cậu về Hải Phòng ăn Tết với tớ được không?" Trường mân mê lọn tóc rủ trước ngực tôi, anh hạ thấp tông giọng, gần như khẩn cầu, "Năm nào tớ cũng dẫn bạn bè về nhà, bố mẹ tớ thoải mái lắm..."
"Nhường cậu miếng trứng cút này." Tôi đưa bánh bao lên miệng anh, mỉm cười, "A~"
Trường ngoan ngoãn ăn bánh, anh không nói nữa, lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt long lanh và chân thành đến nao lòng. Ôi, kiếm đâu ra người vừa đẹp trai lại còn tự nguyện muốn theo tôi về nhà, hay là bắt cóc anh đem về Nam Định nuôi nhỉ?
Tôi ép mình gạt bỏ suy nghĩ tà đạo kia ra khỏi đầu, nhón chân vòng tay quanh cổ anh, nhẹ nhàng giải thích:
"Bác ruột tớ lấy chồng xa, ở nhà không ai lo hương khói cho ông bà và mẹ tớ cả, tớ không về Nam Định không được."
Cuối cùng chúng tôi vẫn phải tạm biệt nhau, tôi về Nam Định, còn anh về Hải Phòng ăn Tết bên gia đình.
Chẳng ai muốn đón Tết một mình cả, tôi là đứa sợ cô đơn hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Tôi đã tự tưởng tượng ra vô vàn những thứ chúng tôi có thể làm cùng nhau nếu Trường về Nam Định cùng tôi, mặc dù tôi biết viễn cảnh ấy sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Chúng tôi đều đã trưởng thành, chúng tôi phải cư xử trưởng thành và sống có trách nhiệm.
Thực ra còn một lý do nữa, lý do mà tôi không dám nói thẳng ra trước mặt anh, nhưng tôi biết anh hoàn toàn hiểu. Gia đình anh sẽ không dễ dàng chấp nhận tôi. Tôi chưa sẵn sàng gặp gỡ bố mẹ anh, không phải vì chúng tôi mới yêu nhau, cũng chẳng phải tôi không nghiêm túc, mà bởi vì tôi là một đứa không cha không mẹ, trong mắt gia đình Trường, tôi chẳng có gì ngoài khuôn mặt xinh đẹp và tình yêu của anh. Tôi chẳng dám mong được gia đình Trường ủng hộ, nhưng tôi hy vọng bố mẹ anh không có ác cảm với tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook