Trước Khi Anh Đến
C2: Chương 2

Tiếng chuông điện thoại trên đầu giường kêu ầm ĩ.

Tôi chậm chạp mở mắt, khó chịu cầm điện thoại lên xem, hơi nheo mắt lại vì nguồn sáng đột ngột. Phải mất vài giây mắt tôi mới thích ứng được ánh sáng từ màn hình, nhận ra cuộc gọi đến là từ một số lạ.

Ngoài cửa sổ, trời đã tối đen như mực, ánh đèn đường vàng cam hắt lên ô cửa kính, chiếu sáng một góc căn phòng. Tôi nằm đờ người trên giường, vứt điện thoại ra một góc, để mặc cho tiếng chuông reo liên hồi, lơ đãng nhìn lên góc phòng. Đồng hồ điện tử hiện con số 19:25, vậy là tôi đã ngủ được tròn sáu tiếng.

Tôi vươn tay sờ soạng công tắc đèn ở đầu giường, sau đó bình tĩnh đi xuống bếp lấy nước uống. Điện thoại đã ngừng đổ chuông. Hôm nay là cuối tuần, bài tiểu luận nhóm nộp xong từ thứ Tư, gần đây tôi không đặt hàng online, và không xử lý công việc vào ngày nghỉ. Nếu có việc gấp người ta sẽ gọi lại, còn nếu không thì, có lẽ là cuộc gọi từ nhân viên môi giới bất động sản hoặc lừa đảo.

Tôi vừa cầm cốc nước quay trở lại phòng ngủ, điện thoại lại đổ chuông lần nữa. Tôi thoáng liếc qua màn hình, nhận ra vẫn là đuôi số lúc nãy.

"Alo, ai thế ạ?" Tôi cố ngăn tiếng thở dài, mệt mỏi bắt máy.

"Cậu là Huyền Chi đúng không?" Giọng nam vừa quen thuộc vừa xa lạ từ đầu dây bên kia truyền đến, khiến tôi sửng sốt một lúc lâu.

Có lẽ mãi không thấy tôi phản hồi, người đó nghi ngờ hỏi lại:

"Đây có phải là số của Huyền Chi không ạ?"

Tim tôi đập rất nhanh, tôi âm thầm nuốt khan, đột nhiên cảm thấy luống cuống. Tôi mất vài giây để làm bản thân bình tĩnh lại, sau đó mới nhớ ra Châu Anh từng nhắc hôm nay Trường sẽ gọi cho tôi.

"Đúng rồi, đây là số của Huyền Chi ạ." Tôi nhanh chóng trả lời, còn giả vờ giả vịt hỏi, "Xin hỏi ai đấy ạ?"

Tôi biết rõ người gọi đến là ai, thậm chí từng viết tên anh hàng trăm hàng nghìn lần ra nhật ký, khắc ghi cái tên ấy vào tận trong tim, nhưng tôi muốn nghe anh bối rối giới thiệu bản thân và giải thích lý do anh cần tìm tôi, giống như cách tôi từng ngại ngùng nói tên mình cho anh. Hoặc chỉ đơn giản là do giọng nói của anh quá hay, tôi muốn tranh thủ nghe thêm một lúc.


Anh bảo được một người bạn cũ cho số của tôi, nhóm anh đang gặp tranh chấp quyền sở hữu trí tuệ khi tham gia một cuộc thi, vì biết tôi học Luật nên anh muốn nhờ tôi tôi tư vấn, tất nhiên có trả phí đầy đủ. Tôi gạt đi luôn:

"Nếu giúp được tớ sẽ cố gắng hết sức, bạn bè đừng nói chuyện tiền bạc."

Có lẽ cuộc điện thoại của Trường vô tình gợi lại một vài ký ức cũ, lâu lắm rồi tôi không khóc, vậy mà nghe anh nói chuyện, hai mắt tôi chợt đỏ, sống mũi cũng cay cay. Tạm biệt anh vài phút thì tôi nhận được điện thoại của Châu Anh. Tôi vừa bắt máy con bé đã hào hứng hỏi thẳng:

"Nguyễn Công Trường vừa gọi cho mày rồi hả?"

Châu Anh là bạn cũ hồi cấp Ba của tôi, và cũng là người giới thiệu số điện thoại của tôi cho Trường. Mấy ngày trước Châu Anh có gọi điện kể về vấn đề của Trường cho tôi nghe và ngỏ ý muốn tôi giúp, tôi bận quá nên quên mất hôm nay Trường sẽ gọi, bởi thế khi nãy tôi mới ngạc nhiên như thế.

"Ừ, vừa gọi xong." Tôi bật cười, thong thả quay trở lại phòng ngủ, không khỏi cảm thán, "Lâu lắm mới nghe thấy giọng của Trường."

"Xin hỏi cảm xúc của bạn Huyền Chi bây giờ thế nào ạ?" Châu Anh giả vờ nghiêm giọng.

Tôi bật cười:

"Khó tả lắm, phải gặp mặt mới biết được."

Châu Anh khúc khích cười, tiếng cười trong vắt như tiếng chuông bạc, khiến tôi cũng bất giác cười theo. Tôi loáng thoáng nghe thấy giọng nói của con trai từ đầu dây bên kia, hình như đang hỏi Châu Anh nói chuyện với ai mà vui thế, sau đó là tiếng con bé giải thích.

Tôi thả mình xuống giường, thoải mái duỗi thẳng đôi chân dài vung vẩy trong không khí, kiên nhẫn đợi Châu Anh dỗ bạn trai. Châu Anh và người yêu hiện tại ở bên nhau từ năm lớp 11, đến bây giờ là gần năm năm, nếu không có gì bất ngờ thì hai đứa sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp.


"Mình vừa nói đến đâu rồi nhỉ..." Khi tôi vừa vào app đặt xong một phần nem nướng thì cuối cùng con bé cũng nhớ đến tôi, "À, thế thằng Trường hẹn gặp mày chưa?"

"Chiều thứ Tư tuần sau." Tôi đứng dậy đi xuống bếp, lơ đãng trả lời.

Bụng tôi chợt đau quặn lại và cổ họng lợn cợn buồn nôn, hình như đã gần 12 tiếng tôi chưa có gì trong dạ dày ngoại trừ nửa cốc nước lọc. Tôi cần phải kiếm tạm cái gì đấy ăn để uống thuốc.

Tôi bắt đầu ra mồ hôi lạnh, tay hơi run rẩy vì đau và tụt đường huyết. Tôi vừa lục lọi tủ lạnh vừa tìm đại một cái cớ để kết thúc cuộc trò chuyện:

"Hình như shipper vừa gọi tao xuống lấy đồ ăn, lúc nào mình nói chuyện tiếp nhé."

"Bye bye."

"Bye..." Tôi so vai, ngoẹo đầu sang một bên để giữ điện thoại trong lúc dùng cả hai tay mở lọ súp đóng hộp.

Tôi cần ăn luôn, nhưng nếu tôi cứ thế ăn đồ lạnh thì dạ dày của tôi sẽ càng tệ hơn nữa. Thời gian dài bị rối loạn ăn uống khiến hệ tiêu hóa của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tôi biết nếu tôi còn tiếp tục sống phản khoa học thế này thì rồi có ngày tôi sẽ bị viêm dạ dày mãn tính và tự giết chết chính mình. Tôi không sợ chết, nhưng tôi sợ đau.

Cuối cùng tôi vẫn kiên nhẫn đổ lọ súp ra bát và cho vào lò vi sóng hâm nóng lại. Súp nóng giúp dạ dày của tôi nhanh chóng dịu lại, sau khi uống thuốc, tôi không còn cảm giác thèm ăn nữa nhưng vẫn cố ăn hết nửa suất nem nướng... vì tiếc tiền.

Có vẻ sức hút của Nguyễn Công Trường với tôi đã giảm, hoặc do giấc ngủ dài sáu tiếng chưa đủ để cơ thể tôi hồi phục sau một tuần làm việc quần quật, vừa đặt lưng xuống giường lần nữa là tôi chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Tôi nghĩ rằng tôi đã có một ngày cuối tuần hoàn hảo cho tới khi bị Hoàng Thu Giang gọi dậy lúc 11:37 đêm để mua bao hộ nó và người yêu.

"Mày ơi gấp lắm rồi!!! Nhanh nhá!"


"Khồng..." Tôi trùm chăn kín đầu, lầm bầm với nó qua điện thoại, "Lỡ bầu thì đẻ ra tao nuôi, để yên cho tao ngủ..."

"Không được!!!" Con Giang gào lên qua điện thoại, "Nốt lần này thôi, tháng này tao miễn tiền thuê nhà cho."

"Oke luôn." Tôi ngồi bật dậy, cơn buồn ngủ bay sạch.

Hoàng Thu Giang là gái Hà Nội gốc và là con một trong nhà. Giang vừa đỗ vào Học viện Ngoại Giao, bố mẹ Giang sang tên cho Giang một căn chung cư cao cấp gần khu đô thị Phùng Khoang. Giang vẫn ở với bố mẹ, còn căn chung cư để đấy cho thuê. Tôi may mắn quen Giang đúng lúc nó vừa hết hợp đồng cho thuê với một cặp vợ chồng trẻ, có lẽ lúc đó trông tôi nghèo khổ tội nghiệp quá nên nó rủ lòng thương để tôi thuê nhà với giá rẻ bằng một nửa giá thị trường, tiền điện nước do tôi tự đóng.

Mặc dù chỗ này hơi xa trường tôi nhưng lại khá gần công ty Luật tôi đang làm việc nên cũng không quá bất tiện. Thứ bất tiện duy nhất đó là căn chung cư này rất gần phòng trọ người yêu của con Giang, tôi vừa phải nói dối bố mẹ Giang mỗi khi nó qua nhà người yêu ngủ qua đêm vừa phải chạy vặt mua đồ giúp nó trong những tình huống khẩn cấp, ví dụ như tình huống hiện tại.

Tôi khoác tạm một cái áo mỏng, xỏ vội đôi dép chạy xuống Circle K đối diện tòa nhà. Trời bắt đầu vào thu, mùi hoa sữa thơm nồng vấn vít khắp nơi trong không gian. Đến nơi, tôi đẩy cửa Circle K, đi thẳng đến quầy thu ngân, dõng dạc nói với bạn nhân viên:

"Cho mình một hộp Durex loại 3 cái."

Tôi vừa dứt lời thì có ai đó cũng đi đến thanh toán. Tôi thoáng liếc qua bàn tay vừa để hai lon cà phê lên quầy, còn chưa kịp trầm trồ tay đẹp thì chủ nhân của bàn tay ấy chợt lên tiếng gọi tên tôi:

"Huyền Chi?"

"..." Cái giọng này sao mà quen quá.

Tôi khó khăn ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm của người đó. Tôi giật bắn mình, adrenaline tăng vọt, tay chân đột nhiên trở nên luống cuống thừa thãi. Tôi vội vàng rời tầm mắt, không dám nhìn vào khuôn mặt đẹp như tượng tạc của anh, lắp bắp:

"Công... Công Trường..."

"Chị muốn lấy size nào ạ?" Bạn nhân viên lên tiếng cùng lúc với tôi.


Tôi cố tỏ ra bình tĩnh mặc cho lòng chết lặng:

"Size L ạ."

"Của mình hết 57 nghìn." Bạn nhân viên để hộp Durex vào trong túi, ngước mắt nhìn tôi, mỉm cười, "Chị muốn thanh toán bằng tiền mặt, quẹt thẻ hay quét mã QR ạ?"

"Cho mình quét mã." Tôi run rẩy móc điện thoại trong túi, ước có một cái lỗ nào đó xuất hiện để tôi chui vào trốn tránh hiện thực tàn khốc này.

Trường im lặng chờ tôi thanh toán, cả cửa hàng hình như chỉ có hai vị khách là chúng tôi, bầu không khí yên tĩnh chết chóc khiến tôi cảm thấy áp lực hơn bao giờ hết. Nếu không hẹn trước, tỷ lệ hai người vô tình gặp gỡ ở một thành phố xa lạ gần như là 0%, thế mà tôi lại có thể đụng mặt Trường ở một cửa hàng tiện lợi phổ thông trong thời điểm bất thường thế này.

Tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều viễn cảnh khi chúng tôi gặp lại nhau, nhưng tình huống này... tôi không lường trước được. Đáng ra tôi phải bồi hồi, xúc động, rơm rớm nước mắt, vừa khóc vừa cười để biểu lộ niềm hạnh phúc vô bờ khi được gặp lại người mình từng thích suốt bao nhiêu năm. Tất cả những cảm xúc rất con người ấy đều bị hộp Durex 3 cái size L trước mặt làm cho tan thành mây khói.

Thanh toán xong, tôi muốn giải thích đôi câu nhưng con Giang liên tục gọi đến khiến tôi cũng bị cuống theo nó. Chẳng biết thế nào mà tôi thốt lên:

"Mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu!"

Tuyệt. Giải thích như không giải thích vậy.

Trường vẫn chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Tôi tự động lý giải rằng anh sốc tới mức không nói nên lời. Thực ra tôi cũng sốc...

Con Giang đã gọi đến cuộc thứ ba, tôi không thể lần lữa được nữa, đành phải chộp lấy túi bao cao su, chỉ kịp nói tạm biệt Trường sau đó chạy trối chết ra ngoài.

Có lẽ đưa hộp Durex này cho Giang xong tôi sẽ rẽ thẳng đến Hồ Mễ Trì và lao xuống quyên sinh. Đáng lẽ khi nãy lúc Trường gọi tên tôi, tôi phải khăng khăng khẳng định anh nhận nhầm người. Nhưng nếu thế thì đến thứ Tư gặp nhau kiểu gì anh cũng biết sự thật... Ôi con Huyền Chi ngu này, tự dưng lại gào lên "Chuyện không như cậu nghĩ", nửa đêm nửa hôm đi mua bao cao su thì còn có thể để làm gì đây?

Khi trở về, tôi mở laptop soạn hợp đồng miễn tiền thuê nhà tháng 10/2022 để bình tĩnh lại và thành công tự thuyết phục mình rằng tôi đã 21 tuổi, mua bao cao su chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ cả. Dù có bị crush cũ bắt gặp đi mua bao cao su lúc nửa đêm thì cũng chẳng phải chuyện gì xấu hổ cả...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương